Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 797 - Quần Chiến


...

trướctiếp

Sắc mặt những người còn lại đều vô cùng khó coi, Hoàng Phủ Long trải qua tẩy rửa trong huyết trì, lại đoạt được dị bảo, vừa rồi mới chém ra một phủ liền giống như trời sụp đất nứt, cái gì cũng đều không ngăn cản nổi, thậm chí còn có một bóng dáng rồng điên cuồng rít gào bổ nhào vào trên thân, trực tiếp hóa người thành hư vô, thật là lợi hại.

- Đi!

Vài người biết là không có hy vọng, lập tức bỏ đi, không suy nghĩ đến việc đoạt bảo nữa, chẳng bằng đi đến những nơi khác, thử tìm vận may. Rất nhanh, từng đạo, từng đạo bóng dáng lóe ra rời khỏi hoang mạc, đội hình của Lâm Phong có vẻ quá mạnh, căn bản không phải là bọn họ có thể đổi phó được.

- Ha hà.

Hoàng Phủ Long mỉm có mấy phần đắc ý, cảm giác một phủ này đánh chết thiên tài, đẩy lui toàn bộ những người khác, dường như rất tốt mà. Hiện tại còn có người chưa bỏ đi là vài đệ tử Thiên Trì, ví dụ như Thiên Trì Tuyết. Hoàng Phủ Long liếc nhìn Thiên Trì Tuyết, chẳng qua ánh mắt của gã bây giờ đã bình tĩnh rất nhiều, không còn cái loại cuồng nhiệt và vẻ ái mộ trước kia, có lẽ đúng như Lâm Phong đã nói, Thiên Trì Tuyết không thích hợp với gã, nàng cao cao tại thượng, không hiểu lí lẽ, khinh thường gã, nếu gã chỉ yêu đơn phương cũng không có ý nghĩa gì, đành phải chặt đứt mối tình này. Thiên Trì Tuyết thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Long, nhưng trong lòng thì phức tạp vô cùng.

- Xem ra nơi này cũng không cần ta, ta cáo từ trước.

Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, dứt lời thì tinh quang lóe ra, không ngờ y đã trực tiếp rời đi. Ba tòa phủ đệ của Tôn giả đã hiện thế, hôm nay y đã có thể thử hỏi sao, khóa chặt lại tòa phủ đệ Tôn giả thứ tư kia, y nhất định phải lấy những gì thuộc về mình. Tuy rằng trận chiến ấy y đã bị bại dưới tay Lâm Phong, Lâm Phong đã trở thành lãnh tụ, nhưng Vũ Thiên Cơ sao có thể cứ như vậy nhận thua. Y nhất định sẽ lại đánh bại Lâm Phong, đoạt lại vị trì lãnh tụ, Thiên Tuyền Phong phục hưng hùng mạnh, những đã có Vũ Thiên Cơ, Thiên Cơ Phong tất nhiên vẫn sẽ đứng thẳng không ngã, vẫn mãi là chủ phong trong thất phong của Thiên Trì.

- Tẩy rửa ở trong ao máu này có thể tăng cường nhục thể của ngươi, ngươi không cần sao.

Hoàng Phủ Long gọi Vũ Thiên Cơ lại, tên kia cũng là người kiêu ngạo.

- Không cần, thân thể dũng mãnh không phải là lực lượng mà ta mong muốn.

Giọng nói thản nhiên của Vũ Thiên Cơ truyền đến, thân ảnh y dần dần đi xa, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa. Lâm Phong vẫn đang rèn luyện trong ao máu, mà ở phía xa, có mấy đạo thân ảnh đang lóe ra mà đến phía bên này, một trong số đó khoác trường bào màu xám, rõ ràng đã rời đi mà lại quay về, chính là Đoàn Vô Nhai. Tuy nhiên lúc này bên người Đoàn Vô Nhai có nhiều thêm bốn đạo thân ảnh, trong đó có Đế Lăng ở Đông Hải Long Cung, còn có một thanh niên nam tử khôi ngô tuấn tú mặc Kim Long bào, người này thân phận trong Đông Hải Long Cung cực kỳ tôn quý, gã chính là Ngao Giao, con trai của Tử Kim Long Vương, lần này gã tiến nhập Bí Cảnh hẳn là nhân vật lãnh tụ của thanh niên đồng lứa Đông Hải Long Cung. Ngoại trừ Đế Lăng và Ngao Giao Long ra còn có hai người khác, một trong hai người đó chính là huynh đệ của Đoàn Vô Nhai, từng là thái tử Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đạo. Mả ở bên cạnh của Đoàn Vô Đạo còn có một người đầu đội vương miện, trên người lộ ra khí tức vương đạo bề trên, người này đương nhiên là lãnh tụ thanh niên đồng lứa của Ngọc Thiên hoàng tộc, Hoàng Phong. Sau khi Đoàn Vô Đạo tiến nhập Ngọc Thiên hoàng tộc, đã được Ngọc Thiên hoàng tộc coi trọng, trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng thời gian đào tạo Đoàn Vô Đạo còn quá ngắn, cường giả Ngọc Thiên Hoàng tộc để cho gã tiếp xúc với Hoàng Phong, muốn bồi dưỡng gã thành trợ thủ đắc lực cho nhân vật lãnh tụ Ngọc Thiên hoàng tộc. Năm người đều là những thiên tài phi thường mạnh mẽ, dắt tay nhau mà đến, bước lên khối sa mạc này.

- Ngươi xác định lời ngươi nói là sự thật? Hoàng Phong nhìn về phía Đoàn Vô Nhai, trên người y mang theo một cỗ ý vương giả ngạo nghễ, dường như trời sinh ra y chính là Hoàng Đế.

- Cho dù là ta có lừa gạt ngươi, thì cũng không có khả năng lừa gạt huynh trưởng của ta.

Đoàn Vô Nhai thản nhiên đáp lời, nghe được lời nói của gã, trên mặt Đoàn Vô Đạo không thể hiện một chút cảm xúc nào. Đây thực sự là một chuyện nực cười, đệ đệ này của đã cho gã cú lừa thật là quá thê thảm, hắn ẩn nấp quá sâu. Hoàng Phong không nói gì thêm, nếu thật sự như lời Đoàn Vô Nhai đã nói, vậy y nhất định phải đi đến nơi này một lần. Tuy không tìm được mộ địa của Hoàng giả, nhưng mà có đến bốn tòa phủ đệ của bốn vị Tôn giả chí tôn cũng rất tốt rồi, nếu đoạt được bảo vât tất nhiên có thể làm cho thực lực của y đột nhiên tăng mạnh.

- Sắp đến rồi, các ngươi nhìn đi.

Ngón tay Đoàn Vô Nhai chỉ về phía xa xa, đám người Hoàng Phong ngẩng đầu lên, lập tức ánh mắt đều ngưng tụ lại, quả nhiên là cát vàng bay đầy trời, huyết khí hùng mạnh, Đoàn Vô Nhai dường như không lừa bọn họ.

- Đi!

Năm người cùng nhau tăng tốc, bọn họ bay nhanh về hướng phiến không gian kia, thời điểm khi bọn họ đến nơi cát vàng cuốn động thì ở vị trí này gần như không có ai, duy chỉ có giữa hư không có bốn người thủ hộ ở bốn phương vị.

- Long phủ, chuông cổ, trường bào kim sắc.

Ánh mắt đám Đoàn Vô Nhai nhìn quét trong hư không, nhìn thấy những đồ vật trên tay của những người này, đồng tử không khỏi một trận co rút lại, bây giờ bọn họ thực sự tin tưởng lời nói của Đoàn Vô Nhai rồi. Những món bảo vật này đều cực kỳ lợi hại, khí tức trên đó phóng thích ra làm cho lòng người kinh hãi, trong mắt bọn họ đều hiện lên một tia hưng phấn.

- Ta muốn lấy trường bào kim sắc kia.

Hoàng Phong chỉ vào trường bào khoác trên người Quân Mạc Tích, trường bào tôn quý hẳn là xứng với Ngọc Thiên hoàng tộc như y.

- Chiến phủ kia là của ta.

Ngao Giao gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Long, trong mắt y long phủ thực lớn, trong đôi mắt của y đều là ý tham lam, đây nhất định là trời ban vũ khí cho y.

- Chư vị, thực lực của bọn họ cực kỳ lợi hại, hơn nữa trên người bọn họ lại có dị bảo vô cùng cường đại, ta biết rằng chư vị cũng rất mạnh, nhưng vẫn cần phải cẩn thận một chút, thực lực của ta thấp kém, không thể tham dự, cầu chúc chư vị đoạt được bảo vật của mình.

Đoàn Vô Nhai chắp tay, mỉm cười. Mấy người tùy ý gật gật đầu, bọn họ giờ đã không có tâm tình để ý tới Đoàn Vô Nhai nữa rồi, toàn bộ tâm thần đều đặt trên những bảo vật dũng mãnh kia. Chỉ có Đoàn Vô Đạo liếc mắt một cái, nhìn thật sâu về phía Đoàn Vô Nhai, gã lập tức nhìn thấy Đoàn Vô Nhai nhanh chóng thối lui, lặng yên rời khỏi, coi như hết thảy bên này đều không có nửa điểm liên quan với gã. Lâm Phong đã sớm từ trong ao máu đi ra, Đế Lăng, Đoàn Vô Đạo còn có Đoàn Vô Nhai là những người mà hắn biết, ngoài ra còn có hai người khác diện mạo không tầm thường, một người khoác Tử Long Kim bào, người còn lại thân mang hoàng khí, hẳn là nhân vật lãnh tụ Đông Hải Long Cung và Ngọc Thiên hoàng tộc.

- Thật là một tên âm hiểm.

Lâm Phong nhìn lướt qua bóng dáng Đoàn Vô Nhai đang cấp tốc rời đi, người này quá âm hiểm giả dối rồi, không ngờ cố ý đưa người tới để cho bọn họ tranh đấu lẫn nhau. Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo trông thấy Lâm Phong, trong hai đôi mắt đều lộ ra chiến ý mãnh liệt, ngày xưa chiến đấu trên võ đài Tuyết Vực tỉ thí, Lâm Phong đã đánh bại hai người bọn họ, ký ức này hãy còn rất mới mẻ, bọn họ vẫn muốn tái chiến với Lâm Phong.

- Giao những đồ vật kia ra đây đi.

Hoàng Phong quét mắt nhìn đám người Lâm Phong, thản nhiên thốt ra mệnh lệnh dường như không cho phép bất cứ ai làm trái. Lâm Phong đạm mạc hỏi:

- Các ngươi là Ngọc Thiên hoàng tộc và Đông Hải Long Cung? Lúc trước ở Tuyết Nguyệt quốc, Ngọc Thiên hoàng tộc và Đông Hải Long Cung đều tham dự trận giết chóc kia, Lâm Phong sẽ mãi không quên.

Nhìn thoáng qua xung quanh, giờ phút này bên cạnh hắn đang có ba người, Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương, Hoàng Phủ Long, về phần Đường U U thì lúc này nàng đang rèn luyện trong ao máu. Vừa đúng bốn người, hắn sao có thể sợ đối phương, huống chi ba người Quân Mạc Tích đều có những bảo vật của Tôn giả chí tôn.

- Muốn thu bảo vật, tới đây lấy đi.

Nếu những người này đã tự tìm đến, vậy thì hắn không cần khách khí rồi.

- Trường bào kia, ta nhận rồi.

Hoàng Phong với một thân hoàng khí ngút trời bay thẳng đến vị trí Quân Mạc Tích.

- Chiến phủ là của ta.

Ngao Giao khí phách bay lên không, giống như giao long giống giận, gã đánh về phía Hoàng Phủ Long, muốn chiếm lấy chiến phủ của Hoàng Phủ Long. Đế Lăng và Đoàn vô Đạo thì đều nhìn về phía Lâm Phong, chiến ý thiêu đốt.

- Hắn là của ta.

Đế Lăng bước về phía Lâm Phong mà đi, thương thiên ý xông lên tận trời.

- Hừ.

Đoàn Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, cũng hướng tới Lâm Phong, gã phải tái chiến Lâm Phong.

- Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy đừng có trách ta.

Lâm Phong thốt ra một câu băng hàn, liền đó kiếm khí ngút trời tràn ngập, cả phiến không gian đều là khí tức kiếm đạo vô cùng vô tận.

- Ý chí tầng sáu.

Đoàn Vô Đạo và Đế Lăng đều sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Lâm Phong lại cường đại tới cảnh giới này, xem ra sẽ là một hồi ác chiến.

- Cần ta ra tay không? Vân Phi Dương không được ai để mắt tới nên đành phải chủ động hỏi.

- Không cần, ngươi trấn thủ, nếu có cơ hội đánh chết bọn họ, hãy nắm lấy.

Lâm Phong thản nhiên nói, hắn muốn một mình đấu với Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp