Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 67: Đột nhiên thổ lộ


...

trướctiếp

“Sư huynh!” 

Giật mình, Bộ Nhu Nhi rút tay về. 

Hành động của nàng khiến hắn sửng sốt, trên mặt hiện lên sự xấu hổ. “Nhu Nhi, thực xin lỗi, vừa rồi do ta quá mức kích động, thực xin lỗi, sư huynh không phải cố ý.”

Tưởng Quân Bân tay chân luống cuống, cố gắng xin lỗi. 

Nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, Bộ Nhu Nhi tin hắn thật sự không cố ý. Lui về sau một chút, nàng nói: “Không sao. Sư huynh ngồi đi.” 

“Được.” Tưởng Quân Bân ngồi xuống ghế. Nha hoàn tiến lên dâng trà. 

Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Tưởng Quân Bân không động đến ly trà được mang tới. Ánh mắt của hắn từ lúc đó đến giờ vẫn luôn hướng về phía Bộ Nhu Nhi. Ánh mắt ấy tuy không quá nóng bỏng nhưng trong đó lại dạt dào tình ý. 

Định không để ý đến sự khác thường trong ánh mắt của vị sư huynh này, nhưng Bộ Nhu Nhi vẫn bị cảm giác không được tự nhiên quấn lấy. Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười tươi với Tưởng Quân Bân ngồi kế bên, chủ động nói. “Sư huynh, huynh từ Biên quan trở về khi nào vậy?” 

“Hôm nay.” Tưởng Quân Bân trả lời. 

“Hôm nay.” Trong lòng giật thót một cái, vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt, Bộ Nhu Nhi tiếp tục hỏi: “Lúc nào vậy?” 

“Vừa xong.” 

Hắc! 

Cảm giác khiếp sợ bắt đầu dâng lên, Bộ Nhu Nhi mơ hồ cảm thấy ở Tưởng Quân Bân có điểm nào đó không thích hợp. 

“Nếu vừa mới về, sao sư huynh không trở về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã, đến thăm muội sau cũng được mà?” 

“Ta muốn gặp muội.” Vẫn không rời mắt khỏi Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân trầm giọng nói. 

A a a… 

Khóe miệng giật giật, trong lòng Bộ Nhu Nhi đang thầm than cái sự quá trực tiếp của vị sư huynh này. 

Chưa dừng lại ở đậy, sự trực tiếp kế sau của Tưởng Quân Bân đã chính thức làm Bộ Nhu Nhi choáng váng. 

“Nhu Nhi, ta mới rời đi có nửa năm, sao muội đã vội lập gia đình? Hơn nữa, sao muội còn gả… gả cho Minh Vương gia chứ?” 

Khóe miệng Bộ Nhu Nhi không tự chủ được co giật liên tục. Cô nàng ngao ngán than thở trong lòng. Đại ca, huynh có biết là huynh đang nói cái gì không. Cô nương nhà người ta hiện đã là gái có chồng. hơn nữa tiếng tăm chồng người ta còn lừng lẫy vang xa, cả cái Vương triều Phượng Tường này ai mà không biết. 

“Minh Vương gia không tốt sao?” Chớp chớp mắt khó hiểu, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng hỏi lại hắn. 

“Không tốt! Đương nhiên không tốt! Ai cũng biết Minh Vương gia hắn… hắn… Gả cho hắn, muội làm sao có thể có được một cuộc sống tốt!” 

Khuôn mặt Tưởng Quân Bân trở lên nhăn nhó. Rồi như nghĩ đến điều gì đó rất thương tâm, sắc mặt bắt đầu trở lên u ám. 

Nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt hắn, Bộ Nhu Nhi có thể dễ dàng đoán được. Vị sư huynh của nàng đã thực sự coi những lời đồn đại hắn nghe được bên ngoài là sự thật. Lúc nhớ đến tội ác tày trời của Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn lại nhìn Bộ Nhu Nhi như đang nhìn một cô thỏ con yếu đuối cần được bảo vệ. 

Bộ Nhu Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng nói với hắn: “Vương gia rất tốt với muội. Ở đây muội rất hạnh phúc.” 

“Làm sao có thể!” Sa sầm mặt mày, Tưởng Quân Bân nói như đang gào: “Ta vừa mới về đã nghe người ta nói, đêm tân hôn hắn không động phòng cùng muội, sau này cũng coi muội như người vô hình. Ngay ngày hôm qua, cháu gái của Thái hậu còn mang người đến tận cửa để bắt nạt muội. Sao muội lại nhẫn nhịn chịu khổ như vậy, lại còn để cho cái loại người đó đến bắt nạt nữa?” 

Đầu thì lắc còn lòng thì âm thầm phản đối, mấy chuyện xảy ra đó đều là do Bộ Nhu Nhi nàng sắp đặt, nàng còn ước nó đó xảy ra nữa là. 

Đối diện với vị sư huynh của mình, Bộ Nhu Nhi kiên nhẫn giải thích: “Sự huynh, sư huynh đừng kích động như vậy. Kỳ thật, mọi chuyện không tệ như huynh nghĩ đâu…” 

“Nhu Nhi!” Không quan tâm đến những lời giải thích của Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân lại một lần nữa nắm chặt đôi tay nàng, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng không rời. 

“Sư huynh…” Bộ Nhu Nhi ngạc nhiên. Nàng không hiểu hắn ta đang bị làm sao nữa. 

“Hãy đi theo ta.” Nhìn sâu vào mắt nàng, Tưởng Quân Bân nói với vẻ mặt chân thành. “ Đi theo ta tới Biên quan, ta sẽ chăm sóc muội thật tôt. Ta cam đoan, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất kì kẻ nào bắt nạt muội. Tuy ta không thể cho muội sơn hào hải, vị lụa là gấm vóc, nhưng ít nhất ta có thể đảm bảo cho muội cơm no áo ấm.” 

A a a… 

Nghe hắn thao thao nói một hồi, Bộ Nhu Nhi đứng hình luôn. 

Mất một lúc sau, nàng mới phản ứng lại nổi… Vị sư huynh này đang thổ lộ với nàng. Những lời nói ngắn gọn, không hoa mỹ nhưng lại rất chân thật, cộng thêm ánh mắt chân thành tha thiết, thực sự đã khiến nàng rung động thật sâu. Nếu có thể, nàng cũng muốn đáp lại tình cảm chân thật đó, nhưng… hiện giờ thì không thể được. 

“Sư huynh, chuyện này…” Ngẩng đầu nhìn Tưởng Quân Bân, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng muốn nói với hắn. Nhưng lời còn chưa nói hết, một tiếng quát chói tai đã truyền đến chỗ hai người đang ngồi. 

“Các ngươi đang làm cái gì thế hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp