Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 117: Chơi cho mày chết!


...

trướctiếp

- Được rồi, được rồi, tất cả mọi người giải tán đi! Đây chỉ là một con chó điên đi cắn càn thôi!

Hồ Lôi phất phất tay với những người đang đứng xem xung quanh. Băng Băng kéo tay Lưu Hiểu Hiên, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đi thôi!

Sau khi Băng Băng và Lưu Hiểu Hiên đi ra cửa, Hồ Lôi còn đạp cho người kia một cái thật mạnh, nói:

- Lần sau đừng để ông đây nhìn thấy mày nữa đấy! Cút.

Nhận thêm một cú đạp, người kia lập tức kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Đúng lúc này, một nữ phóng viên nổi tiếng cầm chiếc máy ảnh nấp ở một góc trong đại sảnh, lén lút chụp được cảnh tượng này. Đợi Hồ Lôi đi xa rồi, cô ta mới từ trong chỗ nấp lao ra, đỡ người đồng nghiệp đang nằm trên mặt đất dậy.

- Đại Vĩ, anh không sao chứ?

- Còn không sao ư? Gần như toàn bộ xương cốt trong người anh đã gãy hết rồi! Không được, hôm nay nhất định anh phải đòi bảy mươi phần trăm tiền thù lao!

Nam phóng viên kia đứng lên một cách đau đớn, xoa xoa hông nói:

- Mẹ nó! Những tên này đúng là muốn giết người mà, đau muốn chết đi được!

- Bảy mươi phần trăm thì bảy mươi phần trăm. Thật nhỏ mọn!

Nữ phóng viên đeo kính bất mãn nói:

- Mỗi lần anh bắt em làm , em đâu có nhắc đến tiền đâu!

- Chuyện đó sao có thể so với việc này? Lúc làm chuyện đó không phải em cũng rất thích thú hay sao? Còn muốn nhắc đến tiền với anh ư? Còn ở đây, anh phải trả giá bằng cả tính mạng. Nếu không em cứ thử để cho bọn họ đánh một trận xem?

- Được rồi, được rồi! Mau lên lầu đi, ông chủ đang đợi trên đó!

Hai người liền vội vàng đi lên trên lầu.

Trong phòng riêng, Thi Vĩnh Nhiên và Chu Đính Thiên đang ngồi ở đó. Thấy hai người bước vào, Thi Vĩnh Nhiên vỗ tay nói:

- Diễn xuất khá lắm! Phóng viên Lý. Hôm nay anh vất vả rồi. Đây là thù lao của hai người, cầm lấy đi!

Thi Vĩnh Nhiên lấy ra một xấp tiền rất dày, ước chừng có khoảng mười ngàn. Thi Vĩnh Nhiên mỉm cười gian ác, cầm xấp tiền đập vào bộ ngực được coi là đầy đặn của nữ phóng viên kia:

- Bộ ngực này không tồi, mau cầm lấy tiền đi!

Nữ phóng viên đeo kính cũng không đỏ mặt, hai tay vội vàng che ngực, õng ẹo nói:

- Tổng giám đốc Thi, Đại Vĩ bị người ta đánh bị thương, có lẽ phải nghỉ vài ngày. Anh xem…

Chu Đính Thiên thấy nữ phóng viên liếc mắt đưa tình với Thi Vĩnh Nhiên, liền cười mắng một câu:

- Nếu cô em lại ngủ với Tổng giám đốc Thi một đêm nữa thì nhất định anh ta sẽ trả thêm mười ngàn tệ. Lý Đại Vĩ, anh không có ý kiến gì chứ?

Nam phóng viên tên Lý Đại Vĩ nhìn xấp tiền dày cộp trong tay bạn gái, cũng không nói gì. Thi Vĩnh Nhiên lại lấy ra hai ngàn tệ:

- Tối nay, hai người hãy quay về Đông Lâm ngay lập tức, ngày mai đăng báo chuyện này! Đây coi như là tiền thuốc men.

Sau khi Thi Vĩnh Nhiên ném ra hai ngàn tệ, hai phóng viên nghe bảo ngày mai phải đăng báo, nữ phóng viên cũng không tỏ ra lẳng lơ nữa, cầm tiền bước đi.

Trong phòng chỉ còn lại Thi Vĩnh Nhiên và Chu Đính Thiên. Hai người cầm ly rượu lên, cụng ly cười lớn.

Ngày mai, ngày mai sẽ có trò vui để xem rồi! Câu đố về thân thế của Lưu Hiểu Hiên nhất định sẽ trở thành tiêu đề lớn. Lần này e rằng Trương Nhất Phàm không thoát được việc bị phê bình, thậm chí còn phải gánh chịu hậu quả.

Chu Đính Thiên nghĩ đến đó, liền đắc ý cười ầm lên.

Khốn khiếp, chúng mày dám đùa giỡn với ông, ông sẽ chơi cho chúng mày chết!

Ngày hôm sau, Bí thư Lâm mới đến văn phòng chưa được nửa tiếng, chiếc điện thoại bàn cơ mật liền reo vang. Chiếc điện thoại này là đường dây nội bộ của của quan chức, chưa bao giờ sử dụng với người ngoài. Nó reo lên có nghĩa là có chuyện rất quan trọng và bí mật.

Ngoài một vài vị lãnh đạo ở thành phố và một vài cán bộ ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện có chuyện quan trọng có thể trực tiếp liên lạc với mình ra, người ngoài không thể biết được số điện thoại này. Lúc Bí thư Lâm nhận cuộc điện thoại này, không hiểu sao tim ông đập rất mạnh.

- Lâm Đông Hải phải không? Tôi là Chu Chí Phương đây.

- Chào Chu …Chủ tịch Chu!

Bí thư Lâm nhận được cuộc điện thoại này, lập tức cảm thấy giọng điệu của Chu Chí Phương không hề có thiện cảm. Vì thế, ông liền thầm nghĩ, có phải có chuyện gì ở Thông Thành khiến vị Chủ tịch này không vui mà mới sáng sớm đã đích thân gọi điện thoại đến đây.

Chu Chí Phương lạnh lùng nói:

- Cán bộ ở huyện Thông Thành các anh làm ăn như thế nào vậy? Làm xấu mặt cả thành phố, có muốn tôi báo cáo lên tỉnh hay không?

Lâm Đông Hải như rơi vào trong sương mù, không hiểu cụ thể là Chu Chí Phương nói về chuyện gì. Cán bộ ỷ quyền bắt ép người. Ông ta cũng không dám hỏi, đành phải chờ đợi.

Trong điện thoại truyền đến tiếng Chu Chí Phương đập bàn:

- Làm bừa! Đường đường là một cán bộ của đất nước, không ngờ lại dám gây rối trước mặt mọi người! Mau đi điều tra xem người này là ai, phải nghiêm túc xử lý mới được!

Nói mãi, Bí thư Lâm vẫn không hiểu Chu Chí Phương đang nói về chuyện gì. Nhưng Chu Chí Phương lại cố tình không nói rõ cho ông biết, chỉ sau khi mắng một trận rồi nói:

- Anh hãy xem báo của thành phố ngày hôm nay đi, thật không tưởng tượng được.

Sau khi gác máy, Bí thư Lâm liền gọi thư ký mới nhận chức, Diệp Đại Minh:

- Mang cho tôi báo thành phố hôm nay mau lên!

Tờ báo thành phố Đông Lâm hàng ngày cứ đúng sáu giờ sáng là chuyển đến các huyện, rồi từ chỗ các tòa soạn báo huyện lại được phân phát đi. Người đưa báo sẽ đưa đến các cơ quan trong các huyện trước tám giờ sáng. Diệp Đại Minh vội vàng đi lấy báo, không xem nội dung, nhanh chóng quay về văn phòng.

Bí thư Lâm còn chưa kịp mở tờ báo ra thì chiếc điện thoại bàn lại reo lên. Lần này là điện thoại của Bí thư Phùng:

- Đông Hải, anh đã xem báo hôm nay chưa? Rốt cục tên Trương Nhất Phàm này đã gây ra chuyện gì vậy?

Sao lại có liên quan đến Trương Nhất Phàm? Bí thư Lâm vội vàng mở tờ báo ra, chỉ thấy trên trang nhất có một tiêu đề rất nổi bật: Nam cán bộ gặp gỡ người đẹp trong đêm, một phóng viên đặt câu hỏi bị đánh đập tàn nhẫn.

Trong bức ảnh có thể nhìn thấy rõ mặt Trương Nhất Phàm, còn có hình hắn giận dữ đập vỡ chiếc micro. Chuyện gì thế này? Bí thư Lâm đành phải nói:

- Tôi đang xem đây. Cậu Trương Nhất Phàm này cũng thật là, gây ra chuyện khiến người ta chê cười như vậy!

Bí thư Phùng nói:

- Chuyện này anh nên điều tra kỹ một chút, xem xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Lưu Hiểu Hiên là người nổi tiếng ở thành phố Đông Lâm, gia cảnh rất phức tạp. Bảo hắn nên ít qua lại với cô ta thì hơn.

Bí thư Lâm hiển nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói gia cảnh phức tạp này. Hành động này của Trương Nhất Phàm có khả năng đã đắc tội một số kẻ đang thèm muốn Lưu Hiểu Hiên, hoặc là một số kẻ đang có quan hệ với Lưu Hiểu Hiên. Vì bọn họ thấy Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi cùng nhau, xuất hiện ở một chỗ nào đó, đương nhiên sẽ cảm thấy không hài lòng.

Bí thư Phùng nói:

- Chủ tịch Chu rất không hài lòng về chuyện này, yêu cầu anh sẽ có lời giải thích hợp lý!

Sau khi gác máy, cuối cùng Bí thư Lâm đã biết được nguyên nhân sự việc. Ông cũng không vội tìm Trương Nhất Phàm mà chăm chú đọc hết bài báo. Sau đó mới bảo Diệp Đại Minh gọi Trương Nhất Phàm đến.

Tình hình hiện giờ ở vùng Đông Lâm khá phức tạp. Vốn ban đầu là do thành phố cai quản các huyện, lại trở thành Quận ủy cai quản huyện và thành phố. Chu Chí Phương hiện đang là Chủ tịch của toàn bộ vùng Đông Lâm, nhân vật đứng đầu toàn vùng.

Sau khi xem xong bài báo, Bí thư Lâm ngay lập tức nghĩ rằng, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không phải là người dễ bị kích động như vậy. Nhất định là do tên phóng viên kia đã nói những điều chọc giận người ta, có khi còn gây tổn thương nặng nề cho người khác, cho nên Trương Nhất Phàm mới ra tay trừng trị.

Đương nhiên, những điều này không hề được nhắc đến trong bài báo, bởi vì phóng viên không bao giờ đứng vào vị trí của Trương Nhất Phàm mà viết bài. Điều mà Bí thư Lâm để ý không phải Trương Nhất Phàm ra tay đánh người, mà là, Trương Nhất Phàm không nên đi cùng một người nổi tiếng như Lưu Hiểu Hiên.

Chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ của hắn. Lưu Hiểu Hiên là người của công chúng, tất cả mọi hành động đều bị người khác quan sát. Đi cùng Lưu Hiểu Hiên, chắc chắn sẽ tự phơi bày toàn bộ bí mật của bản thân.

Đối với một cán bộ, nổi tiếng như vậy quả thật không hay. Dính dáng tới những tin đồn như vậy nhất định là một sai lầm chết người. Khi Trương Nhất Phàm bước vào, Bí thư Lâm mới nhớ ra, Trương Nhất Phàm đã hai mươi sáu tuổi, có phải là nên tìm một cô bạn gái, lấy chuyện đó để thoát khỏi miệng lưỡi thế gian.

Sau khi Trương Nhất Phàm bước vào, Bí thư Lâm vẫn rất bình tĩnh, không có bất cứ thái độ nào. Chờ cho hắn ngồi xuống, Bí thư Lâm mới nói:

- Lễ khởi công ngày hôm qua rất thành công. Cô gái tên Lưu Hiểu Hiên đó đã rời khỏi đây rồi sao?

- Tối qua cô ấy còn dùng bữa tối với tôi. Chắc sáng nay đã quay về Đông Lâm rồi chứ?

Trương Nhất Phàm thấy rất kỳ lạ, tại sao Bí thư Lâm lại hỏi về chuyện này? Chẳng lẽ chuyện tối qua đã đến tai ông ấy?

Bí thư Lâm đưa tờ báo ra trước mặt Trương Nhất Phàm:

- Lưu Hiểu Hiên là người nổi tiếng, có vài chuyện cậu nên chú ý một chút.

Trương Nhất Phàm quay lại phòng làm việc của mình, xem kỹ tờ báo. Sau khi ghi nhớ tên của tay phóng viên kia, hắn liền lạnh lùng cười, cầm tờ báo ném vào thùng rác. Sau đó hắn liền cầm điện thoại gọi cho Hồ Lôi:

- Chuyện tối qua đã bị đăng báo, cậu xử lý chuyện này đi!

Hồ Lôi đang ngồi trên ghế sofa trong nhà, dựa vào người Băng Băng, trong tay y cũng cầm một tờ báo. Chuyện Trương Nhất Phàm nói, y cững vừa mới nhìn thấy. Đang nói với Băng Băng về chuyện này thì Trương Nhất Phàm đã gọi điện tới.

Sau khi nói câu ‘tôi biết rồi’, Hồ Lôi cầm di động ném xuống ghế sofa, mắng:

- Tên Lý Đại Vĩ này đúng là chán sống rồi! Không ngờ hắn dám đưa chuyện này lên báo. Xem ra có người muốn động tới anh Phàm rồi đây!

Băng Băng liền lo lắng hỏi:

- Phàm Phàm không sao chứ?

- Tất nhiên! Lũ chúng nó sao có thể đụng đến anh ấy? Nếu bọn chúng đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn chút đi!

Hồ Lôi cười một cách khinh thường, lấy đầu cọ vào ngực Băng Băng.

- Rốt cục Phàm Phàm là ai? Sao em thấy anh tin tưởng hắn đến vậy?

- Anh ấy là con trai của Chủ tịch tỉnh.

Hồ Lôi mau miệng trả lời Băng Băng, sau đó y mới nhận ra mình đã lỡ miệng. Bí mật này ở Thông Thành còn không ai được biết. Chết tiệt, làm sao bây giờ? Sau khi nói xong, y lại ngồi dậy nghiêm túc nói:

- Em tuyệt đối không được nói lung tung ra ngoài, nếu không anh Phàm sẽ trở mặt đó!

- Hắn thật sự là con trai của Chủ tịch tỉnh Trương?

Băng Băng hoảng sợ, cô còn tưởng rằng Hồ Lôi đang đùa. Nếu không phải vừa rồi Hồ Lôi nghiêm túc ngồi dậy nói, cô cũng coi như đây chỉ là chuyện đùa.

Hồ Lôi nghiêm mặt nói:

- Đó là một bí mật, thân phận của anh ấy đến giờ vẫn chưa ai biết. Em tuyệt đối không được nói ra ngoài.

- Em biết rồi!

Băng Băng lè lưỡi. Trời, thật ghê gớm, con trai của Chủ tịch tỉnh! Bây giờ cô mới hiểu được, vì sao con gái cưng của Phó Bí thư Tỉnh ủy, Đổng Tiểu Phàm, lại thích Trương Nhất Phàm, một Phó Chủ tịch Huyện quèn.

- Em đang nghĩ gì vậy?

Hồ Lôi thấy Băng Băng sững sờ, liền véo cằm của cô một cái. Băng Băng cười nói:

- Em đang hối hận tại sao không câu được con rùa vàng như hắn ta mà lại câu phải một con ba ba như anh.

- Trời, dám chửi anh à? Đồ xấu xa, để xem tối nay anh trừng trị em thế nào!

Hai người ngồi trên sofa mà đùa cợt.

Cả buổi sáng, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc nghĩ về một chuyện. Hôm qua cái gã phóng viên tên Lý Đại Vĩ kia có nói, Lưu Hiểu Hiên là một đứa con ngoài giá thú, mẹ cô vì làm nhân tình của một vị quan chức nào đó nên mới sinh ra cô. Mẹ của Lưu Hiểu Hiên có phải là người nhân tình hơn hai mươi năm trước mà chú Đổng muốn tìm hay không?

Thật đáng tiếc, bức ảnh đó đã bị Lưu Hiểu Hiên xé mất, Trương Nhất Phàm chưa kịp nhìn kĩ. Ngồi trong phòng làm việc cả buổi sáng, hắn quyết định gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên.

Sáng nay Lưu Hiểu Hiên đã quay về Đông Lâm thì bất ngờ nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm. Không đợi hắn tự giới thiệu, cô đã lên tiếng:

- Phó Chủ tịch huyện Trương phải không?

Trương Nhất Phàm mới alo một tiếng, Lưu Hiểu Hiên đã biết hắn là ai. Trình độ phân biệt giọng nói thật tài giỏi. Trương Nhất Phàm cười hỏi:

- Cô đã tới nơi rồi ư?

- Ừ, tối nay tôi mới có chương trình.

Lưu Hiểu Hiên nhất thời không biết tại sao Trương Nhất Phàm lại gọi điện thoại cho mình. Cô thầm suy xét về dụng ý của hắn. Chẳng lẽ hắn cũng giống như những gã đàn ông khác, thấy một cô gái xinh đẹp như mình liền muốn kiếm cớ tiếp cận?

Chỉ có điều hôm qua vẫn còn nhờ người ta giúp đỡ nên Lưu Hiểu Hiên kiên trì chờ đợi Trương Nhất Phàm mở lời.

Trương Nhất Phàm thật sự không biết nên nói như thế nào. Bởi vì đây là chuyện kiêng kị của người ta. Do dự một lúc, hắn mới thử dò hỏi:

- Cô Lưu, cô đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ muốn hỏi thăm cô chuyện này.

Thấy Trương Nhất Phàm dè dặt như vậy, Lưu Hiểu Hiên càng cho rằng, hắn chỉ đơn giản muốn kiếm cớ tiếp cận mình. Tuy hôm qua Trương Nhất Phàm đã giúp đỡ cô, nhưng ở những phương diện này, Lưu Hiểu Hiên vẫn còn cảnh giác cao độ:

- Anh muốn hỏi điều gì?

- Ừ, tôi muốn tìm hiểu một chút, mẹ cô là người ở đâu thế?

Chuyện này là thứ kiêng kị nhất đối với Lưu Hiểu Hiên. Bởi vì hoàn cảnh của mẹ cô giống như lời tên phóng viên Lý Đại Vĩ kia nói. Bà đi theo một vị quan chức nên mới sinh ra cô, một đứa con ngoài giá thú. Cho đến hiện giờ, bà vẫn không lấy chồng, vì bà vẫn đang chờ đợi một người đàn ông đã ra đi không trở lại kia.

- Sao cơ? Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Trương cũng cảm thấy có hứng thú với chuyện này?

Giọng điệu của Lưu Hiểu Hiên dần dần thay đổi:

- Đúng vậy, tôi chính là một đứa bé không cha, một đứa con ngoài giá thú, vậy thì có gì sai? Một đứa con ngoài giá thú thì không có quyền theo đuổi lý tưởng của bản thân hay sao? Nếu ngay cả anh cũng cảm thấy việc tôi là một đứa con ngoài giá thú là một chuyện sai trái, vậy thì đàn ông các người nên tự biết kiềm chế chính mình, đừng có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy!

Lưu Hiểu Hiên nói xong, liền khóc nấc lên, sau đó thẳng tay cúp máy.

Chắc không phải cô ấy chứ? Trương Nhất Phàm cầm điện thoại, ngây người một lúc. Cả tuổi tác, cả thân thế đều rất giống! Chú Đổng ơi là chú Đổng, lần này chú hại cháu rồi!

Tuy nhiên, chuyện này đã hứa với chú Đổng rồi thì phải điều tra thay ông ấy.

Nhìn chiếc điện thoại, ngơ ngác một lúc, hắn đột nhiên vỗ đầu, sao mình ngu như vậy chứ? Sao lại đi hỏi Lưu Hiểu Hiên làm gì? Cứ đến hỏi trực tiếp Phó quản đốc ở nhà máy cơ khí Hoa Phong kia không hơn sao?

Vì chuyện này khá bí mật nên Trương Nhất Phàm đã tự lái xe đến nhà máy cơ khí Hoa Phong.

Nhà máy cơ khí có hai phân xưởng sản xuất. Lúc Trương Nhất Phàm bước vào, trong phân xưởng còn vang lên tiếng ầm ầm của máy móc. Một vài công nhân đang ngồi cắn hạt dưa. Còn những chiếc máy bán tự động đang ra sức gia công linh kiện.

Một phân xưởng rộng gần hai nghìn mét vuông mà chỉ có chưa đến mười chiếc máy đang hoạt động, công nhân cũng có rất ít. Trương Nhất Phàm hỏi đại. Một người công nhân nói với hắn, hiện giờ bọn họ đang nghỉ luân phiên, làm một ngày nghỉ hai ngày, có khi còn không có việc làm.

- Xin hỏi vị nào là Phó quản đốc ở đây?

Trương Nhất Phàm bước vào trong phòng làm việc, có mấy người đang vẽ kĩ thuật. Đã là cuối những năm chín mươi rồi mà không ngờ bọn họ vẫn còn dùng compa, bút chì, cúi xuống mặt bàn vừa đo vừa vẽ một cách vất vả. Nếu là một chiếc máy cơ khí lớn thì lại không có ai biết dùng máy tính.

Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến họ rơi vào cảnh lạc hậu! Không theo kịp thời đại, dùng tay vẽ kĩ thuật, rất tốn thời gian và công sức, hơn nữa còn rất dễ xảy ra sai số. Nếu họ biết dùng CAD14 thì sẽ hiệu quả hơn nhiều!

Có ba người đang cúi mặt xuống bàn vẽ kĩ thuật. Một người trung niên khoảng gần bốn mươi tuổi đứng bên cạnh, đeo kính, tóc hơi xoăn. Người này đang chỉ tay vào bản vẽ và đang trao đổi các chi tiết với ba người kia.

Một công nhân nói với Trương Nhất Phàm, người trung niên đeo kính kia chính là Phó quản đốc Liễu Đắc Chí. Nghe thấy cái tên này, tim Trương Nhất Phàm liền đập loạn lên. Họ Liễu, có phải đúng là người chú Đổng muốn tìm hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp