Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 127: Ai xin lỗi ai


...

trướctiếp

Xé khăn tắm của người ta, phát hiện ra bên trong vẫn còn mặc một bộ đồ bó sát người, không giống với cô gái massage lúc nãy, Chu Đình Thiên lại thêm hứng thú, thậm chí còn có vẻ hơi nôn nóng.

Tiểu Ngọc trên người mặc bộ đồ bó sát chỉ hở phần áo lót trên vai, bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn. Bộ đồ mặc trên người xem như rất dể cởi, bị Chu Đỉnh Thiên cấu xé hai ba lần là cởi ra được.

Trang phục mùa hè đều có một đặc điểm, đó là hơi mỏng. Sau khi xé rách quần áo, dục vọng của Chu Đình Thiên quả thật là đã nổi dậy. Hất đôi tay đang che trước ngực của Tiểu Ngọc ra, lập tức nhìn thấy một cái yếm nhỏ màu đen.

áo lót không có dây đeo, dưới sự mạnh bạo của Chu Đỉnh Thiên lại càng trở nên mềm yếu, chỉ nhẹ nhàng kéo, cái thứ bé bé xinh xinh ở trước ngực lộ ra, Tiểu Ngọc mới mười chín tuổi, ngực cũng chưa phát triển hết, nhưng Chu Đỉnh Thiên lại thích nhịp điệu này.

Cô gái càng không vâng lời thì càng kích động thú tính của ông ta. Hơn nữa nhìn biểu hiện của Tiểu Ngọc, ông ta chắc chắn rằng cô ta vẫn là gái trinh. Đàn ông đều có một ham muốn lạ lùng, đó là thích những cô gái chưa bị bóc tem.

Chu Đỉnh Thiên lúc này, làm sao còn quan tâm đến sự đấu tranh sống chết của Tiểu Ngọc? Giống như sự việc như thế này. ông ta làm việc này không phải lần đầu, nhất là trong trường hợp này, nếu có xảy ra chuyện, Tiểu Ngọc cũng không thể nào chống đối được. Bởi vì ở nơi đây, ra ngoài kiếm sống sớm muộn gì cũng có ngày này. Không muốn bán cũng bị bán.

Là một phụ nữ trăng hoa, cô em nói người ta ép cô em, nói ra ai mà tin được?

Vì vậy, Chu Đỉnh Thiên ở nơi đây vô cùng to gan. Hơn nữa thân phận ông ta cũng đặc biệt, cho dù là xảy ra chuyện, người bình thường cũng phải nể mặt ông ta vài phần.

Tiểu Ngọc dù sao cũng là cô gái mới mười chín tuổi, căn bản không phải là đối thủ của ông ta.

Ngoài đôi tay đang ra sức che chắn trước ngực, thì chỉ còn biết khóc, trong tình huống này, khóc căn bản cũng không có tác dụng gì. Chu Đỉnh Thiên hoàn toàn là người không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng sở thích lớn nhất của ông ta chính là cướp món đồ mà người ta không bằng lòng cho. Nhìn thấy đối thủ từ từ bị chinh phục dưới sức mạnh của mình, đây mới là niềm vui sướng lớn nhất của ông ta.

Khuy quần bò thì bị cởi ra, dây kéo cũng bị kéo xuống. Chu Đình Thiên thô bạo dùng tay đẩy cặp đùi ra rồi đi xuyên vào. Đau đến nổi Tiểu Ngọc chỉ biết la lên một tiếng, đột nhiên như phản xạ có điều kiện, dồn hết sức đá vào hai chân.

Ai ngờ, đúng tư thế đó, đầu gối lại nhắm trúng cái đó của Chu Đỉnh Thiên.

Ah…

Không hề có sự phòng bị, bị Tiểu Ngọc đạp mạnh cho một cái, Chu Đỉnh Thiên lúc đó đau đến nổi chỉ biết ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi mẹ mồ hôi con lần lượt tuôn ra.

Tiểu Ngọc dù sao cũng là một cô gái chưa có kinh nghiệm nhiều trong xã hội, nhìn thấy cảnh mình làm người ta bị thương, lúc đó sợ tới mức đờ cả người chẳng dám làm gì, một lúc sau mới định thần lại, thừa dịp Chu Đỉnh Thiên vẫn đang lồm cồm dưới đất, hoảng hốt lao thẳng ra cửa chạy mất.

- Khốn kiếp! Kỹ nữ thối, dám đá bố àh.

Chu Đỉnh Thiên cũng không phải là đố ngốc, nhìn thấy Tiểu Ngọc sắp chạy, thẹn quá thành giận, chụp cái đèn bàn trên đầu giường, ném về hướng Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc mới vừa chạy ra đến cửa, nghe thấy sau đầu có tiếng gió thổi, không chưa kịp chạy, sau đầu đã bị tấn công, toàn thân mềm nhũn ngã xuống bất tỉnh trong phòng riêng.

Chu Đỉnh Thiên vốn cao to vạm vỡ, thuộc loại người cường tráng. Thân hình cao một mét bảy mươi tám, xem ra rất là dũng mãnh. Sau khi xoa xoa ở phía dưới, hai bước đã qua tới nơi, ôm ngang eo Tiểu Ngọc, bế thốc lên giường.

Tiểu Ngọc bị đập cho ngất xỉu, đã bất tỉnh nhân sự, Chu Đỉnh Thiên cũng mặc kệ, ông ta không kìm được cơn giận tát liền hai bạt tai, lúc này mới cởi bỏ quần của cô ta ra.

Nhìn thấy cô gái trước mắt bị mình bị lột trần như nhộng, Chu Đỉnh Thiên thú tính phát rồ, không chút thương tiếc nhảy bổ lên.

Chu Đỉnh Thiên vốn là người đàn ông về mặt này khả năng rất mạnh, lại thêm lúc bình thường tẩm bổ đúng lúc, nên ham muốn cũng rất mạnh, lúc ông ta thô bạo tiến vào, khi cơn hôn mê của Tiểu Ngọc qua đi, lập tức bị một cơn đau thấu tim gan làm cho tỉnh lại.

Sau đó cô ta nhìn thấy một người đàn ông, nên cố dùng sức đẩy ông ta đang nằm đè lên người mình ra.

Cô gái lại một lần nữa bị vày vò đến chết đi sống lại, Tiểu Ngọc sau khi thấy Chu Đỉnh Thiên lại phát tiết thêm một lần nữa, liền gắng sức đẩy người ông ta ra rồi từ phòng riêng chạy bổ ra ngoài, sau đó nhảy xuống lầu…

Huyện Thông Thành đã xảy ra chuyện, trước cửa Vạn Tử Thiên Hồng đã có mấy chiếc xe của cảnh sát đậu ở đó.

Người ta bao vây xem rất đông, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, quay chung quanh khu vực của Vạn Tử Thiên Hồng không chịu rời đi.

Một chiếc xe cứu thương vội vàng chạy, rồi lại vội vã chạy đi, Tiểu Ngọc nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, người có liên quan đến Vạn Tử Thiên Hồng đã bị cảnh sát kiểm soát.

Nhâm Quốc Đống đang ở tỉnh thành, nghe thấy giám đốc bộ phận kinh doanh nhà tắm gọi điện thoại cho gã, lập tức nhảy dựng lên ở bên đó:

- Con mẹ nó, làm cái quái gì thế, không phải đã dặn rồi sao, bất cứ kẻ nào cũng không được phép phá hỏng nguyên tắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Giám đốc đốc bộ phận kinh doanh nhà tắm là một phụ nữ trẻ tuổi đời chưa đến ba mươi, cũng là một trong những người tình của Nhâm Quốc Đống. Cô ta báo cáo lại tình hình lúc đó cho Nhâm Quốc Đống biết, sau đó hỏi xem nên làm thế nào?

Nhâm Quốc Đống đập bàn nhảy dựng lên:

- Mẹ nó, Chu Đỉnh Thiên và Thi Vĩnh Nhiên là hai thằng đểu cáng, thế nào cũng phải kiếm chuyện ở chỗ bố đây.

Sau đó gã suy nghĩ một lát, rồi nói với giám đốc kinh doanh kia:

- Cảnh sát hỏi em, em cứ nói sự thật! Mẹ nó, bọn chúng bất nhân đừng trách bố đây bất nghĩa.

Thi Vĩnh Nhiên và Tiểu Linh đang ở bên một phòng riêng khác. Vốn dĩ ông ta cũng muốn xử lý cô ta rồi, nhưng Tiểu Linh bất luận thế nào cũng không chịu phục tùng. Thi Vĩnh Nhiên cũng biết quy định của Nhâm Quốc Đống vì vậy ông ta cũng không biết làm cách nào để đụng vào con gái nhà người ta.

Nếu người ta đã không bằng lòng, ông ta cũng không muốn ép. Chỉ để Tiêu Linh massage cho ông ta mà thôi. ông ta nhiều nhất cũng thừa cơ hội để sờ mó, hai người chỉ nói chuyện ở trong phòng riêng, đang massage, không ngờ bên ngoài có người la to:

- Có người nhảy lầu, có người nhảy lầu rồi.

Thi Vĩnh Nhiên từ trong phòng riêng đi ra, phản ứng đầu tiên chính là phóng vào phòng riêng của Chu Đỉnh Thiên.

Chu Đỉnh Thiên đang nằm ở trên giường, nằm in không nhúc nhích.

- Anh Chu, đã xảy ra chuyện gì thế?

Thi Vĩnh Nhiên nhìn thấy cái đèn bị hỏng nằm bên cạnh cửa, còn trên giường thì loang lỗ vết máu, thì biết rằng đã có chuyện không lành xảy ra. Nhưng không ngờ Chu Đỉnh Thiên vẫn nằm bất động trên giường.

- Làm gì vậy? Tôi đang nghỉ ngơi một chút.

- Đã xảy ra chuyện rồi đấy, cô gái kia đã nhảy lầu rồi.

Thi Vĩnh Nhiên nói mang theo chút hoảng loạn.

Chu Đỉnh Thiên khinh thường hừ môt tiếng:

- Nhảy thì nhảy đi, có gì to tát lắm đâu, chỉ là một cô gái massage thôi mà.

- Nhưng anh không biết àh, Nhân Quốc Đống có quy tắc của mình, không phải anh đã ép người ta chứ!

Chu Đình Thiên ngồi dậy, tay châm một điếu thuốc:

- Bố đây ép người thì sao? Nhâm Quốc Đống mở kỹ viện, chẳng phải là để người ta mua vui hay sao?

Khi Thi Vĩnh Nhiên còn muốn tranh luận, bên ngoài cửa mấy đồng chí cảnh sát xông vào:

- Không được nhúc nhích, giơ tay lên.

Nghe thấy âm thanh này, tim của Thi Vĩnh Nhiên lạnh ngắt, chẳng lẽ cô gái kia đã chết rồi sao!

- Khốn kiếp! Các anh là ai?

Chu Đỉnh Thiên nhìn mấy tay cảnh sát tiến vào, thong thả mặc quần áo.

Lúc này, một chiến sỹ công an khoảng ba mươi tiến vào, nhìn mấy người trong phòng riêng môt cái, lạnh lùng nói:

- Còng tay lại, mang tất cả đi.

- Đường..Đội trưởng Đường.

Thi Vĩnh Nhiên đang muốn nói điều gì đó, Đường Vũ phất tay:

- Có gì thì cứ về cục nói đi.

Sau đó Đường Vũ quay người bước đi. Chu Đỉnh Thiên cũng nhảy lên:

- Các người dám bắt ta àh? Có biết ta là ai không? Ta muốn gọi điện thoại cho Cục trưởng của các người.

- Không cần gọi, Cục trưởng đang đợi ông ở đó.

Đường Vũ nhìn Chu Đỉnh Thiên một cái, ra lệnh:

- Dẫn đi!

Hai đồng chí cảnh sát lập tức tiến lên, áp giải Chu Đỉnh Thiên và Thi Vĩnh Nhiên. Sau đó có người lấy ra hai cái túi đen, trùm kín đầu hai người lại, mang ra khỏi phòng tắm riêng.

Trên đường đi, Chu Đỉnh Thiên còn nhảy đong đỏng mắng mỏ:

- Đường Vũ, loại tiểu tử như mày, cứ chờ đấy mà xem.

Đường Vũ hừ một tiếng.

- Chu Đỉnh Thiên, chỉ mong sao cho cô gái kia không có việc gì, nếu không ông phải ngồi tù rồi.

- Mày hù dọa ai đấy? Chỉ là một đứa con gái massage, bố đây gặp nhiều rồi.

Chu Đỉnh Thiên bị hai đồng chí cảnh sát lôi đi, rất nhanh chóng áp tải lên xe cảnh sát.

Trương Nhất Phàm mới vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết nên chỉnh đốn thằng ranh này như thế nào, không ngờ tên này lại tự đưa tay vào tròng. Đúng là ông trời có mắt, trời xanh không phụ lòng người bao giờ.

Khi nhận được điện thoại của Đường Vũ, hắn ta vội vàng chạy đến ngay Thành phố Đông Lâm, với sự dẫn dắt của Bí thư Phùng, hai người đã đến nhà nghỉ của Thành Phố Đông Lâm.

Chu Chí Phương nhận được điện thoại của Bí thư Phùng, nói Trương Nhất Phàm đã tự thừa nhận sai, tự mình kiểm điểm lại bản thân, cũng đã chính thức nhận lỗi và xin lỗi đương sự rồi.

Chu Chí Phương liền cười nham hiểm, đang nằm dài trên ghế trả lời điện thoại:

- Tốt lắm!

Trương Nhất Phàm và Bí thư Phùng đang ở trong phòng cao cấp của khách sạn Đông Lâm nhìn thấy một hàng chuyên viên, đều là các nhân vật có tiếng và các nhân viên hành chinh của khu vực Đông Lâm.

Bởi vì có sự cầu xin của Bí thư Phùng, đối với việc Trương Nhất Phàm đánh người lần này cũng bị xử phạt nhẹ. Cũng không nhìn bằng con mắt của quần chúng nhân dân, đối với ký giả của giới truyền thông cũng đã công khai xin lỗi.

Ở đây lần này lại chính ngay trong khách sạn, cùng với Lý Đại Vỹ đích thân nói tiếng xin lỗi, sau đó còn bồi thường tiền viện phí thuốc men cho người ta, chuyện này xem như là đã giải quyết xong.

- Chủ tịch địa khu Chu.

- Chủ tịch địa khu Chu.

Hai người Bí thư Phùng đến tại phòng của Chu Chí Phương, Chu Chí Phương đang xem một bức tranh treo trên tường, hình như không nghe thấy tiếng hai người họ gọi. Bí thư Phùng liền đứng ngay bên cạnh nhẹ nhàng đợi phản ứng của Chu Chí Phương.

Làm quan đều thích làm ra vẻ, quan càng to thì càng thích tỏ ra kín đáo, Chu Chí Phương hai tay chắp sau lưng, giống như là đang lâm vào cảnh suy tư lự, hoàn toàn không biết có hai người đang quan sát phía sau.

Mười mấy phút trôi qua, ông ta mới chậm rãi xoay người lại, thản nhiên nhìn hai người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Trương Nhất Phàm. Với ánh mắt này của Chu Chí Phương, dường như hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Bí thư Phùng.

ông ta đang đánh giá rốt cuộc là một người như thế nào, mà có thể khiến cho Phùng Dụ Tài năm lần bảy lượt, không thèm để ý đến thể diện mà lại đến cầu xin mình. Trương Nhất Phàm đứng ngay bên cạnh, ngẩng đầu đứng thẳng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Trương Nhất Phàm khi chưa vào biên chế, những con người như Chu Chí Phương nhìn thấy rất nhiều, vả lại mỗi một người đều làm quan to hơn ông ta. Có thể bước vào được cửa Chủ tịch Tỉnh, tuyệt đối không phải nhỏ như ông ta rồi. Thái độ này của Chu Chí Phương và vua nước Dạ Lang không phải là hai dạng gì đó.

Chưa gặp qua những nhân vật cao cấp, mới thích ra vẻ kín đáo như vậy. Chu Chí Phương vốn muốn cho người thanh niên này một chút áp lực, tỏ rõ một chút uy quyền của mình, ong ta không biết là bản thân mình đã bị Trương Nhất Phàm xem thường.

Chu Chí Phương vốn định chuẩn bị giáo dục người thanh niên này, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt của Nhất Phàm, một ánh mắt chính nghĩa và bạo dạn mà không có cách nào kiềm chế được.Từ giờ phút đó, ông ta liền ngộ ra rằng, bản thân mình cũng không có cách nào khuất phục người thanh niên này.

Thư ký của Chu Chí Phương đứng ở cửa la lớn:

- Chủ tịch địa khu, bọn họ đã đến rồi.

Bọn họ chính là chỉ ký giả Lý Đại Vỹ đã bị Trương Nhất Phám đánh, đây là nước cờ đã được Chu Chí Phương sắp xếp, đó là vì muốn nhìn thấy Trương Nhất Phàm khuất phục, nhân tội chịu thua.

Chẳng phải Lý Đại Vỹ chỉ có một người thôi sao? Tại sao lại nói là bọn họ chứ? Chu Chí Phương hơi do dự, bên ngoài cửa đã tiến vào một nam một nữ, hai người này chính là hai phóng viên đã tiết lộ sơ hở, khuyết điểm của Lưu Hiểu Hiên ngày hôm đó. Lúc ấy cô gái ẩn nấp ở một nơi bí mật, nên Trương Nhất Phàm cũng chưa từng gặp cô ta.

Sau khi hai người bước vào, vô cùng sợ hãi khi gọi chuyên viên Chu. Vẫn không đợi Chu Chí Phương mở miệng, Lý Đại Vỹ đột nhiên quỳ trên mặt đất:

- Chủ tịch địa khu Chu, phó Chủ tịch Huyện Trương, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi đáng chết.

Hành động của Lý Đại Vỹ hết sức lạ lùng khiến tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ lạ. Đang yên lành, tại sao anh ta lại quỳ xuống nhận sai về mình chứ?

Hành động của anh ta ngay cả Chu Chí Phương cũng chút mập mờ khó hiểu, không biết là anh ta muốn diễn trò gì.

Lý Đại Vỹ tự tát vào miệng mình.

- Đều là do cái miệng thối này của tôi, ra ngoài nói lung tung. Tôi cũng là nhất thời bị ma quỷ ám, có ý đồ xấu với phụ trách Lưu, là tôi lưu luyến vẻ đẹp của phụ trách Lưu, nhiều lần hẹn với cô ta mà không thành, thẹn quá hóa giận. Vì thế liền nghĩ đến việc đưa chuyện xấu của cô ta lên mặt báo. Xin lỗi, thật lòng xin lỗi! chuyên viên Chu, phó Chủ tịch Huyện Trương, tôi sai rồi.

Tiếp đến, Lý Đại Vỹ giống như phát bệnh thần kinh, tát vào bên trái một cái, tát vào bên phải một cái, không ngửng tát vào miệng mình. Mà cái cô phóng viên kia cũng khúm núm đứng sang một bên, cúi gầm mặt không nói lời nào.

Chu Chí Phương tức muốn chết, rõ ràng là muốn nhìn thấy Trương Nhất Phàm bị bẽ mặt, bây giờ lại không ngờ thành ra thế này. Thằng vô dụng Chu Đỉnh Thiên sao lại kiếm được loại người gì thế này? Làm mỗi một việc cũng không xong.

- Chủ tịch địa khu, việc này không liên quan đến phó Chủ tịch Huyện Trương, đều là tại tôi làm chuyện này.

Lý Đại Vỹ liền ôm chân Trương Nhất Phàm:

- Phó Chủ tịch Huyện Trương, sau này tôi không dám nữa, nhất định sẽ làm một phóng viên đàng hoàng, sẽ không dám phám ngôn bậy bạ nữa, xin anh lượng thứ cho tôi, tôi đã xin lỗi phụ trách Lưu, cũng đã phát biểu rõ ràng trên báo lên tiếng xin lỗi cô ấy rồi.

- Lý Đại Vỹ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?

Bí thư Phùng thấy việc này cũng có chút kỳ lạ, liền đánh tiếng nghiêm mặt hỏi.

Lý Đại Vỹ tự nhiên cũng không dám nói là do Chu Đình Thiên sai anh ta đi làm cái việc thiếu đạo đức này, vì vậy liền bịa ra một lý do khác. Hơn nữa, cô phóng viên kia cũng đang đứng bên cạnh làm chứng, mọi người cũng chỉ biết tin là như vậy.

Chu Chí Phương sắc mặt xanh mét, Trương Nhất Phàm người ta vẫn chưa mở miệng lên tiếng, Lý Đại Vỹ đã diễn tuồng làm trò cười cho thiên hạ.

Nếu anh ta đến nhận sự xin lỗi từ Trương Nhất Phàm, như vậy cũng tốt, ngược lại nếu cảm thấy có lỗi với Trương Nhất Phàm, điều này có chút đầu đuôi lẫn lộn rồi, trong lòng Chu Chí Phương cũng không cảm thấy thoải mái lắm.

- Khốn kiếp!

Chu Chí Phương chửi thề một câu, cũng không biết là ông ta chửi ai. Một lúc sau, mới nghe ông ta nói:

- Nếu đã có hiểu lầm, phó Chủ tịch Huyện Trương, việc này để cậu tính đi nhé! Tôi thiếu chút nữa đã bị những những chuyện giả tưởng đánh lừa, thật là hồ đồ!

Bí thư Phùng lập tức nói:

- Ngài đây cũng là vì xây dựng một hình tượng của cán bộ, lấy đại cục mà suy nghĩ.

Nịnh nọt thật đúng lúc, Chu Chí Phương gật gật đầu:

- Đồng chí Tiểu Trương, việc này thật sự là oan ức cho cậu rồi. Chủ tịch Mao nói rất đúng, phép tắc có thể thay đổi được, không có phép tắc lại càng thêm cố gắng.

Trương Nhất Phàm ngược lại vẻ mặt rất thoải mái, vẫn thản nhiên cười.

- Chủ tịch địa khu Chu đã nhìn thấu mọi việc, sau này tôi nhất định sẽ nghiêm khắc với bản thân mình hơn nữa, tuyệt đối không tái phạm.

Đang thao thao nói, điện thoại di động của Chu Chí Phương lại đổ chuông. Chu Chí Phương sau khi nhận điện thoại, sự hồ hởi trên mặt theo lẽ thường bỗng nhiên sa sầm xuống, sắc mặt u ám rất là khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp