Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 159: Cứ xin lỗi là xong chuyện sao?


...

trướctiếp

Bữa cơm này Trương Nhất Phàm ăn cũng không được thoải mái, tâm trạng vui vẻ đều đã bị những người này phá hỏng.

Chuyện vừa rồi, nếu không phải thân mình rắn chắc thì đã bị tay lái xe kia đánh cho ngã rồi. Nếu đường đường là Chủ tịch huyện mà lại bị người ta đánh sấp mặt xuống đường cái thì quả là chuyện cười trong thiên hạ. Không được! Mình phải nghĩ cách.

Đến giữa bữa cơm, hắn liền nhớ tới Liễu Hải. Thằng ranh này võ công không tồi, nếu mang theo hắn bên cạnh thì cũng giống như có được một tấm vương bài. Vì thế, hắn gọi điện ngay cho Đường Vũ.

Mấy ngày nay Đường Vũ không có việc gì toàn ở hộp đêm “Trời Cao Biển Rộng”, nhìn thấy điện thoại của Trương Nhất Phàm, lập tức gã ta gọi người tắt âm thanh trong phòng bao lại.

- Anh Phàm, hôm nay sao lại nhớ đến em thế, có việc gì anh cứ nói thẳng đi!

Trương Nhât Phàm cũng không khách sáo:

- Cậu mang Liễu Hải đến cho anh.

Nghe nói phải điều Liễu Hải đi, ngay lập tức Đường Vũ nghĩ ra cái gì liền đứng lên:

- Anh Phàm, có phải anh đã gặp phải chuyện phiền toái? Có cần em đích thân đến không!

- Cậu không cần đến, điều Liễu Hải qua đây là được rồi.

Trương Nhất Phàm thản nhiên nói.

- Biết rồi, ngày mai em đi làm thủ tục.

Đường Vũ gác điện thoại, vài người Hồ Lôi liền vây quanh lại:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Đường Vũ bình tĩnh lắc đầu:

- Không biết, mặc dù anh Phàm không nói, nhưng tôi khẳng định có người gây chuyện với anh ấy.

- Mẹ kiếp, ngày mai tô phải đến đó xem sao.

Hồ Lôi nghe thấy Trương Nhất Phàm bị người bên kia gây chuyện, ngay lập tức nổi giận. Tuy nhiên anh ấy đường đường là một Chủ tịch huyện thì có ai dám gây chuyện nhỉ?

Đường Vũ ngẫm nghĩ một chút:

- Anh ấy một mình đơn thương độc mã, huyện Sa kia lại là vùng sâu, vùng xa, một số kẻ không biết không biết chừng đã gây nên phiền toái.

Nói xong gã liền đứng lên:

- Không được, tôi phải đi tìm Liễu Hải một chút.

Bọn Hồ Lôi cũng không có ý gì khác, lấy ra mấy trăm đồng đưa cho mấy cô gái bên cạnh rồi ba người ra khỏi “Trời Cao Biển Rộng”.

Trong một khách sạn ở huyện Sa, Thẩm Uyển Vân không phục lắm nói;

- Cán bộ huyện Sa này quá kiêu ngạo, tướng công, hay là để e gọi vài người tới xử lý bọn họ một chút.

Trương Nhất Phàm cười thản nhiên:

- Đừng xằng bậy, thu phục bọn họ còn không đơn giản sao? Huyện Sa này là một vũng nước đục, sớm muộn gì cũng bị rửa sạch sẽ.

Nhìn trương Nhất Phàm cười thản nhiên, Thẩm Uyển Vân nhướn mày lên hỏi:

- Anh có cách gì?

Trương Nhất Phàm buông đũa:

- Tạm thời không có, nhưng chỉ cần chúng ta dụng tâm một chút, sớm muộn gì cũng có cơ hội. Lần này anh muốn xem Ngô Ứng Phi xử lý việc này như thế nào.

- Nếu không em sẽ bảo Trúc Cương đến Ban chỉ huy Quân sự để cử một người tài giỏi đến làm lái xe cho anh nhé? Như chuyện ngày hôm nay nếu anh không nhanh nhẹn một chút thì sẽ gặp phải phiền toái to rồi.

Thẩm Uyển Vân lo lắng nói.

- Yên tâm đi anh đã gọi Đường Vũ cho điều người đến rồi, mấy hôm nữa sẽ tới đây.

Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Trương Nhất Phàm reo. Nhìn số là cảnh sát giao thông Ngô Ứng Phi.

- Hừ!

Trương Nhất Phàm hừ một tiếng cũng không quan tâm.

Hôm nay, Ngô Ứng Phi vốn tụ tập cùng một số bạn bè cùng nhau đánh bài, nên tâm tình cũng không tồi tệ lắm, vận may cũng rất tốt. Chỉ có điều là không ngờ đến chính là tên cảnh sát giao thông cao gầy kia gọi đến. Ngô Ứng Phi nhìn thấy đó là số điện thoại bàn ở văn phòng liền hiểu người đã bị đưa đến đồn của cảnh sát giao thông.

Đang chơi hăng say thì lại bị quấy rầy, trong lòng cũng không thoải mái, trong lúc không suy nghĩ gã đã mất con pháo, cũng không kiên nhẫn được nói một câu:

- Lại có chuyện gì?

Tô Binh trả lời:

- Đội trưởng Ngô, cái người trẻ tuổi kia nghe nói là Chủ tịch huyện Trương.

- Người trẻ tuổi nào?

Ngô Ứng Phi đang mê chơi mạt chược làm sao mà nhớ rõ chuyện vừa rồi.

Tô Binh biết đội trưởng này có sở thích đánh mạt chược, vốn không dám quấy rầy. Chỉ có điều thư kí của Chủ tịch huyện đã đang an vị ở Cục giao thông, cùng đợi kết quả xử lý. Tô Binh cười đắng ngắt:

- Là cái người mà lúc nãy xảy ra chuyện lộn xộn với tay lái xe của Cục Công thương đó ạ. Hiện giờ thư ký của anh ta đang ngồi ở đây.

- Cái gì?

Ngô Ứng Phi tay cầm mạt chược làm rơi cả xuống đất.

Không xui xẻo như vậy chứ! Lúc nãy vừa mất con pháo, giờ lại nghe được tin tức này. Là chính mình ra lệnh cho bọn họ dẫn người về, phiền toái này lớn rồi.

Không ngờ lại đi bắt Chủ tịch huyện về đồn! Chết rồi! Chết chắc rồi! Ngô Ứng Phi vội vàng đứng lên:

- Không đánh nữa, tôi đang có việc gấp.

Nói xong, không đợi các bạn phản đối, hắn lao ra nhà khách lòng như lửa đốt chạy thẳng tới đội cảnh sát giao thông.

Sau khi biết rõ tình hình. Đầu của Ngô Ứng Phi như to ra. Dù có nói như thế nào thì người ta cũng đường đường là Chủ tịch huyện đâu có mang chuyện chết ra làm trò đùa được. Bây giờ thư kí Tần Xuyên của Chủ tịch huyện đang ở phòng làm việc để chờ một lời giải thích hợp lý.

Ngô Ứng Phi lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Công thương Quách, không ngờ Cục trưởng Cục công thương lại tắt điện thoại di động. Lúc này, lão quỷ háo sắc chạy đi đâu rồi? Không chừng lại đang cố gắng ở đâu trên cái bụng của một người đàn bà nào đó.

Ngô Ứng Phi không lo được nhiều chuyện như vậy, trước tiên cứ gọi điện xin lỗi Chủ tịch huyện cái đã, tranh thủ cứu vãn một chút tình thế. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại không thèm nghe, gã biết Chủ tịch huyện Trương đang tức giận rồi.

Vì thế gã bèn cười lấy lòng với Tần Xuyên:

- Thư kí Tần, anh thấy chuyện này sắp xếp thế này có được không? Xe của Chủ tịch huyện Trương chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm sửa chữa, ồ không, mà đổi xe mới luôn. Còn về phần tay lái xe gây chuyện, trừ việc bồi thường tổn thất ra, sau đó sẽ bị tạm giam 15 ngày.

Tần Xuyên cười lạnh nhạt nói:

- Việc này tôi không tính nhưng các người cũng thật quá đáng, không phân biệt được phải trái, đúng sai thì thôi lại còn muốn đánh người. Ông cứ nghĩ nếu như hôm nay Chủ tịch huyện bị dẫn đến đây, chức Đội trưởng này cậu có còn muốn làm nữa hay không vậy?

Tần Xuyên làm thư ký của Chủ tịch huyện, tự nhiên lại được khoe thân phận của mình, lúc này ông ta chính là đại diện cho Trương Nhất Phàm cho nên khi nói chuyện lời nói cũng có trọng lượng hơn.

Ngô Ứng Phi biết mình đuối lý, hận là không thể cho mấy tên Tô Binh khốn khiếp kia mấy cái bạt tai. Đúng là một bọn không có mắt như mù, đến xe của Chủ tịch huyện mà cũng không nhìn ra?

Hận thì hận, nhưng gã đành phải buộc lòng cười nói:

- Tôi sẽ lập tức đuổi việc hai tên cảnh sát giao thông kia. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đi nhận tội với Chủ tịch huyện vì tôi đã quản giáo không nghiêm.

Tần Xuyên thấy đã khá ổn liền đứng dậy rời khỏi chỗ đó:

- Tôi sẽ báo cáo kết quả này cho Chủ tịch huyện, Chủ tịch có hài lòng hay không thì còn phải xem vận may của ông đã.

- Cảm ơn thư kí Tần.

Ngô Ứng Phi tiễn khách xuống dưới lầu mà toát hết cả mồ hôi.

Hôm này ngày bao nhiêu mà lại xui xẻo như vậy? Sực nhớ ra buổi sáng hôm nay lúc mà bà xã tới tháng mình đã sờ soạng một chút.

Sau khi rời khỏi đội cảnh sát giao thông, Tần Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, đem kết quả mình vừa xử lý báo cáo. Trương Nhất Phàm không nói gì cả mà chỉ bảo ông ta về trước chuyện này để mai nói sau.

9 giờ, Trương Nhất Phàm trở về khách sạn, vừa mới tới đại sảnh liền nhìn Ngô Ứng Phi và Quách Ngọc Đình ở cục Công thương đứng ở đó, Trương Nhất Phàm đi qua, ngay lập tức hai người cười theo chào đón.

- Chủ tịch huyện Trương.

Trương Nhất Phàm không nhìn hai người mà đi thẳng vào thang máy.

Ngô Ứng Phi và Quách Ngọc Đình lau mồ hôi rồi ngơ ngác nhìn nhau, mắt ra hiệu rồi đến thẳng phòng của Trương Nhất Phàm.

Hai người chạy còn nhanh hơn thỏ, cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy hai người thở hồng hộc bộ dạng giống nhau:

- Chủ tịch huyện Trương!

- Các cậu có việc gì sao?

Trương Nhất Phàm vừa hỏi vừa đi về phòng. Sau khi mở cửa liền đi thẳng vào phòng, Ngô Ứng Phi và Quách Ngọc Đình liền đứng ở cạnh cửa.

Ngô Ứng Phi vào đầu tiên, anh ta tươi cười:

- Chủ tịch Trương, tôi và cục trưởng Quách đến đây nhận tội với ngài, mong đại nhân rộng lượng, chuyện hôm nay là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Trương Nhất Phàm hừ một tiếng lạnh lùng:

- Đội trưởng Ngô, nếu anh bị người ta đụng phải trên đường, người ta còn muốn đánh anh thì anh sẽ nghĩ như thế nào? Hôm nay, tôi là Chủ tịch huyện chứ nếu tôi là dân thường thì sự việc có cứ như thế mà xong được không?

Giọng Trương Nhất Phàm rất gay gắt xem ra là đang rất tức giận, Ngô Ứng Phi chỉ có thể cười lấy lòng, còn Qúach Ngọc Đình ở cửa thì đang toát mồ hôi lạnh.

- Tôi biết, tôi biết và cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Hai cảnh sát giao thông kia đã bị khai trừ khỏi ngành. Xe của ngài tôi sẽ thay một cái mới. Tôi sẽ đi làm ngay đây ạ!

- Đổi xe thì miễn đi, nên xử lý thế nào đó là chuyện của anh, đi ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi.

Trương Nhất Phàm hất hất tay không để ý gì đến hắn, cũng không cần Qúach Ngọc Đình vào. Ngô Ứng Phi đi ra cửa kéo Qúach Ngọc Đình:

- Đi thôi!

Quách Ngọc Đình cũng không biết làm sao đành giúp Trương Nhất Phàm kéo cửa, đi xuống lầu mà trong lòng vẫn không yên tâm.

Đi xuống dưới, Qúach Ngọc Đình hừ một tiếng lạnh lùng:

- Phách lối quá, chẳng lẽ còn muốn ta quỳ xuống dưới chân hắn? Không nhận thì thôi, bố mày đây còn không thèm mở miệng nói chuyện này.

Ngô Ứng Phi đẩy hắn;

- Cậu cẩn thận một chút dù sao người ta cũng là Chủ tịch huyện, còn ít tuổi nhưng sát khí thì không nhỏ đâu, chỉ sợ đây không phải là nhân vật dễ đối phó, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, đừng làm gì đụng phải hắn? Bình thường các quan mới nhận chức đều thích giết gà dọa khỉ, trường hợp này cũng thế. Hy vọng hắn không vì chuyện này mà gây thêm phiền toái cho chúng ta nữa.

Trương Nhất Phàm ở trên lầu nhìn qua bức mành cửa thấy hai người to nhỏ khi ra khỏi phòng tiếp khách, trong lòng đoán được là họ đang bất mãn.

Thẩm Uyển Vân gọi điện tới:

- Mọi chuyện xong chưa?

Trương Nhất Phàm trả lời:

- Vừa mới đi, hai người này quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.

Thẩm Uyển Vân cười hì hì nói:

- Vậy sao anh còn không mau tới đây? Chẳng lẽ anh muốn tối nay em ở một mình trong phòng?

Khi Trương Nhất Phàm đến, Thẩm Uyên Vân giống như con rắn quấn quanh người hắn, yểu điệu nói:

- Chúng ta đi tắm đi!

Tắm rửa xong đi ra, Trương Nhât Phàm liền nằm trên giường không nghĩ, không di chuyển. Thẩm Uyên Vân thoát y trống trơn, rúc vào bên người hắn:

- Thế nào? Vẫn còn nghĩ chuyện vừa rồi sao?

Trương Nhất Phàm lắc đầu:

- Sau khi tới huyện Sa, không ngờ anh lại cảm thấy hết đường xoay xở, cảm thấy như không thể nào ra tay được.

- Không vội, gấp gáp là không ăn đậu phụ nóng đâu đấy. Có một số việc phải từ từ mới được. Em tin anh có thể làm tốt. Thị trấn Liễu Thủy khó khăn như vậy mà anh còn thích ứng được cơ mà.

- Cho anh điếu thuốc.

Trương Nhất Phàm hướng về phía Thẩm Uyển Vân nói, Uyển Vân từ trong chăn chui ra, toàn thân trần truồng đến gần ghế sô pha, cầm bao thuốc, từ từ rút ra một điếu ngậm vào miệng hút một hơi rồi nhét vào miệng Trương Nhất Phàm.

- Kỳ thực, chỉ cần anh dụng tâm thì sẽ không khó để phát hiện ra sơ hở của bọn chúng. Đến lúc đó sẽ trừng phạt hết bọn ngưu quỷ xà thần, lúc đó anh cũng được hãnh diện ở huyện Sa này.

Thẩm Uyển Vân nói xong liền mỉm cười.

Trương Nhất Phàm nhìn thân hình trần truồng của cô ta liền có hứng thú:

- Em nói đúng, việc này không thể gấp gáp được. Kệ hắn, ngủ trước đi!

Nói xong, hắn giơ tay tắt đèn, kéo Thẩm Uyển Vân ngã trên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp