Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 163: Nguy hiểm đã qua


...

trướctiếp

Hồ Lôi tiện tay cầm lấy chiếc ghế hung hăng ném tới, mấy tên đang đứng gần Trương Nhất Phàm nghe thấy âm thanh ấy vọng lại, nhưng bọn chúng chưa kịp phản ứng thì đã lĩnh trọn chiếc ghế trên đầu.

Sau đó, hai tên ấy như hai tấm gỗ đổ ầm xuống đất.

Liễu Hải dùng hai ngón tay kẹp lấy tên đầu trọc, cây súng của gã liền rơi xuống đất, chân Liễu Hải đã giẫm lên súng, y dễ dàng dùng sức ở khuỷu tay đập vào ngực tên trọc. Tên trọc kêu thét lên, tay ôm lấy ngực. Theo Đường Vũ phỏng đoán, tên trọc ít nhất đã bị gãy mất hai chiếc xương sườn.

Tên Lý thiếu gia nghe thấy Trương Nhất Phàm gọi tên Lý Khánh Tùng liền kinh ngạc đến độ chưa kịp chạy ra đến cửa đã bị Đường Vũ bắt lại. Đường Vũ lôi tên Lý thiếu gia như lôi một con gà con đến bên Trương Nhất Phàm:

- Anh Phàm, chuyện này phải xử lý như thế nào bây giờ?

- Giao cho cảnh sát đi!

Trương Nhất Phàm thản nhiên nói.

Chỗ cửa còn có mấy tên nữa, nhìn thấy cục diện bên trong đã hoàn toàn thay đổi có kẻ đã ngay lập tức muốn chạy thoát thân, Đường Vũ liền quát:

- Kẻ nào dám chạy tao đánh gãy chân.

Tiếng quát vừa vang lên khiến cho tất cả lũ đó sợ đến mức chỉ biết đứng im.

Lúc Trương Nhất Phàm báo cảnh sát, vài tên cảnh sát xông lên từ dưới lầu:

- Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả đứng im, cho tay ra sau đầu, quay mặt vào tường, quỳ xuống.

Trương Nhất Phàm đoán rằng có thể nhân viên nhà hàng này đã báo cảnh sát, nhìn thấy mấy tên cảnh sát đi tới hắn mới đưa ra thẻ công tác:

- Tôi là Trương Nhất Phàm, Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện.

Tay cảnh sát dẫn đầu nhìn thấy thẻ công tác lập tức đứng nghiêm chào:

- Chào Chủ tịch huyện Trương!

- Tôi muốn gặp Trưởng phòng Vương Bác!

Trương Nhất Phàm sắc mặt có vẻ bực bội, lạnh lùng nói.

Viên cảnh sát này liền lau mồ hôi bởi vì gã phát hiện trong số những người bị bắt này không ngờ còn có con trai của Trưởng phòng Tài chính. Gã cung kính đưa trả lại chiếc thẻ công tác cho Trương Nhất Phàm:

- Tôi đi gọi điện thoại cho Trưởng phòng ngay đây.

Một tên cảnh sát khác tiến vào đem tên trọc ra ngoài, lại lấy một túi nilon sạch cẩn thận nhặt khẩu súng trên mặt đất, niêm phong miệng túi lại. Chỉ một lát sau, tên cảnh sát vừa đi ra ngoài lúc nãy quay trở lại:

- Thưa Chủ tịch huyện Trương, Trưởng phòng Vương sẽ đến ngay! Xin ngài đợi một lát.

Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn Hồ Lôi, Đường Vũ đều trở lại với vị trí của mình. Đường Vũ trực tiếp ném ra chiếc thẻ công tác của mình, nhìn thấy chức vụ Phó trưởng phòng công an huyện Thông Thành, tên cảnh sát toàn thân run rẩy, chiếc bút cầm trên tay rơi xuống đất liên tục.

Hôm nay đụng tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn, một chủ tịch huyện, một phó phòng, cũng không biết hai người còn lại có thân phận gì nữa. Nhìn thẻ của Đường Vũ, tên cảnh sát sợ tới mức cũng không dám nhìn giấy tờ tùy thân của Hồ Lôi và Liễu Hải nữa.

Chưa đầy mười phút, dưới lầu đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát đầy uy lực.

- U u…

Vương Bác vội chạy lên trên lầu, nhìn thấy mấy chục người ngồi xổm bị tình nghi phạm tội, Vương Bác liền biết có gì đó không ổn. Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ và Chủ tịch huyện xảy ra xung đột? Y đương nhiên biết con trai của Lý Khánh Tùng, nguyên nhân chính là vì tên ngồi ở góc kia, y mới cảm thấy sự việc thực sự không hay rồi.

- Chủ tịch huyện Trương!

Vương Bác sau khi vào cửa, rất bất an chào hỏi Trương Nhất Phàm.

Tuy rằng trong sâu thâm tâm của mình gã chẳng thích cái tay Chủ tịch huyện mới tới này chút nào, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì vẫn phải cố tỏ vẻ như công việc được làm rất tốt. Ở điểm này thì Vương Bác lại rất có chừng mực.

Trương Nhất Phàm hừ lên một tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn qua:

- Anh quản lý trị an khu này như thế nào vậy? Nhìn điệu bộ của những kẻ kiêu ngạo ngông cuồng này đi? Còn muốn cho dân chúng sinh sống không đây?

Trương Nhất Phàm giọng điệu rất nghiêm khắc, suýt chút nữa thì đập bàn.

Vương Bác lau mồ hôi, hỏi người bên cạnh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tên cảnh sát cầm đầu vừa rồi ghé vào tai y nói thầm mấy câu, Vương Bác lập tức tái mét mặt đi. Còn có cả súng sao? Bọn này không ngờ lại ngang ngược đến mức này! Quá ngông cuồng rồi, khó trách Trương Nhất Phàm tức giận như vậy. Trên trán Vương Bác mồ hôi bắt đầu đổ xuống ngày một nhiều hơn.

Nhìn bộ dạng của bọn họ xem ra vừa xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt, bằng kinh nghiệm lâu năm của mình, Vương Bác lập tức nhận ra.

- Chủ tịch huyện Trương, tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này, thẩm vấn suốt đêm.

Vương Bác dù có Bí thư Trịnh là chỗ dựa nhưng ở khu vực của y xảy ra loạt sự việc này, nếu Trương Nhất Phàm kiên quyết, chỉ sợ ngay cả Bí thư Trịnh cũng không che nổi cho y.

Cho dù y xem thường vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này, nhưng sự việc xảy ra rành rành trước mặt, y không thể xem nhẹ được. Hôm nay tình hình coi như tạm ổn, ngoại trừ tên trọc ra, mấy người cùng với Trương Nhất Phàm đều bình an vô sự.

Thấy thái độ này của Vương Bác, Trương Nhất Phàm có vẻ như vừa lòng, hắn hừ một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy rồi bốn người cùng nhau đi khỏi.

- Chủ tich huyện Trương đi thong thả!

Vương Bác lau mồ hôi, lúc này mới cẩn thận hỏi chuyện vừa xảy ra. Vài tên cảnh sát kia cũng không nắm được tình hình, lúc cảnh sát xông vào đã là lúc đánh nhau kết thúc.

Nhân chứng duy nhất tại hiện trường chính là cô nhân viên phục vụ khách sạn kia.

Sau khi nhân viên phục vụ tỉnh lại, họ liền biết được sự việc vừa xảy ra, bốn người đánh bại mười mấy tên lưu manh, vậy những người đi cùng Trương Nhất Phàm đều là những người như thế nào? Tên cảnh sát cầm đầu khi nãy cho Vương Bác biết trong đó có một người là Phó trưởng phòng công an huyện Thông Thành.

Vương Bác nghe thấy thế liền thấy run sợ trong lòng. Xem ra những người này đều là bạn cũ của Trương Nhất Phàm. Dựa vào thương tích của tên trọc có thể thấy, trong bốn người này hẳn còn có một người là cao thủ, tên trọc bị một lực đập trúng gãy ít nhất hai cái xương. Riêng với chiêu thức này, chỉ e mấy tên cảnh sát xung quanh gã đều không có được tài cán đó.

- Giải tất cả về đi!

Vương Bác khoát tay ra lệnh, bọn cảnh sát cấp dưới răm rắp làm theo.

Sau đó y liền gọi điện thoại cho Lý Khánh Tùng, trong điện thoại cũng không nói gì nhiều, chỉ là bảo ông ta phải đến Phòng công an huyện một chuyến. Lý Khánh Tùng đang uống rượu, nghe giọng điệu Vương Bác có vẻ không ổn, ngay lập tức đi đến Phòng công an huyện.

Bốn người bọn Trương Nhất Phàm sau khi đi ra khỏi quán liền trở về khách sạn, ba người bọn Hồ Lôi liền đặt một phòng ở khách sạn.

Ba người canh giữ trong phòng của Trương Nhất Phàm:

- Anh Phàm, tôi thấy hay là gọi thêm vài người đến đây đi, bọn người huyện Sa kia quá ngông cuồng.

Đường Vũ thận trọng đề nghị.

- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.

Hồ Lôi gật đầu, lên tiếng phụ họa.

- Chuyện giống như hôm nay, nếu như anh không cái khó ló cái khôn, làm xáo trộn tâm tư bọn chúng thì chúng ta khó thoát.

- Mẹ kiếp, nếu một Chủ tịch huyện, một Phó trưởng phòng công an huyện, còn có tôi Hoa Hoa đại thiếu gia mà lại bị người ở huyện Sa chặt đứt tay thì còn mặt mũi nào gặp người đời nữa? Cả đời này chưa từng nhục nhã như vậy, Mẹ kiếp!

- Đừng nhắc lại làm gì nữa. Ngày mai hai cậu về đi.

Trương Nhất Phàm ngồi kia hút thuốc đột nhiên nói.

Hồ Lôi và Đường Vũ nhìn thoáng qua, hai người liền nháy mắt nhau, Hồ Lôi lập tức ngáp dài nói:

- Tôi muốn đi ngủ.

Nói xong y liền quay về phòng mình.

Đường Vũ cũng đứng lên nói với Trương Nhất Phàm một câu, rồi cũng nhanh chóng đi ra. Hai người cùng nhau rời đến một căn phòng khác, vừa hay lại nhìn thấy Liễu Hải ở cửa, Đường Vũ liền gọi y vào.

- Liễu Hải, chuyện vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy, về sau anh ở bên cạnh anh Phàm phải mưu trí hơn một chút.

Liễu Hải gật đầu, có vẻ hơi lúng túng.

- Phó trưởng phòng Đường, hôm nay tôi đã phạm phải sai lầm lớn, thật không ngờ đối phương có súng, tôi sơ suất quá, suýt chút nữa gây phiền phức cho mọi người

Liễu Hải vẫn còn áy náy vì chuyện vừa rồi, nếu cuối cùng Trương Nhất Phàm không ra chiêu quyết định ấy thì bốn người ắt đã bị chặt tay thật rồi?

Đây là sai lầm không thể tha thứ, Liễu Hải trong lòng thầm nghĩ, lần sau nhất định phải chú ý!

Đường Vũ biết tâm tư của y, vỗ vai Liễu Hải nói:

- Chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, may mắn tất cả mọi người đều không sao, tuy nhiên loại chuyện như thế này, thêm một lần ngã là một lần bớt dại, điều anh nên chú ý là không nên để trong lòng quá lâu.

Liễu Hải cắn môi, nghiêm túc gật đầu.

Sau khi về phòng, Liễu Hải vẫn không ngủ được, trong đầu vẫn nhớ lại chuyện xảy ra lúc tối. Trước kia lúc y đi lính chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hôm nay không ngờ suýt chút nữa thì đã phải để lại tay chỗ tên côn đồ đó. Xem ra mình quá sơ ý, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện không thể lường trước được hậu quả.

Ngày hôm qua lúc đi, Liễu Hồng đã dặn dò y, Chủ tịch huyện Trương là ân nhân của cả nhà họ, phải bảo vệ hắn cho tốt. Liễu Hải cũng biết, chị gái y có thể đi khỏi vùng núi hẻo lánh ấy, có thể có được thành tích như ngày hôm nay, mở một nhà hàng của mình, trong đó có một phần công lao không nhỏ của Trương Nhất Phàm.

Lúc ở thị trấn Liễu Thủy, lúc Liễu Hồng bị người ta bắt nạt, cũng là lúc Trương Nhất Phàm cứu giúp cô. Nếu không Liễu Hồng đã sớm không còn trên đời này nữa, đã bị dòng sông Liễu Thủy kia cuốn đi biến mất tăm mất tích rồi.

Trương Nhất Phàm cứu Liễu Hồng, cứu cả một quãng đời thanh xuân của cô.

Hiện tại, Trương Nhất Phàm lại giao cho mình công việc này, tình nghĩa này, chị em y cả đời này báo đáp cũng không hết. Liễu Hải cha mẹ mất sớm, hai chị em phải nương tựa vào nhau mà sống, nếu không chị sao có thể đến thị trấn Liễu Thủy lấy chồng?

Trương Nhất Phàm trên giường cứ trằn trọc mãi, tình hình ở huyện Sa hỗn loạn như vậy, mình thân là một chủ tịch huyện, chỉ sợ khó có thể triển khai công tác, phải chinh phục những tên cán bộ cốt cán ở đây như thế nào đây? Chuyện này cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Qua chuyện ngày hôm nay, xem chừng Lý Khánh Tùng phải đau đầu.

Trương Nhất Phàm đang suy xét, không biết cần phải xem xét Lý Khánh Tùng với thái độ như thế nào mới đúng. Nếu không ngoài dự liệu, Lý Khánh Tùng sẽ sớm đến cầu xin mình.

Quả nhiên, suy nghĩ nãy trong đầu vừa đến, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

- Chủ tịch huyện Trương, anh đã ngủ chưa?

Là giọng nói của Lý Khánh Tùng, Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế sô pha cũng lười di chuyển, liền kêu lên:

- Ai đó?

- Là Trưởng phòng Tài chính Lý Khánh Tùng.

Lúc này Lý Khánh Tùng gần như sắp khóc. Y có đứa con trai duy nhất, từ nhỏ đã được nuông chiều. Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không nghĩ rằng tên tiểu tử ấy lại làm ra chuyện ngang ngược như vậy.

Trương Nhất Phàm tuy trẻ tuổi, nhưng lại có thể được điều tới đảm đương chức vụ Chủ tịch huyện ở huyện Sa này, chắc hẳn là người không vừa. Hơn nữa chuyện tối nay lớn như vậy, dù là ai cũng không thể xoay chuyển được. Lúc gõ cửa y cảm thấy như hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa sẽ quỳ xuống.

Trương Nhất Phàm không hề nhúc nhích, chỉ nói qua cánh cửa:

- Có chuyện gì mai rồi nói sau, tôi ngủ rồi.

Rõ ràng trong phòng có tiếng TV, Trương Nhất Phàm cố ý chỉnh to lên, Lý Khánh Tùng biết Trương Nhất Phàm không chịu gặp mình, đứng ở cửa hồi lâu, do dự định đi khỏi.

Có nên nói chuyện này cho Bí thư Trịnh? Lý Khánh Tùng đã rối loạn cả lên, trong lòng lo lắng không yên, không biết nên đi cầu xin ai nữa. Chuyện như vậy càng ít người biết càng tốt. Vương Bác khuyên hắn nên đến gặp Trương Nhất Phàm ngay trong đêm, tuyệt đối không được làm lớn chuyện, nếu không việc này một khi đã bị côngkhai thì con trai của y liền xong đời.

Chỉ cần Trương Nhất Phàm đồng ý thả người, không phải sẽ có tên trọc chết thay sao? Tạo vật thế thân cho con trai y là được rồi?

Lý Khánh Tùng sau khi nghe xong ý này mới đến tìm Trương Nhất Phàm. Sau khi bị cự tuyệt, Lý Khánh Tùng không biết phải làm thế nào nữa. Y đành trở về chỗ Vương Bác, Vương Bác suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi nói:

- Đầu tiên không lên tiếng, ngày mai chúng ta đi thăm dò ý của hắn ta xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp