Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 197: Tự chặt đứt tay mình


...

trướctiếp

Ngửi thấy mùi rượu trên người Triệu Bình An, lại thêm cái mặt đỏ đỏ, cái mũi to hồng hồng, Vương Bác trong lòng tức giận. Tát một cái vẫn không hả giận, lại đá thêm một cái :

- Tao đánh con mẹ mày, muốn hại tao hả? Còn không mau gọi người đến dọn dẹp bãi chiến trường này đi. Chẳng lẽ mày muốn cả thiên hạ đều biết chuyện tốt của mày sao? Dọn dẹp sạch sẽ đi, rồi quỳ ở đó xin lỗi người tao!

Vương Bác phẫn nộ đi ra, Triệu Bình An sờ sờ chỗ bị đánh trên mặt, thấy tỉnh hẳn rượu.

Gã liền nổi giận với mấy tên thủ hạ ở đằng sau:

- Còn đứng đấy làm gì? Đi dọn dẹp mau!

Lúc nãy còn tình nghĩa huynh đệ, chỉ cần anh có thịt ăn thì em cũng sẽ có canh uống. Vậy mà mới được có mấy phút, mấy tên đàn em liền bị gã gọi giống như mấy con chó chạy đi chạy lại.

Hứa Phi Yến gác điện thoại, nói với Mã Vĩnh Phương:

- Yên tâm đi, việc này tôi đã lo liệu xong rồi. Nếu Vương Bác vẫn buông thả đàn em như cũ, tôi sẽ báo cáo việc này với Thành Ủy, để họ đứng ra giải quyết!

Mã Vĩnh Phương lập tức quỳ xuống, bụp một tiếng:

- Cảm ơn Bộ trưởng Hứa, cảm ơn Bộ trưởng Hứa!

- Đứng lên đi! Một thằng đàn ông quỳ trên mặt đất, chẳng ra thể thống gì cả!

Hứa Phi Yến nhíu nhíu mày, thở dài một tiếng:

- Haizz!!!

Cái tên Vương Bác này, đúng là ăn nói lung tung. Bây giờ cũng không biết chúng nó nghĩ gì nữa. Cả ngày đấm đá nhau, chẳng làm được việc gì cả.

Xem ra mình vẫn nên giải quyết chuyện này sớm, thôi, đến Thành Ủy đã rồi tính tiếp!

Nhìn nhìn Mã Vĩnh Phương, cô ta liền nói:

- Ông về trước đi, nếu trong vòng nửa tiếng, bọn họ không đến cục Công an xin lỗi, thì ông hãy gọi điện cho tôi.

Mã Vĩnh Phương lập tức gật gật đầu:

- Vậy tôi về trước, cảm ơn Bộ trưởng Hứa!

Lúc ra khỏi cửa, Hứa Phi Yến còn quan tâm:

- Hay ông tới bệnh viện khám đi, máu chảy đầm đìa thế này, e là rất nguy hiểm!

Mã Vĩnh Phương gật đầu cảm kích. Sau khi ra khỏi ban tuyên giáo, cũng không đi đến bệnh viện mà ngay lập tức đi đến tòa soạn.

Ngoài tòa soạn ra thì ông ta thực sự đã không biết đi đâu nữa rồi. Sau khi Mã Vĩnh Phương tiến vào, nhìn ra xa thấy xe cảnh sát, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Triệu Bình An ngồi ở đó hút thuốc, mấy tên đàn em đang dọn dẹp bãi chiến trường. Nhìn Mã Vĩnh Phương đi vào, Triệu Bình An lập tức đứng dậy, đi về phía ông ta:

- Chó chết, tao khẳng định là do thằng đó đi tố cáo, hại tao bị đánh, thế mà còn muốn làm rõ mọi chuyện ở đây.

Nhìn Triệu Bình An đi về phía mính, Mã Vĩnh Phương lập tức đứng dậy:

- Cậu…cậu muốn làm gì?

Bụp…! Triệu Bình An bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt hắn:

- Ông Mã, chuyện vừa rồi là do tôi sai, tôi không phải là người. Xin ông tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa!

Mã Vĩnh Phương lập tức tỉnh mộng, đây là trò gì vậy? Vừa rồi hùng hổ muốn giết người, bây giờ lại đột ngột thay dổi, quay ra luôn miệng cầu xin mình tha thứ, chẳng hiểu gì cả!

Triệu Bình An nhìn Mã Vĩnh Phương không nói gì, hai tay máu chảy đầm đìa đứng ở đó, giống như thằng ngốc vậy. Mã Vĩnh Phương nghĩ đến lời Vương Bác nói lúc nãy:

- Dọn dẹp cho sạch sẽ nơi này đi, rồi quỳ xuống mà xin lỗi người ta!

Vương Bác rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận nếu không nghe lời gã thì coi như xong đời.

Rồi lập tức tát vào miệng mình:

- Ông Mã, đều tại tôi không tốt, tôi ngu dốt, mới làm chuyện ngu ngốc như vậy. Xin ông hãy nói câu gì đi!

- Ha ha…Đội trưởng Triệu diễn màn này thật hay! Hay lắm, hay lắm!

Đường Vũ không biết đã tới từ khi nào, mỉm cười nhìn Triệu Bình An đang quỳ dưới đất.

- Mày.. sao mày lại đến đây?

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Đường Vũ, Triệu Bình An liền cảnh giác đứng lên.

Đường Vũ giơ cái máy quay nhỏ trong tay lên, mặt tươi cười rạng rỡ :

- Tôi đến để ghi lại hình ảnh đội trưởng Triệu vĩ đại của chúng ta, để sau khi ngươi chết đi, dù không thể lưu danh muôn đời, thì ít nhất cũng phải để lại tiếng xấu muôn đời!

- Khốn kiếp!

Triệu Bình An liền đứng dậy, lao về phía Đường Vũ.

Đáng tiếc là, với thân thể của gã hiện giờ thì tuyệt đối không thể là đối thủ của Đường Vũ. Hơn nữa sự chệnh lệch là rất lớn. Đường Vũ chỉ nhẹ nhàng di chuyển một cái, là Triệu Bình An đã bị vồ ếch. Nếu gã thực sự muốn đánh với Triệu Bình An, thì Triệu Bình An đã sớm bị nằm sấp rồi.

Chỉ có điều là, hai vị đội trưởng lại ở đây đánh nhau, nếu truyền ra ngoài thì thật không hay. Đường Vũ thu lại máy quay:

- Triệu Bình An, chứng cứ đã đầy đủ rồi, ngươi mau nhận tội đi! Dù sao thì cũng phải chết!

- Mày nghĩ cái gì thế? Mày tin tao gọi người đến chém chết mày không?

Đường Vũ liếc gã một cái, rồi quay người nói với mấy tên ở đằng sau:

- Các người đều nghe thấy rồi chứ? Gã uy hiếp tôi, đến lúc lên tòa thì các người đều là nhân chứng!

Nói xong, gã chậm rãi rút ra điếu thuốc, thong dong châm lửa hút. Nhìn tòa soạn lộn xộn hết lên, Đường Vũ liền thở dài:

- Haizz! Làm người thì nên khiêm tốn một chút!

Vừa rồi đánh nhau một cái, Triệu Bình An biết mình không phải đối thủ của Đường Vũ. Vì thế, liền hạ giọng nói:

- Vậy mày muốn gì?

- Những lời này ông nên nói với Cục trưởng. Nếu ông ấy còn bảo vệ ông, tôi sẽ bỏ qua.

Đường Vũ nhếch mép, hướng về phía Triệu Bình An :

- Được thôi, quỳ xuống đi. Nghe lời thì tôi sẽ không tính tóan với ông nữa!

Nhìn bóng Đường Vũ đi ra, Triệu Tử Bình trở nên trầm lặng.

- Đường Vũ ngươi cẩn thận đấy!

Thượng đế muốn diệt cái gì, trước tiên phải làm cho nó phát điên.

Tâm trạng của Triệu bình An bây giờ là như vậy, đã phát điên rồi. Bị Đường Vũ đả kích một trận như vậy thì càng không thể cứu vãn được nữa rồi. Tòa soạn cũng không quan tâm nữa rồi. Gã lái xe đi thẳng đến Vạn Hoa lầu.

Muốn ta chết, thì ta cũng không cho các ngươi sống!

Vạn Hoa lầu là một trung tâm giải trí lớn, trụ sở của Thanh Thủy Đường đều ở đây. Thanh Thủy Đường có thể nói là một thế lực phạm tội lớn ở huyện Sa này.

Thành viên lên tới 500 người. Vụ chăn đường cướp lần trước ở tuyến Đông Sa cũng là do người của Thanh Thủy Đường làm. Bình thường thì nhiều lắm, những tên móc túi ở trên xe công cộng, hoặc là chỉ vì một cái nhẫn vàng mà chặt đứt cả ngón tay của người ta.

Những chuyện tàn nhẫn như vậy, đều là viêc mà Thanh Thủy Đường hay làm. Mà người trong Thanh Thủy Đường dám hung hăng như vậy cũng có một phần lớn công lao của Triệu Bình An. Mỗi lần cục có hành động gì, luôn có tin tức từ chỗ Triệu Bình An, và Triệu Bình An vẫn luôn là thân tín của Vương Bác.

Vốn dĩ Vương Bác rất

hoài nghi Triệu Bình An, nhưng chỉ vì đang phải đấu tranh giằng co với Trương Nhất Phàm, nên gã mới

phải dùng lại cái đồ bỏ đi này.

Vương Bác lúc này đang rất hối hận, quá tin tưởng một người chính là sai lầm lớn nhất của người cầm quyền. Gã tuyệt đối không thể ngờ được Triệu Bình An lại gây ra chuyện như vậy. Vương Bác đang ngồi trong phòng làm việc thì Đường Vũ gõ cửa đi vào.

Đường Vũ đặt một đống chứng cứ trước mặt Vương Bác. Vương Bác không bất ngờ một chút nào, chỉ chăm chăm nhìn Đường Vũ:

- Các người đừng có quá đáng!

Đường Vũ không sợ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện kia một chút nào, cũng nghiêm túc nói:

- Chúng ta chỉ vì dân trừ hại, để huyện Sa yên ổn. Nếu cục trưởng Vương vẫn cố chấp, tin tưởng để loại người này đi hoành hành thì tôi nghĩ ngài sớm muộn gì cũng phải hối hận.

- Không tới lượt cậu dạy bảo tôi!

Ánh mắt Vương bác sắc lạnh, đây là cấp dưới duy nhất dám tranh luận với gã. Làm cục trưởng đã nhiều năm như vậy, Trước kia cha Vương Bác cũng là một cảnh sát, cựu Cục trưởng cục Công an, Vương Bác xem như là tử kế phụ nghiệp. Nhưng gã còn lên làm Bí thư Đảng ủy cục công an, thành tựu mà gã đạt được còn hơn cả cha gã.

Đường Vũ ở trước mặt cục trưởng, không hề biểu lộ một chút sợ hãi nào, đáp:

- Tôi nào dám dạy bảo ngài, chỉ có điều là nhắc nhở ngài, đừng để loại tiểu nhân làm ô uế thanh danh một đời ngài. Tôi nghĩ những tài liệu này đủ để Triệu Bình An phải ngồi tù cả đời.

Đường Vũ đẩy về phía trước một tập tài liệu và một cái đĩa:

- Xin Cục trưởng hãy suy xét kỹ lưỡng.

Nói xong, gã liền đứng dậy cáo từ.

Khuôn mặt Vương Bác vẫn lạnh như trước, nhìn Đường Vũ đang đi ra ngoài, hung hăng nói:

- Nói với Trương Nhất Phàm, món quà lần này tôi nhận rồi!

- Cảm ơn!

Đường Vũ sau khi ra khỏi phòng cục trưởng, liền lập tức đi đến cục Công an.

Buổi tối, Trương Nhất Phàm họp xong liền vội vàng từ thành phố trở về, Đường Vũ lập tức báo cáo với hắn mọi chuyện.

Giống như vậy, Vương Bác cũng tự mình đến chỗ Trịnh Mậu Nhiên, kể tỉ mỉ chuyện phát sinh mấy hôm nay cho Trịnh Mậu Nhiên nghe.

Trịnh Mậu Nhiên đạp bàn nói:

- Hồ đồ!

Vương Bác không nói gì, gã cũng thừa hiểu, mình bảo vệ Triệu Bình An cũng chỉ vì muốn đấu với Trương Nhất Phàm, lấy lại danh dự. Nhưng gã nào có biết, hôm nay lúc mà Trịnh Mậu Nhiên kết thúc buổi tiệc, đã gặp Trưởng ban thư ký Thư, thế là ông ta đã rất nhiệt tình hỏi thăm.

Không thể ngờ được rằng thư ký Thư chẳng thèm để ý tới ông ta, thậm chí không thèm nhìn ông ta đến một cái.

Trịnh Mậu Nhiên chẳng có phản ứng gì, phải chăng mình đã đắc tội gì với ông ta? Quả thật nghĩ không ra.

Vừa về đã phải nghe chuyện này, Trịnh Mậu Nhiên trong lòng vô cùng tức giận. Ông ta đập bàn:

- Ai cho nó to gan như vậy, dám đập tòa soạn. Loại người này chết vẫn không hết tội!

Vương Bác không hé răng nói một câu, bởi vì Triệu Bình An này rốt cuộc cũng là thân tín của gã đã nhiều năm như vậy rồi mà lại có kết cục bi thảm như vậy.

Nhìn thấy Vương Bác chẳng nói năng gì, Trịnh Mậu Nhiên thở dài:

- Còn đứng ngây ở đó làm gì? Người ta vẫn còn nể mặt chúng ta. Nếu chuyện bị trình lên cấp trên, thì không riêng gì cậu, dù là Bí thư huyện ủy tôi cũng khó tránh khỏi bị liên lụy!

Những lời Trịnh Mậu Nhiên nói đều là thật. Trương Nhất Phàm cũng không muốn làm to chuyện, giữ thể diện một chút, để cho đối phương còn có đường lui. Đây là tín hiệu hòa bình, nếu làm cho đối phương đến mức không biết tiến hay thoái, thì tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy mà thôi.

Chuyện của Triệu Bình An chứng cứ đã đầy đủ, xét về tình hay về lý đều chẳng có cách nào lấp liếm cả. Từ khi đi ra từ nhà Trịnh Mậu Nhiên, Vương Bác liên tục thở dài, chui vào xe với khuôn mặt buồn rầu.

- Đi về cục!

Chỉ nói ba từ. Lái xe nhìn lãnh đạo từ kính chiếu hậu, thì đã biết là gặp phải chuyện không vui. Đã nhiều năm như vậy rồi, rất ít khi ông nhìn thấy lãnh đạo trầm mặc như vậy. Lái xa của Vương Bác mơ hồ cảm nhận được, huyện Sa sắp có một cơn gió lốc chính trị.

Trở về cục, Vương Bác ngay lập tức mở cuộc họp khẩn cấp suốt đêm, ra lệnh bắt Triệu Bình An về quy án.

Lần này lại thất bại, lại còn thảm hại nữa chứ.Tự mình chặt đứt cánh tay của mình! Vương Bác khó chịu nằm trên ghế, dùng tay ấn ấn cái trán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp