Cửu Trọng Tử

Chương 11 - 15


2 năm

trướctiếp

Chương 11: Kế mẫu

Editor: Heo Con.

Nguồn: Congchuakhangiay.

Tâm trạng của Đậu Chiêu đang rất hỗn loạn.

Nếu nữ nhân đột nhiên xuất hiện này là kế mẫu, mẫu thân muốn tìm dấu vết xấu xa từ thân thế của bà ta thì sẽ phải thất vọng rồi.

Kế mẫu của nàng họ Vương, khuê danh là Ánh Tuyết, là con gái của Vương Hành Nghi.

Vương Hành Nghi, tự Hựu Tỉnh, là người thôn Nam Oa huyện Linh Thọ. Năm Chí Đức thứ ba mươi sáu trở thành tiến sĩ, đầu tiên làm chủ sự ở Lại bộ, sau đó thành tư viên ngoại lang của Binh bộ. Mấy lần Mông Cổ mang quân xâm chiếm biên giới phía bắc, tổng binh Thạch Đoan Lan trấn thủ Đại Đồng muốn mở thành Mã xin hòa. Vương Hành Nghi dâng sớ kể tội Thạch Đoan Lan. Tư lễ giám là Trần Đông bao che cho Thạch Đoan Lan, Vương Hành Nghi lại dâng sớ kể tội Trần Đông. Năm Vĩnh Minh thứ tư, Vương Hành Nghi bị phạt một trăm trượng, giam vào ngục. Vì ở trong ngục không chịu viết thư hối cải nên bị tra tấn mà nổi tiếng là kẻ trí sĩ. Trần Đông bị bệnh rồi chết. Sư phụ của ông ta là nội các đại học sĩ kiêm thượng thư của Lại bộ - Tằng Di Phân nghĩ cách cứu giúp. Năm Vĩnh Minh thứ sáu, Vương Hành Nghi được sửa án, lưu đày đến Tây Trữ vệ.

Sau mấy năm, người Mông Cổ vẫn quấy nhiễu như trước, thành Mã bị phá hoại.

Năm Thái Bình thứ tư, cũng chính là khi kế mẫu gả đến được ba năm, nhờ sự đề cử của Tằng Di Phân, Vương Hành Nghi được đề bạt.

Đầu tiên là bổ nhiệm làm huyện lệnh huyện Tân Thái ở Sơn Đông, sau đó là chủ sự trong Hình bộ, viên ngoại lang của Lễ bộ, võ tiên ti của Binh bộ, trong nửa năm thăng chức bốn lần.

Lúc ấy đã được mười năm kể từ khi ông ta bị lưu đày, đất nước cũng qua đời vua mới.

Sau đó, Vương Hành Nghi một bước lên mây. Lúc Đậu Chiêu sinh bệnh, ông ta đã làm đến đại học sĩ Đông Các, thượng thư của Lê bộ, đức cao vọng trọng.

Họ Vương vốn là họ nhỏ ở Nam Oa, nhiều đời vừa làm ruộng vừa đi học. Sau khi Vương Hành Nghi gặp chuyện không may, vợ là Hứa thị vì để cứu chồng nên đã bán sạch gia sản. Sau khi Vương Hành Nghi được sửa án đi lưu đày, con trai trưởng họ Vương là Vương Tri Bính theo hầu phụ thân ốm yếu đi Tây Trữ vệ. Hứa thị cùng con dâu mới về chưa đầy hai tháng là Cao Thị, con trai thứ Vương Tri Tiêu, con gái Ánh Tuyết nương tựa nhau mà sống. Nhà chồng gặp biến cố, Cao thị chủ động bán đồ hồi môn, lấy được ba trăm lạng bạc, trong đó mua lấy bốn mẫu ruộng tốt để sinh sống, còn lại đều dùng để cứu tế cho Vương Hành Nghi và Vương Tri Bính, cuộc sống rất khó khăn.

Có người thấu tình đạt lý như Cao thị thì cũng có người hám lợi như vị hôn phu của Vương Ánh Tuyết.

Năm Vĩnh Minh thứ tám, nhà họ Lôi thấy Tằng Di Phân bị bắt về hưu, Vương Hành Nghi không có khả năng ngóc đầu dậy thì từ hôn với nhà họ Vương. Năm đó, Vương Anh Tuyết mười bốn tuổi.

Vương Ánh Tuyết cắn răng bán sính lễ của Lôi gia, để một thị tì của Cao thị đứng ra thu mua bông về bán mới có thể chống đỡ qua ngày. Vương Hành Nghi cũng có thể sống chờ đến ngày được trở về.

Cho nên khi tam bá mẫu nói cho mẫu thân, phụ thân đã phái người đưa nữ nhân kia về Chân Định, nàng và đại bá mẫu bàn bạc, khi quyết định đến nông trang hồi môn của đại bá mẫu gặp nữ nhân kia, Đậu Chiêu khóc lớn, nắm chặt váy mẫu thân không buông.

Mẫu thân nén giận, dỗ nàng.

Tam bá mẫu thoáng động lòng, cười nói:

- Như vậy cũng tốt. Nếu người khác hỏi thì cứ nói là dẫn Thọ Cô đến nông trang của đại tẩu chơi.

Lúc này mẫu thân mới thôi, bất an đi theo tam bá mẫu đến nông trang của đại bá mẫu.

Đại bá mẫu đã đứng ở cổng chờ từ lâu.

Bà kéo tay mẫu thân, nhìn mẫu thân rồi gật đầu khen:

- Tẩu còn sợ muội không ứng phó được. Xem ra tẩu nghĩ nhiều rồi.

Mẫu thân mặc áo đỏ thẫm đại biểu cho vị trí chính thất, tóc đen búi theo kiểu đọa mã, búi tóc chỉ cài một cây trâm gắn hoa mẫu đơn kết từ những hạt trân châu to bằng hạt sen. Vòng tay màu xanh phỉ thúy trên cổ tay trắng như tuyết của mẫu thân kết hợp cùng tay áo đỏ thẫm trông như hoa xuân tươi đẹp, đoan trang thanh lịch không mất đi sự kiều diễm, sang trọng.

Tam bá mẫu cũng khen:

- Thất đệ muội luôn luôn biết cách ăn mặc, hôm nay càng xinh đẹp.

Mẫu thân thoáng cười khổ nhưng rất nhanh đã biến mất.

Nàng hành lễ với đại bá mẫu và tam bá mẫu:

- Chuyện hôm nay còn xin nhị vị bá mẫu giúp đỡ muội.

- Đương nhiên rồi.

Đại bá mẫu và tam bá mẫu đều không hẹn mà cùng vỗ vỗ mẫu thân, ánh mắt nhìn mẫu thân từ ái như nhìn con gái mình:

- Chúng ta sẽ không để mặc thất thúc tùy tiện.

Mẫu thân bình tĩnh hơn.

Đại bá mẫu bế Đậu Chiêu, cười hỏi:

- Thọ Cô, hoa dành dành sau phòng đại bá mẫu đang nở rồi, lát nữa con cùng a hoàn ra giúp bá mẫu hái về cắm được không?

Ánh mắt lại nhìn sang Thỏa Nương và Hương Thảo.

Đậu Chiêu ôm chặt cổ bá mẫu:

- Con muốn... mẫu thân... muốn đại bá mẫu.. muốn... tam bá mẫu...

Sau đó lại khóc vang trời khiến đại bá mẫu hoảng hốt.

Mẫu thân vội đón lấy Đậu Chiêu, vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt nói:

- Chẳng biết con bé làm sao nữa, mấy hôm nay cứ bám muội không rời, muội vừa đi thì khóc không cho ai yên...

Đại bá mẫu thở dài, vuốt tóc Đậu Chiêu:

- Người xưa thường nói "mẹ con liền tim". Con bé thông minh, biết muội buồn nên nó sợ đó.

Lời của bà khiến mẫu thân rơi nước mắt, càng ôm Đậu Chiêu chặt hơn.

- Để nó đi theo muội đi! Dù sao nó cũng còn nhỏ.

Tam bá mẫu cảm thán.

Mẫu thân "Vâng" một tiếng.

Đoàn người đi qua một đoạn đường, đến phòng khách ở hậu viện.

Tuyết lớn đầy trời, đầu cành có hoa mai đang nở rộ.

Một nữ tử dáng người yểu điệu mặc áo hồng đứng thẳng tắp bên cửa sổ, cùng hàn mai tôn nhau lên vẻ đẹp của nhau.

Đậu Chiêu căng thẳng.

Là kế mẫu!

Nàng vĩnh viễn không quên quên bóng dáng này!

Sau khi tổ phụ, tổ mẫu lần lượt qua đời, tam bá phụ đưa nàng đến kinh thành để đoàn tụ với phụ thân. Kế mẫu từng đứng bên cửa sổ như vậy, nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén. Buổi tối khi phủ Tế Ninh hầu chính thức đặt lời với Đậu gia, bà ta từng đứng bên cửa sổ, mặt trầm như nước nhìn nàng. Khi nàng để Ngụy Đình Du nhận tỳ nữ bà ta đưa qua rồi sau đó lại để Ngụy Đình Du tặng tỳ nữ đó cho người ta, tết Nguyên Đán về nhà chúc tết, bà ta cũng đứng bên cửa sổ, tay nắm chặt, im lặng nhìn nàng. Khi bà ta muốn hỏi cưới cháu gái ngoại của Tằng Di Phân cho đệ đệ Đậu Hiểu nhưng bị từ chối, bà ta gọi nàng về nhà, dữ tợn đứng bên cửa sổ...

Đậu Chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng kia không rời mắt.

Từ hoảng sợ đến cười thoải mái, nàng như đang đi chân trần trong tù ngục.

Ai lại thương tiếc người từng làm tổn thương mình, quát mắng với mình.

Mẫu thân thoáng dừng bước.

Mưa phùn như hoa nở.

Bóng người kia quay lại.

Trán nhẵn mịn, mũi cao thẳng, mắt trong veo, tựa như đất thiêng sinh hiền tài.

Mẫu thân lại như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên:

- Sao lại là ngươi, Vương Ánh Tuyết? Tại sao lại là ngươi!

Mẫu thân lảo đảo sắp ngã, tay bế Đậu Chiêu buông thõng xuống. Đậu Chiêu vội ôm lấy thắt lưng mẫu thân thì mới không bị tuột xuống.

Đại bá mẫu và tam bá mẫu nhìn nhau. Tam bá mẫu nhanh nhẹn đón lấy Đậu Chiêu vào lòng.

Vương Ánh Tuyết thong dong bước ra.

Nàng ta đứng ở hành lang cong cong bên hiên nhà hành lễ với mẫu thân, khẽ gọi:

- Tỷ tỷ!

- Nhà họ Triệu chúng ta chỉ có mình ta là con gái, chẳng biết ta có thêm muội muội từ khi nào?

Mẫu thân cười khinh, tuy vẫn cố gắng duy trì vẻ tao nhã ban đầu nhưng trong mắt không giấu nổi sự bàng hoàng:

- Hình như ngươi nhận nhầm người rồi?

Vương Ánh Tuyết cúi đầu, quỳ gối bên hành lang lạnh băng, vẻ mặt cung kính, hèn mọn như khi gặp trưởng bối nhà họ Đậu:

- Tỷ tỷ, hai nhà chúng ta là láng giềng. Muội không có tỷ muội, tỷ cũng chỉ có một người anh trai, chúng ta lớn lên bên nhau thân như thể chân tay. Tỷ cũng hiểu tính muội mà. Nhà muội tuy nghèo nhưng không phải là người không có gia giáo. Cao gia biết rõ nhà muội gặp vận đen nhưng còn gả con gái đến. Đại tẩu và đại ca thành thân chưa đầy một tháng đã chủ động bảo đại ca đến Tây Trữ vệ hầu hạ phụ thân. Giờ đứa cháu trong nhà bệnh nặng nhưng dù bán hết bốn mẫu ruộng trong nhà cũng không đủ bạc để chữa bệnh. Muội vốn nghĩ chỉ cần có người đồng ý, dù phải làm nô làm tỳ, muội cũng đều chấp nhận, chưa từng nghĩ lại chính là tỷ phu.

Nàng ta nói xong, dập đầu ba cái thật vang với mẫu thân:

- Giờ sai cũng đã sai rồi. Muội không nói chuyện gì khác, chỉ có thể cầu xin tỷ phu. Nếu tỷ tỷ đồng ý, muội sẽ quên hết mọi thứ, tận tâm hầu hạ tỷ. Tỷ...

Khóe mắt nàng ta lấp lánh ánh lệ:

- Muốn trách chỉ trách tạo hóa trêu người...

Nàng ta lại dập đầu một cái:

- Sau này muội sẽ hầu hạ tỷ chu đáo!

- Ha!

Mẫu thân phì cười, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Vương Ánh Tuyết, sau đó nhíu mày nói:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Vương Ánh Tuyết thoáng ngây người, sau đó cười tự giễu:

- Vậy xin tỷ ban cho muội tấm lụa trắng.

Mẫu thân không nói một lời, vứt chiếc khăn đỏ thẫm bên hông xuống, cười hỏi Vương Ánh Tuyết:

- Có đủ dài không?

Vương Ánh Tuyết nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười đi tới trước mặt mẫu thân, cúi xuống nhặt chiếc khăn đỏ thẫm lên, thản nhiên nói:

- Đa tạ tỷ tỷ.

Sau đó xoay người đi vào phòng khách.

Tuyết trắng rơi lên mái tóc đen như nước sơn của nàng ta rồi biến mất trong nháy mắt.

Đây là nông trang hồi môn của đại bá mẫu, nếu để xảy ra án mạng thì thanh danh của bà sẽ mất sạch.

Đại bá mẫu sợ hãi, vội hỏi:

- Thất đệ muội, nữ tử đó là ai? Quen biết với muội ư?

Mẫu thân nhìn theo cánh cửa lớn đóng chặt lại, thất hồn lạc phách, lắp bắp nói :

- Nàng ta là con gái của Vương Hựu Tỉnh ở Nam Oa, là đồng môn với phụ thân muội, hai nhà cũng có quen biết... Nàng ta nhỏ hơn muội hai tuổi... Lúc muội xuất giá, nàng ta còn tặng muội hai chiếc khăn tay thêu hoa sen tịnh đế do nàng ta tự tay thêu... Muội không ngờ... nằm mơ cũng không ngờ... Chẳng trách Vạn Nguyên không chịu nói là ai... Họ lập bẫy, lừa muội mắc mưu...

Đại bá mẫu và tam bá mẫu hoảng sợ :

- Vương Hựu Tỉnh? Có phải là Vương Hành Nghi bị lưu đày vì đắc tội với Trần Đông đấy không ?

Mẫu thân khẽ gật đầu, hai hàng lệ tuôn rơi.

- Sao thất thúc có thể hồ đồ như vậy? Phụ thân nàng ta là tiến sĩ năm Kỷ Sửu, cùng năm với ngũ bá...

Đại bá mẫu vội đến độ đi đi lại lại:

- Không được, tẩu phải nói với tiểu thúc...

Lại dặn tam bá mẫu:

- Muội mau ngăn Vương tiểu thư lại, tẩu gọi người đến!

Bởi vì nạp thiếp từ khi còn quá trẻ không phải là chuyện gì hay ho nên những người hậu hạ trong phòng đã bị đại bá mẫu cho lui.

Tam bá mẫu cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Đậu gia không sợ đắc tội quyền quý nhưng lại sợ phải gánh trên lưng cái tiếng bức tử thiếu nữ nghèo khổ.

Bà vội đồng ý, xách váy chạy ra ngoài.

Mẫu thân lẳng lặng đứng trên cầu gỗ, để mặc tuyết rơi lả tả trên người biến nàng thành người tuyết.

Ở bên nàng chỉ có Đậu Chiêu nhỏ xíu.

Chương 12: Khách đến

Không ngờ mẫu thân và Vương Ánh Tuyết lại có quen biết!

Từ trước đến giờ, Đậu Chiêu đều không hiểu tại sao có những nữ nhân sẵn sàng từ bỏ người thân, từ bỏ thanh danh để được ở bên nam nhân mình yêu.

Chẳng lẽ nam nữ hoan ái lại quan trọng thế ư?

Một khi tình yêu đã hết, nam nhân vứt bỏ nữ nhân, trở về với gia đình lại là lãng tử quay đầu. Vậy còn nữ nhân thì sao?

Làm thế nào để tiếp tục sống an ổn trên đời?

Nàng và mẫu thân ngồi ở phòng nhỏ sau sảnh lớn, nghe tiếng tổ phụ răn dạy phụ thân ở trong phòng.

Kinh nghiệm nói cho Đậu Chiêu rằng làm chuyện gì cũng không nên đánh giá đối thủ quá cao nhưng cũng không được đánh giá đối thủ quá thấp.

Công bằng mà nói Vương Ánh Tuyết không chỉ khôn khéo, có năng lực, trí tuệ nhạy bén, hơn nữa rất biết xem xét thời thế, luôn coi lợi ích là quan trọng nhất, quyết định chuyện gì cũng không dong dài, vô cùng quyết đoán.

Tổ phụ hứa hẹn sẽ nhận nàng ta làm nghĩa nữ, cũng sẽ tìm cho nàng ta một hôn sự tốt. Đậu gia chịu bỏ tiền gả nàng ta đi một cách vinh quanh thì tại sao nàng ta vẫn nhất quyết đi theo phụ thân? Với thân phận của nàng ta, Đậu gia quyết không đồng ý cho nàng ta làm thiếp. Mà mẫu thân là người của Triệu gia, được cưới hỏi đàng hoàng làm chính thất, lại chưa mắc sai lầm nào, Đậu gia cũng không thể tùy tiện bỏ vợ.

Lúc Vương Ánh Tuyết đến Chân Định vốn không hề suy nghĩ cẩn thận sao?

Điều này không hề phù hợp với tính cách của nàng ta.

Suy nghĩ đảo lộn trong đầu, Đậu Chiêu không khỏi bàng hoàng.

Muội muội!

Muội muội của nàng là Đậu Minh, sinh vào đầu tháng ba năm Đinh Mùi.

Người xưa nói rất đúng, bảy sống tám không sống. (Có lẽ là nói về sinh non, nếu sinh non khi mới 7 tháng thì đứa bé có thể sống nhưng sinh khi đã được 8 tháng thì khó sống)

Nói cách khác, nếu Đậu Minh là sinh non thì chậm nhất tháng giêng Vương Ánh Tuyết sẽ gả vào.

Theo tục lệ, thê tử qua đời, trượng phu phải chịu tang một năm. Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ như: trượng phu xuất chinh, thê tử qua đời, trong nhà không có ai phụng dưỡng song thân, dưỡng dục con cái thì có thể tái giá trong vòng trăm ngày. Phụ thân tuy không phải tướng sĩ nhưng đại tổ mẫu đã sớm qua đời, nếu mẫu thân... trong nhà không có người quán xuyến công việc thì miễn cưỡng cũng có thể tái giá.

Nói cách khác, mẫu thân qua đời từ năm trước.

Mà nếu Đậu Minh không phải là sinh non?

Đậu Chiêu không nhịn được cười rộ lên.

Vương Ánh Tuyết còn muốn sống yên ổn thì đánh chết nàng ta cũng không thừa nhận mình có tư tình với phụ thân.

Phụ thân còn muốn lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa, bất luận thế nào cũng sẽ không để lộ ra chuyện Vương Ánh Tuyết có thai.

Này giống như đang cùng chơi bài, mới bắt đầu đã phát hiện sau lưng đối thủ có một tấm gương, ngươi có thể nhìn rõ từng quân bài của hắn.

Nàng đột nhiên cảm thấy bừng bừng khí thế.

Chỉ cần mẫu thân còn sống, càng kéo dài thì tình thế sẽ càng có lợi cho phe mình!

Nhưng điều kiện tiên quyết là mẫu thân phải còn sống!

Tâm tình nàng vui vẻ, cầm lấy quả cam ánh vàng rực rỡ trên mâm trái cây đưa cho mẫu thân:

- Mẫu thân, ăn cam!

Mẫu thân miễn cưỡng cười cười với nàng, đón lấy quả cam nhưng lại ngơ ngác cầm trong tay.

Đậu Chiêu mặc quần áo rực rỡ, vui vẻ bóc từng mũi cam nhét vào miệng mẫu thân, đút cho đại bá mẫu và tam bá mẫu đang ngồi đó.

Đại bá mẫu cùng tam bá mẫu vì để không khí dịu đi cũng cười trêu nàng.

Nàng líu ríu cười khanh khách.

Dần dần mẫu thân cũng mỉm cười.

Buổi tối, nàng nắm áo mẫu thân đi ngủ.

Hôm sau, tam bá phụ, lục bá phụ cùng đại bá mẫu, tam bá mẫu cùng nhị thái phu nhân bên Đông phủ, cũng chính là nhị đường tẩu của tổ phụ đến đây. (Nhị đường tẩu: Vợ của người anh họ thứ hai - lằng nhằng chưa, cho nên tớ dùng hán việt với các từ chỉ danh xưng, cấp bậc này và giải thích ở bên cạnh nhé).

Đại đường huynh, đại đường tẩu và nhị đường huynh của tổ phụ đều đã qua đời.

- Ta đã nghe các cháu nói qua.

Nhị thái phu nhân có dáng người gầy nhỏ nhưng ánh mắt rất sáng, điều này khiến bà trông càng uy nghiêm:

- Tiểu thư nhà họ Vương đâu? Đã sai người đến Nam Oa báo tin chưa?

- Đệ cho Đinh thị đi gọi rồi. Ông chua xót nói:

- Phía Nam Oa cũng đã sai người đi suốt đêm báo tin.

Sau đó xấu hổ nói thêm:

- Nhị tẩu, đều tại đệ không biết dạy con...

- Việc này để nói sau đi.

Nhị thái phu nhân xua tay cắt lời tổ phụ:

- Chuyện cấp bách là phải hỏi bọn chúng đã đi đến giới hạn nào rồi!

Một câu của nhị thái phu nhân đã nói toạc ra điểm mấu chốt.

Đậu Chiêu rất bội phục.

Tổ phụ ngạc nhiên, há miệng thở dốc nhưng nghĩ đến sự hoang đường của phụ thân trong chuyện này thì lập tức im lặng.

Nhị thái phu nhân sai tam bá phụ:

- Vạn Nguyên và con tình như phụ tử. Con đi hỏi Vạn Nguyên đi.

Lại bảo đại bá mẫu:

- Con đi hỏi Vương tiểu thư đi.

Hai người cùng đáp lời, chia nhau ra làm việc.

Lúc này, nhị thái phu nhân mới vẫy tay với mẫu thân, ý bảo mẫu thân đến ngồi bên cạnh bà:

- Không có Triệu gia thì sẽ không có Đậu gia. Triệu lão gia và Triệu phu nhân sớm qua đời, cữu gia tuổi trẻ mặt mỏng không tiện để ý đến việc này nhưng trưởng bối nhà họ Đậu vẫn còn! Con yên tâm, chúng ta quyết không để con phải chịu thiệt thòi!

Đậu Chiêu chỉ có một cữu cữu hơn mẫu thân tám tuổi. Mẫu thân mồ côi từ trong bụng mẹ. Ngoại tổ mẫu qua đời vì bệnh khi mẫu thân mười tuổi, mẫu thân ở cùng đại ca, do một tay đại tẩu nuôi lớn. Lúc ngoại tổ mẫu còn trên đời, nuôi hai đứa con sống qua ngày, dù không lo cơm ăn áo mặc nhưng lại sợ bị lưu manh tới cửa gây sợ. Lúc đó, Đậu gia đã dần giàu sang cho nên ngoại tổ mẫu thường dẫn hai đứa con mình đến Đậu gia. Vốn là quan hệ thông gia, Đậu gia lại là nhà hào phóng rộng lượng, hai nhà thân càng thêm thân. Cữu cữu Triệu Tư từ nhỏ đọc sách tại Đậu gia, quan hệ với chú cháu Đậu Thế Anh, Đậu Văn Xương, Đậu Ngọc Xương, Đậu Hoa Xương rất tốt. Hôn sự của cha mẹ Đậu Chiêu cũng theo đó được định đoạt ra.

Nghe nhị thái phu nhân nhắc tới cha mẹ đã qua đời, mẫu thân khóc òa lên, nhào vào lòng nhị thái phu nhân.

Lục bá phụ lớn hơn phụ thân bốn tuổi, hai người đọc sách cùng nhau từ khi còn nhỏ, cùng thi đậu tú tài lại cùng nhau thi hương rồi cùng trượt, lúc này đang ở nhà đóng cửa đọc sách. Thấy mẫu thân khóc đau lòng như vậy, lục bá phụ xấu hổ nói nhỏ:

- Hay là chúng ta đến thư phòng của tiểu thúc ngồi? Có chút chuyện để các vị thúc bá nghe được cũng không hay!

Nhị thái phu nhân lườm hắn, nhấn giọng:

- Con và Vạn Nguyên cùng đến kinh thành. Con biết chuyện này không?

Lục bá phụ sợ tới mức co rụt người lại, vội nói:

- Không liên quan đến con, không liên quan đến con! Nếu không phải mẫu thân bắt con về sớm thì sao Vạn Nguyên có thể gây ra chuyện phiền phức thế này?

Hắn lẩm bẩm, giọng điệu hậm hực bất mãn.

Nhị thái phu nhân giận dữ hồi lâu không nói gì.

Lục bá phụ Đậu Thế Hoành được sinh ra khi nhị thái phu nhân đã lớn tuổi. Lúc hắn sinh ra thì các huynh đệ đều đã có công danh, bởi vậy nhị thái phu nhân không chỉ không nghiêm khắc với hắn như những đứa con khác mà còn rất cưng chiều. Trong các huynh đệ, phụ thân và lục bá phụ thân nhau nhất. Đậu Chiêu vẫn nhớ khi phụ thân chuyển về kinh thành còn để lại cho lục bá phụ một tòa nhà, mỗi lần lục bá phụ vào kinh sẽ đến đó ở. Sau này hai người lại cùng làm quan trong Hàn Lâm viện. Phụ thân chuyên dạy "Chu dịch", lục bá phụ chuyên giảng "Tả truyện", người trong Hàn Lâm viện gọi bọn họ là "Đậu thị song kiệt".

Mẫu thân sửng sốt.

Hiểu ý rằng nhị thái phu nhân đang giúp lục bá phụ thoát khỏi hiềm nghi nên khách sáo nói:

- Ý trời đã định! Vạn Nguyên tự nổi lòng tà, dù lục bá phụ không rời một tấc thì cũng có ích gì?

Sắc mặt nhị thái phu nhân thoáng dịu đi, khiển trách lục bá phụ:

- Còn không cảm ơn đệ muội con đi!

Lục bá phụ thi lễ với mẫu thân.

Mẫu thân vội vàng hoàn lễ.

Ánh mắt Đậu Chiêu lóe sáng.

Nếu lục bá phụ không xin lỗi, cũng không an ủi thì tức là ông ấy đứng về phía phụ thân.

Nhị thái phu nhân chắc cũng hiểu được, đứng dậy nói với mọi người:

- Chúng ta đến phòng sau ngồi đi!

Để gian này cho đám nam nhân.

Mọi người đương nhiên không hề phản đối.

Mẫu thân cùng tam bá phụ đỡ nhị thái phu nhân đứng dậy.

Một gia đinh chạy vào:

- Lão thái gia, người hầu của phủ Tế Ninh hầu gửi thiếp mời, nói phu nhân nhà họ và thất phu nhân nhà chúng ta có quan hệ thân thiết, lần này hồi hương đến thăm thất phu nhân.

Mọi người ngạc nhiên.

Đậu Chiêu lại thất kinh.

Phu nhân phủ Tế Ninh hầu, chẳng phải là mẹ chồng sao?

Sao mẹ chồng cũng đến góp vui?

- Là tỷ tỷ Điền gia ở thôn Tây Lưu.

Mẫu thân vui mừng giải thích với mọi người:

- Nhà họ và nhà con quen biết từ khi ở Biện Kinh, tổ tiên cũng từng kết thân. Con đường làm quan của Điền bá phụ trải rộng, Điền tỷ được gả đến phủ Tế Ninh hầu ở kinh thành thì hai tỷ muội mới bớt gặp mặt. Không ngờ tỷ ấy lại tới thăm con!

Nói xong nhìn qua tổ phụ.

Có khách từ xa đến, chuyện của con đành tạm gác lại.

Tổ phụ nghĩ nghĩ rồi bảo gia đinh kia gọi quản sự của phủ Tế Ninh hầu vào.

Quản sự phủ Tế Ninh hầu bưng tráp lễ lên, khách sáo một hồi, biết được hầu phu nhân đi rất vội vã, quyết định đầu giờ Tỵ sáng mai sẽ tới chơi.

Mẫu thân cũng không quản chuyện bên kia, sai vú Du quét dọn phòng, lên thực đơn.

Đậu Chiêu ngồi một bình trên giường, nghịch ngón tay.

Không biết Ngụy Đình Du có đi cùng không?

Mẹ chồng nói trước kia họ từng gặp. Chẳng lẽ chính là lần này?

Đang suy nghĩ thì thấy tam bá mẫu vội vàng đi tới.

Nàng kêu Thỏa Nương:

- Bế ta đến chỗ mẫu thân!

Thỏa Nương vui mừng:

- Tứ tiểu thư nói sõi quá!

Đậu Chiêu sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, sai nàng:

- Nhanh, mau đuổi theo tam bá mẫu, vào phòng trước bá mẫu.

- Vâng ạ!

Thỏa Nương phấn khởi đáp lời, bế nàng đến chỗ mẫu thân:

- Thất phu nhân sẽ rất vui, tứ tiểu thư nói giỏi quá!

- Ồ! Nói vài câu cho mẫu thân nghe đi?

Mẫu thân mỉm cười dỗ dành Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu thoải mái nói:

- Con muốn đến nhà cữu cữu chơi!

Mẫu thân cười lớn.

Đậu Chiêu cũng cười.

Dù sao cũng không phải huynh đệ ruột thịt, nhị thái phu nhân tuy giúp đỡ mẫu thân nhưng càng nóng lòng phủi sạch quan hệ cho con mình.

Cữu cữu rốt cuộc là người thế nào? Nàng phải thử một lần mới được.

Lúc này tam bá mẫu đi vào, Thỏa Nương tránh ra ngoài, Đậu Chiêu vẫn ngồi trên giường. Tam bá mẫu nắm bàn tay nhỏ bé của Đậu Chiêu, khẽ nói với mẫu thân:

- Đã hỏi rõ ràng, cả hai đều nói chỉ nảy sinh tình cảm đơn thuần thôi.

Mẫu thân cười kinh.

Tam bá mẫu nói:

- Muội quan tâm họ là thật hay giả làm gì! Họ nói thế nào, chúng ta cứ tin thế. Nếu cả hai trong sạch, chờ người của họ Vương đến, chúng ta trả nàng ta về là được.

Mẫu thân gật đầu:

- Muội hiểu rồi!

Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ và giọng nói đầy bối rối:

- Thất gia, thất phu nhân đang nói chuyện với tam phu nhân...

Lời còn chưa dứt, rèm cửa đã được vén lên, phụ thân tái mặt đi vào.

- Thất thúc đã trở lại!

Tam bá mẫu cười, kéo mẫu thân ra sau mình:

- Tam ca của đệ đâu?

- Tam tẩu!

Phụ thân ấp úng nhìn tam bá mẫu, gân xanh trên trán nổi đầy:

- Đinh bà cô thiết yến ở hoa viên, Cốc Thu giúp đệ thay y phục rồi qua đó.

Tam bá mẫu do dự.

Mẫu thân đặt tay lên vai tam bá mẫu.

- Tam tẩu, tẩu đi trước đi! Đừng để bọn Tam bá chờ lâu. Muội và Vạn Nguyên sẽ qua đó ngay.

Mẫu thân dịu dàng nói.

Tam bá mẫu đánh mắt với vú Du rồi ra ngoài.

Chương 13: Cãi nhau

Tam bá mẫu vừa đi, mẫu thân lập tức lườm phụ thân, ánh mắt sắc lạnh như đao như băng. Phụ thân cũng không yếu thế trừng mắt với mẫu thân như con thú hoang nổi giận.

Không khí trong phòng căng như dây đàn.

Đậu Chiêu co người bé xíu sau rèm, nghe cha mẹ chỉ trích nhau.

- Triệu Cốc Thu, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nàng thấy ta chưa đủ mất mặt sao?

- Thiếp muốn làm gì? Thiếp còn muốn hỏi chàng đấy. Rốt cuộc chàng muốn làm gì? Lấy con gái của tội thần làm thiếp, chàng vứt sách thánh hiền đi đâu hết rồi? Có phải chàng muốn danh dự trăm năm tích lũy của Đậu gia bị hủy trong tay chàng? Chàng không sợ mất mặt nhưng thiếp vẫn cần mặt mũi!

Phụ thân giận đến mức mặt đỏ tai hồng:

- Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, nàng không hiểu ta sao? Nàng không giúp ta lại còn ngáng chân ta, mời nhị bá mẫu đến chê cười ta. Nàng là thê tử kiểu gì thế? Thanh danh của ta không còn chẳng lẽ nàng vui lắm? Nàng đừng quên, phu thê là một! Cái tiếng hiền thê của nàng đâu! May mà nhạc mẫu qua đời sớm. Mếu nhìn thấy nàng thế này, không biết bà sẽ đau lòng cỡ nào.

- Đậu Thế Anh, chàng muốn gi thì cứ nói thiếp, nhắc đến mẫu thân của thiếp làm cái gì?

Mẫu thân giận đến phát khóc:

- Chàng còn nhớ chúng ta lớn lên bên nhau ư? Vậy chàng có nhớ mẫu thân thiếp đối xử với chàng thế nào không? Có có nhớ trước khi thành thân chàng nói gì với thiếp không? Chàng không biết xấu hổ! Muốn thiếp che giấu giúp chàng. Nằm mơ đi!

Phụ thân lập tức ủ rũ như cà gặp sương giá, áy náy nói:

- Ta... ta cũng không cố ý nhắc đến nhạc mẫu, nàng có cần nói mãi không tha thế không? Ta thế này chẳng phải là bị nàng bức ép sao?

Hắn nói xong, như nhớ lại chuyện cũ, vừa giận vừa tức:

- Bảo Sơn chỉ rủ ta đi uống rượu mà nàng đã nổi cáu với người ta. Người ta đến nhà chưa uống được chén trà đã bị nàng đuổi khiến ta bị các bạn đồng môn cười nhạo...

Hắn càng nói càng hăng:

- Nàng chỉ biết trách ta nhưng sao nàng không nhìn mình! Nếu tính tình nàng tốt một chút, ta còn cần phải nhờ tam ca ư?

Mẫu thân giận run người, cuống quýt lau nước mắt trên mặt:

- Chàng đã sai còn không biết xẩu hổ mà mắng thiếp! Phùng Bảo Sơn kia có gì tốt? Ngoài rượu chè cờ bạc thì hắn biết làm gì? Nếu không phải Học đại nhân nể tình đại bá thì hắn đã bị cách chức rồi. Chỉ có chàng, ngày nào cũng lê la cùng hắn, chàng cũng chẳng có gì tốt cả!

Phụ thân nghẹn lời, hồi lâu sau mới lẩm bẩm:

- Nhưng nàng cũng không thể như vậy được!

- Chàng muốn thiếp làm sao?

Mẫu thân lớn tiếng chất vấn:

- Mở rộng cửa đón Vương Ánh Tuyết vào nhà? Thiếp độ lượng như vậy thì Vương Ánh Tuyết có phúc thế sao?

Mẫu thân cười khinh:

- Đậu Thế Anh, thiếp nói cho chàng biết. Chàng muốn lấy ai cũng được nhưng nếu Vương Ánh Tuyết muốn vào cửa thì trừ phi thiếp chết!

- Nàng... ta...

Phụ thân chỉ vào mẫu thân, tay run run, nửa ngày cũng không nói được một chữ.

Mẫu thân cười khinh thường, ưỡn thẳng lưng.

Thì ra vợ chồng còn có thể cãi nhau như vậy!

Đây là phụ thân luôn tỏ vẻ đạo mạo của nàng ư?

Sao lại giống đứa trẻ con vậy!

Đậu Chiêu tròn mắt.

Nàng chưa từng cãi nhau với Ngụy Đình Du.

Ban đầu là không dám nhưng sau này là khinh thường.

Phụ thân cúi đầu, thấp giọng xuống:

- Cốc Thu, chúng ta không cãi nhau được không?

Giọng của hắn rất đáng thương:

- Hoàn toàn là lỗi của ta, Ánh Tuyết bị ta liên lụy. Nàng ấy là con gái nhà lành, tội gì phải chịu nhục nhã như vậy? Huống hồ, sau này ta và Ánh Tuyết sẽ chẳng có gì nữa, về sau nàng ấy sẽ đến nông trang.

Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy sự chờ mong.

- Chúng ta như trước được không? Sau này, ta sẽ nghe lời nàng, không bao giờ ra ngoài cùng Bảo Sơn nữa...

Được!

Suýt nữa Đậu Chiêu đã xông ra đáp lời thay mẫu thân.

Vợ chồng cãi nhau còn có gì đáng quý hơn việc trượng phu chủ động cúi đầu nhún mình, càng thể hiện địa vị của thê tử trong cảm nhận của trượng phu.

Nếu Vương Ánh Tuyết có thai, phụ thân nhất định muốn cưới Vương Ánh Tuyết về. Chi bằng nhân cơ hội cho phụ thân một cái thang, mẫu thân vừa thể hiện mình là người hiền lương độ lượng lại vừa có thể lung tạc trái tim của phụ thân. Thậm chí sau này vợ chồng có gì bất hòa còn có thể lôi chuyện này ra để phụ thân nhường bước.

Một mũi tên bắn ba con chim là đây!

Hơn nữa gương vỡ lại lành, mặc kệ có nứt hay không, trong mắt người khác vẫn là một cái gương.

Vương Ánh Tuyết kia chỉ sợ nhìn một lần cũng đủ để tim như bị đao cắt.

Lại bắt Vương Ánh Tuyết viết khế ước bán mình, vứt nàng ta đến nông trang.

Mặc kệ giờ phụ thân nói thật hay nói dối nhưng chuyện đã hứa hẹn thì không thể lật lọng chứ?

Chỉ cần một ngày phụ thân không nuốt lời, Vương Ánh Tuyết vẫn phải ở lại nông trang. Vừa hay để mọi người thấy Vương Ánh Tuyết có vị trí gì ở Đậu gia !

Dù phụ thân muốn đổi ý cũng không sợ.

Chẳng phải Vương Anh Tuyết là kẻ sĩ diện sao? Có thể dẫn Vương Ánh Tuyết đến các nhà chơi. Để xem nhà họ Vương các người giấu mặt đi đâu!

Mà được vậy còn gì hả hê hơn?

Dù ngày nào đó Vương Ánh Tuyết có thể lay động được phụ thân nhưng khế ước bán mình của nàng ta nằm trong tay mẫu thân, danh phận thê thiếp rõ ràng, mẫu thân lại có trưởng bối Đậu gia giúp đỡ, nàng ta làm được gì?

Đậu Chiêu muốn cười lớn.

Bên tai lại vang lên giọng nói sắc nhọn của mẫu thân:

- Ánh Tuyết, Ánh Tuyết! Gọi nghe thân thiết thật! Các ngươi đã lén thương lượng mọi thứ sau lưng thiếp thì còn tìm thiếp làm gì? Hay cho câu "con gái nhà lành"! Đậu Thế Anh, những lời này mà chàng cũng nói ra được sao? Con gái nhà lành sẽ không biết xấu hổ đi quyến rũ tướng công của người khác? Con gái nhà lành sẽ dâng mình lên cửa làm thiếp cho người ta? Nếu nàng ta trong sạch thì trên đời này chẳng tìm được ai không sạch sẽ! Nàng thấy nhục thì cứ tìm đến chỗ nào không phải chịu nhục ấy...

Đậu Chiêu hận không thể bịt miệng mẫu thân lại.

Cãi nhau cũng như nói chuyện, phải có trọng điểm!

Cứ lằng nhằng dây dưa mãi thì có ích lợi gì?

Mau bắt phụ thân hứa hẹn mới là đúng.

Nhưng nàng chưa kịp làm gì, phụ thân đã giận dữ quát lớn:

- Nàng còn muốn ta thế nào? Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong! Nàng ỷ nàng có trưởng bối làm chỗ dựa à? Nàng đừng tưởng ta không dám làm gì nàng? Ta nể tình chúng ta lớn lên bên nhau...

- Nếu chàng còn nhớ là chúng ta lớn lên bên nhau thì chàng đã không làm ra chuyện xấu xa như vậy!

Mẫu thân không hề yếu thế, vẻ mặt khinh thường:

- Thiếp ỷ mình có trưởng bối làm chỗ dựa đó, chàng làm gì được thiếp? Có bản lĩnh chàng cứ bỏ qua thiếp mà lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa đi!

- Nàng... nàng...

Phụ thân thẹn quá hóa giận:

- Ta... ta... ta muốn bỏ nàng!

Mẫu thân sửng sốt.

- Chàng nói cái gì?

Mặt mẫu thân tái mét:

- Chàng muốn bỏ thiếp!

Mẫu thân không thể tin nổi, nhìn phụ thân:

- Chàng vì Vương Ánh Tuyết mà muốn bỏ thiếp...

Ngay cả phụ thân cũng sửng sốt. Hắn không dám nhìn mẫu thân, quay mặt đi, lẩm bẩm:

- Ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng nhưng nàng lại không chịu nghe...

- Đậu Thế Anh!

Mẫu thân tức đỏ mắt, la hét tên phụ thân:

- Chàng cút đi! Cút xa ra! Ta chờ giấy bỏ vợ của chàng! Ta muốn xem xem chàng làm thế nào nghênh đón tiểu tiện nhân Vương Ánh Tuyết kia vào cửa!

Phụ thân rất chật vật, vội phân bua:

- Cốc Thu, ta không có ý đó! Nàng hãy nghe ta nói...

- Cút ngay! Cút! Cút!

Mẫu thân đẩy phụ thân ra ngoài cửa:

- Ta chờ giấy bỏ vợ của chàng, ta chờ giấy bỏ vợ của chàng...

Nàng vừa lẩm bẩm vừa đóng sập cửa phòng lại.

- Cốc Thu, Cốc Thu!

Phụ thân ở ngoài đập cửa:

- Ta không có ý đó, chỉ là nhỡ miệng thôi! Ta vô tâm...

Mẫu thân dựa vào cửa, nước mắt rơi như mưa, giọng nói như muỗi:

- Vô tâm... Đôi khi lời vô tâm mới là lời nói thật...

Đậu Chiêu đau đầu muốn chết, chạy xuống giường kéo áo mẫu thân:

- Mẫu thân! Mẫu thân!

Mẫu thân ngồi xổm xuống, cầm lấy tay con gái, nức nở hỏi nàng:

- Không phải con nói muốn đến nhà cữu cữu chơi sao? Ta và con đến nhà cữu cữu chơi nhé?

- Không được!

Đậu Chiêu lắc đầu, đôi mắt to sáng bừng như sao:

- Đây là nhà của con, con phải ở nhà. Qua năm mới, đến nhà cữu cữu!

Mẫu thân ngạc nhiên, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

※※※※※

Buổi tối, vú Du khuyên mẫu thân:

- ... Phu nhân cãi nhau với thất gia chẳng phải giúp bọn họ thêm khăng khít sao?

Mẫu thân ngồi trước bàn trang điểm, ngơ ngác nhìn khuôn mặt như hoa trong gương, trả lời hoàn toàn không đúng câu hỏi:

- ... Mỗi lần đến Đậu gia, mẫu thân đều dặn ta không được bướng bỉnh, không được làm các bá mẫu, các tỷ tỷ không vui. Có một lần, Bội Từ dẫn ta đi hái hoa ngọc lan, ta rất sợ, không dám trèo cây nhưng nghĩ đến lời mẫu thân, vẫn sợ hãi trèo lên... Bội Từ nhảy xuống thoăn thoắt còn ta lại mắc kẹt trên cây không dám xuống... Sắp đến giờ ăn trưa, Bộ Từ dần lo lắng, chạy ra ngoại viện tìm gia đinh giúp đỡ... Ta ngồi trên cây một mình, trên cây có những con sâu róm đáng sợ bò đến... Ta muốn khóc lại không dám khóc, sợ mọi người biết sẽ mắng Bộ Từ... Nghĩ cứ thế nhảy xuống cũng được, thà què cũng không muốn bị sâu bò vào người. Ta nhắm mắt lại, phía dưới có người "A" một tiếng, hỏi: "Vì sao ngươi lại ở trên cây?". Giọng nói đó như dòng suối trong veo, rất dễ nghe. Ta mở to mắt, thấy một thiếu niên đứng dưới tàng cây đang ngẩng đầu nhìn ta. Tóc hắn như lụa thượng hạng, vừa đen vừa bóng. Khuôn mặt hắn như mỹ ngọc, vừa nhẵn vừa mịn, đôi mắt hắn ấm áp lại sáng bừng... Ta ngẩn người. Hắn lại bật cười, nụ cười còn đẹp hơn hoa... Ta nói với hắn rằng ta bị mắc trên cây không xuống được. Hắn bảo ta chờ, chạy đi tìm thang đến, thật cẩn thận đỡ ta xuống... Sau này mỗi lần ta đến Đậu gia, hắn đều đứng dưới gốc ngọc lan đó chờ ta... Đưa cho ta những hạt đậu ngọt ngào, còn cả những trái mận chua chua, quả trám đen đen... Có một lần là một đóa hoa kết từ ngọc trai. Ta cất nó ở trong túi, không rời khỏi người...

Nàng quay đầu nhìn vú Du bằng ánh mắt sưng đỏ:

- Vú nói xem, người chờ ta dưới gốc ngọc lan đâu rồi? Sao ta không tìm được hắn nữa?

- Tiểu thư!

Vú Du bưng miệng khóc.

Ánh mắt Đậu Chiêu mơ hồ, không nhìn rõ cái gì hết.

Chương 14: Mẹ chồng

Mẫu thân thức trắng cả đêm, Đậu Chiêu cũng một đêm không ngủ. Mẫu thân suy nghĩ cái gì Đậu Chiêu không biết, còn nàng chỉ nghĩ đến Ngụy Đình Du.

Ngày nghĩ đêm mơ.

Mẹ chồng luôn đối xử rất thoải mái với nàng, mơ thấy mẹ chồng còn có thể nhưng sao nàng lại mơ thấy Ngụy Đình Du?

Rốt cuộc là nàng đang ở đâu?

Đậu Chiêu nghĩ trong lúc mơ màng mình từng nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Đình Du và tiếng Quách phu nhân cam đoan... Nàng rùng mình, vội rúc sâu vào lòng mẫu thân.

Sáng sớm hôm sau, mẫu thân vẫn trang điểm xinh đẹp như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đậu Chiêu mím môi, theo sát mẫu thân không rời một tấc.

Mẹ chồng Điền thị ăn mặc thanh nhã nhưng vẫn rất hoa lệ, tươi cười dịu dàng, dáng vẻ nhàn tĩnh, giống như hoa lan nở trong gió xuân, trong vẻ điềm đạm lại rất rực rỡ.

Lòng Đậu Chiêu trầm xuống.

Trông mẹ chồng nàng trẻ hơn rất nhiều.

Cái này không quan trọng.

Quan trọng là nàng rất hiểu tính mẹ chồng.

Lúc cha chồng nàng còn sống, đối xử với bà như châu như ngọc, tiếc nuối lớn nhất của mẹ chồng cũng chỉ là ngày xuân tới quá muộn, tựa như đóa mẫu đơn trong lương đình đã đến độ nở rộ nhưng lại mới chỉ hé nụ hoa.

Cho nên khi cha chồng vừa qua đời, bà như mất hết sự sống, người cũng như hoa, nhanh chóng tàn phai, điêu linh, éo úa... Huống chi từng xinh đẹp, ung dung như vậy?

Nàng nhìn ra phía sau mẹ chồng.

Ngụy Đình Du khoảng chừng sáu, bảy tuổi.

Khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh của trẻ thơ. Đôi mắt như ngọc đen, ngây thơ, trong sáng, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

Cảm giác được có người nhìn hắn, hắn cũng nhìn qua. Thấy Đậu Chiêu ngơ ngác nhìn mình, hắn hơi vênh khuôn mặt nhỏ, dùng lỗ mũi "hừ" một tiếng rồi quay mặt đi.

Mẹ chồng bế Đậu Chiêu lên:

- Đây là tiểu cô nương nhà muội à? Trông thật đáng yêu!

Bà tươi cười rất ôn hòa, thân thiết, tặng cho Đậu Chiêu một đôi vòng tay nhỏ bằng vàng và một chiếc vòng cổ vàng đính bảo thạch làm lễ gặp mặt.

- Có điều tiểu cô nương nhà muội trông không giống muội chút nào. Hẳn là giống muội phu của ta rồi!

Bà nói xong, ánh mắt tỏ ý trêu chọc, cười cười với mẫu thân.

Mẫu thân cũng mỉm cười, nụ cười quyến rũ và hơi kiêu ngạo, tựa như việc con gái giống trượng phu là việc khiến nàng cảm thấy rất tự hào, không hề có chút dấu vết của cuộc cãi vã hôm trước.

Điền thị gọi Ngụy Đình Du đến chào mẫu thân.

Hắn hành lễ với mẫu thân rất nghiêm túc, cử chỉ khéo léo, nhìn qua đã biết là được dạy dỗ cẩn thận.

Mẫu thân rất thích, tặng cho Ngụy Đình Du hai chiếc nghiên mực cổ và hai cuốn Kinh thi cổ tiền triều, sau đó hỏi hắn mấy tuổi, đã học chữ chưa, bình thường hay làm gì.

Ngụy Đình Du đáp từng câu từng câu, nói năng rành rọt đâu ra đấy.

Mẫu thân tỏ vẻ hâm mộ:

- Thọ Cô nhà muội còn chưa nói sõi đâu.

-Con gái đâu giống con trai được.

Mẹ chồng dịu dàng an ủi mẫu thân:

- Con gái sẽ phải lập gia đình, cần dưỡng nhan sắc xinh đẹp; con trai thì phải kế thừa gia nghiệp, không nghiêm khắc không được. Huống chi Du ca nhi nhà tỷ lại là con trưởng, về sau phải thừa kế tước vị, càng không thể qua loa.

Ánh mắt nhìn Ngụy Đình Du hơi hơi đau lòng.

Mẫu thân gật đầu, ngạc nhiên hỏi:

- Sao không đưa Trân thư nhi về cùng?

- Cô nhà tỷ và cô bên phủ Cảnh Quốc công có quan hệ thân thiết. Nàng ấy đứng giữa làm mối, hôn sự của Trân thư nhi và trưởng tôn của phủ Cảnh Quốc công đã được định đoạt. Tỷ đang bắt nó ở nhà học nữ công đó.

Điền thị cười nói:

- Lần này vốn cũng không định cho Du ca nhi đi cùng nhưng mà tổ phụ muốn được gặp Du ca nhi nên tỷ mới dẫn nó theo.

Điền thị về quê lần này vì tổ phụ đã qua tuổi tám mươi của bà đang bị bệnh nguy kịch.

- Cụ lớn tuổi nên nhớ con cháu là đương nhiên. May mà cụ phúc dày, vượt qua được lần này.

Mẫu thân cười rồi lại nói tiếp:

- Trân thư nhi đã đính hôn rồi, tỷ cũng bớt đi một mối lo. Chúc mừng tỷ! Lúc Trân thư nhi xuất giá, đừng quên gửi muội chiếc thiệp hồng, không thì muội trách tỷ lắm đấy.

- Nhất định là thế rồi. Hai nhà chúng ta thân thiết qua lại bao đời nay, người ngoài đâu thể so được.

Điền thị cười đáp.

Mẫu thân đảo mắt, hỏi:

- Vậy Du ca nhi đã đính hôn chưa?

- Nó vẫn còn nhỏ.

Nhắc tới con trai, ánh mắt Điền thị càng thêm dịu dàng:

- Tâm tư của tỷ và hầu gia đều dồn cho Trân thư nhi, còn chưa nghĩ đến chuyện của nó đâu!

Mẫu thân cười nói:

- Thọ Cô nhà muội cũng chưa đính hôn! Không biết khi nào là sinh nhật của Du ca nhi?

Điền thị sửng sốt.

Mặt Đậu Chiêu đỏ bừng.

Ngụy Đình Du thường nói: "Đường đường là Tế Ninh hầu như ta, có danh môn khuê tú trong kinh thành nào mà ta không lấy được? Nếu không phải nể tình hai nhà thân thiết nhiều đời, sao ta có thể lấy nàng?"

Miệng thì nói vậy nhưng vẫn trơ mặt kéo nàng lên giường.

Nàng vốn chỉ cho rằng Ngụy Đình Du sĩ diện, muốn nàng nghe lời hắn nên không tin.

Không ngờ đến nằm mơ còn nhớ rõ! Xem ra, nàng vẫn rất để ý chuyện này.

Mẫu thân cười duyên, nói:

- Người lớn chúng ta nói chuyện, bọn trẻ đứng bên như cọc gỗ vậy. Hay là để chúng qua thư phòng ở cách vách chơi đi? Bên đó cũng đốt lư hương, cũng rất ấm.

Điền thị gật đầu, gọi Ngụy Đình Du vào dặn dò vài câu.

Ngụy Đình Du ngoan ngoãn gật đầu, cùng Đậu Chiêu đi theo vú Du vào thư phòng.

Đậu Chiêu mặc kệ Ngụy Đình Du, vén rèm cửa, thò đầu ra ngoài nhìn xem.

Mẫu thân nâng chung trà, ý mời Điền thị uống trà.

- Muội coi trọng Du ca nhi tuổi còn nhỏ mà đã được dạy dỗ cẩn thận như vậy. Nếu tỷ không muốn thì coi như muội chưa nói gì.

Vẻ mặt hơi thất vọng.

- Không phải! Không phải! Du ca nhi là con trai trưởng, tỷ phải bàn bạc với hầu gia trước...

Mẹ chồng tỏ ý xin lỗi.

- Tỷ đừng nói nữa! Là muội không biết nặng nhẹ.

Mẫu thân cười xấu hổ, sau đó đưa hoa quả trên bàn mời mẹ chồng ăn:

- Nào, thử mứt quả hồng này đi. Trong nhà làm đó, ngọt mà mềm lắm. Tỷ thử xem có hợp khẩu vị không?

Mẫu thân dứt khoát chuyển đề tài khiến Điền thị rất bất an.

- Hay là chờ tỷ về thương lượng với hầu gia rồi nói tiếp?

Điền thị do dự.

Mẫu thân cười đáp:

- Tỷ đừng nói nữa! Tỷ cũng biết tính muội rồi đó, nói gió thành mưa. Chỉ nói chơi mà thôi...

Điền thị mỉm cười.

Dường như là nhớ lại chuyện trước kia, ánh mắt bà càng thêm ôn hòa:

- Muội đó! Sao có thể thế được? Đã làm mẫu thân rồi mà vẫn còn láu táu như ngày nào!

Nói xong, sắc mặt thoáng nghiêm túc.

- Muội cam lòng thì tỷ còn tiếc gì? Chỉ là hai người chúng ta ở đây nói chuyện này cũng không ổn. Muội cũng phải hỏi ý kiến của muội phu và cha chồng muội mới được!

- Tỷ tỷ!

Hai mắt mẫu thân sáng bừng lên:

- Muội chỉ sợ sẽ khiến Du ca nhi thiệt thòi!

Vẻ vui mừng không hề che dấu của mẫu thân khiến Điền thị cũng vui theo, bà cười nói:

- Đậu gia là nhà gia giáo có tiếng, tỷ sợ Thọ Cô phải thiệt thòi ấy chứ.

- Sao thế được! Sao thế được!

Mẫu thân nói xong, xoay người quay về phòng, đưa một miếng ngọc bội cho Điền thị:

- Tỷ tỷ, đây là món đồ gia truyền của Triệu gia, tỷ cũng biết đó. Muội xin tặng cho Du ca nhi.

- Cái này...

Điền thị nhận cũng không phải mà từ chối cũng không xong.

Mẫu thân cười nói:

- Nếu hai đứa trẻ có duyên, tỷ muội ta cùng vui, nếu không có duyên phận thì muội vẫn là dì của Du ca nhi mà!

Điền thị mỉm cười, nghĩ nghĩ rồi tháo chiếc vòng dương chỉ bạch ngọc trên tay ra.

- Đây là vật phụ thân tặng tỷ lúc tỷ xuất giá, giờ tỷ tặng nó cho Thọ Cô.

Bản thân thì đón lấy ngọc bội.

Mẫu thân vui mừng thấy rõ, trịnh trọng cất vòng ngọc vào lòng mình.

Đậu Chiêu nhìn mà mũi cay cay, lại cảm thấy có người đang kéo áo mình.

- Họ đang làm gì?

Phía sau truyền đến giọng nói của Ngụy Đình Du.

Đậu Chiêu giật lại áo từ tay Ngụy Đình Du.

- Không biết!

Sau đó bỏ mặc hắn, đi về phía sập.

Ngụy Đình Du há hốc miệng, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, lon ton chạy qua, đuổi được Đậu Chiêu trước khi nàng trèo lên sập.

Đậu Chiêu liếc hắn một cái rồi dựa vào gối lớn, bất an cắn hạt bí.

Đã bốn ngày ba đêm rồi?

Mỗi chi tiết đều rất sống động...

Mình vẫn trong mơ sao?

Nếu không phải là giấc mơ thì mình đang ở đâu?

Đậu Chiêu không thích cảm giác không thể làm chủ tình thế như này. Rất phiền nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi giấc mơ này.

Dẫu cho đây chỉ là mơ nhưng có thể giúp mẫu thân chiến thắng Vương Ánh Tuyết, nàng vẫn được an ủi phần nào.

Ngụy Đình Du nhìn Đậu Chiêu chằm chằm. Đậu Chiêu cũng chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. Mặt hắn đỏ bừng nói:

- Đây là nhà ngươi sao?

Đậu Chiêu ừ một tiếng, tiếp tục theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Ở phủ Tế Ninh hầu, Ngụy Đình Du chính là trung tâm, lần đầu bị ghẻ lạnh thế này khiến hắn rất giận dữ, lớn tiếng nói:

- Trà nhà các người thật khó uống!

Vú Du xấu hổ không biết phải làm sao.

Đậu Chiêu ngẩng đầu, hơi liếc qua hắn rồi nói:

- Ngươi có thể không uống!

- Ngươi...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Đình Du lúc trắng lúc đỏ, hét lớn:

- Nhà ngươi cái gì cũng thật khó nuốt.

Đậu Chiêu mặc kệ hắn, gọi:

- Thỏa Nương, bế ta qua bàn học!

Nếu lúc này đi ra ngoài, dựa vào sự coi trọng của mẫu thân với Ngụy Đình Du, chắc chắn mẫu thân sẽ cảm thấy nàng và Ngụy Đình Du không vui vẻ, là nàng làm Ngụy Đình Du khó chịu. Nhưng nàng không muốn tự chịu tội, cũng không muốn ngồi đó nghe Ngụy Đình Du cố tình gây sự. Tốt nhất là cứ tách ra, chờ người lớn bàn chuyện xong thì sẽ vào tìm bọn họ.

Dù sao cũng sắp đến bữa trưa, Ngụy Đình Du nổi cáu thế nào thì cũng sẽ không làm ầm ĩ quá lâu.

Quả nhiên, chưa qua một chén trà, lúc Ngụy Đình Du còn như con gà chọi nhìn nàng trừng trừng thì Hàm Tiếu đi vào mời họ đến sảnh lớn dùng bữa.

Đậu Chiêu mỉm cười chạy ra.

Có thể là tổ phụ và phụ thân đã nhận được tin.

Ngụy Đình Du cũng được một gia đinh bế ra sảnh lớn.

Đậu Chiêu thoải mái dùng bữa trưa.

Thói quen được bồi dưỡng lâu dài khiến động tác của nàng tự nhiên như nước chảy bây trôi.

Điền thị không nhịn được gật đầu, nói:

- Không hổ là con gái của Đậu gia.

Mẫu thân hơi nghi hoặc nhưng nghe câu tán thưởng này thì vui vẻ kiêu ngạo, vứt sự nghi hoặc ra sau gáy.

Sau khi ăn xong, Ngụy Đình Du được gia đinh bế về, cũng được tặng rất nhiều giấy và bút mực.

Đậu Chiêu lại đang thầm nghĩ.

Sao bọn họ còn chưa đi?

Bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách ép Vương Ánh Tuyết kí khế ước bán mình!

Nếu phụ thân quyết tâm nuôi Vương Ánh Tuyết ở bên ngoài, ba năm sau Vương Hành Nghi phục chức thì sẽ rất phiền toái.

Nhưng phải thuyết phục mẫu thân thế nào đây?

Nàng cau mày, càng nghĩ càng không ra được cách hay.

Lời tác giả: Có vấn đề muốn nói với mọi người một chút.

Về vấn đề tội thần lưu đày, nói chung, không phải tội phản nghịch thì sẽ không liên lụy đến gia đình. Cho nên tuy rằng Vương Hành Nghi bị lưu đày nhưng người nhà ông ta vẫn có thể sống bình thường. Hơn nữa, triều đình vì chiếu cố kẻ trí sĩ nên còn cho phép người thân thích hoặc con cái của người bị lưu đày đi cùng để chăm sóc việc ăn ở của người đó nhưng chi phí tự lo liệu. Thậm chí có người bị lưu đày vì cha mẹ tuổi già còn được triều đình miễn phải lưu đày.

Mọi người đừng hiểu lầm Vương Ánh Tuyết bị bán đi gì gì đó, tội Vương Hành Nghi phạm phải cũng không phải là tội gì quá nặng.

Chương 15: Cố gắng

Nếu mẫu thân không quá cảm tính thì tốt rồi! Mẫu như vậy cũng khiến bản thân phải khó xử!

Đậu Chiêu thở dài thật sâu.

Bỗng nhiên có một cảm xúc khác thường với mẫu thân.

Dường như là đau lòng, là thương tiếc, là... hâm mộ!

Tất cả hòa trộn lại khiến nàng bỗng hoảng hốt.

Đau lòng vì tình cảnh của mẫu thân, thương tiếc vì mẫu thân sống không dễ dàng là lẽ thường. Nhưng sao nàng lại hâm mộ?

Hâm mộ mẫu thân điều gì?

Từng có được tình cảm sâu nặng? Hay vì mẫu thân có thể thoải mái bộc lộ bản thân trước mặt phụ thân?

Đậu Chiêu thấy thật mơ hồ.

Tiễn hai mẹ con Ngụy gia về, nàng ngồi trên sập ấm nhìn Hàm Tiếu và Song Chi giúp mẫu thân tháo đồ trang sức.

Phụ thân đi vào.

Sắc mặt hắn có vẻ khó coi:

- Cốc Thu, ta có chuyện quan trọng muốn nói riêng với nàng.

Mẫu thân xoay người lại, ngón tay thon dài trắng nõn quấn quanh lớp bèo màu vàng của dây kết đỏ thẫm trên gương, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn phụ thân.

Phụ thân hơi ngồi xổm bên người mẫu thân:

- Cốc Thu, Ánh Tuyết... nàng ấy... nàng ấy... đã có thai.

Ngón tay đang nghịch nghịch dây kết của mẫu thân khựng lại.

Phụ thân cúi đầu:

- ... Ta chỉ có thể nói với nàng... Ta biết ta có lỗi với nàng... Nhưng bắt ta coi như không có chuyện gì thì ta không làm được...

- Hai người quen nhau thế nào?

Mẫu thân nhẹ nhàng hỏi phụ thân, giọng nói hết sức bình tĩnh. Nhưng ngón tay thoáng run lên, không cuốn lấy dây kết nữa.

Phụ thân nói:

- Ta đến kinh thành, đương nhiên là muốn đến thăm Quan Lan tiên sinh. Vừa vặn Ánh Tuyết đến đó vay nhân sâm...

Nói đến đây, hắn vội vàng giải thích:

- Lần đó, ta cũng không gặp nàng ấy, chỉ vì Quan Lan tiên sinh coi ta như con cháu trong nhà, mọi người cũng không có ý giấu giếm ta. Ta nghe thấy người hầu trong nhà Quan Lan tiên sinh kể là con gái của Vương Hành Nghi đến bái kiến phu nhân, vì đứa cháu trong nhà bị bệnh, cần uống canh giải độc, muốn xin phu nhân mua giúp nhân sâm hơn hai trăm năm nhưng trong tay lại không có nhiều bạc. Nàng biết đó, nhân sâm này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Ta nghĩ Vương Hành Nghi là bạn đồng môn với ngũ huynh, ông ấy có tấm lòng son, Cao thị lại là người tài đức, thông tuệ mà phải rơi vào tình cảnh này. Ta thương xót bảo Cao Thăng đi mua giúp nàng ấy. Nàng ấy nhận được rồi đến cảm tạ ta...

Phụ thân nói xong, mặt đỏ dần lên:

- Ta biết nàng ấy kiếm tiền dựa vào việc thu mua bông, đồng ý tiến cử quản sự trong nhà cho nàng ấy, lại giúp nàng ấy mua thêm dược liệu khác... Nàng ấy hỏi ta đã thành thân chưa... Ta nhất thời mau miệng, đùa cợt...

Giọng phụ thân như muỗi:

- Nàng ấy vì chuyện của phụ thân nên thường cùng ca ca đến kinh thành cầu xin những người bạn của ông giúp đỡ... Tính tình sảng khoái... Nói cho ta biết kinh thành có gì hay... lại cùng uống ít rượu...

Mẫu thân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới mở mắt hỏi phụ thân:

- Chẳng lẽ nàng ta không bao giờ hỏi chàng là ai?

- Không có! Ta... ta sao biết được lại có quan hệ như vậy...

Phụ thân khẽ đáp.

Mẫu thân đập mạnh lên bàn trang điểm, vòng tay phỉ thúy va vào mặt bàn tạo thành tiếng kêu leng keng:

- Hừ! Thiếp không tin nàng ta không biết chàng là ai! Trong phạm vi vài trăm dặm ở phủ Chân Định này có ai không biết Đậu gia? Nàng ta không biết chàng, chàng giới thiệu quản sự trong nhà cho nàng ta, chẳng lẽ nàng ta vẫn không đoán ra được? Từ nhỏ, nàng ta đã thường qua nhà thiếp chơi. Chẳng lẽ nàng ta không biết thiếp lấy ai? Nàng ta hoàn toàn không biết gì về chàng, chỉ dựa vào hai cây nhân sâm, một lời hứa hẹn mà đã dám lên giường với chàng. Nàng ta không sợ sẽ gặp phải kẻ xấu...

- Cốc Thu! Cốc Thu!

Phụ thân xấu hổ, khó xử cắt lời mẫu thân:

- Nàng ấy thực sự không biết! Sau này mới nhớ ra... Nếu không vì có thai, nàng ấy cũng không theo ta về Chân Định...

- Chàng không tin lời thiếp?

Mặt mâu thân sa sầm như trời sắp đổ mưa.

- Ta tin! Ta tin!

Phụ thân vội đáp.

- Nhưng bất kể thế nào, nàng ấy là đàn bà con gái, gặp chuyện thế này... Tóm lại là ta sai, nàng giúp ta đi...

- Chàng...

Mẫu thân cắn môi, dây kết ở đầu ngón tay bị kéo thẳng tắp.

- Cốc Thu, Cốc Thu! Nàng đừng giận. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta cũng chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa... Coi như nàng nể tình vợ chồng giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này đi! Cốc Thu, Cốc Thu...

Phụ thân lo lắng nói, ánh mắt nhìn mẫu thân ngập tràn buồn bã.

Mẫu thân cười, chỉ là nụ cười đó cũng thật buồn.

- Được! Chàng bảo Vương Ánh Tuyết kí khế ước bán mình, thiếp sẽ cho nàng ta vào cửa.

- Cái này làm sao có thể được!

Phụ thân hoảng hốt kêu lên:

- Nàng như vậy thì coi Vương gia ra gì? Nàng khinh người quá đáng! Không được, không được!

- Vậy chàng nói xem, nên làm gì bây giờ?

Mẫu thân thản nhiên nói, vẻ mặt thấy rõ sự mỏi mệt.

Phụ thân nhăn nhó:

- Chúng ta lấy sính lễ nhiều một chút, không cần đồ hồi môn của Vương gia... Ta thấy lúc Phùng Bảo Sơn nạp thiếp đều như vậy... Phùng Bảo Sơn nói cái này giống như mua thiếp, chẳng qua nể mặt nhau thì gọi đó là sính lễ... Nếu hối hận thì có thể lấy sính lễ về...

- Thế chẳng phải là giống nhà thương nhân lấy bình thê về sao?

Phụ thân sửng sốt, hồi lâu sau mới lẩm bẩm:

- Cái này, cái này sao giống nhau? Hai nàng sống ở đây, mọi người đều biết ai là lớn, ai là bé...

- Đúng là chuyện gì chàng cũng nghĩ hết rồi!

Mẫu thân cười nhưng ánh mắt chẳng có ý cười.

- Không phải phụ thân đang phạt chàng sao? Chàng về sớm đi! Thiếp và đại tẩu sẽ bàn bạc sau.

Phụ thân phẩn khởi nhảy dựng lên, nắm tay mẫu thân nói:

- Cốc Thu, nói như vậy là nàng đã đồng ý rồi!

Như đứa trẻ được kẹo.

- Thiếp đồng ý rồi!

Khóe miệng mẫu thân cong lên. Mẫu thân nắm lại tay phụ thân, cúi đầu khẽ hôn lên tay hắn rồi nói:

- Mau về đi thôi! Cẩn thận phụ thân lại mắng chàng!

Phụ thân nhìn mẫu thân cười, dịu dàng vuốt tóc mẫu thân:

- Cốc Thu, nàng thật tốt!

Mẫu thân mỉm cười, cười đến rơi nước mắt.

Phụ thân hoan hỉ đi ra.

Mẫu thân chỉ ngồi đó cười, nhưng nụ cười cứng đơ, nước mắt càng lúc càng nhiều.

- Mẫu thân!

Đậu Chiêu nhào vào lòng mẫu thân.

Mẫu thân khẽ vuốt tóc nàng, thấp giọng nói:

- Vương Ánh Tuyết định... Có lẽ lúc đầu không phải nhưng sau này chắc chắn đã có âm mưu... Thọ Cô, phụ thân con không tin lời mẫu thân. Con tin mẫu thân không?

- Con tin, con tin!

Đậu Chiêu gật đầu lia lịa, mắt ươn ướt.

- Nhưng con tin thì có ích gì?

Mẫu thân cười, nước mắt trong veo đọng bên gò má trắng như ngọc của nàng.

- Con bé con này chẳng hiểu gì cả!

Nàng véo cái mũi nhỏ của Đậu Chiêu.

Con biết, con biết!

Cái gì con cũng biết!

Đậu Chiêu không nhịn được òa khóc.

Nàng không phải đứa trẻ hai tuổi.

Phụ thân nói ra chuyện Vương Ánh Tuyết có thai nghĩa là đã hết cách, muốn được ăn cả ngã về không.

Con cái bên Tây Đậu rất ít, làm như vậy có lẽ sẽ khiến Vương Ánh Tuyết gánh tiếng lẳng lơ nhưng nếu mẫu thân kiên quyết không cho Vương Ánh Tuyết vào cửa thì sẽ khiến các bậc trưởng bối Đậu gia không hài lòng, thậm chí còn mang tiếng không hiền lương. Huống chi, cái tiếng xấu lẳng lơ đó cũng chỉ là trong mắt mấy vị trưởng bối Đậu gia mà thôi. Vì mặt mũi của dòng họ, Đậu gia sẽ giấu kín, thậm chí nếu nghe được chút lời đồn thổi gì cũng sẽ cố gắng biện hộ cho Vương Ánh Tuyết. Tiếng xấu này với Vương Ánh Tuyết có tác dụng gì đâu?

Vương Ánh Tuyết dùng thủ đoạn với phụ thân. Chuyện rõ ràng như vậy mà phụ thân vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ tim phụ thân đã lệch hướng rồi. Vương Ánh Tuyết giỏi dùng thủ đoạn, chờ nàng ta vào cửa, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Nếu mỗi lần có chuyện, mẫu thân đều phải giải thích, phải kể lể như vậy thì sống sao.

Phụ thân vì để Vương Ánh Tuyết vào cửa, đầu tiên uy hiếp đòi bỏ vợ, sau đó lại xuống nước cầu khẩn mẫu thân...

Sau này còn bao nhiêu khó khăn đang chờ mẫu thân phía trước?

Thiếu niên dưới gốc ngọc lan là giấc mộng trong lòng mẫu thân.

Giấc mơ tan vỡ, tỉnh mộng hay vẫn trầm luân?

Đậu Chiêu bàng hoàng.

Cho nên mẫu thân mới chọn cái chết!

Nàng ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn mẫu thân.

Mẫu thân mỉm cười mà vẫn rơi lệ.

Ánh mắt xuyên qua tầng tầng hư ảo, dừng lại nơi nào đó.

- Thọ Cô, mẫu thân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Con đi tìm vú Du đi!

Nàng kêu lên:

- Mẫu thân! Mẫu thân!

Đậu Chiêu ôm lấy chân mẫu thân, khóc òa.

Nàng sẽ không bao giờ rời khỏi mẫu thân.

Mẫu thân hôn lên má nàng. Nước mắt lạnh băng rơi xuống cổ nàng, lạnh đến run người.

- Con ngoan! Bảo sao đại tẩu khen con thông minh... Đúng là mẹ con liền tim... Chỉ có con biết lòng mẫu thân buồn khổ... Nhưng mẫu thân chẳng còn sức lực... Con muốn trách thì trách mẫu thân vô dụng, yếu đuối... Mẫu thân đi rồi vẫn còn cữu cữu...

-Biết đâu như thế lại tốt... Những gì họ nợ mẫu thân đều phải trả lại cho con... Tránh để chúng ta tra tấn lẫn nhau, vứt hết ân tình cũ đi... để chúng ta nhìn nhau đầy bực tức...

- Không được, không được...

Đậu Chiêu la hét:

- Chỉ cần còn sống thì còn hi vọng, chỉ cần còn sống...

Mẫu thân ôm chặt nàng như muốn khảm nàng vào lòng, hồi lâu sau mới dần buông nàng ra, gọi lớn:

- Vú Du...

Đậu Chiêu gào khóc, thét chói tai:

- Mẫu thân đừng chết, mẫu thân đừng chết...

Vú Du cũng khóc, quỳ gối trước mặt mẫu thân:

- Người lấy kéo đâm vú luôn đi...

- Vú à...

Mẫu thân nắm lấy bả vai vú Du, nói:

- Ta không chịu nổi nữa... Trước mặt Điền tỷ, ta còn giả vờ là phu thê ân ái... Lòng ta như đang chảy máu.

- Trẻ con không có mẫu thân chỉ là cỏ dại...

Vú Du ôm Đậu Chiêu:

- Nếu phu nhân đi rồi, tứ tiểu thư sẽ thế nào đây? Người ta quan tâm đến mấy cũng đâu thể bằng phu nhân. Lão thái thái mất sớm, chẳng lẽ phu nhân muốn tứ tiểu thư cũng giống mình?

- Mẫu thân đừng đi, con sẽ nghe lời!

Đậu Chiêu khóc như sắp tắt thở:

- Mẫu thân đừng đi!

- Thọ Cô, Thọ Cô!

Mẫu thân đau lòng vô cùng.

Ba người khóc lóc thê thảm.

Đèn đuốc trong Đậu phủ đều dần bừng sáng.

Tổ phụ, phụ thân đều bị kinh động.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp