Cửu Trọng Tử

Chương 31 - 35


2 năm

trướctiếp

Chương 31: Nghe lén

Editor: Heo Con

Nguồn: Congchuakhangiay

- Đương nhiên phải ở lại Đậu gia! Vương Tri Bính và Đậu Đạc không hẹn mà đồng thanh đáp.

- Không được! Không được!

Vương Ánh Tuyết lắc đầu quầy quậy, kích động nói:

- Nó còn nhỏ như vậy, muội không thể để nó ở lại Đậu gia...

Chẳng lẽ lại mang về Vương gia?

Cho dù Vương gia đồng ý thì Đậu gia cũng quyết không chấp nhận!

Vương Trí Bình nhìn muội muội bảo vệ con mà đau đầu.

Nhà họ xảy ra chuyện như vậy, bà con láng giềng luôn bàn tán sau lưng. Giờ phụ thân đã quay lại, người ta càng đồn ầm lên. Đến lúc đó, không chỉ thôn Nam Oa nho nhỏ mà sợ là cả phủ Chân Định đều sẽ chỉ trỏ sau lưng nhà họ. Thể diện của phụ thân mất sạch không nói, về sau bọn trẻ cũng khó có thể ngẩng cao đầu ở Nam Oa. Vì điều này, phụ thân đã thương lượng với hắn, bảo hắn lặng lẽ đón muội muội về, phụ thân thu xếp xong xuôi thì cả nhà theo phụ thân nhậm chức, không bao giờ về Nam Oa nữa.

Thậm chí, hắn đã tính đến chuyện tìm một mối duyên lành cho muội muội khi mọi thứ đã sóng yên biển lặng.

Giờ mang theo đứa bé thì còn làm được gì? Muội muội lấy được ai nữa?

Mà cứ coi như Đậu gia đồng ý để muội muội đưa đứa bé này đi, phụ thân cũng đồng ý nuôi lớn nó nhưng khi thân thích, bằng hữu hỏi, nhà họ phải giải thích thân thế của nó thế nào đây?

Nhà họ rời Nam Oa cũng vì những lời đồn đại này. Nếu nói đứa bé là con của muội muội thì chuyện cũ của muội muội cũng chẳng giấu được, nhà họ chuyển đi chẳng phải là công cốc?

Muốn phủi sạch thì cũng chỉ có thể nói đó là con của hắn hoặc đệ đệ Vương Tri Tiêu.

Cơ mà đứa bé này sinh ra không phải lúc.

Nói con của là của hắn nhưng mấy năm nay hắn đều không ở nhà. Nói con là đệ đệ nhưng đệ muội vừa mới sinh một thằng cu béo mập, vừa mới đầy tháng... Chẳng lẽ nói là nhặt về nuôi?

Ý nghĩ đó chợt lóe qua trong đầu. Song, dù sao đây cũng là chuyện nhà mình, không tiện bàn trước mặt Đậu Đạc.

Vương Trí Bính đành phải nói khẽ với Vương Ánh Tuyết:

- Chúng ta về nhà rồi hãy bàn bạc.

Vương Ánh Tuyết không dám theo đại ca về.

Tình cảnh như nàng, nếu không bị đưa vào am ni cô thì sẽ là gả đi rất xa, e rằng sau này không còn cơ hội gặp lại con gái.

Đậu Chiêu còn có cữu cữu, vú già, quản sự của mẫu thân nó để lại nhưng con gái của nàng lại chẳng có gì. Nàng không thể trao gửi tương lai của con gái mình cho ngũ tiểu thư nhà họ Chư vốn chưa từng gặp mặt kia.

Đậu Thế Anh đâu?

Vương Ánh Tuyết nhìn quanh.

Sao hắn lại không ở đây?

Hắn là người dễ mềm lòng, quyết sẽ không trơ mắt nhìn mẹ con nàng phải sinh ly tử biệt.

- Không!

Nàng lùi về phía sau để tạo khoảng cách với đại ca, cảnh giác nhìn đại ca:

- Không thống nhất xong chuyện Minh thư nhi thì muội sẽ không theo huynh về đâu!

Nàng ra dấu với Quỳnh Phương đang đứng ở cửa phòng, sau đó rưng rưng cầu xin Đậu Đạc:

- Lão thái gia, Minh thư nhi sinh ra đã yếu đuối, ngay cả sức bú sữa cũng không có, đại phu cùng với các vú già đều nói Minh thư nhi có lẽ chẳng thể sống được lâu, là con tự tay chăm sóc con bé, cẩn thận nuôi lớn con bé. Sao con có thể giao con bé cho ai khác? Xin người nể tình Minh thư nhi, để con mang con bé theo!

- Minh thư nhi là tên ta đặt cho đó.

Đậu Đạc nói rất ôn hòa:

- Con gái là miếng thịt của cha mẹ, chúng ta hiểu ngươi lo lắng cho Minh thư nhi nhưng Minh thư nhi là con cháu nhà họ Đậu, không thể không minh bạch theo ngươi về Vương gia được! Ngươi cũng chẳng phải là mới vào, chắc ngươi cũng biết rõ tình hình nhà ta thế nào. Ngươi vừa vào đã có một nhũ mẫu, hai a hoàn và vài vú già khác hầu hạ ngươi sinh Minh thư nhi, ngoài những người hầu hạ Minh thư nhi thì phòng ngươi lại có thêm hai a hoàn... Ngươi không cần lo lắng. ngũ tiểu thư nhà họ Chư là người được dạy bảo tử tế, tính tình ôn hòa, hiền lương đôn hậu, sẽ chăm sóc chu đáo cho Minh thư nhi...

- Cho dù người khác có tốt đến mấy cũng không thể bằng mẹ đẻ được!

Vương Ánh Tuyết thấy Quỳnh Phương đang nhanh chóng rời đi thì thoáng an tâm, miệng cũng không ngừng cầu xin Đậu Đạc:

- Xin lão thái gia đừng chia lìa mẹ con con!

Đậu Đạc cười nói:

- Vạn Nguyên cũng lớn lên trong sự dạy dỗ của đại nương nó, ngươi không cần lo lắng về Minh thư nhi!

Hai người đều không muốn nhường bước, ngươi một lời ta một câu.

Đậu Chiêu nhanh chóng nhận được tin.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói với Thỏa Nương:

- Đi, chúng ta đến chỗ phụ thân.

Đậu Chiêu muốn biết phụ thân nghĩ thế nào, định xử lí chuyện này ra sao.

Thỏa Nương vâng lời, bỏ lại khăn tay đang thêu, cùng Đậu Chiêu đến thư phòng của Đậu Thế Anh.

Đậu Thế Anh không ở trong thư phòng.

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, quay lại sảnh chính.

Tổ phụ và Vương Trí Bính uống trà trong sảnh chính, phụ thân và Vương Ánh Tuyết đứng nói chuyện bên gốc tùng ở sau sảnh chính.

Đậu Chiêu ra dấu bảo Thỏa Nương dừng lại, nàng dựa vào bản thân còn nhỏ, đi vòng ra sau rồi nấp sau bụi trúc nghe lén.

- ... Dù sao cũng là ta có lỗi với nàng.

Giọng nói của phụ thân chứa đầy sự bi thương:

- Ta lớn hơn nàng, lại đã thành thân. Cho dù nàng ái mộ ta thì ta cũng nên từ chối chứ không phải nhân cơ hội làm chuyện nhục nhã nàng, sau đó còn trách cứ Cốc Thu không che giấu cho ta, thậm chí còn vì chuyện này mà nặng lời với Cốc Thu khiến Cốc Thu mất mặt, tự tử qua đời.

- Không phải, không phải.

Vương Ánh Tuyết vội nói:

- Sao có thể trách thất gia, là Cốc Thu tỷ tỷ quá cố chấp...

- Ta cũng từng nghĩ vậy.

Phụ thân mỉm cười ngắt lời Vương Ánh Tuyết: 

- Nhưng nghĩ lại những lời Cốc Thu nói với ta trước khi chết... Giọng của phụ thân thoáng mệt mỏi:

- Ta lại cảm thấy Cốc Thu nói rất đúng. Ta vốn xấu xa, đã làm sai mà chỉ biết trách người khác, trông chờ người khác giải quyết cục diện rối rắm này cho ta..."

- Thất gia!

Vương Ánh Tuyết tỏ vẻ không đành lòng khi thấy phụ thân tự trách mình như vậy:

- Chàng đừng nói vậy. Chàng nói vậy, thiếp rất đau lòng...

- Được rồi, được rồi, không nói!

Phụ thân mỉm cười, nói: 

- Nói thêm nữa thì Cốc Thu cũng không thể quay về. 

Hắn nói xong, lấy trong tay áo ra một chiếc túi màu xanh ngọc thêu hoa lan: 

- Ở đây có ngân phiếu ba ngàn lạng. Nàng cầm đi, theo đại ca nàng về đi thôi! Về sau có chuyện gì cần ta giúp thì viết thư cho ta. Chỉ cần có thể làm được, ta quyết không từ chối. Ta sẽ chăm sóc Minh thư nhi cẩn thận, không phân biệt con bé với Thọ Cô. Nàng cứ yên tâm về đi! Đừng học theo những người đàn bà chanh chua mà vào miếu tu hành, nếu gặp được người tốt thì lấy đi! Khi nào nhớ Minh thư nhi, lén sai người báo cho ta, ta sẽ bảo Thọ Cô dẫn con bé lên chùa dâng hương hoặc đến nhà ngũ ca chơi, nàng từ xa đứng nhìn, coi như là duyên phận mẹ con vẫn còn. Nếu Minh thư nhi trưởng thành, nàng còn muốn nhận con bé, ta sẽ nói rõ thân thế của con bé..."

Thì ra phụ thân muốn khuyên Vương Ánh Tuyết trở về!

Đậu Chiêu cười tủm tỉm nhìn hai người, sau đó thấy Vương Ánh Tuyết rơi lệ, nhào vào lòng phụ thân, ôm chặt eo phụ thân:

- Thế nào thiếp cũng không đi, thiếp muốn ở bên cạnh chàng. Cho dù làm nô tỳ, thiếp cũng chấp nhận...

- Nàng đừng như vậy!

Phụ thân nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vây lấy mình, khẽ nói: 

- Nàng như vậy thì Vương đại nhân phải làm sao đây?

Hắn lui về phía sau vài bước, nhìn Vương Ánh Tuyết, ánh mắt đầy sự chân thành:

- Lệnh tôn cùng lệnh huynh rất tốt với nàng, nàng phải trân trọng, đừng để họ đau lòng...

Vương Ánh Tuyết nhìn khoảng cách giữa hai người, khổ sở hỏi phụ thân:

- Có phải vì ngũ tiểu thư nhà họ Chư?

Phụ thân ngạc nhiên: 

- Cái gì?

- Có phải vì ngũ tiểu thư nhà họ Chư?

Vương Ánh Tuyết lại hỏi, nước mắt rơi như mưa: 

- Có phải vì thất gia thích nàng ấy? Thiếp nghe người ta nói nàng ấy vô cùng xinh đẹp...

- Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta chưa từng gặp ngũ tiểu thư nhà họ Chư.

Phụ thân bật cười.

- Vậy vì sao chàng lại sai Cao Thăng gửi thư đến Chư gia?

Ánh mắt Vương Ánh Tuyết hơi bức người.

Xem ra cũng không chỉ mình nàng quan tâm đến hôn sự hai nhà Đậu, Chư đâu! Đậu Chiêu dỏng tai lắng nghe.

- Nàng biết ta sai Cao Thăng gửi thư đến Chư gia? Phụ thân rất kinh ngạc.

Vương Ánh Tuyết thấy mình lỡ miệng, chột dạ nói:

- Tối hôm đó Minh thư nhi quấy khóc, thiếp vẫn dỗ nó đến hừng đông, đang định đi ngủ thì thấy bọn a hoàn nói Cao Thăng phụng mệnh của chàng đưa thư qua nhà họ Chư...

Nói năng bậy bạ!

Đậu Chiêu bĩu môi.

Cao Thăng là tâm phúc của phụ thân, nếu miệng hắn không kín thì phụ thân đã đổi người từ lâu rồi.

Rõ ràng là nàng ta đã nghĩ cách nghe lén!

Phụ thân cũng không dây dưa nhiều về việc này, thản nhiên nói:

- Ta viết thư cho Chư cử nhân, nói rõ việc nhà ta cho ông ấy, xin ông ấy chờ ta xử lý xong việc trong nhà rồi sẽ nhắc lại chuyện thành thân...

- Vì sao? Vì sao thất gia phải làm vậy?

Mắt Vương Ánh Tuyết sáng như đuốc.

Chẳng lẽ nàng ta cho rằng phụ thân làm vậy vì nàng ta.

Đậu Chiêu cười khinh.

Phụ thân lại yên lặng hồi lâu, sau đó khẽ nói:

- Ánh Tuyết, ta có trách nhiệm của ta! Tây Đậu cần một người thừa kế, phụ thân cũng chờ bế cháu. Ta không muốn kéo ngũ tiểu thư vào. Nàng ấy không có trách nhiệm phải gánh vác sai lầm của ta, không có nghĩa vụ vừa vào cửa đã phải đối mặt với những tranh giành này...

- Với chàng, thiếp chỉ là sự sai lầm?

Mặt Vương Ánh Tuyết trắng bệch, sắc giọng hỏi.

- Nàng đừng hiểu nhầm. Ta chỉ mong không còn ai bị tổn thương bởi ta. Phụ thân bình tĩnh đáp.

- Vậy còn thiếp? Thiếp thì sao?

Vương Ánh Tuyết chất vấn phụ thân: 

- Chàng không mong ngũ tiểu thư họ Chư bị tổn thương nhưng nhẫn tâm để thiếp và Minh thư nhi từ nay về sau phải trời nam đất bắc ư? Nhẫn tâm để Minh thư nhi phải xa mẫu thân từ khi còn nhỏ ư?

- Ánh Tuyết, không phải ta nhẫn tâm.

Phụ thân thở dài thật dài rồi nói:

- Minh thư nhi ở lại Vương gia thì thân phận không rõ, ít nhất ở lại Đậu gia cũng là ngũ tiểu thư. Giờ con bé còn nhỏ, không nhớ gì, ở bên cạnh ai sẽ thân thiết với người đó, sẽ không quá đau lòng, khổ sở...

- Con bé là con gái của thiếp, con gái của thiếp!

Vương Ánh Tuyết la lên, giận dữ ném túi tiền lên người phụ thân:

- Thiếp không cần ngân phiếu của chàng, thiếp cần con gái của thiếp.

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đi vào sảnh chính.

Phụ thân cười khổ, lắc đầu theo vào.

Đậu Chiêu nhìn chiếc túi trên nền đất, nghĩ thầm: "Nếu mình giấu ba ngàn lạng này làm của riêng, không biết có liên lụy đến những a hoàn, gia đinh đang trông coi ở đây không?"

Chương 32: Khác thường

Cuối cùng Đậu Chiêu vẫn nhặt túi tiền kia lên.

Tốt xấu gì cũng là ba ngàn lạng bạc, có thể mua được hơn một ngàn mẫu ruộng hoặc một tòa nhà bốn gian đó!

Nếu để ai nhặt được, chỉ sợ chớp mắt thôi đến cả cái túi đựng cũng không còn.

Cho người khác chẳng bằng cho nàng.

Nàng mở túi ra.

Bên trong đều là mấy chục tờ ngân phiếu một, hai trăm lạng, là loại ngân phiếu dễ đổi.

Phụ thân nghĩ thật chu đáo.

Đậu Chiêu cất ngân phiếu vào trong túi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc từ trong phòng khách: "Đại ca, mọi người còn ép muội như vậy, chẳng bằng cho muội ba thước lụa trắng để muội khỏi phải bức bối không yên, sống không bằng chết..."

Vậy cho nàng ta ba thước lụa trắng đi!

Đậu Chiêu thầm oán.

Lúc trước mẫu thân cho nàng ta khăn nhưng nàng vẫn sống tốt đó thôi?

Sao Vương Hành Nghi lại sinh được người con không biết liêm sỉ như vậy!

Đúng là bôi nhọ thanh danh cả đời của ông ta.

Phòng khách vang ra giọng nói trầm trầm của Vương Trí Bính, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm.

Đậu Chiêu đang nghĩ có nên đến bên vách tường để nghe rõ không thì lại thấy tấm bình phong trong phòng khách hơi động, phụ thân và Vương Trí Bính đi ra.

Nàng vội trốn ra sau hòn giả sơn ở Thái Hồ.

Phụ thân khuyên Vương Trí Bính: 

- ... Huynh đừng sốt ruột. Chuyện đến quá đột ngột, có lẽ nàng ấy chưa chấp nhận được, nói tiếp cũng không thu được kết quả gì. Giờ huynh tạm về trước, để các đại tẩu của nàng ấy đến thăm xem nàng ấy có suy nghĩ gì rồi chúng ta lại ngồi xuống thương lượng. Chỉ cần Đậu gia có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng giúp nàng ấy.

Vương Trí Bính đen mặt, trán nổi gân xanh, trầm giọng nói: 

- Đậu thất gia nói vậy là có ý gì? Cho rằng muội muội nhà ta muốn tiền của ngươi chắc?

Phụ thân nói rất ôn hòa:

- Huynh đừng hiểu lầm! Ta chỉ nghĩ, tuy nói huynh là đại ca của nàng ấy nhưng dù sao nam nữ cũng không giống nhau, lại xa cách nhiều năm như vậy, nàng ấy có tâm sự cũng không tiện nói với huynh. Không bằng chờ thêm hai ngày khi nàng ấy bình tĩnh lại rồi tính. 

- Nếu nàng ấy không nỡ rời xa Minh thư nhi thì có thể đến thăm bất kỳ lúc nào. Chỉ có điều Minh thư nhi còn nhỏ, để nó nghe được mấy lời đồn thổi thì con bé sẽ không vui. Nếu nàng ấy đồng ý, để con bé nhận nàng ấy làm mẹ nuôi hoặc di nương. Sau con bé hiểu chuyện thì chúng ta có thể nhắc lại chuyện xưa. Nhưng cụ thể nên nói thế nào còn xin bên nhà cho ý kiến, ta sẽ làm theo lời huynh.

Lời nói chân thành lại thỏa đáng khiến sắc mặt Vương Trí Bính dịu đi kha khá.

Hắn cẩn thận nhìn phụ thân rồi nói:

- Không ngờ ngươi có thể xử lý chuyện này ổn thỏa như vậy, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi.

Phụ thân xấu hổ, nói quanh co:

- Đã không còn sớm, ta không giữ huynh lại nữa. Lần sau đến, ta sẽ mời huynh uống trà. Chỗ ta còn có Đại hồng bào của nhị đường huynh gửi từ Phúc Kiến về. Chúng ta có thể cùng thưởng thức

Vương Trí Bính hài lòng rời đi.

Phụ thân lau mồ hôi, nhìn về phía núi đá nơi Đậu Chiêu đang trốn, gọi:

- Còn không mau ra đây? Mặt trời gắt thế này, cẩn thận cảm nắng!

Đậu Chiêu cười hì hì đi ra, nói:

- Con đã trốn kỹ rồi, sao phụ thân vẫn phát hiện?

Phụ thân chỉ vào vòng vàng trên đầu Đậu Chiêu.

Biết vậy mình chỉ nên dùng dây buộc tóc thôi.

Đậu Chiêu nói thầm trong bụng, nghĩ đến ba ngàn lạng bạc kia, xòe tay để lộ ra chiếc túi nhỏ, cười nói: 

- Phụ thân, con nhặt được một cái túi...

Đừng nói giờ nàng mới chỉ năm tuổi mà dù mười lăm tuổi thì cũng không giấu nổi ba ngàn lạng bạc cho riêng mình. Cách tốt nhất là thành thật khai báo, quang minh chính đại xin làm của riêng.

Phụ thân cười nói: 

- Thì ra con nhặt được. 

Vừa nói vừa vươn tay cầm lấy cái túi kia.

Đậu Chiêu lập tức giấu túi ra đằng sau: 

- Con nhặt được thì là của con rồi.

Phụ thân sửng sốt, cười nói:

- Nhưng đây là túi của ta, người mất của tìm về, chẳng lẽ con còn định giữ?

- Vậy phụ thân phải cảm ơn con, phải chia cho con một nửa. 

Đậu Chiêu nói.

Phụ thân buồn cười, nhéo mũi nàng: 

- Con học theo ai thế này! Sau đó mở túi ra, chọn ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho nàng.

- Hậu tạ con nhé!

- Không được, không được.

Đậu Chiêu làm nũng, nhìn tập ngân phiếu một trăm lượng, tay giật lấy mấy tờ ngân phiếu hai trăm lượng.

- Đây đều là của con...

Đang nói thì tổ phụ đi ra.

Phụ thân vội vàng nhét hết ngân phiếu vào trong túi tiền.

Tổ phụ nhíu nhíu mày, hỏi:

- Làm cái gì đấy?

Giọng nói rất lãnh đạm.

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì ạ! Túi của Thọ Cô bị lỏng, con đang buộc lại giúp con bé. Phụ thân vội đáp.

Ồ!

Đậu Chiêu cười cười.

Chỗ ngân phiếu này đều là tiền riêng của phụ thân.

Cho nên phải giấu tổ phụ.

Tổ phụ tức giận nói:

- Đó là chuyện của đám a hoàn, con là đang ông con trai, làm làm gì? Con đi theo ta, ta có chuyện cần nói với con.

Phụ thân đáp lời, gọi Thỏa Nương đến, chỉ vào Đậu Chiêu, dặn dò mấy câu rồi cùng tổ phụ về Hạc Thọ đường.

Đậu Chiêu cười tủm tỉm về nhà chính.

Thỏa Nương vừa đi vừa nhìn chằm chằm túi tiền bên hông nàng, mỗi lần đi qua cầu nhỏ, qua lối mòn thì sắc mặt nàng ấy đều rất căng thẳng, miệng không ngừng nhắc nhở: 

- Tứ tiểu thư, người cẩn thận một chút, cẩn thận một chút! 

Hận không thể cầm túi trong tay.

Đậu Chiêu hỏi nàng ấy:

- Ngươi biết trong này có gì không?

Thỏa Nương gật gật đầu.

Đậu Chiêu lấy trong túi ra mấy tờ ngân phiếu:

- Thưởng cho ngươi này!

- Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.

Mặt Thỏa Nương trắng bệch:

- Tiểu thư mau cất lại đi! Nếu để ai nhìn thấy rồi cướp mất, nô tỳ chết trăm lần cũng không đền nổi đâu!

Hoảng hốt đến độ sắp khóc.

Đậu Chiêu thở dài, đưa túi cho Thỏa Nương:

- Ngươi cầm tạm giúp ta đi!

Thỏa Nương cất túi tiền vào trong lòng, giữ gìn cẩn thận cho đến khi về tới nhà chính.

Buổi tối, phụ thân quay về hỏi nàng:

- Túi tiền đâu?

Đậu Chiêu bưng chiếc hộp ở đầu giường ra.

- Ở đây ạ!

Phụ thân cười ha hả.

Đậu Chiêu nhân cơ hội cất hộp về.

Phụ thân gọi vú Du vào:

- Trong phòng tứ tiểu tiểu thư có thêm ngân phiếu ba ngàn lượng, vú ghi vào danh sách đi.

Vú Du biến sắc, bất an nói:

- Để nhiều tiền như vậy trong phòng tứ tiểu thư có ổn không?

Phụ thân tiêu tiền như nước thành quen, thoải mái nói:

- Không sao, chỉ là ba ngàn lạng bạc thôi.

Vú Du không tiện nói gì thêm. Đậu Chiêu thì cười híp mắt.

Nàng còn có việc cần dùng đến chỗ tiền này đấy!

Chạng vạng hôm sau, đám đại tẩu của Vương Ánh Tuyết đến.

Ba người khóa cửa phòng lại rồi nói chuyện.

Cao thị là người nghiêm túc, lập tức nói:

- Ở đây không có người ngoài, muội định thế nào thì cứ nói thẳng!

Bàng thị ngồi trên ghế đôn sơn đen mạ vàng, nhàn nhã uống trà, đôi mắt hạnh sắc bén quét qua phòng Vương Ánh Tuyết một lượt.

Chăn đỏ thêu hoa hồng, lọ hoa men xanh Cảnh Thái, bồ đoàn nhung màu đinh hương, màn lụa tơ tằm màu lục, còn cả chung trà màu phấn hồng trong tay. Để được thế này, phải tốn không dưới một vạn lạng bạc đâu!

Bàng Ngọc Lâu mím môi cười cười, nghe tiểu cô nhà mình nức nở:

- Nếu muội dẫn Minh thư nhi về thì phụ thân có đồng ý không?

- Nếu muội thấy được, ta thay mặt phụ thân đồng ý với muội.

Cuộc sống khó khăn bao năm đã biến Cao thị từ một tiểu thư chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của người khác thành người sát phạt quyết đoán. Nàng nghiêm nói:

- Nếu ai hỏi, cứ nói là con nhà họ hàng, cha mẹ mất sớm, không ai chăm sóc nên ta nhận làm con gái nuôi. Chuyện bên ngoài đã có đại ca muội lo liệu thỏa đáng, muội không phải lo lắng.

Vương Ánh Tuyết không ngờ chuyện lại thành ra vậy. Bà kìm lòng không đậu, cắn môi nói:

- Nhưng vẫn là con gái nuôi...

Cao thị nghe vậy thì lòng đau như cắt.

Vương Ánh Tuyết hồn nhiên lương thiện, cao thượng như lan đã đi đâu mất rồi?

Chẳng lẽ cuộc sống nghèo khó đáng sợ như vậy?

Mình cũng là thiên kim tiểu thư, sau khi gả vào nhà họ Vương thì phải quán xuyến gia đình, hầu hạ mẹ chồng, chăm sóc tiểu cô, nuôi dạy con cái, nghĩ đến lời phụ thân dặn trước khi xuất giá, "Quân tử sống thanh bần, giữ vừng đức hạnh, an ổn tiến bước" là bà lại có thể làm tốt bổn phận của mình.

Nhưng Vương Ánh Tuyết thì sao?

Đã thay đổi từ bao giờ?

Lúc Lôi gia từ hôn? Lúc muội ấy bắt đầu ra ngoài kiếm tiền? Hay là lúc mình thương muội ấy nhất thời sa chân, bỏ qua lương tâm của bản thân để giúp muội ấy?

Cao thị không biết nên nói gì cho phải.

Bàng thị xuất thân nhà thương gia lại đảo đôi mắt đen láy.

Nàng lớn lên trong tiếng bàn tình từ nhỏ, sao có thể không hiểu ý của Vương Ánh Tuyết? Mà bình thường Vương Ánh Tuyết luôn chê bai xuất thân của mình, luôn so sánh mình với đại tẩu Cao thị. Nay nàng không ngại châm thêm ngòi lửa:

- Tiểu cô nói cũng có lý đấy chứ. Nhưng giờ nhà chúng ta không như khi xưa, không thể làm thiếp cho nhà người ta được. Hay là để phụ thân đứng ra nói chuyện với Đậu gia? Rút hôn sự với Chư gia rồi phù chính muội...

- Muội đừng nói lung tung, cẩn thận để người Đậu gia nghe được thì sẽ chê cười chúng ta.

Cao thị khẽ quát, thầm hối hận vì đã dẫn Bàng thị đến Đậu gia theo lời mẹ chồng.

- Đại tẩu, muội không thích nghe lời này đâu.

Bàng Ngọc Lâu cười cười.

- Tẩu là con dâu nhà họ Vương chẳng lẽ muội không phải? Tẩu là thiên kim tiểu thư, muội không so được nhưng đều gả vào lúc Vương gia nghèo khó, cũng chưa chắc đã không có tiếng nói đâu.

Cao thị sống trong khuê phòng gặp Bàng Ngọc Lâu là con nhà buôn thì khác gì tú tài gặp phải quân lính. Nếu không phải chuyện lớn, Cao thị thường sẽ nhịn Bàng thị.

Nhưng Vương Ánh Tuyết không muốn rời khỏi Đậu gia, đây là chuyện lớn.

Cao thị nhẫn nại nói:

- Muội cũng không phải là người chưa lõi sự đời, có nhà nào tùy tiện phù chính một tiểu thiếp không?

Bàng Ngọc Lâu đương nhiên hiểu, chỉ là không muốn để Cao thị đè đầu mình, cứng miệng nói:

- Chẳng phải Đào tú tài ở trấn trên cũng phù chính tiểu thiếp đấy thôi?

- Đó là vì chính thất của hắn bị bệnh mà chết, tiểu thiếp kia lại sinh được con trai duy nhất cho hắn, bên thông gia nhà Đào tú tài viết thư đồng ý, nhận người thiếp kia là muội tử.

Đáy mắt Cao thị thoáng giận dữ, nói:

- Thế giống nhau sao?

- Không phải là con trai sao?

Bàng Ngọc Lâu trừng mắt nhìn qua Vương Ánh Tuyết.

Mặt Vương Ánh Tuyết hết trắng rồi đỏ.

Bàng Ngọc Lâu thấy không đúng thì hỏi nhỏ:

- Sao vậy? Minh thư nhi đã hơn một tuổi, lại có nhũ mẫu trông, muội vẫn không có động tĩnh gì nữa ư?

- Nhị tẩu nói bậy bạ gì đó?

Mặt Vương Ánh Tuyết tái lại.

- Thất gia muốn chịu tang cho Triệu Cố Thu ba năm.

- Hả?

Bàng Ngọc Lâu kinh ngạc không thôi, khóe miệng hơi giật giật nhưng lại không nói gì.

Cao thị thầm thở dài.

Người tốt như vậy lại gặp không đúng lúc.

Chương 33: Không biết

Đương nhiên Đậu Chiêu không biết chị em dâu Vương Ánh Tuyết nói chuyện gì. Nàng được phụ thân đưa đi câu cá.

Thời tiết tháng sáu ở Chân Định còn rất oi bức nhưng xe ngựa chạy nhanh, gió thổi qua rèm trúc vẫn khiến người ta cảm thấy khoan khoái.

Lần này, thư đồng của phụ thân là Cao Thăng làm xa phu. Hắn vừa đánh xe vừa nói chuyện với phụ thân: 

- ... Nhớ hai năm trước đi câu cá ngài, sắn dây trên núi vừa non vừa ngọt, chưa từng ăn sắn dây ngon như vậy. Tiếc là lần này đi không đúng mùa, e rằng không có mà ăn.

- Nhưng trên núi có ngải đó. Lát nữa hái một ít mang về làm trà lá ngải hoặc nấu cháo lá ngải, vừa ngon vừa thanh nhiệt hạ hỏa, cũng không tệ đâu!

Phụ thân mỉm cười nói.

Đậu Chiêu nhìn xe ngựa chỉ có ba người, ngạc nhiên nói:

- Sao phụ thân không mang theo mấy gia đinh, a hoàn để có người giúp việc?

Cao Thăng bật cười, chăm chú đánh xe.

Phụ thân chỉ vuốt tóc nàng mà không đáp lời.

Cứ như nàng đã nói sai gì đó.

Đậu Chiêu nhìn quanh. Sao cảnh ven đường lại quen thuộc như vậy?

Nàng bám vào cửa xe, ngóng ra bên ngoài.

Ruộng cao lương tươi tốt như kéo dài đến vô tận. Mấy căn nhà nhỏ của những gia đình nhà nông ở giữa đồng. Xa xa là dãy núi xanh biếc trập trùng. Thỉnh thoảng lại thấy ven đường có những cây dương xanh xum, tươi tốt đang tỏa bóng.

Đây, đây chẳng phải là đường đến nông trang của tổ phụ sao?

Đậu Chiêu kinh ngạc quay đầu nhìn phụ thân.

Phụ thân còn tưởng nàng bị cảnh vật trước mắt làm cho hoảng sợ, vừa chỉ vào ruộng cao lương vừa cười nói:

- Con thấy những dây màu vàng kia không? Đó chính là cây cao lương. Lát nữa, ta sẽ bảo Cao Thăng đi xem, nếu chín rồi thì hái về để chúng ta mang lên núi nướng ăn.

Cao Thăng lại bật cười ha hả.

Đậu Chiêu không đáp.

Xe ngựa rẽ rồi đi xuyên qua cánh đồng, thẳng đến quả đồi nho nhỏ

Đậu Chiêu vô thức thở phào.

Ruộng cao lương này là của nhà họ Lang. Nông trang của tổ mẫu ở gần Lang gia, ranh giới là một tảng đá cao bằng một người lớn, khắc chữ Đậu thật to.

Chỉ chốt lát sau, xe ngựa đã dừng lại. Bọn họ xuống xe. Cao Thăng buộc ngựa, tay cầm cần câu đi theo bọn họ.

Vòng qua gốc tùng già, Đậu Chiêu nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Vẻ mặt nàng trở nên cổ quái.

Nàng rất quen chỗ này.

Đây là con sông ngăn cách giữa Lang gia và Đậu gia. Nước sông trong leo lẻo, lòng sông rất nông, có thể nhìn thấy rõ đá cuội giữa sông. Tháng sáu hằng năm, những con cá bạc nhỏ lại bơi lội tung tăng dọc bờ sông có cỏ mọc xanh mướt. Nàng thường cùng bọn trẻ trong nông trang xắn quần xuống sông bắt cá.

Bên bờ kia là một sườn dốc có ba cây đào dại. Mỗi độ xuân về, hoa đào nở rộ, cánh hoa mềm như phấn, vô cùng tươi đẹp. Đến mùa hè, cây đào sẽ kết trái vừa chát vừa đắng, vốn không thể ăn. Bọn trẻ sẽ chạy đến nơi đó hái rau dại. Cây trân châu vàng, hoa dã quỳ, cây me chua, cỏ linh lăng... Mùa xuân hái lá non nấu cơm, mùa hè hái quả bán cho hiệu thuốc bắc ở Chân Định để đổi lấy mấy đồng giúp gia đình. Người lớn sẽ khen ngợi, thưởng cho hai văn tiền mua quà ăn vặt.

Đương nhiên nàng không cần làm chuyện này chỉ vì chút đồ ăn vặt nhưng nàng đi đâu thì bên cạnh cũng có hai tiểu a hoàn theo đuôi. Chúng nó sẽ cùng hái rau dại, quả dại, sau đó nàng lại chia cho các bạn, dần dần, mọi người đều thích chơi với nàng.

Sao phụ thân lại biết chỗ này?

Đậu Chiêu xoắn não, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần thì đã đứng dưới gốc hòe già bên dòng suối nhỏ cùng phụ thân.

Cao Thăng đã đặt ghế ở dưới tàng cây, mang trà ướp lạnh đến.

Phụ thân bế Đậu Chiêu ngồi dưới gốc hòe.

Cao Thăng chọn chỗ có nhiều bèo, lấy gan lợn ra móc vào lưỡi câu, bắt đầu câu cá.

Đây là cái phụ thân gọi là câu cá?

Đậu Chiêu cứng họng.

Phụ thân thản nhiên uống trà, dặn dò nàng:

- Đừng chạy ra nắng, cẩn thận phơi nắng bị đen đi đó.

Đậu Chiêu nhàm chán nhìn qua cây đào bên kia.

Gió thổi khiến nhánh cây đung đưa, đào xanh theo gió bay bay.

Phụ thân cười nói:

- Đào kia vừa chát vừa chua. Đợi đến mùa xuân năm sau, ta sẽ kêu người đến phủ Chân Định mua đào mật nhận từ kinh thành về cho con ăn.

Ngay cả chuyện này cũng biết!

Đậu Chiêu mở to mắt nhìn.

Bên kia, Cao Thăng đã câu được một con cá nhỏ.

Hắn quăng con cá nhỏ vào xô nhỏ, cười nói:

- Cứ thế này, tối nay thất gia và tứ tiểu thư có cá ăn rồi!

Phụ thân cười nói:

- Hôm nay chúng ta đến nhà Bảo Sơn ăn cơm!

Cao Thăng thấy lạ, chỉ "Hả?" một tiếng nhưng cũng không hỏi nhiều.

Đậu Chiêu chẳng nể sợ gì, hỏi:

- Sao chúng ta lại đến Phùng gia ăn cơm?

Phụ thân thoáng do dự rồi cười nói:

- Các chị dâu của Vương di nương đến, nhà họ giờ đã khác xưa, lại quen biết với ngũ ca. Đáng lí ta nên tiếp đãi họ thật nồng hậu nhưng dù sao Vương di nương cũng là thiếp, ta đứng ra lo liệu thì danh bất chính, ngôn bất thuận. Khi chúng ta từ nhà Phùng bá của con trở về thì chắc bọn họ cũng về Nam Oa rồi.

Chẳng trách trời nóng như vậy còn đi câu cá.

Đậu Chiêu vỡ lẽ.

Phụ thân cười nói:

- Đi, chúng ta qua sườn đồi bên kia xem sao!

Nói xong, bế Đậu Chiêu đi lên đỉnh đồi.

Phóng tầm nhìn, tòa nhà của tổ mẫu hiện rõ trong mắt, thậm chí Đậu Chiêu còn thấy tổ mẫu đang đứng nói chuyện với một vú già ở sân trước.

Đậu Chiêu vô cùng kinh ngạc.

Chẳng biết có phải là nàng gặp ảo giác không, dường như tổ mẫu có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, vẫn nhìn về phía bọn họ.

Đậu Chiêu quay đầu đi.

Phụ thân nhìn về phía tòa nhà của tổ mẫu không hề chớp mắt, vẻ mặt rất chăm chú.

Đầu Đậu Chiêu như nổ tung.

Thì ra phụ thân vẫn luôn dùng cách này để biểu đạt sự nhớ thương với tổ mẫu.

Nàng chưa từng biết!

Phụ thân còn những bí mật gì?

Đậu Chiêu suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng thì thầm của phụ thân:

- Lúc chín tuổi, ta mới biết mình không phải do mẫu thân sinh ra. Ta rất muốn biết người sinh ra ta là người thế nào? Ta không muốn khiến mẫu thân buồn lòng nhưng nghĩ đến bà ấy cô đơn một mình ở nông trang bao năm qua, ta lại thấy khó chịu...

Nàng hoảng hốt.

Chẳng lẽ vì vậy nên kiếp trước nàng mới bị đưa đến nông trang?

Ngày đó phụ thân nói với Vương Ánh Tuyết rằng người cần một đứa con trai trưởng.

Chẳng lẽ vì thế nên mới có Đậu Hiểu?

Kiếp trước, phụ thân chỉ có hai tiểu thiếp mà cũng rất ít khi qua đêm ở phòng tiểu thiếp. Nàng tưởng phụ thân yêu Vương Ánh Tuyết nhưng giờ xem lại thì lại có cái nhìn hoàn toàn khác. Lúc ấy phụ thân đang tuổi trán nhiên thế mà phụ thân và Vương Ánh Tuyết sinh được Đậu Minh và Đậu Hiểu...

Nàng rất muốn hỏi phụ thân.

Nhưng những chuyện này lại không xảy ra ở kiếp này.

Lòng nàng rất rối bời.

※※※※※

Lòng Cao thị cũng lộn xộn.

Nàng biết Bàng thị là người nhiều mưu kế, nói chuyện làm việc đều không theo quy tắc nhưng không thể ngờ nàng ta lại nói ra những lời này, mà càng không ngờ là tiểu cô lại tin theo.

Nàng không nén được lửa giận, lớn tiếng trách cứ Bàng thị:

- Mình đã không muốn thì đừng đổ cho người ta. Muội nói như vậy cũng quá...

Nàng muốn nói là "vô sỉ" nhưng nghĩ lại sau này còn sống chung một nhà, ra vào chạm mặt, bất đắc dĩ sửa lời:

- Quá đáng!

Bàng Ngọc Lâu thấy Cao thị biến sắc thì hả hê trong lòng, càng kiên quyết:

- Đại tẩu, muội không đọc sách thách hiền nói lời đạo lý giống tẩu. Muội chỉ biết người không vì mình, trời tru đất diệt! Tiểu cô rơi vào kết cục này rốt cuộc là vì sao? Còn không phải vì gia đình chúng ta! Giờ nhà ta bắt đầu khởi sắc, sao lại ngại tiểu cô mất mặt mà không giúp đỡ? Các người làm được nhưng muội không làm được. Muội biết làm người phải biết tốt xấu. Lúc trước tiểu cô là một cô nương, vì nhà mà phải ra ngoài buôn bán, bao người chỉ trỏ sau lưng chúng ta. Sao mọi người không nhảy ra nói chuyện lễ nghĩa, liêm sỉ? Nói tới nói lui, chẳng phải là vì cần tiểu cô nuôi sao...

Cao thị lập tức nhìn Vương Ánh Tuyết, thấy Vương Ánh Tuyết khẽ gật đầu.

Nàng như rơi vào hầm băng, lòng thấy lạnh cứng.

- Ngươi im miệng lại đi!

Cao thị lớn tiếng quát, cắt ngang lời Bàng Ngọc Lâu.

- Dựa vào sức mình kiếm cơm ăn thì có gì phải ngại những lời đàm tiếu của bọn tiểu nhân! Nay Đậu thất gia đã đính hôn, ngươi lại có cái ý nghĩ xấu xa muốn phá hoại hôn sự hai nhà Đậu Chư. Đó là việc ti tiện, ai cũng phỉ nhổ, sao có thể đánh đồng...

Bàng Ngọc Lâu cười lạnh:

- Xấu xa cái gì? Tốt đẹp cái gì? Đùn đẩy trách nhiệm của mình cho người khác thì là tốt đẹp, còn  muốn ăn ngon mặc đẹp thì lại là xấu xa hả? Tiểu cô không xinh đẹp bằng Chư gia ngũ tiểu thư ư? Hay là xuất thân không bằng? Huống chi lúc trước là Đậu Thế Anh lừa tiểu cô nói hắn chưa thành thân nên tiểu cô mới nhất thời sa chân, sao lại không thể phù chính? Sao không thể lấy lại thứ vốn thuộc về mình? Đại tẩu đừng quên, tẩu cũng là người họ Vương, lúc trước tiểu cô vì xin thuốc cho con tẩu nên mới rơi vào bẫy của Đậu Thế Anh!

Mặt Cao thị trắng bệch, ngực phập phồng, hồi lâu sau vẫn không nói được gì.

- Tiểu cô, tẩu ủng hộ muội chuyện này.

Bàng Ngọc Lâu ngồi xuống sập, lập tức chuyển sang dáng vẻ dịu dàng như nước, an ủi Vương Ánh Tuyết.

- Người khác không ăn của muội, nói muội không tốt cũng được. Nhưng tẩu ăn nhờ muội, sao có thể ra vẻ đạo mạo mà chỉ trích muội, còn độc ác hơn người ngoài...

- Nhị tẩu!

Vương Ánh Tuyết dựa đầu vào vai Bàng Ngọc Lâu, khóc thít thít.

- Đừng khóc, đừng khóc.

Bàng Ngọc Lâu lấy khăn ra lau nước mắt cho Vương Ánh Tuyết: 

- Muội hãy tin tẩu. Tẩu cam đoan sẽ khiến nhà họ Chư kia phải ngoan ngoãn từ hôn...

Cao thị nhắm mắt lại, mãi sau mới mở, sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều.

Nàng dịu giọng:

- Ánh Tuyết! Chuyện lúc trước là đại tẩu có lỗi với muội, tẩu tạ lỗi với muội. Tẩu gả đến nhà họ Vương nhiều năm, đúng lý tẩu phải chăm lo cho gia đình nhưng trên thực tế, nếu không có muội thì nhà ta cũng không chống nổi. Muội rất thông minh, có những lời không cần đại tẩu nói chắc muội cũng hiểu. Tiểu thiếp phù chính phải được Triệu gia chấp nhận. Đậu gia và Triệu gia giờ đã trở thành thù, sao Triệu gia có thể đồng ý? Hơn nữa, muội cũng thấy thái độ của Đậu gia rồi đó. Nếu gượng ép phù chính, giải trừ hôn ước với Chư gia rồi thế nào? Chư gia cũng chẳng thấp cổ bé họng, Đậu gia sẽ không thể vì chúng ta mà đắc tội với Chư gia. Tuy phụ thân đã quay về nhưng cũng chỉ là huyện lệnh thất phẩm thôi. Muội hãy nghĩ kỹ đi.

Vương Ánh Tuyết dựa vào vai Bàng Ngọc Lâu, khẽ nói:

- Đại tẩu, chẳng phải tẩu luôn nói có một số việc phải thử mới biết sao?

Cao thị giận dữ đến nghẹn người, cuối cùng nói:

- Muội cứ nghĩ kỹ đi.

Sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Chương 34: Hỗn loạn

Cao thị ra khỏi cửa, nhũ mẫu của nàng vội bước lên đón, thấy sắc mặt nàng xanh mét, lòng cũng nhảy dựng theo, vội thấp giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Điên rồi, điên rồi!

Cao thị giận run người: 

- Bọn họ đều điên rồi! Vừa nói vừa nhìn quanh một lượt.

Trong viện lặng yên không một tiếng động. Dưới mái hiên, đèn lồng đỏ treo cao chiếu lên những đóa ngọc trâm đang nở rộ bên bậc thềm khiến hoa lại càng thêm tươi đẹp.

Nàng cũng xuất thân từ nhà quyền quý, không thấy người trong viện không có nghĩa là sẽ không có người.

- Vú gọi xa phu đi, thưởng cho hắn một lạng bạc. Giờ chúng ta lên đường về Nam Oa.

Cao thị dặn dò nhũ mẫu.

Xa phu và xe ngựa đều là của nhà Lý cử nhân cùng thôn, sau khi biết Vương Hành Nghi đã trở lại thì rất nhiệt tình cho họ mượn. Vốn là định tối ngày mai sẽ về, giờ bắt xa phu nhà người ta chạy cả đêm nên không thể không thưởng.

Nhũ mẫu biết chuyện có biến nhưng bà xuất thân từ Cao gia, là người biết quy củ, cũng không hỏi gì, gọi xa phu, lấy cớ nhà có việc gấp nên rời khỏi Đậu gia trước.

Trên đường, bọn họ gặp xe ngựa của Đậu gia.

Nhũ mẫu "ồ" một tiếng, cười nói:

- Chắc là Đậu thất gia đã trở lại!

Ngụ ý là có nên chào hỏi nhau không.

Cao thị kéo nhũ mẫu lại, sai xa phu:

- Đừng dừng lại!

Giọng nói hơi dồn dập.

Hai chiếc xe đi lướt qua nhau.

Cao thị thở dài, lẩm bẩm:

- Giờ ta còn mặt mũi nào mà chào hỏi người nhà họ Đậu nữa.

Lúc này nhũ mẫu mới ghé sát vào tai Cao thị mà hỏi: "Làm sao vậy?"

Từ khi sinh ra, Cao thị đã được nhũ mẫu chăm sóc, sau này lại cùng nàng chịu khổ ở Vương gia mười năm, đã như người thân của Cao thị. Nàng không hề giấu giếm, kể hết mọi chuyện cho nhũ mẫu nghe.

Nhũ mẫu nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, lo lắng hỏi:

- Giờ phải làm sao đây? Giờ phải làm sao đây?

Nghĩ đến việc Cao thị đi cả đêm về Nam Oa, tay kéo Cao thị, dặn dò nàng:

- Người và đại gia thành thân được chín mười ngày thì đại gia đã theo lão gia đến Tây Trữ vệ, người và đại gia chỉ có ân không có tình, người cũng đừng hồ đồ. Đây là chuyện của huynh muội nhà họ, người khuyên nhủ thì cũng được nhưng đừng làm cứng. Người cũng biết tính của lão thái thái rồi đó, mấy năm nay nếu không có người, Vương gia sao mua được ruộng tốt, tiểu cô làm ăn kiểu gì? Người đối xử với lão thái thái còn tốt hơn mẫu thân nhưng nhà có chuyện, lão thái thái sẽ quan tâm tiểu cô hơn người. Bàng thị không muốn cũng vẫn phải gả vào, lúc nào cũng gai mắt với người, lại ỷ vào nhị gia rất nghe lời nàng ta nên luôn tị nạnh với người. Giờ lão gia đã quay lại, chẳng biết nàng ta còn định làm gì nữa! Đừng để sau này cả nhà không vừa mắt với người.

- Mẫu thân đều thương con gái, mẫu thân ta còn không thương ta sao?

Cao thị bất lực đáp lại đôi câu rồi nói tiếp:

- Sở dĩ ta muốn về là để thuyết phục đại gia xin phụ thân đích thân đi đón tiểu cô. Nếu cứ để Bàng thị như vậy, cho dù có đón được tiểu cô thì chuyện cũng sẽ ầm ĩ, ai ai cũng biết. Đến lúc đó thì mặt mũi biết giấu đi đâu!

Vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhũ mẫu gật gật đầu:

- Người hiểu vậy thì vú cũng an tâm rồi.

Bên kia, Đậu Chiêu thấy chiếc xe ngựa đi lướt qua xe mình thì tò mò quay đầu nhìn.

Cả dãy phố này đều là của Tây Đậu, ai vừa mới từ đó đi ra?

Suy nghĩ thoáng hiện lên thì tiếng Cao Thăng vang lên:

- Thất gia, hình như là xe ngựa của nhà họ Vương?

Đậu Thế Anh sửng sốt, sau đó thoải mái nói:

- Chắc là có chuyện gì cần bàn với Vương Trí Bính. Chúng ta cứ coi như không biết đi.

Cao Thăng đáp "Vâng", xe ngựa đi thẳng đến cổng phụ rồi mới dừng lại.

Quản gia, gia đinh đều chạy ra. Quản sự cười nói:

- Thất gia, giờ dậu có lục gia đến, vẫn ở trong thư phòng chờ người đến bây giờ.

Đậu Thế Anh bế Đậu Chiêu đi đến thư phòng.

Đậu Thế Hoành đang nhàn nhã ngồi trên ghế đọc sách, bàn nhỏ bên cạnh đặt trà, trái cây, hạt dưa.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, nói "Về rồi à", rồi lại hỏi: "Đệ đi câu cá?" Giọng điệu tự nhiên, người không biết còn tưởng hắn mới là chủ nhân nơi này.

Phụ thân chỉ cười không đáp.

Lục bá phụ muốn nói lại thôi.

Phụ thân nói nhỏ:

- Đệ biết đệ đang làm gì!

- Đệ biết là tốt rồi.

Hai người như đang đánh đố rồi nhanh chóng chuyển đề tài.

- Huynh tìm đệ có chuyện gì? Vẫn chờ đệ đến bây giờ, không thể ghi giấy nhắn sao?

- Chỉ muốn hỏi xem năm nay đệ có tham gia thi hương không thôi.

Lục bá phụ rót trà cho phụ thân.

- Nếu tham gia thi hương thì phải chuẩn bị khởi hành.

Sau đó vuốt tóc Đậu Chiêu, cười nói:

- Cái đuôi nhỏ đi theo phụ thân con câu cá à? Đồ ăn nhà Phùng bá bá ngon không?

Tiện tay rót cho nàng một ly trà.

Xem ra lục bá phụ không chỉ biết phụ thân lén đi thăm tổ mẫu mà ngay cả chuyện phụ thân đi thăm tổ mẫu rồi sẽ tìm Phùng Bảo Sơn để tâm sự cũng biết!

Đậu Chiêu khách sáo gọi "lục bá phụ", đáp "ngon ạ", sau đó bưng chung trà lẳng lặng ngồi đó uống.

Phụ thân do dự đáp:

- Đệ đi thì Thọ Cô làm sao bây giờ? Gia đình không có người quán xuyến. Đệ rất lo lắng.

Lục bá phụ lơ đễnh đáp:

- Cứ đưa con bé tới chỗ huynh để lục tẩu trông giúp.

- Đến lúc đó rồi nói!

Phụ thân hơi dao động.

Lục bá phụ cũng không thúc giục, chỉ chỉ mấy quyển sách dày trên bàn:

- Văn bát cổ mới ra năm nay, ngũ ca gửi về để mọi người học.

Phụ thân nói:

- Vậy là ngũ ca đã hạ quyết tâm để tất cả những người trúng cử trong nhà ta đều tham gia thi hội?

Lục bá phụ cười nói:

- Tử Quân nói hắn không đi. Hắn sợ chỉ đỗ đồng tiến sĩ!

Tử Quân là tên tự của nhị đường huynh Đậu Ngọc Xương. Sau này đúng là hắn đỗ đồng tiến sĩ, vì sợ bị người ta cười nhạo nên từ bỏ con đường thi cử, cuối cùng ở nhà giúp tam bá phụ quản lý công việc Đậu gia.

Phụ thân cười lớn, sai a hoàn gọi Thỏa Nương đến, bảo Thỏa Nương hầu hạ Đậu Chiêu về ngủ. Phụ thân và Lục bá phụ lại bắt đầu đọc văn bát cô.

Đậu Chiêu cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước.

Phụ thân và lục bá phụ cùng đến kinh thành tham gia thi hương, cùng đỗ cử nhân, sau đó ở lại kinh thành đến tháng sáu năm sau mới về. Trong kỳ thi hội, phụ thân đứng thứ mười ba trong bảng nhị giáp còn lục bá phụ lại trượt.

Nàng nhớ rõ sư phụ của phụ thân lúc đó là đại học sĩ của nội các Hà Văn Đạo. Ông là đại học sĩ của nội các hai mươi năm, từng làm chủ khảo kỳ thi hội hai lần, qua hai đời vua, nổi danh là con lật đật trong chốn quan trường. Còn cái tên Trần Quý Chu thì nàng lại chưa từng nghe qua. Nhưng nàng gả vào nhà quyền quý, không quen nhiều văn nhân nên không nghe nói đến cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, nàng ngồi bật dậy.

Đậu Hiểu sinh năm Canh Tuất, cũng chính là vào tháng ba năm sau. Lúc đầy tháng nó, vừa khéo tin phụ thân đề tên bảng vàng truyền về. Vương Ánh Tuyết thường nhắc tới chuyện này để chứng tỏ rằng Đậu Hiểu có số tốt, giúp gia đình thêm phú quý.

Tính ngày tháng, hẳn là Vương Ánh Tuyết mang thai trong thời gian này.

Nàng thấp thỏm bất an nhưng lại chẳng làm được gì.

Ý trời đã định.

Nàng ngăn cản được một lần, không lẽ ngăn được đến lần hai, lần ba?

Đậu Chiêu nhớ tới mẫu thân.

Cho dù lần đó mẫu thân tự tử không thành công nhưng thấy Vương Ánh Tuyết mang thai sinh con, e rằng người vẫn làm chuyện điên rồ mà thôi!

Đậu Chiêu giận mình chẳng thể làm gì nhưng càng đau lòng vì sự tình si của mẫu thân.

Nàng trở mình trên giường rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, trời mưa tí tách, cây lá trong vườn được gột sạch lộ ra màu xanh cùng mùi hương tươi mát.

Thỏa Nương và Mạt Lỵ, Hải Đường đang làm tất mùa đông cho Đậu Chiêu thì Ngọc Trâm xông vào phòng.

- Bên ngoài mưa to quá!

Nàng ôm váy ướt vào nói với Thỏa Nương:

- Lát nữa ta phải đưa chỉ qua cho con dâu nhà vú Du, ngươi cho ta mượn váy lụa lần trước tứ tiểu thư thưởng cho ngươi đi. Lát về, ta hứa sẽ trả lại.

Con dâu nhà vú Du là chỉ vợ của Du Quốc Khánh. Du Quốc Khánh là con của vú Du.

Thỏa Nương hơi giận:

- Con dâu nhà vú Du muốn dùng chỉ sao không tự mua? Ngươi mang đồ của tứ tiểu thư đi lấy lòng người ta, cẩn thận thất gia biết sẽ phạt ngươi đó.

Ngọc Trâm thẹn quá hóa giận, cười nhạo:

- Chỉ cần ngươi không mách lẻo thì thất gia sẽ không biết.

Lại nói thêm:

- Ngươi tưởng mình có mười lạng bạc thì thành người giàu rồi à! Thất gia là chủ nhân của Đậu gia, ba ngàn lạng bạc nói cho tứ tiểu thư là cho luôn, quan tâm gì mấy sợi chỉ này.  Ngươi mách đi, có khi thất gia thấy ta trước kia được cố phu nhân dặn dò chăm sóc tứ tiểu thư, còn thưởng cho ta mấy hộp chỉ nữa! Ngươi tiếc váy thì cứ nói thẳng, đừng lấy tứ tiểu thư ra dọa ta.

Mạt Lỵ sợ tới mức co rúm lại, Hải Đường lại không chịu yếu thế:

- Vậy để chúng ta đi mách thất gia xem thất gia thưởng cho ngươi mấy roi hay mấy hộp chỉ?

- Con nhỏ này, mày muốn phản à!

Ngọc Trâm tát Hải Đường mới bảy tuổi một bạt tai, đang chuẩn bị tát Hải Đường thêm thì Thỏa Nương đã xông lên nắm được tay nàng ta, dùng sức hất ra. Ngọc Trâm lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Thỏa Nương quắc mắt nhìn chằm chằm Ngọc Trâm:

- Thử đánh nữa xem! Ta sẽ lập tức đi nói cho thất gia.

Ngọc Trâm nghĩ Thỏa Nương là a hoàn phòng giặt đồ, sợ bị thiệt nên lườm lại Thỏa Nương một cái rồi đá cửa bỏ đi.

Mạt Lỵ hoảng đến độ sắp khóc:

- Tố Hinh tỷ tỷ, tỷ mau xin lỗi Ngọc Trâm đi, chắc chắn nàng ta lại đến chỗ vú Du để nói xấu tỷ đấy.

Thỏa Nương lạnh lùng hừ một tiếng, cứng rắn nói:

- Tỷ đi thẳng ngồi ngay, rõ ràng là nó không đúng, việc gì tỷ phải xin lỗi!

- Nhưng mà...

Mạt Lỵ lớn hơn Hải Đường một tuổi rất lo lắng:

- Con dâu của vú Du...

- Con dâu thì làm sao? Hải Đường không phục, nói:

- Là con dâu của vú Du thì càng không nên lấy đồ trong phòng tứ tiểu thư.

Nàng ủng hộ Thỏa Nương:

- Tố Hinh tỷ tỷ, lần trước nhị phu nhân bên phủ Đông từ Phúc Kiến về đã sai người mang đặc sản Phúc Kiến sang cho tứ tiểu thư. Muội thấy Ngọc Trâm lén đưa đồ ăn đến chỗ con dâu của vú Du. Nếu thất gia hỏi, muội sẽ làm chứng cho tỷ!

Các nàng coi Đậu Chiêu là đứa trẻ không hiểu chuyện, Ngọc Trâm đánh người, Hải Đường tố cáo cũng chẳng hề ngại Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu thầm thở dài trong.

Rắc rối này sinh ra cũng vì không có chủ mẫu quán xuyến việc nhà.

Nhưng Ngọc Trâm không thể ở lại phòng nàng nữa. Thượng bất chính hạ tắc loạn! Nàng ta sẽ dạy hư các tiểu a hoàn.

Còn về vú Du, tạm thời xem bà ta xử lý chuyện này thế nào đã!

Chương 35: Xử trí

Vú Du lập tức dẫn vài quản sự, vú già có uy tín trong phủ đến.

Ngọc Trâm ủ rũ theo sau bọn họ.

Đầu tiên, vú Du mắng mỏ Ngọc Trâm trước mặt mọi người một hồi rồi khen ngợi Thỏa Nương, sau đó hỏi Thỏa Nương vài câu:

- Nó còn mang cho vợ Quốc Khánh cái gì nữa không?

Thỏa Nương là người thẳng tính, chuyện cái kim sợi chỉ cũng nói toạc hết ra, Hải Đường còn ở bên cạnh bổ sung khiến sắc mặt vú Du càng lúc càng khó coi. Sau khi hai người nói xong, bà đã giận tím mặt, sai một người bên cạnh là vú Hoắc:

- Vú gọi vợ Quốc Khánh đến đây.

Vú Hoắc thoáng do dự nhưng rồi vẫn đi.

Vợ Du Quốc Khánh mặc áo lụa tơ tằm, đeo khuyên tai bằng vàng, trông rất diêm dúa lòe loẹt. Nàng ta vừa thấy tình hình như vậy thì vội đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Ngọc Trâm:

- ... Nó nói muốn nhận con làm tỷ tỷ. Tỷ muội tặng nhau chút đồ cũng là chuyện thường, huống chi chỉ là mấy thứ linh tinh nên con cũng không để ý. Ai biết được nó lại lấy trộm của tứ tiểu thư.

- Con sẽ trả lại đồ nó tặng.

Nói xong thì bước đi.

- Con đứng lại đó cho ta!

Vú Du lạnh lùng khiển trách:

- Thất gia để ta quản lý việc trong phủ, đó là vinh dự cho phận tôi tới như chúng ta. Con đừng ỷ mình là con dâu của ta mà làm xằng làm bậy...

Đậu Chiêu vô tình ngồi nghe.

Nàng chỉ cần biết vú Du sẽ xử lí chuyện này thế nào chứ không cần biết thái độ của vú Du ra sao.

Đậu Chiêu quay về phòng. Mạt Lỵ vội theo sau.

Đậu Chiêu lấy giấy Tuyên Thành luyện chữ. Mạt Lỵ ở bên mài mực.

Bên ngoài ồn ào một hồi rồi lại an tĩnh lại.

Thỏa Nương và Hải Đường giận dữ vén mành bước vào: 

- ... Ngọc Trâm chỉ bị phạt tiền tiêu vặt trong hai tháng. Đáng lẽ theo luật lệ của Đậu gia, người như vậy là phải đánh đòn rồi đuổi ra khỏi phủ. Còn cả con dâu của vú Du nữa, nàng ta đã tuyên bố không liên quan gì đến chuyện Đậu gia từ lâu, nay vú Du không trách tội nàng, chỉ không cho nàng vào phủ, chưa biết chừng lại đúng ý nàng ta.

Thỏa Nương nói:

- Nhắc đến chuyện này làm gì. Chúng ta chỉ cần chăm sóc tứ tiểu thư thật tốt. Về sau, muội càng phải để ý hơn, đừng để người ta lại lấy đồ của tiểu thư.

Hải Đường gật đầu lia lịa.

Nghe vậy, tay cầm bút lông của Đậu Chiêu thoáng run lên.

Kiếp trước, nàng dùng người ở nông trang.

Họ đi theo nàng từ Chân Định đến phủ Tế Ninh hầu, cuối cùng có thể đứng vững bên nàng đến cuối đều là những người trung thành, tận tâm và nhạy bén.

Kiếp này, nàng tính dùng lại những người cũ. Nhưng mà nàng còn quá nhỏ, nếu tùy tiện đưa những người này đến bên mình có khi lại biến khéo thành vụng. Tốt nhất là đợi đến lúc nàng lớn hơn, làm gì cũng không khiến người ta nghi ngờ, lấy câu "thông minh từ nhỏ" thì có thể qua loa xong chuyện.

Nàng vốn không định dựa vào người của mẫu thân. Kiếp trước, Vương Ánh Tuyết là kế mẫu của nàng, bà ta thanh lọc hậu viện, chèn ép, mượn sức người, đó là chuyện kế mẫu nào cũng làm. Mà khi ấy nàng còn chưa hiểu chuyện, cũng không có ai chống lưng. Người của mẫu thân thấy không có hy vọng nào, lâu dần tự có quyết định của mình cũng là dễ hiểu.

Nhưng dù hiểu cho bọn họ thì cũng không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ.

Bởi vậy, Đậu Chiêu mặc kệ chuyện này.

Bọn họ có thể sống như này qua hai ba năm nữa, trước khi nàng đón được người về thì nàng chấp nhận mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng coi như là cảm ơn bọn họ từng hầu hạ mẫu thân.

Nhưng có vẻ như nàng nghĩ sai rồi.

Vú Du cũng chỉ là một vú già, vậy thì dựa vào cái gì mà vợ Du Quốc Khách lại tuyên bố không nhận tiền của Đậu gia?

Chẳng qua là giúp vú Du để ý việc vặt trong phủ rồi kiếm được tiền riêng nên mới không cần chút bạc đó của Đậu gia mà thôi.

Tức khắc, trong người nàng bừng lên ngọn lửa giận vô cớ.

Lúc mẫu thân qua đời, vú Du khóc rất đau khổ. Nàng tin tình cảm chân thành với mẫu thân của vú Du nhưng nghĩ việc  vú Du xử lí Ngọc Trâm và con dâu của bà ta, nàng càng tin vào phán đoán của chính mình.

Có khi kiếp trước Vương Ánh Tuyết có thể khống chế người của mẫu thân là vì bắt được nhược điểm của Du Quốc Khánh cũng nên.

Nghĩ vậy, Đậu Chiêu buông bút, sai Triệu Nghị:

- Ngươi mang cái hộp khắc hoa mẫu đơn đến đây.

Thỏa Nương đi lấy hộp. Đậu Chiêu hỏi Mạt Lỵ và Hải Đường:

- Các ngươi biết phân biệt mật tịch và hoàng bảo thạch không?

(Mật tịch: Theo địa chất học thì mật tịch và hổ phách là một, nhưng bình thường thì thứ nào trong gọi là hổ phách, thứ nào đục thì gọi là mật tịch. Mật tịch đeo trên người lâu, nhiễm hơi người sẽ chuyển về thành hổ phách. Ở TQ cổ, mật tịch là thứ rất quý. Hoàng bảo thạch là loại đá quý màu vàng)

Hai thứ này đều màu vàng.

Mạt Lỵ và Hải Đường đều kinh ngạc.

Tứ tiểu thư rất ít khi nói chuyện với họ.

Mạt Lỵ lắc lắc đầu. Hải Đường chần chừ một lúc rồi cũng lắc đầu.

Đúng như mình dự đoán!

Đậu Chiêu nhíu mày.

Mẫu thân đột ngột qua đời, trong nhà hỗn loạn, những tiểu a hoàn mới đến cũng không được dạy dỗ cẩn thận, mà tuổi của bọn họ lại là nhược điểm trí mạng. Dù nàng  muốn dùng bọn họ thì bọn họ cũng không đủ năng lực. Huống chi trong nhà này, nàng không tin tưởng ai ngoài Thỏa Nương! Nhưng Thỏa Nương theo nàng mới bắt đầu học chữ, còn Ngọc Trâm kia đã biết đọc biết viết từ lâu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành quản sự chính trong phòng nàng.

Thỏa Nương bê hộp đến.

Đậu Chiêu lấy ra tờ giấy ghi danh sách các món đồ.

Bài học từ kiếp trước đã hình thành cho nàng cách làm việc cẩn thận mà cũng rất to gan. Nàng đã quen với việc ghi lại danh sách đồ đạc của mình. Giờ đến lúc phát huy công dụng rồi.

Đám vú già nếu có lòng tham thì thủ đoạn nhanh và gọn nhất là không ghi lại danh sách, sau này muốn trộm cũng chẳng ai hay biết.

Chi tiêu trong phòng nàng đều lấy từ quỹ, sổ sách đặt tại chỗ tam bá phụ. Đồ của mẫu thân được cữu mẫu ghi thành danh sách, chỗ phụ thân một quyển, chỗ cữu mẫu một quyển, chỗ vú Du một quyển. Thứ duy nhất Ngọc Trâm có thể lấy là đồ nàng cho hằng ngày.

Có vẻ là nàng phải tự kiểm kê đồ của mình rồi.

Lại nói, đã mười mấy năm nay nàng chưa làm chuyện này.

- Các ngươi đi làm đi!

Đậu Chiêu nói với đám Thỏa Nương:

- Đừng để Ngọc Trâm xông vào là được.

Thỏa Nương đáp lời rồi đi ra ngoài.

Mạt Lỵ đi theo Thỏa Nương. Hải Đường đến cửa thì lại dừng bước.

- Tứ tiểu thư, có phải người muốn kiểm kê đồ đạc?

Nàng bất an nói:

- Tổ mẫu nô tỳ từng hầu hạ lão thái thái. Nhà nô tỳ có mấy món đồ do lão thái thái ban tặng, tổ mẫu ta thường đem ra lau...

Đậu Chiêu nói:

- Vậy ngươi đến đây giúp đi!

Hải Đường mừng rỡ ngồi bên cạnh giúp Đậu Chiêu kiểm tra đồ đạc.

Đậu Chiêu chỉ qua một lượt, nàng đã học xong, biết đâu là mã não, đâu là hổ phách.

Học nhiều, có nhiều kinh nghiệm nhiều thì mới có thể dùng.

Đậu Chiêu thầm gật đầu.

Lúc này, thư đồng của Đậu Thế Anh đến đây bẩm:

- Thất gia nói mấy ngày tới ngài ấy và lục gia có việc, dặn tứ tiểu thư tự luyện chữ ạ.

Đậu Chiêu cũng không muốn gặp phụ thân, bảo Mạt Lỵ thưởng cho thư đồng kia mấy tiền rồi tiếp tục cùng bọn Thỏa Nương tìm đồ.

Đến chiều, kiểm tra thấy thiếu một cây trâm vàng đính đá thạch lựu và một chuỗi phật bằng gỗ trầm hương.

Đậu Chiêu sai Thỏa Nương:

- Ngươi bảo vú Du tìm hai thứ này về cho ta.

Thỏa Nương tức tối mắng:

- Ngọc Trâm thật to gan. Chỉ có ngày ngày bắt giặc chứ có ai ngày ngày phòng trộm. Nô tỳ nghĩ nên nói với thất gia.

- Không cần. Tìm được đồ về là được. Đậu Chiêu nói.

Thỏa Nương thấy Đậu Chiêu nói vậy thì đành tạm bỏ qua cho Ngọc Trâm, cầm danh sách đồ, thở phì phì đi tìm vú Du.

Đậu Chiêu lại có tính toán khác.

Sở dĩ Ngọc Trâm có gan to như vậy không phải vì khinh mình còn nhỏ mà là vì vú Du đang quản lý mọi chuyện trong nhà.

Chuyện này gây rối đến chỗ phụ thân, dựa vào tính cách của phụ thân thì Ngọc Trâm bị đánh mấy roi rồi đuổi đi, sao nghĩ được nhiều hơn.

Dường như nam nhân đều vậy, luôn coi như không thấy mấy chuyện lục đục trong nhà.

Chẳng bằng nàng tự nghĩ cách.

Đậu Chiêu và Hải Đường đang thu dọn đồ đạc thì Huyên Thảo chạy vào.

Thấy trong phòng cũng chỉ có ba người, nàng ta lập tức hào hứng kể:

- Ta nói cho các ngươi nhé, bên Tê Hà viện có chuyện rồi!

Đậu Chiêu sửng sốt.

Mạt Lỵ và Hải Đường vội hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy Huyên Thảo tỷ tỷ? Tỷ mau nói đi!

Huyên Thảo rất thích hóng hớt chuyện thị phi, mà Thỏa Nương lại không hay để ý đến nàng ta. Thấy mọi người đều nhìn mình chăm chú, nàng ta rất đắc ý nói:

- Vừa rồi đại ca và đại tẩu của Vương di nương tới đón nhưng Vương di nương không chịu về. Đại ca của Vương di nương cho Vương di nương một bạt tai khiến mặt nàng ta sưng vù lên. Nhị tẩu của Vương di nương lại nói rằng đại tẩu của Vương di nương là người độc ác, giật dây phu quân mình đánh Vương di nương. Đại tẩu của Vương di nương giận đến độ đứng cãi cọ với nhị tẩu. Vương di nương bế Minh thư nhi đòi chết...

Nàng tặc lưỡi nói:

- Bên kia náo nhiệt lắm! Thất gia không có ở nhà nên lão thái gia đành phải qua đó khuyên can.

- Không thể nào! Làm sao mà tỷ biết được.

Mạt Lỵ và Hải Đường đồng thanh hô lớn.

Huyên Thảo đắc ý nói:

- Đâu chỉ có ta, Uyển Nhi hầu hạ Đinh bà cô, Thanh Hải theo hầu thất gia đều trốn ở bên xem trò đó! Thanh Hải còn bị lão thái gia bắt được. May mà hắn thông minh nói là thất gia đã dặn Tê Hà viện có động tĩnh gì thì phải qua xem, lão thái gia cũng vội chuyện bên đó nên hắn mới thoát tội. Bây giờ, hắn đang qua phủ Đông mời thất gia về.

Đậu Chiêu cứng họng:

- Trước mặt lão thái gia mà Vương di nương cũng dám làm ầm với đại ca và đại tẩu mình ư?

Huyên Thảo gật đầu lia lịa.

Đậu Chiêu cười khinh.

Từng gặp qua kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu hơn Vương Ánh Tuyết.

Sao kiếp trước nàng có thể coi Vương Ánh Tuyết là đối thủ chứ?

Nàng dặn Huyên Thảo:

- Ngươi đi xem còn gì không nữa đi!

 Lời này gãi trúng chỗ ngứa của Huyên Thảo, nàng ta đáp lời rồi chạy đi như chớp.

Mãi đến lúc lên đèn, bên kia mới yên tĩnh lại.

Huyên Thảo cảm thán:

- ... Không ngờ người xinh đẹp, dịu dàng như Vương di nương lại từng chịu nhiều khổ sở đến vậy.

Mạt Lỵ và Hải Đường vây lấy nàng ta, đến cả Đậu Chiêu cũng phải "ồ" lên, tò mò nghe nàng ta nói.

Huyên Thảo nhắc đến việc Vương Ánh Tuyết khóc lóc kể lể chuyện mình bị Lôi gia từ hôn đau khổ thể nào, cảm kích đại tẩu có thể gả vào Vương gia, tự thề trong lòng về sau dù có nhịn đói cũng không thể để đại tẩu và các cháu mình chịu đói, còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm tiền, buôn bán gian nan cỡ nào... Nói đến độ Vương Trí Bính và Cao thị á khẩu không nói được gì.

- Nhị tẩu của di nương cũng rất lợi hại!

Huyên Thảo run người, kể tiếp:

- Không chỉ nói đỡ cho Vương di nương mà còn mắng cả thất gia, lão thái gia nữa. Nói cái gì mà muốn đi kiện thất gia và lão thái gia khiến thất gia không thể làm quan, khiến lão thái gia mất mặt... Lão thái gia giận mà không nói được gì. Nhị tẩu của Vương di nương còn kêu vú già của mình đi gọi anh em trong nhà tới, hình như muốn cùng Đậu gia lên công đường đó.

Đậu Chiêu cười ha hả.

Bàng Ngọc Lâu vẫn luôn đáng yêu như vậy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp