Cửu Trọng Tử

Chương 36 - 40


2 năm

trướctiếp

Chương 36: ở tạm

Đến đêm, Vương Trí Bính và Cao thị nghỉ lại Đậu gia.

Đậu Chiêu cũng mặc kệ chuyện này, nàng vẫn chờ Thỏa Nương về.

- Vú Du nói sáng mai bà ta sẽ mang đồ về.

Thỏa Nương về hơi muộn.

Đậu Chiêu khẽ thở phào, dặn dò Thỏa Nương:

- Chuẩn bị những đồ chúng ta thường dùng đi. Có lẽ chúng ta sẽ sang nhà lục bá phụ bên phủ Đông ở mấy ngày.

- Vì sao phải sang nhà lục gia? Chẳng lẽ là vì Vương di nương gây rối?

Thỏa Nương há hốc miệng.

Ngay cả nàng ấy cũng biết thì trên dưới Đậu gia đều rõ chuyện này.

Đậu Chiêu cười nói:

- Không phải. Phụ thân muốn vào kinh thi hương, sợ ta không có ai chăm sóc nên đưa ta sang nhà lục bá phụ ở tạm mấy ngày.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì sự nghiệp là quan trọng nhất, chắc chắn phụ thân sẽ lên kinh thành thi hương.

Kiếp trước, Đinh bà cô li gián Đậu Chiêu và cữu mẫu thành công, bình yên vô sự sống trong Đậu gia, được Đậu Thế Anh che chở đến khi chết. Kiếp này, bà ta mất quyền quản lý nội viện, Đậu Chiêu cũng không có trưởng bối chăm sóc, trong lúc tổ phụ không muốn gặp tổ mẫu, đề nghị của lục bá phụ vừa khéo giúp phụ thân bớt đi một mối lo. Khả năng cao là phụ thân sẽ đưa nàng sang nhà lục bá phụ.

Đậu Chiêu cũng đồng ý sang nhà lục bá phụ.

Lục bá mẫu họ Kỷ, là người của Nam Trực Lệ, phủ Thường Châu, huyện Nghi Hưng. Tổ phụ của lục bá mẫu là trạng nguyên năm Kỷ Sửu, tổ tiên từng có người là thầy dạy vua, cũng có người làm đến các lão, là thế gia đếm trên đầu ngón tay ở Giang Nam.

Năm đó nhị thái phu nhân hài lòng về gia thế của lục bá mẫu, nhờ vào nhị bá tổ làm ngự sử nên đã trơ mặt cầu hôn cho lục bá phụ.

Tại thời điểm đó, bất kể là danh vọng hay tài lực, Đậu gia đều kém xa Kỷ gia. Huống chi, người Giang Nam tinh tế, nho nhã hơn người phương Bắc. Sau khi lục bá mẫu gả về, nhị thái phu nhân luôn cảm giác như có châu ngọc ở bên, nói chuyện hay làm việc đều phải nể con dâu này mấy phần.

Cũng may lục bá mẫu có sự trầm tĩnh phóng khoáng của con cháu nhà thế gia nên không vì thế mà kiêu căng. Cho dù là với mẹ chồng hay với chị em trong nhà, lục bá mẫu đều rất đúng mực. Thêm nữa, lục bá mẫu vừa gả vào đã có thai, trước sau sinh liền hai người con trai nên càng được nhị thái phu nhân yêu thích.

Kiếp trước, Đậu Chiêu không tiếp xúc nhiều với lục bá mẫu.

Nhưng trước khi nàng xuất giá, phụ thân đã nhờ lục bá mẫu dạy nàng chuyện khuê phòng.

Nàng vẫn nhớ những lời dặn trước khi đi của lục bá mẫu: "Nhớ kỹ, sau khi lập gia đình thì chuyện quan trọng nhất là phải sinh con, sau đó là lấy lòng mẹ chồng. Còn về trượng phu, con chỉ cần giữ gìn nhan sắc, sự tươi trẻ trước mặt hắn là được..."

Đây là lần đầu tiên có người gạt bỏ tấm màn đức hạnh, dạy nàng đạo làm con làm dâu.

Đậu Chiêu vô cùng hoảng hốt.

Nhưng hoảng sợ qua đi, nàng đã cẩn thận nghĩ lại lời lục bá mẫu nói, hơn nữa càng nghĩ càng thấy đúng, càng thấy đúng lại càng cố gắng làm theo.

Kiếp trước vì bận chuyện của mình, nàng không rảnh lo việc người ngoài. Lúc này nhớ lại, nàng thấy rất tò mò về quan hệ giữa lục bá phụ và lục bá mẫu.

Hơn nữa, nàng còn có việc muốn nhờ lục bá mẫu nên càng chờ mong ngày được sang nhà lục bá phụ.

※※※※※

Trưa hôm sau, một đám người nhà họ Bàng kéo đến.

Có lẽ là đã quyết định cho Kỷ thị chăm sóc Đậu Chiêu một đoạn thời gian, có lẽ cảm thấy không khí trong nhà không tốt nên ngay buổi chiều, Đậu Thế Anh đã đích thân đưa Đậu Chiêu sang phủ Đông Đậu,

Nhị bá mẫu và lục bá mẫu đang đứng ở cổng phụ chờ hai cha con họ.

Đậu Chiêu quan sát lục bá mẫu.

Lúc này Kỷ thị chưa đến hai mươi tư, đương tầm nở rộ, xinh đẹp tao nhã. Tóc đen búi lại được cài hai cây trâm vàng nạm ngọc. Thân mặc áo màu hồng cánh sen, váy lụa trắng, không đeo thêm bất kỳ đồ trang sức nào khác, trông vô cùng thanh lịch.

Nàng tươi cười, bước tới bế Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu ngửi được hương hoa thoang thoảng như có như không.

Nàng biết mùi hương này.

Đây không phải là hương hoa cỏ bình thường, là nước hoa hương tường vi, năm mươi lạng bạc một bình nhỏ, còn đắt hơn vàng, hơn nữa chỉ bán ở mấy cửa hàng lớn trong kinh thành.

Nhị bá mẫu xoa đầu nàng, nói với Đậu Thế Anh:

- Đệ theo chúng ta vào gặp thái phu nhân đi!

Phải phiền phủ Đông chăm sóc con gái, Đậu Thế Anh cảm ơn liên thanh, đoàn người cùng đến chỗ nhị thái phu nhân.

Phòng của nhị thái phu nhân bài trí đơn giản nhưng mọi thứ đều là đồ cổ. Trong giản dị lại lộ ra sự xa hoa khiến người ta nhớ tới kho chứa đồ cổ lạnh lẽo, không có hơi thở.

Phòng này quả thật rất hợp với nhị thái phu nhân.

Đậu Chiêu nghĩ đến sự vô tình, lạnh lùng của bà với mẫu thân thì lòng lại thầm oán.

Hành lễ xong, nhị thái phu nhân lấy kẹo cho Đậu Chiêu, sau đó hỏi Đậu Thế Anh:

- Nghe nói Vương gia gây rối?

Tuy giọng điệu vẫn bình thương nhưng lại có chút nghiêm khắc gì đó.

Đậu Thế Anh đỏ mặt, nói nhỏ:

- Con sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.

Nhị thái phu nhân nói:

- Con sắp phải thi hương rồi, ta thấy để nhị tẩu con đứng ra nói chuyện với Vương gia đi?

Là mệnh lệnh chứ không phải là hỏi.

Đậu Thế Anh lúng túng gật đầu.

Nhị thái phu nhân hài lòng "Ừ" một cái, quay sang nhìn Đậu Chiêu với vẻ từ ái, tươi cười:

- Lại đây nào, Thọ Cô! Lại đây với nhị bá tổ mẫu nào! Để nhị bá tổ mẫu xem con có cao lên tí nào không?

Đậu Chiêu thấy nhị thái phu nhân giống như lão yêu quái ngàn năm. Sau khi tổ phụ mất mười năm thì bà mới qua đời.

Nàng không thích gần gũi với nhị thái phu nhân, nghe bà gọi, cũng không muốn đi qua, chỉ nắm tay lục bá mẫu, hô lớn:

- Năm nay con đã năm tuổi, đương nhiên phải cao hơn rồi.

Giọng nói trong vắt khiến mọi người giật mình, sau đó lại bật cười.

Nhị bá mẫu thích thú nói:

- Người tính sai rồi, nhị thẩm! Người phải cầm kẹo trong tay thì mới gọi được Thọ Cô. Giờ trong tay người chẳng có gì, sao Thọ Cô lại chịu đến chỗ người?

Mọi người lại cười ầm ĩ.

Nhị bá mẫu đứng dậy, nói với Đậu Thế Anh:

- Đệ cứ yên tâm giao Thọ Cô cho lục đệ muội. Chúng ta sẽ chăm sóc con bé thay đệ. Giờ không còn sớm, ta và đệ qua bên kia thôi. Chân Định nhỏ như lòng bàn tay, làm loạn như vậy ai cũng sẽ mất mặt.

Đậu Thế Anh vuốt tóc con gái, dặn nàng phải ngoan ngoãn, sau đó cùng nhị bá mẫu về Tây Đậu.

Nhị thái phu nhân hỏi lục bá mẫu định sắp xếp Đậu Chiêu thế nào rồi mới chịu cho các nàng rời đi.

Lục bá mẫu đưa nàng đi vấn an đại bá mẫu.

Bà và nhị thái phu nhân đều là góa phụ, bà ở ngay sát viện của nhị thái phu nhân.

Khu nhà tĩnh lặng, rèm xanh lá, đồ gỗ sơn đen, bóng tùng che đi ánh sáng bên ngoài. Gương mặt tiều tụy của đại bá mẫu trắng bệch như tuyết.

Đậu Chiêu nhớ lại vẻ tươi cười xưa kia của bà thì rất xót xa.

Đại bá mẫu mỉm cười bế Đậu Chiêu vào lòng, kêu a hoàn bưng dưa và trái cây vào cho Đậu Chiêu:

- Lúc nào rảnh thì đến chơi với đại bá mẫu nhé.

Đậu Chiêu cười nhận lời.

Lục bá mẫu cùng đại bá mẫu nói chuyện phiếm đôi câu rồi lại bế Đậu Chiêu chào từ biệt đại bá mẫu.

Bên ngoài có ánh mặt trời rực rỡ cùng tiếng ve râm ran, chẳng hiểu sao Đậu Chiêu lại khẽ thở phào.

Lục bá mẫu dịu dàng hỏi nàng:

- Con mệt không?

Đậu Chiêu lắc đầu.

Lục bá mẫu cười nói:

- Được rồi, chúng ta đi vấn an tam bá mẫu con đi.

Lại dỗ dành nàng:

- Thỉnh an tam bá mẫu rồi chúng ta về ăn dưa hấu mát nhé?

Đậu Chiêu gật đầu.

Tam bá mẫu và lục bá mẫu ở sát bên nhau, lúc các nàng đi vào thì tam bá mẫu đang mắng ngũ đường huynh Đậu Phồn Xương. Lúc này hắn vừa qua hai mươi:

- .... Con có thể so sánh với Khải Tuấn ư? Nó có thể hỏi vặn tiên sinh. Còn con, con chỉ bị tiên sinh hỏi vặn thôi...

Hắn là con trưởng của tam bá mẫu, trước khi Đậu Phồn Xương sinh ra, tam bá mẫu sinh được ba con gái.

Thấy Kỷ thị và Đậu Chiêu vào, đương nhiên bà không thể mắng tiếp.

Đậu Phồn Xương xấu hổ cười chào Kỷ thị và Đậu Chiêu rồi giận dữ bỏ đi.

Tam bá mẫu ôm trán, sai a hoàn bưng trà bánh lên, sau đó ca cẩm với lục bá mẫu:

- Chẳng biết đắc tội với thần tiên phương nào, khó lắm mới sinh được hai đứa con trai. Đứa lớn hai mươi tuổi đầu rồi còn không hiểu chuyện, ngày nào cũng chỉ biết chơi. Đứa nhỏ thì thông minh nhưng lại không thích học, thậm chí còn coi việc học như lấy mạng của nó...

Trong trí nhớ của Đậu Chiêu, hai người con trai của tam bá phụ không mấy giỏi giang trên con đường học hành.

Đậu Phồn Xương đỗ tú tài, ra sức ôn luyện nhưng vẫn trượt. Đậu Hoa Xương chuyển sang kinh doanh đồ cổ khi ba mươi tuổi, Đậu Chiêu còn giới thiệu cho hắn vài vị khách sộp.

Lục bá mẫu an ủi tam bá mẫu:

- Nó còn nhỏ, tính nết thất thường, sau khi thành thân sẽ ổn lên thôi.

Đậu Phồn Xương đã đính hôn với biểu muội của mình, hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng ba năm sau.

Tam bá mẫu thở dài:

- Chỉ hy vọng như thế!

Lục bá mẫu lại bế Đậu Chiêu, cáo từ tam bá mẫu.

Tam bá mẫu tiễn các nàng ra cửa, ngẩng đầu lại thấy tam bá phụ vội vã chạy về.

- Thọ Cô đến đấy à!

Từ xa đã thấy hắn chắp tay chào lục bá mẫu rồi nói:

- Ta có chuyện quan trọng phải gặp mẫu thân. Buổi tối, mọi người qua đây ăn cơm nhé? Xem như mở tiệc chào mừng Thọ Cô.

Tam bá mẫu vội nói:

- Đúng thế, đúng thế! Mọi người qua chỗ chúng ta dùng bữa tối đi!

Các phòng bên Đông Đậu ở cùng nhau, ngoài những ngày lễ, bình thường nhà nào ăn ở nhà nấy.

Bọn họ mời Đậu Chiêu nên Kỷ thị cũng không khách sáo, nhận lời rồi bế Đậu Chiêu về phòng.

Nhũ mẫu của Kỷ thị là Vương thị đã thu xếp ổn thỏa cho các a hoàn của Đậu Chiêu. Thấy Đậu Chiêu phơi nắng mặt đỏ bừng, bà lập tức gọi Thỏa Nương, cùng nhau hầu hạ Đậu Chiêu tắm nước ấm, bôi phấn long não cho Đậu Chiêu, đổi áo ngắn màu trắng, đeo vòng bạc cho nàng rồi mới dẫn nàng đến gặp Kỷ thị.

Kỷ thị cũng đã tắm rửa, thay xiêm y. Hai a hoàn đang đứng hai bên quạt cho nàng.

Nàng nhìn Đậu Chiêu một lượt, cười khanh khách gật đầu, bế Đậu Chiêu lên sập:

- Thế này mới giống một cô nương chứ!

Tiện tay cầm quạt lên quạt cho Đậu Chiêu, lại dặn dò vú Vương:

- Hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm bên nhà tám bá. Nếu lục gia về thì bảo chàng đến chỗ tam bá. Nếu về muộn thì các ngươi tự nấu cơm tối cho lục gia.

Đậu Chiêu đoán lục bá phụ đang ở bên nhà mình cùng phụ thân.

Vú Vương thưa "vâng".

Một a hoàn mắt đào má hạnh đi đến.

Vú Vương thấy vậy thì lập tức dẫn các a hoàn trong phòng lui ra.

A hoàn kia đón lấy chiếc quạt trong tay lục bá mẫu, quạt giúp Đậu Chiêu, khẽ bẩm với lục bá mẫu:

- Trong thư ngũ lão gia gửi về viết: "Trần Quý Chu bị bắt về hưu, Tằng các lão đề cử Hà Văn Đạo chủ trì kì thi hội lần này. Ngũ lão gia ở Lại bộ được Tằng các lão đánh giá cao". Thái phu nhân đọc xong thì lập tức kêu người sang phủ Tây báo cho lão thái gia. Lúc nô tỳ đến, người đưa tin vừa mới ra ngoài.

Lục bá mẫu "ừ" một tiếng.

A hoàn kia đi ra vén mành, vú Vương và các a hoàn nối đuôi nhau đi vào, phải làm gì thì làm tiếp. Nếu không phải a hoàn kia vẫn đang quạt cho Đậu Chiêu thì Đậu Chiêu còn tưởng vừa rồi mình nằm mơ!

Lục bá mẫu đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ!

Đậu Chiêu xấu hổ.

Không nhịn được lại nhớ đến những lời vừa nghe được.

Tằng Di Phân ép Trần Quý Chu về hưu, còn đánh giá cao ngũ bá phụ. Đây là chuyện tốt mà! Vì sao nhị thái phu nhân vừa nghe tin này đã vội kêu tổ phụ đến?

Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được.

Chương 37: Lời nói trong đêm

Ánh trăng sáng ngời mà cô đơn treo trên trời cao. Ánh sáng bàng bạc rải xuống nhân gian, khắp đình viện đều là bóng cây loang lổ.

Kỷ thị ngồi gần lò sưởi ở đầu sấp, nhìn Đậu Chiêu đang ngủ, khẽ thở dài:

- Đứa bé này thật xinh xắn đáng yêu!

Vừa nói vừa vuốt tóc Đậu Chiêu ra sau mang tai cho nàng.

Rời khỏi phòng tam gia Đậu Thế Bảng, nàng lại dẫn Đậu Chiêu đi chào hỏi đám cháu dâu trong nhà. Lúc về đã là đêm khuya thanh vắng, rửa mặt chải đầu một hồi, Đậu Chiêu vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Vú Vương đang ngồi bên giường quạt cho Đậu Chiêu. Nghe Kỷ thị nói vậy, bà cũng mềm lòng khi nhìn về phía Đậu Chiêu.

Phòng không thắp đèn nhưng nương theo ánh trăng vẫn thấy làn da Đậu Chiêu trắng ngần cùng đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng hơi cong lên như đang mỉm cười, có lẽ là gặp giấc mộng đẹp.

- Đúng vậy! Sao thất phu nhân nỡ bỏ lại tứ tiểu thư mà đi như thế!

Vú Vương xót xa nói.

Kỷ thị không đáp. Vú Vương lại nói tiếp:

- Suy cho cùng cũng tại Vương di nương không tốt. Rõ ràng là người quen mà còn dây dưa vào thất gia, thế này bảo thất phu nhân phải giấu mặt đi đâu? Chẳng trách thất phu nhân muốn tự tử.

- Cũng không phải vì thể diện mà nàng ấy tự tử đâu.

Kỷ thị buồn bã đáp:

- Vì nàng ấy quá yêu thất thúc đấy. Dù đổi thành bất cứ ai kể cả kỹ nữ đê tiện nhưng chỉ cần thất thúc thích người ta thì với nàng ấy đều là chuyện lớn như thể trời sụp đất nứt, thà chết cũng không muốn nhìn. Cơ mà nàng ấy chưa từng nghĩ mình đi rồi thì con nhỏ phải làm sao? Huynh đệ nhà mẹ đẻ phải làm sao? Nàng ấy như vậy không những làm đau bản thân mà còn giúp kẻ thù vui sướng. Than ôi! Ta cũng không biết nên nói gì nữa! Nếu nàng ấy có mẫu thân giúp nàng ấy quyết định hoặc có người tâm sự cùng thì chuyện có lẽ sẽ không đi đến nước này. "Không cưới con gái mất mẹ" cũng không phải là không có lý. Chỉ khổ Thọ Cô sau này vất vả rồi.

Vú Vương lại nghĩ khác:

- Không phải tứ tiểu thư đã đính hôn với thế tử phủ Tế Ninh hầu rồi sao?

- Chẳng qua là nói miệng mà thôi. Nếu Ngụy gia thật sự coi trọng việc hôn nhân này thì lúc Cốc Thu mất đã không phái một quản sự nho nhỏ đến đây.

Nghe vậy, vú Vương bắt đầu lo lắng thay Đậu Chiêu.

- Chúng ta đừng nên bàn chuyện này nữa, bên mẹ chồng ta đã xong chưa? Kỷ thị hỏi.

Nàng đã dặn trước, bên nhị thái phu nhân tan chuyện thì lập tức báo lại cho nàng.

Vú Vương vội đứng dậy:

- Để vú qua xem!

Kỷ thị gật đầu nhận lấy quạt của Vương ma ma rồi quạt cho Đậu Chiêu.

Vú Vương đi dò la tin trở về báo:

- Vẫn chưa bàn chuyện xong ạ.

Kỷ thị cau mày, hơi bất an.

Vú Vương do dự hỏi:

- Nhưng đã... xảy ra chuyện gì?

Kỷ thị nói nhỏ:

- E rằng mẫu thân và lão thái gia bên phủ Tây lại tranh cãi về chuyện hôn sự của thất thúc!

Vú Vương sửng sốt.

Đậu Chiêu đang ngủ hơi trở mình.

Kỷ thị nhẹ nhàng vỗ vỗ Đậu Chiêu, thấy nàng không có động tĩnh gì thì mới hạ thấp giọng:

- Tằng các lão đá Trần Quý Chu rồi tiến cử Hà Văn Đạo, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Tằng các lão lại đứng vững trong triều đình.

Giọng của Kỷ thị bình tĩnh và lạnh lùng hơn cả ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

- Tằng các lão đã già, sức khỏe không còn được như trước, cùng lắm là trụ thêm năm, sáu năm nữa thôi. Vậy ai sẽ tiếp nhận vị trí của Tằng các lão?

- Nếu ta đoán không sai, Vương Hành Nghi đã thăng chức rồi.

Vu Vương nghĩ một hồi, đột nhiên biến sắc:

- Ý người là Vương di nương muốn phù chính?

Giọng của bà run run.

Kỷ thị gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng:

- Mẹ chồng ta rất biết xuôi theo chiều gió, lần này lão thái gia đau đầu rồi.

Vú Vương khiếp sợ.

Bà lẩm bẩm:

- Sau khi Tằng các lão bị bắt về hưu, các môn sinh đều tụt dốc, chỉ có ngũ lão gia là tự bảo vệ được bản thân. Trước khi Tằng các lão quay lại, bọn họ đều bám vào ngũ lão gia... Giờ Vương Hành Nghi quay lại, nếu chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ thì không cần để ý. Nhưng trong nửa năm, ông ta đã thăng tiến nhanh đến vậy thì hẳn là rất được Tằng các lão quan tâm... Ngũ lão gia dù lợi hại nhưng không được trọng dụng bằng Vương Hành Nghi, lâu dần sẽ không tránh khỏi cảnh lép vế... Nếu phù chính Vương di nương, Vương gia đã nợ Đậu gia một món nợ ân tình, chắc chắn Vương đại nhân sẽ nhường ngũ lão gia mấy bước, chưa biết chừng còn giúp đỡ ngũ lão gia... Nhưng nhân phẩm của Vương di nương quá tệ. Người như vậy dù sinh được con trai thì cũng không dạy được con trai... Bên phủ Tây sẽ hoàn toàn bị hủy... Lão thái gia nhất định sẽ không đồng ý...

 Nói đến đây, bà lại không hiểu nổi, lắc đầu quầy quậy:

- Không đúng, không đúng! Ngay cả vú cũng có thể suy luận ra thì thái phu nhân và lão thái gia chắc chắn cũng hiểu. Dựa vào đâu mà thái phu nhân có thể thuyết phục lão thái gia phù chính Vương di nương đây?

- Cho nên ta mới lo lắng đây! Ta chỉ sợ lục gia có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện!

Kỷ thị thở dài, ánh mắt dừng lại trên người Đậu Chiêu.

Vú Vương khó hiểu.

- Bên phủ Tây giờ rất hỗn loạn. Thọ Cô còn nhỏ đã không còn mẫu thân, ta thấy mà đau lòng.

Kỷ thị từ tốn nói:

- Lục gia bảo ta chăm sóc Thọ Cô, ta không nghĩ ngợi gì đã đồng ý. Vốn là chuyện tốt nhưng giờ tình hình đã thay đổi. Nếu thái phu nhân lôi chuyện này ra để ép ta giúp việc dạy dỗ trưởng tôn của phủ Tây... Năm đó sản nghiệp nhà họ Đậu chia đôi, sau lại cùng nhau làm ăn, một mình thất thúc có thể kế thừa một nửa sản nghiệp Đậu gia, mấy ai không động lòng đây? Đừng nói người nhà họ Vương mà người trong họ Đậu cũng đỏ mắt ghen tỵ cũng nên. Đến lúc đó, có khi chúng ta còn chẳng bằng người ngoài nữa!

- Vậy phải làm sao bây giờ? Vú Vương la lên:

- Nếu thực sự để người dạy dỗ trưởng tôn bên phủ Tây, vậy Vương di nương là mẹ đẻ, cũng không thể không cho nàng ta gặp con được! Vú chỉ nghĩ đến việc phải tiếp xúc với loại người vô liêm sỉ như nàng ta là đã thấy kinh tởm. Huống chi rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột chù rồi lại đào hang, nàng ta có thể sinh ra con ngoan thế nào chứ? Đến lúc đó lại dạy hư Huệ ca nhi và Chỉ ca nhi thì hỏng. Lục phu nhân, nếu thái phu nhân nói chuyện này với người thì người tuyệt đối không được đồng ý! Còn tứ tiểu thư....

Bà nhìn lại Đậu Chiêu:

- Vú thấy cũng không thể giữ lại... Người cứ nói thời tiết quá nóng, không thoải mái rồi đưa con bé đến chỗ thái phu nhân. Ai muốn chăm thì để họ chăm. Dù sao cũng chẳng ai để tứ tiểu thư đói ăn thiếu mặc được.

Huệ ca nhi và Chỉ ca nhi là hai người con trai của lục phòng.

- Về sau đừng nói những lời này nữa! Con bé không phải con chó hay con mèo, thích thì nuôi không thích thì mặc kệ. Rõ ràng nó chỉ là đứa  trẻ!

Kỷ thị tức giận.

- Nhưng mà... Vú Vương do dự nói.

- Đây cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi.

Kỷ thị cắt lời vú Vương:

- Dù ta đoán đúng thì chuyện cũng không giải quyết đơn giản như vậy. Hôn sự với Chư gia phải làm sao? Phía cữu cữu của Đậu Chiêu sẽ viết thư đồng ý ư? Vương Hành Nghi còn phải tốn nhiều công sức nữa!

- Cũng đúng.

Vú Vương dần bình tĩnh lại:

- Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc Chư gia ở huyện Chân Định cũng là nhà máu mặt, Đậu gia không cho họ một lý do hợp lý thì Chư gia chắc chắn sẽ không đồng ý từ hôn.

- Bà nói sai bét rồi.

Kỷ thị cười nói:

- Trong ba chuyện, đây là chuyện dễ dàng nhất. Vú ngẫm lại đi. Lúc trước chẳng biết Chư gia nghe được tin từ đâu mà cho rằng thất thúc và tiểu thiếp có chuyện không đứng đắn, tam tẩu tìm bao nhiêu người nói tốt cho thất thúc nhưng Chư gia vẫn không đồng ý tháng năm thành thân. Từ điều này có thể thấy Chư gia rất thương con gái. Nếu biết Vương gia làm rối chuyện như vậy, đương nhiên họ không nỡ để con gái mình luôn chiều chuộng phải qua đây chịu khổ. Đậu gia chưa cần làm gì, Chư gia đã chủ động từ hôn.

Nói xong, nàng nhấp một ngụm trà:

- Khó nhất chính là để Triệu cữu gia đồng ý cho Vương Ánh Tuyết phù chính.

Giọng nàng thấp dần:

- Triệu gia giờ hận chết Đậu gia, nếu không vì Thọ Cô thì có khi đã giết Đậu Thế Anh rồi. Đậu gia không đi xin thư phù chính thì thôi, nếu đi xin, chắc chắn là xin không được. Mà có khi Triệu cữu gia còn nhân cơ hội khiến Đậu gia mất mặt.

- Vậy lão thái gia đâu cần nghĩ nhiều?

Vương ma ma cười nói:

- Chỉ cần nói là Triệu cữu gia không đồng ý cho Vương di nương phù chính, chẳng lẽ thái phu nhân còn ép được Triệu cữu gia?

- Chưa biết chừng thái phu nhân đã tính đến bước này rồi.

Kỷ thị nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Đậu Chiêu:

- Thái phu nhân không thể ép Triệu cữu gia viết thư đồng ý nhưng có thể khiến nhà Triệu cữu gia phải ở lại Tây Bắc mãi mãi. Núi cao sông dài, trừ phi Triệu cữu gia từ quan để công đường với Đậu gia thì dựa vào thế của Đậu gia, Vương di nương vẫn có thể quang minh chính đại được phù chính rồi sinh con đẻ cái. Mà nếu như Triệu cữu gia từ quan để lên công đường với Đậu gia... Vú nghĩ xem, một người đã chẳng còn chức tước có thể thắng được Đậu gia sao? Không chỉ không thắng mà khả năng cao sẽ là táng gia bại sản. Cho dù con cháu thông minh thì cũng chẳng có tiền nuôi bọn họ đọc sách, làm quan...

Vú Vương rùng mình.

- Thái phu nhân quá... quá ác rồi!

- Chắc gì đã hoàn toàn là ý của thái phu nhân. Vị ngũ bá nhà chúng ta luôn thích nói lấp lửng.

Kỷ thị thở dài.

Vú Vương xót xa cho Đậu Chiêu:

- Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cùng là thịt. May mà tứ tiểu thư còn chưa hiểu chuyện, không khó xử khi bị kẹt giữa đôi bên.

- Vú cho rằng Thọ Cô có thể sống yên sao?

Kỷ thị yêu thương vuốt đầu Đậu Chiêu.

- Nếu vú là Thọ Cô, nếu có ngày ai đó nói với vú rằng Vương di nương là hung thủ hại chết mẫu thân của vú thì vú sẽ làm gì?

- Chắc chắn là vú muốn lấy lại công bằng cho mẫu thân.

Vú Vương đáp không hề nghĩ ngợi.

- Đúng thế.

Giọng nói của Kỷ thị trầm trầm, u ám tựa như tiếng đàn cũ bi thương và mênh mang:

- Triệu cữu gia không viết thư đồng ý, cứ giằng co với Đậu gia như vậy, nếu Vương Hành Nghi quyết theo đuôi ngũ bá thì cũng thôi. Nhưng nếu ông ta do dự, chờ đến khi Thọ Cô trưởng thành, Đậu gia nói chân tướng cho Thọ Cô thì sẽ xảy ra một số khả năng. Nếu Thọ Cô gả cho chàng rể quý, thuyết phục vị hôn phu ra mặt cho con bé thì một tờ giấy báo quan đủ khiến Vương di nương danh bất chính ngôn bất thuận ngã từ trên mây xuống vũng bùn. Nếu Thọ Cô gả cho người bình thường, Đậu gia nhiều con cháu, kiểu gì cũng có người đứng về phía Thọ Cô. Như vậy vẫn có thể khiến Vương di nương từ thê thành thiếp... Bằng một tờ giấy cáo trạng của Thọ Cô, thất thúc không thể tránh thoát tội danh "lấy thiếp làm vợ". Nhưng nếu không báo quan, Thọ Cô chắc chắn sẽ không cam lòng.... Đến bước đó, Vương gia đau thấu tim, Đậu gia khó chịu như bị ghẻ. Người khác sẽ chỉ nói Đậu gia quá nể tình đồng liêu, Vương gia không biết dạy con... Hơn nữa, dù sao thất gia cũng không phải là người của Đông Đậu...

- Sao lão gia nhà chúng ta lại gả người đến một gia đình thế này!

Vú Vương tái mặt. Mùa hè nóng bức nhưng bà lại thấy lạnh thấu xương.

- Nhà họ Kỷ chúng ta đâu rắc rối thế này.

- Có nhà phú quý nào không bề ngoài đẹp đẽ như gấm như vóc, bên trong thì thối nát đâu? Chẳng qua là vú không hiểu rõ chuyện của Kỷ gia thôi.

Kỷ thị nói.

Vú Vương im lặng.

Một tiểu a hoàn vào bẩm:

- Lục gia đã về!

Kỷ thị ra dấu với vú Vương:

- Đừng bao giờ nói bất kỳ điều gì trước mặt lục gia, để chàng thoải mái thi hương về rồi tính.

- Lão nô hiểu!

Vú Vương trầm giọng nói rồi theo Kỷ thị ra ngoài.

Trong phòng lặng yên không một tiếng động.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt Đậu Chiêu. Giọt nước bên khóe mắt như sương đêm trên đóa quỳnh, trong veo, lấp lánh như ảo mộng.

Chương 38: Kỷ thị

Đậu Chiêu bưng má tì lên cửa sổ, nhìn trời dần sáng.

Bọn a hoàn vào hầu hạ Kỷ thị dậy nhìn thấy thì hoảng hốt, khẽ gọi:

- Tứ tiểu thư, sao tiểu thư dậy sớm vậy?

Kỷ thị bị đánh thức, vội vén rèm mỏng:

- Thọ Cô, con dậy sao không gọi lục bá mẫu?

Nói xong, nàng không nhịn được bưng miệng ngáp dài một tiếng.

Đêm qua, nàng và Đậu Thế Hoành nói chuyện quá nửa đêm, chắc chắn rằng Vương Hành Nghi đã thăng chức.

Đậu Thế Hoành đang ngủ say cũng bừng tỉnh, mơ màng hỏi:

- Đêm qua là ai trực đêm? Sao Thọ Cô tỉnh cũng không ai biết?

Sau đó như cố gắng lấy lại tinh thần mà ngồi dậy:

- May mà Thọ Cô ngoan ngoãn, nếu chạy đi đâu thì chúng ta phải nói sao với thất đệ đây?

Hắn trách Kỷ thị.

Trực đêm là a hoàn mắt hạnh má đào kia, tên là Thái Lam, là đại a hoàn thân tín của Lục bá mẫu.

Nàng cũng không hiểu vì sao vừa tỉnh lại, Đậu Chiêu vốn đang ngủ cùng nàng ở gian ngoài đã không thấy tăm hơi đâu.

- Là nô tỳ trực đêm ạ.

Nàng nơm nớp lo sợ đứng ở đầu giường Kỷ thị:

- Nô tỳ ngủ quên, không phát hiện ra tứ tiểu thư đã tỉnh.

Lúc Lục bá phụ nghỉ lại phòng lục bá mẫu mà nàng có thể trực đêm thì khả năng cao là a hoàn thông phòng của lục bá phụ.

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ rồi cười nói:

- Con lén xuống giường nên Thái Lam tỷ tỷ không biết.

Thái Lam như trút được gánh nặng, càng cảm thấy thích Đậu Chiêu.

Kỷ thị trách Thái Lam đôi câu rồi bảo nàng lui xuống.

Bọn a hoàn tiến lên hầu hạ Kỷ thị, Đậu Thế Hoành và Đậu Chiêu rửa mặt.

Kỷ thị nói:

- Hay là mấy ngày tới chàng ngủ ở thư phòng đi? Buổi tối thiếp cũng tiện sắp xếp a hoàn trông Thọ Cô.

Lục bá phụ có vẻ không vui, nói:

- Ngày kia ta đã lên đường rồi.

Mặt Kỷ thị đỏ bừng. Lục bá phụ nói:

- Hay là để Thọ Cô ở cùng với Huệ ca nhi?

Huệ ca nhi là con trai trưởng của lục bá phụ.

- Sao thế được? Thọ Cô vừa chuyển đến đây đã lại chuyển qua chỗ khác, con bé sẽ sợ. Kỷ thị phản đối.

- Vậy nàng nói xem nên làm thế nào? Lục bá phụ hơi mất kiên nhẫn.

Đậu Chiêu rất muốn nói con không sợ, con muốn ở một căn phòng riêng nhưng nàng không thể nói vậy, chỉ đành tỏ vẻ không hiểu gì, để bọn a hoàn mặc quần áo cho mình.

- Vậy thiếp theo chàng đến thư phòng. Giờ cứ để Thọ Cô ngủ ở gian chính.

Lục bá mẫu nói nhỏ.

Lục bá phụ sai a hoàn:

- Đi hỏi xem lão thái gia về Tây phủ từ bao giờ?

Đêm qua, bọn họ ngủ rồi mà bên nhị thái phu nhân còn chưa giải tán.

A hoàn đáp lời rồi đi. Một đại a hoàn khác của lục bá mẫu là Thái Thục sai mọi người dọn đồ ăn sáng. Hai đứa trẻ mày rậm mắt to được đám a hoàn, nhũ mẫu vây quanh bước vào.

Lớn là Huệ ca nhi, tên là Đậu Chính Xương, năm nay chín tuổi. Nhỏ là Chỉ ca nhi, tên là Đậu Đức Xương, năm nay bảy tuổi.

Đậu Chiêu liếc nhìn Đậu Đức Xương.

Kiếp trước, Đậu Đức Xương là kẻ khác biệt nhất trong họ Đâu.

Lúc người khác đọc sách, hắn đi gây họa khắp nơi. Lúc người khác thành thân, hắn lại đi lừa biểu tỷ nhà họ Kỷ về. Lúc người khác lập nghiệp thì hắn nuôi dế mèn trong viện, là công tử ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành.

Sau khi hành lễ vấn an, Đậu Đức Xương không để ý đến ca ca đang đứng cung kính giữa nhà, nhào vào lòng mẫu thân.

Kỷ thị cười yêu chiều, đẩy con út ra khỏi lòng rồi nói:

- Đã đi học rồi, không còn là trẻ con nữa, cẩn thận tứ muội cười con đó.

Hôm qua bọn họ đã gặp mặt, còn cùng đến nhà tam bá phụ ăn cơm. Trên đường đi, Đậu Đức Xương lén kéo tóc nàng, bị Đậu Chính Xương lườm thì mới thôi.

Hắn quay sang nhìn Đậu Chiêu khẽ gọi "Tứ muội" rồi lại cười khúc khích rúc vào lòng mẫu thân.

Kỷ thị dở khóc dở cười.

Đậu Chiêu quay mặt đi.

Nàng nhớ lại hai đứa con của mình...

Bên kia, lục bá phụ đang hỏi bài Đậu Chính Xương:

- Hôm qua tiên sinh dạy cái gì?

Đậu Chính Xương cung kính đáp: 

- Khổng Tử nói: "Bất hoạn nhân tri bất kỷ tri, hoạn bất tri nhân dã".

- Giải thích thế nào?

Đậu Chính Xương nói:

- Người không biết ta cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta; ta không biết người thì hiền hay ngu cũng không phân biệt được, thiện ác vô chừng, đủ để hỏng việc, hại mình.

Lục bá phụ hài lòng gật đầu rồi lại nhìn Đậu Đức Xương.

Đậu Đức Xương ngoan ngoãn đứng thẳng dậy.

Nhưng sắc mặt lục bá phụ vẫn rất khó coi. Hắn trầm giọng hỏi:

- Hôm qua tiên sinh nói những gì?

- Tô Minh Duẫn, hai mươi bảy, vẫn cố gắng học hành, sau thành tài.

Hắn đáp rất nhanh, vừa nhìn đã biết là học vẹt.

- Giải thích thế nào?

- Đến hai mươi bảy tuổi chúng ta đọc sách vẫn chưa muộn.

Lục bá phụ đập "bộp" len bàn, mặt xanh mét.

Đậu Chính Xương cúi đầu, vai run run.

Đậu Đức Xương nhìn Kỷ thị cầu xin.

Sắc mặt Kỷ thị còn đáng sợ hơn Đậu Thế Hoành.

Đậu Đức Xương rụt đầu, ngoan ngoãn nói:

- Tô Minh Duẫn, tên Tô Tuân, tự Lão Tuyền, người Mi Châu, Mi Sơn...

Sắc mặt lục bá phụ dịu lại.

A hoàn lục mà bá phụ sai đi hỏi chuyện đã quay lại, bẩm:

- Bên thái phu nhân còn chưa giải tán ạ.

Lục bá phụ ngạc nhiên, nói với lục bá mẫu:

- Ta đi xem sao!

- Ăn sáng rồi hãy đi.

Lục bá mẫu nói, lục bá phụ đã khoát tay áo, vội vàng ra ngoài.

Vẻ mặt huynh đệ Đậu Chính Xương, Đậu Đức Xương thoải mái hơn. Đậu Đức Xương lại lỉnh lên ghế, còn vẫy vẫy Đậu Chiêu:

- Tứ muội mau đến đây! Hôm nay có canh rau hẹ. Rau hẹ nhà huynh nấu ngon lắm. Đầu bếp đó được mẫu thân huynh đưa từ Nghi Hưng đến. Canh rau hẹ do nàng ta nấu khác hẳn của tổ mẫu, tam bá mẫu nấu đó, chắc chắn muội chưa được ăn bao giờ đâu.

Lục bá mẫu là người phía nam, không quen ăn trên sập, lục phòng ăn cơm đều ngồi bàn.

- Con cứ như con khỉ ấy thôi, chẳng lúc nào ngồi yên!

Kỷ thị mắng yêu con, bế Đậu Chiêu ngồi lên chiếc ghế bành bên bàn, lại sợ Đậu Chiêu không quen nên sai một a hoàn giúp Đậu Chiêu.

Đậu Đức Xương nhăn mặt với mẫu thân.

Kỷ thị và Đậu Chính Xương đều bật cười.

Lúc ăn sáng, tuy mọi người đều tuân theo lễ nghi "Ăn không nói, ngủ không nói" nhưng lại cười rất vui vẻ, không khí rất tốt.

Ăn xong, hai huynh đệ hành lễ với mẫu thân rồi đến trường học.

Kỷ thị bế Đậu Chiêu đi vấn an nhị thái phu nhân.

Đậu Chiêu nhìn con đường rợp bóng mát, nghĩ lại những lời đêm qua đã nghe được.

Hai tháng sau, Vương Hành Nghi được thăng chức thành Hữu Thị lang Binh bộ kiêm  Ngự sử tuần phủ Cam Túc, phụ trách thành Mã. Một năm sau, người Mông Cổ xâm chiếm, Vương Hành Nghi đánh lui quân Mông Cổ, bắt được năm ngàn con ngựa, giết được ba vạn quân địch, được thăng thành Tuần phủ Thiểm Tây.

Sau vì Vương Hành Nghi nhiều lần đánh lui quân Mông Cổ, chiến công hiển hách, Vương Trí Bính cũng được phong ấm* thành Chỉ huy thiêm sự Mật Vân vệ, quan hàng tứ phẩm.

Trong khi đó, bá phụ của nàng vẫn đang đau khổ giãy giụa ở vị trí Thi lang Lại bộ. Mãi đến bảy năm sau, Tằng Di Phân chết vì bệnh thì ông mới được Hà Văn Đạo ủng hộ mà tiến vào nội các, quản lý Lại bộ. Nhưng so với Vương Hành Nghi, danh vọng của ông không chỉ kém một chút thôi đâu, thế nên dù kinh nghiệm lâu hơn Vương Hành Nghi, chức quan quan trọng hơn Vương Hành Nghi nhưng vẫn xếp sau Vương Hành Nghi.

Kiếp này, sự sống lại của nàng đã phá vỡ quỹ đạo ban đầu, chuyện liệu có thay đổi gì không?

Đậu Chiêu mỉm cười, cùng lục bá mẫu dừng lại trước cửa phòng thái phu nhân.

Vú Liễu là người thân tín nhất của Nhị thái phu nhân đánh mắt với lục bá mẫu:

- Thái phu nhân có việc bàn bạc với lão thái gia bên phủ Tây, hôm nay miễn thỉnh an.

Lục bá mẫu cũng gặp nhị đường tẩu đến, hai người rời khỏi viện của nhị thái phu nhân.

Nhị đường tẩu hỏi nhỏ lục bá mẫu:

- Người biết chuyện gì không?

Lục bá mẫu lắc đầu, nói:

- Nếu cháu nghe được tin gì, nhớ nói lại cho ta biết đó.

- Đương nhiên rồi.

Nhị đường tẩu gật đầu, vươn tay với Đậu Chiêu:

- Nà Thọ Cô, lại đây cho nhị đường tẩu bế một cái nào.

Đậu Chiêu từ lòng lục bá mẫu chuyển qua lòng nhị đường tẩu. Nhị đường tẩu bảo con mình cũng đi theo để vấn an nhị thái phu nhân:

- Mau chào tứ cô.

Hai bé trai, một bé gái. Hai bé trai lần lượt là năm tuổi và bốn tuổi, bé gái hai tuổi, mắt trong veo tò mò nhìn Đậu Chiêu gọi:

- Tứ cô!

Nhị đường tẩu đặt Đậu Chiêu xuống đất, cười nói:

- Chơi với các cháu của con đi.

Lục bá mẫu lại Đậu Chiêu lại:

- Chúng ta phải đến chỗ đại tẩu vấn an, lát nữa sẽ qua chỗ cháu chơi.

Nhị đường tẩu cười đồng ý, đến tàng cây hoa quế đã hơn trăm nay ở cửa viện thì chia tay nhau.

Lục bá mẫu bế nàng, chậm rãi quay về phòng mình.

Đậu Chiêu ngạc nhiên.

Lục bá mẫu đột nhiên dừng bước.

A hoàn đi theo sau bọn họ đều đứng bất động.

Lục bá mẫu một mình bế Đậu Chiêu đến nhà thủy tạ cách đó không xa.

- Thọ Cô.

Nàng đặt Đậu Chiêu ngồi trên cối xay gió trong nhà thủy tạ, mình thì ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Đậu Chiêu, khẽ hỏi:

- Con muốn đọc sách?

Đậu Chiêu sửng sốt.

Tổ phụ của lục bá mẫu là thám hoa, là một học giả uyên thâm trên văn đàn. Lục bá mẫu có kiến thức sâu rộng, không chỉ tinh thông âm luật, hơn nữa còn viết chữ rất đẹp, nghe nói có đôi khi còn cùng lục bá phụ nói chuyện sách vở. Sự cấm kỵ nam nữ ở Giang Nam còn nghiêm khắc hơn phương Bắc nhiều, những tiểu thư tinh thông văn vẻ đều là học theo mẫu thân, đại tẩu, cô cô mình.

Chẳng lẽ lục bá mẫu muốn dạy nàng đọc sách?

Trước kia nàng chỉ cảm thấy chữ của mình không đẹp bằng các tiểu thư học chữ. Hôm qua nghe lục bá mẫu nói chuyện thì nàng mới hiểu mình thua kém những nữ tử có học thức đến cỡ nào.

Nếu có thể đi theo lục bá mẫu đọc sách thì đúng là không gì tốt hơn.

Nàng gật đầu thật mạnh.

Kỷ thị bật cười, ánh mắt dịu dàng, khẽ nói:

- Con ngoan lắm! Con phải nhớ kỹ, phải học theo điều tốt trong sách.

Nàng đang thương cho mình bị người coi làm quân cờ mà còn phải cảm kích những kẻ đó?

Lòng Đậu Chiêu chua chát.

Hai người quay về phòng.

Mấy vú già đang chờ lục bá mẫu về.

Lục bá mẫu không để ý đến họ.

Nàng cẩn thận nhìn Đậu Chiêu luyện chữ, sai Thái Thục:

- Ngươi đem cuốn bản chữ mẫu "Mậu tùng các" tới đây.

Quay đầu lại, thấy Đậu Chiêu đang tròn mắt nhìn mình thì cười nói:

- Bản chữ mẫu "Mậu tùng các" đó là trước kia cô cô của bá mẫu viết cho bá mẫu, rất hợp cho con gái luyện chữ. Con tạm thời học viết theo đó. Buổi chiều, bá mẫu sẽ cẩn thận giảng cho con nên dùng lực, dùng bút thế nào.

Hoàn toàn bác bỏ những gì phụ thân dạy.

Đậu Chiêu cười mỉa mai.

Lúc này lục bá mẫu mới cho các vú già đang chờ ngoài hành lang đi vào bẩm chuyện.

Đậu Chiêu được Thái Thục đưa đến thư phòng của Kỷ thị.

Thư phòng này có những giá sách rất cao, kê sát tường, đầy những thi thư. Chính giữa thư phòng đặt một chiếc bàn lớn và hai chiếc ghế bành.

Bên bàn có một chiếc vạc cổ thật lớn, cắm đầy đủ các bức họa cuộn tròn. Trên bàn có ống đồng cắm đầy bút, bên cạnh đó là một chiếc hộp gốm, màu sắc diễm lệ, kiểu dáng tinh xảo, lại có một nghiên mực cổ, một thỏi mực tàu đặt bên nghiên mực.

Đậu Chiêu ngồi trước bàn, chưa mài mực đã ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng.

Đây mới là cách bài trí của thế gia.

Nàng không không thể thầm khen một tiếng.

Chương 39: Liên hoàn

Thái Thục giúp Đậu Chiêu đặt giấy lên bảng chữ mẫu, sau đó cầm quạt đứng bên nhẹ nhàng quạt cho nàng.

- Thái Thục tỷ tỷ, thời tiết nóng như vậy, tỷ nghỉ đi! Ở đây có Thỏa Nương là được. Tỷ ở đây, ta cũng không viết được. Đậu Chiêu cười nói.

Thái Thục cười đáp:

- Được, vậy nô tỳ ra ngoài cửa trông. Có chuyện gì tiểu thư cứ gọi nô tỳ.

Đậu Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, hạ thấp giọng nói với Thỏa Nương:

- Ngươi ra cửa trông, có người đến thì hãy ho một tiếng.

Thỏa Nương gật đầu, nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Đậu Chiêu rút giấy, viết thư cho cữu cữu: "... Nhị thái phu nhân nói, nếu phù chính Vương di nương, phụ thân của Vương di nương sẽ không chèn ép ngũ bá phụ, nếu người không viết giấy đồng ý thì để sau này con đi kiện Vương di nương".

Chẳng qua chỉ là mấy câu đơn giản, nàng không cẩn thận theo đúng quy tắc bình thường, viết qua hai nén nhang thì cũng xong, may chữ vẫn còn khá ổn.

Dùng khăn nhỏ hút mực, Đậu Chiêu gấp thành mảnh giấy nhỏ, sau đó vẫy vẫy tay với Thỏa Nương, nhỏ giọng hỏi nàng:

- Ngươi còn nhớ địa chỉ vú Bành viết cho ngươi không?

- Nhớ ạ!

Thỏa Nương nhỏ giọng đọc lại một lượt.

Đậu Chiêu vui vẻ, đưa tờ giấy cho Thỏa Nương:

- Lát nữa, ngươi đi xin phép lục bá mẫu cho nghỉ...

Nàng nói kế hoạch của mình cho Thỏa Nương.

Thỏa Nương gật đầu:

- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm được.

Sau đó chỉ vào tờ giấy nhỏ nhắc nhở nàng:

- Tứ tiểu thư, một lần đưa thư mất mười lạng bạc, người viết tờ giấy nhỏ thế này vẫn tính là một phong thư. Hay là viết thêm nữa đi, tính ra cũng lãi hơn.

Đậu Chiêu bật cười, sau đó cảm thán:

- Nếu cữu cữu còn không rõ nên làm gì, chỉ biết giận dữ với Đậu gia và Vương gia thì ta viết nhiều cũng vô dụng. Tốt nhất là ngắn gọn như vậy cho cữu cữu dễ hiểu, tránh để cho những kẻ tiểu nhân được đắc chí.

Thỏa Nương không hiểu.

- Ngươi chỉ cần làm theo lời ta dặn là được. Chuyện khác không cần nghĩ ngợi nhiều.

Đậu Chiêu cười nói.

Thỏa Nương cẩn thận cất tờ giấy vào trong người, hầu hạ Đậu Chiêu dùng bữa trưa xong rồi lời Đậu Chiêu, xin Kỳ thị cho nghỉ:

- Tiểu thư bảo nô tỳ về lấy gối đầu phong lan tiểu thư quen gối đến.

Kỳ thị bảo Thái Thục đi gọi xe đưa nàng về.

- Không cần, không cần! Chỉ là việc nhỏ, nô tỳ tự đi được ạ.

Thỏa Nương vội nói, từ chối rất dứt khoát.

Kỷ thị sinh nghi.

Chỉ là nàng luôn không muốn nhiều chuyện, gật đầu đồng ý. Ngẩng đầu lại thấy Đậu Chiêu đang luyện chữ đến toát mồ hôi.

Khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, lại vẫn ngồi thẳng tắp như lời nàng đã dặn, viết thật cẩn thận, không hề lười biếng.

Trong phút chốc, lòng nàng như mềm lại.

Nếu là Chỉ ca nhi thì đã sớm nhào vào lòng nàng rồi làm nũng.

Trẻ con không có mẹ như cây cỏ dại. Chỉ là dù khổ đến đâu thì cũng chỉ có thể cố chịu đựng thôi.

Nàng nghĩ nghĩ, sau khi Thỏa Nương đi thì lập tức gọi a hoàn Thái Vi đến, nói nhỏ:

- Đi xem Tố Hinh kia muốn làm gì?

Thái Vi đáp lời rồi đi.

Kỷ thị ngồi xuống bên Đậu Chiêu nhìn nàng viết chữ, thỉnh thoảng nói cho nàng cần phải chú ý cái gì.

Viết xong hai tập giấy lớn, Kỷ thị sai Thái Thục bưng chè đậu xanh vào:

- Nghỉ một lát đi, Thọ Cô! Ăn cái này cho đỡ nóng.

Đậu Chiêu cũng hơi mệt, ngồi ở đó cùng Kỷ thị ăn chè đậu xanh. 

Lục bá phụ quay về.

Lục bá mẫu còn chưa kịp chào thì lục bá phụ đã trầm giọng nói:

- A hoàn trong phòng ra ngoài sân cả đi.

Chỉ nháy mắt, phòng chỉ còn lại Đậu Thế Hoành, Kỷ thị và Đậu Chiêu.

Lúc này, vẻ ngoan ngoãn của trẻ con lại có tác dụng.

Lục bá phụ lơ đãng vuốt tóc Đậu Chiêu, nói với lục bá mẫu:

- Chư gia mời Chu học chính ra mặt, muốn trả canh thiếp của thất đệ về. Mẫu thân và tiểu thúc còn đang cãi cọ trong phòng. Tam ca bảo ta ra ngoài xem tình hình thế nào, buổi tối mọi người không cần chờ ta về.

Nhanh vậy ư!

Đậu Chiêu kinh ngạc.

Lục bá mẫu cũng giật mình, hỏi:

- Sao đột nhiên Chư gia lại muốn từ hôn?

- Vương nhị phu nhân cùng các huynh đệ nhà mình đến Chư gia gây chuyện. Chư cử nhân mất mặt, đóng cửa không ra, sau khi người nhà họ Bàng đi rồi thì sai người đi suốt đêm mời Chu học chính đến.

Lục bá phụ nói xong, thở dài:

- Chu học chính và Chư cử nhân là bạn tốt. Xem ra, Chư cử nhân đã quyết tâm từ hôn rồi.

- Vậy chàng mau qua đó đi. Có thể không từ hôn là tốt nhất, không thì người nhà họ Vương sẽ càng làm ầm lên.

Lục bá mẫu nhíu mày.

- Ta cũng nghĩ vậy. Ta đã phái quản sự đi tìm Bàng lão gia. Nếu ông ta vẫn không biết điều thì về sau đừng hòng làm ăn ở Bắc Trực nữa. Lục bá phụ đáp.

Hiển nhiên là lục bá mẫu cũng đồng tình với suy nghĩ của lục bá phụ:

- Chàng cẩn thận đấy, đừng để người ta bắt được sơ hở của mình.

Sau đó lại dặn dò lục bá phụ vài câu rồi tiễn lục bá phụ ra cửa.

Đậu Chiêu chậm rãi ăn chè đậu xanh, thấy lục bá mẫu tiễn lục bá phụ đi rồi lại ngây người thật lâu ở trong sân, sau đó mới vào phòng.

- Thọ Cô, muốn đi chơi với bá mẫu không?

Lục bá mẫu hỏi nàng, lúc này Thái Vi đã quay trở về, nàng nhỏ giọng bẩm báo:

- Lục phu nhân, Tố Hinh về phủ Tây cãi nhau với một đại a hoàn khác của tứ tiểu thư là Ngọc Trâm, nghe giọng điệu hình như là muốn kiểu kê lại toàn bộ đồ trong phòng của tứ tiểu thư. Ngọc Trâm nói là nàng ta đang xen vào việc của người khác, nàng ta nói Ngọc Trâm là trộm. Hai người gây lộn... Nô tỳ không dám ở lâu, vội quay về.

Chỉ bảo nàng ấy đi gây rối, nhân cơ hội để Kỷ thị biết Ngọc Trâm trộm đồ của mình. Không ngờ Ngọc Trâm lại phản ứng mạnh như vậy, hai người còn đánh lộn.

Nhưng Thỏa Nương vồn khỏe mạnh, Ngọc Trâm không phải là đối thủ của nàng ấy. Hơn nữa, Thỏa Nương là người cùng nàng đến phủ Đông, vú Du dù biết cũng không dám giữ Thỏa Nương ở lại phủ Tây chứ đừng nói là phạt Thỏa Nương. Nếu không chuyện Ngọc Trâm trộm đồ trong phòng mình để lấy lòng vợ Du Quốc Khánh sẽ bị lòi đuôi.

Vú già cưỡi lên đầu chủ nhân, các phu nhân Đông phủ vì giết gà dọa khỉ sẽ không dễ dàng cho qua, đến lúc đó sẽ chẳng phải là chuyện đánh mấy trượng rồi đuổi ra phủ nữa.

Đậu Chiêu cũng không lo lắng.

Kỷ thị vừa nghe thì đã biết là chuyện gì xảy ra. Nàng biến sắc:

- Ngươi không được nói chuyện này ra ngoài. Lát nữa Tố Hinh về, ngươi lập tức báo lại cho ta.

Thái Vi đáp lời rồi lui ra.

Kỷ thị như không có chuyện gì xảy ra, cầm "Tam tự kinh" đến, bắt đầu đọc cho nàng nghe.

Lúc trời chiều đã ngả về tây, Thỏa Nương quay về, còn giả vờ giả vịt cầm theo gối đầu phong lan.

Kỷ thị hỏi thẳng Thỏa Nương:

- Ngươi và Ngọc Trâm đánh nhau, vú Du nói sao?

Thỏa Nương ấp úng hồi lâu, như thể không biết nên nói sao.

Kỷ thị không hỏi tiếp, chỉ trầm ngâm nói:

- Ta không tiện can thiệp vào chuyện này nhưng ngươi có thể viết thư cho cữu mẫu của Thọ Cô, bảo Thọ Cô xin chúng ta giúp đỡ quản lý mọi chuyện. Ta nghĩ chúng ta sẽ không ngồi xem Thọ Cô bị bắt nạt như vậy. Còn về Ngọc Trâm, sáng mai ngươi quay lại bảo với vú Du là tứ tiểu thư quen dùng a hoàn của mình, hai ngày tới ta bận chuẩn bị cho lục gia vào kinh, bảo nàng ta đến đây giúp một tay. Ta sẽ có quyết định riêng.

Thỏa Nương thấy mọi chuyện quả đúng như Đậu Chiêu dự đoán thì mừng rỡ trong bụng, không nhịn được mỉm cười.

Kỷ thị cũng cười theo, nói:

- Ta rất thích người trung hậu thành thật như ngươi. Về sau chỉ cần chăm sóc Thọ Cô chu đáo thì ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu.

Thỏa Nương thấy giờ mình sống cũng rất tốt rồi nhưng được lục phu nhân tán thưởng thì vẫn là chuyện đáng vui mừng.

Nàng gật đầu lia lịa, cười càng rạng rỡ.

Kỷ thị thấy mặt trời đã xuống núi, nghĩ Đậu Chiêu ở trong phòng cả ngày, liền dẫn nàng đi dạo trong vườn, tiện tay chỉ cho Đậu Chiêu biết đây là hoa gì, đây là cây gì.

Nhị đường tẩu, tam đường tẩu, ngũ đường tẩu cùng đến thăm Đậu Chiêu.

Kỷ thị sai a hoàn bổ dưa và mang trái cây lên. Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương tan học. Đậu Hoàn Xương cao gầy trắng nõn và Đậu Khải Tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời cũng cùng đến.

- Chúng con tới thăm tứ muội/ tứ cô.

Kỷ thị khen ngợi hai người một hồi.

Tam đường tẩu rạng rỡ, kéo tay con, cười thật vui vẻ.

Đậu Hoàn Xương dịu dàng chào hỏi Đậu Chiêu:

- Tứ muội, muội ở đây quen không? Phủ Đông vui không?

Đậu Chiêu không có hứng xã giao với bọn họ, giả bộ như xấu hổ mà cười cười.

Bọn trẻ Đông phủ đều ở lại lục phòng ăn cơm tối.

Buổi tối, lục bá phụ không trở về, tổ phụ lại chạy đến.

Trưa hôm sau, tin Chư gia và Đậu gia giải trừ hôn ước truyền ra ngoài.

Đậu Chiêu cũng không cảm thấy đáng tiếc.

Một nữ nhân chỉ dựa vào việc nam nhân này chịu tang cho thê tử ba năm mà đã cảm thấy hắn là người tốt thì đủ biết kiến thức có hạn.

Nàng khẽ hừ một tiếng, rất nhanh đã quẳng chuyện này ra sau gáy, không nghĩ đến nữa. Trong lòng nàng, mẫu thân là người thuần khiết như nước, cứng rắn như lửa. Trên đời này chẳng có ai thuần khiết hơn mẫu thân của nàng, càng không phải ai cũng có thể thay thế.

Đậu Chiêu hỏi Thỏa Nương đi đâu.

Thái Lam cười nói cho nàng:

- Tố Hinh và Vương quản sự lên châu Chân Định, chiều mai sẽ về.

Theo Đậu Chiêu đoán, sau khi Kỷ thị biết chuyện này thì chắc chắn sẽ lén giúp nàng. Vì không để mọi người chú ý, quá nửa là nàng sẽ phó thác người của cửa hàng Kỷ gia ở phủ Thực Định truyền tin giúp, mà Vương quản sự lại chính là nô tài của Kỷ thị.

Khóe miệng nàng cong cong.

Ngọc Trâm bất an xách tay nải theo Thái Vi bước vào.

Đậu Chiêu đang viết chữ. Kỷ thị ngồi bên cạnh Đậu Chiêu, như không nghe thấy bẩm báo, mắt cũng chẳng nhướng lên, vừa quạt cho Đậu Chiêu vừa khen Đậu Chiêu viết chữ đẹp, chứ để Ngọc Trâm đứng đó hơn nửa canh giờ. Đợi Đậu Chiêu luyện chữ xong, Kỷ thị tự mình lau tay cho Đậu Chiêu rồi bưng canh hạt sen a hoàn mang lên bón cho Đậu Chiêu rồi mới nói:

- Ngươi là Ngọc Trâm hầu hạ tứ tiểu thư?

Giống như giờ mới nhìn thấy nàng.

Hai chân Ngọc Trâm run run, mồ hôi ướt đẫm nhưng cũng không dám nhúc nhích, nghe thấy Kỷ thị hỏi thì vội nói:

- Hồi bẩm lục phu nhân, nô tỳ chính là Ngọc Trâm.

Thái độ vô cùng kính cẩn.

Kỷ thị lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Đi xuống đi", sau đó tươi cười bón canh hạt sen cho Đậu Chiêu, kiên nhẫn dỗ dành:

- Thọ Cô của chúng ta ngoan quá, sắp ăn hết canh hạt sen rồi!

Các phu nhân phủ Đông và thất phu nhân có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?

Thất phu nhân đã mất, bọn họ nâng niu tứ tiểu thư như báu vật vậy.

Ngọc Trâm nhìn, ngây ngốc hồi lâu.

Một a hoàn khẽ kéo áo nàng:

- Còn không mau lui xuống.

Nàng lấy lại tinh thần, hoang mang ra khỏi phòng, bên tai là lời châm chọc của ai đó:

- Không phải nói từng hầu hạ thất phu nhân ư? Sao trông ngu ngốc vậy, không phải là đục nước béo cò, trà trộn vào đây chứ?

Chương 40: Bắt bí

Đậu Chiêu nhìn nhất cử nhất động của Kỷ thị, cố lắm mới không phì cười.

Lúc nàng mới vào hầu phủ cũng không ít lần tỏ vẻ như vậy với các vú già và quản sự trong Ngụy gia.

Ngọc Trâm vì may mắn nên mới được được làm đại a hoàn, sao có thể gặp những tình huống thế này.

Bị gạt qua một bên, nghe a hoàn bên người Kỷ thị châm chọc, khiêu khích, nhìn vú già của Kỷ thị lạnh lùng với mình, Ngọc Trâm quyết định đi tìm Thỏa Nương.

Không ngờ Thỏa Nương lại không ở đây!

Nàng ta gặp được a hoàn tướng mạo hiền lành ở sát bên phòng Thỏa Nương, vội hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ có biết Tố Hinh bên cạnh tứ tiểu thư đi đâu không?

A hoàn kia đang soi gương, đeo khuyên tai, nghe vậy nói: 

- Thỏa Nương và Vương quản sự lên châu Thực Định rồi.

Ngọc Trâm sửng sốt.

A hoàn kia cất gương nhỏ, cười đi tới nói:

- Ngươi mới tới à? Sao ta thấy lạ vậy. Vương quản sự là thị tì thân tín của lục phu nhân. Phu nhân nhà ta không quen ăn đồ ăn Bắc Trực nên lão thái thái ở Kỷ phủ thường sai người ở cửa hàng nhà họ Kỷ mang đồ ăn đến. Vương quản sự phải lên châu để lấy đồ cho phu nhân. Phu nhân thấy tứ tiểu thư rất thích chơi rối, Tố Hinh lại là người tứ tiểu thư thích nhất, chắc hẳn là biết sở thích của tứ tiểu thư nên sai Tố Hinh đi theo Vương quản sự đến cửa hàng nhà họ Kỷ chọn rối cho tứ tiểu thư. Chiều ngày mai là nàng ta sẽ về.

Ngọc Trâm đố kỵ đến đỏ mắt.

Cửa hàng nhà họ Kỷ ở châu Chân Định còn bán cả đồ chơi từ nước ngoài. Vợ Du Quốc Khánh từng đến đó một lần, bỏ ra hai mươi mấy lạng bạc mua về một chiếc hộp son nhỏ, bên trên vẽ mỹ nhân Tây Dương. Nàng ta coi như bảo bối, tết đến mới đem ra khoe một lần, còn nói về sau nếu phát tài, nhất định phải đến đó thăm thú một lần nữa.

Tố Hinh lại được quản sự của lục phu nhân đưa đến cửa hàng nhà họ Kỷ. Bọn tiểu nhị kia nể mặt lục phu nhân, chắc chắn sẽ tiếp đón chu đáo. So với vợ Du Quốc Khánh thì uy phong gấp mấy lần!

Sao nàng ta gặp được vận cứt chó như vậy?

Nói tới nói lui, sao nàng ta bằng được mình? Chẳng qua chỉ là bám chặt lấy tứ tiểu thư mà thôi...

Ngọc Trâm chợt có một suy nghĩ thoáng qua.

Đúng vậy, Tố Hinh ngu ngốc kia còn có thể khiến tứ tiểu thư yêu thích. Mình thông minh như vậy, chẳng phải lấy lòng tứ tiểu thư dễ như trở bàn tay?

Nghĩ đến đây, nàng cảm ơn a hoàn kia, đặt tay nải trong phòng Thỏa Nương, tự múc nước rửa mặt rồi về gian chính.

Kỷ thị đang dẫn Đậu Chiêu đứng dưới gốc cây, sai tiểu a hoàn hái hoa phượng tiên:

- ...Lấy chén nhỏ rồi nghiền ra, thêm chút phèn chua rồi để qua đêm, sáng mai là có thể nhuộm móng tay cho Thọ Cô của chúng ta rồi.

Nói xong, nàng ngồi xổm xuống, cầm bàn tay nhỏ xíu của Đậu Chiêu lên.

Bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm, da thịt mềm mại như thể chọc vào là sẽ chảy nước. Móng tay nho xinh, tay xòe ra, mu bàn tay có vài vết lõm xuống, lòng Kỷ thị mềm như nước.

Ngọc Trâm bước lên hành lễ với Kỷ thị và Đậu Chiêu:

- Lục phu nhân, tứ tiểu thư!

- À, ngươi lại đây.

Giọng của Kỷ thị rất hòa ái, so với sự lãnh đạm khi nãy quả thực là một trời một vực. Ngọc Trâm có cảm giác hoảng sợ vì được coi trọng, vội đáp "vâng", nói lấy lòng:

- Nô tỳ thấy Tố Hinh không ở trong phòng, nghĩ bên cạnh tiểu thư không có ai nên vội đến đây.

Kỷ thị gật đầu.

Đậu Chiêu chỉ nhìn nàng cười cười.

Trái tim căng thẳng của Ngọc Trâm cuối cùng cũng buông lơi.

Mọi người đều nói lục phu nhân bên phủ Đông rất hiền lành, vừa rồi chắc gặp chuyện không vui, vừa khéo mình lại ở đấy...

Có tiểu a hoàn bưng ly ngọc đựng hoa phụng tiên đến:

- Lục phu nhân, phu nhân thấy được không ạ?

Vẻ mặt Kỷ thị hơi do dự như không thể quyết định.

Ngọc Trâm vội ân cần nói:

- Lục phu nhân, lúc trước khi thất phu nhân còn sống, nô tỳ thường giúp phu nhân hái hoa phụng tiên.

Vừa nói vừa khuấy chung hoa phụng tiên:

- Người xem, thế này sẽ mềm hơn...

- Xem ra ngươi cũng tinh mắt đó.

Kỷ thị khen nàng. Lòng Ngọc Trâm mừng như mở cờ.

Chọn hoa phụng tiên xong rồi, Kỷ thị đưa Đậu Chiêu về phòng.

Ngọc Trâm vội vàng đuổi theo.

Tam bá mẫu đến nhưng chỉ đứng ở cửa chào hỏi Kỷ thị, không định đi vào.

- Lục đệ muội, bận sao?

Kỷ thị nhìn Đậu Chiêu một cái, do dự một lát, sai tiểu a hoàn kia:

- Đưa tứ tiểu thư vào phòng đi.

Sau đó sửa sửa lại tóc, đi về phía tam bá mẫu.

Đậu Chiêu cùng tiểu a hoàn và Ngọc Trâm đi vào phòng.

Tiểu a hoàn đặt chung ngọc xuống bàn, nói với Đậu Chiêu đang đứng bên sập:

- Tứ tiểu thư, nô tỳ đi lấy phèn chua đến đây, tiểu thư đứng đây đừng đi đâu nhé.

Lại nhờ vả Ngọc Trâm:

- Tỷ tỷ để ý tứ tiểu thư nhé!

- Ngươi cứ yên tâm đi đi, ở đây có ta rồi. Ngọc Trâm cười đáp.

Tiểu a hoàn lon ton chạy đi.

Ngọc Trâm ngồi xổm xuống nói chuyện với Đậu Chiêu:

- Tứ tiểu thư, tiểu thư muốn chơi đánh đu không? Tiểu thư bảo Tố Hinh về phủ, nô tỳ sẽ đưa tiểu thư đi chơi đu, ngày nào cũng chơi nhảy dây với tiểu thư được không?

Đậu Chiêu mặc kệ nàng ta.

Ngọc Trâm cố gắng tự lải nhải cả nửa ngày mà Đậu Chiêu vẫn không thèm đáp lời. Nàng ta thấy mất hứng, lại vì lúc trước đứng giữa trời nắng, giờ ngồi xuống, lúc đứng lên chân hơi nhũn ra, tay vịn lên bàn ở trên sập. Bàn rung lên, "loảng xoảng" một tiếng, chén ngọc lưu ly để trên bàn rơi xuống giường rồi vỡ tan thành mấy mảnh, hoa phụng tiên bên trong cũng văng ra tung tóe.

Nàng ta choáng váng.

- Làm sao vậy?

Tiểu a hoàn nghe thấy tiếng vỡ thì vội ôm bình gốm Cảnh Thái đi vào, thấy chén ngọc bị vỡ vụn thì sợ tái mặt:

- Sao lại thế này?

Các a hoàn đứng ngoài hành lang cũng đều xông vào.

Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn về phía Ngọc Trâm.

- Không phải ta, không phải ta!

Theo bản năng, Ngọc Trâm chối tội, lơ đãng lại nhìn thấy Đậu Chiêu đứng ở bên, nhất thời như bắt được cây cỏ cứu mạng:

- Là tứ tiểu thư... Đúng, là tứ tiểu thư nhớ tay làm vỡ!

※※※※※

Kỷ thị mặt tái mét, sai Thái Lam:

- Đến phủ Tây mời vú Du đến đây.

Đám a hoàn trong phòng không dám thở mạnh, thấy vú Du ra dấu thì đều khẽ thở phào, nối đuôi nhau lui ra.

Lúc này Kỷ thị mới nổi giận:

- Ngọc Trâm này chết cũng đáng!

Đầu tiên nàng chèn ép, sau đó lại khen ngợi chính là để Ngọc Trâm quá đắc ý mà làm sai chuyện gì đó, cũng tiện tìm cớ dạy dỗ Ngọc Trâm. Ai ngờ nàng còn chưa ra tay thì Ngọc Trâm đã gây chuyện xấu này.

- Cũng khó trách Tố Hinh gây lộn với nàng ta.

Vú Vương cũng nghĩ vậy nhưng vẫn khuyên Kỷ thị:

- May mà phát hiện sớm, không thì tứ tiểu thư còn phải chịu nhiều ấm ức!

Kỷ thị nhớ tới bàn tay mềm mềm nhỏ xíu của Đậu Chiêu, mắt ửng đỏ, dịu giọng:

- Thọ Cô đâu?

- Thái Thục và Thái Lam đang cùng tứ tiểu thư hái hoa phụng tiên ngoài vườn ạ! Chơi rất vui.

Vương ma ma đáp. Đáy mắt Kỷ thị chứa ý cười, do dự nói:

- Vú nói xem, nếu để Thọ Cô ở lại với chúng ta thì sao?

Mắt vú Vương giật giật, nói:

- Tam phu nhân đến đây là bàn chuyện này với người?

Kỷ thị yên lặng hồi lâu rồi khẽ gật đầu.

Vú Vương như hít phải ngụm khí lạnh:

- Chúng ta có thể mặc kệ chuyện này không?

※※※※※

Lúc Thái Lam đến, vú Du đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tê Hà viện ầm ĩ hỗn loạn. Người nhà họ Chư tới đòi từ hôn. Người nhà họ Bàng cáo mượn oai hùm sai cái này, sai cái nọ mà lão thái gia và thất gia lại chẳng thấy tăm hơi. Bà ta cũng chỉ là một vú già nho nhỏ, có những chuyện đâu thể tự quyết định được. Đám quản sự ai trốn được đều đã trốn, không trốn được thì đành cố trấn an người này người kia. Cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra. Mãi mới chờ lão thái gia về thì lục phu nhân bên phủ Đông lại gọi bà qua đó.

Người khác gọi thì bà có thể từ chối nhưng giờ tứ tiểu thư đang ở lục phòng bên phủ Đông. Lục phu nhân gọi bà, bà không dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Bà ôm trán, hỏi tiểu a hoàn đến báo tin:

- Có nói là chuyện gì không?

Tiểu a hoàn lắc đầu:

- Chỉ nói là bảo vú mau qua đó.

Vú Du đành phải dặn dò vú Hoắc vài câu rồi mang hai tiểu a hoàn qua bên phủ Đông.

Người đón bà là vú Vương.

Vú Vương cũng không đưa bà đến chính phòng ngay mà mời bà qua phòng bên ngồi.

- Đại tỷ à, muội biết mấy hôm nay tỷ bận đến mức chân không chạm đất, nếu không vì việc gấp thì phu nhân cũng không mời tỷ đến.

Bà nắm tay vú Du rồi kể lại chuyện của Ngọc Trâm:

- ... Chẳng qua là làm vỡ đồ, cùng lắm là bị phu nhân quở trách đôi câu, thế mà nó lại dám vu oan cho tứ tiểu thư. Như vậy đủ thấy bình thường nó kiêu ngạo thế nào. Nếu không nể thất phu nhân đã qua đời, e rằng phu nhân đã...

Vú Du chưa nghe hết mà đầu đã như nổ tung.

Biết ngay là có chuyện mà!

Đám a hoàn trong phủ thấy vợ Quốc Khánh không coi tứ tiểu thư ra gì nên cũng học theo. Nhất là loại người ngu ngốc như Ngọc Trâm. Đúng là ngu xuẩn!

Xét đến cùng đều là con mình gây họa.

Nhưng con lớn cũng không hơn được mẹ.

Bà chủ nội, con chủ ngoại, có một số việc đến khi bà biết thì ván đã đóng thuyền. Bà mắng con mấy lần, ban đầu nó còn nghe nhưng sau này còn cãi lại: "Chúng ta là người của thất phu nhân. Cho dù thất gia lấy ai thì cũng không có chỗ cho chúng ta. Chẳng bằng bây giờ tự tìm đường lui cho mình."

Bà biết con nói có lý nhưng cả đời bà hầu hạ họ Triệu, họ Đậu, rời khỏi đây thì biết đi đâu?

Con nói: "Mẫu thân yên tâm. Con sẽ không động chạm đến đồ đạc của tứ tiểu thư, chẳng qua là mượn danh nghĩa họ Triệu, họ Đậu, danh nghĩa tứ tiểu thư để buôn bán. Sau khi ích góp được chút vốn, mẫu thân lấy cớ tuổi lớn, chúng ta xin tân phu nhân ban ơn cho về quê. Có khi tân phu nhân còn cui vẻ cười lớn, rảnh đâu ngăn cản chúng ta!"

Giờ lục phu nhân bất mãn với bà, e rằng chuyện không còn đơn giản nữa.

Vú Du sợ hãi, vội nắm tay vú Vương:

- Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn. Muội đang mơ hồ, không nghĩ được gì, xin tỷ nói cho muội biết muội nên làm thế nào!

- Tỷ cũng là người tâm phúc bên cạnh chủ nhân, cẩn thận nghĩ lại sẽ biết nên làm gì thôi.

Tuy nói vậy nhưng vẫn cười:

- Muội gặp nhiều đứa như Ngọc Trâm rồi, giữ bên cạnh sẽ luôn gây tai họa bất ngờ.

Sau đó dẫn bà đi gặp Kỷ thị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp