Cửu Trọng Tử

Chương 501 - 505


2 năm

trướctiếp

 Chương 501: Tị nạn

Vì phải về cung làm việc, Tống Mặc đã rời giường khi mới giờ Dần. Hắn dùng qua bữa sáng rồi phi ngựa vào thành.

Tùng La ở lại lo liệu việc vặt của ngoại viện. Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong chịu trách bảo vệ biệt viện.

Đậu Chiêu và tổ mẫu tưới nước bắt sâu trong vườn rau sau biệt viện. Nếu không có Nguyên ca nhi ở bên chơi đùa, thời gian dường như trở lại lúc Đậu Chiêu chưa xuất giá.

Khi Tống Mặc quay lại, hắn nhịn không được nhéo mũi nàng, cười nói:

- Sau này già rồi hai ta chuyển đến biệt viện đi. Nàng trồng hoa, ta tưới nước. Ngày lễ tết, hai ta về để con cháu vấn an. Nếu chúng hiểu thảo, hai ta sẽ thưởng bao lì xì. Nếu chúng khiến hai ta không vui, hai ta sẽ dạy cho chúng một bài học...

Đậu Chiêu cười quặn ruột.

Tống Mặc đi, Kỷ Lệnh Tắc tới.

Tổ mẫu biết nàng lớn lên trong gia đình giàu có, không quen việc đồng áng nên tiếp nàng trong phòng khách.

Kỷ Lệnh Tắc ngồi nói chuyện với tổ mẫu, cười đùa với Nguyên ca nhi cả buổi sáng.

Đậu Chiêu thấy Kỷ Lệnh Tắc có việc mới đến. Sắp đến giờ cơm trưa, nàng lấy cớ muốn nhờ nấu giúp mỳ lạnh, cùng Kỷ Lệnh Tắc nói chuyện trong phòng trà:

- Có phải trong nhà xảy ra việc gì không?

Kỷ Lệnh Tắc thấy bát mỳ trắng nõn làm từ gạo mới thu hoạch, điểm thêm dưa leo tươi mát cùng đậu phộng vàng ươm thì trầm trồ khen, sau đó nói:

- Hôm qua, Vương nhị thái thái bên ngõ Liễu Diệp đến chơi, tặng rất nhiều trang sức quý giá coi như là quà mừng vì trước đó không đến dự hôn lễ. Sau đó, Vương nhị thái thái kể lể thất phu nhân sống ở Vương gia khổ thế nào; bảo tẩu đã gả vào Đậu gia, là một người vợ đức hành thì nên đón thất phu nhân về. Tẩu nghĩ mình không thể quyết định việc này nên đến hỏi tứ cô cô.

Đậu Chiêu cười khinh.

Vương gia được đấy!

Chỉ tính riêng chuyện giải thích rõ ngọn ngành đã khó mở miệng. Nếu Đậu Đức Xương cưới con gái nhà khác, có lẽ tân nương tử đã vội vàng nghe theo để bảo vệ hiền danh. May thay Đậu Đức Xương cưới Kỷ Lệnh Tắc đã biết tất cả, không thì thật rắc rối!

Nàng nói thẳng:

- Muội vất vả lắm mới tống được thất phu nhân đi. Tẩu tuyệt đối đừng đón bà ta về.

Kỷ Lệnh Tắc cười híp mắt, nói:

- Có lời này của muội, tẩu an tâm rồi.

Nàng hỏi sang vấn đề khác:

- Tẩu thấy bước đi của muội vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, không sống như đang mang thai. Có bí quyết gì không?

Đậu Chiêu nhịn không được trêu ghẹo Kỷ Lệnh Tắc:

- Tẩu vội gì chứ? Lúc nào tẩu có tin mừng, muội sẽ truyền thụ cho tẩu ít kinh nghiệm mà.

Kỷ Lệnh Tắc ngượng chín mặt.

Sau khi tiễn Kỷ Lệnh Tắc, Đậu Chiêu nghỉ trưa.

Giữa trưa nắng chói chang khiến người ta chỉ muốn lười biếng nằm mát.

Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng ồn ào.

Đậu Chiêu nhíu màu, hỏi Nhược Đồng:

- Ngươi đi xem ai đang ầm ĩ ngoài đó.

Nhược Đồng nhanh chóng trở về bẩm:

- Thưa phu nhân, là nhị gia ạ. Nhị gia cùng bằng hữu đến chùa Bạch Tướng ngắm cảnh. Không may xe ngựa bị lật, nhị gia bị kẹp chân nên không thể động đậy. Biết phu nhân đang ở biệt viện, nhị gia bảo hộ vệ mướn kiệu khiêng qua đây, còn nhờ chúng ta gọi giúp đại phu.

Đậu Chiêu nhíu mày, hỏi:

- Đoàn người của họ gồm những ai? Hiện đang ở đâu?

Nhược Đồng thưa:

- Tổng cộng là mười lăm người. Trong đó có ba người là bằng hữu của nhị gia, mười hai người còn lại là hộ vệ của nhị gia. Tùng La sắp xếp cho họ ở gian đông, nhị gia thì được người hầu khiêng vào thư phòng của ngoại viện; đã kêu gia đinh mời đại phu.

Nàng vừa dứt lời, một tiểu a hoàn chạy vào bẩm:

- Một tùy tùng của nhị gia thay nhị gia đến vấn phu nhân và cụ ạ.

Đây vốn là lễ nghĩa thường tình. Đậu Chiêu bảo người cầm mấy khối bạc vụn đuổi tùy tùng của Tống Hàn đi, còn dặn Nhược Đồng:

- Ngươi dặn Đoạn sư phụ tăng cường phòng vệ, tuyệt đối không để người của nhị gia vượt qua cửa trong.

Nhược Đồng khom gối rồi lui xuống.

Tùng La mời đại phu tới.

Đại phu nói Tống Hàn có thể bị trẹo chân nhưng không loại trừ khả năng bị gãy xương, kê hai đơn thuốc, khuyên Tống Hàn không nên di chuyển và theo dõi vài ngày. Nếu chân vẫn đau tức là gãy xương, không thì có thể chỉ là bong gân.

Tống Hàn sợ tái mắt, giục Tùng La:

- Mau mời ngự y của Ngự Y viện! Mau lên! Ta sắp thành tên què rồi. Các ngươi không được đụng đến ta, ta muốn nằm nghỉ trên giường La Hán.

Đậu Chiêu chẳng buồn quan tâm đến hắn, bảo người tháo ván cửa nhà bếp, nói: "Trong kho không có giường La Hán. Nếu muốn yên tĩnh nằm nghỉ thì dùng cái này khiêng người đến phòng cho khách."

Tống Hàn tức run người. Nhưng bằng hữu đang ở đây, hắn đành hậm hực để hộ vệ khiêng đến phòng cho khách.

Tùng La sắp xếp bằng hữu của Tống Hàn ở cạnh phòng hắn, sai người vào thành mời ngự y đến khám.

Tiểu a hoàn sắc thuốc rồi mang vào. Tống Hàn tức giận hất hổ chén thuốc, gân cổ lên mắng:

- Ngươi bị ngu à? Thuốc của tên lang băm kia mà ngươi cũng dám cho ông đây uống? Ngươi chán sống rồi đúng không?

Tiểu a hoàn chỉ làm mấy việc quét dọn linh tinh, lần đầu bị quát như vậy lập tức khóc rống lên.

Mặt Tống Hàn đen như đáy nồi.

Bằng hữu của Tống Hàn bảo tiểu a hoan ra ngoài rồi an ủi:

- Nhị gia bị gãy chân nên nóng nảy. Ngươi đừng sợ.

Tiểu a hoàn gật đầu, lúc lui xuống vẫn còn nức nở.

Ngoại viện khi thì đòi trà bánh, khi thì đòi sách truyện để giải sầu, mãi đến lúc lên đèn mới yên tĩnh trở lại.

Tổ mẫu hỏi Đậu Chiêu:

- Có cần phái tiểu a hoàn qua hỏi thăm vết thương của hắn không?

- Không cần đâu!

Đậu Chiêu vừa chơi dây với Nguyên ca nhi vừa nói:

- Ngày mai, Nghiên Đường được nghỉ rồi. Cứ để chàng ấy về xử lí chuyện này.

Tổ mẫu biết huynh đệ Tống gia có mâu thuẫn nhưng không biết chi tiết thế nào. Cơ mà bà tin Đậu Chiêu và Tống Mặc nên không hỏi nhiều, cùng Nguyên ca nhi chơi dây.

Gừng càng già càng cay! Bà hợp lực với Nguyên ca nhi thắng được Đậu Chiêu.

Bé phấn khích nhảy cẫng lên, đòi chơi thêm ván nữa.

Đậu Chiêu cười tủm tỉm, chơi tiếp. Chơi đến giờ Hợi, Nguyên ca nhi bắt đầu ngáp ngủ.

Nàng giúp nhũ mẫu tắm cho Nguyên ca nhi. Nguyên ca nhi vừa đặt lưng xuống đã ngủ khò khò.

Đậu Chiêu vuốt mái tóc đen mượt của con trai, đứng dậy về phòng.

Ban đêm ở Hương Sơn rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng kêu từng hồi.

Ba bóng đen xuất hiện trên nóc nhà của phòng cho khách rồi phi sang nóc nhà của gian chính.

Hai người đứng canh. Một người cẩn thận cạy miếng ngói ra, đưa ống trúc vào phòng rồi thổi một hơi.

Chỉ chốc lát, khắp phòng đã thoang thoảng một mùi hương ngòn ngọt.

Ba người nằm im trên nóc nhà.

Ước chừng một tuần hương, bọn họ lần lượt nhảy xuống từ chỗ ngói vừa cạy.

Tựa như giọt nước rơi xuống mặt hồ.

Gian chính vẫn yên tĩnh, không có tiếng động nào.

Bỗng nhiên, một bóng đen bay vút lên, định chạy về phía ngoại viện.

Đúng lúc đó, đèn đuốc khắp nơi sáng trưng. Kẻ mặc áo đen bị lộ. Hắn có vóc người gầy nhỏ, mặt đã được che kín không rõ thân phận.

- Vị bằng hữu này muốn đi đâu?

Đoạn Công Nghĩa đi ra từ góc tối, tay cầm đao lớn. Trong đêm tĩnh lặng, giọng của hắn càng vang dội:

- Đây là biệt viện của phủ Anh Quốc Công. Ngươi tưởng là nhà tranh vách đất, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?

Lời còn chưa dứt, một ánh trắng lóe lên ngay sát kẻ mặc áo đen. Một đao lớn vung về phía hắn, ép hắn rơi xuống nóc nhà.

Võ công của tên này rất cao. Hắn không những tránh được đòn đánh lén mà còn lập tức rút kiếm đáp trả.

Đoạn Công Nghĩa ồ lên, hô lớn:

- Bây giờ không phải lúc đấu võ, các ngươi còn bày đặt một trọi một cái gì!

Xung quanh vang lên tiếng cười. Rất nhiều người xuất hiện vây kẻ mặc áo đen lại.

Người đông thể mạnh. Kẻ mặc áo đen không thể địch lại tất cả.

Đoạn Công Nghĩa đứng bên cạnh chỉ huy:

- Cẩn thận hắn tự sát!

Vừa nói xong, kẻ mặc áo đen đã khụy xuống, ngã lăn trên đất.

- Mẹ khiếp!

Đoạn Công Nghĩa phi tới, kéo khăn che mặt của hắn.

Là một trong mười hai hộ vệ của Tống Hàn.

- Cái tên lòng dạ thối nát này! Để ta xem hắn biện minh thế nào!

Đoạn Công Nghĩ căm phẫn nói:

- Bắt ba kẻ kia lại, chờ Thế Tử gia về tra khảo.

Một hộ vệ thưa: "Vâng". Lấy khăn thấm nước che mặt rồi vào gian chính.

Đoạn Công Nghĩ hỏi:

- Nhị gia đâu?

Một hộ vệ khác nói:

- Lão đại yên tâm. Người của chúng ta đang giám sát, đảm bảo một con muỗi cũng không thể bay vào. Nhưng nếu nhị gia tự sát, chúng ta cũng hết cách.

Tự sát còn phải xem có dũng khí không đã.

Giọng điệu của hộ vệ đầy mỉa mai.

Đoạn Công Nghĩa khinh thường nói:

- Hắn tự sát, chúng ta càng bớt được nhiều phiền phức!

Đoạn Công Nghĩa vác đao đến chỗ Tống Hàn, đứng trước cửa hô lớn:

- Nửa đêm nửa hôm, hộ vệ của nhị gia xông vào gian chính, bị chúng tôi bao vây thì tự sát. Có phải nhị gia nên cho chúng tôi một lời giải thích không?

Trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Đoạn Công Nghĩa lại nói:

- Nửa đêm có đạo tặc xông vào. Trong lúc bảo vệ phu nhân, nhị gia bị đạo tặc giết. Nhị gia thấy lý do này được không?

Nói rồi hắn lui về sau hai bước, hô lớn:

- Người đâu, châm lửa đốt phòng!

Trong phòng lập tức sáng đèn. Cửa kẽo kẹt mở ra. Mặt Tống Hàn tái mét. Hắn kêu lên:

- Bọn họ uy hiếp ta. Ta cố ra hiệu cho các người nhưng không được. Ta cũng là người bị hại! Các người mau báo cho ca ca của ta, có người muốn hại huynh ấy!

Đoạn Công Nghĩa nhếch mép, cười nói:

- Đắc tội rồi, nhị gia! Bây giờ ngài theo chúng tôi đến gặp phu nhân! Còn những hộ vệ của ngài nếu không chịu hạ vũ khí đầu hàng thì phiền ngài đá xác của bọn chúng ra đây. Tôi không dám tự tiện xông vào chỗ của ngài đâu!

Chương 502: Đêm hè

Đối lập với lồng đèn đỏ rực là khuôn mặt trắng bệch của Tống Hàn.

Hắn nói nhỏ:

- Các ngươi ra đi!

Năm, sáu hộ vệ đi ra từ phía sau. Bọn họ ném bính khí xuống đất, giơ cao hai tay.

Đoạn Công Nghĩa vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười hỏi:

- Chỉ có mấy người này thôi sao?

- Chỉ có thế thôi!

Tống Hàn xanh mặt, nói:

- Những người khác không phải thuộc hạ của ta!

Đoạn Công Nghĩa ra hiệu cho người của mình.

Mấy hộ vệ cường tráng trói tất cả người của Tống Hàn lại.

Tống Hàn ngậm đắng nuốt cay.

Đoạn Công Nghĩa nói: "Thứ lỗi!". Lấy một sợi dây, đi về phía Tống Hàn.

Nhận ra Đoạn Công Nghĩa muốn làm gì, Tống Hàn lùi về sau, gào lên:

- Thằng chó, mày muốn làm gì?

Đoạn Công Nghĩa sa sầm mặt, nói:

- Ngươi mưu hại phu nhân và trưởng tôn của phủ Anh Quốc công, Hoàng Thượng không ban ngươi tội chết mới lạ. Ta gọi một tiếng "nhị gia" là đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có không biết điều!

Sau đó thô lỗ trói Tống Hàn, giải tới một gian nhà nhỏ ở phía tây của hậu hoa viên.

Biệt viện ở Hương Sơn là gia sản của phủ Anh Quốc công. Lúc nhỏ, Tống Hàn cũng thường xuyên theo Tưởng phu nhân đến đây. Nhận ra nơi này là chỗ ở của lũ hầu già, hắn thầm hồi hận, không ngờ Đậu Chiêu lại trốn ở đây. Nhưng sao nàng ta có thể phát hiện kế hoạch của mình?

Hắn nghĩ mãi vẫn không tìm ra sơ hở, lảo đảo theo Đoạn Công Nghĩa vào phòng.

Cửa sổ dùng bạt che lại, nhìn từ ngoài chỉ thấy tối om. Kỳ thật, bên trong thắp hai ngọn đèn, cũng bởi vậy mà trong phòng trở nên khá oi bức. Nhưng không khí thoang thoảng hương mai khiến người ta bớt phần nào khó chịu.

Nguyên ca nhi nằm ngủ trên kháng cạnh cửa sổ. Một cụ bà đang quạt cho Nguyên ca nhi. Kim Quế và Ngân Quế đứng bên cạnh. Đậu Chiêu ngồi ở rìa kháng, lạnh lùng nhìn hắn.

Tống Hàn run cầm cập, bắt đầu khóc:

- Đại tẩu! Đệ giả vờ tức giận ở ngoại viện nhưng không ai đến. Đệ muốn sai người báo tin cho đại tẩu và cụ nhưng bị ngăn cản. Đại tẩu và Nguyên ca nhi vẫn bình an thì tốt quá rồi! Đệ chỉ sợ mọi người gặp xảy ra chuyện, đệ chết cũng không chối được tội này...

Đậu Chiêu ngán ngẩm nói:

- Nhị gia hát không mệt nhưng ta nghe chán rồi. Ngươi khai tất cả, ta coi như người bị uy hiếp và không truy cứu. Còn nếu ngươi cứ muốn vòng vo tam quốc, ta đành phải giao ngươi cho Thế Tử gia xử lý. Quyết định nhanh đi! Trời nóng thế này, tính nhẫn nại của ta cũng có hạn!

Tống Hàn vùng vẫy đi đến.

- Đại tẩu, tẩu đừng nghĩ oan cho đệ...

Đậu Chiêu cười khinh bỉ, ngắt lời hắn:

- Lúc phủ Anh Quốc công gặp hỏa hoạn, ta vẫn có thể bảo vệ Di Chí đường mặc cho Thế Tử gia vắng nhà. Ngươi coi thường ta quá rồi đấy, Tống Hàn!

Nàng quay sang bảo với Kim Quế:

- Ngươi đếm đến một trăm. Nếu nhị gia vẫn cứng miệng...

Nàng nhìn Đoạn Công Nghĩa. Vẻ mặt như phủ một lớp băng lạnh.

- Sư phụ kéo hắn ra ngoài làm thịt. Hắn luôn mồm bảo mình bị người khác uy hiếp, vậy thì xong chuyện cứ nói hắn bị thổ phỉ diệt khẩu rồi!

Đoạn Công Nghĩa sảng khoái đáp "vâng", hớn hở nói:

- Phu nhân yên tâm! Đây không phải lần đầu tiên tôi làm việc này. Nhớ lần trước tên nhãi họ Bàng cũng la làng như vậy rồi bị chúng ta đánh thành tàn phế.

Hai người thản nhiên bàn chuyện đánh giết, cụ bà bên cạnh thì bình tĩnh ngồi đó như đang nghe bọn họ đàm luận về thời tiết.

Kim Quế rùng mình.

Một trận ớn lạnh dâng lên trong lòng Tống Hàn.

Cửa đột nhiên mở. Trần Hiểu Phong vốn phải canh giữ ở ngoài lại xông vào:

- Có chuyện rất lạ, thưa phu nhân! Côn trùng đột nhiên không kêu nữa.

Đậu Chiêu dựng tóc gáy.

Nàng và Đoạn Công Nghĩa quay sang nhìn nhau. Đoạn Công Nghĩa nói:

- Để tôi ra xem thế nào.

Đậu Chiêu gật đầu.

Trần Hiểu Phong cũng ra theo.

Bên ngoài vang lên tiếng huýt sao, sau đó là một giọng nam:

- Kính xin Đậu phu nhân bế theo con trai của mình ra đây. Chúng tôi không định hại phu nhân, chỉ muốn mới phu nhân đến phủ làm khách ít ngày. Phu nhân không nên phản kháng. Chúng tôi mang hơn năm mươi nỏ chiến. Không cẩn thận sẽ bị bắn lỗ chỗ thành tổ ong!

Nỏ chiến là binh khí bị quản lí, chỉ dùng trong quân đội.

Đậu Chiêu cau mày.

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng.

Đoạn Công Nghĩa ân hận muốn chết. Hắn tức tối nói:

- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau! Đều tại tôi không nhận ra gian kế của Tống Hàn!

Đậu Chiêu liếc mắt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hàn, lắc đầu nói:

- Không thể trách sư phụ! Tống Hàn cũng không biết mình là mồi nhử. Nhưng chắc chắc đối phương quyết tâm bắt được tôi và Nguyên ca nhi.

Nàng hỏi Đoạn Công Nghĩa:

- Liệu Tống Hàn có thể cởi dây trói không?

Đoạn Công Nghĩa vỗ ngực.

- Ngoại trừ sư phụ đã mất, trên đời này không còn người thứ hai cởi được dây do chính tay tôi buộc.

Đậu Chiêu gật đầu, nói:

- Được! Để Tống Hàn chắn trước. Tôi muốn thương lượng với đối phương.

- Không...

Chân Tống Hàn nhũn như bún.

Đoạn Công Nghĩa xách Tống Hàn đi trước.

Đậu Chiêu quan sát xung quanh.

Dưới ánh trăng, bốn phía và cả trên nóc nhà có rất nhiều người. Mũi tên sắc nhọn lóe sáng, chỉ cần thả tay là đồng loạt bắn tới, xuyên tim chết người.

Đậu Chiêu căng thẳng.

Tống Hàn kêu lên:

- Không được bắn! Không được bắn! Ta là nhị gia của phủ Anh Quốc công! Chủ nhân của các ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần ta bắt được Đậu thị, ngài ấy sẽ...

Sau đó, Đậu Chiêu và Đoạn Công Nghĩa ngửi thấy mùi khai.

Đậu Chiêu nhíu mày.

Đoạn Công Nghĩa cười nhạo:

- Thỏ đế mà cũng học đòi giết người! Bảo sao ngươi bị chủ nhân coi thường. Bọn chúng thả con săn sắt bắt con cá rô. Ngươi chỉ là con tốt thí, bớt ảo tưởng đi! Ngươi tin không? Chỉ cần hai bên thương lượng thất bại, kẻ bị bắn chết đầu tiên chính là ngươi.

Tống Hàn run như cầy sấy, sợ đến mức không nói được gì.

Đoạn Công Nghĩa đá hắn.

- Ngươi còn không mau khai ra chủ mưu, chẳng lẽ muốn chết thật?

Tống Hàn sợ lắm rồi nhưng vẫn ngậm chặt miệng.

Đậu Chiêu mặc kệ hắn, hỏi Đoạn Công Nghĩa:

- Nếu tên phóng liên tục, chúng ta có thể cầm cự đến bao giờ?

Đoạn Công Nghĩa do dự, đáp:

- Nếu người của chúng ta không bị thương và cố thủ trong phòng, có lẽ cầm cự được đến hửng đông.

Nhóm của Trần Hiểu Phong đang ở bên ngoài. Bọn họ chỉ cần nhúc nhích, đối phương sẽ lập tức bắn tên.

Đậu Chiêu không dám mạo hiểm, nói với Đoạn Công Nghĩa:

- Ta sẽ cố đánh lạc hướng bọn chúng. Sư phụ ra hiệu cho nhóm của Trần Hiểu Phong di chuyển về phía này. Cứu được càng nhiều người càng tốt!

Đoạn Công Nghĩa gật đầu.

Đậu Chiêu lớn giọng:

- Các người là ai? Ta là phu nhân của Thế Tử Anh Quốc công, là cáo mệnh phu nhân hàng nhất phẩm. Chẳng lẽ các ngươi không biết bắt cóc gia quyến của mệnh quan triều đình sẽ phải chịu tội thế nào?

Đối phương thản nhiên nói:

- Chúng tôi chỉ là kẻ dưới. Xin phu nhân đừng khiến chúng tôi khó xử...

Cùng lúc đó, một mũi tên xé gió lao về phía Trần Hiểu Phong.

Nếu không phải võ nghệ của Trần Hiểu Phong cao cường, nhanh chóng né người, sợ rằng mũi tên đã bắn trúng hắn.

Mặt Đậu Chiêu sa sầm.

Đối phương từ tốn nói:

- Phu nhân đừng thích uống rượu phạt như vậy.

Đậu Chiêu cười khinh, nói nhỏ với Đoạn Công Nghĩa:

- Để Tống Hàn làm lá chắn cho Trần Hiểu Phong!

- Hả!

Đoạn Công Nghĩa há hốc mồm.

Tống Hàn hét lên như điên:

- Sao ngươi dám làm thế! Ta đường đường là nhị gia của phủ Anh Quốc Công. Sao ngươi dám lấy ta ra làm lá chắn cho lũ hộ vệ hèn mọn kia?

Đoạn Công Nghĩa cũng nói:

- Phu nhân không định lấy lời khai của Tống Hàn ư?

Đậu Chiêu ngẩng đầu nhìn trăng sáng, quả quyết:

- Không cần! Tôi đã biết ai muốn bắt tôi và Nguyên ca nhi rồi. Hắn không còn tác dụng!

Tống Hàn kêu trong vô vọng.

Đậu Chiêu trốn vào trong.

Đoạn Công Nghĩa gọi Trần Hiểu Phong, thẳng tay quăng Tống Hàn.

Trần Hiểu Phong tóm lấy Tống Hàn làm lá chắn, lui về phía cửa.

Bảy, tám mũi tên bắn tới như thiên thạch rơi.

Trần Hiểu Phong vung đao chặn mũi tên, nhanh chóng chạy vào phòng.

Đậu Chiêu cười toe toét.

Trần Hiểu Phong vứt Tống Hàn đã bất tỉnh nhân sự qua một bên, ôm quyền trước Đậu Chiêu, cung kính quỳ xuống: "Đa tạ phu nhân".

Đậu Chiêu lại bảo:

- Khoan hãy nói! Mau kêu những người còn ở bên ngoài dùng Tống Hàn làm lá chắn.

Trần Hiểu Phong hơi do dự. Nhưng trước tình thế nguy cấp của huynh đệ, hắn lập tức ném Tống Hàn ra ngoài.

Lần này, Tống Hàn không may mắn như lúc ở trong tay Trần Hiểu Phong. Tống Hàn bị trúng một tên vào vai và đùi, ăn đau tỉnh lại.

Đậu Chiêu lại bảo Đoạn Công Nghĩa ném hắn ra ngoài.

Tống Hàn ôm chặt chân Đoạn Công Nghĩa. Nước mắt nước mũi tùm lum.

- Đệ nói! Đệ nói hết mà! Xin tẩu đừng ném đệ ra ngoài!

Đậu Chiêu lạnh lùng nói:

- Ném hắn ra ngoài đi!

Dù sao Tống Hàn cũng là con trai của Anh Quốc công. Đám người Đoạn Công Nghĩa do dự nhìn nhau.

Đậu Chiêu nói:

- Đối với ta, mọi người quan trọng hơn hắn vạn lần. Mọi người chỉ cần nghe theo ta. Xảy ra chuyện gì đã có ta chịu trách nhiệm!

Mọi người trong phòng xúc động không thôi. Trần Hiểu Phong rơm rớm nước mắt, ôm quyền, nói:

- Vâng!

Tống Hàn lại bị ném ra ngoài.

Tống Hàn rống lên:

- Các ngươi dám bắn tên, ta sẽ báo với chủ nhân.

Đối phương dừng tay.

Hộ vệ của Đậu Chiêu thừa cơ di chuyển về phía cửa phòng.

Đối phương thấy thế lập tức bắn tên.

Tiếp tục một trận mưa tên.

Mấy người cuối cùng bị thương, may mà không phải chỗ nguy hiểm.

Tống Hàn nằm bẹp trên đất, tuy thoát chết nhưng lưng và tay chân đều trúng tên.

Thuộc hạ của hắn bị trói và ném ngoài sân đã thành nhím.

Tống Hàn lại ngất xỉu.

Giờ phút này không còn bận tâm nam nữ khác biệt, Trần Hiểu Phong giúp huynh đệ trị thương. Đoạn Công Nghĩa nhịn không được hỏi Đậu Chiêu:

- Rốt cuộc là ai muốn hại phu nhân và đại thiếu gia?

 Chương 503: Mọi mặt

- Ngoại trừ Liêu Vương thì còn ai vào đây?

Đậu Chiêu lạnh lùng nói, tay bất giác nắm chặt.

- Liêu... Liêu Vương á?

Đoạn Công Nghĩa nghẹn họng.

- Không... Không thể nào? Y không sợ đắc tội với Thế Tử gia sao? Hơn nữa, phiên vương không được kết giao với triều thần. Y phái thuộc hạ bắt phu nhân và đại thiếu gia làm gì? Giải quyết hậu quả sau này thế nào?

Sắc mặt của Đoạn Công Nghĩa trắng bệch.

- Bọn họ không màng sống chết của nhị gia... Chẳng lẽ những người này muốn sát hại phu nhân và đại thiếu gia?

Trần Hiểu Phong cũng lo lắng nói:

- Chúng ta đều đang ở trong phòng. Nhỡ đâu bọn chúng... châm một mồi lửa...

Bên ngoài là nỏ chiến bao vây. Mọi người chỉ có đường chết!

Đậu Chiêu nói:

- Liệu có cách nào báo tin cho Thế Tử gia không?

Biết tin, Tống Mặc nhất định sẽ nghĩ cách cứu họ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau,

Ở đây tuy nguy hiểm nhưng phá vòng vây ra ngoài sẽ phải đối mặt với năm mươi nỏ chiến kia, cơ hội sống sót càng thấp hơn.

Đoạn Công Nghĩa lập tức nói:

- Để tôi ra xem có cơ hội chuồn không.

- Không được!

Trần Hiểu Phong ngăn Đoạn Công Nghĩa.

- Thúc có võ công giỏi nhất ở đây, lại dày dặn kinh nghiệm. Thúc đi rồi, phu nhân và đại thiếu gia sẽ thế nào? Để cháu đi!

Mấy hộ vệ cũng nhao nhao lên.

- Để cháu đi, Đoạn sư thúc! Khinh công của cháu giỏi nhất!

- Để cháu đi! Cháu bé nhất, không dễ bị phát hiện.

- Các ngươi đừng tranh nhau nữa. Để ta đi! Nhà ta có ba huynh đệ, ta đứng hàng thứ hai, lại chưa thành thân...

Mọi người nhất thời yên lặng.

- Không ai đi hết!

Giọng của bà vang lên:

- Ở đây! Cùng sống cùng chết!

- Cụ à.

- Tổ mẫu.

Tất cả nhìn tổ mẫu.

Bà vỗ về Nguyên ca nhi đang ngủ, tay đang run run nhưng thái độ rất quả quyết.

- Ta chỉ là một người đàn bà quê mùa không biết gì. Nhưng nghe mọi người nói, ta hiểu bọn chúng chắc chắn phải hành động bí mật. Hai, ba canh giờ nữa là trời sáng. Chẳng lẽ bọn chúng có thể tiếp tục vây bắt chúng ta? Chúng ta chỉ cần cố gắng hai, ba canh giờ thôi. Không ai phải chết! Ai cũng có cha sinh mẹ đẻ!

Hai câu cuối muốn nói với Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu cười khổ.

Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn người khác mất mạng?

Nhưng nếu tất cả ở đây thì chỉ có đường chết.

Bỗng nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

Sao mình không nghĩ đến chứ?

Hai mắt nàng sáng lên, nói với Đoạn Công Nghĩa:

- Có phải bọn chúng muốn bắt sống tôi và Nguyên ca nhi không?

Rất nhiều hộ vệ sửng sốt.

Nếu vậy, mọi người chỉ cần cầm cự tới hửng đông là có thể sống sót.

Đoạn Công Nghĩa lập tức nói:

- Tôi ra thử bọn chúng!

Đậu Chiêu gật đầu.

Đoạn Công Nghĩa cảnh giác mở cửa, hô lớn:

- Ta là hộ vệ của Đậu phu nhân. Đậu phu nhân có vài câu muốn hỏi các ngươi!

Đối phương dịu giọng, đáp:

- Đậu phu nhân cứ hỏi.

Đoạn Công Nghĩa trao đổi ánh mắt với Đậu Chiêu, nói tiếp:

- Phu nhân hỏi: "Nếu phu nhân và đại thiếu gia theo các ngươi, các ngươi có thể thả cụ đi không?"

Tổ mẫu muốn nói, Đậu Chiêu vội ra hiệu ngăn bà lại. Tổ mẫu đành im lặng.

- Chúng tôi vốn không định làm hại phu nhân và đại thiếu gia, đương nhiên cả cụ cũng vậy.

Đối phương không hề suy nghĩ, lập tức nói:

- Nhưng không thể để cụ vào thành ngay được. Phiền cụ và hộ vệ của phu nhân ở lại đây ít ngày.

Nói cách khác, đối phương chỉ cần bắt mẹ con Đậu Chiêu mấy ngày là xong.

Đậu Chiêu thất kinh kêu lên:

- Nguy rồi!

Mọi người trong phòng quay sang nhìn nàng. Ngay cả Đoạn Công Nghĩa đang đối mặt với kẻ định cũng phải nín thở lắng nghe.

- Liêu Vương!

Đậu Chiêu hoảng sợ nói:

- Y hành động rồi... Y bắt ta và Nguyên ca nhi hòng uy hiếp Thế Tử... Không cần mấy ngày, chỉ mấy canh giờ đã đủ phân thắng bại...

Sau khi đăng cơ, không gì có thể ngăn cản y.

Cho nên đối phương mới sẵn sàng đồng ý.

- Sao ta lại ngu xuẩn như vậy!

Đậu Chiêu vừa hối hận vừa căm phẫn, lẩm bẩm một mình:

- Kiếp ngày đã thay đổi nhiều chuyện như vậy. Sao ta còn u mê trong ký ức của kiếp trước cơ chứ...

Đoạn Công Nghĩa không hiểu, cũng không định hiểu.

Vào kinh được hai, ba năm, hắn biết kinh thành phức tạp, một võ phu nhỏ nhoi như hắn không thể làm gì. Tốt nhất là an phận hoàn thành công việc.

Hắn hỏi:

- Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, phu nhân?

Đậu Chiêu như nghe thấy trống chiều chuông sáng, lập tức tỉnh táo.

Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì. Việc cấp bách là liên lạc với Tống Mặc, không những kêu Tống Mặc phái viện binh tới mà còn phải cảnh báo Tống Mặc để hắn có biện pháp đối phó... Sợ là sợ trong cung đã có biến, Tống Mặc mang thân hắn còn không xong.

Nghĩ vậy, nàng càng thêm lo lắng.

Nếu đúng như nàng dự đoán, mọi người chỉ có thể tự cứu lấy mình mà thôi.

Đậu Chiêu đi qua đi lại, tâm trạng dần ổn định.

Nàng đứng trước kháng, nhìn những hộ vệ theo nàng từ Chân Định đến kinh thành.

Những hộ vệ đó lập tức thẳng lưng,vẻ mặt càng nghiêm nghị.

Bây giờ chỉ có đoàn kết mới qua được ải!

Quyết định này rất tàn nhẫn! Nó có thể đẩy nàng vào hiểm cảnh, nhưng có lẽ sẽ mở ra một đường máu thoát thân.

Đậu Chiêu quay đầu lại nhìn Nguyên ca nhi và tổ mẫu.

Tổ mẫu không biết nàng muốn làm gì. Nhưng chỉ bằng trí tuệ hạn hẹp của mình, bà vẫn có thể nhận ra đã đến thời khắc mấu chốt.

Bà gật đầu.

Đậu Chiêu mỉm cười, quay lại nhìn tất cả, dõng dạc nói:

- Ta và Thế Tử gia luôn giấu mọi người chuyện...

Nàng kể lại âm mưu của Liêu Vương.

Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong trầm mặc không nói gì. Những người khác bất ngờ, hoảng sợ,... mỗi người một vẻ. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tất cả đều hiểu dụng ý của Đậu Chiêu.

Một người nói:

- Trên đời này không có chuyện miếng ăn tự rơi vào mồm. Chúng tôi đã đi theo phu nhân, đương nhiên sẽ không ăn cháo đá bát. Chủ nhục hầu chết! Tiểu nhân sẵn sàng nghe lệnh của phu nhân!

Mọi người cũng kích động theo.

- Phu nhân cứ ra lệnh đi!

- Đúng vậy! Có gì phải sợ? Phu nhân và đại thiếu gia gặp nạn, chúng tôi thoát được sao? Nếu không có phu nhân, chúng tôi đã chết dưới mưa tên kia rồi!

- Đánh một trận ra trò! Dù chết cũng kéo bọn chúng theo!

- Phu nhân hãy nói với gia quyến của chúng tôi, không ai trong chúng tôi làm xấu mặt người Chân Định!

Đậu Chiêu nước mắt lưng tròng, cảm xúc dâng trào khiến toàn thân nàng tràn ngập sức mạnh.

- Được! Chúng ta chiến với bọn chúng một trận. Ta không tin chúng ta không đấu lại được bọn người dấu đầu hở đuôi này. Cùng lắm là ta dẫn mọi người đến Thiên Tân. Thế Tử gia có một bến tàu ở đó đấy!

Câu cuối cùng của nàng khiến mọi người càng phấn chấn hơn.

Đậu Chiêu nói:

- Ắt hẳn đã đến thời điểm mấu chốt nên bọn chúng mới dám làm vậy. Điều ta lo lắng nhất bây giờ là bên Thế Tử gia cũng đã có biến. Bọn chúng muốn dùng tính mạng của chúng ta để uy hiếp Thế Tử gia, ép Thế Tử gia phản bội Thái Tử. Chúng ta phải nghĩ cách liên lạc với Thế Tử gia!

Vẫn là cần có người báo tin cho Tống Mặc!

Có lẽ trước biến cố của triều đình, những hộ vệ này cảm giác mình đang dốc sức cho xã tắc. Mọi người không hề do dự. Một người đưa ra ý kiến:

- Hay chúng ta chia làm hai nhóm. Một nhóm trong tối, một nhóm ngoài sáng. Bất kể ai thoát được sẽ nghĩ cách gặp Thế Tử gia.

Hiện tại, đây là biện pháp tốt nhất rồi.

Đoạn Công Nghĩa nói:

- Mấy người cùng ta ở lại bảo vệ phu nhân và đại thiếu gia. Những người khác chia nhau hành động.

Trần Hiểu Phong nhìn Đoạn Công Nghĩa thật lâu.

Nếu thất bại, những kẻ kia chắc chắn sẽ trút giận lên hộ vệ của Đậu Chiêu, tình cảnh của Đoạn Công Nghĩa vô cùng nguy hiểm. Nếu thành công, Đoạn Công Nghĩa đã hoàn thành trách nhiệm bảo vệ của mình, công lao bé nhỏ không có ý nghĩa.

Đoạn Công Nghĩa làm sao không biết. Hắn vỗ vai Trần Hiểu Phong, cười nói:

- Thúc lớn tuổi rồi, muốn ở bên phu nhân. Các ngươi còn trẻ, xông pha vì tương lai đi!

Vành mắt của Trần Hiểu Phong hồng hồng. Hắn quay lại hỏi mọi người:

- Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?

- Sẵn sàng rồi!

Mọi người không hô lớn nhưng vẻ mặt rất kiên quyết.

Trần Hiểu Phong khẽ gật đầu.

Mọi người chia thành từng nhóm nhỏ gồm hai hoặc ba người, lần lượt rời đi.

Nhưng chỉ được một lúc đã bị phát hiện.

Đối phương không nương tay, liên tục bắn tên.

Tiếng tên xé gió không ngừng vang bên tai. Bóng người ngã xuống.

Cảnh trước mắt Đậu Chiêu đã nhòe đi.

Giọng của Trần Hiểu Phong dõng dạc mà lạnh lùng:

- Đến phiên các người, cẩn thân đấy!

Ba hộ vệ gật đầu, lặng lẽ nhảy qua cửa sổ.

Tổ mẫu vẫn luôn nắm bàn tay bé nhỏ của Nguyên ca nhi.

Lại là những âm thanh đau lòng.

Bên ngoài, Tống Hàn kêu như lợn bị chọc tiết:

- Cứu! Ta là nhị gia của phủ Anh Quốc công... Liêu Vương muốn bắt tẩu. Tẩu đừng chống cự làm gì. Liêu Vương đã bí mật vào cung dưới sự giúp đỡ của Hoàng Hậu nương nương rồi...

※※※※※

Trong cung.

Hôm nay là ngày trực của Tống Mặc.

Giường cứng, chăn màn ẩm mốc, thức ăn có mùi vị. Hắn chỉ ngóng trông trời mau sáng để về nhà.

Nhưng đêm dài đằng đẵng, trong cung cũng không có việc gì. Sau khi tuần tra một lượt, hắn lại luyện chữ.

Sắp đến canh ba, hắn buông bút, lấy đồng hồ quả quýt ra xem rồi ra ngoài.

Trăng sáng sao thưa, gió mát thổi nhẹ.

Tống Mặc hít một hơi thật sâu.

Chủ bạc của Kim Ngô vệ trực cùng Tống Mặc nghe thấy động tĩnh, lập tức đi ra từ phòng nhỏ kế bên, cung kính nói:

- Chỉ huy sứ đi tuần ban đêm ạ!

Tống Mặc "ừ" một tiếng, đi tuần dọc con đường quen thuộc.

Chủ bạc và vài người khác của Kim Ngô vệ theo sau hắn.

 Chương 504: Bất đồng

Kim Ngô vệ chịu trách nhiệm bảo vệ trong cung, còn vòng ngoài có Ngũ Quân doanh. Ban đêm có lính gác các cổng. Cái gọi là tuần tra thực chất là đi vòng quanh cung Càn Thanh mà thôi.

Tống Mặc không nhanh không chậm đi từ cửa Nguyệt Hoa đến cửa Long Phúc.

Đến cửa Phượng Thải, hắn thấy Uông Cách đứng vẫy tay dưới mái hiên của điện Hoằng Đức.

Tống Mặc suy nghĩ một lát rồi đến chào Uông Cách.

Uông Cách chào lại Tống Mặc, chỉ chỉ vào gian bên của điện Hoằng Đức.

Tống Mặc hiểu ý. Hai người vào đó.

Uông Cách vươn vai, thở dài:

- Trời thu lúc nóng lúc lạnh khiến tâm trạng mấy ngày của Hoàng Tượng không tốt. Phận nô tài như chúng tôi cũng căng như dây đàn.

Gần vua như gần cọp. Hàng năm, Hoàng Thượng sẽ ở Tây Uyển đến đầu tháng tám. Giữa tháng bảy năm nay, Lưu tiệp dư theo đến Tây Uyển đột nhiên chết vì bạo bệnh khiến Hoàng Thượng mất hứng, về cung sớm. Cũng khiến cho những nô tài hầu hạ Hoàng Thượng nơm nớp lo sợ, mong không chọc giận Hoàng Thượng.

Trong phòng chỉ có một giường và một bộ bàn ghế.

Tống Mặc ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, cười nói:

- Đến dịp Tết Trùng Dương là Hoàng Thượng sẽ vui lại thôi.

Có lẽ vì đã có tuổi nên hai năm gần đây, Hoàng Thượng quyết định gộp hai dịp Tết Trùng Dương và Tết Đăng Sơn lại để tổ chức tiệc chiêu đãi các lão thần nghỉ hưu. Tiệc năm sau to hơn tiệc năm trước.

- Thế thì chúng tôi cũng bị người của hai mươi tư cục hành chết.

Uông Cách lên giọng hơn bình thường:

- Tôi thà theo Hoàng Thượng lên núi, ít nhất còn có mấy huynh đệ của Kim Ngô vệ, Cẩm Y vệ, Tiên Phong vệ đi cùng.

Tống Mặc cười cười.

Uống Cách chuyển chủ đề:

- Tôi muốn Thế Tử gia xem vật này.

Nói rồi hắn lấy ra một cây trâm được bọc bằng tấm lụa trắng.

Cây trâm vàng dài không quá ba tấc, đính một viên bảo thạch lớn cỡ trứng chim bồ câu màu lam. Xung quanh viên bảo thạch lớn là những viên bảo thạch nhỏ cỡ hạt gạo màu hồng.

Dưới ngọn đèn mờ, cây trâm sáng lấp lánh.

Tống Mặc sửng sốt, đứng bật dậy. Ánh mắt nhìn Uông Cánh sắc lạnh như dao như tên.

Uông Cách sợ rúm người, cố lấy lại bình tĩnh, cười nói:

- Quả nhiên lời đồn không sai! Thế Tử gia yêu thương phu nhân hết mực, liếc mắt một cái  đã nhận ra trâm cài của phu nhân. Thế thì tôi không cần vòng vo nữa rồi. Liêu Vương gia không có ý gì, chỉ muốn mới phu nhân và Cách ca nhi đến phủ làm khách mấy bữa. Sau khi diện thánh, Liêu Vương gia sẽ phái người đưa phu nhân và Cách ca nhi về. Xin Thế Tử gia giúp đỡ!

Tống Mặc cười khẩy. Hai bên thái dương nổi rõ gân xanh.

- Hạng người như ngươi chưa đủ tư cách nói chuyện với ta!

Uông Cách tức giận nhìn Tống Mặc. Hắn hận nhất là bị kẻ khác khinh thường.

Góc tối trong phòng vang lên một giọng nói hiền hòa pha lẫn ý cười:

- Thế ta đã đủ tư cách chưa?

Tống Mặc nhìn chằm chằm về hướng đó. Một tia kỳ dị khó hiểu xuất hiện trong mắt hắn.

Một người thân hình cao lớn trong trang phục của nội thị đi ra từ sau giường.

Liêu Vương!

Tống Mặc khiếp sợ, kêu lên:

- Ngài vào bằng cách nào?

Liêu Vương cười rất tự mãn:

- Ta là con vợ cả.

Thế nên muốn đoạn cung!

Thế nên muốn mưu phản!

Tống Mặc im lặng.

Liêu Vương nói:

- Nghiên Đường! Ta và ngươi quen nhau từ nhỏ. Ngươi thừa biết ta và Thái Tử đối đãi với ngươi khác nhau thế nào. Ta hiểu ngươi khước từ ta vì đại nghĩa của gia tộc, cho nên hôm nay ta dùng cây trâm của Đậu phu nhân để khiến ngươi nhìn nhận lại vấn đề. Ngươi cần gì phải theo thói xưa lề cũ, quyết tâm ngăn cản ta rồi khiến bằng hữu trở mặt thành thù?

- Nói thật, ta hết đường rồi. Ngươi đã thấy vị Thái Tử nào tha mạng cho cho huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình sau khi đăng cơ chưa? Ngươi đừng trách ta độc ác!

Tống Mặc mím môi không nói một lời, thái độ quật cường.

Liêu Vương thở dài, nói:

- Nghiên Đường! Ta biết ngươi phái thuộc hạ bảo vệ Đậu phu nhân. Nếu ta nhớ không lầm người đứng đầu tên là Lục Minh. Nghe nói võ công của hắn rất cao siêu mà thuộc hạ cũng không phải hạng tầm thường nên ta đã nhờ Sử Xuyên giải quyết. Muội phu Trần Gia của ngươi cũng là một nhân tài. Sử Xuyên không ít lần khen ngợi hắn với ta. Có lẽ bây giờ hắn đang bị Liễu Ngu cầm chân ở nha môn của Cẩm Y vệ. Chỗ Đậu phu nhân không phải ai cũng có thể tiếp cận, vì vậy lệnh tôn và lệnh đệ được mời hỗ trợ, giả vờ trong lúc thưởng ngoạn bị thương ở chân. Ta nghĩ cho dù ngươi không thích Tống Hàn, Đậu phu nhân vẫn sẽ nể mặt cho Tống Hàn ở lại biệt viện. Còn cả ngũ cữu của ngươi nữa, ta thấy hơi lo lắng nên đã dẫn hắn theo. Hiện tại, hắn đang được Cảnh Lập giám sát ở phủ Liêu Vương...

Kế hoạch chu toàn, không một kẽ hở!

Tống Mặc im lặng đứng đó. Không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

Liêu Vương không giục hắn.

Uông Cách càng không dám lên tiếng.

Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.

Tiếng gõ mõ canh bốn vọng lại.

Liêu Vương nhíu mày.

Chẳng lẽ Tống Mặc muốn câu kéo thời gian!

Y định nói tiếp, Tống Mặc lại nghẹn ngào nói:

- Đưa ta xem cây trâm!

Liêu Vương và Uông Cách khá bất ngờ. Uông Cách ân cần đưa trâm.

Tống Mặc đến bên ngọn đèn, ngắm nhìn thân của cây trâm.

Trên thân cây trâm khắc ấn nho nhỏ. Ấn là hai chữ "Thọ Cô" viết bằng văn tự cổ tựa như cánh hoa mẫu đơn.

Tống Mặc nhắm nghiền hai mắt, nắm chặt cây trâm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Trông vô cùng bi thương.

Liêu Vương và Uông Cánh nhìn nhau mỉm cười.

Nhưng Tống Mặc bất ngờ lùi về sau, đá văng cửa phòng, hô lớn:

- Có thích khách!

Bên ngoài náo loạn.

Tất cả các đèn đều được thắp sáng.

Nụ cười trên mặt Uông Cách đông cứng.

Liêu Vương nghiêm mặt, lạnh lùng nói:

- Tống Nghiên Đường! Ngươi nghĩ ta sẽ mạo hiểm sao? Nếu ngươi thích uống rượu phạt thì đừng trách ta không nể tình!

Y còn chưa nói hết, tổng kỳ mới nãy còn đi tuần với Tống Mặc đã rút đao chém về phía hắn.

Tống Mặc nghiêng người né được, chạy thẳng đến tẩm điện của Hoàng Thượng. Trước cửa của điện Chiêu Nhân đang có người đánh nhau.

Điện Chiêu Nhân đèn đuốc sáng trưng.

Uông Uyên đứng trước cửa lớn của điện Chiêu Nhân và bị một tiểu nội thị kề dao vào cổ.

Tống Mặc đen mặt, hỏi:

- Hoàng Thượng đâu?

Uông Uyên ngượng cười, nói:

- Hoàng Thượng đang ở gian bên, do Bạch Hỉ hầu hạ.

Hoàng Thượng sẽ lâm hạnh phi tử ở gian bên của điện Chiêu Nhân.

Bạch Hỉ là con nuôi của Uông Cách.

Nói cách khác, Hoàng Thượng đang lâm hạnh phi tử thì bị Bạch Hỉ khống chế.

Tống Mặc chửi thầm trong bụng, hô lớn với người của Kim Ngô vệ:

- Vì Hoàng Thượng đầu rơi máu chảy, có chết không tiếc. Cứu giá!

Dao trên tay tiểu nội thị đã cứa vào thịt. Uông Uyên sợ hãi la lên.

Nhưng không ai để ý đến ông ta.

Mọi người phi thẳng vào điện Chiêu Nhân.

Uông Uyên chửi rủa:

- Tống Nghiên Đường! Nếu ta chết ở đây, có thành quỷ cũng không tha cho ngươi.

Sau đó, ông ta rút một con dao từ ống tay áo ra, đâm mạnh vào ngực của tiểu nội thị.

Tiểu nội thị trợn trừng hai mắt.

Hắn không ngờ Uông Uyên lại giấu dao trong người.

Ngoại trừ vệ quân, người trong cung không được mang theo binh khí!

Hắn ngã lăn xuống đất.

Uông Uyên rúc vào góc tường, dùng tay áo đè vết thương đang chảy máu ở cổ, nhìn Tống Mặc chạy từ đại điện qua gian bên.

Gian bên chỉ treo một chiếc đèn lồng.

Phi tử được lâm hạnh đang co ro cúi đầu bên cạnh Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng trừng mắt nhìn Bạch Hỉ, quát:

- Súc sinh cũng dám hành thích trẫm!

Dưới uy long, tay cầm dao của Bạch Hỉ run lẩy bẩy, giọng cũng run run nhưng sắc mặt lại rất kiên quyết:

- Nô tài phụng mệnh hành sự, xin Hoàng Thương khai ân!

Đúng lúc đó có tiếng đánh nhau ở gian ngoài.

Sắc mặt của Hoàng Thượng vẫn không đổi nhưng trong lòng đã mừng thầm.

Bên ngoài có lên tiếng Tống Mặc hét hớn:

- To gan! Ngươi là nội thị của cung nào mà dám có ý đồ bất chính?

Không ai trả lời.

Tiếng binh khí va chạm ngày càng kịch liệt.

Hoàng Thượng sửng sốt.

Tống Mặc quản lý Kim Ngô vệ, không có nội thị nào mà hắn không nhớ. Bây giờ lại xuất hiện kẻ lạ mặt, ngoại trừ mình có thể làm thì chỉ còn người ở Khôn Ninh cung kia.

Hoàng Thượng tức quặn ngực.

Cửa phòng đột nhiên bị phá. Một kẻ lạ mặt trong trang phục của nội thị đằng đằng sát khí đi đến, nói với Bạch Hỉ:

- Mau đưa Hoàng Thượng đến Khôn Ninh cung. Mẹ kiếp! Tống Mặc điên rồi!

Bạch Hỉ khó xử nhìn qua nhìn lại.

Kẻ kia bực bội lôi Hoàng Thượng ra ngoài.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoàng Thượng bị đối xử như thế. Ông tức run người, không nói nổi từ nào. Còn phi tử đang trần truồng đã ngất đi vì sợ.

Hai kẻ nữa vào xách Hoàng Thượng đi.

Dưới ánh trăng, lính của Kim Ngô vệ đang đánh nhau với một một đám người mặc đồ nội thị. Tống Mặc lấy một địch bảy. Hắn không tìm được cách thoát thân mà đối phương cũng không thể hạ Tống Mặc.

Hoàng Thượng lạnh tâm hoàn toàn.

Cửa điện bị đập mạnh, kèm theo giọng nói trầm vang:

- Thái Tử điện hạ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng thứ tội!

Hoàng Thượng kinh ngạc.

Về đêm, các điện trong cung sẽ cài chốt. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không ai dám ra ngoài. Đặc biệt là Đông cung, nếu không cẩn thận còn gây ra hiểu lầm không cần thiết. Kim Ngô vệ tuần tra ở Đông cung cũng chặt chẽ nhất.

Thái Tử yếu đuối khiến Hoàng Thượng không mấy hài lòng, nhưng không ngờ vào thời khắc then chốt lại dũng cảm chạy đến cứu giá.

Hoàng Thượng thở phào, yên tâm phần nào.

- Thả trẫm ra!

Hoàng Thượng quát lớn khiến hai kẻ cải trang thành nội thị bất giác buông tay.

Hoàng Thượng sửa lại vạt áo, đi nhanh về hướng Khôn Ninh cung.

Cổng chính của Càn Thanh cung được mở.

Lính của Kim Ngô vệ ùa đến.

Thái Tử thấy cảnh tượng trước mắt thì tái mặt, không dám tin vào mắt mình.

- Thật sự là Liêu Vương ư?

Hắn lầm bẩm:

- Sao hắn dám mạo hiểm như vậy?

Kỷ Vịnh đang đỡ hắn cũng cố gắng không trợn trắng mắt, bình tĩnh nói:

- Bất kể là Liêu Vương hay ai khác thì điện hạ cũng phải cứu giá!

Thái Tử sốc lại tinh thần, đang muốn vào trong thì bị Thôi Nghĩa Tuấn ngăn cản.

- Xin điện hạ chậm đã!

Hắn nhìn chằm chằm Kỷ Vịnh.

- Sao Kỷ đại nhân lại có lệnh bài của Kim Ngô vệ? Hơn nữa còn là lệnh bài của Tống đại nhân? Mà tôi nhớ không lầm thì hôm nay không phải ngày trực của ngài...

 Chương 505: Cung biến

Lời của Thôi Nghĩa Tuấn khiến Thái Tử hoảng hốt.

Đúng vậy! Hôm nay không phải ngày trực của Kỷ Vịnh nhưng buổi chiều Kỷ Vịnh ở lại Đông cung để bàn về việc trị thủy sông Hoàng Hà. Bởi vì mấy năm nay ven sông thường xuyên xảy ra lũ lụt, Thái Tử nghe rất hăng say, ngay cả khi cổng cung đã đóng, hai người vẫn bừng bừng khí thế thảo luận. Thôi Nghĩa Tuấn phái tiểu nội thị chuẩn bị phòng nghỉ cho Kỷ Vịnh. Nửa đêm canh ba, cung Càn Thanh có biến, là Kỷ Vịnh khuyên Thái Tử đến cứu giá.

Kỷ Vịnh đành ngượng ngùng giải thích:

- Thật ra lệnh bài này là giả! Tôi tìm thợ lành nghề mô phỏng theo lệnh bài của Tống Mặc.

Thái Tử và Thôi Nghĩa Tuấn ngớ người.

Kỷ Vịnh sợ bọn họ không tin, đưa lệnh bài cho Thôi Nghĩa Tuấn.

Thôi Nghĩa Tuấn cũng chỉ nhìn qua lệnh bài của Tống Mặc vài lần. Cầm lệnh bài của Kỷ Vịnh đưa, hắn cũng không biết nó là thật hay giả. Thôi Nghĩa Tuấn trả lại lệnh bài, cười nói:

- Tôi thấy giống lắm, ngay cả lính của Kim Ngô vệ cũng bị lừa mà.

Nhưng sau đó, hắn càng nghi ngờ:

- Ngài làm giả lệnh bài của Tống đại nhân để làm gì?

Kỷ Vịnh ngượng cười, nói:

- Tôi và Tống Mặc có một số ân oán cá nhân. Tôi vốn định gây chút phiền phức cho Tống Mặc nên không thể để người ta phát hiện đây là lệnh bài giả!

Thái Tử và Thôi Nghĩa Tuấn nhìn nhau.

Kỷ Vịnh luôn miệng gọi thẳng tên của Tống Mặc, dễ thấy hắn không ưa gì Tống Mặc. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, Tống Mặc là chỗ dựa của bọn họ.

Thôi Nghĩa Tuấn cười hỏi:

- Ân oán gì thế? Muốn tôi đứng ra hòa giải không?

- Không cần đâu!

Kỷ Vịnh lúng túng, đáp:

- Chẳng qua chỉ mà chuyện cỏn con thôi.

Thôi Nghĩa Tuấn không tiện hỏi tiếp.

Thái Tử nói:

- Kim Ngô vệ bảo vệ cấm cung, trách nhiệm trọng đại. Sao Kiến Minh lại càn rỡ như vậy?

Kỷ Vịnh lập tức khom người.

- Hạ quan biết tội, sau này không dám nữa!

Thái Tử thấy thế, giọng dịu đi rất nhiều:

- Nhưng may mà hôm nay có khanh, không thì chúng ta không biết cung Càn Thanh xảy ra chuyện.

Mặc cho Kỷ Vịnh có phải người của Liêu Vương không, phía trước là bẫy hay gì, một khi hắn quyết định đến cữu giá thì đã ý thức được cho dù hắn đứng ngoài cung Càn Thanh cũng không thoát khỏi hiểm cảnh này!

Hắn hít một hơi thật sâu, vững vàng bước vào.

Những kẻ cải trang thành nội thị đã rút đến cung Khôn Ninh. Cung Càn Thanh chất đống thi thể. Cả người Tống Mặc đầy máu. Hắn đứng trước cửa cung, lo nghĩ gì đó.

Thấy Thái Tử đến, Tống Mặc lập tức chạy đến hành lễ, tự trách:

- Điện hạ! Đều tại thần sơ suất để kẻ lạ trà trộn vào...

Trước hỗn cảnh như địa ngục cùng mùi máu tanh trên người Tống Mặc, Thái Tử suýt nôn.

Uông Uyên chạy tới, vừa khóc vừa kêu:

- Điện hạ! Người mau đi cứu Hoàng Thượng! Hoàng Thượng đang bị Liêu Vương khống chế!

Tuy Thái Tử đã sớm đoán được. Nhưng chính tai nghe Uông Uyên nói ra cái tên ấy, hắn vẫn không khỏi bàng hoàng, ngẩn người một lúc.

Thôi Nghĩa Tuấn đứng bên gọi nhỏ: "Điện hạ!".

Thái Tử hoàn hồn.

Đây chính là cơ hội để hắn thể hiện!

Hắn cố nén cảm giác khó chịu, an ủi Tống Mặc:

- Mặc dù khanh quản lý Kim Ngô vệ nhưng không thể bao quát tất cả. Không thể trách khanh! Khanh bị thương không? Thôi Nghĩa Tuấn có thuốc bôi tốt nhất, để hắn xem thế nào!

Tống Mặc không khách khí, cung kính cảm tạ Thái Tử, cởi áo lộ ra vết thương trên lưng. Trong lúc Thôi Nghĩa Tuấn bôi thuốc và băng tạm cho hắn, Tống Mặc nói với Thái Tử:

- Trong cung đang khóa cửa. Cái lợi là kẻ địch tạm thời không thể ùa vào nhưng cùng với đó, quân chi viện của ta cũng bị chặn ở ngoài. Hiện tại, Hoàng Thượng và Liêu Vương đang ở cung Khôn Ninh. Liêu Vương không dám làm hại Hoàng Thượng, cho dù hắn có thể đăng cơ thì các phiên vương cũng không chịu để yên. Liêu Vương không phải kẻ lỗ mãn. Hắn dám mạo hiểm thì trước đó đã tính mọi mặt. Thần sợ Thần Cơ doanh và Ngũ Quân doanh bị Liêu Vương che mắt, lấy danh nghĩa Thanh Quân Trắc* đánh vào. Việc cấp bách hiện tại là phái người thông báo cho Binh mã ti Ngũ thành để họ phái binh trấn giữ trong thành, tiếp đến là liên lạc với thủ phụ nội các Lương đại nhân. Điện hạ hãy bàn bạc với Lương đại nhân xem nên làm gì! Thần sẽ dẫn theo lính của Kim Ngô vệ nghĩ cách cứu Hoàng Thượng. Nếu không bố cáo việc này, lòng dân sẽ hoang mang, Liêu Vương càng dễ dàng đổi trắng thay đen, vu khống điện hạ bất nhân bất nghĩa, ảnh hưởng đến gốc rễ nước nhà!

(*) Thanh Quân Trắc 清君侧 Chế độ phiên vương triều Minh quy định, nếu trung ương có gian thần lộng quyền, phiên vương được khởi binh thanh trừ gian thần để bảo vệ hoàng thất. Kết quả, sau khi Chu Nguyên Chương qua đời, Yên Vương Chu Đệ khởi binh tạo phản, đoạt lấy hoàng vị của Kiến Văn Đế Chu Doãn Văn là người kế thừa theo pháp định. Danh nghĩa khởi binh là "thanh quân trắc" 清君侧 (dẹp phản loạn bên cạnh vua). (Trích từ "Hóa ra Minh triều như vậy" của Trương Khâm). Vốn là mục đích tốt nhưng lại bị lợi dung thành cớ tạo phản

Theo ý của Tống Mặc, bây giờ Thái Tử không cần bận tâm đến sống chết của Hoàng Thượng, phải nhanh chóng triệu tập nội các, bố cáo thiên hạ chuyện Liêu Vương tạo phản, không thì Liêu Vương sẽ giết chết Hoàng Thượng rồi vu khống cho Thái Tử. Chỉ cần nội các tán thành, cho dù Liêu Vương có được thánh chỉ truyền ngôi thì vẫn là soái vị, là loạn thần tặc tử cần phải diệt trừ. Còn về an nguy của Hoàng Thương, Tống Mặc sẽ chịu tiếng xấu này.

Kỷ Vịnh thầm bĩu môi.

Tống Mặc mượn đao giết người nhưng vẫn ra vẻ quang minh lỗi lạc vì nước vì dân. Bảo sao hắn nhỏ hơn mình mấy tuổi mà đã tiếp quản Kim Ngô vệ.

Hẳn là da mặt mình còn mỏng lắm!

Nhưng Thái Tử lại vô cùng kích động.

Nếu Liêu Vương cùng đường giết Hoàng Thượng, chỉ huy sứ của Kim Ngô vệ là hắn sẽ không thể thoát tội. Nhẹ thì cắt chức tống giam, nặng thì gia quyến cũng không giữ được mạng!

Nhưng trong hoàn cảnh nguy cấp này, bọn họ chỉ có thể nghe theo.

Hắn cắn răng nói:

- Nghiên Đường, khanh yên tâm! Còn ta thì còn khanh!

Tống Mặc buồn bã nói:

- Thái Tử! Binh mã ti Ngũ thành có một người tên Khương Nghị vốn chuyển từ Thần Cơ doanh sang. Điện hạ có thể để hắn cầm thủ dụ của ngài đến Thần Cơ doanh. Nếu không may trong nội bộ của Thần Cơ doanh có chia rẽ thì ít nhất có thể khiến Thần Cơ doanh tê liệt. Binh mã ti Ngũ thành giằng co với Ngũ Quân doanh được ba đến năm ngày. Thời gian đó đủ điều binh từ đại doanh Tây Sơn rồi.

Thái Tử gật đầu.

- Ta lập tức phái người đi tìm Khương Nghị!

Tống Mặc mặc lại áo, dẫn theo người của Kim Ngô vệ đến cung Khôn Ninh.

Kỷ Vịnh vội nói:

- Để thần đi báo cho bên nội các.

Thái Tử nghiêm mặt, nói:

- Nhất đinh phải liên lạc được với Lương đại nhân!

Tuy ban đêm không được tùy ý đi lại trong cung nhưng nếu có việc gấp vẫn có thể truyền tin qua cửa.

Kỷ Vịnh cầm thủ dụ của Thái Tử, vội vàng chạy đến cửa Long Tông.

Linh canh thấy Kỷ Vịnh cầm lệnh bài của Tống Mặc thì lập tức kêu người đến phủ của Lương Kế Phân.

Kỷ Vịnh không yên tâm, đạp lên vai lính canh để nhìn bên kia tường, không ngờ lại thấy mấy tên lính canh đang cười hì hì, không có người đưa tin.

Hắn sa sầm, nói nhỏ với lính của Kim Ngô vệ:

- Có thể nghĩ cách tránh người của Ngũ Quân doanh để truyền tin ra ngoài không?

Tên lính kia lắc đầu, khó xử mà nói:

- Các cổng đang đóng. Cho dù có thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng phải chờ tới hửng đông.

Kỷ Vịnh suy một lát rồi chạy đến phòng trực của nội các.

Người trực hôm nay là Đới Kiến.

Tiểu nội thị bảo với Kỷ Vịnh là Đới Kiến đang ngủ.

Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Đông Cung còn nghe thấy mà Đới Kiến vẫn không hề hay biết...

Kỷ Vịnh nghiêm mặt rời khỏi phòng trực.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình không phải chủ của trò chơi, không thể kêu dừng lại là có thể kết thúc.

Kỷ Vịnh quay lại cung Càn Thanh.

Thái Tử đang đứng dưới mái hiên cùng với những nội thị thân cận.

Hắn báo cáo:

- Điện hạ! Không thể truyền tin ra ngoài được!

Thái Tử sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chúng ta đi tìm Tống Mặc!

Do thận phận nhảy cảm, có đôi khi Thái Tử còn không bằng Tống Mặc.

Kỷ Vĩnh cùng Thái Tử đi qua điện Giao Thái.

Trước cửa cung Khôn Ninh, hai bên đang giằng co quyết liệt.

Tống Mặc nhỏ giọng an ủi Thái Tử:

- Thần đã phái người vây cung Khôn Ninh. Trừ trường hợp Hoàng Thượng bị đem ra làm bia chắn, Liêu Vương không thể thoát thân.

Thái Tử lo lắng nói:

- Khả năng cao là Ngũ Quân doanh đã phản bội Hoàng Thượng. Sợ rằng bọn chúng sẽ nội ứng ngoại hợp...

- Chúng ta chỉ cần câu kéo đến hửng đông.

Tống Mặc lại an ủi Thái Tử.

Lời vừa dứt, ngoài cung liền vang lên một trận ầm ĩ.

Lính của Kim Ngô vệ hớt hải chạy đến, bẩm:

- Tống đại nhân! Ngũ Quân doanh bắt đầu phá cổng.

Tống Mặc còn chưa kịp nói gì, cửa cung Khôn Ninh tình lình mở ra. Đám người cải trang thành nội thị vừa tắm máu với Tống Mặc lại xông đến.

- Mau bảo vệ điện hạ đến gian bên!

Tống Mặc hét lên, rút kiếm.

Mọi người lập tức che chở Thái Tử vào phòng. Tống Mặc và lính của Kim Ngô vệ vây quanh phòng. Tống Mặc như mãnh hổ xuống núi, thẳng tay chém giết.

Một kẻ kêu lên:

- Ngươi không sợ vợ con mình bị giết sao, Tống Nghiên Đường!

Nghe vậy, tay Tống Mặc lập tức rũ xuống, suýt nữa bị kẻ địch đâm trúng chỗ hiểm.

Những kẻ khác thấy cách này hiệu quả, nói càng hăng:

- Cung Khôn Ninh nuôi chim đưa thư. Chỉ cần có lệnh, đầu của vợ con ngươi sẽ rơi xuống đất. Bọn ta sẽ treo hai cái đầu trên tường thành để chúng chết không toàn thây...

Tống Mặc đỏ mắt, ra tay càng chuẩn càng ác hơn.

Kẻ địch chỉ có thể né hắn.

Cửa của gian bên bất ngờ mở ra. Kỷ Vịnh vọt đến.

- Thế là thế nào?

Mặc cho bản thân suýt nữa bị chém trúng, Kỷ Vịnh vẫn lao đến chất vấn Tống Mặc.

Tống Mặc giận dữ quát:

- Ngươi ngồi yên trong phòng đi!

Kỷ Vịnh gằn từng chữ:

- Thọ Cô và Nguyên ca nhi đâu?

Tống Mặc mím môi.

Một kẻ cười ha hả, nói:

- Vợ con của Tống đại nhân đang làm khách trong phủ Liêu Vương đấy!

Kỷ Vịnh nghiến răng nghiến lợi, bổ nhào lấy Tống Mặc:

- Tên khốn! Sao Thọ Cô lại gả cho ngươi cơ chứ? Vì muốn thăng quan phát tài mà ngươi nhẫn tâm bỏ rơi vợ con...

Người Tống Mặc cứng đờ, mặc cho Kỷ Vịnh đánh.

Có người kéo Kỷ Vịnh ra.

Thái Tử đi đến.

Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Liêu Vương bắt vợ con của Tống đại nhân, uy hiếp Tống đại nhân...

Một thị vệ bẩm.

- Nghiên Đường!

Thái Tử và Thôi Nghĩa Tuấn đều khiếp sợ.

Tống Mặc ngượng cười.

Cây trâm đó nằm trong hồi môn của Đậu Chiêu.

Nghe nói thiên hạ không có viện bảo thạch màu lam thứ hai.

Hắn liếc mắt một cái là nhận ra đồ của nàng.

Thọ Cô đang ở đâu?

Thật sự đã bị bắt đến phủ Liêu Vương hay đã mang con đi trốn ở nơi nào?

Hắn muốn níu kéo một tia hy vọng dù là mong manh nhất.

Nhưng hắn biết Liêu Vương sẽ phái lính của vệ sợ đi bắt Đậu Chiêu.

Hộ vệ của Đậu Chiêu có võ công cao cường đến đâu cũng thể thắng được binh linh dày dặn kinh nghiệm sa trường.

Nhưng nếu hắn quy phục Liêu Vương, Đậu Chiêu sẽ càng nguy hiểm hơn.

Điều hắn có thể làm bây giờ là cầm chân Liêu Vương trong cung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp