Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 90: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

“Két.”

Cửa phòng mở ra.

“Rita, chuyện cô gái kia không cần cô tò mò.”

“Arthur!”

“Lão đại, anh ra rồi!”

“Anh ta có làm khó anh không?”

Nhìn mọi người trong nhóm quan tâm mình, đường cong trên mặt ôn nhu vài phần.

“Mọi người yên tâm, tôi không sao, thật là mọi người đều đứng ở cửa, nếu là bị biết được, tôi sẽ không cứu được mọi người đâu.”

“Lão đại, tôi không sợ, chỉ cần anh không có việc gì là được.”

Trong lòng Arthur cảm thấy ấm áp, lại thở dài một hơi, tính cách Bart cùng với Bonnie có vài phần giống nhau, đương nhiên anh ta không yếu đuối như Bonnie, nhưng khi kích thích tính cách vẫn có, trước đó còn có anh ngăn lại, nhưng lúc nhận nhiệm vụ đều là tách ra để hoàn thành, nếu là...

“Bart, sau này nhiệm vụ của cậu làm cùng với Kiều.”

“Vì sao!”

“Vì sao!”

Rõ ràng là muốn nói rõ, nhưng giọng điệu lại không giống nhau.

Bart cướp lời mở miệng trước, “Lão đại, vì sao tôi không được cùng một đội với anh?”

“Bart, nhiệm vụ của tôi là một người hoàn thành, mang theo cậu sợ tôi sẽ phân tâm.”

Lời này tuy đả kích, nhưng lại là cách hữu hiệu nhất để anh ta chết tâm.

Quả nhiên, Bart có chút mất mác, nhưng cũng không muốn trở thành phiền toái liên lụy anh ta.

“Được rồi, nhưng mà lão đại, tôi không muốn cùng đội với Kiều.”

Nói xong, vẫn ghét bỏ nhìn về phía Kiều, bày tỏ anh ta thật sự không muốn cùng đội với người này.

“Không được, cậu phải cùng đội với Kiều.”

Chuyện gì cũng có thể theo ý anh ta, nhưng chuyện lần này quá lớn, cho dù thế nào cũng không thể để xảy ra lỗi lầm thêm lần nào nữa.

Bart vẫn muốn nói gì đó, lại bị Lali ngăn lại.

“Kiều, cậu làm gì!”

Kiều không để ý tới anh ta, nói với Arthur: “Arthur, tôi sẽ chú ý anh ta.”

“Ài, bản thân tôi có thể chiếu cố bản thân, không cần anh, lão đại, lão đại...”

Giọng nói dần dần đi xa, Arthur thở dài, cũng chỉ có thể trông cậy vào Kiều thật sự có thể trông chừng Bart rồi.

“Lão đại, anh đối tốt với tên ngốc kia như vậy làm gì, nếu anh ta không nếm quả đau tuyệt đối sẽ không biết thu liễm lại.”

Rita cực kì không muốn thấy Bart, người như vậy sao có thể trở thành Lính đánh thuê được, chẳng lẽ chính là vì thân thủ anh ta không tệ? Được rồi, không phải không sai, là rất không sai.

“Chịu khổ chút cũng phải là sau này, tôi không hy vọng nhiệm vụ lần này lại có người xẩy ra chuyện không may nữa.”

Minogue hỏi: “Lão đại, nhiệm vụ lần này rất khó?”

“Ài, xưa nay chưa từng có.”

Thấy anh không nguyện nhiều lời, hai người khác cũng không hỏi lại, chỉ là trong lòng trầm trầm, đến anh cũng đã đánh giá như vậy rồi, xem ra bọn họ phải chuẩn bị thật tốt.

Hoa Hạ.

“Bốp.”

“Cậu nói cái gì! Vẫn không tìm thấy người?”

Mặc Tuyển Thần nổi trận lôi đình khiến cho người phía dưới sợ không dám nói lời nào.

“Chúng tôi đã tận lực, nhưng dù sao đó cũng không phải là nước mình, bàn tay chúng tôi cũng không vươn dài như thế được.”

“Không vươn ra được?”

Châm chọc nhìn đám người này, đừng tưởng rằng ông không biết tâm tư bọn họ, nói thật dễ nghe, còn không phải là không muốn giúp đỡ đi?

“Tôi mặc kệ các người có lý do gì, tôi muốn kết quả chính xác, các người không làm được, tìm người có thể làm được!”

“Này...”

Mấy người nhìn nhau khó xử, ai cũng không muốn tiếp nhận việc này.

“Thế nào, không muốn tìm?”

Ông biết mấy người này vừa gặp chuyện sẽ trốn tránh, chết tiệt, Mặc gia bọn họ cống hiến cho quốc gia bao nhiêu vậy mà bọn họ làm như vậy! Lần đầu tiên ông cảm thấy tín ngưỡng mình được giáo huấn từ nhỏ khác biệt như vậy.

“Không, không phải, chỉ là chuyện này không phải là chúng tôi muốn làm là có thể làm được, còn cần mệnh lệnh phía trên...” Một người kiên trì giải thích.

“Ầm.”

Tiếng gậy vang lên, Mặc Ngật dẫn theo Mặc Thúy Tư đến.

“Cha, sao cha lại tới đây?”

“Vô liêm sỉ!”

Chiếc gậy nâng lên, không chút lưu tình đập vào lưng Mặc Tuyển Thần.

Những người khác lén nghe được tiếng gậy vang lên, cũng thấy sợ hãi, nếu là gậy này đập lên trên người bọn họ, đừng nói là đứng, trực tiếp quỳ trên mặt đất là chắc chắn rồi.

“Cha, cha đánh con làm gì.” Xoa xoa phía sau lưng, hí, thực là không hạ thủ lưu tình mà.

Đánh con khẳng định là vì con dám tự tiện điều động lực lượng quân doanh!

Nhưng lời nói của Mặc Ngật lại khiến cho người ở phía dưới lảo đảo một cái.

“Con hỏi làm gì! Bảo bối đã xảy ra chuyện còn không thông báo cho ta một tiếng!” Mặc Ngật nói xong lại nâng gậy lên một lần nữa.

Mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước, sợ không chú ý một cái liền bị đánh trúng.

“Nếu như tìm được bảo bối, để cho con bé biết được người lớn tuổi như con vẫn phải quan tâm cái này quan tâm cái kia, nó sẽ cười con mất!”

“Cộc.”

Tuy cây gậy không rơi vào trên lưng Mặc Tuyển Thần, nhưng lại hung hăng tiếp xúc với mặt đất, tiếng vang khiến cho da đầu mọi người run lên.

“Xú tiểu tử, con còn dám nói lý! Vậy con nói cho ta biết, bảo bối ở đâu?”

Mặc Tuyển Thần a một tiếng, châm chọc nhìn mọi người tận lực thu nhỏ người lại, “À, xem xem mấy người lính của cha đó, một đám không làm hết phận sự, nói cái gì mà không có lệnh cấp trên, bọn họ không thể dùng quá nhiều nhân lực.”

Xong rồi!

Chỉ là ánh mắt của Mặc Tuyển Thần khiến cho bọn họ chịu không nổi, càng miễn bàn là trên chiến trường, chứ đừng nói là Mặc Ngật.

Trong ánh mắt cơ trí tràn đầy lửa giận, chất vấn cùng thất vọng.

“Được, được rồi! Đây là quốc gia lão tử tôn kính cả đời, không nghĩ tới thậm chí đến ngay cả cháu gái mình cũng bảo vệ không được, Tuyển Thần, chúng ta đi, bọn họ không giúp được việc, chúng ta tự nghĩ cách, hừ!”

“Rõ!”

Mặc Tuyển Thần sớm đã nghĩ muốn rời khỏi, nhiều đời Mặc gia bọn họ hy sinh đích thị vì kết cục này sao, không quan hệ, cho dù Mặc gia bọn họ không có lực lượng quân đội, cũng có thủ đoạn của mình, nhưng mà kết quả như vậy, ha ha...

“Đừng! Lão thủ trưởng, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói!”

“Có cái gì để nói nữa, lão tử lớn tuổi rồi, các người cũng không đem tôi để trong mắt, được thôi, tôi cũng không đứng ở trước mắt các người làm gì cho vướng bận nữa!”

“Không, không phải như thế, lão thủ trưởng, chúng tôi không có ý đó, ngài đừng kích động!”

“Cháu gái tôi còn không tìm thấy, các người bảo tôi không được kích động hả! Có phải là tôi đem cháu các người giết chết các người cũng nói là không nên kích động hả?”

Người kia nghẹn lời, cả mặt đỏ lên, lời này ông ta nên tiếp thế nào, nếu là cháu ông ta thật sự bị giết, khẳng định ông ta còn kích động hơn so với Mặc Ngật, nhưng mà...

“Lão thủ trưởng, tôi hiểu cảm giác của ngài, nhưng quy định là quy định, không có lệnh ở phía trên, chúng tôi chỉ có thể huy động hữu hạn người thôi.”

“Cút đi đi! Thời gian lão tử tòng quân còn dài hơn với các người, giết người còn nhiều hơn các người


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp