Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 93: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Nhan Tử Diệp vốn là định sáng sớm tới phòng Mặc Khuynh Thành xem xét trước, vậy mà nhìn thấy Quảng Y xuất hiện tại cửa lớn.

“Bên ngoài có người tìm anh.”

Cửa lớn có động tĩnh lớn như vậy cho dù bọn họ ngủ như chết cũng bị đánh thức rồi.

“Arthur, cô ta là bạn của tôi.”

Arthur nhìn trên mặt Nhan Tử Diệp cười như không cười, nhất thời cảm thấy người này nhất định gặp chuyện xui tám đời rồi, vậy mà để cho anh ta lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Arthur, anh theo dõi người trong phòng kia cho tôi, đừng để cho bất cứ ai phát hiện ra cô ấy.”

Đứng dậy, chỉnh lại cổ áo hẳn hoi, ưm, ngày hôm qua bị Mặc Khuynh Thành trêu chọc cho không vui, xem ra hôm nay liền có người tới cho mình vui vẻ rồi.

“Vâng.” Arthur cúi đầu đáp, anh nhất định làm cho không ai phát hiện ra Mặc Khuynh Thành, nhất là người đứng ở cửa kia.

“Nhan Tử Diệp, anh là đồ rùa rụt cổ, nhanh ra đây cho tôi!”

Còn chưa đi tới, đã nghe thấy Quảng Y chửi ầm lên, anh ngược lại đi đến cột tường che người đi, xem náo nhiệt.

“Này, cô muốn tìm Nhan Tử Diệp thì tới cục cảnh sát mà tìm, phiền chết đi được.”

Rita cẩm thấy tính tình mình thật tốt, vậy mà có thể nhịn đến tận bây giờ, đương nhiên cô cũng biết rõ, người kia chưa thèm ra khẳng định là xem náo nhiệt rồi, hừ, không nghĩ tới bản thân lại có ngày thành náo nhiệt trong mắt người khác.

“Tôi nói cho cô biết, hôm nay nhất định phải gọi Nhan Tử Diệp ra đây cho tôi, đừng cho là tôi không biết chuyện anh ta làm là gì, thân là tay sai của Quảng gia, vậy mà lại cáo mượn oai hùm như vậy, tôi ngược lại không biết, ai cho anh ta lá gan như vậy.”

Rita mặt đeo mặt nạ mặt có chút nhăn nhó, tay sai? Nếu anh ta là tay sai của cô ta? Vậy mình là cái gì?

“A, tôi ngược lại không biết, ngọn gió nào đưa Quảng tiểu thư tới đây vậy.”

Nhan Tử Diệp hai tay đút vào túi quần, nhàn nhã từ sau cây đại thụ đi ra, tay sai sao? Anh vậy mà lại nghe được cái từ này từ miệng Quảng Y, thật hay nha...

“Nhan Tử Diệp, anh chui ra đây cho tôi!”

Nhan Tử Diệp nhìn xung quanh rồi nhìn sang, vô tội hỏi Rita, “Rita, nơi này có ma hả?”

Rita cố nén cười, thật sự trả lời: “Báo cáo, mấy dặm Phương Viên này tôi không phát hiện ra có người chết.”

“Vậy Quảng đại tiểu thư đây là sao vậy, thậm chí còn có cái mũi thính hơn cả chó vậy?”

Vẻ mặt Nhan Tử Diệp sùng bái, lại khiến cho Quảng Diệp hận không thể trực tiếp xé gương mặt của anh ta ra.

“Nhan Tử Diệp, anh nói tôi là chó, vậy anh cũng là con chó săn.”Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta cũng dễ chịu chút.

“Ha ha, tôi có phải là chó săn hay không cũng không cần Quảng đại tiểu thư quan tâm, chỉ là có thể cùng một chủng loại với cô, tôi ngược lại cực kì vinh hạnh.” Nói xong, anh ta còn hơi hơi khom lưng, hành lễ.

“Nhan Tử Diệp!”

“Tiểu thư.” Văn Phong nhẹ nhàng kéo tay áo cô ta, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, bây giờ không phải lúc trở mặt, người đừng quên mục đích chúng ta tới đây.”

Quảng Y quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, còn cần anh ta nhiều lời! Nếu không phải vì mục đích kia, cô ta mới không nhịn đến bây giờ, nhưng mà bị Văn Phong quấy nhiễu một cái, khiến cho cô ta bình tĩnh lại rất nhiều.

“Nhan Tử Diệp, tôi mới từ máy bay xuống, không kịp chuẩn bị chỗ ở, vừa lúc anh ở đây, tôi liền ở chỗ anh vậy.”

Ưỡn ngực, hoàn toàn không tiếp nhận vì anh ta sẽ không đồng ý.

Ở nơi này?

Đáy mắt Nhan Tử Diệp hiện lên trào phúng, thực cho rằng mình là bác sĩ tâm lý bình thường sao? Chút tâm tư đó còn dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng mà nếu như cô ta đã làm thế, cũng đừng trách anh ta kéo cô ta xuống nước.

“Đương nhiên có thể, Rita, mở cửa, đưa Quảng đại tiểu thư tới phòng nghỉ ngơi đi.”

“A? Không phải chứ, thật muốn cô ta ở lại?” Rita không hề che dấu kinh ngạc cùng chán ghét của mình, đại tiểu thư này nếu mà vào ở, vậy chuyện cô làm sẽ bất tiện.

“Thế nào, cô có ý kiến?”

Nhan Tử Diệp tuy cười, nhưng trong mắt rõ ràng là vô cùng âm u.

“Không, không có ý kiến, tôi lập tức đi làm.”

Quả nhiên, bình thường đều là Arthur tiếp xúc với anh ta, khiến cho bọn họ quên mất anh ta rất khủng bố rồi.

“Két.”

Cửa sắt được Rita nhẹ nhàng kéo ra, bộ dáng nhiệt tình khác hẳn lúc trước.

“Quảng đại tiểu thư phải không, mau vào đi, bên ngoài lạnh như vậy, đây là hành lý hả? Đưa cho tôi, các người mau vào đi.”

Văn Phong có chút giật mình nhìn Rita lấy hành lý trong tay mình đi, trong lòng không khỏi bội phục, biểu cảm thay đổi thật nhanh còn rất tự nhiên, đều đã có thể diễn kịch lật mặt rồi.

Quảng Y cũng sửng sốt, nhưng mà cô ta rất nhanh liền phản ứng kịp, tiếp theo là lạnh lùng xuy một tiếng, tay sai chính là tay sai quả nhiên vẫn là tay sai, bộ dáng tay sai ngồi xuống một chút cũng thấy không vui.

Khéo mắt Nhan Tử Diệp cong thêm, anh đột nhiên cảm thấy Rita này cũng rất thú vị, mau vào đi, bên ngoài lạnh như vậy? Chẳng lẽ sau cửa sắt sẽ không lạnh nữa?

Rita trái lại không để ý suy nghĩ của anh ta, một lòng chỉ muốn nhanh chóng đem bọn người Quảng Y dàn xếp xong xuôi, như vậy liền có thể ngủ bù, đương nhiên, cô âm thầm hạ quyết tâm, cho dù sau này có bị tiếng chuông cửa đánh thức, cũng sẽ không ra cửa nữa, quả thực chính là chịu tội mà.

Tiến vào trong phòng, ấm áp xua đi toàn bộ lạnh lẽo trên người, Văn Phong cực kì tự giác tiến lên cởi áo khoác của Quảng Y ra, Rita xem ở đáy mắt, trong lòng châm chọc.

Đây đúng là đại tiểu thư nha, ra cửa có người đi theo, vào nhà có người cởi quần áo cho, có phải đại biểu cho đi tắm cũng có người mát xa cho không?

Không biết thế nào, cô càng nghĩ càng nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua người Quảng Y, ý đồ nhìn tới Văn Phong ở bên cạnh.

“Rita tiểu thư, cô nhìn cái gì vậy?”

Văn Phong bị cô nhìn thấy có chút kì lạ, ánh mắt kia quả thực như nhìn thấu tận xương


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp