Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 94: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, anh liền cảm thấy trôi qua mấy thế kỉ, nếu không phải là có ý niệm mạnh mẽ chống đỡ, anh thật sự không biết lúc nào sẽ ngã xuống nữa.

Rất không dễ dàng gì nhìn thấy hi vọng, một giây sau liền bị một chậu nước lạnh dập tắt.

“Không được.”

“Vì sao?”

Dưới chân Mặc Giác có chút lảo đảo, Sakura ở đằng sau đỡ lấy.

Đẩy cô ra, gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Dận đang bình tĩnh, hỏi: “Anh, người lo lắng cho em ấy nhất không phải là anh sao?”

Anh không hiểu vì sao đã tìm được chỗ của em gái rồi, cũng không khẩn trương hành động, chẳng lẽ còn phải làm cái gì nữa sao?

“Không sai, chúng ta cần phải chờ.”

Tìm được chỗ rất tốt, ít nhất anh biết rõ hiện tại bọn họ không dám làm gì với cục cưng, nhưng tình huống hiện tại, là anh ta trong tối mình ngoài sáng, biến thành ta tối anh ta sáng, mấu chốt chính là, anh ta còn không biết.

Chờ? Mặc Giác cực kì hiểu rõ ý của anh.

Chờ tình hình bên Hoa Hạ, chờ hành động của bọn họ, cùng với chứng cứ chuẩn xác...

“Anh, có đôi khi em thật sự nghi ngờ, anh rốt cuộc có phải thật sự tham món lợi nhỏ không.”

Nói xong câu đó, trực tiếp quay đầu rời đi.

“Nhị thiếu!”

Sakura quát to, lại nhìn Mặc Dận ngồi ở trên ghế, bất đắc dĩ nói: “Kellen, rõ ràng anh lo lắng cho chị dâu, vì sao vẫn còn đưa ra quyết định như vậy?”

Mặc Dận không nói gì, lẳng lặng nhìn bức ảnh kia, phía góc cửa sổ.

Cho dù là không thấy rõ lắm, nhưng anh biết đó là cục cưng.

Có lẽ cô không biết bản thân có bị theo dõi hay không, nhưng cô cũng không buông tha một tia cơ hội truyền lại tin tức, không sai, cô truyền tin tức lại, nói cho mình biết, lấy đại cục là trọng.

Không phải anh không muốn trực tiếp tới cứu cô ra, chỉ là cho dù anh hay là cục cưng, đều rất rõ ràng Nhan Tử Diệp cho dù bọn họ có ra lệnh, nhưng người như vậy khẳng định có mục đích của chính mình, dưới tình huống như vậy, cục cưng ở trong đó mới có lợi.

Cho nên, cho dù anh không nguyện ý, cũng phải ép bản thân, để cho Mặc Giác ở trong này, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.

Sakura xoay người tìm Mặc Giác, cô biết giờ phút này cô càng hiểu được tại sao Mặc Giác làm như vậy, nhưng hiểu chuyện là một việc, tiếp thu là một chuyện khác, cũng như, nếu là vợ mình gặp chuyện không mau, cô tuyệt đối sẽ không quản nhiều như vậy.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Mặc Dận.

Ngón tay lẳng lặng xoa xoa màn hình điện thoại.

Cục cưng, vì không phá hủy kế hoạch của em, lần này anh sẽ làm người xấu.

Lại nói tới Quảng Y, tuy lấy lý do quen thuộc hoàn cảnh, bắt Rita dẫn đi dạo khắp nơi, nhưng mỗi lần cô ta muốn lên tầng 4, đều bị ngăn lại.

“Quảng đại tiểu thư, tầng 4 cô không thể đi.”

Quảng Y có giận cũng không thể nói, dù sao trước đó lời của Nhan Tử Diệp cô ta chưa quên.

“Hừ, không đi thì không đi, tôi không hiếm lạ!”

Nói xong, liền dẫn Văn Phong rời khỏi biệt thự.

Không cho cô ta lên tầng 4, cô liền đi tìm Mặc Dận!

“Cô ta ra ngoài.”

Tại lúc Quảng Y rời khỏi biệt thự, Arthur lập tức lên lầu báo cáo.

Nhan Tử Diệp đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng dáng đi xa, tùy ý nói: “Cô ta đi tìm Mặc Dận rồi.”

“Tìm người Mặc gia? Vậy không phải là phá hoại kế hoạch của chúng ta?” Anh ta biết, mặc kệ kế hoạch lần này hay là kế hoạch trước mắt, Mặc gia cũng không thể tránh khỏi.

“Không sao, kẻ ngu xuẩn này làm cho người ta nhục mạ, tôi còn có thể ngăn cản sao?”

Kéo rèm xuống, lại nhìn màn hình.

“Cô ấy cứ nằm ở chỗ này như vậy sao?”

“Cái này, tôi không biết.”

Tuy anh ta là lính đánh thuê, nhưng vẫn có chút đạo đức, huống hồ vẫn là người Nhan Tử Diệp tự mình đưa về.

Nhan Tử Diệp gật gật đầu, đi về phía phòng bên cạnh.

“Cốc cốc cốc.”

Không đợi bên trong đồng ý, anh ta liền tiến vào.

“Khuynh Thành, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Đứng dậy, trong mắt liền tỉnh táo.

“Nhan Tử Diệp, anh muốn làm gì?”

Lời này không phải lần đầu tiên cô hỏi anh ta, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng hỏi.

Nhan Tử Diệp cười, “Khuynh Thành, cô là người duy nhất không ngừng hỏi tôi một câu hỏi.”

Cũng chính bởi vì như vậy, anh mới không thế buông tay...

“Anh cũng là người đầu tiên bắt tôi mà không làm gì cả.”

Nhan Tử Diệp hiển nhiên hiểu ý của cô, dù sao cũng đã điều tra rõ ràng, a, không đúng, có hai chuyện không rõ ràng lắm.

“Khuynh Thành, bằng không như này đi, tôi hỏi cô một vấn đề, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn làm gì.”

Xem ra đây là cuộc trao đổi cực kì công bằng.

Nhưng Mặc Khuynh Thành lại thờ ơ.

“Nếu không anh nói cho tôi biết trước, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Nhan Tử Diệp quơ quơ ngón trỏ, “Khuynh Thành, cô thật giảo hoạt.”

“Đó.”

Hai người bọn họ đều rõ ràng, mặc kệ lời nói ra có phải là sự thật hay không, bọn họ đều sẽ không tin tưởng.

Bên trong đột nhiên không có âm thanh gì.

Nhan Tử Diệp cũng bất giác xấu hổ, nhìn kỹ Mặc Khuynh Thành, một chút cũng bất giác thấy được không kiên nhẫn.

“Nhìn đủ chưa?” Cô bị nhìn tới tâm phiền ý loạn.

“Đương nhiên không đủ.” Nâng cằm lên, không cần suy nghĩ trực tiếp trả lời.

Mặc Khuynh Thành trực tiếp đẩy anh ta ra, xốc


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp