Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 115: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Quảng Y nhìn hai người xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

Cúi đầu nhìn hai tay nắm chặt, này có tính là tới khoe không? Không, bản thân chưa từng đạt được, cho dù là trước kia hay là hiện tại, bọn họ là người cố gắng tranh thủ, đáng tiếc bản thân đã không có bất cứ khả năng nào nữa rồi.

“Các người tới làm gì?” Bởi vì lâu rồi không nói chuyện, nghe có chút khàn khàn.

Mặc Dận nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay tới, là muốn hỏi cô một chuyện.”

“A, không nghĩ tới Mặc Dận đại danh đỉnh đỉnh cũng có ngày phải đi hỏi người khác.”

Quảng Y đã không có gì để ý, cô ta đã hai bàn tay trắng, nhưng đúng lúc này, anh lại chủ động tìm mình, còn nói có vấn đề muốn hỏi mình, quả thực quá buồn cười.

“Quảng Y, tôi không muốn nói cái khác với cô, tôi chỉ muốn hỏi cô, có phải trước đó cô tìm người đối phó cục cưng không?”

Lại là cục cưng!

Trong mắt trong lòng anh ta đều là Mặc Khuynh Thành, sao bản thân có thể ôm một tia hi vọng chứ...

“Mặc Dận, anh đối với tôi không có một chút cảm giác gì sao?”

Không thể phủ nhận, cô ta cực kì cố chấp với điều này.

“Không có.” Hoàn toàn không cần suy nghĩ, anh đối với Quảng Y, chỉ có ấn tượng là học tỷ không quen.

“Vậy sao...” Quảng Y nói thầm, cả người dựa về phía sau lưng ghế.

“Tôi đã trả lời vấn đề của cô rồi, hiện tại cô có thể trả lời vấn đề của tôi.”

Mặc Khuynh Thành lôi kéo anh, nói khẽ: “Dận, anh ra ngoài một chút đi.”

Chuyển mắt, nghi hoặc nhìn cô, vì sao bảo anh ra ngoài?

Tiếp tục thăm dò nói: “Rất nhanh thôi, anh đi ra ngoài chờ em.”

“Được.”

Đứng dậy, chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, “Nhanh nhé.”

“Ừm.”

Trong phòng chỉ còn lại Quảng Y và Mặc Khuynh Thành.

“Cô đừng phí tâm tư nữa, tôi cái gì cũng không nói.” Sau khi Mặc Dận rời khỏi, giọng điệu của Quảng Y đã trở nên sắc bén.

Hai tay liền vuốt, bày tỏ bản thân một chút cũng không muốn biết, “Quảng tiểu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi đối với chuyện cô có thật tìm người đối phó tôi không một chút cũng không có hứng thú, huồng hồ chuyện nào là cô làm, trong lòng tôi đều biết rõ.”

“Cô đã không muốn biết, vậy hôm nay cô tới chỗ này làm gì!”

Ngón trỏ để trên môi làm bộ trầm tư, “Ưm... Có lẽ là vì muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô? Hoặc là khoe ân ái?”

“Rầm!”

“Mặc Khuynh Thành!”

Hai tay Quảng Y chống trên bàn, phẫn nộ khẽ động còng tay trên tay, ả đàn bàn chết tiệt này, quả nhiên là ôm suy nghĩ như vậy, vì sao không cho cô ta thêm chút thời gian nữa, một chút cũng được, cho dù cô ta tiến vào ngục, cũng phải kéo theo Mặc Khuynh Thành vào cùng!

Tiếng vang kịch liệt quấy nhiễu người ở ngoài cửa, Mặc Dận mang theo hai ngục cảnh bước vào.

“Không được nhúc nhích, ngồi xuống!”

Quảng Y không có nghe, trơ mắt nhìn Mặc Dận nhìn cũng không nhìn cô ta lần nào, lập tức đi đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, cúi đầu hỏi: “Cục cưng, có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, cô ta không làm gì được em.”

“Mặc Khuynh Thành, ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội ra ngoài, nếu không thì tôi nhất định sẽ đem cô băm thành trăm mảnh! Mặc Khuynh Thành...”

Nhíu mày, đôi mắt thâm sâu, Mặc Dận không biết suy nghĩ cái gì.

“Dận, chúng ta vẫn nên đi thôi, nơi này rất lạnh.” Nói xong, vẫn run rẩy một phen.

Cánh tay vòng qua, gắt gao ôm lấy, “Ừm, giờ chúng ta liền đi ra.”

Nước Y, biệt thự Mặc gia.

Bởi vì đã tìm người dọn dẹp trước, nên trong biệt thự không có một vết bẩn nào, chỉ là không có người ở, có chút sạch sẽ mà lại lạnh lẽo.

Mở cửa phòng, Mặc Giác tùy ý kéo hành lý vào, ngã xuống giường, lúc này Hồng Thủy đang làm gì nhỉ...

Đây là lần đầu tiên anh nhớ một người như vậy, đáng tiếc người kia lại thích anh trai anh, đáng tiếc bản thân trêu chọc anh ta, đáng tiếc bản thân...

Nhưng anh không đáng tiếc một điều duy nhất, là anh yêu anh ta.

Anh ta là người đẹp nhất anh đã từng thấy, xinh đẹp như thế, mỹ lệ như thế, tóc dài phấp phới, áo đỏ trên người, tùy tâm sở dục, không để ý bất cứ ánh mắt kẻ nào, sống thoải mái, điểm này, cho dù là anh cũng không làm được.

Ở một nơi khác, Hồng Tâm đi ở trên lan can, tay cầm bầu rượu buông xuống, hai mắt vô thần nhìn trời, không biết nghĩ đến cái gì.

“Lâu chủ, đem đã khuya rồi, ngủ thôi.”

Lúc trước, Hồng Thủy mang cảm giác mỹ dung, mà anh ta bây giờ, toàn thân toát ra vẻ tịch mịch cùng cô độc.

“Lão Vương, uống với tôi một chén đi.”

Cúi đầu, nhìn bầu rượu trước mặt, nhận lấy lại không uống, “Lâu chủ, đừng uống, uống rượu hại thân.”

Hồng Thủy nhìn bầu rượu, không thèm để ý, chuyển mắt tiếp tục nhìn ánh trăng cong cong trên trời.

“Lão Vương, ông nói có phải cậu ta đã tới bên kia rồi hay không.”

Tin tức hồng lâu rộng rãi, Mặc Giác cũng không tận lực giấu diếm, lại thêm lão Vương cố ý nói ở trước mặt, anh ta cho dù không muốn biết cũng biết rồi.

“Lâu chủ, gần đây hồng lâu không có giao dịch gì, có phải nên kiếm thêm thu nhập rồi không?”

Kiếm thêm thu nhập?

Lão Vương tiếp tục nói: “Nghe nói bên nước Y kia thường xuyên xảy ra bạo động, Mặc nhị thiếu thân thủ còn không bằng Mặc tiểu thư, cũng không biết có bị thương không nữa...”

Câu sau cùng nói càng ngày càng nhỏ, lại khiến cho Hồng Thủy mày nhảy dựng lên.

“Ta nhớ rõ gần đây thời tiết nước Y rất tốt, vừa lúc, không khí Đế Đô không tốt, chúng ta có thể đi nghỉ ngơi vài ngày.”

Từ lan can đứng xuống, chân trần dẫm trên đất, duỗi thắt lưng, “Buồn ngủ quá, đã muộn vậy rồi à, lão Vương, nhớ đặt vé máy bay.”

“Vâng ạ.”

Bên kia, Mặc Giác nghỉ ngơi xong, thấy bụng hơi đói, mở đi mở lại tủ lạnh lại không có gì ăn, bất đắc dĩ, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài ăn chút.

“Két.”

“Mặc nhị thiếu, lâu rồi không gặp.”

Dọa!

Mặc Giác theo bản năng lui về sau một bước, nhìn hai người đứng ngoài cửa, dụi mắt, miệng than thở: “Xem ra mình còn chưa tỉnh ngủ rồi, thôi, trở về ngủ tiếp vậy.”

Nói xong liền chuẩn bị đóng cửa.

“Mặc nhị thiếu, chờ chút!”

Bàn tay già nua để ở trên cửa, ngăn động tác của Mặc Giác lại.

“Lão Vương? Thật là ông! Còn có...”

Nói còn chưa dứt lời, nhìn áo đỏ cách đó không xa, khó nén kích động, anh ta thật sự đến đây?

Hồng Thủy làm như không có cảm thấy tầm mắt của anh, không kiên nhẫn đẩy lão Vương ra, “Lão Vương, ông định ôn chuyện đến khi nào, nhanh đi vào, bên ngoài


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp