Vô Tiên

Chương 2305: Tin hắn một lần. (2)


8 tháng

trướctiếp

Râu quai nón Nhĩ Huyền lại trừng lớn hai mắt, Huyền Ngọc Tử thì lắc đầu liên tục…

Thiên Ninh bị mù hai mắt nói tiếp:

- Lão phu và mấy đại vu trong tộc đã bị Lăng Đạo nhốt rất lâu rồi, từ lâu đã không còn ý niệm sống. Tiểu bối ngươi hãy trở về đi, không ai biết được tung tích của Ma Hoàng…

Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, yên lặng ngồi trong một góc. Bảy người còn lại cũng không nói gì, thờ ơ không quan tâm tới đám người Lâm Nhất.

Vị Thiên Ninh trưởng lão này đã nhìn lầm người, hiểu sai ý, mình không có ý đồ, chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi. Mà trong mắt đối phương, Thanh Diệp và Lăng Đạo là cùng một giuộc, vừa nói lên lai lịch của mình lại chữa lợn lành thành lợn què, nếu muốn hai bên tin tưởng lẫn nhau sẽ vô cùng trắc trở. Nhưng Lăng Đạo làm việc này chỉ là vì tung tích Ma Hoàng?

Tâm niệm Minh Cơ khẽ chuyển, rồi lại mang sắc mặt xấu hổ muốn nói lại thôi. Chợt thấy một người mặc áo xám đi về phía trước, nàng khẽ ngẩn người…

Lâm Nhất liên tục bước đi, quan sát mọi nơi.

Viễn cỗ có ba vị tiên Hoàng, Huyền Tiêu, Giáo Quý cùng Đế Khuê. Vì tu vi truyền thừa khắc nhau nên được xưng là Ma Hoàng, Yêu Hoàng cũng Tiên Hoàng. Trong đó Tiên Hoàng Đế Khuê đã ngã xuống, hôm nay chỉ còn lại Huyền Tiêu Ma Hoàng cùng Giao Quý Yêu Hoàng. Mà trong hai vị, một người có hành tung khó lường, một người tung tích không rõ. Cái này tựa như rắn mất đầu, có thể tưởng tượng ra được Bát Hoàng hỗn độn thế nào!

Lâm Nhất vừa tới chính giữa sơn động liền chậm rãi đứng lại.

Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền, Long Kiều Nhi cùng Minh Cơ chậm rãi đi lại.

Lâm Nhất chắp tay, không xu nịnh nói:

- Tại hạ Lâm Nhất xin bái kiến các vị tiền bối!

Chung quanh không người lên tiếng trả lời, căn bản không có phản ứng.

Huyền Ngọc Tử cùng Minh Cơ âm thầm bừng tỉnh. Tục danh Lâm Nhất, mặc dù không rõ thực hư nhưng ngược lại vẫn có chút dễ nhớ.

Lâm Nhất lại nói:



- Cảnh ngộ của Lâm mô cũng các vị tiền bối cũng gần như nhau, rơi vào đường cùng, chỉ có thể cố gắng chống lại. Mà sau khi đánh một trận, may mắn còn sống, tới nơi này mới vô tình gặp phải các vị tiền bối…

Hắn thoáng ngừng, sau đó lại thành khẩn nói:

- Lâm mỗ dựa vào cấm bài chiếm được khiến cấm chế nơi này đều mở ra. Các vị tiền bối bảo trọng, cáo từ…

Lời còn chưa dứt liền vung tay áo xoay người rời đi.

Đừng nói tám vị lão giả ở đây, ngay cả đám người Huyền Ngọc Tử cùng Minh Cơ cũng bất ngờ không kịp đề phòng. Trịnh trọng như vậy cũng chỉ vì nói lên một đoạn?

Chỉ trong nháy mắt Lâm Nhất liền đi tới trước cửa động.

Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền và Long Kiều Nhi không hiểu, vẫn đi theo sát hắn. Mà Minh Cơ lại sững sờ tại chỗ, thần sắc do dự.

Vào lúc này lại có người mở miệng nói:

- Khoan đã…

Lâm Nhất đã ra khỏi cửa động, bỗng dừng lại, lo lắng xoay người hỏi:

- Thiên Ninh tiền bối có gì phân phó…

Ngoài Minh Cơ, tám vị lão giả cũng đều hiểu ra.

Một thanh niên tướng mạo không đẹp lại đánh bại đông đảo cao thủ nơi này? Hắn không phải nói khoác không biết ngượng mà là dụng tâm kín đáo!

Thiên Ninh trong góc mang theo đôi mắt trống cỗ, giống như nhìn thấu tất cả. Hắn yên lặng xuất thần nhìn về phía Lâm Nhất, lạnh nhạt nói:

- Cứu Thiên Khí ra, lão phu sẽ ghi nhớ phần nhân tình này của ngươi…

Lời nói ù ù cạc cạc nhưng lại chân thật đáng tin.



Lông mày Lâm Nhất khẽ nhướn, hơi suy nghĩ, không nói hai lời liền biến mất tại chỗ. Ba người Huyền Ngọc Tử theo sát không rời. Minh Cơ chỉ chần chừ chốc lát cũng đi theo ra ngoài.

Cấm chế cửa động mở rộng, ra vào dễ dàng. Trong sơn động chỉ còn lại tám vị lão giả ngồi trơ như đá, một vị phụ nhân tóc trắng trong đó mở miệng nói:

- Thiên Ninh huynh! Đệ tử Lăng Đạo xưa nay thủ đoạn độc ác, quỷ kế đa đoan, không nên dễ tin…

Có người phụ họa nói:

- Lạt mềm buộc chặt mà thôi, không cần để ý tới! Bọn ta coi thường cái chết, quỷ kế nhỏ của Lăng Đạo cũng không có tác dụng…

Những người khác cũng lặng lẽ gật đầu. Nếu đã tới đây, mọi người đã sớm chán nản, không có gì trở ngại, cũng được xem như đoạn tuyệt.

Thiên Ninh trầm ngâm một lát, nói:

- Ta đã cố thủ mấy vạn… năm, ngay cả hai mắt cũng không còn, chưa chúng ta đã từng khuất phục chưa?

Hắn chậm lại, tự hỏi tự trả lời:

- Không có!

Tay vuốt râu dài, trong hai mắt trống rỗng lộ ra một chút dữ tợn, lại nói:

- Ta gặp phải kiếp nạn này đều vì Hoàng Tôn Huyền Tiêu! Nếu không chờ tới ngày hắn thanh lý môn hộ, ta làm sao có thể đợi…

Bên trong sơn động hoàn toàn tĩnh lặng.

Thiên Ninh thở dài nói tiếp:

- Chỉ cần người nọ cứu được Thiên Khí, tin hắn một lần thì có sao! Hoặc có khi còn cứu vãn được cũng không chừng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp