Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 97: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trời vừa mới ló rạng, Đỗ Ngự Đình đã thức dậy từ lâu.

“Vợ ơi!” Anh đẩy người đang ngủ bên cạnh, nói nhỏ: “Chúng ta mau thức dậy đi!”

“Làm gì, còn rất sớm!” Ninh Noãn Dương hơi mở mắt, liếc nhìn căn phòng không quá sáng.

“Chúng ta đi ra ngoài du lịch.” Đỗ Ngự Đình vừa nói vừa đứng dậy, hôm nay anh nhất định phải mang Noãn Noãn cách xa tầm mắt của Lãnh Nhiên, nếu không anh sẽ tức chết, thừa dịp sáng sớm Lãnh Nhiên chưa rời giường, nhanh chóng đi, giao hai tiểu quỷ cho Lãnh Nhiên là được rồi.

Ninh Noãn Dương bất đắc dĩ bị bắt rời giường, đợi hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, quản gia bước tới đưa một phong thư: “Thiếu gia, đây là của Lãnh thiếu gia để lại cho anh.”

“Cho tôi?” Trong mắt của Đỗ Ngự Đình tràn đầy vẻ đề phòng, nhận lấy phong thư, “Anh ấy đâu?” Cùng ở dưới một mái nhà, còn chơi trò viết thư.

“Lãnh thiếu gia đã đi từ sớm.” Quản gia cung kính nói.

“Đi?” Đỗ Ngự Đình buồn bực, anh còn tưởng rằng hôm nay Lãnh Nhiên sẽ tiếp tục chỉnh anh? Xem xem nội dung của phong thư này là gì.

“Như thế nào? Anh ấy nói gì?” Ninh Noãn Dương nằm ở một bên tay của Đỗ Ngự Đình, nửa mở mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Đỗ Ngự Đình vừa xem thư vừa cắn răng nghiến lợi, trong thư nói, tối hôm qua hợp đồng kia là giả, quà của ba vợ đại nhân cho anh là cổ phần công ty ở Âu Mỹ. Sau đó Lãnh Nhiên còn nói, làm anh vợ, Đỗ Ngự Đình gọi anh ta một tiếng anh, anh cũng có một phần quà muốn cho bọn họ, đó chính là ——

Hôm nay Lục Tử Viễn xuống máy bay, đại khái là tầm 10 giờ sẽ tới nhà anh.

“Rốt cuộc là anh ấy đã nói gì?” Ninh Noãn Dương tò mò hỏi.

Đỗ Ngự Đình ngẩng mặt nở nụ cười dịu dàng, bàn tay vuốt ve đầu của cô, nói: “Không nói gì, chẳng qua chỉ là lời hỏi thăm, anh lên lầu lấy chìa khóa xe, sau đó chúng ta đi ra ngoài.” Xoay người, anh đằng đằng sát khí vò tờ giấy trong tay thành hình tròn, chạy thẳng tới thư phòng, gọi điện thoại cho Lãnh Nhiên, trực tiếp hỏi: “Tại sao Lục Tử Viễn lại tới đây?”

“Thái độ, chú ý thái độ của cậu, bây giờ cậu đang nói chuyện với ai?” Lãnh Nhiên chậm rãi nói, trong giọng nói còn mang theo ý cười, “Đúng rồi, còn quên chưa nói với cậu, bây giờ A Viễn là con nuôi của ba tôi, con nuôi còn thân hơn đứa con ruột là tôi đây, nếu như thất lễ với cậu ấy, hậu quả...... Chậc chậc.”

Đỗ Ngự Đình cắn răng, muốn trực tiếp tóm lấy Lãnh Nhiên ở trong điện thoại: “Tại sao anh ta lại biết nhà của em ở đâu?”

“Tôi nói.”

“Anh ——”

“Ai kêu cậu ngày hôm qua không đưa tôi đi Thủy Vân Gian.” Giọng nói của Lãnh Nhiên cực kỳ vô tội, “Bái bai, tôi bận rồi!”

“Tút tút......” Đỗ Ngự Đình nhìn điện thoại hồi lâu, lúc này mới nhớ tới lời của Lãnh Nhiên, Lục Tử Viễn muốn tới đây. Anh lấy lại tinh thần, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, “Quản gia ——”

“Thiếu gia, anh có gì phân phó?” Trên trán của quản gia đổ đầy mồ hôi, chạy chậm tới.

“Đi thả 10 con chó Ngao tôi nuôi ở cửa, thả thêm 10 con chó Bull ở ngoài cửa, sáng hôm nay nhớ đừng cho bọn nó ăn bữa sáng.” Đỗ Ngự Đình lộ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp