Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Phiên ngoại 1


...

trướctiếp

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Một khắc kia, khi thấy Hồ Lộc Cổ ngã xuống, Ngọc Sinh Yên ban đầu là mừng như điên, sau đó là hoảng sợ.

Bởi vì hắn biết, Hồ Lộc Cổ nào có phải người thường, hắn mang võ công cái thế, có thể xưng tụng là thiên hạ đệ nhất. Sư tôn có lợi hại cỡ nào, nếu có thể đánh ngã được Hồ Lộc Cổ, vậy chính bản thân người cũng sẽ không thể không bị chút tổn thương.

Cái ý niệm này vừa nhô ra, hắn liền vội vàng muốn chạy tới xem sư tôn thế nào. Nhưng khoảng cách nơi đó với Ứng Hối Phong này, cho dù hắn có làm thế nào cũng không vượt qua nổi.

Đương lúc Ngọc Sinh Yên đang chuẩn bị xuống núi thì một đạo thân ảnh lại nhanh hơn hắn.

Là Thẩm Kiều.

Ngọc Sinh Yên há to mồm nhìn Thẩm Kiều trực tiếp từ nơi này bay lên, lướt về phía ngọn núi đối diện, ngự gió mà đi, tựa như thần tiên.

Tiếng gọi như muốn dâng lên khỏi cổ họng lại bị cứng rắn bóp chết ở trong cồ họng, hắn giống như tất cả mọi người ở đây, chỉ có thể trố mắt ngẹn lời nhìn theo bóng dáng Thẩm Kiều lướt về phía ngọn núi đối diện Ứng Hối Phong.

Quả thực đúng thế, đúng là dùng một chữ lướt.

Trên đỉnh núi, gió lạnh thấu xương, chỉ đứng yên bất động, áo bào bọn họ đã bị thổi bay phất phới. Nếu như không có một thân võ công, đổi lại là người bình thường đứng ở chỗ này, nếu không bám chặt lấy thân cây, sợ là đã bị gió núi thổi bay. Mà như huynh đệ Vương thị vậy, thân là một trong những người có thể xếp là cao thủ, cũng phải thời thời khắc khắc âm thầm vận nội lực, giữ chắc thân mình, tránh cho bản thân bị gió thổi nghiêng.

Nhưng mà trong không gian gió thổi cường liệt đó, Thẩm Kiều tay áo lay động, từng bước lướt về phía ngọn núi đối diện, nhìn qua thực chậm, kỳ thực lại rất nhanh. Từ nơi này đến nơi kia, mạnh mẽ vượt qua khoảng cách mà người thường không cách nào qua nổi!

Chỉ riêng phần khinh công này, sợ là người trong thiên hạ này ít ai sánh kịp rồi, có khi so với sư tôn còn cao hơn một bậc a.

Ngọc Sinh Yên nghĩ như vậy, một khắc sau, hắn lập tức lấy lại tinh thần, dựa theo ý nguyện ban đầu của mình, vội vàng chạy xuống dưới chân núi.

Lúc này lại có một người chen ở trước mặt hắn, động tác so với hắn còn nhanh hơn ba phần. Sơn đạo hiểm trở như vậy, đối phương lại như đang giẫm trên đất bằng, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt.

Vừa rồi lúc đi lên, Ngọc Sinh Yên cũng đã thấy Đoạn Văn Ương, nhưng do sư phụ hai bên đang giao thủ, cho nên cả hai đều không muốn gây xung đột. Lúc này Đoạn Văn Ương mắt thấy Hồ Lộc Cổ gần như ngã xuống, tự nhiên lòng nóng như lửa đốt, vội vàng chạy qua.

Ngọc Sinh Yên từng nghe kể, khi còn bé Đoạn Văn Ương bị người Đột Quyết khinh thị, nhờ được Hồ Lộc Cổ chọn trúng, bái nhập làm đồ đệ đối phương, cảnh ngộ sau này mới thay đổi hơn nhiều. Cho nên mặc dù Đoạn thị dã tâm bừng bừng như vậy, nhưng đối với chuyện sư phụ lại vô cùng hiếu thuận. Mà tâm tình của Ngọc Sinh Yên giờ khắc này, kỳ thực cũng không bình tĩnh hơn Đoạn Văn Ương được bao nhiêu. Hai người một trước một sau xuống núi, đến chân núi Ứng Hối Phong, đang định tiếp tục đi lên, liền thấy Thẩm Kiều cõng Yến Vô Sư trên lưng đi xuống.

“Thẩm đạo trưởng!” Ngọc Sinh Yên hô to một tiếng, vội vàng tới nghênh đón.

Hắn ghé người nhìn Yến Vô Sư trên lưng Thẩm Kiều. Người kia nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tựa như tro tàn. Ngọc Sinh Yên đờ đẫn biến sắc: “Sư tôn!”

“Trở về rồi nói.” Thẩm Kiều chỉ nói bốn chữ.

“Thẩm đạo trưởng!” Đoạn Văn Ương gọi hắn lại, “Xin hỏi sư tôn ta thế nào rồi?”

Thẩm Kiều nhìn hắn một cái: “Phía ta chỉ lo mang Yến tông chủ đi xuống, tạm thời không kịp chiếu cố tới lệnh sư, thật không rõ lắm.”

Đoạn Văn Ương không có lời nào để nói. Trong nháy mắt đó, hắn thậm chí còn mang lòng nghi ngờ có khi nào Thẩm Kiều lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn trực tiếp dồn sư phụ mình vào chỗ chết. Dù sao trên đỉnh Bán Bộ Phong lúc đó chỉ có ba người bọn họ, chẳng ai có thể nhận rõ chân tướng. Nhưng cái ý niệm này vừa mới hiện lên, lại bị Đoạn Văn Ương bác bỏ. Mặc dù mọi người có lập trường bất đồng, nhưng mà ngay cả Đoạn Văn Ương cũng không thể không thừa nhận, với nhân phẩm của Thẩm Kiều, sẽ không thể nào làm chuyện như vậy.

Có vài người tuy rằng đã định trước là không thể nào trở thành bằng hữu, nhưng phẩm hạnh của hắn, khiến cho ngay cả kẻ làm địch nhân cũng không thể nào chỉ trích. Lời này cũng chính là để nói về Thẩm Kiều.

Cho nên cuối cùng hắn cũng không lên tiếng, mà chỉ nhìn thân ảnh dần xa của mấy người Thẩm Kiều, xoay người đi lên trên núi.

Ngọc Sinh Yên không rảnh quay qua chú ý đến đối phương, hắn theo sát bước chân Thẩm Kiều, cho đến khi trở lại biệt trang.

Ở trong mắt người ngoài, Yến Vô Sư xưa nay luôn là vô cùng lợi hại, quản gia chưa từng thấy qua bộ dạng như vậy của y, vốn là vui đến quên trời quên đất chạy ra đón, lúc này bị dọa sợ không nhẹ.

Ngọc Sinh Yên đánh bạo sờ lên tay Yến Vô Sư, thiếu chút nữa hồn phi phách tán: “Lạnh, tại sao lại là lạnh? !”

Thẩm Kiều nói: “Y thụ thương quá nặng, ta viết một đơn thuốc, ngươi lập tức đi bốc, dùng lửa nhỏ đun lên, từ bốn chén nước cô thành một chén, một ngày hai lần.”

Ngọc Sinh Yên vội vàng nghe theo. Hắn biết Huyền Đô Sơn truyền thừa mấy trăm năm, luôn luôn có cọc gỗ cứu mạng không truyền ra ngoài. So với nó, đại nội hoàng cung còn phải thua xa.

Thẩm Kiều cõng Yến Vô Sư vào trong nhà, cực kỳ cẩn thận đỡ y xuống, bắt mạch, viết đơn thuốc, đút thuốc, tất cả đều không giao cho bất kỳ ai khác.

Có lẽ là nhờ tác dụng từ đơn thuốc của Thẩm Kiều, hoặc cũng có lẽ là tâm pháp lưu chuyển trong cơ thể Yến Vô Sư nổi lên tác dụng, ba ngày sau, y rốt cục cũng tỉnh lại.

“Sư tôn!” Ngọc Sinh Yên đang bưng chén thuốc nóng hổi tiến đến, thấy thế không khỏi vui mừng muốn chết.

Tiện đà khiến Thẩm Kiều đang đỡ trán nghỉ ngơi ở bên cạnh cũng giật mình tỉnh lại.

Yến Vô Sư mở mắt ra, thấy đồ đệ đang muốn nâng mình dậy đút thuốc, thuận miệng nói: “Ngươi ra ngoài.”

Ngọc Sinh Yên: “A?”

Phản ứng của hắn không tính là chậm, vội quay đầu nhìn sang Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều gật đầu: “Ngươi đi ra ngoài đi, để ta.”

Ngọc Sinh Yên lại quay đầu liếc mắt nhìn sư tôn nhà mình.

Người kia từ khi tỉnh lại, đường nhìn hầu như dính ở trên người Thẩm Kiều, một chút cũng không chia cho hắn.

Ngọc Sinh Yên bỗng nhiên toát ra một tia chua xót tựa như “Cỏ nhỏ không (ai) thương gió thảm mưa sầu” đưa thuốc cho Thẩm Kiều, yên lặng lui xuống.

Thẩm Kiều không hề chú ý tới tâm tình của hắn. Hắn múc một thìa thuốc đưa về phía Yến Vô Sư, động tác này làm cả ba ngày, đã vô cùng quen thuộc.

“Ngươi thấy sao rồi?” Thẩm Kiều hỏi.

“Vẫn tốt.” Yến Vô Sư miễn cưỡng nói. Nếu không phải sắc mặt có chút xấu, từ tư thế cùng thần thái của y mà xem, hoàn toàn không giống một người đang bị thương chút nào.

Thẩm Kiều: “Mạch tượng của ngươi đã dần bình ổn, chỉ là vẫn còn chút suy yếu, từ từ điều trị là được rồi. Xem ra kẽ hở ma tâm của ngươi quả thực đã chữa trị hoàn toàn, bằng không…”

Hắn lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Bằng không chỉ sợ bây giờ có thể xuống núi không phải là Yến Vô Sư, mà là Hồ Lộc Cổ.

Hai mươi năm trước Hồ Lộc Cổ thua sát dưới tay Kỳ Phượng Cổ. Hai mươi năm sau thực lực của hắn chỉ biết là càng mạnh, Yến Vô Sư quyết chiến cùng hắn, thật ra là ôm nguy hiểm cực lớn. Chỉ là trong thời khắc mấu chốt hắn phát hiện được sơ hở của đối phương, mà nội lực của hai người lại chỉ hơn kém nhau không đáng kể, lấy cứng đối cứng, chỉ có thể có một kết quả: Ngươi chết ta mất mạng.

Nếu Thẩm Kiều không trực tiếp nhảy từ đỉnh Ứng Hối Phong qua đó, mà xuống núi trước rồi lại leo lên, thời gian bỏ phí trong đó, sai một ly, thì Yến Vô Sư cũng không có được may mắn như vậy.

Yến Vô Sư nhìn hắn ôn nhu cười: “A Kiều, ngươi có còn nhớ lời mình đã nói lúc trước hay không? Ngươi nói chỉ cần ta tỉnh lại, bảo ngươi làm gì cũng được?”

Bàn tay đưa tới giữa chừng của Thẩm Kiều dừng lại giữa không trung: “Đây chẳng qua là lời ta nói trong lúc cấp bách…”

Yến Vô Sư lành lạnh nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Thẩm Kiều không tránh được nữa: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Yến Vô Sư: “Thuốc quá đắng rồi.”

Khổ cho Thẩm đạo trưởng tâm tính thuần lương, còn chưa kịp phản ứng lại: “Vậy ta đi lấy chút mật đường?”

Yến Vô Sư lắc đầu, bỗng nhiên vươn tay nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó trực tiếp nắm lấy vạt áo chỗ cổ Thẩm Kiều, chuẩn xác không sai một li ấn lên môi đối phương.

Thẩm Kiều mở to mắt, lập tức muốn đẩy y ra. Nhưng Yến Vô Sư túm quá chặt, nếu như dùng đến lực, khó tránh khỏi sẽ khiến đối phương bị thương.

Cũng chính trong chút thời gian do dự đó, Yến Vô Sư đã lần nữa nếm lại hương vị nhớ mãi không quên đã lâu.

“Ngô ừm ——”

Nước miếng mang theo vị thuốc đông y đắng ngắt bị ép buộc xâm nhập khoang miệng. Thẩm Kiều một phút nhẹ dạ dẫn đến thua sạch vốn liếng, lúc này hai tay bị túm chặt, trọng tâm nghiêng đi. Đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước áp tới. Bời vì thắt lưng không cách nào thừa nhận trọng lượng của hai người, Thẩm Kiều không thể không hơi thẳng lưng, quai hàm nâng lên, nước bọt theo khóe miệng tràn ra, theo đường cong xinh đẹp trắn ngần trườn xuống cổ.

Chờ Thẩm Kiều lấy lại tinh thần đẩy đối phương ra, hắn vẫn chưa ý thức được bản thân mình đã vô cùng chật vật.

Tóc mai bởi vì dây dưa lẫn nhau mà loạn rối, hai mắt ngấn nước ướt át, giống như một hồ nước trong lành, hai gò má ửng đỏ, môi cũng sưng lên rõ ràng, hơn nữa dung mạo như vậy ——

Rõ rành giống như tình cảnh sau khi bị đăng đồ tử khinh bạc* vậy.

*Đăng đồ tử khinh bạc: Bị bọn dâm dê khi chòng ghẹo.

Nhưng khổ chủ lại không thể tính sổ với tên đăng đồ tử kia, bởi vì đăng đồ tử lại đang che ngực nhíu mày, cúi đầu rên rỉ một tiếng: “Đau quá…”

Thẩm Kiều: “…”

Yến Vô Sư thở dài: “Mới vừa rồi dùng lực quá độ, chân khí như bị ngẹn lại ở ngực, xem ra cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian rất dài nữa mới có thể khôi phục.”

Đây rõ ràng là được lợi còn khoe mẽ, cũng có thể coi là không biết xấu hổ!

Sắc mặt Thẩm Kiều lúc trắng lúc xanh: “Ngươi bị thương như thế còn không biết tự trọng!”

Còn không bằng cứ hôn mê bất tỉnh như mấy ngày trước.

Yến Vô Sư ý vị thâm trường: “Là chính ngươi nói chỉ cần ta tỉnh lại, muốn làm gì cũng được, thế nào hôn một cái cũng không được? Người trong Đạo Môn các ngươi, lời hứa nặng nhất, nếu cái gì cũng được, vậy chuyện này lại chẳng vi phạm hiệp nghĩa của ngươi, tất nhiên cũng là có thể làm, đúng không?”

Nói về tài biện luận, một trăm Thẩm Kiều cộng lại cũng không phải đối thủ của Yến Vô Sư.

“… Ta thấy ngươi cũng đã khỏe lại khá nhiều rồi, thuốc cũng có thể không cần uống nữa, cứ tĩnh dưỡng như vậy là được rồi!”

Mỹ nhân giận dữ cũng là một phen phong tình, Yến Vô Sư cười tủm tỉm thưởng thức, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đối phương không có chỗ nào không đẹp mắt.

Thẩm Kiều ăn một trận thua thiệt, cũng không còn đồng ý lại gần đút thuốc nữa, tránh để đối phương bắt được bất cứ cơ hội gì, mỗi ngày đều chỉ đứng ở cửa xem qua vài lần đã đi.

Cứ như vậy vài ngày nữa lại trôi qua, tin tức bên ngoài lục tục truyền về.

Hồ Lộc Cổ quả thật đã chết, Đoạn Văn Ương đem người mang về Đột Quyết an táng. Nhưng giang hồ đồn đại, trận chiến ấy kỳ thực Yến Vô Sư cũng bị trọng thương mà chết, chỉ vì Thẩm Kiều mang đi quá sớm, cho nên mới chết không thấy xác.

Chỉ riêng người trong trang là biết Yến Vô Sư còn chưa có chết. Tuy rằng lúc xuống núi chỉ còn lại một hơi thở, nhưng chính vì năng lực của y lớn, hơn nữa lại được Thẩm Kiều dụng tâm cứu trợ, bàn chân vốn đã đặt lên cầu Nại Hà nơi âm giới lại rụt trở về.

Nhưng người bên ngoài cũng không biết chuyện đó, một đám người canh giữ dưới chân Bán Bộ Phong đợi kết quả, mắt thấy Thẩm Kiều cõng người đi xuống, lại thấy thần sắc tựa như cha chết mẹ chết của Ngọc Sinh Yên, liền không kịp đợi người của Hoán Nguyệt Tông đứng ra làm sáng tỏ, đã đương nhiên cho rằng Yến Vô Sư cũng đã đi đời nhà ma rồi.

Có chút khó tin là, có người còn chạy đi hỏi mấy cao thủ may mắn tận mắt chứng kiến cuộc chiến. Ý kiến của các loại đẳng cấp tông sư như Nhữ Yên Khắc Huệ hay Dịch Ích Trần, tất nhiên càng được thế nhân coi trọng.

Nhưng nghe nói Nhữ Yên Khắc Huệ vẫn chưa hề phát biểu ý kiến gì đối với sinh tử của hai người, chỉ nói Hồ Lộc Cổ và Yến Vô Sư đều là cao thủ dương danh thiên hạ, vô cùng bội phục vân vân.

Mà câu trả lời của Dịch Ích Trần lại tỏ ra tương đối chính xác, hắn cho rằng song phương công lực tương đương, lưỡng bại câu thương, sợ là không có ai tốt hơn ai.

Rất nhiều người tin theo lời họ, càng chắc chắn với tin tức Yến Vô Sư đã chết.

Như vậy, nếu thiên hạ đệ nhất và thiên hạ đệ nhị đều chết hết, vậy thì hiện tại người được lợi nhất trên giang hồ là ai?

Mà quan trọng hơn là, bàn cược của các sòng bạc trong vòng trăm dặm quanh đây, rốt cuộc phải mở thế nào đây?

Lúc trước cũng không phải là không có ai đặt cược lưỡng bại câu thương, cùng nhau toi mạng, nhưng dù sao cũng ít đến hiếm hoi. Người bình thường đều không nghĩ tới chuyện đặt cái này, tỷ lệ ăn thua cao tới một chấp ba mươi bảy. Nói cách khác, nếu đặt một lượng, lập tức có thể thắng được ba mươi bảy lượng.

Có người nói không ít sòng bạc ở huyện Phủ Ninh bởi vậy mà nguyên khí đại thương, đều đóng cửa hết lượt. Trong đó có một vị khách tên là Tẩy Tinh, lại một phát giàu to, trong một đêm lập tức biến thành phú ông.

Vị khách Tẩy Tinh kia là ai? Không ai biết được.

“Sư tôn.” Ngọc Sinh Yên vào phòng, cầm sổ sách dâng lên bằng cả hai tay. “Đây là số tiền chúng ta thắng được lần này, tổng cộng là hơn năm vạn lượng.”

Năm vạn lượng này, gần như là đem túi của tất cả các sòng bạc trong huyện Phủ Ninh móc rỗng. Sợ là trong vòng một năm, không còn ai dám đánh cược ở huyện Phủ Ninh này nữa.

Ngọc Sinh Yên cười nói: “Bên ngoài đều đoán vị khách bí ẩn kia là ai, kỳ thực đâu có gì khó đoán chứ, Hoán Nguyệt Tẩy Tinh, đây không phải vừa nghĩ đã biết rồi sao? Chỉ là chờ sau này người lộ diện lần nữa, sợ là những người đó sẽ tức chết thôi!”

Tức chết thì cũng chả làm được gì, bàn cược là do chính bọn họ mở, lời cược cũng là do chính bọn họ nói, chẳng lẽ còn dám tới cửa Hoán Nguyệt Tông gây phiền phức sao, chẳng lẽ chán sống rồi?

Yến Vô Sư ừm một tiếng, cũng không quá đặt số tiền này ở trong lòng: “A Kiều đâu?”

Ngọc Sinh Yên: “Thẩm đạo trưởng đang luyện kiếm ở trong sân, hình như ngài ấy muốn tới Trường An.”

Yến Vô Sư ngoắc tay với hắn: “Quên đi, ngươi qua đây.”

Nói nhỏ vào tai đồ đệ một vài câu, Ngọc Sinh Yên liên tục gật đầu: “Đệ tử lập tức đi làm!”

Yến Vô Sư: “Còn nữa, trích từ trong năm vạn lượng này ra một vạn, đưa tới Thuần Dương quan.”

Ngọc Sinh Yên hiểu ý: “Dạ!”

Câu nói kia của Dịch Ích Trần đâu thể là mở miệng nói bậy được? Đạo quan không nhiễm khói lửa nhân gian cũng phải ăn cũng phải sinh tồn, Dịch Ích Trần cũng chỉ hàm hồ nói vài từ, khiến cho người ta tưởng nhầm, đã giúp Yến Vô Sư thắng cược, tiện thể giúp đạo quan nhà mình buôn bán lời một vạn lượng, cái này cũng là một chuyện đáng mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp