Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Phiên ngoại 3


...

trướctiếp

Editor: Thiếu Quân

Nơi này địa thế rộng rãi trống trải, hai bên trái phải chỉ có một ngọn núi, buổi tối còn có thể giúp chắn gió, quả thật là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Lưu tiêu sư cũng không chọn bừa một nơi để mọi người nghỉ chân, nhưng Thẩm Kiều là người luyện võ, trực giác luôn nhạy cảm hơn, lại nhận ra có chút không thích hợp.

Hắn không nhịn được đưa mắt nhìn ra chung quanh.

Mặt trời đã ngả về tây, trời đất từ từ tối lại. Trọng thương nơi mắt năm xưa của hắn đã theo nội công khôi phục, gần như đạt tới trình độ rõ ràng như lúc trước, nhưng lần này nhìn, cũng không nhận ra có chỗ nào khả nghi.

“Đạo trưởng,” Lưu tiêu sư tự mình đi qua mời, “Các huynh đệ đang nấu thịt khô, nếu đạo trưởng không kiêng đồ ăn mặn, cũng tới dùng một chén?”

Kỳ thực đối với vị đạo nhân vẻ ngoài có chút tốt quá mức bình thường này hắn cũng không có quá nhiều hứng thú. Chỉ là đối phương dù sao cũng đeo trường kiếm trên lưng, kiếm kia cũng không hoa lệ quá mức, có thể thấy về mặt thân thủ cũng coi như có chút tài, trên đường vạn nhất xảy ra chuyện cũng có thể chiếu ứng lần nhau. Người làm nghề nghiệp bảo tiêu như hắn sống trên giang hồ, có thêm một người bạn đương nhiên vẫn hơn có thêm một địch nhân.

Thẩm Kiều không kiêng đồ ăn mặn, chỉ là vị giác thanh đạm, nhưng mà xuất môn bên ngoài không thể xoi mói quá mức, cho nên cũng không cự tuyệt lời mời của hắn, nói câu cảm ơn rồi đi tới, ngồi xuống uống một bát canh thịt.

Hai mẹ con nhà họ Lý ở lại trong xe ngựa, màn che rủ xuống, ngăn trở toàn bộ tình cảnh bên trong. Chu vi chung quanh đều là tôi tớ và tỳ nữ Lý gia. Đoàn người Lưu tiêu sư cũng rất biết điều, không có lại gần gây phiền nhiễu, hai bên cách nhau khoảng mười bước xa.

“Đạo trưởng tới Kiến Khang, có nơi nghỉ lại không, nếu như không có, không ngại tới Bạch Môn quan trong thành. Có người nói hiện tại tân đế rất có hứng thú với thuật pháp đạo gia. Với tư thái của đạo trưởng, đi tới tất có thể được trọng dụng.”

Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “….”

Mặc dù hắn là đạo sĩ, nhưng cũng không phải là đạo sĩ chuyên vẽ bùa luyện đan a! Phải biết rằng đạo sĩ cũng chia ra làm dăm bảy loại.

Nhưng hắn cũng không phản bác lại lời Lưu tiêu sư, mà chỉ hỏi: “Ta nhớ Trần triều rất tín trọng Nho Môn, tại sao tân đế lại có hứng thú với đạo sĩ?”

Từ khi đi vào địa giới của Trần triều Thẩm Kiều mới biết được, Trần chủ Trần Húc lúc trước vừa băng hà không lâu, tân đế là Trần Thúc Bảo, chính là con trai trưởng của hoàng hậu Liễu Kính Ngôn, là người thừa kế đế vị danh chính ngôn thuận.

Nhưng hắn cũng nhớ rõ ràng, Trần triều là địa bàn của Lâm Xuyên Học Cung. Hoàng hậu Liễu Kính Ngôn, hiện giờ là Liễu thái hậu, nàng còn có một thân phận khác, đó là sư muội của Nhữ Yên Khắc Huệ.

Lưu tiêu sư lắc đầu cười nói: “Chuyện lớn cỡ này, ta làm sao mà biết. Biết đâu hoàng đế tâm huyết dâng trào, thích luyện đan thì sao? Từ cổ chí kim, có hoàng đế nào không truy cầu con đường trường sinh bất tử. Ngay cả người trong giang hồ như chúng ta, cũng không phải đều nói chạm đỉnh võ đạo chính là khung cảnh người trời hay sao?”

Nhưng một hoàng đế không lo nghĩ chuyện trị quốc an bang, trái lại nảy sinh hứng thú đối với chuyện luyện đan hư vô mờ mịt, cả đời cũng chưa chắc thấy được kết quả, cái này chính là làm ngược đạo trời rồi.

Thẩm Kiều cũng hiểu với thân phận của Lưu tiêu sư không có khả năng biết nhiều như vậy, cho nên cũng không hỏi thêm nữa. Mọi người nói chuyện phiếm vài câu, mắt thấy sắc trời đã hoàn toàn tối lại, liền lục tục đứng dậy đi nghỉ ngơi.

“Thẩm đạo trưởng không đi nghỉ sao?” Lưu tiêu sư thấy hắn vẫn ngồi xếp bằng dưới tàng cây ở chỗ cũ, không khỏi hỏi.

Lúc này đã là mùa hè, ở bên ngoài cũng không cần chú ý nhiều như vậy, cũng không có lều bạt để vào trong nghỉ tạm, rất nhiều người cứ trực tiếp nằm xuống đất mà ngủ, hoặc là nằm trên chiếc xe kéo hai bánh chở đầy hàng hóa, tùy tiện đắp một cái áo lên là có thể nghỉ tạm qua đêm. Lưu tiêu sư bọn họ đã sớm quen với cuộc sống như thế, cũng không cảm thấy kham khổ gì.

“Ta thường đả tọa khi nghỉ ngơi, buổi tối cũng vậy, Lưu huynh không cần để ý đến ta.” Thẩm Kiều cười nói.

Lưu tiêu sư có chút ước ao: “Aiz, nhớ ngày đó khi ta theo sư phụ học nghệ, cũng thường đả tọa để thay cho việc nghỉ ngơi. Tiếc là mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi, ban ngày mệt mỏi, buổi tối vừa nằm xuống đã ngủ không biết trời đất là gì, dần dà lâu ngày, ngay cả công phu trong nhà do sư phụ dạy dỗ cũng hoang phế dần!”

Thẩm Kiều thuận miệng hỏi: “Không biết Lưu huynh thuộc môn phái nào?”

Lưu tiêu sư: “Ta là đệ tử của Chung Nam phái.”

Thẩm Kiều a một tiếng: “Vậy có khi nào là đồng môn với Trưởng Tôn Thịnh?”

Lưu tiêu sư buồn bã: “Trưởng Tôn sư huynh là thân truyền của chưởng môn, lại xuất thân từ thế gia cao quý của Bắc triều. Ta chỉ là người trong gia đình bình dân, lại là đệ tử ngoại môn, không lên được nơi thanh nhã, sao dám tự xưng là đồng môn của Trưởng Tôn sư huynh?”

Thẩm Kiều an ủi hắn hai câu, lúc này tâm tình của Lưu tiêu sư mới thoáng chuyển tốt. Hắn thấy Thẩm Kiều đả tọa, nhớ tới chính mình đã bỏ bê công khóa từ lâu, không khỏi ngứa tâm, cũng ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị đả tọa một đêm.

Kỳ thực trong ngày thường hắn cũng có đả tọa vận công, nhưng có rất nhiều người phân chia rõ ràng việc vận công điều tức với việc ngủ nghỉ. Mặc dù Lưu tiêu sư có lòng học theo Thẩm Kiều, nhưng còn chưa tới canh ba, chính hắn đã không nhịn được, dựa lưng vào thân cây, dần chìm vào giấc ngủ.

Cũng chính ngay trong lúc đó, Thẩm Kiều đột nhiên nhảy lên một cái, lao về một hướng!

Cùng lúc đó, từ phía trước truyền đến một tiếng xé gió, tên như sao rơi bắn thẳng về chỗ mã xa của mẫu nữ Lý gia.

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, cho dù có người gác đến, đến canh giờ này rồi, rất nhiều người cũng đã không chịu được mệt mỏi, phản ứng trở nên trì độn hơn rất nhiều. Giống như Lưu tiêu sư vậy, xuất thuân từ môn phái võ học chính thống, cũng khó khăn lắm mới mở được mắt, ngẩng đầu nhìn lại theo tiếng kêu.

Nhưng mà mũi tên này lại không thể bắn vào mã xa, đã bị một bàn tay nắm lấy.

Thẩm Kiều nắm ở trong tay, rắc một tiếng, tên lập tức gãy làm hai đoạn, lại có vài mũi tên nữa cùng lúc bắn tới!

“Có tặc tử! Có tặc tử!” Tiếng gõ kẻng sắc nhọn cùng với tiếng la vang lên trong vùng hoang núi dã, người ngủ sâu cỡ nào cũng đều tỉnh lại hết, cầm đao kiếm lên đi vào trạng thái chiến đấu.

Chờ bọn họ kịp phản ứng lại, năm sáu mũi tên đã bị Thẩm Kiều bắt hết. Đối phương hiển nhiên là không nghĩ tới trong đội ngũ của bên này lại có nhân vật lợi hại đến cỡ đó. Mắt thấy tập kích trong bóng tối không được, liền đổi từ tối thành sáng, từ trong bóng tối chạy ra, xung phong liều chết tiến tới.

Nhóm người mặc hắc y này, vừa nhìn đã biết là đám trộm cướp. Lưu tiêu sư đã sớm nói vùng này là dải đất không ai quản lý, nam bắc không nhận, bình thường hay có trộm cướp lui tối. Mẫu nữ Lý gia không nghĩ tới vận khí của mình lại “Đặc biệt” như vậy, cư nhiên gặp được một nhóm, sợ đến mức liên thanh thét chói tai trong xe ngựa. Tôi tớ vốn đứng canh phòng chung quanh mã xa vì tên bắn tới mà chạy quanh tránh né.

Cục diện nhất thời hỏng bét.

Đối phương có chừng ba bốn mươi người, mỗi người đều là cướp đường lão luyện sắc bén luyện ra từ nhiều năm nay, người cao ngựa lớn, vẻ mặt dữ tợn. Đợi khi tiêu sư kịp phản ứng lại liền ào ào lao lên chém giết. Chỉ là trình độ hung hãn không bằng người, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.

Lý gia gia cảnh giàu có, lần này dời nhà tới Kiến Khang, mang theo toàn bộ gia sản. Chỉ cần là người hơi có nhãn lực một chút đều có thể nhìn ra đây là một con dê béo. Đám trộm cướp tất nhiên không chịu buông tha, rốt cục xuất động rất nhiều người tới.

Nhưng tiêu sư không đối phó được, vẫn còn một Thẩm Kiều. Lưu tiêu sư lấy một địch hai đã là cực hạn, nhưng đối với Thẩm Kiều mà nói, thân thủ những người này tuy có mạnh hơn bình thường, nhưng cũng không đủ để lọt vào mắt hắn. Sơn Hà Đồng Bi kiếm vừa ra, liền đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đám trộm cướp này ngày thường đều thuận thuận lợi lợi, làm sao xứng là đối thủ của Thẩm Kiều?

Mọi người trừng mắt há mồm nhìn Thẩm Kiều lấy một địch trăm, đem đám cướp đường kia cần đả thương thì đả thương, đánh ngã thì đánh ngã. Lưu tiêu sư phản ứng kịp, nhanh chóng gọi người tiến lên hỗ trợ, điểm huyệt đạo đám cướp rồi trói lại.

“Ai nha!”

Phía sau có một mũi tên xé gió bay đến, hướng thẳng về cái ót của Thẩm Kiều lao tới. Lúc trước Thẩm Kiều cũng không biết đám giặc cướp này còn bí mật để lại nhân thủ, nhưng với võ công của hắn, lúc này phản ứng lại cũng vẫn kịp. Đang định xoay người lại cản tên, đã có một người nhanh hơn hắn, thanh âm ai nha đó là của người đỡ tên cho hắn, sau đó là một tiếng kêu đau đớn.

Thẩm Kiều ngạc nhiên vô cùng, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu cô nương Lý gia còn chưa thấy qua được mấy lần lại từ bên cạnh nhô ra đỡ tên cho hắn. Hắn chỉ có thể đỡ người đặt nằm xuống đất, sau đó cầm kiếm tới chỗ tên cướp bắn tên kia trốn đánh ngã hắn, sau đó mới lộn trở về xem người bị thương.

Nương tử Lý gia hiển nhiên cũng không ngờ được nữ nhi lại đột nhiên chạy tới đó, chân tay luống cuống xuống khỏi xe ngựa, ôm nữ nhi khóc nấc lên. Mũi tên vừa vặn bắn ở trên vai tiểu cô nương Lý gia, máu rất nhanh đã nhuộm đỏ một mảng lớn xiêm y.

Bất đắc dĩ, Thẩm Kiều đành ôm người lên xe ngựa, đầu tiên điểm huyệt cầm máu, sau đó chém đứt mũi tên, rút hai đầu ra, còn tự thân băng bó giúp người.

Tiểu cô nương Lý gia lần đầu tiên mất nhiều máu như vậy, run rẩy mở mắt, nhìn Thẩm Kiều xa tận chân trời gần ngay trước mặt, si ngốc nói: “Đạo trưởng, ta sẽ chết sao?”

Thẩm Kiều không biết nên khóc hay cười: “Không đâu.”

Vị trí vết thương của nàng rất khéo, không thương tổn đến gân cốt, thoạt nhìn qua máu mất hơi nhiều nhưng trên thực tế cũng không nghiêm trọng lắm. Thẩm Kiều vốn không cần nàng liều mình cản tên, nhưng người ta làm cũng đã làm rồi, cũng không thể phật ý tốt của nàng.

Hắn lấy thuốc trị thương tùy thân ra đưa cho nàng uống và thoa, rồi còn dặn dò nương tử Lý gia ngày ba lần cần phài rịt thuốc cho nữ nhi vân vân.

Tiểu cô nương Lý gia kéo tay áo Thẩm Kiều: “Đạo trưởng có thể ở lâu thêm chút không?”

Lúc này dân phong không quá bảo thủ khép kín, tuy không dám ban ngày ban mặt tằng tịu với nhau bên ngoài như thời Tần Hán, nhưng nữ tử có tâm vẫn có thể biểu lộ với người trong lòng. Huống hồ lại đang ở bên cạnh mẫu thân, hàm nghĩa trong câu nói này của tiểu cô nương Lý gia cũng đã đủ rõ ràng.

Thẩm Kiều lắc đầu: “Bần đạo là người theo đạo, đa tạ nghĩa cử vừa rồi của cô nương, chỉ là võ công của bần đạo đủ khả năng để tự bảo vệ mình, vẫn xin cô nương sau này chớ mạo hiểm làm vậy nữa.”

Tiểu cô nương Lý gia thở dài: “Dọc con đường này, ta đối với đạo trưởng mang lòng ngưỡng mộ, đã thầm để ý đạo trưởng hồi lâu, cũng biết đạo trưởng tâm như sắt đá, không có ý với ta, nhưng người sống một đời, cây cỏ một mùa, cũng chỉ dài chẳng quá mấy chục năm, nếu như có thể gặp được người mình ngưỡng mộ đã là khó khăn, mặt mũi thể diện, bỏ xuống thì có làm sao? Nếu như đạo trưởng bị ta cảm động, ta tất nhiên vô cùng mừng rỡ, còn nếu đạo trưởng vẫn bất vi sở động, ta cũng không phụ tâm ý của chính mình a!”

Lý gia nương tử không ngờ nữ nhi của mình lại dám can đảm nói ra lời như vậy, chỉ hận không thể che miệng của nàng lại: “Con im miệng cho ta!”

Thẩm Kiều ngẩn ra: “Cô nương nói vậy trái lại cũng là tinh túy của đạo gia, mọi việc tùy tâm, không câu nệ hình thức.”

Lý gia tiểu cô nương suy yếu cười: “Đại đạo giản đơn, không nghĩ tới đạo trưởng còn không thông suốt được như ta.”

Thẩm Kiều không muốn nhiều lời cùng nàng, vốn cũng không có gì đáng nói, buông thuốc trị thương ra, nói thêm với Lý gia nương tử hai câu, liền rời đi.

Bên ngoài, đám người Lưu tiêu sư đã giải quyết xong đám trộm cướp, đang thu dọn hậu quả. Đầu năm nay đem những kẻ này giao cho quan phủ xử trí cũng chẳng có người muốn quản, đối phương lại đều là đạo tặc trên tay dính đầy máu tươi, ngoại trừ giết chết thì cũng chỉ còn cách thả hổ về rừng, lần sau có người đi qua lại nhảy ra giết người cướp của. Lưu tiêu sư đương nhiên sẽ không chọn cái phía dưới.

Lưu tiêu sư xử lý xong mọi chuyện, mắt thấy trời đã tảng sáng, cũng không còn buồn ngủ, chuẩn bị bảo mọi người tiếp tục lên đường.

Hắn thấy Thẩm Kiều còn đứng dưới tàng cây, liền đi tới nhìn. Đối phương giống như đã đi vào cõi thần tiên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói: “Lý gia giàu có, Lý tiểu cô nương lại một lòng say mê đạo trưởng, nếu như đạo trưởng muốn hoàn tục ở rể, sau này nhất định ôm trọn khối gia sản kếch sù đó.”

Thẩm Kiều lúc này mới lấy lại tinh thần. Dọc đường đi hắn mang suy nghĩ rối rắm, lúc này bị một lời của Lý tiểu cô nương nói ra đánh thức, giống như nan đề nghĩ mãi không thông cuối cùng cũng đã thông, sắc mặt nhất thời thư thái hẳn ra, dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi ban mai, nổi bật hẳn lên, giống như thanh ngọc oánh nhuận, khiến cho ngay cả Lưu tiêu sư cũng nhìn đến ngây người, thầm nghĩ thảo nào Lý tiểu cô nương lại có thể nhất kiến chung tình, không để ý sinh tử. Đạo sĩ này quả thật có một bộ dạng tốt quá mức bình thường, đã thế lại còn mang theo một thân võ công cao cường nữa chứ.

“Lưu huynh, ta có một vấn đề nhỏ muốn thỉnh giáo.” Thẩm Kiều nói.

Lưu tiêu sư vội nói: “Vừa rồi may nhờ có đạo trưởng cứu giúp, ta còn chưa cám ơn ân cứu mạng, nào dám nhận hai chữ thỉnh giáo, đạo trưởng cứ hỏi là được!”

Thầm Kiều thần sắc nghiêm túc: “Xin hỏi Lưu huynh, ngươi đã từng có người trong lòng chưa?”

Lưu tiêu sư vẻ mặt dại ra: “Hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp