Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Phiên ngoại 9


...

trướctiếp

Editor: Thiếu Quân

Trong nháy mắt đó, Yến Vô Sư liền nhận được ánh mắt khiển trách đến từ bốn phương tám hướng, trong đó có cả ánh mắt của tiểu thương.

Lớn lên ra hình ra dánh, vậy mà lại đoạt đồ chơi bằng đường của đứa nhỏ, còn đem đồ chơi bằng dường cắn rớt một miếng lớn. Dưới tình huống như thế, có đứa nhỏ nào không khóc cho được a!

Tiểu thương cũng có hai đứa con gái, thấy thế có chút không nỡ, vội nói: “Thúc thúc sẽ nặn cho con một cái nữa, đừng khóc đừng khóc!”

Tiểu Thẩm Kiều nghe vậy ngược lại dừng tiếng khóc, lấy tay áo lau nước mắt, giọng mũi dày đặc: “Cảm tạ thúc thúc, ta có một cái là đủ rồi.”

Sau đó liếc mắt nhìn “Sư tôn” không có vai của mình, không khỏi lại đau xót cái mũi. Tiểu Thẩm Kiều vội vã cố nén nước mắt, thoạt nhìn vừa thấy thương cảm vừa thấy đáng yêu. Đùng nói là nữ tử tràn lan tình thương của mẹ, mà kể cả tiểu thương nhìn thấy, cũng không nhịn được muốn nặn thêm mấy người đồ chơi bằng đường nữa dỗ nó cười.

Cũng có người qua đường sinh lòng bất bình trách cứ Yến Vô Sư, thế nhưng đối mặt với cái mặt lạnh của đối phương, lại bị khí tràng chấn nhiếp, ngẩn người đến mức đỏ bừng cả mặt, không dám mở miệng.

Yến Vô Sư nói với Tiểu Thẩm Kiều: “Được rồi, ta cũng chỉ đùa với ngươi một chút, bảo người nặn thêm cái nữa cho ngươi là được. Cái Kỳ Phượng Các không trọn vẹn này cứ đưa ta là được rồi.”

Tiểu Thẩm Kiều cả giận nói: “Sư tôn mới không có không trọn vẹn, là ngươi cắn rơi!”

Yến Vô Sư cười nói: “Nếu ngươi còn hung dữ như vậy, ta sẽ trực tiếp đem ngươi đi, không để ngươi nhìn thấy Kỳ Phượng Các nữa.”

Tiểu Thẩm Kiều mím mím miệng, cố gắng không khóc, hai mắt lệ đẫm lưng tròng: “Sư tôn…”

“Ta muốn sư tôn ! ! !”

Áp lực đã lâu trong tâm thoáng cái bộc phát ra, Tiểu Thẩm Kiều lập tức biến thành cái túi khóc, lần này ngay cả mười cái đồ chơi bằng đường cũng không dỗ nó được!

Yến Vô Sư ôm người, thái dương và khóe miệng giật giật, rốt cục cũng cảm nhận được tư vị tự làm bậy không thể sống.

Yến tông chủ xưa nay quái đản tùy ý, lần đầu tiên cảm thấy thúc thủ vô sách.

Nếu người trong lòng không phải là Thẩm Kiều, mà là kẻ khác, y tự nhiên có cả trăm biện pháp khiến cho đối phương câm miệng. Nhưng Thẩm Kiều ở trong mắt y, vô luận làm cái gì cũng rất đáng yêu. Chỉ là cách biểu đạt phương thức yêu thích của Yến Vô Sư không quá giống người thường, y cũng đã quên tuổi tác của Tiểu Thẩm Kiều và Thẩm Kiều quá mức chênh lệch, không ngờ lại đùa quá tay rồi.

….

Tất cả mọi người cho rằng Thẩm Kiều chỉ trong một đêm biến thành đứa nhỏ, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.

Thẩm Kiều mở mắt, liền phát hiện có chút không đúng.

Quả thật, dưới thân vẫn là đệm chăn mềm mại, đỉnh đầu cũng là màn giường quen thuộc, nhưng ngoài cửa vẫn là bóng đêm nặng nề, trăng sáng treo cao.

Đêm đen không có gì là không ổn, không ổn là người tập võ luôn có ngũ giác linh mẫn, dưới tình huống bình thường tuyệt đối không đến mức rơi vào trạng thái mê man. Mà cho dù hắn đã ngủ trầm một lát thì lúc này trời cũng đã phải sáng rồi.

Không cần ánh nến, nhờ vào ánh trăng, Thẩm Kiều đem bốn phía căn phòng quan sát một vòng, phát hiện một chuyện còn kỳ quái hơn: Nơi này quả thực là Huyền Đô Sơn, nhưng gian nhà này rõ ràng là nơi hắn ở khi vẫn còn làm đệ tử lúc trước, chứ không phải chỗ hắn ở lúc tỉnh táo khi trước!

Cảm giác cổ quái càng lúc càng dày đặc, nhưng Thẩm Kiều dù sao cũng không phải Tiểu Thẩm Kiều. Hắn mặc dù cảm thấy kinh hãi, nhưng cùng lúc đó, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh một giả thiết.

Chẳng lẽ trong lúc ngủ hắn đã quay về quá khứ?

Hắn suy nghĩ một cái, sau đó đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đêm tối tĩnh mịch, Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, rồi ngoảnh mặt nhìn quanh hai bên.

Mà vừa nhìn, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

Nơi hắn đứng, phía trước có một tòa tiểu lâu. Mà tiểu lâu này, lại còn là chỗ ở cua sư tôn Kỳ Phượng Các và mấy đệ tử. Lúc hắn làm chưởng giáo, không muốn chiếm giam nhà của sư tôn, liền ở lại gian nhà bên cạnh.

Mà lúc này, hai bên đều tối, duy chỉ có gian nhà sư tôn ở lúc trước, là lộ ra ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt.

Dưới ánh nến, phảng phất bên trong có người ở.

Thẩm Kiều nhất thời kích động trong lòng. Hắn đi lên lầu, từng bước từng bước đi tới gian nhà đang sáng bừng ánh nến kia.

Đã cho rằng chỉ là mơ, lại sợ trong mơ thất vọng.

Hắn cũng không có cố gắng che giấu tiếng bước chân của mình, người trong phòng tự nhiên rất nhanh đã phát hiện sực có mặt của hắn.

“Bên ngoài là ai?” Đối phương không có đứng dậy mở cửa, giọng nói tùy ý ôn hòa, tựa hồ vẫn là bóng dáng ngồi dưới ánh nến lật sách như bao lần Thẩm Kiều vẫn quen thuộc.

Hắn không thể nào khống chế được nhịp tim đang gia tốc trong lòng, mắt cũng theo đó đau xót, đường nhìn nhanh chóng mơ hồ.

“Là ai?” Không nghe thấy tiếng Thẩm Kiều đáp lại, đối phương có chút kỳ quái, rốt cục đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hai người mặt đối mặt. Khuôn mặt bao lần nhớ lại xuất hiện ở ngay trước mắt mình. Thân hình Thẩm Kiều dường như bị chấn định ở đó, ngay cả nửa bước cũng không đi tiếp được. Hắn bình tĩnh nhìn đối phương, mắt không hề chớp.

“Ngươi là…” Kỳ Phượng Các dừng một chút, “Các hạ là người phương nào, chẳng hay đến Huyền Đô Sơn là vì cớ gì?”

Kỳ Phượng Các lúc này, vẫn đang ở lúc thịnh niên, tóc mai đen mềm, có lẽ vừa mới tắm rửa xong, tóc buộc nhẹ. Có lẽ do hơi nước, dung mạo của hắn cũng không thập phần tuấn mỹ, nhiều nhất chỉ có thể nói là tuấn lãng, nhưng năm tháng trui luyện, lịch duyệt phong phú, tu dưỡng học thức rông rãi yên bác, khiến cho hắn tăng thêm một phần mị lực khó mà nói rõ. Nếu như nói trên đời này có một loại người, có thể khiến kẻ khác không tự chủ được mà thấy kính phục, vậy không thể nghi ngờ đó chính là chỉ Kỳ Phượng Các.

Thẩm Kiều nhớ rất rõ ràng, lúc sư tôn vượt ải thất bại gần như sắp về cõi tiên, Thẩm Kiều phụng mệnh tiến vào gặp người lần cuối. Thời điểm đó Kỳ Phượng Các đã hoàn toàn không còn giữ được dung mạo không đổi suốt bao năm, sắc mặt trở nên suy bại, tóc mai cũng đều nhuốm chút sương trắng nhè nhẹ, ngay cả nhãn thần cũng ảm đạm không còn ánh sáng. Cho nên khi hắn lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng ngày xưa của sư tôn, hoài niệm bi thương thoáng cái dâng trào trong lòng, nước mắt cũng không thể không chế được nữa, tràn khỏi hàng mi, trực tiếp rơi xuống.

“Sư tôn…” Thẩm Kiều nghẹn ngào gọi một tiếng, phát hiện sự thất thố của mình, vội vàng cúi đầu xuống lau đi nước mắt, sau đó ngẩng lên: “Sư tôn, đệ tử là Thẩm Kiều, là, là, Thẩm Kiều của hai mươi mấy năm sau. Đệ tử cũng không biết xảy ra chuyện gì, tỉnh dậy đã trở lại đây rồi. Có lẽ nói như vậy người sẽ cảm thấy không đáng tin, nhưng đệ tử cũng không phải có ý đồ khó lường gì…”

Kỳ Phượng Các: “Ta tin.”

Lời nói không ngừng của Thẩm Kiều bị cắt ngang, hắn có chút giật mình nhìn đối phương.

Kỳ Phượng Các cười nói: “Ta tin, tuy rằng con thay đổi… Trưởng thành rồi, nhưng viền mặt vẫn là viền mặt kia, ngôn ngữ bộ pháp thậm chí tất cả những cái khác đều có thể nhìn ra dáng dấp ngày xưa, làm sao lại không nhận ra được chứ?”

Dứt lời, hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu Thẩm Kiều: “Hóa ra A Kiều sau khi lớn lên sẽ là như thế này.”

Thẩm Kiều chỉ cảm thấy đỉnh đầu nhất thời ấm áp, nhịn không được lại có chút đau xót nơi mũi.

Kỳ Phượng Các: “Chỉ là đây là chuyện thần thông gì, con nói con là Thẩm Kiều của hai mươi mấy năm sau, vậy A Kiều sáu tuổi đâu?”

Không hổ là Kỳ Phượng Các, thoáng cái đã phát hiện ra điểm then chốt.

Thẩm Kiều nhíu mày: “Đệ tử cũng không biết, lúc trước con đang ngồi, không biết tại sao liền ngủ mất, tỉnh lại đã phát hiện mình quay lại hai mấy năm trước rồi.”

Kỳ Phượng Các càng có nhiều thêm nghi vấn: “Vậy hai mươi mấy năm sau, vi sư lại ở nơi nào?”

Thẩm Kiều trầm mặc.

Kỳ Phượng Các hiểu ra: “Khi đó ta chết rồi nhỉ.”

Thẩm Kiều: “Sư tôn…”

Kỳ Phượng Các buồn cười: “Sinh lão bệnh tử, cũng chỉ là bình thường. Mặc dù người luyện võ có tuổi thọ cao hơn người khác, nhưng cũng không có khả năng sống thọ cùng trời. Tại sao A Kiều lại làm vẻ mặt như vậy, lẽ nào trong khoảng suốt hai mươi mấy năm dài đó, con ngược lại lại không nhìn thấu được sao?”

Thẩm Kiều hít sâu một hơi: “Đệ tử hiểu rồi.”

Kỳ Phượng Các: “Không biết khi đó ai là chưởng giáo Huyền Đô Sơn.”

Thẩm Kiều: “Là đệ tử.”

Kỳ Phượng Các cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại mỉm cười gật đầu.

Thẩm Kiều: “Trong đó có rất nhiều biến cố, nói ra rất dài, sư tôn có muốn nghe đệ tử từ từ bẩm báo?”

Kỳ Phượng Các lắc đầu: “Không cần nói ra, cái cần phát sinh đã định sẵn rồi, biết trước cũng không có quá nhiều ích lợi, nói không chừng còn đem lại điều không hay.”

Người thường nếu như có cơ hội biết rõ tương lai, tất nhiên không thể ngăn được lòng hiếu kỳ. Kỳ Phượng Các nói ra như vậy, Thẩm Kiều cũng không hề thấy bất ngờ, bởi vì đối phương quả thực đúng là một người thông suốt như vậy.

Kỳ Phượng Các: “Chuyện lạ như thế này cũng không biết có thể duy trì được bao lâu. Khó khăn lắm vi sư mới được nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của A Kiều, sao có thể chỉ lãng phí ở việc nơi này. Tối nay vừa đúng là tết hoa đăng, sư huynh đệ của con đều đã xuống núi dạo chơi, con có muốn xuống núi xem một chút không?”

Thẩm Kiều vui vẻ nói: “Đệ tử tất nhiên nguyện ý.”

Hai người một trước một sau xuống núi. Kỳ Phượng Các dùng tới khinh công, thân hình phiêu diêu như tiên. Thẩm Kiều phát hiện giấc mộng này, xúc cảm của mình với cảnh vật chung quanh không những giống hệt như thật, võ công lại cũng chưa từng suy giảm nửa phần, ngược lại không giống như là đang nằm mơ.

Kỳ Phượng các vừa dừng chân, liền thấy Thẩm Kiều cũng đứng ở ngay bên cạnh hắn, không khỏi vui mừng: “Hậu sinh khả úy, Huyền Đô Sơn có người kế nghiệp rồi!”

Thẩm Kiều cười nói: “Sư tôn quá khen, võ công của con còn thua xa sư tôn vào thời kỳ toàn thịnh, ngược lại Yến Vô Sư…”

Hắn phát hiện lúc mình nhắc đến cái tên này, kế tiếp đó liên quan đến những chuyện trong tương lai, dường như có bị một luồng sức mạnh từ trong sâu thẳm kìm hãm, khiến hắn không thể nào nói ra.

Kỳ Phượng Các không hề phát hiện sự khác thường của hắn: “Yến Vô Sư? Xem ra hơn hai mươi năm sau công lực của y lại nâng cao thêm một bậc rồi!”

Thẩm Kiều không thể nào nói rõ, chỉ có thể gật đầu.

Kỳ Phượng Các cũng không tiếp tục truy vấn, ánh mắt rơi vào cảnh tượng người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt phía trước, cười hỏi: “Hơn hai mươi năm sau, Huyền Đô trấn chắc là náo nhiệt hơn chút nhỉ?”

Hoa đăng đầy mắt, rực rỡ phồn hoa, thanh âm hài đồng vui đùa ầm ĩ thi thoảng truyền đến, quả nhiên là một ngày tết hoa đăng náo nhiệt.

Thẩm Kiều: “Nhìn qua cũng không có gì khác biệt lắm.”

Hắn đã hoàn toàn trấn định lại, không thể nói ra quãng thời gian kia cũng không có gì để tiếc nuối, có thể ở chung một đêm với sư tôn, đã là kinh hỉ cực lớn rồi.

Kỳ Phượng Các dẫn hắn đi tới trước một gian đố đèn, cũng theo đó bốc một cái, đoán đúng một câu đó, thắng được một ngọn đèn hình thỏ, sau đó lại đen đèn con thỏ đưa cho hắn, cười trêu nói: “Cái tết lần trước con cũng nhìn trúng cái đèn con thỏ này, nhưng Nguyên Xuân cũng muốn, con liền nhường cho nó. Năm nay con không xuống núi cùng nó, ngọn đèn con thỏ này thật ra là tiện nghi cho con rồi.”

Thẩm Kiều đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra khi mình còn sáu tuổi nữa, nhưng một mảnh tâm tình bảo vệ chân thành của sư tôn đối với hắn, hắn nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm áp không gì sánh được, đối với ngọn đèn con thỏ trên tay cũng cảm thấy yêu thích không buông.

Ánh nến từ trong bụng thỏ nhàn nhàn toát ra, lộ ra cảm tình ấm áp.

Hai mươi năm trước, và hai mươi năm sau.

Người sống vẫn đây, lại là phần mộ lạnh băng quạnh quẽ.

Trong mắt Thẩm Kiều dâng lên ướt át, lo sợ sư tôn nghĩ hắn mềm yếu, chớp mắt đem ướt át kia xóa đi, lúc này mới cười nói: “Đa tạ sư tôn.”

Kỳ Phượng Các vỗ vỗ bờ vai hắn, ánh mắt thương yêu, cái gì cũng chưa nói, lại tựa như cái gì cũng đều hiểu.

Đi qua con đường này, thanh âm náo nhiệt ầm ĩ dần dần tĩnh lặng lại, con sông từ từ lẳng lặng chảy qua trước mắt. Không ít hoa đăng được an trí ở trên thuyền giấy, từ thượng du chảy xuống. Nguyện vọng cùng mộng tưởng của rất nhiều người, đều ký thác hết vào trong đó.

Hai người nghỉ tạm ở dưới tàng cây. Kỳ Phượng Các thấy hắn vẫn cầm đèn con thỏ không buông tay, không khỏi cười nói: “Thế nào mà A Kiều nhà ta trưởng thành rồi vẫn còn giống như tiểu hài nhi vậy.”

Thẩm Kiều cũng cười: “Bời vì đó là do sư tôn đưa.”

Nhìn nó, thật giống như sư tôn vẫn luôn làm bạn ở bên người. Thẩm Kiều cũng không muốn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng. Sự tồn tại của ngọn đèn con thỏ này vẫn có thể khiến cho hắn nghĩ sự tồn tại của mình chân thực hơn một chút.

Kỳ Phượng Các lấy cây đèn từ trong tay hắn, dùng cành cây dài nhỏ kéo bấc đèn lên để nó cháy lâu hơn một chút, sau đó mới đưa đèn trả lại cho hắn: “Xin lỗi.”

Thâm Kiều ngẩn ra: “Sao sư tôn lại nói lời này?”

Kỳ Phượng Các ôn hòa nói: “Hai mấy năm sau con lên làm chưởng giáo, có lẽ khi đó môn hạ đệ tử chỉ có mình có mới có khả năng đảm nhận trọng trách. Con trời sinh tính tình thiện lương khiêm tốn, cũng không thích chuyện náo động, là do sư tôn ép buộc rồi.”

Thẩm Kiều nở nụ cười: “Con là đệ tử của Huyền Đô Sơn, con cũng mong muốn Huyền Đô Sơn mãi an lành. Nếu như sư tôn đã tin tưởng con có thể làm tốt, con tự nhiên sẽ cố gắng hết sức.”

Tuy rằng ngay từ ban đầu đã đi đường vòng, cái giá phải trả quá mức thảm khốc, nhưng cuối cùng vẫn coi như là không phụ kỳ vọng nhỉ.

Hai người ngồi dưới tàn cây hàn huyên hồi lâu. Thẩm Kiều đã không còn nhớ từ lúc nào mà mình mệt mỏi đến mức ngủ quên mất.

Trong mộng, hắn gác đầu lên chân Kỳ Phượng Các, trong lòng ôm chiếc đèn con thỏ đã tắt, khóe miệng còn mang theo nét cười.

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn, một cái lại một cái, giống như là khi còn bé.

Thẩm Bị bị ánh bình minh gai mắt chiếu tỉnh.

Hắn mở mắt ra, ánh dương quang xuyên thấu khoảng cách giữa những tán lá cây, từng điểm từng điểm rơi trên người hắn.

Trên thân cây bên cạnh cũng có một người đang dựa vào, không phải Kỳ Phượng Các, mà là Yến Vô Sư.

Yến Vô Sư mở mắt ra, khẽ nhay thái dương, đang kỳ quái tại sao với võ công của mình lại bất tri bất giác ngủ mất, thời điểm nhìn thấy Thẩm Kiều ngồi ở bên cạnh hơi sững sờ: “Ngươi đã đổi về rồi?”

Hai người đem mọi chuyện nói ra. Thẩm Kiều đột nhiên phát hiện, có lẽ đó thật sự không phải là mơ, mà quả thật hắn đã trao đổi khoảng thời gian với năm mình bảy tuổi, trở lại quá khứ.

Thẩm Kiều ngạc nhiên nói: “Nhưng ta nhớ rõ ràng năm mình bảy tuổi không có đoạn ký ức này.”

Yến Vô Sư: “Có lẽ chính vì đó là quá khứ, cho nên ngươi của năm bảy tự nhiên quên mất nó.”

*** chả hiểu quỷ gì, mày có hiểu câu này không thảo

Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cũng chỉ có đáp án này thôi.

Yến Vô Sư bỗng nhiên khom lưng cúi người, hơn nửa người hầu như đặt ở trên người Thẩm Kiều, vươn tay cầm lấy một món đồ ở phía sau Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều vừa nhìn, là ngọn đèn hoa đăng hình con thỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp