Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Phiên ngoại 12


...

trướctiếp

Editor: Thiếu Quân

Đêm đông chí, đèn lồng đều được treo lên.

Dưới mãi hiên một chút ánh lửa loang loáng, xuyên thấu qua làn giấy hồng mỏng manh chiếu xuống, tạo thành một dải lụa hồng, chiếu sáng cả khu viện.

Tuyết vẫn đang nhẹ rơi, không lớn cũng không nhỏ, đủ để nhuộm trắng cả đất trời. Trên nóc nhà tích một tầng dày đặc, trên mặt đất, trên tán cây cũng không ngoại lệ.

Người luyện võ không sợ cái lạnh, cửa phòng để mở, không có gió, cũng không sợ tuyết bay vào trong. Ngồi ở trong phòng, có bếp lò sưởi ấm, vẫn có thể thưởng thức được cảnh tuyết, một công đôi việc.

Ở đây không phải Huyền Đô quan, mà là Thiếu sư phủ ở Trường An.

Dương Kiên sau khi lên ngôi, cũng như Vũ Văn Ung, phong Yến Vô Sư làm Thiếu sư. Nhưng trên thực tế, ai cũng biết rằng, đây cũng chỉ là một danh phận mà thôi, gọi là gì mà chả vậy. Cho dù phong làm tướng quân hay là hầu tước gì gì khác, Yến Vô Sư vẫn cứ là Yến Vô Sư, Hoán Nguyệt Tông vẫn cứ là Hoán Nguyệt Tông, không có người nào có thể thay đổi được địa vị của nó.

Hơn Vũ Văn Ung, Dương Kiên hiểu sâu sắc được một điều, cái thiên hạ này không phải do một người hoàng đế định đoạt, thế gian còn có rất nhiều hào môn thế gia. Bọn họ bắt nguồn từ xa xưa, đã tạo thành sức ảnh hưởng lên dòng chảy lịch sử. Dù là đế vương cũng không thể không nghe theo một phần ý kiến của bọn họ. Để phá vỡ sức ảnh hưởng từ thế gia, Dương Kiên ban bố chế độ khoa cử hoàn toàn bất đồng với chế độ chọn quan cửu phẩm công chính thời Ngụy Tấn, khiến cho đám sĩ tử hàn môn cũng có thể tham dự khoa cử, lấy được con đường tiến thân.

Cũng chính vì vậy, hệ thống quan lại phụ trách chọn lựa quan viên sẽ không còn tồn tại, phần quyền lực này được thu về tay hoàng đế. Sĩ tử hàn môn tất nhiên cao hứng, hào môn thế gia thì lại mất hứng. Để có thể chống lại cỗ thế lực khổng lồ này, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Dương Kiên cũng không thể dứt bỏ Hoán Nguyệt tông.

Về phần Huyền Đô Sơn, với tư cách trụ cột chắc chắn của đạo môn hôm nay, thà rằng mượn hơi cũng không thể buông tha. Thân là hoàng đế khai quốc, Dương Kiên tự nhiên hiểu rõ điểm này. Đối với Phật Môn ưu đãi có thừa là điều kiện tiên quyết, cũng không quên đủ loại khoan dung với Đạo Môn, ý muốn để hai bên này trong lúc đó duy trì cân bằng. Về phương diện khác, lại dùng lực cực lớn nâng đỡ Nho môn, tạo thành địa vị ngang hàng đối với Nam triều, khiến người tài trong Nam triều đều có xu thế quy về đây.

Nam Bắc mạnh yếu càng ngày càng rõ, mắt thấy giữa hai bên tất phải có một trận đánh, nhân tâm từ từ di động. Quả thực cũng có không ít kẻ sĩ từ phía nam bắc thượng tới Trường An, tham gia khoa cử Bắc triều.

Tình hình Bắc triều vô cùng cát lợi, rất nhiều người đều cho rằng, nếu không có gì bất ngờ, Trung Nguyên sau thời Ngụy Tấn chia năm xẻ bảy, thiên hạ sẽ lại một lần nữa nghênh đón cục diện nhất thống.

Chỉ là giờ khắc này, người ngồi ở trong phủ thiếu sư, đối diện với một sân đầy tuyết, lại chẳng hiện vẻ cao hứng chút nào.

Bởi vì bày ở trước mặt hắn, chính là một chén bánh chẻo.

Nói chính xác, là một chén nước canh thịt dê, để lẫn vào đó là bánh trôi bánh chẻo.

Thẩm Kiều hơi nhíu mày, đối mặt với cái chén “Tạp phí lù” này, cũng không biết nên bày ra biểu tình gì mới tốt.

Một người từ đầu kia bình phong đi ra, thấy vẻ mặt hắn, liền cười nói: “Đông chí như năm mới, phương bắc ăn bánh chẻo, phía nam dùng bánh trôi, xuyên địa thích canh dê. Hiện tại ba thứ đều đủ cả, thiên hạ quy tụ đều cho ngươi rồi, sao ngươi vẫn còn mất hứng?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Ta không thích ăn như vậy, bánh trôi phải ăn ngọt mới đúng, làm sao có thể xen lẫn cùng với canh thịt dê? Đây cũng chỉ là có kẻ muốn lấy lòng hoàng đế thôi?”

Yến Vô Sư nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi: “Đoán đúng rồi, trong yến tiệc đông chí năm nay, Tấn vương nghĩ ra cách này để lấy lòng hoàng đế, còn đặt cho món này cái tên là canh thống nhất, ngụ ý tứ hải nhất thống. Dương Kiên vô cùng cao hứng, lúc đó cũng thưởng trọng cho hắn. Thái tử cũng có ở đó, sắc mặt phải nói là vô cùng đặc sắc!”

Tiệc đông chí hôm qua cử hành, Thẩm Kiều hôm qua không ở kinh thành, cũng không cần tới dự tiệc. Yến Vô Sư thì có đi, với y mà nói, cái này tương đương với đi coi trò vui.

Thẩm Kiều thở ra một ngụm khói trắng: “Người khi lớn lên, tâm tư liền phức tạp rồi. Tấn vương hơn thái tử ở cái mồm miệng nhanh nhẹn, ở trước mặt phụ mẫu giành được sủng ái, cũng là lẽ thường. Chỉ là ta thấy thần sắc hắn ẩn giấu âm trầm, giữa chân mày có chút lệ khí, chỉ sợ không cam lòng ở mãi vị trí Tấn vương.”

Yến Vô Sư cười nhạt: “Lẽ nào khi hắn còn bé tâm tư còn chưa phức tạp sao?”

Thẩm Kiều nghe vậy, không khỏi nhớ đến một kiếm ngoan độc Dương Quảng đâm về phía Trần Cung kia.

“Hoàng đế liệu có ý định sửa lập thái tử?”

Người bên ngoài nghe thấy đề tài này sẽ chỉ biến sắc, nhưng với bọn họ mà nói, đây cũng chỉ là câu nói qua quýt bình thường, không chút để ý.

Yến Vô Sư: “Hiện tại vẫn chưa có, nhưng sau này thì không nói chính xác được. Nếu không ngoài suy đoán, sang năm sẽ xuôi nam phạt Trần, nếu Dương Kiên và Độc Cô thị cưng Dương Quảng, nhất định sẽ để hắn làm nguyên soái trên danh nghĩa, sau đó lĩnh một thân quân công.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, trực tiếp ôm lấy thắt lưng đối phương, cúi đầu múc một cái bánh chẻo, nếm thử một miếng: “Vị cũng không tệ lắm, nào, vi phu đút cho ngươi?”

Yến Vô Sư làm bộ đưa thìa gỗ tới, quả nhiên bị Thẩm Kiều trừng mắt: “Yến tông chủ tự trọng.”

Dù cho đã mấy năm trôi qua, người này vẫn như trước mặt mỏng như tờ giấy, không chịu nổi tí ti khiêu khích nào. Nhưng mà càng như vậy, Yến Vô Sư lại càng yêu thích hắn hơn.

“Tự trọng cái gì, bản tọa tuyệt đối không nặng, không như thế tối tối lúc nằm trên người ngươi, ngươi còn chịu nổi sao?”

Không đợi Thẩm Kiều nói ra thêm câu gì sát phong cảnh nữa, Yến Vô Sư trực tiếp nắm lấy cằm hắn, đem một ngụm canh toàn bộ đưa qua.

Một khoảng yên lặng, chỉ có tuyết trắng không ngừng tuôn rơi bên ngoài căn phòng, cùng với động tĩnh rất nhỏ từ môi lưỡi quấn quýt trong phòng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Kiều rốt cục cũng đẩy cái người đang “Dính” ở trên thân mình ra, hổn hển nói: “Đang nói chính sự, đừng có động tay động chân!”

Yến Vô Sư: “Cái này gọi là tình thú.”

Thẩm Kiều rõ ràng không ủng hộ cái loại tình thú này, càng khiến hắn lộ vẻ quái dị hơn là vị canh thịt dê đang lưu lại trong miệng.

Cái loại hỗn hợp giữa bánh trôi bánh chẻo và canh thịt dê này… Thật sự là xin thứ cho kẻ bất tài này.

Nghĩ đến yến tiệc đông chí, ngươi không ăn quen cái loại “Canh nhất thống” này khẳng định cũng không ít, chỉ là mọi người ngại hoàng đế đang cao hứng, cho nên không dám nhiều lời mà thôi.

Thẩm Kiều thở dài: “Ở trên cương vị hoàng đế, Dương Kiên quả thực được coi là anh minh, khiến ta nghĩ rằng lựa chọn của mình như vậy cũng không sai. Chỉ là ở trên vấn đề gia quyến, lại có chút hồ đồ. Nếu như danh phận quân thần đã định, hắn không nên ở trước mặt bao người lại thể hiện sự sủng ái với con thứ, như vậy thì đặt trưởng tử ở đâu?”

Yến Vô Sư làm bộ muốn hắn, thấy đối phương nhanh tay lẹ mắt rụt tay vào trong tay áo, mặt lộ chút tiếc nuối, lúc này mới nói: “Cái này cũng không khó lý giải, rất nhiều người thông minh, thường chỉ thông minh ở trên một số nơi một số việc, còn lại đều sẽ ngu ngốc. Dương Kiên và Độc Cô thị cũng vậy, tiếp tục hiện trạng này, sớm muộn gì cũng sẽ trình diễn tiết mục huynh đệ một nhà bất hòa với nhau, chuyện này cũng không có gì là hiếm thấy.”

Thẩm Kiều: “Tính tình thái tử tuy có chút mềm yếu, nhưng nếu hắn đăng cơ, thiết nghĩ vẫn có thể đi theo khuôn phép cũ, nhưng Dương Quảng thì không được tốt lắm, ta thấy tướng mạo người này…”

Hắn lắc đầu, không nói nốt câu, chỉ nói: “Có đôi khi, quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. Người thông minh nghĩ mình là thiên hạ duy ngã độc tôn, rồi cảm thấy bản thân quá cô độc tịch mịch, tất nhiên sẽ muốn lăn qua lăn lại làm một ít chuyện, cuối cùng hại người hại mình. Nếu chức vị thái tử có biến, với Dương gia cũng thế, với thiên hạ cũng vậy, đều không phải là chuyện tốt.”

Yến Vô Sư cười ha ha một tiếng: “A Kiều, đây là ngươi đang nói về ta sao?”

Thẩm Kiều liếc mắt nhìn y một cái: “Yến tông chủ là dạng đó sao?”

Yến Vô Sư: “Cái này thì không, dù sao so với Dương Quảng, ta vẫn thông minh hơn nhiều.”

Thẩm Kiều không phản bác, còn nở nụ cười.

Hắn cười rộ lên, mặt mày cong cong, khiến kẻ khác lòng mềm nhũn.

Yến Vô Sư nghĩ, cho dù ở trong gió táp mưa sa, thấy được tiếu dung như vậy, đều sẽ cảm thấy chuyện mình gặp phải chẳng hề khổ sở, thiên địa cũng biến ôn nhu.

“Cái người Ngọc Tú kia, tựa hồ không đơn giản.”

Yến Vô Sư bắt đầu suy tư trong đầu tối nay nên làm gì mỹ nhân đây, phải kiếm nơi nào phong phú hứng thú hơn mới được, một bên thờ ơ không để tâm nói: “Tất nhiên không đơn giản, ta đã bảo Duyên Mai đi thăm dò, hiện tại tin tức truyền về nói, xuất thân của người này tương tự như Đoạn Văn Ương, đều là hỗn huyết Hồ Hán.”

Thẩm Kiều: “Hắn có huyết thống Đột Quyết.”

Yến Vô Sư gật đầu: “Sự tình trong đó, khá là thú vị. Một người mang huyết thống Đột Quyết bái nhập Phật Môn, trở thành đệ tử nhà Phật, lại ở bên người Tấn vương, có quan hệ mờ án với Tấn vương. Tùy triều và Đột Quyết quan hệ căng thẳng, bên người Tấn Vương lại có một hòa thượng mang huyết thống Đột Quyết, ngươi nói xem, hắn muốn làm gì? Cái này chẳng lẽ không phải một chuyện quá thú vị sao?”

Thẩm Kiều ngạc nhiên không ít: “Ngươi nói… Ngọc Tú và Tấn Vương là, loại quan hệ đó?”

Yến Vô Sư hỏi ngược: “Lẽ nào ngươi không nhìn ra?”

Thẩm Kiều còn đang tiêu hóa tin tức này: “Thật sự là chưa từng nghĩ đến phương diện này…”

Yến Vô Sư chậc chậc nói: “Có thể thấy được ngươi kinh nghiệm quá ít, ngay cả cái này cũng không nhìn ra.”

Thẩm Kiều: “….”

Yến Vô Sư: “Coi vẻ bản tọa phải cố gắng mệt nhọc một chút, tự mình dùng thân thể giáo dục ngươi cho tốt rồi.”

Thẩm Kiều: “….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp