Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Ngay khi Phong Quang tưởng Thẩm Vật Ngôn không nói gì mà chịu đựng, lạikhông nghĩ tới Thẩm Vật Ngôn cười lạnh đến gần, trong lòng cô kinh sợ,không khỏi lui về sau, cho đến khi sau lưng dựa lên một thân cây, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh muốn làm gì?” Tuy cô không sợ anh ta, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một người đàn ông thân thể khỏe mạnh, không đoán được bởi vì phẫn nộ mà sẽ làm ra chuyện gì, cô không sợ Thẩm Vật Ngôn, chỉ là, chỉ là không không kìm được mà hoảng sợ. Lý do thoái thác này kỳ thực đến chính cô cũng không tin. Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên lấy tay nắm cằm cô, dùng âm điệu luôn luôn trầm ổn âm u nói: “Vậy để cho một lão già làm chồng chưa cưới, cô lại là cái loại gì?” “Ai trẻ tuổi không từng một lần mắt chó đui mù?” Phong Quang tự nhiên trả lời lại không thể cho bản thân một cái tát, cô ngu muội mà mắng luôn bản thân mình, nâng tay muốn đem bàn tay nắm lấy cằm mình của anh ta đẩy ra, nhưng sức lực của cô quá nhỏ, chỉ có thể mím môi tức giận, thua người chứ không thể thua khí thế! Thẩm Vật Ngôn không thể hiểu cô rõ ràng đang phát run còn làm vẻ mặt kiên cường nhìn anh, không cần cô nói, anh cũng rất có phong độ lịch sự lui về sau, khóe môi lộ vẻ sung sướng mỉm cười, “cô Hạ lớn lên có một đôi mắt chó, tôi nhớ kỹ.” Tiếp theo, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn tay xoa xoa tay vừa mới chạm qua Phong Quang, hết thảy động tác cực kỳ tao nhã, anh lưu lại một ý cười làm cho cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng rời đi. “A! Thẩm Vật Ngôn tên khốn này!” Phong Quang rít gào, một cước đá vàotrên thân cây, nhưng cô đã quên chính mình đang đi một đôi xăng đan, vì thế cô càng bi kịch, ngổi xổm xuống ôm ngón chân bị thương đỏ lên, nước mắt tràn ra vài giọt. Cách đó không xa, Quách Minh ngồi yên sau xe đạp vỗ vỗ người lái xe phía trước, “Aiz, Âu Tuân, cậu xem chỗ đó có một cô gái đang khóc kìa.” “Ừ.” Chàng trai bị gọi Âu Tuân một chút cũng không có hứng thú, cậu thậm chí lười quay đầu liếc mắt một cái. Quách Minh chậc chậc hai tiếng, “Nhìn bóng dáng hình như là mỹ nữ nó, nếu không cậu đi qua an ủi cô ấy đi.” “Tại sao là tôi?” Âu Tuân giẫm hai chân xuống, bởi vì người sau lưng lôi kéo, cậu không thể không đình chỉ đạp xe đạp. “Bởi vì mình kết hôn rồi chứ gì.” “Phải.” Cậu lười biếng tiếp một câu, “Kết hôn trong game.” “Kết hôn trong game thì sao? Tôi nói với cậu, tôi dự tính say này cùng phu nhân của tôi chạy thẳng tới ngoài đời luôn, hơn nữa, cô gái đó nói khôngchừng là vừa mới chia tay với bạn trai đó, là rất đau lòng, tôi mà đi an ủi tâm hồn bị thương của cô ấy, cô ấy thích phải tôi thì làm sao bây giờ? Âu Tuân, tôi thấy người của cậu thật sự là cực kỳ lãnh khốc vô tình, cô gái đó đáng thương như vậy rồi, cậu tốt bụng đi qua đưa cho người ta một cái khăn tay để lau đi.” Quách Minh thao thao bất tuyệt, chỉ đổi một cái ánh mắt nhàm chán của Âu Tuân. Âu Tuân nhìn Quách Minh, cậu ta hướng cậu giơ tay lên làm một cái tư thếcố lên, Âu Tuân thở dài trầm trọng, thật giống như bộ dạng một người đau thương đầy bụng, cậu đi qua đó. “Bạn học à, bạn không sao chứ?” Tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái khăn tay, Phong Quang đang vùi đầu rơi nước mắt ngẩng đầu lên. Tay Âu Tuân duỗi ra cứng đờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp