Một cô gái đi chân trần ở trên ngã tư đường lúc về chiều, khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt không biết là vì sao, từng bước chân dẫm lên mặt đường bị mặt trời hun nóng mà như chưa hề phát hiện ra, không ít người đi ngang qua nhận ra đây là đại minh tinh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang vẫn luôn cao cao tại hượng, vĩnh viễn chỉnh tề xinh đẹp làm sao có thể như một bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở trên đường lớn thế này?
Mọi người không dám xác định, cho nên cũng không dám nói gì.
Đây là tâm lý đại chúng phổ biến, khi có những việc bình thường không dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt, họ luôn cảm thấy không thể tin.
Phong Quang như không nhìn thấy những ánh mắt ở xung quanh, cho dù trong não của cô đã hình thành một cơn lốc cực lớn, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra có gì khác lạ.
“Là vì không ai nói cho tôi biết, Ôn Quỳnh là người muốn giết tôi, trừ bỏ tên, tin tức liên quan đến hắn, ngay từ đầu đã không nói lời nào, là vì muốn tôi ở trong hoàn cảnhkhông biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ đúng không, tính toán tốt lắm.”
“Đây là vì nhiệm vụ.”
“Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ thất bại.” Trước sau gì cũng mới chỉ có ba điểm hệ thống, không có thì không có nữa thôi, “không thì chờ đến khi bị Ôn Quỳnh đùa đến chết cũng phải tuyên bố thất bại, cũng là chết như nhau, tôi hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cả hai chúng ta đều có thể thoải mái một chút.”
Nói trắng ra là, cô thà ngọc nát đá tan, huống chi, cô có trực giác, hệ thống sẽ khôngđể cô chết, bằng không trước đây hắn đã không giúp cô tìm đường sống trong chỗ chết.
Ngoài dự đoán là, hệ thống cũng không nói gì như là không cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, giống như thỏa hiệp mà nói: “Ký chủ xác nhận tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở lại tình tiết vốn có, Ôn Quỳnh sẽ không hoàn hồn tỉnh lại, mà sẽ chết.”
“… Mạng của hắn, chính hắn cũng không quan tâm, có gì liên quan đến tôi?”