Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Tan biến không phải chết, chết còn có thể lưu lại xương cốt, mà tan biến là cái gì cũng không còn. “Sẽ không!” Tề Đoan cái gì cũng không dám nghĩ, hắn trực tiếp cự tuyệt đáp án này. Phong Quang ngoài ý muốn nói: “Đây cũng chỉ là mộng của ta
thôi, cảnh trong mơ đều là giả, công tử cớ gì như vậy? Vì một
người không tồn tại mà kích động.” Tề Đoan nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, “An Lộc không phải mộng.” “Công tử…” Ánh mắt nàng ẩn hiện vẻ thương hại, “Ta biết người
không có thói quen sống ở một nơi thế này, nhưng chúng ta phải
kiên cường mà sống sót, sa vào hư ảo mà trốn tránh sự thật
không phải là biện pháp tốt.” Tề Mộ cười khẽ một tiếng. Tề Đoan từng bước đi đến chỗ Phong Quang, cố chấp hỏi: “Ngươi biết nàng đi đâu, đúng không?” “Khiến công tử thất vọng rồi, nàng chẳng qua là một người
không tồn tại, ta cũng không biết tung tích của nàng.” “Nàng có tồn tại!” “Tề Đoan.” Tề Mộ đi ra trước chắn trước người Phong Quang, cũng
chặn Tề Đoan kích động bước về phía nàng, thiện ý mười phần
nhắc nhở, “Nam nữ khác biệt, tuy rằng đệ vẫn còn quan hệ hôn
ước với Hạ tiểu thư, nhưng không cần quá thân cận mới thỏa
đáng, đối với thanh danh Hạ tiểu thư có bất lợi.” Tề Đoan không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh mà lui từng bước về sau,
nghĩ đến một câu hôn ước, hắn nhìn Phong Quang mà lộ ra một tia hàm ý không rõ ràng. Nàng sẽ làm chuyện bất lợi đối với An Lộc sao? Phong Quang không có năng lực lớn như vậy, nàng hơi hơi đi ra sau
Tề Mộ, vừa tiếp xúc với ánh mắt Tề Đoan nàng liền biết hắn
đang hoài nghi cái gì, nhưng nàng không ngại, nụ cười dưới khăn
che mặt càng rực rỡ. “Xem biểu hiện của công tử, sợ là người tên An Lộc thập phần
quan trọng đối với công tử, ta lớn mật đoán nàng chắc là
người mà công tử thích, mặc kệ nàng có tồn tại thật hay
không, nàng đã tan biến, công tử lại xem nàng quan trọng như
vậy, sao không đi chết để bầu bạn với nàng?” Chết để bầu bạn với nàng? Đề nghị này thật sự rất có tính mê hoặc, Tề Đoan ngẩn ra,
hiển nhiên trước đây hắn cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng
lập tức hắn lại phủ nhận, không, An Lộc nhất định còn sống,
nàng nhất định còn chưa chết. Nếu như An Lộc thật sự đã chết… Hắn phải làm sao đây? Ánh mắt Tề Đoan tối đi, hơi thở quanh thân hắn lâm vào trầm mê,
hồi lâu sau hắn nói: “Ta sẽ chủ động đề nghị giải trừ hôn
ước.” Phong Quang mỉm cười gật đầu, “Phiền toái công tử.” Giờ thân, trời hạ mưa to tầm tã, đất đá nhân lúc nước mưa chảy xuống mà lấp kín đường đi, đây là con đường duy nhất dẫn
xuống núi. Không thể xuống núi, Phong Quang và Tề Mộ chỉ có thể lưu lại
trên núi một đêm, nhưng họ không trở về nhà hoang mà nghỉ ở
nhà gỗ cách nhà hoang kia không xa, nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng cũng
không bị dột nước, hơn nữa cũng có thể coi là sạch sẽ. “Ngày mai tất sẽ có người đến dọn sạch đường đi, hôm nay đành ủy khuất Hạ tiểu thư vậy.” “Thân phận thế tử còn tôn quý hơn ta, nghỉ một đêm ở nhà gỗ này ta không dám nói là ủy khuất.” Môi mỏng Tề Mộ nhẹ cong, “Nơi này qua một đoạn thời gian đều
có người đến quét dọn, tiểu thư cứ yên tâm ở lại.” “Nhưng mà… nơi này chỉ có một cái giường.” “Tiểu thư yên tâm, tối nay ta ngồi cạnh bàn là được.” Phong Quang do dự một lát mới hỏi: “Thế tử, thứ cho ta có điều nghi vấn, tại sao người không muốn ở lại nhà hoang kia? Vì
không muốn nhìn thấy Tề Đoan công tử sao?” “Hạ tiểu thư không biết sao? Mười mấy năm trước có một nha hoàn chết ở đó, sau đó nơi đó thường xuyên có ma quỷ đến quấy
phá, nghe nói ma quỷ này còn thích nữ tử nặng âm khí, không ở lại nhà hoang là vì tiểu thư mà cân nhắc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp