Phong Quang trong mộng cảm thấy bên
người mình nằm một người, nàng thật sự mệt mỏi không mở được mắt, bản năng hướng tới nguồn ấm mà đến gần, nàng xem như bị người ôm ở trong lòng, mà đến nửa đêm mất đi cái ôm ấm áp,
còn bởi vì lạ giường mà tỉnh ngủ.
Bên giường còn dư lại hơi ấm, mà người bên cạnh đã không thấy
bóng dáng, nàng mê mang đứng dậy mặt quần áo xuống giường, đem theo một ngọn đèn đi ra cửa, nàng chưa từng đi du đãng lúc hơn
nửa đêm thế này, nhưng chuyện sắp sửa phát sinh đêm nay làm
nàng không thể không đi ra ngoài.
Theo bản đồ ở trong đầu, Phong Quang di xuyên qua hoa viên, lại đi
qua một hành lang dài tiến tới một sân vườn đã bị phế bỏ,
cửa đang mở, bên trong đang có hai nữ nhân đang giao chiến.
Nam nhân nằm ở trên giường khắp người dơ bẩn, râu ria ông ta rất
dài, tóc tán loạn, có thể nhìn ra thời gian dài không được
chăm sóc qua, hắn không thể cử động, cũng không nói nên lời,
trừ bỏ đang trợn mắt nhìn người đã đến thì cũng khó mà nhận ra hắn có hơi thở của người còn sống.
Mẫn quý phi thật không ngờ cách nhau hai mươi lăm năm nàng lại
nhìn thấy Tiêu vương Tề Quân ở trong hoàn cảnh này, nam nhân hăng hái năm xưa, chỉ với một gương mặt tuấn mỹ đã có thể dẫn
tới vô số tâm hồn thiếu nữ âm thầm muốn gả cho, nay thế nhưng
có khác gì ăn mày một dạng, không, hắn so với ăn mày còn thảm hơn.
Nàng bịt kín miệng, nước trong hốc mắt muốn tràn ra, chần chừ không dám đến gần.
“Quý phi nương nương cuối cùng vẫn đến đây.” Tiêu vương phi bỗng
nhiên xuất hiện tại cửa, bà như muốn thở dài lại như đang xúc
động.
“Nương nương không phải đã thấy sao?” Mẫn quý phi không dám nhưng
Tiêu vương lại cười mà đi lại bên giường mà nam nhân đang nằm,
nàng lấy tay vung ra sợi tóc cản trở tầm mắt hắn, ánh mắt
nhìn nam nhân như thể là một thê tử toàn tâm toàn ý đối đãi
với trượng phu, mà nam nhân nhìn nàng là ánh mắt thống khổ
cùng hối hận, nàng nói: “Vương gia nằm ở đây là vì hắn bị
bệnh thôi.”