Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 55: Chương 24.2: Chân tướng


...

trướctiếp

Vân Tử Y ngẩng đầu nói: “Con không có ý gì cả! Có điều, trong viện này không có ai khác lui tới, mà chỉ có một mình biểu muội từng xuất hiện ở đây. Là ai làm, có lẽ đã rất rõ ràng rồi! Hơn nữa, vì sao sớm không cháy, muộn không cháy, mà đúng lúc biểu muội quay về linh đường thì viện của mẫu thân lại cháy?!”

Tô Cẩm Bình chợt cười lạnh: “Như vậy vừa rồi trừ ta ra, không có ai từng rời khỏi linh đường sao?” Nàng dám chắc nếu chuyện này là do Vân Tử Y bày ra đểhãm hại mình, thì nhất định lúc đó nàng ta cũng rời khỏi linh đường.

Ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều đặt lên người Vân Tử Y. Lúc ấy Vân Tử Y cũng ra ngoài! Thấy mọi người đều nhìn mình, Vân Tử Y giận dữ nói: “Các người nhìn ta làm gì? Đúng là ta có ra ngoài, nhưng hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy ta đi về phía viện của mình, căn bản chưa từng bước chân sang viện của mẫu thân!”

Nàng ta nói vậy, không ít hạ nhân đều gật đầu nói đúng, khi đó bọn họ đều nhìn thấy Vân Tử Y quay về viện của mình, không bao lâu lại quay lại linh đường!

“Đại biểu tỷ không đi tới viện của cữu mẫu, cũng không có nghĩa là không thể làm!” Ánh mắt Tô Cẩm Bình lạnh đi, nàng vốn nghi ngờ nàng ta bảy tám phần, giờ đã hoàn toàn xác định rõ ràng, nhưng nàng không hiểu, dù Vân Tử Y có hận mình đến thế nào đi chăng nữa, thì Trần thị cũng là mẹ ruột của nàng ta, sao nàng ta có thể làm chuyện này được? Ban đầu nàng còn cho rằng dù có phóng hỏa thì chẳng qua cũng chỉ là làm cho có vẻ một chút thôi, không ngờ nàng ta lại khiến ngọn lửa này bốc to như vậy, hành động này của nàng ta căn bản không hề nghĩ đến chuyện giữ lại mạng của Trần thị.

Tô Cẩm Bình vừa nói vậy, sắc mặt Vân Tử Y lạnh đi, sắc mặt của mọi người trong Vân gia cũng rất khó coi, không chờ Vân Tử Y lên tiếng, Trần thị đã nghiêm giọng nói: “Cẩm nhi, không cần biết chuyện này có phải do cháu làm hay không, nhưng cháu cũng không nên hất sang người đại biểu tỷ của cháu như vậy. Dù tính cách đại biểu tỷ cháu không được tốt lắm, thì cũng không phải kẻ đại gian đại ác!”

Vậy sao? Tô Cẩm Bình nghe thế chỉ tự cười lạnh, còn trong mắt Vân Tử Y thoáng hiện lên vẻ áy náy!

“Cẩm nhi chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi. Ngọn lửa này không nhất thiết phải từ trong viện của cữu mẫu mới bùng lên được. Theo Cẩm nhi được biết, có một loại đèn được gọi là đèn Khổng Minh, không biết đại biểu tỷ có biết tác dụng của nó không?” Tô Cẩm Bình cười lạnh nhìn Vân Tử Y.

Vân Tử Y chợt giật mình, lùi về phía sau vài bước, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt.

Dáng vẻ này của Vân Tử Y cũng khiến mọi người nhìn nàng ta đầy nghi hoặc. Đèn Khổng Minh không phải để thả bay lên trời sao? Còn có tác dụng gì nữa? Chẳng lẽ…

Tô Cẩm Bình chợt bước lên vài bước về phía Vân Tử Y, càng gần nàng ta, trên mặt nàng lại lộ nụ cười như ma quỷ: “Nếu đại biểu tỷ không biết đèn Khổng Minh có tác dụng gì, thì để biểu muội nói cho tỷ biết! Châm đèn Khổng Minh có thể khiến nó bay lên không trung, nhưng nếu chỉnh một chút, cũng có thể khiến nó dừng lại chính xác ở vị trí mình muốn rồi rơi xuống đúng vị trí đã định, sau đó gây nên một trận hỏa hoạn lớn. Đại biểu tỷ, tỷ thấy có đúng không?”

Nếu không phải đêm qua nhìn thấy đốm lửa trên trời, thì chưa biết chừng hôm nay nàng sẽ thực sự trúng đòn! Có lẽ Vân Tử Y cũng chưa từng dùng cách này bao giờ nên đêm qua mới cố tình thử nghiệm một chút!

“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Vân Tử Y cố gắng bình tĩnh.

Tô Cẩm Bình lại đột ngột lấy một vòng sắt nhỏ màu đen ra, đặt trước mặt Vân Tử Y: “Biểu tỷ không biết ta đang nói gì, vậy biểu tỷ có biết cái này là gì không?”

Vật kia nhìn như bị lửa thiêu cháy đen, người ngoài có thể không biết, nhưng Vân Tử Y nghiên cứu đèn Khổng Minh suốt đêm thì sao có thể không biết được! Đó là đế đánh lửa bên trong đèn Khổng Minh. Trong lòng nàng ta hơi chột dạ, cắn răng cãi: “Ta không biết!”

“Không biết à? Thứ này ta vô tình nhặt được trên mặt đất khi mọi người tới dập lửa vừa rồi. Nếu đại biểu tỷ không biết, thì để biểu muội nói cho ngươi biết. Thứ này đặt bên trong đèn Khổng Minh, xem ra, cả cái đèn đều bị cháy sạch rồi chỉ còn lại vòng sắt này thôi. Vì thế, lửa trong viện của cữu mẫu bốc lên như thế nào, mọi người cũng đều hiểu rõ rồi chứ?” Dứt lời, Tô Cẩm Bình cười nhìn mọi người Vân gia.

Vân Tử Y cười lạnh: “Nếu biểu muội đã biết rõ ràng như vậy rồi, còn dám nói là không phải mình làm sao?”

Khôn quá hóa dại! Tô Cẩm Bình cũng cười lại, nói tiếp: “Đêm qua Cẩm nhi lo nghĩ chuyện của nhị biểu tỷ, không ngủ được nên ra ngoài dạo một chút. Cũng thật không khéo, lại nhìn thấy đốm lửa lóe lên ở bên viện của đại biểu tỷ. Không biết đêm qua đại biểu tỷ làm gì? Đại biểu tỷ cũng không cần phải vội vàng, biểu muội chưa nói gì cả, rốt cuộc chuyện này do ai làm, chúng ta có tranh cãi nữa cũng vô dụng. Chi bằng nhờ cữu cữu sai người đi đến các cửa hàng bán đèn Khổng Minh trong kinh thành hỏi một vài cau, xem hôm qua có ai đi mua đèn Khổng Minh chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Nàng vừa dứt lời, Vân Tử Y liền lùi lại từng bước, biết mình hoàn toàn thất thế, rồi lại như nổi điên lên lao về phía Tô Cẩm Bình, hai tay bóp lấy cổ Tô Cẩm Bình: “Ta muốn giết ngươi, ta giết ngươi! Là ngươi, là ngươi hủy hoại ta! Tiện nhân! Tiện nhân!”

Vân Dật vội chạy tới kéo nàng ta ra: “Muội nổi điên cái gì thế?”

Vân Tử Y như bị kích thích, ôm đầu mình ngồi xổm xuống, nước mắt giàn giụa nhưng không nói gì nữa. Tô Cẩm Bình chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Không cần biết vì chuyện gì mà nàng ta như vậy, nhưng Vân Tử Y cũng không đáng để nàng thông cảm nữa. Hai kiếp của nàng đều không được hưởng tình yêu của mẹ, mà Vân Tử Y có người mẹ tốt như Trần thị lại không biết quý trọng, vì hại người cũng sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của người mẹ luôn yêu thương mình. Người như vậy, không còn xứng đáng được nàng thương hại nữa!

Đúng lúc này, hạ nhân đột nhiên bẩm báo: “Đại nhân, người của phủ Mộ Dung cầu kiến!”

Mọi người đều hiểu lúc này người của phủ Mộ Dung đến để làm gì! Không phải là do biết Vân gia có người chết lại xảy ra hỏa hoạn nên cố tình tới xem kịch sao?! Càng như vậy, thì càng không thể yếu thế trước mặt mấy người Mộ Dung gia: “Mời!” Tề quốc công cắn răng nói rồi liếc nhìn Vân Tử Y một cái: “Tạm thời đưa đại tiểu thư về cho ta, lát nữa lão phu sẽ tự tay đánh chết đứa con gái bất hiếu này!”

“Vân huynh làm gì mà giận dữ thế!” Giọng nói của Mộ Dung Việt truyền tới, giọng điệu đầy vẻ cười cợt. Sau lưng lão là Mộ Dung Hoa, Mộ Dung Hạo và Mộ Dung Song, sắc mặt tươi cười. Thật ra nhà họ cũng có chuyện, sáng sớm hôm qua, một cánh tay bị ném vào phủ Mộ Dung, vừa nhìn là biết tay của Mộ Dung Phong, nhưng dù Mộ Dung gia có khó chịu đến đâu thì cũng không thể bỏ qua cơ hội cười nhạo, chèn ép Vân gia!

“Mộ Dung huynh, không kịp đón tiếp!” Tề quốc công cố nén giận nói.

Mộ Dung Song nhìn tình huống ở đây, cười lạnh hỏi: “Ở đây có chuyện gì thế, viện bị cháy sạch cả thế này?! Không phải là trong nhà thế bá có chuyện gì khuất tất nên bị trời phạt đấy chứ?”

Người của Vân gia vô cùng giận dữ, đang định lên tiếng thì Tô Cẩm Bình đã lạnh lùng đáp trả: “Với những hành vi của Đại công tử và Đại tiểu thư của Mộ Dung gia mà phủ Trấn quốc công còn không bị trời phạt, thì phủ Tề quốc công ta sao có thể bị trời phạt được chứ?”

Vừa nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Hoa tức giận bước tới: “Tiện nhân nhà ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ngươi…”

Giọng hắn ta vừa vang lên, Vân Tử Y vốn đang ôm đầu ngồi trên đất gào khóc chợt ngẩng vụt đầu lên, hai mắt mở to, không dám tin nhìn Mộ Dung Hoa, ánh mắt như muốn xé nát hắn ta ra. Sau đó, nàng ta điên cuồng đứng bật dậy, lao về phía Mộ Dung Hoa: “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!”

Chuyện này là thế nào? Mọi người trong Vân gia giật mình vội ngăn Vân Tử Y lại, trên mặt Mộ Dung Hoa cũng bị Vân Tử Y cào chảy máu. Mọi người hai bên đều cảm thấy kỳ quái, Vân Tử Y lại túm lấy vạt áo Vân Dật, khóc òa lên: “Đại ca, chính hắn ta, là hắn ta, ta nhớ rõ giọng của hắn ta! Dù ta có thành ma cũng nhớ, chính hắn ta tối qua dẫn người tới cưỡng hiếp ta! Chính là hắn ta!”

Cái gì?! Mộ Dung Song kinh ngạc nhìn Mộ Dung Hoa. Đây là âm mưu của ả, muốn Nhị ca tìm người cưỡng hiếp Vân Tử Y, với sự thù hận trước đây của Vân Tử Y đối với Tô Cẩm Bình, chắc chắn Vân Tử Y sẽ nghĩ rằng Tô Cẩm Bình sai người làm, sẽ không tiếc trả giá đắt để trả thù Tô Cẩm Bình. Nhưng tại sao nhị ca lại tự mình làm chứ?!

Trong mắt Mộ Dung Hoa cũng hiện lên vẻ chột dạ, đúng là hắn ta định cho mấy tay thủ hạ đi lo liệu. Hôm qua Vân Tử Y ra phủ cũng là cơ hội hiếm có, vì thế bọn họ liền đánh vào gáy nàng ta khiến nàng ta ngất xỉu rồi đưa đi. Mấy hạ nhân cũng bị đánh ngất hết. Có điều, tuy tính cách của Vân Tử Y không tốt nhưng dung mạo rất xinh đẹp, cởi hết y phục ra, thân hình cũng vô cùng nóng bỏng, khiến hắn ta nhất thời không khống chế được, liền bịt mặt rồi tự mình ra trận, đâu ngờ lại bị nàng ta nhận ra để tố cáo chứ! Chuyện như thế này tuyệt đối không thể thừa nhận được, hắn ta phản bác: “Ngươi nói lung tung cái gì thế? Bản công tử mà thèm cưỡng hiếp ngươi à?”

Nhưng mọi người đều biết, một cô nương khuê các không thể vô duyên vô cớ nói ra mấy lời này trước mặt mọi người! Mà thực ra, nếu Vân Tử Y còn chút lý trí thì hẳn cũng sẽ không nói, nhưng hiện giờ tinh thần của nàng ta đã hoàn toàn hoảng loạn, biết mình đối phó nhầm người, còn suýt đánh mất tính mạng của mẫu thân, thậm chí người đã hủy hoại mình đang đứng ngay trước mặt, nàng ta không còn nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, chỉ muốn giết chết đối phương mà thôi!

“Đại ca, huynh phải tin muội. Đúng rồi! Hôm qua… hôm qua muội có cắn mạnh vào tay hắn, cắn sâu vào tận xương, dù có dược tốt đến mấy cũng không trị hết nhanh như thế được. Nếu không tin, huynh bảo hắn đưa tay cho huynh xem đi!” Từ trước đến giờ Vân Dật luôn rất bảo vệ Vân Tử Y, dù nàng ta phạm lỗi gì, hắn cũng luôn cầu xin giúp nàng ta, vì thế nên Vân Tử Y mới không kéo bất cứ ai, chỉ kéo Vân Dật để nói.

Giờ thì Mộ Dung Hoa cũng cảm thấy không ổn, quả thật tiện nhân kia có cắn mình một cái, lúc đó vì tức tối nên hắn ta cũng giáng mạnh cho nàng ta một bạt tai, sau đó ném nàng ta cho thủ hạ của mình để bọn chúng cùng sảng khoái một phen rồi mới nguôi cơn tức, bỏ đi! Hiện giờ vết thương vẫn còn ở trên cánh tay, như vậy…

Khuôn mặt già của Mộ Dung Việt cũng xanh mét, nói: “Dù trên cánh tay của Hoa nhi thực sự có vết thương đi chăng nữa, cũng không thể chứng minh chuyện này không phải do người khác hãm hại!”

Tề quốc công nổi giận, cười lạnh: “Được! Nếu đã vậy, chúng ta lên gặp Hoàng thượng để nói cho ra lẽ!”

“Chuyện này… Vân huynh, nếu thật sự có chuyện này, phủ Trấn quốc công ta cũng tình nguyện chịu trách nhiệm mà!” Mộ Dung Việt lập tức nhượng bộ, hầu như ai cũng hiểu chuyện này như thế nào. Nếu để đến tai Hoàng thượng, thì Hoàng thượng cũng đâu phải kẻ ngốc!

“Chịu trách nhiệm à? Chịu trách nhiệm như thế nào? Dù lấy hết mạng của toàn bộ phủ Trấn quốc công các ngươi cũng không đền bù được danh dự của muội muội ta!” Vân Dật cũng nổi trận lôi đình, dáng vẻ như muốn động thủ! Vân Tử Y phóng hỏa hại mẫu thân và biểu muội là sai, chuyện này có thể nói sau, nhưng muội muội hắn lại bị người ngoài làm nhục, bảo Vân Dật hắn làm sao nuốt trôi được nỗi hận này.

Mấy lời này cực kỳ khó nghe, nhưng hiện giờ Mộ Dung gia cũng biết không thể cứng rắn phản đối được, Mộ Dung Việt chỉ muốn làm thịt ngay thằng con trai hèn kém này, lại dám để dính vào chuyện thế này: “Vậy hiền chất muốn thế nào?” Dựa theo lời nói của Vân Tử Y, thì người làm nhục nàng ta không chỉ có một, con dâu như thế không thể cưới về nhà được. Nhưng nếu Vân gia kiên quyết muốn họ cưới về, thì bọn họ cũng không có cách nào từ chối!

“Muốn thế nào à? Ta muốn lấy mạng của Mộ Dung Hoa!” Vân Dật không nói hai lời, lập tức rút bội kiếm của hạ nhân ở bên cạnh ra.

“Thế này…” Mộ Dung Việt vẫn còn muốn nói gì đó.

Tề quốc công lại cười lạnh: “Phủ Tề quốc công chúng ta, không dám dính đến một nhà thông gia như phủ Trấn quốc công đâu. Mộ Dung huynh muốn giữ mạng của quý công tử, hay là cứ giữ để giải thích trước mặt Hoàng thượng đi. Tự ngươi chọn lấy!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp