[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 181: Quỷ sai (2)


1 năm

trướctiếp

Edit + beta: Iris

Mọi người nhanh chóng đóng cửa sổ lại, dán hoàng phù lên, bày trận pháp lấy pháp khí ra.

Tình hình bên ngoài cực kỳ dọa người, đại thụ kêu sàn sạt như tiếng sóng biển, cuồng phong đại tuyết như thiên tai ập xuống.

Hắc Tuyển Đường cau mày, hắn lo Hắc Tuyển Dực không đối phó nổi quỷ sai: "Nếu ta lợi hại giống đại ca thì tốt quá rồi."

Ô Nhược thuận miệng hỏi: "Ngươi mấy giai?"

"Thất giai." Mày của Hắc Tuyển Đường cau chặt hơn: "Tộc của chúng ta có rất nhiều bí thuật phải đạt đến cửu giai mới thực hiện được."

Ô Hi và Ô Trúc nhìn hắn đầy hâm mộ.

Ô Tiền Thanh vỗ vai hắn: "Tiểu tử ngươi còn trẻ mà lên được thất giai là đã lợi hại lắm rồi, ngươi xem bây giờ ta chỉ mới ngũ giai thôi."

Hắc Tuyển Đường được khen thì ngại: "Đại ca ta lợi hại hơn nhiều."


Ô Hi tò mò hỏi: "Dực ca mấy giai?"

Hẳn là bát giai trở lên đi, nếu không đã không một mình đối phó quỷ sai.

"Đại ca ta cửu giai."

Ngoại trừ những người đã biết rồi thì những người khác đều mở to mắt nhìn hắn, tuy đã đoán có thể là cửu giai nhưng chính tai nghe thấy vẫn cực kỳ khiếp sợ.

Ô Hi khen thật lòng: "Dực ca thật lợi hại."

Ô Nhược liếc Hắc Tuyển Đường một cái: "Ngươi cũng biết đại ca ngươi tu luyện nhanh như vậy là vì có nguyên nhân khác, nên bây giờ ngươi có thể đến thất giai là đã rất khá rồi."

Hắc Tuyển Đường hỏi: "Đại ca nói chuyện kia cho tẩu biết hả? Nhưng cho dù có thế thì đại ca vẫn rất lợi hại."

Ô Nhược kiêu ngạo nói: "Nam nhân của ta đương nhiên là lợi hại rồi."

Mọi người cười to, bầu không khí cũng bớt căng thẳng không ít.

Cức Hi hừ nhẹ: "Không biết xấu hổ."


Đột nhiên toàn bộ nến trong phòng bị thổi tắt.

Hắc Tuyển Đường nghi hoặc: "Sao nến lại tắt hết rồi?"

Cức Hi trầm mặt: "Sắp tới rồi."

Ô Hi sợ hãi nép vào người Quản Đồng, sợ đột nhiên có một con quỷ nhảy ra trước mắt.

Ô Tiền Thanh lo lắng hỏi: "Một mình Tuyển Dực có đối phó được quỷ sai không?"

Hắc Tuyển Đường lắc đầu không biết.

"Chắc là không được rồi." Ô Nhược lo lắng cầm chặt Tiên Khí, cậu căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước để đoán, lúc ấy Hắc Tuyển Dực bị thương linh điền, còn cậu thì đang trốn trong pháp khí nên không biết Hắc Tuyển Dực kiếp trước dùng cách nào đối phó với quỷ sai, nếu biết thì cậu đã kể lại cách này cho Hắc Tuyển Dực rồi.

Ô Trúc hỏi: "Chúng ta có cần đi ra giúp hắn không?"

"Chúng ta đi ra chỉ cản trở hắn thêm thôi."


Bỗng nhiên nến lại sáng lên, Ô Hi khiếp sợ, vì ánh nến bây giờ không phải là màu đỏ mà là màu lục, chiếu lên mặt mọi người trông cực kỳ đáng sợ khủng bố, cứ như thể mọi người đều biến thành quỷ hết vậy.

Đản Đản tò mò hỏi: "Cha, vì sao lửa lại là màu lục?"

Cức Hi nói: "Chứng tỏ quỷ sai tới rồi."

Mọi người bắt đầu khẩn trương.

Bóng đại thụ bên ngoài cửa sổ đong đưa rất mạnh.

Một tiếng "rầm — —" đinh tai nhức óc vang lên như thiên lôi đánh xuống, mặt đất cũng rung chuyển kịch liệt, một đống bụi trên mái nhà rơi xuống.

Sau đó lại vang lên tiếng rầm rầm làm cho người ta sợ hãi không thôi.

Không nhìn thấy tình hình bên ngoài khiến Ô Nhược càng lúc càng lo lắng, càng lúc càng bất an, không yên tâm về Hắc Tuyển Dực.

Cậu chạy đến cửa.

Ô Tiền Thanh thấy cậu muốn mở cửa phòng thì vội hỏi: "Tiểu Nhược, con muốn đi đâu?"
"Cha và mọi người cứ ở lại đây, con ra ngoài xem Tuyển Dực."

Hắc Tuyển Đường không đồng ý: "Đại tẩu, bây giờ tẩu mà ra ngoài là chết đó."

"Các ngươi đừng lo, ta có Tiên Khí, quỷ sai không làm ta bị thương được."

Ô Nhược mở cửa phòng, gió to tuyết lớn đột ngột tràn vào, thiếu chút nữa đã thổi bay cậu.

Người trong phòng rùng mình, cơn gió này tuy không lạnh lắm nhưng lại có chứa tia âm u, một luồng khí lạnh xuyên qua cổ áo đến lòng bàn chân khiến người sởn tóc gáy.

Ô Nhược nhanh chóng đưa tay lên che gió tuyết, khó khăn bước ra khỏi phòng: "Các ngươi đến đây đóng cửa lại đi."

Ô Trúc bước tới, thấy cảnh tượng ngoài cửa thì không khỏi sửng sốt, màn tuyết dày đặc rơi từ trên trời xuống trông như thác nước, nháy mắt đã đọng thành một lớp tuyết dày khắp đại viện.
"Đóng cửa lại nhanh lên." Ô Nhược hô lên.

"Ồ." Ô Trúc vội vàng đóng cửa lại rồi trở về chỗ cũ: "Con chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như này."

Ô Tiền Thanh nhìn đống tuyết bị thổi vào phòng: "Ta cũng vậy."

Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, tuyết bay tán loạn, hai chân Ô Nhược bị thổi đến đau buốt, không còn biết được cửa ở chỗ nào.

Cậu bước vào lớp tuyết dày quá đầu gối, tốn rất nhiều sức mới bước ra khỏi cửa đại viện.

"Bà cha nó." Ô Nhược nhịn không được mắng, đến hành lang nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp đến tiền viện.

Càng đến gần tiền viện, tiếng đánh nhau càng rõ hơn, mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Hắc Càn và Hắc Tín.

Ô Nhược lo Hắc Tuyển Dực xảy ra chuyện nên bước đến tiền viện nhanh hơn, cậu thấy Hắc Tuyển Dực, Hắc Càn và Hắc Tín đứng ở giữa đại viện, vì có trận pháp bảo hộ nên tuyết không lọt vào được.
Ngoài ra còn có hai bạch quang hình người đứng bên ngoài trận pháp, hẳn là quỷ sai mà Hắc Tuyển Dực đã nói, dù sao cấp bậc của bọn họ là tiên nhân, không phải phàm nhân nào cũng có thể thấy được chân thân của bọn họ, bên cạnh quỷ sai là một con quỷ trong suốt phát ra lục quang.

Nó và Hắc Tuyển Dực cùng đối phó với quỷ sai.

Ô Nhược lặng lẽ đi dưới bóng nhưng vẫn bị quỷ sai phát hiện.

Bọn họ nhanh chóng nhảy ra xa trận pháp, quay lại nhìn về phía Ô Nhược.

Mấy người Hắc Tuyển Dực hiện lên nghi hoặc, nhìn theo tầm mắt của quỷ sai, Ô Nhược vội hỏi: "Tuyển Dực, các ngươi không sao chứ?"

"Mau vào đây."

Ô Nhược vừa định cất bước, một quỷ sai trong số đó bỗng chốc hiện ra trước mặt cậu, một quỷ sai khác thong thả đi đến, nói: "Chính là hắn, linh hồn hắn có dị..."
Đây là lần đầu tiên Ô Nhược nghe thấy nhân vật cấp bậc tiên nhân nói chuyện, không khỏi tò mò mở to mắt, giọng của đối phương trầm thấp và uy nghiêm, nhưng lời của hắn như đang vang vọng vào vai cậu, linh hồn của hắn có dị, linh hồn có dị, có dị...

Chờ chút!

Ô Nhược giật mình, sau đó mới nhận ra ý của câu "linh hồn hắn có dị" của quỷ sai, tức là bọn họ đã phát hiện cậu trọng sinh?

"Bắt hắn về phục mệnh." Quỷ sai bên trái lấy tỏa hồn thiết ra.

Hắc Tín nôn nóng hô: "Phu nhân cẩn thận."

Hắc Tuyển Dực định lao ra ngoài trận pháp cứu người thì bỗng Ô Nhược biến mất trước mắt bọn họ.

Bọn họ không khỏi sửng sốt.

Quỷ sai lạnh lùng nói: "Chút tài mọn."

Hắn nhìn cái bóng trên mặt đất, cầm tỏa hồn thiết đánh xuống.

Đùng một tiếng, tỏa hồn thiết bị dội ngược trở lại.
Quỷ sai ngẩn người, không ngờ phàm nhân hèn mọn lại có năng lực chống lại bọn họ.

Ô Nhược đi ra khỏi cái bóng, nhanh chóng chạy vào trận pháp.

"Thì ra là có Tiên Khí." Quỷ sai hừ lạnh: "Linh khí trong Tiên Khí đang cạn dần."

Hắc Tuyển Dực nhân cơ hội hỏi: "Không biết vì sao hai vị tiên nhân lại đến phủ của ta?"

"Có người mời chúng ta đến câu hồn."

"Tất cả người trong phủ của chúng ta đều là người sống, không có hồn nào để câu."

Quỷ sai không trả lời, trực tiếp lấy pháp khí đánh vỡ trận pháp.

Con quỷ kia bỗng xoay người nhìn Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tín sắc mặt đại biến: "Chủ tử cẩn thận, nó muốn đoạt xá, ngài nhanh thu hồi nó lại."

Ô Nhược thấy lục quỷ muốn phản bội thì nhanh chóng lấy Tiên Khí ra biến thành Kim Liên thu hồn ném vào lục quỷ.

Lục quỷ gào to.

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng thu lục quỷ lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
"Tuyển Dực, ngươi không sao chứ?" Ô Nhược lo lắng chạy qua.

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng gọi Tiên Khí trở lại, biến thành pháp tán chặn công kích của quỷ sai, sau đó lại biến Tiên Khí thành mộc ngư (cái mõ).

Ô Nhược thấy thế, vội gõ mõ.

Dù sao thì Tiên Khí cũng là Tiên Khí, hơn nữa quỷ sai rất ghét Tiên Khí Phật gia, tuy ít linh lực nhưng cũng đủ làm hai vị quỷ sai đầu váng mắt hoa, thậm chí còn khiến bọn họ khó chịu che lỗ tai lại.

Hắc Tuyển Dực biến Tiên Khí thành hình kim chung (chuông vàng) ném đến chỗ hai quỷ sai, thu bọn họ vào pháp khí.

Hắc Tín vội đút đan dược cho Hắc Tuyển Dực.

"Tuyển Dực, ngươi còn ổn không." Ô Nhược lau máu ở khóe miệng y.

Hắc Tuyển Dực suy yếu nói: "Nhanh lên, Tiên Khí không giữ bọn họ được lâu đâu."

Hắc Càn nhanh chóng nâng vai y chạy đi.

Ô Nhược chạy phía sau Hắc Tín, nhưng chưa chạy được hai bước thì Tiên Khí đã nổ tung, bạch quang bên trong nhắm về phía mấy người Ô Ngọc.
Hắc Tuyển Dực dùng toàn lực cùng với đống pháp khí phòng ngự chặn lại công kích của quỷ sai, một quỷ sai khác ném câu hồn trảo vào Ô Nhược, lập tức thu trảo lại, câu hồn phách của cậu ra.

Ngay lập tức thân thể Ô Nhược lơ lửng trên không như trở lại kiếp trước.

"Tiểu Nhược." Đồng tử Hắc Tuyển Dực co rụt lại, trong mắt hiện lên tia sợ hãi.

"Phu nhân." Hắc Tín nôn nóng đỡ lấy cơ thể nằm trên đất của Ô Nhược.

Quỷ sai nhìn chằm chằm hồn phách của Ô Nhược: "Lạ thật, nguyên thọ chưa hết mà."

Một quỷ sai khác sợ câu nhầm hồn sẽ xảy ra chuyện lớn, trực tiếp nhét hồn phách Ô Nhược trở lại, nhìn xung quanh Hắc phủ: "Nơi này không có người đã chết."

Hai gã quỷ sai như đạt thành nhận thức chung, biến mất khỏi Hắc phủ, sau đó gió to tuyết lớn ngừng lại.

"Tiểu Nhược, Tiểu Nhược..." Hắc Tuyển Dực vội đẩy Hắc Càn ra, đoạt lại Ô Nhược trong lòng Hắc Tín, ôm cậu vào ngực.
Hắc Tín vội nói: "Chủ tử đừng lo, hồn phách của phu nhân đã trở lại thân thể, nhưng cần một chút thời gian để dung hợp."

Hắc Tuyển Dực thở phào nhẹ nhõm.

Hắc Càn đưa bọn họ về phòng.

Mấy người Ô Tiền Thanh thấy Hắc Tuyển Dực mặt đầy máu ôm Ô Nhược về thì vội hỏi: "Tuyển Dực không sao chứ? Sao Tiểu Nhược lại hôn mê? Bị thương ở đâu vậy?"

Hắc Tuyển Dực đặt Ô Nhược lên giường, đút một viên Nhất Khí Đan để bổ sung linh lực cho cậu, rồi đả tọa khôi phục hơi thở.

Hắc Tín nhỏ giọng kể lại chuyện cho mọi người: "Thiếu chút nữa quỷ sai đã câu hồn phách của phu nhân đi rồi."

Quản Đồng hỏi: "Vì sao quỷ sai lại câu hồn phách của Tiểu Nhược?"

"Cái này..." Hắc Tín nhớ lại quỷ sai có nói linh hồn có dị, nhưng lại lắc đầu không nói chuyện này ra: "Có thể là câu sai hồn."
"Vậy Tiểu Nhược..."

"Hồn phách đã trở lại thân thể phu nhân."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Còn 3 môn nữa là tuần sau rồi sau nữa mới thi, định hôm nay nghỉ xả hơi không dịch, nhưng nằm nghe nhạc một hồi không hiểu sao vẫn lết đi dịch '-'

Đăng: 7/1/2022


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp