[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 189: Nóng quá


1 năm

trướctiếp

Edit + beta: Iris

Ô Nhược ăn tối xong liền đến phòng chứa củi xem đám Nguyễn Trì Tranh.

Nguyễn Trì Tranh và Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh thấy Ô Nhược đến thì kích động kêu ưm ưʍ.

Ô Nhược đặt hộp đồ ăn trước mặt bọn họ: "Đói không? Có muốn ăn chút gì đó không?"

Đám Nguyễn Trì Tranh sửng sốt, nhìn nhau một cái, bọn họ cho rằng Ô Nhược niệm tình trước kia nên vội gật đầu.

Ô Nhược ngồi lên ghế mà hộ vệ đem tới, ra hiệu bảo hộ vệ mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm bay khắp phòng chứa củi.

Đám Nguyễn Trì Tranh ngửi thấy mùi thơm thì nuốt nước miếng.

"Ưm ưm - -" Nguyễn Thắng nâng cằm nhìn Ô Nhược, ý bảo tháo khăn che miệng xuống.

Hộ vệ nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược gật đầu.

Hộ vệ kéo khăn che miệng của bọn họ xuống.

Nguyễn Trì Tranh thầm cười lạnh, người này luôn mềm lòng như vậy, bọn hắn muốn gϊếŧ cậu mà cậu vẫn đưa cơm cho họn hắn.


Nguyễn Doanh cười lấy lòng: "Nhược thiếu gia, có thể cởi trói cho chúng ta không?"

"Bốp - -"

Hộ vệ không nói hai lời liền quăng một bạt tai: "Phu nhân chúng ta đưa cơm cho các ngươi mà các ngươi còn dám yêu cầu này nọ. Có ăn hay không, không ăn thì chúng ta lấy lại."

Nguyễn Thắng tức giận nói: "Chúng ta đang nói chuyện với phu nhân các ngươi, một hạ nhân như ngươi chen miệng vào làm gì?"

Hộ vệ bị lời của hắn chọc tức, đá mạnh vào người hắn: "Ta là hạ nhân, vậy các ngươi không phải là hạ nhân sao?"

Nguyễn Thắng bị đau đến co người lại.

Bọn họ quen Ô Nhược đã nhiều năm, lần đầu tiên bị người bên cạnh cậu đối xử hung ác như vậy.

Nguyễn Doanh thấy hộ vệ hung dữ như vậy, không dám đòi hỏi thêm: "Chúng ta ăn, chúng ta ăn, không cần cởi trói, không cần cởi trói."

Hắn cong người lại, điên cuồng gặm đồ ăn trong hộp như con chó.


Nguyễn Thắng nuốt nước bọt, từ sáng đến giờ bọn họ chưa ăn gì hết nên đã đói từ lâu, bây giờ thấy Nguyễn Doanh ăn, bụng cũng không nhịn được kêu ùng ục, nhưng hắn không muốn nằm bò ra ăn như chó.

Nguyễn Trì Tranh đỏ mắt trừng Ô Nhược: "Ô Nhược, ngươi có ý gì? Cho chúng ta đồ ăn nhưng lại không cởi trói cho chúng ta, ngươi muốn nhìn ta quỳ rạp rồi ăn như một con chó sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi."

Ô Nhược nhướng mày: "Ngươi chỉ là một tù nhân, ngươi cảm thấy mình có tư cách chọn tư thế ăn cơm sao? Bây giờ đồ ăn đã ở trước mặt, ngươi thích ăn thì ăn, không ăn thì chết đói thôi, đúng rồi, ta chỉ cho các ngươi nửa nén hương để ăn, mặc kệ các ngươi có no hay không, ta cũng sẽ mang đồ ăn đi."

Nguyễn Thắng nghe xong, lại nuốt nước bọt lần nữa.


Nguyễn Doanh vừa ăn vừa nói: "Ăn nhanh đi a, nếu không lát nữa sẽ chẳng còn gì để ăn."

Nguyễn Thắng do dự một lát rồi vội đẩy Nguyễn Doanh ra, cúi người ăn cơm, dù sao bọn họ đều là hạ nhân, không cần phải bận tâm thân phận và mặt mũi.

Ô Nhược cong khóe môi châm chọc, kiếp trước đám Nguyễn Thắng không màng đến cầu xin của cậu, đùa bỡn mẹ cậu ngay trước mặt cậu, bây giờ cuối cùng phong thủy xoay chuyển.

Nguyễn Trì Tranh thấy bọn họ không chút bận tâm mặt mũi thì giơ chân đá bọn họ: "Hai tên phế vật vô dụng, có chút cốt khí đi được không, không ăn một ngày sẽ chết sao, các ngươi nhìn lại bộ dáng hiện tại của các ngươi đi? Giống như hai con chó chết chủ đang tranh nhau đồ ăn vậy, không cho ăn, không được ăn nữa."

Hắn đá đồ ăn đi.

Nguyễn Doanh ủy khuất: "Thiếu gia..."
Nguyễn Trì Tranh quay lại nhìn Ô Nhược: "Ô Nhược, ngươi có bản lĩnh thì gϊếŧ chúng ta..."

Keng một tiếng, hộ vệ rút kiếm đặt lên cổ Nguyễn Trì Tranh.

Nguyễn Trì Tranh tức khắc im lặng.

Ô Nhược trào phúng: "Nói đi a, sao lại im rồi? Chẳng phải không sợ chết sao?"

"Ngươi..." Nguyễn Trì Tranh vừa mở miệng liền cảm thấy trên cổ đau đớn, hắn sợ đến mức nuốt hết mấy lời muốn nói xuống bụng.

Qua nửa nén hương, hộ vệ lập tức thu dọn đồ ăn.

Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh cũng ăn đủ rồi.

Ô Nhược đứng dậy rời đi.

Sau khi hộ vệ cởi trói cho Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh thì cũng rời khỏi phòng chứa củi, khóa cửa phòng lại.

Nguyễn Doanh ngẩn người: "Nhược thiếu gia cứ vậy mà đi hả?"

Nguyễn Thắng có hơi không tin: "Hắn cứ vậy mà thả chúng ta hả?"

Nguyễn Doanh cười: "Quả nhiên Nhược thiếu gia không nỡ gϊếŧ chúng ta."
Nguyễn Trì Tranh tức giận đá bọn họ: "Các ngươi còn thất thần cái gì, nhanh cởi trói cho ta."

"Ồ ồ." Nguyễn Doanh vội vàng cởi trói cho hắn.

Nguyễn Trì Tranh được tự do, lập tức đẩy Nguyễn Doanh ra, tức giận nói: "Nhìn lại bộ dạng đáng xấu hổ của ngươi đi."

Nguyễn Doanh: "..."

Nguyễn Trì Tranh đi tới cửa, muốn mở cửa phòng nhưng cửa đã bị khóa cứng ngắc, linh lực thì không dùng được, ngoài phòng chắc chắn có vẽ phù văn pháp trận khắc chế linh lực của bọn họ.

"Vương bát đản."

Hắn nhìn xung quanh, nơi này chỉ có một cửa chính, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, muốn trốn cũng không trốn được.

"Thiếu gia, hình như bên ngoài không có ai." Nguyễn Thắng ghé vào kẹt cửa nhing lén ra bên ngoài.

Nguyễn Trì Tranh đi qua đẩy hắn ra, nhìn qua kẹt cửa, miễn cưỡng thấy được một góc sân, trong tầm nhìn có một cái cây treo lồng đèn, gió to thổi qua làm ngọn lửa chập chờn.
Hắn quay đầu lại, giọng nặng nề: "Phá cửa."

"Vâng." Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh cầm khúc củi, đập mạnh vào cửa phòng một hồi lâu, nhưng ngay cả một chỗ hỏng cũng không có, nói gì đến mở cửa.

"Thiếu gia, chắc chắn trong phòng có bố trí trận pháp phòng ngự, bất kể có dùng cách nào cũng không đập hư được."

Nguyễn Trì Tranh đen mặt dựa vào tường.

Nguyễn Doanh ném khúc đi, cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, ngài nói sư phụ Thánh Tử có đến cứu chúng ta hay không?"

Nguyễn Trì Tranh: "..."

Nguyễn Thắng cười lạnh: "Nếu muốn cứu chúng ta, thì ngay lúc chúng ta bị trói ở tửu lâu đã đến cứu, cần gì phải chờ tới bây giờ."

Nguyễn Doanh cau mày: "Nhưng thiếu gia là đồ đệ của hắn, hắn sẽ thấy chết mà không cứu đi?"

"Đồ đệ? Thiếu gia chỉ mới làm đồ đệ của hắn có một tháng, cảm tình có sâu gì đâu, sao có thể đến cứu chúng ta được?"
Nguyễn Doanh không tin Thánh Tử vô tình như vậy: "Thiếu gia, ngài nói gì đó đi a."

"Nói cái gì?" Nguyễn Trì Tranh nhớ đến người mai phục ngoài tửu lâu hôm nay, tên đó căn bản không màng đến sống chết của hắn, trực tiếp ra tay đả thương người, nếu không phải hắn may mắn thì đã chết ở đó từ lầu rồi.

"Sư phụ Thánh Tử có đến cứu chúng ta hay không?"

"Ta làm sao biết được." Nguyễn Trì Tranh buồn bực vò đầu.

Nguyễn Doanh và Nguyễn Thắng nhìn nhau, không nói thêm gì, trong phòng hoàn toàn yên ắng.

Đêm đông đặc biệt rét lạnh, Nguyễn Trì Tranh ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể: "Lạnh quá."

Nguyễn Thắng bên cạnh lại nói: "Nóng quá."

Nguyễn Trì Tranh ngẩn người: "Nóng?"

Nguyễn Thắng kéo cổ áo ngoài: "Đúng vậy, thiếu gia, ngài không thấy nóng sao?"

"Không, ta chỉ thấy lạnh đến đông cứng cả người." Nguyễn Trì Tranh đứng lên nhảy tới nhảy lui, hy vọng có thể ấm hơn được một tí.
"Thiếu gia, chắc là vừa rồi ngài không ăn gì nên mới cảm thấy lạnh." Nguyễn Thắng cởi nút thắt cổ áo, nói với Nguyễn Doanh: "Đúng không, Nguyễn Doanh?"

"Ừ, ta cũng cảm thấy nóng." Nguyễn Doanh đứng lên cởi y phục.

"Nếu các ngươi thấy nóng thì đưa y phục đây để ta sưởi ấm." Nguyễn Trì Tranh lấy y phục của Nguyễn Doanh quấn lên người, tức khắc thấy ấm hơn rất nhiều, hắn lại lấy qυầи ɭóŧ của Nguyễn Doanh trải trên đất, nằm lên: "Ta mệt rồi, ngủ trước đây."

Chỉ chốc lát sau, hắn đã ngủ say.

"Lạ quá, sao lại nóng như vậy?" Nguyễn Doanh cởi sạch trơn y phục.

Nguyễn Thắng nhíu mày: "Chẳng lẽ đồ ăn vừa rồi có vấn đề?"

"Vấn đề gì?"

"Không biết."

Nguyễn Doanh liếm môi: "Ta thấy rất khát."

"Ta cũng vậy." Hô hấp của Nguyễn Thắng ngày càng nặng, thân thể cũng ngày càng nóng, hơn nữa phía dưới trướng đến khó chịu, hắn không bận tâm có người bên cạnh, cởϊ qυầи tự xử.
Nguyễn Doanh nghe tiếng hít thở nặng nề của hắn, hạ thân cũng nổi lên phản ứng.

"Chết tiệt, sao lại không ra." Nguyễn Thắng thở phì phò: "Nếu có nữ nhân ở đây thì tốt rồi."

"Đằng kia không phải có một nữ nhân sao." Nguyễn Doanh nói.

"Đâu?" Nguyễn Thắng xoay người nhìn theo hướng Nguyễn Doanh chỉ, thì thấy người nằm ở đó là Nguyễn Trì Tranh: "Ngươi đừng đùa, đó là thiếu... Ách..."

Ánh mắt hắn chợt ngưng trọng, nam nhân trên mặt đất bỗng hóa thành một cô nương da trắng như tuyết: "Thật sự là một cô nương a, hơn nữa còn là một cô nương xinh đẹp."

Nguyễn Doanh cười đáng khinh: "Nữ nhân này là của ta."

Hắn hưng phấn nhào lên người nằm dưới đất.

Nguyễn Thắng giận dữ: "Mẹ nó, Nguyễn Doanh, ngươi dám đoạt người của ta."

Sau đó hắn cũng nhào tới.

Nguyễn Trì Tranh đang ngủ say bỗng cảm giác bị vật nặng đè lên, ép tới nỗi hắn thở không ra hỏi, hơn nữa trên mặt còn ướt ướt lạnh lạnh, cảm giác cực kỳ khó chịu khiến hắn mở mắt ra, chỉ thấy Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh đang dựa vào người hắn, hết sờ mặt rồi đến sờ thân, thậm chí còn muốn cởi y phục của hắn.
"Các ngươi..." Nguyễn Trì Tranh lập tức tỉnh táo lại: "Các ngươi phát xuân cái gì vậy a?"

Nguyễn Thắng dùng sức kéo y phục trên người hắn: "Tiểu cô nương, ngươi thật xinh đẹp, đại gia sẽ yêu thương ngươi."

Nguyễn Doanh điên cuồng hôn mặt Nguyễn Trì Tranh: "Mặt của cô nương vừa nhẵn vừa mềm mại, ta rất thích."

"Các ngươi uống lộn thuốc rồi sao?" Nguyễn Trì Tranh tức giận đẩy bọn họ ra: "Hai tên vương bát đản các ngươi, mau nhìn cho kỹ ta là ai? Ta là thiếu gia của các ngươi, không phải cô nương mà các ngươi đùa bỡn."

Nguyễn Thắng nhéo mông hắn: "Tiểu nương tử hôm nay thật không nghe lời, có phải muốn đại gia dùng gậy đánh ngươi, ngươi mới ngoan đúng không, ừ."

Hắn đỉnh đỉnh hạ thân vào người Nguyễn Trì Tranh.

Nguyễn Trì Tranh đen luôn nguyên cái mặt.

Nguyễn Doanh đẩy Nguyễn Thắng ra: "Nguyễn Thắng, nữ nhân này là của ta, ngươi đừng có đoạt."
Nguyễn Trì Tranh rất nhanh liền nhìn ra bọn họ có gì đó sai sai, hồi nãy bảo là nóng, bây giờ lại xem hắn thành cô nương, có phải bị hạ dược rồi không? Nhìn tình hình này thì chắc là xuân dược.

Hắn nhớ đến đống đồ ăn lúc nãy, chỉ có Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh ăn nên chắc chắn là đồ ăn có vấn đề: "Ô Nhược, ngươi là tên hỗn đản.

Hèn gì có lòng tốt đưa đồ ăn cho bọn họ, còn cởi trói cho bọn hắn, thì ra là muốn xem kịch vui, không, hắn sẽ không để Ô Nhược thực hiện được.

Nguyễn Trì Tranh vội đẩy bọn Nguyễn Thắng ra, nhưng Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh bị trúng dược, sức lực mạnh hơn năm lần so với ngày thường, hắn căn bản không phải là đối thủ của hai người họ, hơn nữa càng giãy giụa, bọn Nguyễn Thắng càng hưng phấn hơn.

Chỉ một lát sau, Nguyễn Doanh và Nguyễn Thắng đã cởi y phục của hắn không còn một mảnh.
Nguyễn Trì Tranh bị Nguyễn Thắng ép mở hai chân ra, mặt trắng bệch, cuống quít kêu lên: "Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh, các ngươi mau tỉnh lại, mau nhìn cho rõ, ta là thiếu gia của các ngươi."

Bọn Nguyễn Thắng đã sớm mất đi lý trí, dắt theo đại thương, dùng sức một cái, tiến vào mảnh đất chưa được khai hoang.

Tức khắc, phòng chứa củi phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương: "A - - Ô Nhược, ta muốn gϊếŧ ngươi - -, tên vương bát đản nhà ngươi - -"

°°°°°°°°°°

Đăng: 13/1/2022


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp