Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1576: Thành thị giết chóc (8)


...

trướctiếp

Mãi đến khi xe chạy ra khỏi khu vực này, Mạn Mạn ngồi ở phía sau mới dám lên tiếng.

"Nguyên Miểu, cô đắc tội người kia như thế không có chuyện gì chứ?"

Thế lực của người kia cũng rất lớn a.

Thiếu niên ngồi bên ghế phụ nghe vậy liền cuộn hai chân lên, đem chính mình ôm chặt.

"Tôi đã đắc tội nhiều người, hắn tính là gì." Minh Thù không thèm để ý: "Hổ giấy mà thôi, tuyệt đối chưa từng trải qua chuyện lớn gì."

Mạn Mạn trợn mắt hốc mồm.

Trong xe an tĩnh lại, Mạn Mạn không khỏi nhìn về phía thiếu niên ngồi bên ghế phụ.

Hắn thật dễ nhìn...

Hổ ca phái người đi theo bọn họ, bất quá sau khi đến gần Central Park, những người kia liền rút lui.

Minh Thù tìm một khách sạn.

"Hôm nay ở đây nghỉ ngơi trước đi."

Tứ mỹ nhân lái xe đến trong góc ngừng lại, nhiều vật tư như vậy phải để người trông coi mới được, cho nên bọn hắn thương lượng xong thời gian, hai người một ca.

Minh Thù mở cửa xe, thiếu niên nhìn bên ngoài một chút.

Có lẽ là sợ hãi, hắn nắm chặt tay Minh Thù cũng không có buông ra.

Đại sảnh khách sạn một mảnh hỗn độn, trên mặt đất tất cả đều là vết máu, đủ để thấy được nơi này đã từng xảy ra việc chém giết.

Nam Ẩn dán vào Minh Thù, tận lực tránh đi những vết máu kia.

"Sợ?"

"Ừ..." Nam Ẩn thấp giọng lên tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Không... Không sợ."

Minh Thù dùng sức rút tay, Nam Ẩn có chút hốt hoảng bắt lấy, Minh Thù đành phải chuyển một cách khác, nắm lấy eo của hắn: "Hiện tại có thể buông lỏng ra chưa?"

Ngón tay Nam Ẩn khẽ buông lỏng, Minh Thù đưa tay ra, chiếu đèn pin ra phía sau một chút: "Mạn Mạn."

"Đây." Mạn Mạn núp ở sau lưng lão Đại, cũng rất sợ hãi.

Hoàn cảnh nơi này quả thật cực kì âm trầm.

"Mạn Mạn." Lão Đại thấp giọng hỏi: "Cô biết người bên cạnh bà cô nhỏ không?"

"Không biết." Mạn Mạn cũng hạ giọng: "Trước đó cũng chưa thấy qua, hắn vào biệt thự lúc nào?"

Lão Đại cũng cảm thấy kỳ quái: "Sao tôi lại cảm giác bọn họ đã quen biết rất lâu..."

"Có thể là bạn bè trước kia của Nguyên Miểu?" Mạn Mạn suy đoán.

"... Có khả năng."

Hai người liếc nhau, cuối cùng đồng thời im lặng đuổi theo Minh Thù.

-

Khách sạn không có chỗ nào khả nghi, Minh Thù chọn tầng 3, cửa sổ vừa vặn ở nơi dừng xe, xảy ra chuyện gì còn có thể nhảy xuống.

Minh Thù an bài xong cho những người còn lại, cuối cùng mới đưa Nam Ẩn vào một căn phòng, căn phòng này rất sạch sẽ, ngay cả chăn mền cũng là vừa thay giặt qua, không có vết tích của ai đã vào ở.

Bất quá thời gian dài như vậy không có ai quét dọn, phía trên cũng có một lớp bụi.

Minh Thù đổi một cái chăn mới: "Hôm nay cậu ngủ ở phòng này."

Nam Ẩn ấp úng một tiếng: "Tôi... Một mình?"

"Nếu không thì sao?"

Nam Ẩn nắm lấy tay áo Minh Thù: "Có thể ở cùng cô hay không?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân." Minh Thù một mặt chững chạc đàng hoàng.

"Thế nhưng... Tôi đã đáp ứng nếu cô đưa tôi ra ngoài, tôi liền lấy thân báo đáp, tôi hiện tại... Cũng coi như là người của cô." Nam Ẩn nói.

Minh Thù bật cười: "Cậu sợ như thế?"

Nam Ẩn không lo nổi cái gì, điên cuồng gật đầu.

Minh Thù lời muốn mắng hắn đã ra tới đầu lưỡi, cuối cùng nuốt trở vào.

Tiểu yêu tinh trước đó đều muốn chọc tức chết cô.

Thật vất vả mới ngoan như vậy, vẫn là không nên tức giận.

"Tôi ra ngoài xem một chút, lát nữa sẽ trở về."

Nam Ẩn lần này ngược lại là ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.

Minh Thù để đèn pin lại, mở cửa đi ra ngoài.

Nam Ẩn đứng tại chỗ, trọn vẹn một phút, cái bóng phản chiếu trên mặt đất mới chậm rãi chuyển động, cuối cùng hình bóng kia ngồi bên mép giường, chậm rãi cuộn thành một đoàn.

Minh Thù khóa kín toàn bộ lối đi an toàn của tầng này, thang máy sớm đã không dùng được nên cô cũng không cần nghĩ nhiều.

Xác định không có nơi nào khác có thể vào được, Minh Thù chuẩn bị trở về, đi tới cửa lại quay người xuống lầu.

Sau mười mấy phút Minh Thù lần nữa lên lầu.

Cô đẩy cửa ra đi vào.

Đèn pin khả năng sắp hết pin, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, thiếu niên núp ở đầu giường, có chút đáng thương.

Minh Thù thả đồ vật trong tay xuống, xách khăn lên, chiếc khăn lạnh lẽo đụng lên mặt thiếu niên, thiếu niên run một cái, cả kinh lật ngược lại.

Minh Thù đưa tay kéo lấy hắn: "Lau mặt."

Thiếu niên vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt lo lắng rơi trên người Minh Thù, một lát sau mới lấy lại tinh thần, tiếp nhận khăn lau tung tung mặt mình.

Tóc rối bị hắn lau đến bù xù lên.

Không khỏi có mấy phần nhu thuận đáng yêu.

"Hổ ca đã làm gì cậu chưa?" Minh Thù lau tay cho hắn, hững hờ hỏi.

"Không có."

"Thật không có?"

"Không, không có." Thiếu niên nhìn cô, ngữ khí kiên định: "Hắn chưa từng chạm vào tôi."

Minh Thù để tay hắn xuống, cởi giày ra, đem bàn chân trắng nõn của hắn bỏ vào nước lạnh rửa, cuối cùng lau khô nhét vào trong chăn.

Minh Thù thu thập một chút, ngồi vào bên cạnh cũng không có ý tứ lên giường.

"Cô không ngủ sao?" Thiếu niên kéo chăn xuống lộ ra nửa gương mặt, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú.

"Cậu ngủ trước đi."

Thiếu niên nửa ngày cũng không có động tĩnh, nhưng cũng không có nhắm mắt đi ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, Minh Thù ghé mắt: "Thế nào? Không ngủ được?"

Thiếu niên hạ mắt, rầu rĩ hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi cùng hắn đã có chuyện gì?"

Minh Thù hỏi lại: "Vậy cậu và hắn có cái gì không?"

"Không có!" Nam Ẩn ngữ khí hơi gấp: "Cô không tin có thể..."

Nam Ẩn bỗng dưng im lặng.

Có chút thất bại kéo chăn qua đỉnh đầu.

Hắn cũng không phải nữ nhân, không có cách nào kiểm nghiệm.

Nếu cô cảm thấy mình bị... Có thể vứt bỏ hắn hay không?

Nam Ẩn nghĩ đến kết quả này liền cảm thấy khó mà tiếp nhận...

Chăn đột nhiên bị kéo ra một chút, không khí mới mẻ tràn vào, Nam Ẩn cảm giác bên cạnh nặng xuống, tiếp theo có thân thể ấm áp nằm vào bên cạnh hắn.

"Muốn ôm không?"

Thanh âm êm tai của nữ sinh vang lên bên tai hắn.

Nam Ẩn xoay người, đưa tay ôm lấy cô.

"Hiện tại có thể ngủ chưa?"

Nam Ẩn rầu rĩ nói: "Cô tin tưởng tôi."

Minh Thù sờ sờ đầu hắn: "Tin tưởng cậu, mau ngủ đi."

-

Bên ngoài khách sạn một mảnh đen kịt.

Có bóng người xuyên qua bóng đêm dừng lại ở góc cua nhìn xung quanh phương hướng khách sạn, bất quá trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Xe ngừng ở bên kia, trong xe hình như có không ít thứ."

Có người thấp giọng nói.

"Bao nhiêu người?"

Bảy người, chỉ có bốn nam nhân nhìn qua rất biết đánh nhau, ba người còn lại không đủ gây sợ."

"Xe liền ngừng ở bên kia..."

Những người này rất nhanh tính toán xong kế hoạch hành động.

Trước đó bọn hắn đã phái người tới gần quan sát một trận, phát hiện trong xe có người, cửa chính khách sạn cũng bị khóa bên trong, cửa chính không vào được.

-

Minh Thù là bị đánh thức.

Thanh âm kinh hoảng của Mạn Mạn cùng thanh âm của lão Đại trộn lẫn vào nhau, trực tiếp truyền vào.

Nam Ẩn cũng có chút mở mắt ra, đèn pin đã tắt hẳn, lúc này hai người chỉ có thể từ trong bóng tối cảm giác được sự tồn tại của nhau, lại không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nam Ẩn ngẩng đầu, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trên cánh môi lại nóng lên, đụng vào một cánh môi mềm mại.

Thân thể hắn có chút cứng đờ.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn lại không ngốc, có thể cảm giác được đó là cái gì.

Minh Thù thuận thế hôn hắn một chút: "Tôi ra ngoài xem một chút."

Nam Ẩn không dám lên tiếng, buông Minh Thù ra, đem chính mình cuộn vào trong chăn.

Vừa rồi cô hôn mình...

Nam Ẩn vươn tay sờ cánh môi một chút, khóe miệng có chút giương lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp