[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 29 - Tín vật


...

trướctiếp

Voldemort im lặng nhìn bóng lưng Harry, ý hắn là lát nữa rồi tìm, đâu cần vội vàng thế chứ?

Thôi, dù sao cũng không có gì to tát. Voldemort vừa nghĩ vừa nhìn bữa tối hôm nay, cũng chỉ có nấu ăn là tên nhóc ngu ngốc kia giỏi.

Mà chút ưu điểm này cũng sắp biến mất sao? Voldemort đầu đầy hắc tuyến nhìn rau dưa bị băm tơi tả, trong đó thậm chí còn hỗn tạp tỏi và hành, ai có thể nói cho hắn đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có cự quái chạy tới phòng bếp gây loạn sao?

"Voldy, tìm được rồi."

Đang lúc Voldemort tiến hành phân tích hiện trường, tiểu Harry của chúng ta chạy trên lầu xuống, quơ quơ cái vòng trong tay.

"Cẩn thận." Voldemort thấy Harry sắp đạp vào vũng nước do tóc lưu lại, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Harry nghi hoặc muốn ngừng bước, nhưng quán tính khiến cậu vẫn đạp lên vũng nước, dép lê trượt một cái, mắt thấy sắp lăn xuống dưới.

"Ngu ngốc." Voldemort thầm mắng một tiếng, đồng thời dùng thần chú nhẹ tênh và bùa triệu tập, từ lúc quen biết nhóc ngu ngốc này, hắn dùng chúng tới thuần thục.

"Ngươi—" Voldemort thấy Harry trong lòng dùng đôi mắt xanh lá ướt sũng nhìn mình, đáng thương như con chó nhỏ, vốn định nói lời châm chọc đành phải nuốt trở vào.

"Voldy, vòng tay." Harry nhảy khỏi lòng ngực Voldemort, đưa vòng tay cho hắn.

Voldemort cầm lấy, mở chỗ nối, ngón tay hắn chạm đến, màu đỏ trên vòng dần dần nhạt đi, trở về màu trắng vốn có, Harry hiểu, đó là dấu hiệu pháp thuật biến mất, nhưng chỉ một lát, vòng tay lại lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, dần dần đậm nét, cho đến khi đều đều lan tràn, cuối cùng tiêu tán, mà vòng tay cũng biến thành màu xanh lá.

Voldemort lấy một chiếc nhẫn từ túi ra, dùng thần chú thu nhỏ nó, xuyên vào giữa vòng tay, sau đó nối lại, nhẫn thu nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không biết hình dáng vốn có của nó.

"Đây là?" Harry nhìn chiếc vòng trong tay Voldemort, có chút mờ mịt.

"Nhẫn của gia tộc Gaunt." Voldemort bình tĩnh nói, thuận tiện kéo tay Harry đo đạc.

"Cái gì?" Harry giật mình mở to mắt, chỉ vào chiếc nhẫn, "Cho ta?"

"Ừm." Voldemort ngẩng đầu ý bảo Harry mang vòng tay, "Một khi ngươi đã là Harry Riddle, đương nhiên có tư cách mang nhẫn này."

"Trên đó dùng thần chú gì?" Harry ngoan ngoãn đeo vòng tay, tò mò hỏi.

"Thần chú kết nối." Voldemort vừa nói vừa lấy một chiếc vòng trước ngực ra, màu sắc giống hệt vòng tay của Harry, chỉ có điều mặt vòng không phải là nhẫn.

"Đó là?" Harry cầm vòng cổ trước ngực Voldemort, cẩn thận quan sát, cảm thấy có chút quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra.

"Mề đay của Slytherin." Voldemort nhíu mi, nói, "Cũng thu nhỏ lại, nó và nhẫn của gia tộc Gaunt làm thành khóa cảng, kết nối nhau."

"Nói cách khác?" Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, nghi hoặc dần dần biến thành vui vẻ, cái miệng của cậu bất giác cong lên, nở nụ cười sáng lạn.

"Nói cách khác, bất kì lúc nào, chỉ cần chúng ta còn đeo nó, có thể tới bên người đối phương." Voldemort đảo mắt, gõ đầu nhỏ của Harry, cũng không năng ngăn cản cậu cười càng thêm ngu ngốc.

"Nhưng, không sao chứ?" Harry nhìn vòng tay của mình, lại cầm vòng cổ của Voldemort, ngữ khí có chút lo lắng, "Bị người phát hiện thì sao?"

"Đã dùng thần chú thu nhỏ, trừ phi cẩn thận nghiên cứu, nếu không sẽ không bị phát hiện." Voldemort đột nhiên xoa đầu Harry, ý bảo Harry giúp hắn sát tóc, "Hơn nữa, dù nhận ra cũng không sao, chúng ta là huyết mạch của gia tộc Gaunt, kế thừa tài sản là chuyện theo lẽ thường."

"Hở?" Harry nghi hoặc, đợi Voldemort ngồi xuống sofa, giúp hắn lau khô tóc.

"Lần này ta không giết người." Voldemort gạt phần tóc dài rơi xuống ra sau, thản nhiên nói.

Tay Harry sát tóc thoáng dừng, phát ra một tiếng "Ừm" nhẹ nhàng, lập tức tiếp tục, ngón tay mềm mại và ấm áp khiến Voldemort thoải mái muốn ngủ.

Nghe được hắn không giết người nên không còn lo lắng ư?

Khóe miệng Voldemort gợi lên độ cong rất nhỏ, lần này quả thực hắn không giết người, chỉ thêm chút hương liệu trong phòng của lão già nát rượu Morfin Gaunt mà thôi, theo thời gian hương liệu sẽ chậm rãi phát huy tác dụng, tiến vào lục phủ ngũ tạng của lão, a, có lẽ một năm, có lẽ hai năm, lúc Voldemort đã chuẩn bị xong, Morfin có thể chấm dứt sinh mệnh hèn hạ của lão, đương nhiên, nguyên nhân chết là do uống rượu quá độ. Hương liệu này hắn tự mình điều chế, sẽ không lưu lại dấu vết gì trong người, mọi việc đều thực tự nhiên, sau đó Voldemort và Harry có được huyết mạch của gia tộc Gaunt sẽ theo lí kế thừa tài sản, mà nhẫn của gia tộc Gaunt, a, trước khi lão chết sẽ không ai để ý đâu.

Có lẽ Dumbledore sẽ để ý, nhưng không sao, hắn vốn không né tránh lão, nhưng, khác với trước kia, lão ong mật sẽ không tìm được chứng cứ gì.

A, đúng vậy, hắn cố ý, cố ý để lão ong mật hoài nghi, sự thật chứng minh rất có hiệu quả, phải không? Harry đã tự mình kiểm nghiệm tính đa nghi của lão ong mật, có lẽ điều này chưa đủ để dao động cái gì, nhưng tiến vào trường học, bị hoài nghi nhiều lần, một ngày nào đó tòa tháp tin tưởng trong lòng Harry sẽ sụp đổ, mà thời điểm kia, Harry mới có thể chân chính theo hắn, từ thân tới tâm. Có lẽ hành động ở Hogwarts sẽ bị lão ong mật giám thị, nhưng chút quấy nhiễu nho nhỏ không ảnh hưởng nhiều, hơn nữa, hắn không phải Voldemort kiếp trước, lúc này đây, tuyệt đối không tái phạm sai lầm, sẽ không bị bắt lấy nhược điểm.

Không tái phạm sai lầm không đại biểu sẽ không giết người, dù sống lại, vẫn có kẻ hắn không thể tha thứ, như lão nát rượu luôn ngược đãi Merope Gaunt, như gã sinh mà không dưỡng cũng tên Tom Riddle, cha ruột hắn.

Đúng vậy, hắn tới gặp gã, không tiều tụy đau khổ chết sớm như Merope Gaunt, lúc này gã sống vui vẻ mà thoải mái.

Để hắn nhớ xem, nông trường không nhỏ, một người vợ xinh đẹp, một đứa con gái mười tuổi đáng yêu, còn có cha mẹ hiền lành, một nhà năm người, cuộc sống thật tốt đẹp. A, rời khỏi nữ phù thủy tà ác, rốt cục gã có được hạnh phúc, không phải sao?

Voldemort lại nhớ tới nguyên nhân mình hủy đi diện mạo kiếp trước, đúng vậy, không muốn khuôn mặt giống gã Muggle đó, khuôn mặt chỉ khiến hắn ghê tởm, nhưng cảm tạ Merlin, đời này đã khác, bởi vì là song sinh với Harry, mỗi khi nhìn vào gương hắn không phải nghĩ tới gã Muggle đáng chết kia.

Tuy trong lòng rất muốn giết gã, nhưng Voldemort vẫn ẩn nhẫn, hắn không còn là thiếu niên bồng bột ngày xưa, không lâu nữa sẽ đến chiến tranh, khi đó, hắn sẽ mượn chiến tranh, cho gã Muggle kia sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Có lẽ, hắn sẽ không giết chết gã, mà, khiến gã sống không bằng chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp