[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 41 - Ủy khuất


...

trướctiếp



Sao lại thế này?

Đây là?

Voldemort bảo không trở lại mà? Hiện tại là tình huống gì?

Vừa mới tỉnh ngủ, Harry bảo trì tư thế cứng ngắc, ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn chỉ cách cậu vài cm, mày thon, đôi mắt đỏ sẫm giờ đang đóng chặt, lông mi thật dài che phủ, như cánh quạt nhỏ khẽ rung động, mũi thẳng, môi nhạt như nước, hai gò má vì ngủ say mà nhiễm đỏ ửng nhàn nhạt.

Tóc đen hỗn độn rơi trên gói, còn vương hai bên má, trượt vào cổ áo, đi xuống xương quai xanh tinh xảo, cùng da thịt trắng nõn giao hòa.

Harry giật mình ý thức được, vì tuổi còn nhỏ, Voldemort lúc này vẫn là thiếu niên tuấn tú.

Mà tay Voldemort, gắt gao ôm chặt eo cậu, kéo cậu vào lòng, dù cách áo ngủ cậu vẫn cảm nhận được độ ấm từ tay hắn, điều này khiến lòng cậu đột nhiên ấm áp, rồi lại dâng lên một nỗi bất an, cậu vội vàng dịch người ra sau.

"Ưm." Tựa hồ Voldemort bị cậu đánh thức, phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Harry vội vàng nhắm mắt, hai tay ôm chặt chính mình, cậu có thể cảm giác được tiếng tim đập thật mạnh, điều này khiến cậu vô cùng sợ hãi, sợ hãi Voldemort nghe thấy.

Giờ khắc này, cậu hận sao tìm mình không ngừng đập luôn. (Lưu Li: Như vậy sẽ chết)

Một lát sau, không nghe động tĩnh gì, Harry lặng lẽ mở một con mắt, phát hiện Voldemort chỉ trở người, vẫn đang ngủ say.

Harry khẽ thở ra một hơi, bò xuống giường, đổi được quần áo liền vọt vào phòng tắm rửa mặt, sau đó rời khỏi tẩm thất, cả quá trình không đến năm phút.

Nghe tiếng đóng cửa không quá nhỏ nhưng có thể coi là nhẹ nhàng, Voldemort chậm rãi mở mắt, con ngươi đỏ thẫm chợt lóe.

Bryan Harald sao?

A, hắn muốn xem xem tên Harald kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Dưới gối, lộ ra một góc tấm da dê, có thể thấy được chữ viết rồng bay phượng múa.

Harry hoàn toàn chẳng biết bí mật cậu cố gắng che dấu đã bại lộ, hoặc là nói, cậu căn bản không ý thức được vì sao mình phải che dấu, lúc Voldemort vào phòng cậu liền vô thức giấu nó đi, nhưng không cẩn thận suy nghĩ là vì sao, vì sao không muốn Voldemort thấy cậu viết thư cho bạn bè.

Mà bây giờ, hiển nhiên Harry càng không có tâm tư nghĩ mấy cái đó, riêng chuyện ép mình không quan tâm đến Voldemort cũng đã hao phí phần lớn tâm lực, phần còn lại là để ứng phó những người không ngừng hỏi cậu, "Sao Tom không đi cùng ".

Không chịu nổi quấy nhiễu, Harry vội vàng rời khỏi phòng sinh hoạt chung, trực tiếp đến phòng bếp Hogwarts lấy chút thực vật, rồi chạy tới Phòng Cần Thiết, trốn đến trước tiết học.

May mắn hôm nay là lớp thiên văn học, rất gần nơi này nên cậu không sợ bị trễ, nhưng cậu vẫn luôn không rõ, vì sao lúc cậu dùng toàn lực mở cửa Phòng Cần Thiết, chờ đợi nó mang đến cho cậu thoải mái, thì trước mắt cậu lại hiện ra khung cảnh giống hệt tẩm thất, chẳng lẽ mị lực của Voldemort đã kinh động đến cả nơi này sao?

Điều phải đến sẽ đến, bất luận cậu muốn trốn chạy thế nào, thời gian vẫn nhích tới gần tiết học.

Kỳ thật Harry rất rõ ràng, dù cậu bỏ lớp hôm nay, vẫn còn ngày mai? Ngày mốt? Cậu không thể tránh né Voldemort mà vĩnh viễn nghỉ học, đúng vậy, điều hiện giờ cậu có thể làm là giữ khoảng cách với Voldemort, giúp đỡ Voldemort mà thôi.

Còn năm phút là tới tiết, Harry do dự tiến vào lớp, cậu thở phào một hơi, Voldemort đang cúi đầu chăm chú đọc sách, không chú ý tới cậu.

Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Voldemort, cố gắng không kinh động, hai anh em họ ngồi cùng nhau đã trở thành chuyện nhóm Slytherin quen thuộc, nên dù tới muốn, vị trí bên cạnh Voldemort vẫn để trống dành cho cậu.

Thẳng đến khi tiếng chuông vang lên, Voldemort mới thu hồi quyển sách trên tay, giật mình nhìn Harry: "Ngươi đã đến rồi a."

"À...... Ừm." Harry có chút khẩn trương nắm chặt góc áo, nhỏ giọng trả lời, trong lòng không ngừng ngẫm nghĩ phải dùng lý do gì ứng phó câu hỏi tiếp theo của Voldemort.

Nhưng Voldemort chỉ gật đầu, quay đi không nhìn cậu, hai tiết độc dược sau cũng không nói với cậu một câu.

Ủy khuất trong lòng Harry tràn ra như nước suối, cậu phải cố gắng lắm mới không mở miệng.

Vì sao ngươi không hỏi ta, chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho ta sao?

Biết rõ mình cố tình gây sự, rõ ràng đã nói không can thiệp chuyện của nhau, nhưng, quả nhiên rất khó chịu.

Cảm xúc lan tràn trong lòng khiến Voldemort quay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh Harry nắm chặt góc áo, các ngón tay trở nên tái nhợt, có thể thấy rõ gân xanh, nhưng người sắp xé nát áo vẫn hồn nhiên không phát giác, đôi mắt đỏ au, môi cắn chặt, đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Voldemort nhíu mày, chuẩn bị vươn tay kéo cậu bé đang thất thần.

Tiếng chuông hết giờ vang lên.

Harry đột nhiên bừng tỉnh, ngay cả yêu cầu bài tập cũng không nghe, vội vàng cầm sách chạy ra phòng học.

Không chỉ Horace Slughorn, các học sinh Slytherin và Ravenclaw cùng lớp đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Voldemort.

Voldemort chỉ đứng lên, khẽ khom người với Horace Slughorn: "Thật có lỗi, giáo sư, thầy biết đó, đôi khi có một số việc khiến người ta phải vội vàng, tựa như hoạt động tại câu lạc bộ lần trước của thầy vậy, không phải sao?"

Horace Slughorn thoáng sững sờ, nói thật, hắn không nghĩ ra hoạt động tại câu lạc bộ lần trước là gì, nhưng khi hắn thấy vẻ mặt hứng thú của nhóm đại bàng nhỏ và nhóm con rắn nhỏ, thực rõ ràng gật đầu: "Đương nhiên, ta có thể hiểu, trò nói cho Harry, những lúc vội vàng luôn khiến người ta khoái trá, ha ha ha—"

Voldemort rất muốn co rút khóe miệng, nhưng hắn khống chế chính mình, gật gật đầu: "Vâng, giáo sư, em sẽ chuyển lời tới Harry."

"Được rồi, bài tập hôm nay — luận chứng về ma dược và sự vội vàng, phải viết dài hai tấc, hạ khóa."

Giáo sư Horace Slughorn thực thỏa mãn, ngẫm nghĩ lúc về phải ăn vài miếng bánh ngọt, hoàn toàn không để ý nhóm con rắn nhỏ mặt mày xám ngắt, mà nhóm đại bàng nhỏ?

Nhóm đại bàng nhỏ giành giật từng dây từng phút để học sao có thể chậm trễ?

Bọn họ sớm sắp xếp sách vở rời khỏi phòng, đi thẳng tới thư viện, tìm tư liệu để viết luận chứng này.

Lúc nãy Voldemort còn bình tĩnh dưới ánh mắt chăm chú của nhóm con rắn nhỏ, giờ sắp bảo trì không được tao nhã, hắn vừa thầm mắng lão già ngu ngốc Horace, vừa trấn định sắp xếp sách vở, xoay người rời đi.

Tầm mắt sắc bén xẹt qua mỗi một con rắn nhỏ, thấy vẻ mặt rối rắm của bọn họ, Voldemort thực thỏa mãn cong khóe môi, nhẹ nhàng rời đi.

Như vậy cũng tốt, tuy luận văn vô lí, nhưng với năng lực của hắn, viết ra một bài hợp khẩu vị của Horace không phải việc khó, chẳng qua, với nhóm con rắn nhỏ thì khó.

Nhưng nếu bọn họ có thể dùng thông tin gì đó trao đổi, hắn rất thích ý, trợ giúp một tay.

Tỷ như, tên Bryan Harald kia.

——————————

"Bryan."

Harry thở hồng hộc chạy đến bên hồ, phát hiện Bryan Harald đã đứng dưới tàng cây như hẹn.

"Đợi lâu không?" Harry cúi người, chống thân cây thở gấp.

Một tay Bryan Harald đặt trên thân cây, cúi đầu, mái tóc nâu nhạt theo gió lay động, nghe được tiếng gọi của Harry, hắn nhẹ nhàng quay đầu, hai mắt mở ra, mỉm cười ôn hòa.

"Không, tớ cũng mới đến."

"Cậu đang làm gì vậy?" Harry tò mò nhìn động tác của Bryan, hỏi.

"Cái này ư?" Bryan nghiêng đầu, tay đặt trên cây dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng nói, "Tớ đang nói chuyện với nó."

"Nói chuyện với nó?" Harry học bộ dáng của Bryan, đưa tay đặt lên thân cây, "Như vậy sao?"

"Ha ha." Bryan đột nhiên cười khẽ ra tiếng, "Tốt nhất cậu bỏ tay ra, nó nói cậu làm đau nó."

"Hở." Harry trừng mắt, giả vờ tức giận, "Tớ không có."

Bryan cũng bắt chước cậu, trừng mắt: "Cậu có."

Harry đang chuẩn bị phản bác, lại ngạc nhiên phát hiện, vỏ cây dưới tay cậu vặn vẹo, cậu sợ tới mức rút tay về: "Sao lại thế này?"

Bryan nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, dần dần nó yên tĩnh lại, không còn vặn vẹo.

"Tớ đã nói rồi, cậu làm nó đau."

"Thật thần kỳ." Harry lại vươn tay, trạc trạc, thấy vỏ cây không nhịn được mà vặn vẹo, liền phát ra tiếng cười thanh thúy.

"Cẩn thận."

Bryan đột nhiên kéo cậu, Harry cảm giác một luồng gió xẹt qua đầu, không lâu lại vòng về, tấn công cậu.

"Dừng lại, trở về."

Bryan quát nhẹ, tiếng gió dần dần biến mất, Harry cẩn thận nghiêng đầu, chỉ thấy cành cây rút đi, trở lại chỗ.

"Đây là sao?" Harry sợ hãi cảm thán hình ảnh kỳ diệu trước mắt.

Cùng lúc, tại bụi hoa cách đó không xa, một bóng người chợt lóe.

Đôi mắt Bryan khẽ híp lại, nhìn Harry đang ngửa đầu tò mò quan sát nhánh cây bên cạnh mình, khóe miệng bỗng dưng cong lên, nở một nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp