[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

chương 57 - Nhập yến


...

trướctiếp



Vất vả một giờ, rốt cục Harry cũng nhăn nhó mặc xong bộ váy dài màu đen đầy ren trước mặt Voldemort, cổ áo hình tròn hơi trễ, lộ ra xương quanh xanh trắng nõn mà tinh xảo của Harry, một vòng ruy băng trên cổ được cố định bên trái bằng lục bảo thạch, tạo thành nơ bướm đen tinh xảo.

Làn váy phía sau dài tới mắt cá chân, ở phía trước khẽ xẻ tà, lộ ra chân nhỏ thon dài mà tuyệt đẹp của thiếu nữ, theo ý của Voldemort, Harry không tình nguyện dùng ruy băng quấn quanh chân phải, thắt nơ bướm ngay đầu gối, sợi tơ thật dài từ chân chảy xuống, nhẹ nhàng bước đi càng thêm phần hấp dẫn.

Về mái tóc đen bồng bềnh mà mềm mại của Harry, Voldemort không cho cậu để xõa như các cô gái, mà dùng kẹp tóc được khảm lục bảo thạch làm những sợi tóc dài đến đầu gối của Harry kéo lên bên hông, sau đó vén những sợi tóc bên tai ra sau đầu, dùng một sợi tơ xanh cột lại.

Voldemort khiêu mi, cẩn thận nhìn tác phẩm sau một giờ của mình, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.

Harry bĩu môi, quay đầu, yên lặng biểu đạt kháng nghị.

"Được rồi, chúng ta nên đi thôi."

Voldemort thấy rõ ràng Harry đang giận, đôi mắt đỏ khẽ híp lại, nụ cười trêu tức trên môi càng sâu.

Hắn cầm lấy giày lúc nãy Harry cởi ra để thắt ruy băng, sử dụng thần chú biến hình, vì thế đôi giày nữ cao tám phân xuất hiện trong ánh mắt hoảng sợ của Harry.

"Merlin......" Nghĩ đến lúc nãy cậu nói Merlin chết tiệt thì Voldemort bắt cậu mặc váy đầy ren, Harry sáng suốt nuốt nửa câu sau xuống dưới.

Voldemort mỉm cười, cúi người, chân trái quỳ xuống, tay trái nhẹ nhàng nâng bàn chân trắng nõn mà khéo léo của Harry, giúp cậu đi giày, Harry có cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền qua chân xông thẳng lên mặt mình.

Cậu nhất thời quên kháng nghị, chỉ có thể si ngốc nhìn thiếu niên đang nửa quỳ xuống.

Đúng vậy, thiếu niên.

Đương nhiên cựu chúa tể hắc ám sẽ không mang bộ dáng phụ nữ tham gia yến hội, cho nên hắn "Đê tiện" chọn một bộ kỵ sĩ trắng bạc từ tàng phẩm của Slytherin, dễ dàng che dấu thân thể biến đổi, nhìn thế nào cũng là một thiếu niên khí thế hiên ngang.

Mà mái tóc dài được hắn dùng kẹp kéo ngắn lại, theo vai trái chảy xuống, thẳng đến bên hông.

Đuôi tóc được buộc bằng sợi tơ trắng, giao hòa với trường kiếm bạc khảm bảo thạch đỏ, càng tôn thêm phong thái tao nhã phóng khoáng.

Khuôn mặt vì dùng ma dược mà trở nên nữ tính, nhờ cách ăn mặc của hắn liền tăng thêm vẻ đẹp trung tính, không chút nào lả lướt.

"Tốt lắm." Voldemort nhẹ nhàng buông chân Harry, đứng người lên rồi lại khom lưng, mỉm cười nho nhã, "Nên tham gia vũ hội, công chúa bệ hạ."

"Xoát." Mặt Harry từ hồng biến xanh, theo bản năng giơ chân hướng Voldemort: "Ngươi mới là công chúa."

Voldemort linh hoạt né tránh động tác của Harry, đột nhiên kéo thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi trên sofa: "Chẳng lẽ ngươi quên, vai diễn đêm nay của chúng ta là kỵ sĩ và công chúa."

Harry nhất thời đứng không vững, ngã vào lòng Voldemort, cậu cảm giác dưới chân có lớp băng mỏng, đành phải giữ chặt lấy y phục của Voldemort, gương mặt hiện lên tức giận: "Đáng chết, Voldy, ngươi bảo ta đi đường thế nào?"

Voldemort nhìn khuôn mặt tinh xảo gần ngay trước mắt, làn da trắng nõn, hai má vì tức giận mà đỏ ửng, đôi mắt xanh lá to tròn bắn ra lửa, hắn ác ý cười: "Công chúa, đương nhiên không cần đi đường."

"Ực......" Harry có dự cảm không tốt, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Voldemort mỉm cười, đột nhiên cúi người, đây là kiểu ôm công chúa kinh điển, hắn nhìn Harry đang sững sờ trong lòng: "Đi thôi, công chúa của ta."

"Không..."

Vì thế, tiếng kháng nghị của người nào đó, hoàn toàn không được để ý.

Lễ đường Hogwarts, yến hội các học sinh chờ mong đã lâu, rốt cục cũng bắt đầu.

Giữa không trung, hàng ngàng ngọn nến lay động cùng bí đỏ phát sáng, trần nhà cũng được hạ pháp thuật, vô số xương khô, mèo đen và đủ loại ma quỷ bay lượn.

Trên các bàn dài, kiểu dáng thức ăn cũng được thay đổi phù hợp với lễ Halloween, ví dụ như trái tim còn đang đập, ví dụ như mắt người sống, hoặc như tay chân có giòi.

Mà nước bí đỏ vạn năm không đổi cũng biến thành nước cà chua cùng dịch thể xanh biếc không biết tên nào đó, thỉnh thoảng chúng còn nổi bọt quỷ dị.

Học sinh Slytherin lựa chọn thái độ thờ ơ với loại thức ăn này, vì phòng ngừa tình huống như thế xuất hiện, lúc chiều bọn họ đã dùng cơm.

Mà đại bàng nhỏ Ravenclaw thì lấy từ trang phục ra những thứ như ống nghiệm, kính lúp, hăng hái phân tích thành phần thức ăn.

Còn nhóm Hufflepuff rất ngoan ngoãn ngồi bên bàn, nhỏ giọng thảo luận, tựa hồ đang lo lắng vấn đề "Ăn hay không ăn".

Cho nên nhóm Gryffindor đại biểu của lòng dũng cảm, dĩ nhiên có không ít người không chống cự nổi sự hiếu kỳ, đưa tay hướng về tay chân nội tạng và nước uống màu xanh biếc, còn so tài với nhau, xem ai chịu đựng giỏi, ăn nhiều hơn.

Abraxas Malfoy khinh thường quay đầu, không nhìn một màn khiến hắn ghê tởm này, hắn hóa trang tinh linh, mái tóc bạch kim mềm mại buông xõa, trên đầu đội vòng hoa, mặc áo choàng bạc viền xanh, vòng eo mảnh, dáng người thon dài, lổ tai vì hiệu quả của ma dược mà hơi nhọn lên, vô cùng tuấn mỹ, hóa trang kiểu này quả thực thích hợp với hắn, theo thái độ si mê của các nữ sinh bên cạnh là có thể thấy được.

"Bọn họ chưa đến sao?" Amanda Michelle Seyfried cầm một ly rượu đi tới, cô hóa trang thành Medusa, váy dài lửa đỏ, làn váy đính đá vàng, tượng trưng vảy xà, mà mái tóc bồng bềnh của cô dùng búi tóc vấn cao, dưới tác dụng của pháp thuật, một con rắn nhỏ chuyển động quanh búi tóc của cô, có chút đáng sợ, lại cũng đáng yêu, mặt được trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt xanh thẳm lưu chuyển phong tình, đôi môi đỏ mọng khép mở tỏa hương thơm.

Abraxas Malfoy nhún vai: "Sẽ đến."

Amanda Michelle Seyfried mỉm cười, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị một mảnh huyên náo cắt ngang.

Loại âm thanh này cô không cần đoán cũng biết là đến từ cửa, lúc cô bước vào cũng nghe một trận huyên náo như thế.

Nhưng nguyên nhân thì khác với lúc cô đến.

"Khụ." Abraxas Malfoy nhẹ nhàng khụ một tiếng, Amanda Michelle Seyfried mới ý thức được rượu của mình sắp đổ lên váy, cô áy náy cười cười, nhưng thật sự không thể trách cô, thứ vừa rồi cô thấy – rất khinh khủng.

Hai động vật thật lớn, không, nên là một thực vật cùng một động vật.

Septimus Weasley, nhân vật mưa gió của Gryffindor, đêm nay mái tóc đỏ lại biến thành màu xanh biếc, mà trang phục trên người thì đỏ rực, nhìn giống một củ cà rốt di động.

Bên cạnh hắn là cậu bé tên Bryan Harald, hai cái lỗ tai to như vạc dược mọc đầy lông xám, cái mũi cũng cao lên, ở giữa điểm một vệt đen, trên người mặc bộ đồ màu xám, nhìn giống hệt một con chuột.

Một con chuột và một củ cà rốt tiến vào, gần như rung động cả Hogwarts.

Cô thấy rõ ràng, trên bàn của các giáo sư, lão ong mật hóa trang thành phi tặc vàng thiếu chút nữa phun đồ ngọt trong miệng ra, mà các giáo sư khác đều là vẻ mặt gặp quỷ, dao nĩa rơi xuống đất như đang tấu nhạc.

"Rầm... "

Không đợi cô quay đầu, cửa lại truyền đến âm thanh huyên náo, so với vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.

Amanda Michelle Seyfried co rút khóe miệng, không thể tưởng được còn có cái gì khinh khủng hơn lúc nãy, vì thế cô xoay người, nhưng cô phát hiện, vị Malfoy tao nhã vốn không chút biểu cảm trước mọi trường hợp lúc này làm đổ rượu ra cả người, mà bản thân hắn lại hồn nhiên không phát giác.

Amanda Michelle Seyfried muốn nhắc nhở hắn, nhưng trong phút chốc lại bị hình ảnh bên cửa đoạt đi lực chú ý.

Thiếu niên anh tuấn mặc trang phục kỵ sĩ bạc, cẩn thận ôm một thiếu nữ mặc váy đen tiến vào.

Thiếu niên có một mái tóc dài đen, dùng một sợi tơ trắng cột lại, từ bên vai chảy xuống, tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt kinh diễm của mọi người, trong mắt hắn chỉ tồn tại hình ảnh thiếu nữ trong lòng.

Thiếu nữ cũng có một mái tóc dài màu đen nhưng bồng bềnh, dùng một sợi tơ xanh biếc cột lại, tôn thêm vẻ đẹp của đôi mắt xanh lá to tròn, đôi chân trắng nõn khẽ lộ ra khỏi tà váy, có thể thấy rõ ràng ruy băng đen, tựa hồ xấu hổ vì ánh mắt kinh diễm của mọi người, cúi đầu tựa vào lòng thiếu niên, ngượng ngùng vô cùng.

Cơ hồ tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, từ khi nào Hogwarts có một đôi xuất sắc như vậy?

"Ô, trời ơi."

Amanda Michelle Seyfried bị Malfoy bên cạnh cắt ngang suy nghĩ, cô nhìn Abraxas đang tẩy sạch y phục, đột nhiên trong đầu lóe lên.

Mắt đỏ? Mắt xanh? Tóc đen?

Chẳng lẽ là?

Cùng lúc đó, Abraxas Malfoy cũng dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn cô, giao tình nhiều năm khiến bọn họ cùng lúc xác định suy nghĩ của mình.

Tiếp đó, bọn họ không hề có phong độ quý tộc mà mở miệng.

"Merlin chết tiệt!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp