Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 39-2: Không dám nhìn mà 2


2 năm

trướctiếp

Đồng Giai muốn đấm ngực kêu trời, không sợ người thông minh, chỉ sợ đã thông minh hơn mình còn nỗ lực cố gắng hơn mình.

Quả thật không chừa cho người ta đường sống!

So với A1, bầu không khí của A7 mây đen giăng u ám nơi nơi.

Đại để đây là tâm trạng mà hầu hết các thầy cô chủ nhiệm các lớp mười hai còn lại đều gặp phải sau khi có kết quả kỳ thi tháng đầu tiên. Những đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn của nhà mình đã bị người ta bắt cóc mất rồi, chỉ còn dư lại một đám gấu con phá phách nghịch ngợm không lúc nào chịu ngồi yên.

So với thành tích trước kia, quả thiệt không dám nhìn.

A7 bầu lớp trưởng mới, là một cô bạn hoạt bát năng nổ.

Lớp trưởng đã phát xong bảng điểm cho cả lớp.

A7 một trận bi thương…

Nghỉ hè xông xênh cả thời gian dài, kỳ kiểm tra đầu tiên khó tránh khỏi đầu óc còn đang lang thang thơ thẩn.

Bọn Trần Đông Thụ vừa chơi xong bóng rổ lơn tơn đi về lớp, vừa bước tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng học, nỗi kích động lập tức dâng trào.

Khoảng thời gian này Lục Chấp không đi chơi cùng cả bọn, có thời gian là lấy sách ra xem, quả thật trở thành đệ nhất kỳ quan dị cảnh của A7.

Ba thiếu niên người ướt nhẹp mồ hôi không mảy may quan tâm tới điểm số của mình nát bét cỡ nào mà nhanh chóng vọt tới trước mặt Lục Chấp muốn xem điểm của anh.

Cá độ chính là kích thích đê mê như thế.

Lục Chấp nhìn thoáng qua bảng điểm, lật tay úp xuống bàn, mặt mũi sa sầm lạnh te.

Hết sức khó coi.

Trần Đông Thụ trong lòng cười khùng khục, nhưng trên mặt không hề để lộ một tí ti cảm xúc.

Giờ này mấy hôm trước Chấp ca còn đang bốc phét vung tán tàn, hôm nay trên đầu chỉ có mây đen u ám. Bởi vậy mới nói, làm người phải biết khiêm tốn nhún nhường an phận thủ thường tích đức hướng thiện.

Cậu chàng sấn tới gần: “Chấp ca, cho em chiêm ngưỡng thành tích của ngài một chút đi.”

Lục Chấp lạnh lùng: “Chiêm ngưỡng cái quỷ.”

Thế này là rõ như mặt trời ban trưa, Lục thiếu gia nhà ta thi không ra gà ra vịt gì rồi.

Lâm Tử Xuyên cũng bắt đầu khẩn trương, hắn đoán ‘ba mươi tám’! Nếu để cho Trần Đông Thụ đoán ‘năm mươi’ thắng, thì thể nào cũng bị tên trời vật kia hành cho hết đường về.

Lâm Tử Xuyên thăm dò: “A Chấp, cậu thi thế nào?”

Lục Chấp cau mày, uể oải mở miệng: “Rất rác rưởi.”

Trong lòng ba thiếu niên cũng không kìm được suy ngẫm, rất rác rưởi đến cùng là bao nhiêu rác? A7 có tổng cộng năm mươi tám người, mức độ hoành tráng của đống rác này còn phải đoán xem.

Tâm trạng Lục Chấp có phần buồn bực chán nản, nhưng anh không phải dạng người thích giấu giấu diếm diếm, xoạch một cái ném bảng điểm của mình ra cho đám cá mè xem.

Trần Đông Thụ: “…!”

Lâm Tử Xuyên: “!”

Tiếu Phong: “Ha ha ha hmm.” Dù sao hắn đoán ‘bốn mươi lăm’ nằm ở giữa, trái phải gì cũng không sợ thua, vừa nhìn kết quả, quả thực kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Tiếu Phong bật ngón tay cái giơ tới trước mặt Lục Chấp: “Chấp ca ngầu lòi, quả không hổ danh là cao nhân, IQ cao mà EQ cũng cao. Mới có một tháng mà đã tiến bộ nhiều thế này.”

Lục Chấp xếp thứ bốn mươi hai.

Không cần dựa vào thính lực, thị lực và trí tưởng tượng phong phú như con nhà Trần Đông Thụ. Hoàn toàn dựa vào thực lực chính mình thi được vị trí bốn mươi hai.

Trần Đông Thụ, Tiếu Phong, Lâm Tử Xuyên chia nhau ra lần lượt đoán 50,45,38.

Vì vậy Tiếu Phong là người thắng cuối cùng, chênh lệch ba hạng. Lâm Tử Xuyên thắng suýt soát, ôm nỗi hờn thua cuộc là Trần Đông Thụ.

Trần Đông Thụ nghĩ tới cái của nợ đáng sợ mình đã cá cược, quả thực không thể khống chế nổi bản thân, thòi ra một câu bá láp: “Song phi đà, tử mẫu đao, La Hán bào, đơn song hổ trảo, cha mẹ ơi, Chấp ca không phải người mà, điểm thi cao như vậy còn nói là rác rưởi, em sắp bị đại ca hại chết rồi.”

Không còn cách nào khác, đối với những người năm này qua tháng nọ quyết ôm chặt vị trí bét lớp như bọn họ, có thể thi ra được hạng bốn mươi hai, quả thật là nghịch thiên.

Lục Chấp mặt mày sầm sì, anh thật sự vui không nổi, trong lòng đang hết sức buồn bực khó chịu.  Lâm Tử Xuyên liếc nhìn anh một cái, phần nào hiểu được tâm tư của anh.

Tiếu Phong cùng Trần Đông Thụ không để ý, chứ Lâm Tử Xuyên hắn biết rất rõ. Vừa nghỉ hè, Lục Chấp đã bắt tay vào kế hoạch lấy lại căn bản, âm thầm nỗ lực, tính ra, gần tròn ba tháng nào phải một hai ngày.

Anh lặng lẽ cố gắng ba tháng.

Chẳng qua không mấy người biết được điều đó.

Người ngoài nhìn vào, Lục Chấp tiến bộ rất lớn, một người gần như mất hết căn bản có thể thi được thứ hạng bốn mươi hai trong một lớp có sỉ số năm mươi tám học sinh, có thể xem là tiến bộ quá nhanh.

Nhưng Lục Chấp anh, trong mấy tháng vừa rồi, hầu như mỗi ngày anh chỉ ngủ tối đa bốn năm tiếng.

Cắm đầu cắm cổ học bù lại.

Anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian công sức, đạt được số điểm này còn lâu mới đủ. Lục Chấp buồn bực ấn huyệt thái dương, cô nhóc ngốc nghếch nhà anh trông có vẻ khờ khạo nhưng thành tích học tập tốt như thế, đúng là ẩn số nan giải.

Học hành đúng là thứ con bà nó chết tiệt.

Anh đấm một cái xuống bàn.

Ba thiếu niên thộn mặt nhìn sang.

Trần Đông Thụ lắp bắp: “Ngài đây là cao hứng phát điên sao?”

Lục Chấp cười lạnh: “Tớ đang chờ cậu đi tỏ tình, Tiếu Phong, tớ thấy con nhóc béo của A10 kia không tệ, rất hợp với Trần Đông Thụ.”

Tiếu Phong cười phọt nước mũi: “Được được.”

Trần Đông Thụ: “…” Chết tiệt, sao Chấp ca biết bọn họ cá cược? Còn con bà nó giới thiệu ứng cử viên!

Vì vậy lúc xế chiều, một đám học sinh đùn cục bên ngoài A10 xem náo nhiệt.

Trần Đông Thụ mặt mày sa sị cứng đờ, gọi cô bạn nhỏ tròn trịa Lý Phương Phương ra.

Hắn dám cá dám chịu, nhưng khóc hận nhất là, Tiếu Phong còn nhờ cô em lớp trưởng tài hoa hơn người của A7 viết lời tỏ tình. Hắn phải dựa theo đó mà đọc — “Phương Phương à, kể từ lần đầu tiên hai ta gặp gỡ, anh đã chìm đắm vào vẻ đẹp của em không lối thoát. Giọng nói em là thứ âm thanh ngọt ngào nhất trên thế gian này mà anh từng được nghe thấy, khuôn mặt em chưa một lần nguôi hiện lên trong những giấc mơ của anh. Anh nhớ em, nhớ đến thao thức không ngủ được…”

Có ai nói cho hắn biết, những lời này thật sự là do chính tay em gái lớp trưởng tài hoa viết ra ư? Mất mặt chết đi được, xác định không phải đang chỉnh hắn đấy chứ?

“Mỗi giây phút nhìn thấy em, trái tim anh cuộn trào mãnh liệt tưởng chừng như muốn ngừng đập, nhưng khi không được gặp em, nỗi nhớ đã giam cầm tâm trí anh. Nếu em có thể mở lòng đón nhận tấm chân tình tha thiết của anh, thì anh có mấy lời muốn nói cùng em ——”

Lục Chấp đứng cách đó không xa, nhướn môi cười: “Nói lớn một chút coi.” Dám dùng anh để cá cược thì phải học được cách gánh chịu hậu quả.

Trần Đông Thụ rống lên như dã thú sủa trăng: “Anh thích em a a a a a a!”

Lý Phương bị hắn dọa cho sợ hết hồn, liếc mắt: “Bệnh thần kinh.”

Cả đám ôm bụng cười sặc sụa.

Trần Đông Thụ mặt mũi đầy vạch đen, abc… xyz, đến cô nhóc béo cũng ghét bỏ hắn, sau này Trần thiếu gia hắn làm sao mà lăn lộn giang hồ?

Lục Chấp gần đây thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan đều rất chính trực ngay thẳng. Anh đi qua vỗ vỗ vai Trần Đông Thụ: “Tới xin lỗi người ta đi, sau này các cậu chơi đùa, đừng có dẫn lửa gây thù chuốc oán với bề trên trong nhà. Xin lỗi cũng phải nói lớn lên.”

Trần Đông Thụ thiếu điều muốn hộc máu, hậm hực nói xin lỗi.

Lý Phương Phương tròn mắt kinh ngạc, được cái cô bạn này tính tình thoải mái rộng lượng, khoát khoát tay tỏ ý không sao. Cô bạn còn nhắc chừng Trần Đông Thụ: “Lần tới nếu cậu có nói nữa, nhớ đừng có rống, rống như vậy đau lỗ tai tôi.”

“…” Không có lần tới, cảm ơn.

Sự kiện này chẳng mấy chốc lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm làm trò cười cho cả khối mười hai, nhưng Trần Đông Thụ nói xin lỗi xong, mọi người vui vẻ huề cả làng.

Chỉ có Đồng Giai thẫn thờ nằm úp mặt trên bàn, mới trước đó còn hồ hởi tuyên bố sẽ nỗ lực đọc sách dùng hết một trăm phần trăm sức chiến đấu, hiện tại cả người phờ phạc nằm thất thần.

Ninh Trăn lo lắng hỏi han: “Giai Giai, cậu làm sao vậy?”

Đồng Giai đột nhiên nắm tay cô: “Trăn Trăn, cậu nói đám người bọn họ có phải quá vô tâm không? Tùy tiện đùa giỡn tình cảm của người ta, chẳng khác gì chơi đùa một món đồ chơi con nít.”

Ninh Trăn không hiểu: “Cậu nói gì cơ?”

Đồng Giai mím môi: “Ờ, không có gì, thật phiền.” Tâm trạng cô ấy ngổn ngang phức tạp, nhưng không thể áp đặt cảm nhận của bản thân lên Ninh Trăn. Mỗi người đều có sự phán đoán đánh giá của riêng mình, người khác không thể áp đặt chi phối.

Tóm lại hiện giờ cô ấy cảm thấy, cái người tên Trần Đông Thụ này thật là! Phiền chết đi được.

Sự kiện này còn chưa kịp hạ nhiệt, thì một bạn học từ ngoài hành lang hấp tấp phóng vọt vào mang theo một tin tức chấn động —— “Trời ơi, nhóm Lục Chấp lại đánh nhau! Nhà vệ sinh trên tầng hai! Cậu ta đánh Hà Minh tới chết!”

Phòng học lập tức nổ tung.

Đồng Giai quên ngang tâm trạng đang rối bời, bất thần đứng bật dậy: “Cái gì? Cái gì? Có phải là cái tên Hà Minh đã bị Lục Chấp đánh lúc trước không? Khi đó đánh tới nhập viện, sao bây giờ lại…”

Đồng Giai nói giữa chừng thì dừng lại, lúc trước mọi người đều cho rằng Lục Chấp vì Dư San San mà ra tay đánh Hà Minh. Nhưng sau khi Dư San San lẳng lặng thôi học, Lục Chấp hờ hững như chẳng có gì xảy ra, mọi người mới biết là không phải.

Nhưng còn lần này? Lục Chấp lại vì ai?

Đánh tới chết…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp