Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 47-2: Tình ca 2


2 năm

trướctiếp

‘Con hy vọng, kiếp trước Lục Chấp có thể quên con. Sống thật hạnh phúc.’

Trong sắc vàng ấm áp của ánh nến, giây phút nghĩ đến ước nguyện thứ ba, những giọt nước mắt ẩm ướt chực trào rơi khỏi khóe mi.

 Hóa ra đến tột cùng, điều cô luôn đau đáu mong mỏi là sau khi cô chết, Lục Chấp có thể quên cô.

Khoảnh khắc những ngọn nến được thổi tắt, ánh đèn trong phòng sáng rực lên. Ninh Trăn che giấu thật kỹ những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, bầu không khí trong phòng loáng cái vô cùng náo nhiệt.

Trần Đông Thụ tí tởn: “Tối nay ai sẽ hát bài đầu tiên đây? Bằng không thì Mạch bá Trần thiếu gia sẽ mở màn dâng hiến giọng ca tài sắc vẹn toàn.”

(*Mạch bá có hai nghĩa:

  • Người hát karaoke hay xuất sắc, hát được rất nhiều bài với đủ thể loại.

  • Nghĩa là người hay chiếm micro khi đi hát, nhưng không rành về nhạc, hát không hay, cái gì cũng dám hát, không biết thì chế.

  – Ở đây bạn Thụ nói nghĩa thứ nhất)

Đồng Giai cười ha ha: “Bảnh chọe!”

“Làm ơn, cái giọng vịt đực đó của cậu khiến tớ ác mộng tưởng nhà ai để vịt xổng ra đường, chủ nhân bữa tiệc hôm nay hát bài mở màn đi.” Tiếu Phong phản bác.

Ánh mắt mọi người mang theo vẻ mong đợi đổ dồn về phía Ninh Trăn.

Cô thoáng ngượng ngùng, nhưng mọi người đã vì cô tổ chức bữa tiệc này, thoái thác sẽ không hay chút nào, cô gật đầu: “Được rồi, các bạn muốn nghe bài gì?”

“Wow, quá đỉnh, thì ra còn có thể chỉ định bài nha!”

“Sao tớ ngửi thấy mùi vị của sự tự tin không giới hạn.”

Đồng Giai chu môi: “Đương nhiên rồi, nói cho các cậu biết Trăn Trăn hát siêu hay!”

“Tùy ý chọn một ca khúc đi, chọn bài nào cậu thích ấy.”

Lục Chấp đột nhiên cười: “Em hát ‘Lương Sơn Bá và Juliet’ đi.”

Đây là hành động gì thế này? Chấp ca đúng là không khách khí mà, nói chỉ định là chỉ định thật.

Ninh Trăn ngẩn ra một giây, bài hát này cô biết, chỉ có điều không nhớ rõ lời. Khi ca từ xuất hiện trên màn hình lớn, cô thấy hơi thở của mình suýt chút nữa nghẹn ngang trong cổ họng.

—— Trái tim em muốn hát cho anh nghe một khúc ca

Lời ca ngọt ngào là thế

Nhưng em lại ngượng ngùng, em không dám nói với anh rằng ‘em yêu anh’.



Lục Chấp cười mỉm: “Bắt đầu, em hát đi.”

Dưới ánh mắt sáng quắc như đèn pha của mọi người, cô bấm bụng hát theo ca từ. Đồng Giai quả thật nói không ngoa, khi ông trời sủng ái một người, đúng là chỉ hận không thể trao hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người đó.

Cô nhảy múa đẹp mắt, ca hát cũng không hề kém cạnh tí nào.

Thanh âm hết sức êm tai.

Nhịp phách cũng vô cùng chính xác.

Bài hát này quá ngọt ngào, cả căn phòng như ngập sốt sô cô la, cô đóng hai vai, càng hát càng thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Rốt cuộc cũng hát xong.

Lục Chấp nhìn cô, khóe miệng nở rộ tia cười, xấu xa vô lại dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Thư tình sáu vạn chữ.”

Anh viết sáu vạn chữ thư tình, đến giờ cô còn nợ anh một tiếng ‘thích’.

Hôm nay xem như là đền bù.

“…” Ninh Trăn bị anh làm cho tức phát khóc.

Ninh Trăn hát xong, cặp mắt giảo hoạt của con nhà Trần Đông Thụ lập tức bay vút vèo đáp ngay lên người Lục Chấp: “Khụ, Chấp ca, ngài có muốn tới một bài không. Quan hệ hữu nghị đã hơn một năm, vậy mà bọn em chưa từng nghe thấy đại ca hát bao giờ.”

Lời vừa nói ra, biểu cảm trên mặt Lâm Tử Xuyên thoắt cái cứng đờ.

Hắn nhớ lại Quý Phỉ lúc trước.

Khi đó cũng trong KTV, cả đám ầm ĩ đề nghị Lục Chấp hát một bài, Lục Chấp ngồi trong góc hút thuốc, nghe vậy lạnh lùng gạt phắt đi.

Lâm Tử Xuyên cũng đánh mắt nhìn về phía Lục Chấp.

Thiếu niên im lặng trong giây lát, tiếp nhận micro, hỏi Ninh Trăn: “Em muốn nghe bài gì?”

Con nhà Trần Đông Thụ đang há hốc miệng nhủ thầm trong bụng, ẹc, quả nhiên thành công. Hắn chỉ ôm thái độ thử một lần xem thế nào, không ngờ Lục Chấp lại thật sự đồng ý hát.

Ninh Trăn chớp chớp mắt: “Anh hát ‘Độc thân thật là khổ’ đi.”

Trần Đông Thụ: “Phốc ha ha ha ha!”

Đây là ca khúc hài hước vui nhộn đỉnh của đỉnh, ca từ rất vật vã buồn cười, tóm lại không phù hợp với thần thái cao ngạo lạnh lùng toàn thân toát ra hơi thở mùa đông của Chấp ca.

Lục Chấp nhìn cô nở nụ cười: “Anh chỉ hỏi em tượng trưng thế thôi chứ đâu có tính nghe lời em xúi bậy, bạn học nhỏ à.”

“…” Vậy vừa nãy sao cô lại phải ngoan ngoãn nghe lời như thế?

Anh hát ‘Tình cảm bất đắc dĩ’.

Khoảnh khắc anh cất giọng cơ hồ tất cả mọi người đều ngưng hít thở.

—— Chẳng thể nào quên được lần đầu gặp em

Ánh mắt ấy khiến người ta say đắm

Hình bóng em lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí anh

Nắm lấy đôi bàn tay ngập tràn hơi ấm của em

Thật sự cảm thấy hơi thở đã bỏ anh đi mất rồi

Sự ngây thơ của em, anh muốn trân trọng

Anh đau lòng mỗi khi thấy em chịu ấm ức

Chỉ sợ lòng mình sẽ yêu em

Nên không dám để bản thân đến quá gần em

Sợ anh không có gì để trao cho em

Yêu em cũng cần dũng khí rất lớn…

Tiếu Phong líu lưỡi: “Thật không ngờ, thật không ngờ mà…”

Trần Đông Thụ: “Tuyệt đỉnh thần sầu, từ giờ Chấp ca chính là mạch bá.”

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Anh hát rất hay, thanh âm trầm lắng êm dịu.

Tiếu Phong và Trần Đông Thụ rủ rỉ: “… Đúng là lỗ tai nghe cũng có thể mang thai.”

“Có phải Chấp ca lén lút tập luyện không nhỉ.”

“Có quỷ biết.”

Ninh Trăn cũng ngẩn ngơ theo giọng hát của anh. Kỳ thật đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp cô nghe thấy Lục Chấp hát.

Thật sự rất hay, ngoài cái đẹp của bản thân âm sắc, anh hát hết đỗi tình cảm.

Là thứ tình cảm chân thật xuất phát từ sâu trong tim, rõ ràng là một bài hát tỏ tình vậy mà không hiểu sao cô lại cảm thấy lẩn khuất trong giọng hát của anh nỗi sợ hãi, tự ti, sợ mất đi…

Sợ hãi? Tự ti? Vì sao Lục Chấp lại có những cảm xúc ngổn ngang phức tạp như vậy?

Lâm Tử Xuyên đang lắng nghe thì di động reo lên, hắn dùng tay ra hiệu với Trần Đông Thụ.

“Ừ, đi đi, đi đi.”

Bên ngoài KTV, ngăn cách hoàn toàn với những giai điệu rộn rã của âm nhạc. Lâm Tử Xuyên cầm điện thoại, hạ thấp giọng: “Quý Phỉ.”

Cô gái ở đầu bên kia điện thoại khóc đến thương tâm.

“Tại sao như vậy, tại sao anh ấy lại đối xử với tớ như vậy…”

“Cậu đừng buồn.”

“Tớ đã làm sai chuyện gì? Tớ thật lòng thích anh ấy mà, anh ấy không cho tớ cơ hội, nhưng vì sao lại đối xử với người khác tốt như thế!” Giọng cô gái trong điện thoại có phần suy sụp, khi thốt lên âm cuối mơ hồ lộ ra vẻ gay gắt bén nhọn.

Lâm Tử Xuyên cau mày: “Cậu không sao chứ?”

Hắn thu âm lại cho cô ta nghe, chỉ muốn khuyên cô ta đừng bướng bỉnh cố chấp nữa, có một số người cô ta không bao giờ chạm đến được, phải biết học cách từ bỏ. Nhưng có vẻ Quý Phỉ không còn kiểm soát được cảm xúc và hành vi.

“Nói cho tớ biết các cậu đang ở đâu được không?”

“Quý Phỉ…”

“Lâm Tử Xuyên, năn nỉ cậu, lần đầu tiên tớ cầu xin cậu, nói cho tớ biết đi.” Giọng nói của cô ta lẫn trong tiếng khóc run rẩy nghẹn ngào.

Lâm Tử Xuyên trầm mặc thật lâu, sau đó lên tiếng: “Cậu đừng ngốc nghếch nữa.”

“Không. Tớ đã uống rất nhiều rượu, cậu có biết không?” Cô gái đầu bên kia điện thoại nức nở: “Trong lòng tớ rất khó chịu, nhưng uống không say. Cho đến giờ tớ luôn nghĩ chỉ cần nỗ lực kiên trì rồi sẽ được đền đáp, nhưng trên đời này có nhiều thứ lại bất công như thế. Tớ cho đi nhiều hơn, nhưng rốt cuộc người ta vẫn không yêu tớ.”

Lâm Tử Xuyên siết chặt điện thoại.

Chẳng phải hắn cũng như thế sao, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Phỉ hắn đã thích cô ta, nhưng trong mắt cô ta vĩnh viễn chỉ có Lục Chấp.

“Tớ giúp cậu một lần cuối cùng.” Hắn ép mình mở miệng: “Nhưng cậu phải hứa với tớ, sau này cậu sẽ buông tay.”

Quý Phỉ đang khóc nấc bỗng bật cười nói: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp