Trọng Sinh Tầm An

Chương 54: Gợi ký ức cũ


...

trướctiếp

Tác giả: Luna Huang

Bước ra khỏi thư phòng, Diệp Cẩn Huyên nhìn xung quanh không người nàng thoải mái vươn vai một cái. Quả nhiên làm theo ý mình tinh thần tự nhiên cũng tốt hơn vạn lần a. Lần đầu tiên cảm nhận dược mùi vị chiến thắng nha. Lần trước do Diệp Nghiêu bận bịu mà không được nhắc đến lần này là nàng cầm chắc phần thắng a.

Đang trong vui vẻ phấn khích đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh nhu hòa: "Tứ tiểu thư hảo."

Sắc mặt đông cứng, Diệp Cẩn Huyên vội thu tay trở về, điều chỉnh tâm tình lại mới xoay người cười: "Hình công tử hảo!" Đáng ghét, lúc nãy rõ ràng không có người cơ mà. Lý nào như ma vậy xuất hiện không hề có chút thanh sắc.

Hình Trùng Xuyên không biết từ lúc nào đứng phía sau cách Diệp Cẩn Huyên năm bước chân. Hắn chậm rãi bước đến, tư thế nho nhã như chưa thấy hành động thất thố của nàng: "Tứ tiểu thư đến gặp đại nhân?"

"Ân." Hắn đã giả vờ thì nàng cũng bồi hắn vậy. Dù sao mấy chuyện thất thố như lúc nãy cũng không nên nói ra miệng: "Hiện ta trở về Nghênh Xuân viện, Hình công tử thông thả." Nói xong nàng vội vàng ly khai như tránh xa dịch bệnh nguy hiểm vậy.

Hình Trùng Xuyên nhìn theo bóng lưng vội vã trời đi của Diệp Cẩn Huyên liền lắc đầu cười khổ. Hắn nào phải quái vật ăn thịt người mà nàng đối xử với hắn như vậy. Nghĩ nghĩ, vẫn còn đỡ hơn Khương Văn a, như vậy đã là an ủi lớn nhất rồi.

Sáng hôm sau nắng gắt, Diệp Cẩn Huyên rảnh rỗi tắm cho Vô Sự. Nhìn bộ lông vốn xù to của nó hiện bị nước làm ướt thu lại chỉ còn một chút nàng cười khúc khích không thôi.

Để Vô Sự đứng bên ngoài phơi nắng, nàng ngồi trong phòng mở to cửa đọc sách. Trên kệ sách của nàng có một quyển sách tên. Kể cả đời này hay là đời trước đọc đến nó nàng vẫn là nén không được nữ mắt bi thương mà rơi lệ.

Diệp Cẩn Huyên sụt sịt mũi, tâm trạng đều là chìm trong xúc động đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến. Nàng ngẩng đầu liền thấy Tả thị cùng Hồ thị tươi cười đã bước qua bậc cửa, đứng đó nhìn mình.

"Tứ cô nương làm sao lại khóc ra bộ dạng này rồi." Tả thị hiền từ cầm khăn nhỏ từ từ bước đến, tư thế như chuẩn bị giúp nàng lau mặt vậy.

Hồ thị thương xót nữ nhi bước cùng Tả thị tiến đến bên cạnh Diệp Cẩn Huyên: "Huyên nhi lại xem sách sao? Sau này đừng đọc cuốn này nữa, mẫu thân mua sách khác cho ngươi đọc."

Diệp Cẩn Huyên nhanh một bước tự lau nước mắt rồi đứng lên hành qua lễ, rồi nói: "Đại nương, mẫu thân mời ngồi."

Tả thị nhìn vào tựa sách rồi ngồi xuống mỉm cười: "Tứ cô nương vì đọc loại sách này mới không muốn thành thân sao?"

"Đại nương nói đúng a. Đột nhiên Cẩn Huyên nghĩ thành thân không có gì tốt, kết cục chỉ có bi thảm một con đường." Diệp Cẩn Huyên tự châm cho mỗi người một tách trà. Đời trước nàng thành thân cũng vậy đời này nếu là thành thân kết cục có lẽ sẽ không thảm như đời trước nhưng vẫn là một chữ thảm.

Hồ thị không vui khẽ nhíu mày: "Sao ngươi có thể ăn nói linh tinh như vậy được, nào phải ai cũng như vậy."

Tả thị cũng không thua kém thêm miệng vào: "Đúng a, ngươi xem, chẳng phải ta cùng mẫu thân ngươi rất tốt sao. Tứ cô nương vẫn là không nên lo lắng. Phụ thân ngươi yêu thương ngươi biết chừng nào, còn bảo ta cùng mẫu thân ngươi đến đây khuyên nhủ ngươi a."

Diệp Cẩn Huyên cười lạnh trong bụng. Nếu tốt thì đâu cần phát sinh trạch đấu, nếu tốt Diệp Nghêu có lần lượt thú vài phòng thiếp không? Nam nhân, một loại động vật đáng sợ nhất trong các loại động. Nàng đã từng kinh lịch tuyệt không muốn thử nữa.

"Hai người là ngoại lệ, nói đến đây Cẩn Huyên vẫn là ngưỡng mộ cực kỳ a." Nàng bày ra bộ dáng thực sự ngưỡng mộ, nói.

Tả thị lạnh giọng quát Hải Dụ: "Cẩu nô tài còn không mau mang cuốn sách này hủy đi, để tứ cô nương bị ảnh hưởng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào."

"Vâng." Hải Dụ ứng tiếng lập tức mang cuốn sách trên mặt bàn tức tốc rời đi.

Diệp Cẩn Huyên nhìn cuốn sách bị mang đi tâm tình từ lâu đã nguội lạnh. Nàng đã sớm thuộc lòng quyển sách kia rồi, đã vậy trải qua chuyện đời trước tuy Diêu đức phi thương yêu nàng nàng cũng cảm thấy kết cục của bản thân còn thảm hơn cả đôi tình lữ trong sách viết. Ít nhất tâm họ hướng về nhau.

"Lát nữa ta bảo người mang một ít sách đến cho tứ cô nương xem, loại sách kia không nên xem nữa làm gì." Tả thị nhấp một ngụm trà.

Sau đó ba người cùng nói chuyện. Bọn họ liên tục gợi ý vài tên nam tử rồi bảo nàng cân nhắc viết tên họ vào chiếu chỉ tứ hôn. Nàng luôn miệng khước từ nên nói quá nói lại không có tác dụng gì.

Sau khi Tả thị cùng Hồ thị rời đi không lâu, hạ nhân mang đến cho nàng một chồng sách khác. Đọc qua tựa đề toàn là những loại sách tôn vinh tình yêu cao đẹp.

Loại sách này để nữ nhân có một loại huyễn mộng cho tương lai. Nhưng cuộc sống thực tế của hai người sau khi thành thân chắc gì được như trong sách nói. Cho dù có nàng cũng muốn nó xảy ra trên người của Diệp Cẩn Huy, Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh. Nàng biết đời này nàng mãi mãi cũng không thể có được rồi.

Lúc này Diệp Cẩn Huy bước đến tay cầm cuốn sách, thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn chồng sách trước mặt thẩn thờ, hắn bước đến khẽ nói: "Muội muội cuốn sách mà muội thích ta đã lấy về rồi đây."

Lúc nãy thấy Hải Dụ cầm cuốn sách này hắn hỏi liền biết được sự tình. Đây là cuốn sách muội muội hắn thích nhất, lý nào hắn lại để Tả thị cho người đốt đi.

Diệp Cẩn Huyên vội nâng mắt nhìn người đến, miệng nàng khẽ cong: "Tạ đại ca." Đưa tay nhận lấy sách rồi lại đặt lên bàn.

Diệp Cẩn Huy không cần nhìn cũng biết được chóng sách này do ai mang đến rồi. Hắn ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề chính: "Đêm qua phụ thân gọi muội muội là vì chuyện hôn sự?"

"Ân." Diệp Cẩn Huyên gật đầu rồi kể lại mọi chuyện, sau đó xúc động chốt một câu: "Muội không muốn gả, cả đời này không gả không gả nữa." Nước mắt kìm nén không được cứ như vỡ đê mà trào, tay nàng hất hết chồng sách Tả thị cho người mang đến xuống đất.

Vì lý do gì nàng đã như vậy vẫn là bức ép nàng? Tất cả cảm xúc của nàng lúc này, cùng phẫn nộ đời trước đều bộc phát. Nàng kiềm nén quá lâu rồi.

Diệp Cẩn Huy nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên nói gì liền im lặng để tùy ý nàng bộc phát nội tâm. Không ngờ muội muội hắn đã đến mức đường này vẫn còn bị mang làm quân cờ. Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách gì đó mới được a.

Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên vốn là đến thăm nàng. Đứng bên ngoài nghe được Diệp Cẩn Huyên khóc nháo trảm đinh chặt sắt nói, tâm trạng của cả hai người đều trầm xuống không ai dám bước vào. Thần sắc nặng nề, đầy mày dán chặt vào nhau, tay năm chặt lấy ống tay áo có chút run, lưng hướng gian phòng đưa mặt ra ngoài, không ai nói câu nào trong đầu điều tự có suy tư khác nhau.

Một lúc vẫn còn chưa thấy Diệp Cẩn Huyên ngưng khóc, Diệp Cẩn Huy liền dỗ ngọt: "Được được, không gả không gả, muội muội không cần gả, đời này để ta chiếu cố muội muội."

Diệp Cẩn Huyên gục mặt lên bàn khóc to. Nàng uất hận, nàng bất lực, nàng vô pháp đẩy hết quả khứ ra khỏi đầu mình, nàng không thể tìm lại vui vẻ thiên chân thuần khiết như trước nữa.

Rất lâu, rất lâu, tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng mệt mỏi ngủ thiếp mất. Thêm một lúc không còn động tĩnh, Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên lúc này mới bước vào.

"Diệp thiếu, tứ tiểu thư hảo." Cả hai đồng thanh ôm quyền cúi người.

Diệp Cẩn Huy không biết Diệp Cẩn Huyên đã ngủ mà chỉ nghĩ nàng không muốn để người thấy mình khóc nên không ngẩng mặt lên.

"Khương công tử, Hình công tử hảo."

Lúc này Diệp Nghêu bước đến vốn nghĩ để Khương Văn cùng Diệp Cẩn Huyên có thêm thời gian chung đụng nên mới tách Diệp Cẩn Huy ra. Hắn biết, Hình Trùng Xuyên rất hiểu chuyện sẽ rất nhanh rời đi. Sở dĩ để Hình Trùng Xuyên ở lại cũng là vì che mắt Diệp Cẩn Huy mà thôi.

Sau khi Diệp Nghêu cùng Diệp Cẩn Huy đi mất. Hai người mới nhìn đến Diệp Cẩn Huyên đang gục trên bàn nho nhã gọi: "Tứ tiểu thư."

Nàng vẫn không có phản ứng. Bọn họ nghĩ nàng buồn nên kiên nhẫn gọi thêm vài lần. Đến khi im lặng nghe kỹ mới phát hiện khí tức của nàng không biết từ lúc nào đều đều vang lên chứng minh nàng đã ngủ a.

Hình Trùng Xuyên cười khổ vỗ vai Khương Văn: "Ai nha, ta nói, Khương huynh, thật khó khăn lắm mới có thể cùng người ta dùng bữa lại có đại sự phát sinh. Nay đại nhân tạo cơ hội cho ngươi nàng lại ngủ mất. Thật đáng tiếc a!"

Hắn biết Khương Văn vì thân cận với Diệp Cẩn Huyên đã phía bao nhiêu tâm huyết. Dường như lão thiên gia ganh tỵ người có lòng đến giờ vẫn không thể để hắn toại nguyện a.

Khương Văn chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện Diệp Cẩn Huyên lạnh giọng đáp trả: "Lại cùng ngươi không liên quan, bớt lời một chút sẽ sống lâu hơn."

Hình Trùng Xuyên lại không giận mà cười khẽ: "Khương huynh không cần ngại, nàng cũng đã ngủ rồi sẽ không nghe được ngươi thổ lộ đâu." Thấy được nộ khí trong mắt của Khương Văn hắn vội giơ tay đầu hàng: "Được được, không nói nữa, ta sớm rời đi để ngươi cùng nàng từ từ hàn huyên, chỉ là...Chu công cướp mất cơ hội của ngươi rồi."

Nói xong không đợi Khương Văn động thủ, hắn mở cửa chạy vội đi. Một tên lạnh như tảng băng to nghìn năm giống Khương Văn quan tâm Diệp Cẩn Huyên như vậy cũng được xem là rất để ý đến nàng rồi.

Khương Văn nhìn bóng dáng Hình Trùng Xuyên biến mất liền đứng lên khẽ đóng chặt cửa rồi bước đến kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Cẩn Huyên.

Hắn gục đầu song song với đầu nàng, đưa tay chậm rãi vuốt ve tóc nàng, đáy mắt dậy lên đau xót cùng yêu thương. Là hắn không tốt, để nàng chịu khổ rồi.

Giọng hắn nghẹn ngào, run rẩy khẽ gọi: "Huyên nhi." Khi gọi tên nàng đừng nói đến tâm mà là da thịt của hắn cũng là trận trận nhói. Hắn đã muốn gọi nàng như vậy rất lâu rồi nhưng không có cơ hội càng là không có đủ can đảm để gọi.

Đáp lại hắn chính là tiếng thở của Diệp Cẩn Huyên. Khóe môi hắn cong lên thành một đường đẹp mắt nhưng cực kỳ không tương xứng với gương mặt cứng đờ lạnh như xác chết của hắn.

Vô Sự không hề an phận ở bên ngoài phơi nắng mà chạy đến dùng chân liên tục gõ vào cửa. Cứ như nó sợ chủ tử bị Khương Văn khi dễ vậy.

Thấy Diệp Cẩn Huyên động đậy, Khương Văn lập tức đứng dậy lạnh mắt hướng ra ngoài cửa, cứ như xuyên qua cửa đóng chặt trừng mắt Vô Sự vậy. Nếu không vì vậy hắn có thời gian cùng nàng ngồi thêm một chút rồi.

Hắn vội bước ra mở cửa cho Vô Sự rồi vờ như bản thân vừa bước vào nói với Diệp Cẩn Huyên: "Tứ tiểu thư hảo."

Diệp Cẩn Huyên cũng là ngủ không sâu giấc nên chút động tĩnh đã có thể nghe được. Nàng đưa tay xoa xoa mắt, ngồi thẳng thắt lưng nhìn rõ người đến. Thấy được Khương Văn nàng chỉnh lại vẻ điềm đạm của mình.

"Khương công tử đến đây đã lâu?"

"Chỉ vừa đến thấy Vô Sự gọi cửa không được giúp đẩy cửa." Khương Văn mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt nhưng trong lời nói kèm một chút nhu hòa. Đây chính là nói dối mắt không chớp mặt không đỏ, may cho hắn đối tượng bị đổ lỗi là Vô Sự a.

Vô Sự ngẩng đầu nhìn Khương Văn đầy phẫn nộ mà sủa. Rõ ràng là nói sai sự thật, nếu nó mà nói chuyện được nhất quyết cãi lại cho bằng được a.

Diệp Cẩn Huyên thấy lông trên người Vô Sự vẫn còn ướt liền ôm nó lên cười nói: "Đa tạ Khương công tử." rồi quay sang trách: "Ngươi thật hư hỏng, lông chưa khô dám chạy vào đây."

Nàng bế Vô Sự đi ra ngoài đặt lại vào nơi nắng nhất, hơi khom lưng chỉ Vô Sự dặn dò: "Lông chưa khô không được đi lung tung có biết không?"

Gâu.

Vô Sự ngoan ngoãn ứng một tiếng ngồi lên miếng vải Diệp Cẩn Huyên phủ dưới đất cho nó. Dù gì cũng không cáo trạng được vậy thì ngoan một chút đi, chọc chủ tử giận bản thân cũng sẽ không tốt a.

Lúc Diệp Cẩn Huyên ra ngoài do đi quá nhanh tạo nên một cơn gió nhẹ, mùi hương trên người nàng tỏa ra hòa vào cơ gió kia lướt qua người Khương Văn. Tim hắn đập loạn nhịp, mùi hương tràn đầy lồng ngực cùng phổi khiến hắn nhịn không được ngửa đầu liên tục hít thở, tay đặt lên ngực kìm chế kích động của mình.

Mặt hắn vẫn không đổi sắc nhưng tai cùng cổ đã nhiễm đỏ ửng không thể nào giấu được. Hắn dùng không khí để áp chế kích động của mình, mắt nhắm chặt. Rất lâu mới có thể bình phục lại chút muốn theo nàng bước ra ngoài, vừa cúi đầu đã thấy Diệp Cẩn Huyên đứng trước mặt hắn nheo mắt hỏi:

"Khương công tử vất vả nên sinh bệnh?"

"Không, không có, tạ qua tứ tiểu thư quan tâm." Khương Văn kinh hỉ lùi về sau hai bước đáp. Tim hắn lại biểu tình muốn thoát khỏi lồng ngực chạy đến bên Diệp Cẩn Huyên. Đây có nên xem là nàng quan tâm hắn không?

"A, nếu không có gì ta cũng đi tìm đại ca một chút." Nói xong Diệp Cẩn Huyên cầm cuốn sách còn lại trên bàn rời đi.

Khương Văn nhanh mắt thấy được tựa đề của cuốn sách mắt khẽ động. Đường nhìn rơi vào đống sách dưới đất, hắn cúi người giúp nàng nhặt lên xếp gọn để lên bàn.

Lúc này Hình Trùng Xuyên như quỷ xuất hiện trong phòng, cười ha hả trêu Khương Văn: "Khương huynh thật khéo a, nói dối mắt cũng không hề chớp mắt, cả mặt cũng không chút đỏ nha. Chúng ta huynh đệ một hồi lần đầu mới biết được ngươi có bản lĩnh nàng a. Chỉ tội Vô Sự đột nhiên bị oan uổng một phen." Đầu còn lắc lắc bày tỏ thái độ đồng cảm với Vô Sự nữa.

"Nếu Hình huynh thích nghe trộm như vậy thì liền cùng ám vệ trao đổi một chút đi, biết đâu từ đó tìm được hướng đi mới cho mình." Khương Văn lạnh nhạt đáp cũng không quên nhặt sách.

Hình Trùng Xuyên lại cười một trận to rồi đáp trả: "Lúc nãy ta là tốt bụng sợ Vô Sự làm hư việc tốt của ngươi nên mới cố ý ngăn cản. Ai ngờ không kịp lại vô tình nghe được có người bịa chuyện gạt người nha." Còn bảo hắn đi làm ám vệ nữa, nghe nguy hiểm lại lao lực đó làm sao hợp với hắn được.

Đường nhìn của hắn ghé vào đóng sách trên bàn: "Những sách này có lẽ không hợp với tứ tiểu thư a. Khương huynh có muốn hay không mua thêm một ít sách tặng nàng giải sầu."

"Không cần." Khương Văn nói xong rời đi. Hình Trùng Xuyên cũng bước ra đóng cửa rồi bước theo Khương Văn.

----Phân Cách Tuyên Luna Huang----

là tên của một bài nhạc phủ đời Hán dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các độc giả của Trung Quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.

Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị vợ ruồng rẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Song gia đình lại bức hôn khiến nàng trầm mình tự tận. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự sát. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên Hoa sơn, phía đông phía tay trồng tùng bách, hai bên trồng ngô đồng. Cành là của những cây đó chằng chịt, trong tự nhiên xuất hiện một đôi chim bay nhảy, líu lo lúc nào cũng không rời nhau, người trong miền gọi đó là uyên ương.

---> bộ này mình biết ở trong phim Cong Chúa Giá Đáo của TVB, phần trên trích từ Ca Tẫn Đào Hoa của tác giả Mỹ Bảo nguồn thanhdaocac.wordpress.com của dịch giả Sâu Siu Nhưn a.k.a Pink Lady.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp