Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 14 - Chương 10


...

trướctiếp

Bởi toàn bộ quá trình thi đấu đều được truyền hình trực tiếp trên TV với trên mạng internet, người yêu thích âm nhạc trên toàn thế giới đều có thể xem được màn diễn tấu của Chu Doãn Thịnh. Các tuyển thủ biểu diễn phía sau đang diễn tầu cái gì bọn họ đều không còn hứng thú nữa mà dồn dập bình luận phát biểu cảm nghĩ trên các trang mạng xã hội.

“Ta cho rằng Hannah nhất định là quán quân của cuộc thi dương cầm lần này, cô ấy vừa tới liền khiến cho toàn hội trường chấn động, phải biết rằng 《Campanella》 mà cô diễn tấu chính là một trong năm bản nhạc của 《bản luyện tập siêu kỹ thuật》. Lúc đó ta đã nghĩ: Hay lắm Hannah, cô quá tàn nhẫn, cô khiến tuyển thủ phía sau sống thế nào đây? Em gái của Vua piano còn chưa ra trận mà! Thế nhưng ta đã sai rồi, Hannah có lẽ thật sự rất có thiên phú nhưng để so sánh với Joy(tên tiếng Anh của Tiết Tĩnh Y) thì thực sự là kém quá xa. Cô chỉ có thể thi đấu cùng một đám thanh thiếu niên, còn Joy thì đã có thể sánh vai cùng rất nhiều nhạc công đàn pianô thành danh từ lâu. Cô ấy diễn tấu khúc 《the presence of Palochev》này chỉ có thể dùng ba cụm từ ‘tuyệt đẹp, chấn động, không gì sánh kịp’ để hình dung, ngay cả anh trai Sean(Tiết Tử Hiên) đã từng là Vua piano nhưng đứng trước nàng vẫn phải ‘cam bái hạ phong’(*).”

(*) chịu thua

“Ta đang ở hiện trường, nếu không được tiếp cận với màn biểu diễn của Joy thì ta mãi mãi không thể cảm nhận được sức cuốn hút mạnh mẽ khiến người khác hít thở không thông này. Lỗ tai cùng trái tim của ta đều bị cô ấy đè ép đến đau đớn, khi màn diễn tấu kết thúc thì ta sợ run cả người tới hơn một phút đồng hồ.”

“Bản nhạc này từ trước đến giờ đều được người ta gọi là âm nhạc của ma quỷ, ta cũng từng tìm được video diễn tấu của Sean thưởng thức qua nhưng hoàn toàn không thể lĩnh hội được mị lực của nó. Lúc đó chỉ cảm thấy khó nghe, buồn nôn, mê muội, nhưng khi ta nghe được Joy diễn tấu, ta rơi lệ , khóc đến không kềm chế được, hiện tại chỉ muốn làm chút việc điên cuồng để phát tiết cảm giác tuyệt vọng không hiểu vì sao lại xuất hiện kia.”

“Thượng đế của ta, trước đó ta chưa hề biết có người có thể đem đàn pianô đàn thành như vậy! Nhìn thấy cô ấy ở chính diện chưa, khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn, tràn đầy mồ hôi cùng nước mắt, nhưng vì cái gì ta lại cảm thấy được cô ấy cực kỳ xinh đẹp, khi cô ấy nhấn xuống nốt nhạc cuối cùng, ta nhìn chăm chú vào đôi mắt cô ấy vì tuyệt vọng cùng thống khổ mà có vẻ vô cùng lấp lánh, cảm thấy trái tim như sắp nổ tung rồi!”

“Ta thường chỉ nghe nhạc hiện đại, nhạc cổ điển là cái gì, có thể ăn được không? Được rồi, đây là câu nói một giờ trước ta vừa nói, nhưng bây giờ ta muốn rút lại câu này. Joy diễn tấu khiến ta hiểu được cái gì mới là âm nhạc chân chính làm lay động linh hồn. Kỹ xảo cao siêu của cô ấy đã có thể khiến cho nhạc công trên toàn thế giới quỳ bái, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả anh trai của cô ấy. Tình cảm trong giai điệu của cô ấy khiến cho bất kì ai cũng không thể bắt chước lại! Đó là một loại sức mạnh mang tính hủy diệt! Ta nghĩ sau Joy sẽ không còn người nào có thể đem 《the presence of Palochev》diễn tả hoàn mỹ đến như vậy. Diễn tấu của Joy sắp trở thành kinh điển vĩnh viễn không thể vượt qua.”

“Joy, Joy,Joy, quá tuyệt vời! Đấu loại đã đến trình độ này, ta thật kỳ vọng vòng bán kết cùng chung kết tiếp theo. Vốn là chú ý đến Hannah, nhưng bây giờ ta chỉ mong đợi một mình Joy biểu diễn.”

“Ta nghĩ ban tổ chức cần phải chuyển Joy qua nhóm trưởng thành, để cô ấy thi đấu cùng một đám thanh thiếu niên thì không công bằng. Tất nhiên, dù ở trong nhóm trưởng thành thì cô ấy cũng có đủ thực lực để nghiền ép! Không hổ là em gái của vua piano, hóa ra gien di truyền lại thật sự có thể quyết định tất cả.”

Những lời ca ngợi như vậy khiến lần tranh tài dương cầm này đạt được sự chú ý trước nay chưa từng có. Chu Doãn Thịnh diễn tấu quá cuốn hút, cho dù là người chưa bao giờ nghe nhạc cổ điển cũng không tự chủ được mà mê muội vì hắn, trở thành fan trung thành của hắn. Sau khi hắn diễn tấu xong, rất nhiều người nghe không nhịn được mà phát biểu cảm nghĩ trên các diễn đàn xã hội, cũng chia sẻ video mà mình quay lại được ở hiện trường. Thiếu niên vốn lớn lên đã vô cùng xinh đẹp, khi hắn vì âm nhạc quá mức bi thương đau khổ mà vặn vẹo khuôn mặt, nó lại không hề tổn hại đến sự mỹ lệ của hắn, ngược lại còn làm hắn có đủ sức mạnh hút hồn người khác.

Đã chẳng còn ai quan tâm đến màn biểu diễn tiếp theo, bọn họ không thể tập trung nghe hết mấy khúc dương cầm đó, tất cả đều chặn ở hành lang muốn nói với thiếu niên vài câu. Hắn mới mười sáu tuổi, cơ thể gầy yếu nhưng bên trong lại ẩn giấu sức bật đáng sợ như vậy cùng với thiên phú ngay cả thượng đế cũng phải ganh tỵ.

Phóng viên nghe tin đuổi theo thì nhìn thấy thiếu niên được Tiết Tử Hiên ôm ở trong ngực, tranh nhau chen lấn đẩy microphone tới bên miệng hắn “Xin hỏi Tiết tiểu thư luyện tập đàn pianô được mấy năm rồi?”

“Lúc bán kết cô sẽ biểu diễn bản nhạc nào?”

“Vì sao cô lại quyết định biểu diễn khúc nhạc này? Ngay cả Phổ Pháp Lạc cũng không thành công, hiện giờ cảm giác của cô thế nào?”

Chu Doãn Thịnh không nói một lời, dùng kính râm lớn che khuất nửa mặt của mình. Tiết Tử Hiên một tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của hắn, một tay che chắn gò má hắn, nheo mắt nói “ Làm ơn nhường đường, em gái tôi bị bệnh tim bẩm sinh, không thể chịu được ầm ĩ. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện thì tôi sẽ kiện các người.”

“Vậy Tiết tiên sinh, xin hỏi ngài có hài lòng với biểu hiện của em gái ngài hôm nay không? Cô ấy và ngài cùng biểu diễn 《the presence of Palochev》khác nhau ở chỗ nào? Ai tốt hơn?”

Tiết Tử Hiên đã được vệ sĩ hộ tống đến bên cạnh xe liền quay đầu lại thẳng thắn mở miệng “Tôi vô cùng hài lòng với biểu hiện của hắn, thực ra tôi cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì hắn. Hắn diễn tấu 《the presence of Palochev》đã vượt xa diễn tấu của tôi, nếu như bây giờ Carlisle vẫn còn sống thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ rất hài lòng.” Gã hơi gật đầu, đóng cửa xe lại nhanh chóng rời đi.

Tiết Diêm ngồi trên xe lăn, cách năm mươi – sáu mươi mét nhìn theo. Y cũng rất muốn ôm thiếu niên vào trong ngực, che chở hắn đi qua đám người ồn ào, bảo vệ hắn không bị thương nhưng vì hai chân không trọn vẹn, y cái gì cũng đều không làm được.

“Lúc nào làm phẫu thuật? Ta muốn nhanh nhất có thể.” Y ra hiệu cho Tiết lão tứ đẩy mình rời đi.

“Ta gọi cho bác sĩ Brooke hỏi một câu, năm đó ta khuyên ngươi làm giải phẫu ngươi không nghe, hiện tại không bảo vệ được vợ của mình, hối hận rồi?” Tiết lão tứ vừa trêu chọc, vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện. Chân của Tiết Diêm cũng không phải là không thể trị, chỉ là y sợ phiền phức nên vẫn luôn chịu bó tay. Y dường như không để ý tới điều gì, bao gồm cả tình thân hay tình bạn, quyền lực địa vị, thậm chí là bản thân. Nhưng bỗng nhiên, Tiết Tấn Di cứ như vậy xuất hiện khiến cho y vốn là một cơ thể trống rỗng mọc ra tim phổi, toát ra nhiệt huyết, biến thành một người còn sống, còn thở.

Thật là cám ơn trời đất.

————

Khi Chu Doãn Thịnh trở lại khách sạn vẫn còn cảm thấy vô cùng khó chịu, huyết quản như là bị thứ gì sền sệt lấp lấy khiến cho hắn ngây ngẩn và ngột ngạt. 《the presence of Palochev》không hổ là khúc nhạc báo thù của Carlisle đã bỏ ra thời gian bảy năm để biên soạn, ông không chỉ trả thù người nghe mà còn trả thù chính người biểu diễn. Sau khi biểu diễn kết thúc, người biểu diễn cần phải có năng lực tự khống chế cực kỳ mạnh mẽ mới có thể khôi phục lại bình thường.

Chu Doãn Thịnh hiện tại đang rất cần yên tĩnh để lắng đọng một chút, Tiết Lý Đan Ny lại cố tình mà nghe được tin tức sau đó chạy tới khách sạn liên tục dạy bảo.

“Ngươi không thể biểu hiện ưu tú như vậy! Vòng bán kết cùng chung kết kế tiếp ngươi khiêm tốn một chút.” Bà ta ra lệnh như ‘chém đinh chặt sắt’. Bà ta chưa bao giờ để ý tới thiếu niên, chỉ biết đối phương đang theo con trai mình học đàn, thiên phú cũng không tệ lắm, nhưng tuyệt không ngờ tới thiên phú của hắn đâu chỉ có ‘không tệ’? Nói là thiên tài số một cũng không khoang trương chút nào. Trong thời gian rảnh rỗi, Tiết Lý Đan Ny cũng xem cuộc tranh tài dương cầm đang phát sóng trực tiếp, sau khi thiếu niên kết thúc biểu diễn được năm, sáu phút, đầu óc của bà ta đều trống rỗng, ngay cả linh hồn cũng không ngừng run rẩy. Đừng nói là Tiết Tĩnh Y không đạt được tới trình độ của hắn, mà ngay cả Tiết Lý Đan Ny đã đắm chìm trong âm nhạc mấy chục năm cũng hoàn toàn không dám cùng hắn so cao thấp.

Hắn biểu hiện ưu tú như vậy, kéo tới nhiều sự chú ý như vậy, sau này con gái không thể vượt qua hắn thì giải thích với bên ngoài thế nào? Phần vinh quang này quá mức lớn và nghiêm trọng, đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng chịu đựng của Tiết Tĩnh Y.

Chu Doãn Thịnh mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn bà ta một cái, nhàn nhạt mở miệng “Ta không làm được.”

“Sao không làm được? Lẽ nào đôi tay này không phải của ngươi sao?” Tiết Lý Đan Ny tức đến nổ phổi chất vấn.

“Khi ta ngồi trước dương cầm, chúng không thuộc về ta mà thuộc về giai điệu. Nếu như ngươi muốn ta dùng đôi tay này phá huỷ những giai điệu tươi đẹp kia, xin lỗi, ta không làm được.” Chu Doãn Thịnh dùng ngữ khí kiên định từng câu từng chữ nói ra.

Tiết Lý Đan Ny là nhạc công viôlông, tâm tình như vậy bà ta cũng có thể hiểu. Chỉ cần nắm lấy dây đàn, tất cả ý nghĩ trong lòng bà ta đều là dùng cách hoàn mỹ nhất để diễn tấu ra giai điệu. Bảo bà ta cố ý phá hỏng một khúc nhạc, cũng giống như bảo tín đồ thành kính nhất tự tay đập nát thánh điện gửi gắm tín ngưỡng của bọn họ, đó là tội không thể tha thứ.

Tiết Lý Đan Ny ngây ngẩn cả người, mấy lần há miệng cũng không thể nói thành lời. Bà một mặt bị xúc động sâu sắc, mặt khác lại lo lắng cho tương lai của con gái. Kỹ thuật đàn của con gái nếu như không đạt tới trình độ ngang bằng với thiếu niên thì tán dương hiện tại sẽ trở thành chửi rủa và trào phúng trong tương lai. Thiếu niên ưu tú sẽ không hoàn thiện nàng, mà là hủy diệt nàng!

Tiết Lý Đan Ny đi tới một bên quầy bar rót một ly rượu đỏ, bà cần phải suy nghĩ nên làm gì một chút. Tiết Tử Hiên vẫn đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt đến cảnh đêm khi đô thị rực sáng đèn neon, khi thiếu niên nói ‘ngồi trước dương cầm chúng không thuộc về ta’, trái tim của gã mạnh mẽ run rẩy một chút, bỗng nhiên quay đầu lại về phía hắn.

Hắn làm sao có thể nhiều lần mê hoặc trái tim của gã như vậy, khiến cho gã ngoại trừ âm nhạc và hắn thì không thể suy nghĩ tới điều khác. Trên thực tế, mấy ngày gần đây gã rất ít suy nghĩ tới cái khác, trong đầu đều là bộ dáng nghiêm túc khi thiếu niên biểu diễn đàn pianô.

“Mẹ, người đi đi.” Gã kéo cửa phòng ra, giọng điệu lạnh lùng.

“Cái gì?” Tiết Lý Đan Ny có chút ngơ ngẩn.

“Người đi đi, đừng quấy rầy chúng con, có chuyện gì thì chờ thi đấu kết thúc rồi nói.” Gã không nhịn được cau mày.

Tiết Lý Đan Ny thương yêu con trai nhiều hơn so với con gái, thấy sắc mặt gã khó coi trước nay chưa từng có liền không khỏi có chút ngơ ngẩn, sau đó đặt ly rượu xuống chần chừ đi ra cửa.

“Tạm biệt.” Tiết Tử Hiên đẩy bà ra ngoài, rầm một tiếng đóng sầm cửa phòng lại.

“Không cần để ý tới người khác nói cái gì, là chính ngươi là tốt rồi.” Gã đi tới bên người thiếu niên, từ trên cao nhìn chăm chú xuống đỉnh đầu đen nhánh của hắn. Gã rất muốn giống như người bình thường, nói hay pha trò một chút để an ủi thiếu niên nhưng gã liều mạng tìm kiếm trong ký ức, ngoại trừ hơn vạn khúc dương cầm thì không thể tìm được bất kỳ thứ có giá trị nào.

Có lẽ cần phải biểu diễn một ca khúc vui vẻ. Gã nhìn chằm chằm đàn pianô màu trắng đặt bên ban công. Suy nghĩ một chút, lại thấy thiếu niên trầm giọng nói “Ngươi có thể ra khỏi đây không? Ta muốn ở một mình.”

“Nói cho ta biết, có phải ngươi không thể thoát khỏi ảnh hưởng của 《the presence of Palochev》 không?” Sắc mặt Tiết Tử Hiên trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.

“Ta có thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó nhưng ta hiện tại cần không gian yên tĩnh.” Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu.

Tiết Tử Hiên bị dọa sợ hết hồn, không tự chủ liền đưa tay lên xoa mí mắt hắn.

“Đừng chạm vào ta.” Chu Doãn Thịnh nghiêng đầu tránh né, rốt cuộc không thể áp chế được sự chán ghét đối với người nhà Tiết gia đang ẩn giấu trong lòng.

Tiết Tử Hiên không thể nào hiểu được cảm nhận của người khác, người duy nhất trên thế giới có thể khiến gã thay đổi sắc mặt chỉ có thiếu niên, một cái nhíu mày một nụ cười, vui vẻ hay giận dữ của hắn cũng giống như cuốn phim nhựa chứa đựng trong đầu của gã, chỉ cần lắng xuống, sẽ một lần lại một lần chiếu lại. Có lẽ bởi vì hiểu ra nhiều điều nên gã có thể nhanh chóng phát hiện ra tâm tình thay đổi của hắn.

Hắn đang chán ghét gã, thậm chí là căm hận, điều này khiền cho gã lần đầu hiểu được cái gì gọi là tan nát cõi lòng, lòng đau như cắt. Gã liều mạng nhìn lại bản thân xem chỗ nào làm không tốt, sau đó sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Sẽ không, Tiểu Di sẽ không biết mong muốn ban đầu khi mình tìm hắn về. Hắn không có cách nào biết được. Gã tự an ủi mình như thế, nghĩ thầm rằng đây nhất định là di chứng khi biểu diễn 《the presence of Palochev》, lúc này mới khiến nhịp tim cuồng loạn khôi phục lại bình thường.

“Ta đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” gã đứng một lúc không biết nên làm gì, lúc này mới quay đầu ba bước rời đi.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, Chu Doãn Thịnh ném ly rượu đỏ Tiết Lý Đan Ny đã uống vào thùng rác, tìm một cái cốc khác đổ đầy, uống một hơi cạn sạch. Uống liền ba chén, hắn mới cảm giác được dòng máu tắt nghẽn bắt đầu chảy lại, cảm giác đau khổ cùng đè nén từng chút từng chút tiêu tan liền không khỏi thở dài một hơi. Vừa đúng lúc này, chuông cửa vang lên, trong lòng hắn sinh ra ý nghĩ, bước nhanh đi tới kéo cửa phòng ra.

Tiết Diêm cùng Tiết lão tứ quả nhiên đang đứng bên ngoài.

“Mùi rượu thật nồng.” Tiết lão tứ ngửi ngửi xung quanh.

“Ngươi có khỏe không?” Tiết Diêm mặt đầy lo lắng.

“Ngươi đến là ta tốt rồi.” Chu Doãn Thịnh lười biếng nở nụ cười, nghiêng người ôm nam nhân cường tráng cao 193 cm ném lên giường, đặt mông ngồi lên hông y.

Tiết lão tứ vội vàng đẩy mạnh xe lăn ra, đóng chặt cửa phòng rồi chạy mất, thầm nghĩ: chả trách ông chủ phải làm phẫu thuật, không làm giải phẫu thì phải chịu cảnh để vợ ôm tới ôm lui, quả thật có chút tổn thương lòng tự tôn.

Tiết Diêm vươn mình ngăn thiếu niên, giọng điệu vô cùng căng thẳng “Ngươi làm sao vậy? Có phải là chưa thoát khỏi khúc nhạc kia?” Nghe nói có người vì biểu diễn 《the presence of Palochev》 mà khiến cho tinh thần suy sụp, y không thể không suy nghĩ nhiều.

“Đúng, ta rất sợ hãi.” Chu Doãn Thịnh kề sát lại một chút, dùng con ngươi đỏ ngầu nhìn người yêu, cắn răng mở miệng “Hứa với ta, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được bỏ ta lại một mình. Ngươi có thể làm được không? Không làm được thì nói cho ta, hiện tại ta liền ôm ngươi từ cửa sổ nhảy xuống, xong hết mọi chuyện của hai ta.” Khi người yêu ném hắn về hiện thực, lựa chọn ‘đồng quy vu tận’ (*)cùng Chủ thần, hắn không phải không lo lắng, cũng không phải không oán hận, chỉ là đem loại tâm tình này giấu đi, bởi vì hắn tin tưởng mình nhất định có thể tìm lại y lần nữa.

(*)cùng đến chỗ chết

Mãi đến khi diễn tấu 《the presence of Palochev》, loại hận không chỗ nói hết cùng yêu đến tê tâm liệt phế kia mới bị dẫn dắt ra. Lúc tiếp nhận ủy thác của quân đội hắn từng nghĩ, nếu như không tìm được người yêu thì cứ như vậy mà chết trong thế giới giả lập cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, bởi thế giới này ít nhất còn có y, mà thế giới hiện thực chỉ có gian phòng trống vắng cùng đám người lạnh lùng, chả có gì để lưu luyến.

Hiện tại nghĩ kĩ thì hắn thật thương y, cũng lại muốn bóp chết y để sau này đỡ phải canh cánh trong lòng, tâm tình hắn đang mâu thuẫn vô cùng.

“Ta có thể làm được, ngươi hãy tin tưởng ta thêm một lần nữa.” Tiết Diêm cũng không biết vì sao bản thân lại dùng chữ ‘thêm một lần’, giống như trước kia mình đã từng hứa với thiếu niên nhưng lại không thể thực hiện. Y bị thiếu niên bóp cho suýt chút nữa thì tắt thở, không thể không đưa tay xoa chiếc khuyên tai màu đen trên vành tai hắn.

Một chuỗi mã không hề báo trước xâm nhập vào cơ sở dữ liệu khiến Chu Doãn Thịnh nhanh chóng lấy lại lý trí. Biết đã chọc giận mình nên dùng mã để lấy lòng? Người này tuy đã mất trí nhớ nhưng trong xương vẫn giảo hoạt như vậy! Nhẹ nhàng hừ nhẹ một tiếng, hắn cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng của y.

Tiết Diêm đặt tay lên gáy hắn, không ngừng khắc sâu thêm nụ hôn này, trong mắt tràn đầy ánh sao mang ý cười.

———

Màn biểu diễn của Chu Doãn Thịnh trở nên vô cùng nóng hổi, nhiều đài truyền thông quốc gia trong ngoài nước đều đưa tin liên tục về việc này suốt mấy ngày qua, video biểu diễn liên tục được phát đi phát lại trên TV và internet, mỗi một thính giả đều sẽ có cảm nhận khác nhau, không ai không bị kỹ thuật cao siêu cùng tình cảm mãnh liệt của hắn làm chấn động. Còn có người so sánh phiên bản của hắn và phiên bản của Tiết Tử Hiên với nhau, cho dù là người không mẫn cảm với âm nhạc nhất thì cũng có thể dễ như ăn cháo mà chỉ ra điểm khác nhau giữa hai người. Tiết Tử Hiên chỉ là dùng hai tay biểu diễn, còn Chu Doãn Thịnh là dùng cả linh hồn để cất lên.

Không ít nhà phê bình âm nhạc khẳng định: Không nghi ngờ chút nào, Joy đã vượt qua cả anh trai cô ấy, cô ấy sẽ trở thành nhạc công piano vĩ đại nhất thế kỷ này, không còn người khác. Đứa nhỏ mới mười sáu đã được tán thưởng cao như vậy đương nhiên là vô cùng hiếm thấy.

Một vị đạo diễn quốc tế sau khi nghe qua 《the presence of Palochev》đã lập tức gọi điện thoại cho ban tổ chức, đưa ra yêu cầu hợp tác cùng Chu Doãn Thịnh. Hiện tại ông đang quay một bộ phim có liên quan tới thảm họa tận thế nên vô cùng cần loại nhạc nền khiến người vừa nghe liền cảm thấy tuyệt vọng này. Ông thậm chí còn cảm thấy nếu như bộ phim này không dùng tiếng đàn của thiếu niên để mở đầu thì sẽ trở nên không trọn vẹn, cũng sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của ông.

Vì bị Tiết gia hạn chế tự do nên đừng nói tới việc ra ngoài một mình, ngay cả điện thoại di động Chu Doãn Thịnh cũng chưa từng được dùng. Những người có ý muốn tiếp xúc với hắn đều thông qua Tiết Tử Hiên khiến Tiết Tử Hiên vô cùng phiền phức, nhưng ở Hoa quốc xa xôi Tiết Tĩnh Y còn buồn phiền hơn gã vô số lần.

Ả một mặt mừng rỡ với thành tựu mà thiếu niên đạt được, một mặt lại sợ hãi tương lai mình sẽ không có cách nào vượt qua được bức tường thành công mà hắn dựng nên. Tiết Lý Đan Ny nói cho ả biết tốt nhất nên bảo Hoàng Di nhanh chóng rút khỏi cuộc thi, vì thiên phú của ả vĩnh viễn không thể đuổi kịp hắn, trình độ sau này mà thụt lùi quá nhiều có lẽ sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Ả kiên quyết từ chối nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Chỉ cần chiếm được trái tim của Hoàng Di thì khúc nhạc hắn đàn ả cũng có thể đàn được. Ả phải không ngừng an ủi bản thân mới có thể chống đỡ được tâm tình ngày một thấp thỏm bất an. Hoàng Di đã ưu tú đến mức làm cho ả cảm thấy sợ hãi, cho đến hôm nay, ả vẫn không có cách nào đánh được đàn pianô, đặc biệt là sau khi nghe xong hắn biểu diễn 《the presence of Palochev》. Ả từng nghĩ Hoàng Di có lẽ là ma quỷ, bởi vì chỉ có ma quỷ mới có thể diễn tấu ra được âm nhạc đầu độc lòng người như vậy, người bình thường căn bản là không thể đánh đồng với hắn được.

Trái tim của ma quỷ đến tột cùng ẩn giấu sức mạnh mạnh cỡ nào? Ả sợ hãi đồng thời lại vô cùng mong đợi.

————-

Vòng bán kết bắt đầu, trong phòng nghỉ đã trống hơn một nửa, chỉ còn sót lại hai mươi sáu tuyển thủ. Bọn họ túm năm tụm ba ngồi quanh một chỗ tán dóc, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà liếc tới thiếu niên đang ngồi trong góc phòng có vẻ yên tĩnh trầm ổn. Lúc này không còn ai nói hắn ra vẻ kiêu ngạo nữa, thiên tài kiêu ngạo thì sao, không cần đám người phàm đi tìm hiểu.

Hannah bị một đám người vây vào giữa, lúc được hỏi xem lần này sẽ diễn tấu bản nhạc nào thì vẻ mặt của cô vô cùng khó coi. Bởi Chu Doãn Thịnh tự ý thay đổi bản nhạc nên cô không thể không lấy ra bản nhạc để dành diễn trong vòng chung kết. Qua vòng bán kết, cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì, cô đã không còn bản nhạc nào có độ khó lớn và thuần thục hơn nữa rồi.

“Thượng đế của ta, ngươi lại muốn diễn tấu 《 Petrushka》(*), đây chính là bản pianô được các nhạc công nhận định có độ khó xếp ở vị trí thứ bảy. Đây là vòng bán kết sao? Ta tuyệt vọng rồi!” Nghe câu trả lời của cô, một vị tuyển thủ suy sụp ôm trán.

(*)《 Petrushka》: là bản nhạc nằm trong top10 những bản nhạc khó nhất thế giới. có rất nhiều phần, mình sẽ dẫn link một phần để mọi người nghe thử. Link: https://www.youtube.com/watch?v=DF_0DFNEFco

“Ta cảm thấy ngươi nên gắng gượng một chút, nghe đáp án của Joy rồi té xỉu cũng không muộn.” Một người khác dương ngón tay chỉ vào thiếu niên ngồi trong góc.

“Ta đi hỏi hắn.” Một tuyển thủ Hoa quốc xung phong nhận việc. Gã chạy tới, không ngạc nhiên chút nào khi bị bảo vệ ngăn cản, đành phải rướn cổ lên hỏi “Tiết Tĩnh Y, lát nữa ngươi muốn diễn tấu bản nhạc nào? Nói cho chúng ta được không?”

Hannah không hiểu tiếng Trung nhưng vẫn nhìn không chớp mắt. Cô vô cùng hi vọng đối phương sẽ chọn khúc nhạc có độ khó thấp hơn so với mình.

“《 Show off》(*).” Chu Doãn Thịnh nhàn nhạt mở miệng.

(*) nghĩa là khoe khoang.

“Ngươi nói cái gì?” tuyển thủ Hoa quốc ngoáy ngoáy lỗ tai.

“《 Show off》của Sears.” Chu Doãn Thịnh bổ sung hoàn chỉnh.

Tuyển thủ Hoa quốc hít vào một ngụm khí lạnh, chạy về chỗ nói với nữ tuyển thủ vừa nãy rằng “Được rồi, ngươi có thể té xỉu, hắn muốn biểu diễn《 Show off》của Sears.”

“Thượng Đế ơi! Không thể sống được nữa!” Có người như cha chết mẹ chết, có người lại hưng phấn mong đợi, trong phòng nghỉ ngơi nhất thời toán loạn.

Giới âm nhạc vĩnh viễn không thiếu những kẻ tài hoa hơn người, bởi thiên phú quá mức kinh người cùng tình cảm quá mức mãnh liệt, rất nhiều nhạc sĩ thường có tính tình cổ quái, khó có thể hòa đồng. Thế kỷ trước xuất hiện rất nhiều bậc thầy pianô, bọn họ cực kỳ tỏa sáng khiến cho những nhạc công trong thế kỉ mới trở nên vô cùng tầm thường và ảm đạm, nếu không có một Tiết Tử Hiên thì rất nhiều nhà phê bình âm nhạc thậm chí còn nói thế kỷ mới là thế kỷ mà biểu diễn đàn pianô đang lâm vào tình trạng xuống dốc. Trong thế hệ đàn anh ở thế kỷ trước, Sears chính là một trong những bậc thầy pianô được chú ý nhất. Nhưng bản thân ông lại không chịu nhận hậu tố ‘ một trong’ này.

Từ khi lên ba tuổi ông đã thể hiện ra thiên phú âm nhạc kinh người, sáu tuổi tự mình sáng tác một điệu Van rồi tự diễn tấu, mười một tuổi nổi danh thế giới. Tính cách của ông cực kỳ ngạo mạn, tuyên bố mình là xuất sắc nhất, đủ để ngự trị tất cả các bậc thầy pianô cùng thời đại, một lời này của ông đã gây ra rất nhiều chỉ trích. Vì bị những phản bác đó công kích mạnh mẽ nên ông đã ngẫu hứng sáng tác ra《 Show off》, đồng thời biểu thị trừ mình ra thì không còn ai có thể biểu diễn hoàn chỉnh nó.

《 Show off》và《 the presence of Palochev》có phong cách hoàn toàn trái ngược, cũng không bao hàm tình cảm kịch liệt chập trùng. Trên thực tế, lúc tác giả soạn ra nó thì căn bản không hề tập trung vào tình cảm, chỉ có lòng khoe khoang kĩ thuật cao siêu của bản thân mà thôi. Tên và nội dung của nó cũng được thống nhất giữ nguyên, dùng từ hiện đại mà nói thì chính là vì muốn khoe kĩ thuật.

Bản nhạc này tổng cộng chia làm bốn đoạn, mỗi đoạn mỗi nốt nhạc đều cần sử dụng kỹ xảo biểu diễn khác nhau, nó bao gồm tất cả các phong cách cùng với các trường phái điều khiển khác nhau của ngón tay, nếu không thể ngang bằng với kĩ thuật đàn của Sears thì khi đàn tới đoạn thứ nhất, người diễn tấu sẽ vì luống cuống tay chân mà phạm phải sai lầm to lớn. Cũng vì thế mà nó được khen là khúc dương cầm khó biểu diễn nhất trên thế giới, luôn có thứ hạng cao trong bảng xếp hạng, tên gốc của nó là《Sears Rhapsody》, sau đó rất nhiều nhạc công pianô đã chịu đựng bản nhạc này đủ lắm rồi, liền đổi nó thành hai chữ ‘Khoe khoang’ theo nghĩa xấu, được giới âm nhạc khắp nơi tiếp nhận.

Nếu như nói 《the presence of Palochev》 là âm nhạc của ma quỷ thì《 Show off》chính là âm nhạc của con quỷ ngạo mạn, hai người cũng không phải người bình thường có thể khống chế được.

Sean, em gái ngươi tùy hứng như vậy ngươi có biết không? Mau đưa cô ta về nhà đi! Đây là toàn bộ tiếng lòng của cộng đồng tuyển thủ, cũng bao gồm cả Hannah ngạo mạn ngông cuồng tự đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp