Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Quyển 4 - Chương 92: Khu không người còn nhiều, rất nhiều những vùng đất cằn sỏi đá chưa ai từng tiến vào, hiện đầy bụi gai cùng nguy


...

trướctiếp

Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Chuyện xe sụt xuống động muối, mang tới chấn động vào không nhỏ cho đội xe. Sau khi tiếp tục lên đường, sĩ khí toàn đội mê mang, một đường trầm mặc.

Khúc Nhất Huyền ngại trong xe buồn, vặn điện đài ra nghe tiếng dòng điện xì xì nửa ngày.

Lúc trời sắp tối, bộ đàm vang lên một tiếng “Két” nhỏ, Thượng Phong báo cáo: “Tiểu Khúc gia, xe của tôi hết xăng.”

“Tôi dừng lại thêm thùng xăng, một lát sẽ đuổi theo.”

Khúc Nhất Huyền cầm tay lái, liếc mắt nhìn về sau qua kính chiếu hậu.

Chiếc việt dã Thượng Phong điều khiển đã rời khỏi đội xe, láo vào ven đường ngừng lại.

Trên thảo nguyên tối đen mênh mông, hai luồng đèn xe giống như cột sáng thẳng tắp, xuyên thấu qua hoàng hôn khiến không gian tối tăm như lúc mờ sáng.

Khúc Nhất Huyền dời ánh mắt, liếc mắt nhìn GPS bên trên bản đồ.

Hôm nay Bùi Vu Lượng cung cấp bản đồ, từ lúc mới bắt đầu đã chỉ hướng mục đích đến cứ điểm quân sự bỏ hoang, chưa hề chếch đi.

Thăm dò cũng tốt, kế phản gián cũng được, tên đã trên dây, không thể không bắn.

Cô rũ mắt, lòng bàn tay rơi vào bên trên tay lái kéo một phát nhấc lên, trực tiếp dừng xe tắt máy.

Cruiser dừng lại, xe việt dã đi cuối cũng theo sát ngừng lại. Tiếng Bản Thốn xuyên qua bộ đàm, vang lên rõ ràng: “Khúc gia, sao lại dừng lại?”

Khúc Nhất Huyền trả lời: “Chờ Thượng Phong một chút đi, nếu ở lại nơi này sẽ không dễ tìm thấy phương hướng.”

Người trước “a” một tiếng cười, đang muốn nói “Nơi này mênh mông vô bờ, tầm mắt không che không cản, còn có thể lạc”, lời còn chưa nói ra mới ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy đường chân trời ở nơi xa, hướng bầu trời hoàng hôn tối sầm xuống, mông lung, giống như phủ lên một tầng sương mù.

Trên thảo nguyên vốn bởi vì mặt trời xuống núi mà chìm vào đêm tối, cộng thêm sương mù này, viễn cảnh mông lung, sương mù ngày càng dày hơn, sợ là sắc trời lại tối thêm chút nữa, tầm nhìn sẽ giảm xuống.

Bản Thốn yên lặng đem lời muốn nói nuốt trở về, đổi một câu: “Vậy tôi cũng thêm xăng.”

Khúc Nhất Huyền biết rõ trong thùng xăng dự trữ của mỗi chiếc xe đều là hỗn hợp dầu diesel và xăng, ô tô ăn một lần loại xăng này, đêm nay cũng đừng nghĩ chạy được bao xa nữa.

Nếu là mỗi chiếc xe của Thượng Phong không chạy nổi, việc cô động tay chân còn không tính quá rõ ràng. Nếu đến cả xe Bản Thốn cũng dừng lại ở nửa đường, đừng nói có thể chống đến cứ điểm quân sự, sợ là  nửa đường sẽ nổi lên xung đột.

Cô cong ngón tay lại gãi gãi tay lái, đang suy nghĩ làm sao ngăn cản Bản Thốn.

Phó Tầm nắm chặt bộ đàm, thấp giọng nói: “Ngoại trừ Thượng Phong, tất cả mọi người tận lực đừng xuống xe.”

Giọng của anh ép tới cực thấp, hư thực khó dò xét, trong bóng đêm hoàng hôn lạnh lẽo này, lúc bỗng nhiên vang lên, khiến gáy người ta ứa ra mồ hôi lạnh.

Bản Thốn cũng đã đẩy cửa xe ra, một chân còn chưa đạp xuống, nghe vậy, chỉ cảm thấy thảo nguyên tối tăm rậm rạp trước mắt tràn đầy ánh sáng màu lục của thú săn, đang dùng tư thế săn bắn, dần dần tới gần. Mặt đất trước mắt thành vách núi vực sâu, lưng anh ta mát lạnh, tranh thủ thời gian rụt người về đóng cửa xe.

Thậm chí cảm thấy đóng cửa xe còn chưa đủ để ngăn cản hàn ý trong Khả Khả Tây Lý, anh ta lại run rẩy khóa cửa xe, lúc này mới đánh bạo hỏi: “Sao vậy? Đất này chẳng lẽ cũng có tà dị?”

Phó Tầm không chút để ý cười cười, nói: “Chỉ là ngại nhiều người xuống xe, lãng phí thời gian.”

Bản Thốn: “…”

Dứt lời, Phó Tầm gác lại bộ đàm, mắt nhìn bản đồ.

Đưa đoàn dẫn đường là việc cực kì khô khan, không chỉ phải lặp đi lặp lại xác nhận tính khả thi của bản đồ, còn phải xác nhận tuyến đường trong bản đồ có an toàn hay không.

Khu không người còn nhiều, rất nhiều những vùng đất cằn sỏi đá chưa ai từng tiến vào, hiện đầy bụi gai cùng nguy hiểm.

Tính chuyên nghiệp của Khúc Nhất Huyền, trong toàn bộ đội xe không ai hơn được cô.

Này đây, ngay cả Phó Tầm cũng hiếm khi tham dự quyết định liên quan tới tuyến đường và doanh địa của cô và Bùi Vu Lượng.

Mục đích tối nay, Phó Tầm biết.

Thời gian thực tồn tại biến số, anh cũng biết.

So với Khúc Nhất Huyền nghĩ sâu tính kỹ lại chú ý cẩn thận, lúc anh đối mặt Bùi Vu Lượng, thiếu đi mấy phần băn khoăn: “Anh xác định đêm nay muốn hạ trại ở chỗ này?”

Bùi Vu Lượng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy, mở mắt ra, hỏi: “Nơi này thế nào?”

Phó Tầm ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu cùng Bùi Vu Lượng ở chỗ ngồi phía sau xa xa gặp nhau, anh nói: “Lúc đi bộ việt dã tôi đã từng tới đây, nơi này có một cứ điểm quân sự bỏ hoang. Gần cứ điểm này có một trạm bảo hộ, là trạm bảo hộ tự nhiên Tác Nam Đạt Kiệt, từ trên đài quan sát của trạm bảo hộ, có thể nhìn thấy ngọn núi làm công sự che chắn này.” (công sự ở đây có thể hiểu như bức tường thành tự nhiên làm rào chắn)

Bùi Vu Lượng không nói lời nào, tựa như đang châm chước thật giả trong lời nói của anh.

Ánh mắt Phó Tầm lui về phía sau, liếc mắt ngoài xe — Thượng Phong đang nhìn chung quanh, mơ hồ có tiếng huýt sáo bay vào trong xe, đứt quãng, nghe không rõ ràng.

Anh cong ngón tay khẽ gõ lên đài, hỏi: “Địa điểm này ai định?”

Bùi Vu Lượng quét mắt nhìn Khúc Nhất Huyền ở ghế lái, nói tiếp: “Tôi cùng tiểu Khúc gia cùng nhau thương lượng định ra.”

Hắn cùng Khúc Nhất Huyền mỗi đêm đều có thời gian gần nửa giờ “Hội đàm”, hoặc thương lượng định ra lộ tuyến, hoặc hắn đơn phương hỏi thăm nguy hiểm lúc đi đường cần lẩn tránh.

Ngày thường, nếu không chọc vào Khúc Nhất Huyền cũng sẽ cố ý gây chuyện tìm hắn gây phiền phức, tối hôm qua vẫn là khó được từng người trong lòng có quỷ đạt thành mục tiêu nhất trí, cơ hồ không cần phí quá nhiều lời xã giao, liền ăn ý lựa chọn cùng một địa điểm dự đoán.

Địa điểm dự đoán là điểm cuối cùng của tuyến đường cùng ngày. Chủ yếu dùng để tham khảo.

Xuyên qua khu không người, kiểu gì cũng sẽ gặp phải vấn đề dạng này, không có khả năng mỗi lần đi đường đều thuận buồm xuôi gió, có thể đảm bảo đúng lúc đúng chỗ vừa vặn đuổi tới địa điểm mục tiêu. Thông thường ngoại trừ điểm dự đoán cuối cùng còn sẽ chọn một điểm dự phòng, cũng chính là phương án dự bị.

Chỗ Khúc Nhất Huyền chọn dự phòng là một khe núi cách cứ điểm quân sự hơn mười cây số, không có giá trị gì.

Nghĩ đến cái này, hắn liếm liếm răng, có chút không có ý tốt: “Tối hôm qua lúc định ra tuyến đường, tiểu Khúc gia cũng không nói với tôi những thứ này.”

“Cô ấy không biết.” Thanh âm Phó Tầm đặt trong cổ họng ép quá lâu, mở miệng thường có chút trầm thấp: “Tôi từng làm tình nguyện viên ở trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt, chỉ có tôi biết.”

Khúc Nhất Huyền nâng mắt nhìn anh, cặp mắt kia đen bóng, giống khảm ánh sao, có chút tỏa sáng.

Phó Tầm biết cô đang suy nghĩ gì.

Chuyện này đêm nay là lần đầu tiên anh nói, trước lúc này, anh chưa từng nói cho Khúc Nhất Huyền.

Khúc Nhất Huyền phản ứng khiến Bùi Vu Lượng phát giác manh mối, hắn ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lên: “Cứ điểm quân sự này là không thể đi?”

“Chưa hẳn.” Phó Tầm nghiêng mặt qua, nhìn về phía Bùi Vu Lượng: “Phòng quan sát cũng không phải là hai mươi tư giờ có người phòng thủ, kính viễn vọng cùng giám sát cũng chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi. Khi cắm trại dã ngoại, ở cứ điểm quân sự sẽ an toàn hơn nhiều, nơi đó bị phong tỏa sau chiến tranh, vẫn luôn ở vào trạng thái bị cách ly với bên ngoài, sẽ không có ai đi qua.”

Bùi Vu Lượng trầm mặc. Hiển nhiên, những lời này của Phó Tầm đã làm nhiễu loạn phán đoán của hắn.

Tình cảnh của hắn cùng Khúc Nhất Huyền trước mắt có cùng vị trí, đồng thời có thêm một biến số.

Biến số của Khúc Nhất Huyền là Bành Thâm, cô không chắc Bành Thâm đến cùng hiểu biết bao nhiêu, lại đạt thành loại trình độ giao dịch nào với Bùi Vu Lượng.

Mà biến số của Bùi Vu Lượng là Phó Tầm, Phó Tầm sẽ không nói dối, cho nên phân lượng câu nói của anh, có thể nghĩ.

Ngay lúc Bùi Vu Lượng đắn đo không ngừng, thanh âm Thượng Phong từ trong bộ đàm đúng lúc cắt ngang: “Tiểu Khúc gia, tôi thêm xăng xong rồi, có thể tiếp tục lên đường.”

Khúc Nhất Huyền không nhúc nhích.

Cô quay đầu, không nói một lời nhìn về phía Bùi Vu Lượng, chờ hắn quyết định.

Sau hồi lâu trầm mặc, dù là lão Tổng cũng phát giác tình thế không đúng, phái Bản Thốn đến xem tình huống.

Sau khi đuổi Bản Thốn đi, Bùi Vu Lượng hỏi: “Tiểu Khúc gia biết cứ điểm quân sự kia sao?”

“Biết.” Khúc Nhất Huyền mắt nhìn Phó Tầm, nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của anh, ăn ý đánh phối hợp nói: “Tôi biết nơi này hay là bởi vì đội trưởng Bành…” Cô dừng lại, xoay mặt nhìn Bùi Vu Lượng: “Nói rất dài dòng, anh nhất định phải nghe bây giờ?”

Bùi Vu Lượng sau khi cùng cô đối mặt vài giây, nói: “Tiểu Khúc gia chẳng lẽ còn có cái gì không tiện nói?”

“Là rất không tiện.” Khúc Nhất Huyền khởi động động cơ, tiếp tục lên đường: “Cái này muốn nói về Giang Nguyên.”

Quả nhiên.

Cô nhắc đến Giang Nguyên, Giang Doãn liền giống như phản xạ có điều kiện, nhìn sang.

Khúc Nhất Huyền cười cười, nói: “Đêm Giang Nguyên mất tích, tôi đã gọi điện thoại cho trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt cầu viện, nhưng sau đó cũng không nhận được viện trợ của trạm bảo hộ. Sau khi tôi quyết định lưu lại tây bắc, đã nhờ đội trưởng Bành giúp tôi điều tra nhóm người tình nguyện ở lại trực đêm đó. Đội trưởng Bành coi trọng tôi, việc này không mượn tay người khác, lúc ấy đội cứu viện vừa thành lập không lâu, trong đội có nhiều việc, anh ta thường xuyên đi tới đi lui giữa Khả Khả Tây Lý và Cách Nhĩ Mộc, trên đường ngẫu nhiên gặp được cứ điểm quân sự bỏ hoang này, từng trở về nói với tôi.”

Cô nửa thật nửa giả biên soạn, độ tin cậy không có mười phần cũng có bảy phần.

Bùi Vu Lượng hẳn là tin, biểu lộ có chút biến hóa vi diệu: “Chỉ ba người biết cứ điểm quân sự này?”

Khúc Nhất Huyền hừ cười một tiếng, hỏi lại: “Cứ điểm quân sự dù là bỏ phế cũng là cứ điểm quân sự, ai không rảnh đi dây vào nó chứ. Ông chủ Bùi, nếu anh sợ hãi, chúng ta liền đổi địa điểm. Cùng lắm thì đêm nay đi thêm một đoạn đường, trực tiếp vòng qua cứ điểm quân sự đi tới địa điểm khác. Chỉ là sương mù này…”

Cô hướng ngoài cửa sổ xe liếc mắt, ra hiệu chính Bùi Vu Lượng đi xem.

Sắc trời càng sâu, sương mù càng dày đặc.

Mới đầu vẫn chỉ là cuối đường chân trời có một tầng sương mù, che đậy ánh sáng, giống đèn lồng lúc đêm khuya, vầng sáng mông lung lại mơ hồ. Thời gian dần trôi qua, sương mù dày một mảnh, nhạt một mảnh, giống như sương trắng tinh mịm tràn từ trong núi ra, tầng tầng lớp lớp.

Khúc Nhất Huyền nhìn thoáng qua, thu tầm mắt lại: “Sương mù lớn như thế, đêm nay không biết còn có thể đi bao xa.”

Nói dối quá nhiều dễ quá đà, cô dừng câu chuyện, chuyên tâm lái xe. Chỉ tính toán trong lòng, xe kia của Thượng Phong, còn có thể chống chịu bao lâu.

** ** ** **

Sau khi tiến vào phạm vi ngọn núi của cứ điểm quân sự, Khúc Nhất Huyền lưu tâm nhìn vùng bỏ hoang một chút.

Cố Yếm nói người đã mai phục tốt, ngoại trừ trong cứ điểm quân sự có người trong đội của anh ta cung cấp cho cô, bên ngoài cứ điểm quân sự cũng có mai phục, để phòng bên trong không bắt được người, bên ngoài cũng có thể thu lưới.

Cô không tham dự cụ thể chỉ huy cùng bố trí, cũng không biết hậu viện (quân hỗ trợ đằng sau) cụ thể bố trí ở vị trí nào, đoạn đường này đi lúc ban đêm liền vô cùng cẩn thận.

Xa xa, đã có thể nhìn thấy cửa sắt lớn che đậy dưới ngọn núi, hàng rào sắt dãi nắng dầm mưa lại thiếu tu sửa lâu năm, từ xa nhìn lại giống ống thép mục nát màu đồng đen,  từng cột đứng lặng im.

Tấm biển chữ trên đỉnh không biết là bị hủy đi hay là thời gian quá lâu biến mất, trống rỗng đến chỉ còn lại một cái khung sắt.

Khúc Nhất Huyền chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy khắp người sinh lạnh.

Bốn phía quá yên tĩnh, tiếng động cơ lộ ra có vẻ đặc biệt đột ngột.

Khúc Nhất Huyền ngừng xe, không tắt máy, chân hạ xuống phanh, tùy thời có thể cất bước.

Cô giữ tay lái, quay người nhìn Bùi Vu Lượng, hỏi: “Tối nay tính toán thế nào, nếu ở lại thì để Thượng Phong đi qua mở cửa, cho xe tiến vào đi. Không ở đây thì chúng ta đi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Bùi Vu Lượng còn chưa kịp trả lời.

Giang Doãn không biết nhìn thấy cái gì, mặt hướng Khúc Nhất Huyền, mắt lộ ra hoảng sợ, cơ hồ là cùng thời điểm Khúc Nhất Huyền phát giác không đúng, cô ta nghẹn ngào gào lên, cả người cuộn thành một đoàn, hoảng sợ chỉ về vị trí phía sau lưng cô: “Ngoài cửa sổ có người.”

Khúc Nhất Huyền lần theo hướng ngón tay cô ta quay đầu.

Ngoài cửa sổ xe, trong vùng bỏ hoang tối đen mênh mông.

Có một đám bóng đen dày nặng chồng lên trên cửa sổ xe, hơi rung nhẹ một chút.

Khúc Nhất Huyền còn chưa thấy rõ, bóng đen kia nhoáng một cái, lại một chút không thấy đâu nữa.

Giang Doãn hoảng sợ đến cơ hồ nghẹn ngào: “Hắn ngồi xuống, ngồi xổm xuống…”

Cô ta vừa dứt lời, bóng đen kia lại xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe, lần này gần thêm chút, cặp mắt u xanh kia vẻn vẹn cách cửa sổ xe, cơ hồ dán vào trước mắt Khúc Nhất Huyền.
* Tác giả có lời muốn nói: Bốn chữ “Ngoài cửa sổ có người”, khiến chính tôi bị dọa…

Editor: Edit lúc nửa đêm cũng làm tớ bị dọa không dám nhìn ra sau lưng vì sau lưng chính là cửa sổ T.T

Riêu: Tôi beta lúc chưa nửa đêm mà cũng sợ hú vía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp