Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 196: Thuyết Phục


...

trướctiếp

Dương Tuấn Vũ tiếp tục:

- Trong buổi tọa đàm đó em yêu cầu mọi người phải nêu bật được tác hại của việc đi học thêm.

- Khoan đã, không đi học thêm thì thi đại học kiểu gì? Nêu tác hại thì ai dám đi học thêm nữa, không phải cả trường sẽ không thi nổi hay sao? Tôi rất không đồng ý với quan điểm này.

Đổng Văn Vinh quyết liệt phản đối.

Dương Tuấn Vũ cũng chẳng quan tâm tên hề này lắm, tuy vậy hắn vẫn trở lời:

- Tất nhiên em sẽ có cách để mọi người không cần đi học thêm mà vẫn thi được tốt.

- Cậu nói như vậy là quá viển vông rồi. Cậu học xuất sắc tôi công nhận, nhưng không phải bạn học nào cũng được như vậy. Còn rất nhiều bạn học kém nếu không đi học thêm để bù kiến thức vào thì chỉ sợ thi tốt nghiệp còn không qua chứ nói gì đến thi đại học. Mà đến lúc đó cậu thì đỗ cao, còn các bạn làm theo thì trượt cả lũ tôi không lạ gì. Lúc đó mọi việc nhỡ rồi ai làm được gì cậu?

Lần này Đổng Văn Vinh nói, mọi người cũng không thích hắn nhưng không thể phủ nhận hắn nói rất hợp lý. Phương pháp quái vật của Dương Tuấn Vũ chưa chắc các bạn học sẽ theo được a.

Dương Tuấn Vũ vẫn từ tốn:

- Em biết mọi người đều nghĩ không học thêm thì chẳng làm được cái gì. Nhưng mọi người có thấy em đi học thêm không? Mà trước đó bảng điểm đầu lớp 10 và các năm học cấp hai của em, các thầy cô cũng thấy rất bết bát đúng không? Chứng tỏ em cũng chẳng phải thiên tài gì, mà là có cách học đúng đắn. Mọi người chưa thử sao có thể nói nó không thiết thực?

Mọi người nghe hắn nói rồi nghĩ lại cũng thấy sửng sốt. Đúng thế, Dương Tuấn Vũ cũng đâu phải là thiên tài từ đầu đâu, rõ ràng là em ấy đã có phương pháp học hợp lý. Ai cũng dâng lên niềm tin với cái phương pháp này.

Đổng Văn Vinh thấy hắn tự lôi bản thân ra làm dẫn chứng thì cũng á khẩu. Hắn cố gắng nghĩ nhưng cũng vô kế ngăn cản.

Dương Tuấn Vũ thấy mọi người đã có được hi vọng rồi, hắn gật đầu nói:

- Em cũng không muốn giữ nó làm của riêng, có rất nhiều người cần nó, nên em sẽ chia sẻ cho mọi người.

Chưa hết, theo quan điểm của em, kỳ thi vào đại học này chỉ đánh giá được phần nào đó thành công sau này của một nhóm người thôi, còn lại rất nhiều người sẽ có lối đi khác so với chuyên ngành mình học ở đại học. Việc chọn lựa chuyên ngành mà mình phù hợp là rất quan trọng.

Em nghĩ chủ đề này các thầy cô ở đây đều nên tham gia góp ý cho các bạn trong việc chọn trường, chọn nghề, điều này còn đáng quý hơn rất nhiều so với việc cắm đầu thi đỗ nhưng vào trường mình không thích, sau đó lại bỏ, hoặc sau này ra xã hội lại quay đi tìm việc trái ngành nghề thì sẽ rất khổ.

Giang Mẫn nói:

- Cô rất đồng ý với quan điểm của em. Nhưng mà các thầy cô cũng chỉ nêu được vài quan điểm cho em nào thi sư phạm thôi, các ngành khác có lẽ cần thêm những người có chuyên môn thì tốt hơn.

Dương Tuấn Vũ nghe Giang Mẫn nói thì mắt sáng lóe lên, hắn vỗ trán nói:

- Em quên mất. Mọi người yên tâm, em sẽ phụ trách việc này, đảm bảo sẽ có người thật việc thật.

Dương Tuấn Vũ chính là nghĩ đến những cấp dưới của mình: Lê Khôi- marketing -giao thông, Trần Bằng – công nghệ thông tin, Vân Tú – quản lý tài chính, Lâm Băng- quản lý nhân sự và kế hoạch tổng hợp, Tùng Khôi Kỳ - có bằng đại học xuất sắc nhưng ra trường lận đận đến nỗi phải làm công nhân xách vữa công trường,.. tất cả đều có bài học quý giá. À còn Đông Nghi-Du lịch khách sạn, Vũ Tuấn Phong bác sĩ xuất sắc, từng làm đến tiến sĩ tại đại học Y khoa Harvard…

Càng nghĩ Dương Tuấn Vũ lại thấy nhiều nhân tài, hắn cười vui vẻ.

Giang Mẫn thấy hắn cười như thế thì nghĩ đến người “anh họ” làm ở Thịnh Thế, không biết cụ thể

là ai nhưng có vẻ được làm chức không nhỏ, cô hỏi:

- Em định nhờ cậu anh họ làm ở Thịnh Thế, người đã giúp trường ta nhận được gói tài trợ đó à?

Chu Bình cũng các thầy cô khác cũng ngớ ra, sau đó mắt sáng lên hỏi gấp:

- Thật vậy? Ài. Em cũng thật là, lần trước thầy đã nói mỏi miệng mà em cũng không hẹn được cậu ấy đến để mọi người cảm ơn. Lần này cố gắng mời anh ta đến nhé.

Dương Tuấn Vũ gật đầu:

- Vâng. Lần này nhất định em sẽ mời được anh ấy, ừm, còn phải bảo anh ấy mời cả đồng nghiệp đến nữa. Em nghĩ Thịnh Thế rất có uy tín và sức ảnh hưởng đến các bạn học trong trường.

- Không chỉ các bạn học thôi đâu, cả tỉnh Vĩnh Hà này ai mà không biết Thịnh Thế làm việc rất giữ chữ tín và luôn làm mọi người hài lòng chứ.

- Đúng thế. Không biết anh trai em đã có bạn gái chưa. Thầy có đứa em gái vừa học đại học ra trường, rất ngoan hiền, xinh xắn, khéo léo mà lại chưa có người yêu. Nếu có cơ hội…

Chu Bình vừa nói đến đó thì Dương Tuấn Vũ vội ngắt lời:

- Anh họ em đã có vợ rồi, cô ấy cũng sắp sinh em bé rồi ạ.

- Ài. Tiếc thế.

Mọi người nghe hiệu trưởng Chu thở dài thì ai cũng che miệng cười tủm tỉm.

Dương Tuấn Vũ tiếp tục nói:

- Về việc thứ hai là đề xuất của em về việc thay đổi khung chương trình giảng dạy. Việc này em sẽ có văn bản kế hoạch cụ thể. Sáng mai em sẽ gửi cô Giang Mẫn để mọi người nhận xét. Bây giờ em cũng xin phép lên lớp, ừm, cô Triệu Mạn Ngọc, có phải cô cũng có tiết ở lớp 12A không ạ? Hình như muộn 15 phút rồi cô ơi.

Hắn cười nói.

Triệu Mạn Ngọc bây giờ mới nhớ ra, cô mắng:

- Nhóc con, nói hay đấy, được rồi, cùng cô lên lớp đi.

Mọi người đều vội tản ra đến lớp khác. Chỉ có muộn 15 phút mà ở các lớp đã sắp loạn lên rồi.



Dương Tuấn Vũ sau khi về nhà, hắn bắt đầu lên khung chương trình giảng dạy. Phải nói là hắn ngồi soạn giáo án cho tất cả các môn học mới đúng. Tất nhiên là mình hắn còn lâu mới xong, nhưng mà có siêu trí tuệ nhân tạo-Triệu Cơ ở đây thì mọi chuyện đã trở thành đơn giản hơn nhiều.

Các bài học đều được hắn viết rất dễ hiểu, dễ nhớ và có cả hình vẽ minh họa trong slide powerpoint. Sau đó mỗi bài là các câu hỏi lượng giá cơ bản nhất, cũng đi kèm luôn cả một file Word ghi đáp án cùng cách giải thích chi tiết.

Làm xong tất cả công việc cũng đã đến 2 giờ sáng, đôi tay được luyện tập bền bỉ cũng đã mỏi nhừ, hắn nằm vật ra giường ngủ lúc nào không hay.

Đến sáng hôm sau đi học Dương Tuấn Vũ nộp lên cho Giang Mẫn hệ thống bài giảng trên lớp và hệ thống tài liệu ôn thi thì cô đã cạn lời, không còn gì để nói. Đây có lẽ chính là kho tài nguyên quan trọng nhất của trường Vĩnh Hà Nhất từ nay về sau mất.

Các thầy cô sau khi nhận được tài liệu môn của mình thì cũng phải nhìn Dương Tuấn Vũ bằng con mắt khác. Đây không đơn thuần là một học sinh cấp ba nữa, mà có thể nói kiến thức tổng hợp của hắn hơn đứt các thầy cô ở đây cũng không nói quá. Vì để hiểu được tất cả các kiến thức đã là không đơn giản, huống chi đây còn là tài liệu tổng hợp, phân tích và tóm tắt kiến thức của các môn. Dù cho là tài liệu ôn thi tốt nghiệp hay là ôn thi đại học thì chừng này là quá đủ rồi.

Sau khi xem những tài liệu này xong, mỗi thầy cô giáo ở trường Vĩnh Hà Nhất đã có thêm những cái nhìn mới, phương pháp mới cho sự nghiệp giảng dạy của mình. Đến hiện nay thì họ đã hiểu vì sao Dương Tuấn Vũ luôn đạt điểm rất cao trong mọi kỳ thi, mọi môn thi rồi.

Đã chuẩn bị khá ổn thỏa rồi, mọi người đều thống nhất thứ bảy tuần sau sẽ tổ chức buổi tọa đàm này. Triệu Mạn Ngọc cũng đã liên hệ và mời được 5 học trò cũ hiện đang là sinh viên của các trường đại học hàng đầu cả nước. Dương Tuấn Vũ cũng nhất trí, người của hắn rất dễ điều động, ai bảo hắn là ông chủ của họ chứ? Nên thời gian không thành vấn đề.

Các thầy cô giáo chủ nhiệm các lớp cũng thông báo đến các em học sinh lớp 12, và họ cũng muốn mở rộng tầm nhìn hơn, vì vậy cũng mời cả các em lớp 11, lớp 10 tham gia.



Chương trình MasterChef cũng đang được diễn ra ở khu vực phía Nam, trước đó, ở khu vực miền Bắc và miền Trung cũng đã hoàn tất vòng sơ khảo, số thí sinh lọt vào vòng tiếp theo là khoảng 5000 người.

Khi khu vực phía Nam tiến hành thi đấu thì chương trình MasterChef cũng chính thức được phát sóng vào khung giờ vàng 20h-22h30 tối chủ nhật.

Và hiện tại Dương Tuấn Vũ vừa ngồi ăn hoa quả tráng miệng, vừa cùng cả nhà xem chương trình. Ai cũng chẳng hiểu vì sao hắn không đi làm việc mà lại có thời gian rảnh rỗi ngồi đây xem TV.

Khi mọi người thấy hắn chuyển sang kênh VTV3 thì cũng xem. Mẹ Lan nói:

- Chương trình Đồ Rê Mí của mấy đứa trẻ tuần trước đã là chung kết rồi. Nhỏ Thanh Trúc đã giành được quán quân rồi. Bé như cái kẹo mà hát hay ghê.

Mai Tuyết Yên có vẻ cũng rất thích chương trình ca hát này, cô gật đầu cười vui vẻ nói:

- Đúng vậy, cả nhà mình cũng nhắn tin bình chọn cho Thanh Trúc đấy. Vừa xinh xắn, lại đáng yêu. Mà không biết tuần này có chương trình gì nhỉ?

- MasterChef Việt Nam.

Dương Tuấn Vũ mắt vẫn nhìn lên màn hình, miệng nói ra đáp án.

Mai Tuyết Yên ngạc nhiên:

- Từ khi nào anh quan tâm đến chương trình ti vi vậy?

- À. Thì cái này là do anh lên kế hoạch mà. Phải xem để biết họ tiêu tiền của anh ra sao.

Cả nhà đều trợn mắt, họ chưa kịp nói thì trên ti vi phần dưới góc màn hình bên phải đã hiện lên biểu tượng của công ty Thịnh Thế. Chứng tỏ hắn không có nói xạo, Thịnh Thế chính là nhà tài trợ chương trình này.

Mai Tuyết Yên nghiêng nghiêng đầu, sau đó búng tay “tách” một cái cười nói:

- Anh định tìm đầu bếp cho chuỗi nhà hàng Tuyết Yên hả? Em thấy kinh doanh hiện tại vẫn đông khách mà?

Mẹ Lan cũng gật gù mắng:

- Có tiền không làm việc khác lại bày đặt tổ chức chương trình? Đầu bếp của nhà hàng Tuyết Yên mẹ đâu có thấy thiếu mà con phải tổ chức lớn như vậy?

Dương Tuấn Vũ cười khổ, hắn giải thích:

- Con cũng không có rảnh đâu mà lãng phí tiền, mẹ không thấy chúng ta tuy đã rất nổi tiếng ở trong tỉnh Vĩnh Hà này, nhưng mà thương hiệu vẫn còn kém xa mấy nhà hàng ở Hà Đô và các tỉnh khác không? Mà muốn thương hiệu tốt lên thì cần phải có một bếp trưởng tài năng, một người có thể giúp chúng ta giành được các giải thưởng ẩm thực của Việt Nam, và sau này là giải thưởng cao

nhất của giới ẩm thực quốc tế - Michelin.

- Con cứ muốn nổi tiếng thế giới làm gì? Tiền tiêu giờ còn chưa đủ sao?

- Cha nói thế là chưa nghĩ thấu đáo rồi. Nếu con là người có thể thì sao lại không làm? Làm để cho người người nhà nhà đều biết đến cái tên Tuyết Yên, nó cũng rất có lợi cho con đường nổi tiếng của em gái con sau này. Chưa hết, cha nghĩ sao khi có một thương hiệu của Việt Nam được cả thế giới khen ngợi, yêu quý? Khi đó không phải đất nước mình sẽ tốt hơn sao?

Mai Tuyết Yên thấy anh trai nói vậy thì phì cười, cô cũng khuyên nhủ cha mẹ:

- Anh có là người làm việc lớn, cha mẹ cũng biết tính của anh ấy rồi mà. Nếu chịu ngồi yên thì đã không có những thành công như bây giờ. Khi con người đã vượt qua khỏi lo lắng về nhu cầu cơ bản đủ ăn đủ mặc thì sẽ nghĩ đến làm giàu và cống hiến cho đất nước, cống hiến cho nhân loại mà. Mọi thứ con nghĩ cứ ủng hộ anh ấy là được.

Mẹ Lan cũng rất tự hào về đứa con này, tuy bà hiểu sự lo lắng của chồng nhưng con càng lớn, càng bay xa, bay cao là tốt. Ai không muốn con mình được mọi người biết đến và yêu quý chứ?

Cả nhà cũng không tranh luận nữa vì chương trình đã đến hồi bắt đầu rồi, ai cũng muốn xem cái chương trình này là như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp