Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 145


...

trướctiếp

Khương Thục Đồng ra mở cửa, vừa mới mở cửa ra, cả người Từ Mậu Thận suýt đổ nhào trước mặt Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng liền đỡ lấy anh, dìu anh lên ghế sô pha, cô vội vã đi pha mật ong giải rượu.

Từ Mậu Thận uống vài ngụm, liền đặt xuống, Khương Thục Đồng vừa định tránh sang một bên, Từ Mậu Thận liền nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đè xuống sô pha, bắt đầu hôn từ cổ của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng bị dọa một phen, ban đầu đồng ý đến đây ở chẳng qua tại vì Từ Mậu Thận dường như là người trời sinh không có...., không cần phụ nữ cũng có thể sống tốt, dù là gửi cho Cố Minh Thành tấm ảnh khỏa thân đó, cũng là Bạch Mi tự làm ra, làm xong không đưa Từ Mậu Thận xem, Khương Thục Đồng cũng không nhìn thấy thành phẩm cuối cùng.

Chỉ có Bạch Mi và Cố Minh Thành hai người này, từng phát sinh quan hệ thân mật nhất với đương sự, hai người họ nhìn thấy, không sao.

Bạch Mi vì là vợ trước của Từ Mậu Thận, những thứ nên nhìn sớm đã nhìn qua rồi, Cố Minh Thành cũng vậy.

Chỉ là không ngờ, Từ Mậu Thận hôm nay lại có hành động như vậy với cô.

Khương Thục Đồng mặc kệ anh có say hay không, dùng sức đẩy anh ra, chạy nhanh lên lầu.

Từ Mậu Thận ở dưới lầu hét lên, “Thục Đồng, Thục Đồng..”

Khương Thục Đồng “đùng” một cái đóng sập cửa lại, lúc ngồi trên giường toàn thân vẫn còn run lẩy bẩy, tiếp đó lấy tay che mặt, bật khóc không thành tiếng.

Từ Mậu Thận trong mắt cô, như thầy như bạn, nhưng cô đã quên, anh cũng là một người đàn ông bình thường, đồng thời anh cũng đã rất lâu không cùng phụ nữ...

Khương Thục Đồng nghĩ, mình không thể sống ở nhà anh nữa rồi, nên dọn đến nhà xưởng.

Tiếp đó, cô nghe nhà vệ sinh dưới lầu phát ra tiếng nôn ói, xã nước.

Từ Mậu Thận trước nay điềm tĩnh mà kiềm chế, sao lại uống thành ra như vậy?

Có điều, nghe thấy âm thanh này, Khương Thục Đồng cũng không ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, cô liền đơn giản thu dọn đồ của bản thân, chuẩn bị dọn đến nhà xưởng sống.

Trước khi đi, đem đồng hồ mua cho Từ Mậu Thận đặt lên bàn, thiết nghĩ anh ra khỏi nhà có thế nhìn thấy được.

Cứ như thế ở nhà xưởng mấy ngày.

Những ngày này, Từ Mậu Thận không liên lạc với cô, có lẽ biết trong lòng Khương Thục Đồng có khúc mắc, anh cũng rất hối hận, muốn để Khương Thục Đồng bình tĩnh lại.

Hôm đó Khương Thục Đồng đang ở phòng làm việc cặm cụi vẽ, Từ Mậu Thận bước vào.

Mà Khương Thục Đồng vừa nhìn đã thấy, tay anh đang đeo chiếc đồng hồ đó, mặt đồng hồ lớn, rất rõ ràng, lại là vào mùa xuân, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo vén lên, cho nên, càng dễ dàng nhìn thấy hơn.

Chắc là đến xin lỗi Khương Thục Đồng.

“Thục Đồng xin lỗi!” dáng vẻ của Từ Mậu Thận vô cùng phiền muộn, hối hận, “Anh uống say rồi, làm những chuyện chỉ có súc sinh mới có thể làm ra!”

Khương Thục Đồng không nói gì, vẫn cúi đầu vẽ

Từ Mậu Thận mang dáng vẻ phạm lỗi, đứng một bên.

Mặc dù lúc trước đã nghĩ rất rõ ràng rồi, giữ khoảng cách với Khương Thục Đồng, tuyệt đối không vượt qua ranh giới, nhưng đó là lúc lý trí, anh uống rượu vào, vô cùng không lý trí.

Vừa lúc đó, xe Cố Minh Thành dừng trong xưởng của Khương Thục Đồng, anh là đến để nhận lại năm mươi người công nhân kia.

Thật ra, chuyện này, anh vốn chỉ cần đơn phương liên lạc với Từ Mậu Thận là được rồi.

Mục đích của anh, ai biết, ma xui quỷ khiến.

Cửa phòng thiết kế của Khương Thục Đồng là cửa kính, bên ngoài vừa nhìn vào là thấy được tình hình bên trong.

Vẫn chưa vào cửa, liền nhìn thấy Khương Thục Đồng nhăn nhó mặt mày, cúi đầu vẽ, Từ Mậu Thận đứng bên cạnh cô, mặt hối lỗi

Ây, tình cảnh này.

Không hiểu tại sao làm trong lòng Cố Minh Thành hơi ghen tỵ.

Anh gõ cửa.

Khương Thục Đồng đầu cũng không ngẩng lên, nói một câu, “Vào đi”.

Cô tưởng rằng công nhân trong xưởng.

“Hai vợ chồng giận nhau à?” Cố Minh Thành ngồi xuống ghế, giọng sặc mùi châm biếm.

Từ Mậu Thận là người như thế nào, anh biết, từ khi nào thái độ lại như một đứa trẻ cầu xin sự tha thứ của một người phụ nữ?

Loại quan hệ này, nhìn có vẻ xa cách, nhưng lại rất thân mật.

Khương Thục Đồng nghe thấy lại là giọng nói của Cố Minh Thành, trong lòng thoáng ngạc nhiên, tay hơi dùng lực, liền gãy mất viên phấn.

Cô thong thả từ bên cạnh lấy một viên phấn khác, tuy trong lòng dậy sóng, nhưng cô tuyệt nhiên vẫn bình thản nói, “Cố tổng đến rồi?”

Cố tổng đến rồi?

Bốn chữ này

Không chút tình cảm nam nữ.

Chuyện tình yêu chấn động lòng người, đau đớn thấu xương, ly hôn, bỏ nhà ra đi sớm đã là chuyện đã qua rồi.

Có lẽ cô đã quên rồi, ít nhất sẽ không nhắc lại nữa.

Ở trước mặt cô, cái người đang gục mặt xin lỗi kia, đã trở thành một loại so sánh.

Cố ấy nói rất thản nhiên, nhẹ nhàng.

Cố Minh Thành thuận tay lấy từ trong túi áo một điếu thuốc, châm lửa hút, rõ ràng biết nghe chuyện riêng của vợ chồng người khác là không hợp lẽ, nhưng anh muốn nghe, anh cứ muốn nghe!.

Nhìn thấy trên tay Từ Mậu Thận đeo một chiếc đồng hồ, anh biết Từ Mậu Thận trước giờ không có thói quen đeo đồng hồ.

Cố Minh Thành hút một hơi sâu, phà khói, người bình thường vào lúc này, là lúc phiền muộn đặc biệt nhiều.

Khương Thục Đồng trước giờ không hút thuốc, không biết.

Vả lại, văn phòng làm việc của cô cũng không có người hút thuốc, đây là nơi cấm hút thuốc, vốn đã rất nhạy cảm, không nhịn được liền hắt hơi một cái.

Cố Minh Thành liền chau mày, trái lại càng hút nhiều hơn.

Anh mang trong lòng tâm lý phục thù, cô bây giờ, hình như đã thích ứng với hoàn cảnh không có người hút thuốc rồi.

“Người trước nay không mang đồng hồ, lại đeo một chiếc đồng hồ Omega?” Cố Minh Thành tán gẫu, vẫn mang theo một chút giọng châm biếm.

“Cố tổng quả nhiên rất sành các nhãn hiệu, cách một khoảng cách xa như vậy, lại có thể nhìn ra là Omega!” Từ Mậu Thận vẫn đứng đó, Khương Thục Đồng không nói chuyện với anh, cũng cảm thấy rất ngượng.

“Tôi đối với đặc tính của mỗi nhãn hiệu, đều rất nhạy cảm!” Cố Minh Thành bề ngoài giống như đáp lại câu nói của Từ Mậu Thận

Nhưng Khương Thục Đồng lại cảm thấy, anh ấy là nhắm vào mình.

Bộ trang phục cô thiết kế cho Lâm Mỹ Tố, nhãn hiệu anh nhìn ra là của mình rồi sao? Xử lý thế nào rồi?

Khương Thục Đồng ngây người một lát, hỏi Cố Minh Thành đến có việc gì?

Cố Minh Thành nói ra mục đích đến, Khương Thục Đồng nói đây là chuyện của hai người, tôi còn có việc, đi trước một bước!

Liền bỏ đi!

Cô đến xưởng, đi một vòng trong xưởng, lấy một bộ quần áo trở về phòng làm việc.

Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận đã bàn bạc xong chuyện làm sao đem những người này trả về công ty Cố Minh Thành.

Chuyện này, rất lâu trước đây, vì Khương Thục Đồng nhắc đến, Cố Minh Thành luôn để trong lòng.

Cô không đồng ý anh sa thải nhiều người như vậy.

Khương Thục Đồng quay lưng lại, đem bộ quần áo ước lượng lên người người mẫu.

“Y phục người phụ nữ của tôi, là em thiết kế?” sau lưng, giọng Cố Minh Thành khoan thai truyền đến.

Đau đớn cõi lòng, Khương Thục Đồng lúc đó là quả thật cảm thấy đau đớn.

Phụ nữ của anh?

Anh trước đây chưa từng nói Khương Thục Đồng là người phụ nữ của anh!

May mà Khương Thục Đồng đang quay lưng, tất cả mọi biểu cảm trên mặt đều giấu kín trước mặt anh.

“Ừm, phải” Khương Thục Đồng trả lời chỉ hai chữ, đi đến trước mặt người mẫu, lúng ta lúng túng đem bộ trang phục trước đó thay ra.

“Sau này, đừng thiết kế quần áo cho cô ấy” Cố Minh Thành ra lệnh.

Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành tại sao lại nói câu này, chỉ đáp lại một câu, “Được, tôi vốn dĩ cũng không muốn thiết kế.”

Đang nói thì điện thoại Khương Thục Đồng đột nhiên reo lên, Khương Thục Đồng nghe máy, cả người liền cảm thấy choáng váng, trong lòng khó chịu, nói là Khương Lịch Niên xuất huyết não, nhập viện rồi.

Đối với Khương Lịch Niên mà nói cũng không có tình cảm gì, nhưng chung quy cùng chung sống với nhau hai mươi mấy năm, cô gọi ông là “ba” hai mươi mấy năm rồi.

Nghe xong điện thoại, Khương Thục Đồng ngây người, nói một câu, “Ba em nhập viện rồi, xuất huyết não.”

“Chuyện lúc nào vậy?” Từ Mậu Thận liền vội vàng hỏi.

Khương Thục Đồng chân mềm nhũn, không nói nên lời, bất luận thế nào, Khương Lịch Niên là người thân duy nhất của cô.

Cố Minh Thành vùi tắt mẩu thuốc lá, “Đi thôi, tôi đưa hai người đến bệnh viện.”

Trên đường đi, Từ Mậu Thận luôn ở sau xe an ủi Khương Thục Đồng.

Cố Minh Thành từ kính chiếu hậu phía trước thờ ơ quan sát.

Khương Thục Đồng luôn cảm thấy không thể thở được, nhưng cũng không rơi nước mắt, đột nhiên cảm thấy đời người vô thường, rất kì lạ.

Đến bệnh viện, Khương Thục Đồng chạy vào phòng bệnh của Khương Lịch Niên, vừa lúc Khương Lịch Niên cần làm phẩu thuật, ông nắm lấy tay Khương Thục Đồng nói, “Con không phải..con không phải”

Vẫn chưa nói xong, bác sĩ đã úp mặt nạ dưỡng khí vào miệng Khương Lịch Niên.

Khương Thục Đồng cũng không để ý ba định nói gì, liền ra ngoài đợi.

Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành đều đợi ngoài cửa.

Từ Mậu Thận nhìn thấy dáng vẻ của Khương Thục Đồng rất lo lắng, mặt Cố Minh Thành không biểu cảm.

Khương Thục Đồng muốn ngồi xuống chiếc ghế kế bên, tay vừa đặt ở tay vịn, liền như bị điện giật bỏ ra, cô nghiêng đầu nhìn, mới thấy tay Cố Minh Thành đặt trên tay vịn của ghế, nhắm mắt thư giãn, cô lúc nãy không chú ý chạm phải anh.

Khương Thục Đồng không làm phiền anh nữa.

“Bây giờ buổi tối ngủ thế nào?” Cố Minh Thành dường như lười biếng hỏi một câu.

Khương Thục Đồng ngẩng đầu nhìn Từ Mậu Thận một cái, anh đang đứng ở cửa sổ, nhưng lời nói của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, anh chắc chắn có thể nghe thấy.

Khương Thục Đồng cảm thấy, Cố Minh Thành dường như đang trả thù cô.

Thủ đoạn trả thù của anh, cô vẫn luôn biết, để Lục Chi Khiêm từ trên lầu rơi xuống, ngã chết, để Khương Vũ Vi bị cưỡng hiếp.

Lúc đó Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành là: may mà em không đứng về phía đối lập anh.

Lúc đó cũng tưởng là dù đời này không thể làm người tình của anh, cũng tuyệt đối sẽ không là kẻ thù của anh.

Nhưng mà đời người khó đoán.

Cô cuối cùng vẫn đứng ở vị trí bị anh trả thù.

Lúc trước Khương Thục Đồng ngủ cùng Cố Minh Thành, nữa đêm thường hay tỉnh giấc, muốn Cố Minh Thành ôm chặt cô, mới có thể ngủ ngon, cô dường như trời sinh không có cảm giác an toàn.

Cố Minh Thành hỏi như vậy, hình như hoàn toàn phớt lờ “người chồng” là Từ Mậu Thận, lại dường như cố ý gây mâu thuẫn cho hai người họ.

Khương Thục Đồng cảm thấy rất khó chịu, hờ hững nói một câu, “Rất tốt!”

Bay nãy ánh mắt Khương Thục Đồng tìm kiếm ánh mắt Từ Mậu Thận, đã như kim châm vào Cố Minh Thành.

Bác sĩ bước ra, nói bệnh của Khương Lịch Niên bộc phát nặng, nhưng không có gì đáng ngại, Khương Thục Đồng mới an tâm.

Khương Thục Đồng nói làm phiền Cố Minh Thành rồi, bây giờ ba không sao rồi, nên không làm phiền anh nữa.

Bởi vì trong mắt Khương Lịch Niên, Khương Thục Đồng luôn là một cặp với Cố Minh Thành, sau đó vội vàng gả cho Từ Mậu Thận, bây giờ hai người đàn ông đồng loạt xuất hiện, cô không biết ba sẽ nói ra những lời như thế nào nữa, cho nên liền để Cố Minh Thành về trước.

Cố Minh Thành vốn không có ý định ở, nên ra về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp