Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 68: Đợi tôi về


1 năm

trướctiếp

Tiết Lan trả lời: Haizz, hai người họ vốn dĩ không có ở bên nhau, không gì để nói cả, phải giấu diếm gì chứ? Là rõ ràng không có tin đồn gì cả đúng không? Nhưng mà những chuyện tỉ mỉ của chủ tịch làm cho cô, tôi toàn bộ nhìn thấy hết, anh ta sợ rằng cô sẽ phải chịu chút tổn thương.

À, là như vậy sao?

Trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng ngọt ngào.

Cô ta gửi cho Cố Minh Thành một tin nhắn wechat: Cám ơn hoa của anh.

Bên kia trả lời: Có Thích không?

“Rất thích. ” Sau khi viết xong câu nói này, Khương Thục Đồng lại thêm một câu, “Rất thích, rất thích.”

Thật lòng thì, Khương Thục Đồng càng thích câu nói của Tiết Lan.

Khoảnh khắc Khương Thục Đồng đang say đắm trong sự ngọt ngào, điện thoại lại reo lên, là bên bệnh viện gọi đến, nói rằng mẹ chồng khi chích loại thuốc nào đó, đã xuất hiện phản ứng sốc thuốc, nhờ Khương Thục Đồng qua đó xem thử.

Khương Thục Đồng đã nhanh chóng xin nghỉ phép với cấp trên, rồi rời đi.

Nhưng mà theo như thân phận hiện nay của cô ta, có xin hay không cũng đều như nhau thôi, những người ở nơi làm việc đều rất tinh anh, biết được thân phận hiện nay của Khương Thục Đồng, không thể đắc tội được.

Những lời bàn tán trong riêng tư cũng có, nhưng mà không ai dám nói xấu Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng đến bệnh viện, không ngờ là Lục Chí Khiêm cũng ở đó, phía sau còn đi theo hai người, có thể là cảnh sát mặc thường phục.

Anh ta dựa vào đầu giường của mẹ chồng nói mình bất hiếu, nửa đời trước đã làm nhiều chuyện có lỗi, hi vọng mẹ có thể tha lỗi cho anh ta.

Khương Thục Đồng đứng phía sau anh ta, vỗ vào vai của anh ta.

Lục Chỉ Khiêm dùng ánh mắt bối rối nhìn Khương Thục Đồng, anh ta nói, “Thục Đồng, khổ cho cô rồi.”

Trước đây anh ta chỉ biết lăng mạ Khương Thục Đồng, ngoài ra chưa từng nói những câu này với Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng cảm thấy rất hiếm có.

Bác sĩ nói phản ứng sốc thuốc của mẹ chồng đã qua khỏi, vấn đề không lớn lắm, nhưng lại phải đóng chi phí của lần trị liệu tiếp.

Khương Thục Đồng nói, “Tôi đi đóng tiền.”

Khi đến quầy đóng tiền tại dưới lầu, lại nộp thêm ba mươi ngàn.

Đợi khi Khương Thục Đồng lên lầu, nhìn thấy Lục Chí Khiêm bên hành lang của bệnh viện, đôi tay cắm vào trong tóc, vẻ mặt rất đau khổ.

Dù cho là báo ứng, Khương Thục Đồng cũng cảm thấy báo ứng đối với Lục Chí Khiêm là đủ rồi, nhà tan cửa nát, mẹ bệnh nặng, chủ nợ vẫn còn đang đòi nợ...

Cô ta cảm thấy anh ta rất đáng thương.

“Những chi phí trị liệu tiếp theo, tôi đã nộp rồi, về chuyện tiền nong, anh không cần lo nữa.”

Khương Thục Đồng đứng trước Lục Chí Khiêm, cô ta nói.

Lục Chí Khiêm đã chần chừ một lát, anh ta hỏi, “Của anh ta cho sao?”

Khương Thục Đồng gật đầu.

Lục Chí Khiêm từng lo lắng, Khương Thục Đồng sẽ vì tiền mà chịu cúi người dưới Cố Minh Thành, nhưng mà hiện nay đúng như vậy rồi, anh ta không có cách, vì hai người đã ly hôn.

Lục Chỉ Khiêm đột nhiên “Đùng” một cái quỳ trước mặt Khương Thục Đồng, “Thục Đồng, trước đây là tôi có lỗi với cô, nhưng mà cô chăm sóc cho tôi, lại chăm sóc cho
mẹ tôi, đều là toàn tâm toàn ý. Tuy rằng mẹ tôi trước đây đối xử với cô thế kia, tôi lại đối xử với cô thế đó, nhưng mà cô chưa từng tính toán, xem mẹ tôi như mẹ ruột của cô vậy. Nếu như là người phụ nữ khác, sớm đã không biết đã trốn đi đâu rồi, lâu ngày sẽ biết lòng người, hiện nay tôi mới phát hiện cô là một phụ nữ tốt, một phụ nữ tốt mà trên đời khó tìm, mất đi cô, xem như tôi đã mất đi cả thế giới. Thục Đồng, tôi hối hận quá! Ai cưới được cô, là phúc phận của người đó, nhưng tôi lại đánh mất phúc phận đó, Thục Đồng --”

Người ta nói nước mắt của đàn ông không dễ rơi, nhưng mà hiện nay trong khóe mắt của Lục Chí Khiêm đã chứa đầy nước mắt, đều là những giọt nước mắt hối hận, đối với chuyện trước đây anh ta vô cùng hối hận.

Mất đi Thục Đồng, anh ta càng hối hận.

Lục Chí Khiêm quỳ trước mặt Khươg Thục Đồng, nắm chặt hai tay của Khương Thục Đồng, bộ dạng như nếu Khương Thục Đồng không tha lỗi cho anh ta, anh ta sẽ không đứng lên.

Khương Thục Đồng không biết phải làm sao, cô ta hoảng loạn nói, “Anh đứng lên đi! Đứng lên!”

“Thục Đồng, cô không tha lỗi cho tôi, tôi sẽ không đứng lên.” Lục chí Khiêm từ đầu đến cuối đều quỳ dưới chân của Khương Thục Đồng.

Bên kia hành lang, Cố Minh Thành vừa bước ra từ thang máy, liền nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân của anh ta dừng lại, đứng ngay đó.

Lục Chí Khiêm vẫn còn đang kéo tay của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng gấp đến không còn cách, nói, “Anh đứng lên đi, nơi này là bệnh viện, như vậy giống gì chứ.”

Lục Chí Khiêm vẫn không đứng lên.

“Được rồi, tôi tha lỗi cho anh.” Khương Thục Đồng không còn cách, nghĩ lại phát hiện thật ra Lục Chí Khiêm cũng không có lỗi gì với cô ta, mặc dù giữa hai người họ có một mâu thuẫn không thể hòa giải vì đã thất thân trước hôn nhân, nhưng chuyện cãi nhau vợ chồng nào cũng có.

Nói đến cùng, mâu thuẫn giữa họ vốn dĩ là Lục Chí Khiêm đã lén lút làm mất đi đứa con của Cố Minh Thành.

Nghĩ rằng Cố Minh Thành hiện nay vẫn còn đang hận anh ta.

Lục Chí Khiêm nghe được Khương Thục Đồng nói vậy, lộ ra nụ cười như một đứa trẻ vậy, anh ta đứng lên nói, “Thục Đồng, thời gian của tôi không nhiều, đợi tôi, đợi tôi quay về!”

Sau đó anh ta không nỡ rời đi, luôn quay đầu nhìn Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng nghiêng đầu qua, mới nhìn thấy Cố Minh Thành đang đứng ngay đầu bên kia hành lang, khi Lục Chí Khiêm và hai cảnh sát mặc thường phục bước ngang qua Cố Minh Thành, bước chân của Lục Chí Khiêm đã dừng lại.

Vì Lục Chỉ khiêm quay lưng với Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng không nhìn rõ được biểu tình của anh ta, nhưng mà cô ta y như nhìn thấy Cố Minh Thành giống như nói với Lục Chí Khiêm một câu, giống như là đang trả lời Lục Chí Khiêm.

Nội dung mà hai ngươi trao đổi, Khương Thục Đồng không biết, cho nên cũng rất hiếu kỳ.

Đợi khi Cố Minh Thành bước qua đây, cô ta hỏi, “Anh lúc nãy nói gì với Lục Chí Khiêm vậy?”

“Không có gì.” Cố Minh Thành nói.

Nhưng mà Khương Thục Đồng cảm thấy không phải như vậy, cô ta giống như nhìn thấy hình dáng môi của Cố Minh Thành chỉ nói ba chữ, giống như là: Tôi đợi đó.

Anh ta đợi gì chứ? Khương Thục Đồng không hiểu.

Cố Minh Thành đến bệnh viện không phải để thăm mẹ chồng của Khương Thục Đồng, vì giữa họ không có giao tình gì, anh ta chỉ là không yên tâm với Khương Thục Đồng, cho nên đến đây. Khương Thục Đồng nhìn thấy tình hình của mẹ chồng đã ổn định, hơn nữa ba chồng cũng đã đến, nên theo Cố Minh Thành quay về phòng làm việc.

Vừa mới ngồi xuống, đang chuẩn bị làm việc, Mạc đại sư nói với Khương Thục Đồng, “Chủ tịch gọi cô!”

Khương Thục Đồng sững sờ, vì sao chuyện của anh ta, lại nhờ Mạc đại sư nói với cô ta chứ?

Khương Thục Đồng mang những chuyện không thể lý giải nói với Mạc đại sư, vì cô ta nhìn thấy Mạc đại sư lúc nãy đang nghe điện thoại, rõ ràng điện thoại đó là do Cố Minh Thành gọi đến, gọi vào máy nội bộ trong công ty, nhưng mà trên bàn của Khương Thục Đồng cũng có máy nội bộ mà.

“Không biết, lúc nãy chủ tịch nói, điện thoại của cô bị bận máy.” Mạc đại sư nói.

Khương Thục Đồng nhăn mày, lúc nãy đâu có ai gọi cho cô ta đâu, sao lại có thể bận máy?

Cô ta mang theo thái độ nghi hoặc không lý giải, đi đến phòng làm việc của Cố Minh Thành.

Sau khi bước vào, anh ta đang gõ bàn phím, vẫn chưa có thời gian nói với Khương Thục Đồng, “Cố tổng, điện thoại trên bàn tôi không có hư mà, vì sao lúc nãy anh nói điện thoại của tôi bị bận máy chứ?” Khương Thục Đồng hỏi, trên đường đến luôn nghĩ về vấn đề này.

“Cho toàn bộ người trong công ty đều biết chúng ta đang hẹn hò, không tốt sao?” Tay của Cố Minh Thành sờ vào dưới cằm của anh ta, y như đang suy nghĩ tiếp theo sau phải viết như thế nào.

Thì ra anh ta là ý này, trước khi cử hành hôn lễ với Niếp Doanh Doanh, đối với chuyện của hai người anh ta chặt chẽ giấu kín, không cho người khác bóp chẹt được gì, hiện nay đã tiêu tan như mây khói, cho nên, anh ta đã bắt đầu trắng trợn tuyên bố.

Tâm tư của chủ tịch, Khương Thục Đồng vẫn không thể hiểu được, cô ta chỉ có thể nghĩ xa một chút thôi.

“Bên cạnh bàn cafe là những đồ bổ người khác tặng đến, cô xem thử mẹ của Lục Chí Khiêm có cần đến không, đem một ít qua cho bà ta.” Cố Minh Thành một bên viết,
một bên không quan tâm nói.

Khương Thục Đồng bước đến bên cạnh bàn cafe, từ từ chọn lựa, vì mẹ chồng mắc bệnh ung thư gan, đối với chuyện về ăn uống rất nhạy cảm, cho nên Khương Thục Đồng phải chọn lựa rất cẩn thận, từng hộp từng hộp xem hướng dẫn ghi trên đó.

Cô ta đang chọn, thì thấy một hộp “Long Mã” gì đó, Khương Thục Đồng không biết đó là gì, thì lấy lên xem thử, trên đó ghi là “Bộ thận tráng dương”, trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ, thể lực anh ta còn cần tráng dương gì nữa chứ? Nếu còn tráng nữa chắc sẽ làm cô ta chết mất.

“Cô đang nhìn gì đó?” Cố Minh Thành từ máy tính ngẩng đầu lên, nhìn qua Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng y như đang cầm trên tay một củ khoai môn nóng hổi vậy, liền quăng xuống, nói, “Không có gì.”

“Hộp đó giữ lại cho tôi.” Anh ta nói với Khương Thục Đồng.

“Mẹ chồng tôi cũng không dùng đến, đương nhiên là giữ lại cho anh.” Bộ dạng của Khương Thục Đồng rất đàng hoàng.

Tiếp đó, hai người không nói gì hết.

Khương Thục Đồng xách trên tay một túi đồ, chuẩn bị quay về.

Cố Minh Thành từ phía sau cô ta nói, “Sao cô không quan tâm tôi đang làm gì chứ?”

Khương Thục Đồng mới chậm chạp nói, “Anh đang làm gì đó?”

“Viết thư cho Niếp Doanh Doanh.”

Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng, dựa lưng vào ghế sau, đôi tay đặt chéo trước ngực, y như đang cẩn thận chăm chú nhìn Khương Thục Đồng.

“Cô không biết ghen tuông cái sao? Chẳng lẽ bắt một người đàn ông như tôi phải đi năn nỉ sao!” Nói đến khúc sau, giọng nói anh ta có chút tức giận.

Khương Thục Đồng giờ mới hiểu ý của anh ta.

“Nhưng mà anh đã chủ động nói với tôi là viết thư cho cô ta mà, tôi còn ghen tuông làm gì chứ?” Khương Thục Đồng không lý giải được.

Trước đây ở chung với Lục Chí Khiêm, cũng chưa từng có qua nhiều cảm xúc như phụ nữ bé nhỏ vậy.

Trước đây cũng vì chuyện của Niếp Doanh Doanh mà ghen tuông, nhưng mà đó là dưới tình trạng cô ta không biết được gì hết, hiện nay nếu như đã biết được, còn ghen tuông làm chi?

Cố Minh Thành mím mím môi, vẻ mặt như không biết nói gì thêm, anh ta từ phía sau bàn làm việc bước qua đây, bước đến trước mặt của Khương Thục Đồng, từ từ ép lùi Khương Thục Đồng, ép Khương Thục Đồng đến sát góc tường.

“Cố-- Cố tổng, đây là phòng làm việc đó.” Khương Thục Đồng dựa vào bức tường phía sau, đôi mắt ngước lên nhìn Cố Minh Thành.

“Phòng làm việc sao?” Cố Minh Thành y như đã hiểu được ý lời nói của Khương Thục Đồng, anh ta nhìn quanh một vòng phòng làm việc lớn này. “Trước đây trên đường cũng làm qua rồi, hiện nay làm tại phòng làm việc càng an toàn hơn.”

“Anh --” Khương Thục Đồng xấu hổ tức giận, cũng không còn tìm được từ nào thích hợp để mắng người trước mắt này.

Trên thực tế, Khương Thục Đồng và mối quan hệ giữa anh ta chỉ là qua lại trên thân thể, đối với người của anh ta, cũng không hiểu sâu hơn, cho nên không biết nên mắng như thế nào nữa, chỉ có thể nhìn anh ta như vậy.

Đúng ngay khoảnh khắc ngại ngùng của Khương Thục Đồng, điện thoại trong túi của cô ta reo lên, vì giảm bớt tình trạng ngại ngùng, cô ta đã lấy điện thoại ra xem.

Là một tin nhắn wechat, là Đặng Hiển Vũ gửi cho Khương Thục Đồng: “Tâm trạng gần đây của tôi không tốt, đêm nay có thể ra ngồi cùng tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp