Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 51


2 năm

trướctiếp

“Mỗi một hạng mục thi đấu chỉ có hai người tham gia. Xét về mặt thành tích trước mắt mà nói, rất có thể huấn luyện viên Thiệu sẽ cho tớ và cậu tham gia bơi 100 mét và 200 mét. Vì vậy, những người còn lại trong đội sẽ tham gia bơi 400 mét, 800 mét và 1500 mét.”

“Ồ! Nhưng thi bơi khoảng cách dài thì chắc chắn là Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã! Nếu như hai người họ chịu phạt thì không chừng sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu mất! Nhưng huấn luyện viên Thiệu biết hai người bọn họ rất giỏi nên chỉ phạt nhảy ếch! Chắc chắn có đứa nào đó cố ý mách lẻo với huấn luyện viên Thiệu!”

Quằn quại nửa ngày trời, thì ra Khúc Quân cậu bị phạt chung cho đủ số!

Đúng là xui xẻo mà!

“Bây giờ đi tắm không?”

“Tại sao cậu không nói giúp tớ?” Khúc Quân rất không vui nói.

Lăng Mặc chỉ ngửa cằm lên, nói bằng giọng điệu bề trên: “Thứ nhất, tớ chỉ mới ra ngoài một lát, cậu đã không chịu nổi vắng vẻ liền đàn đúm với bọn Thịnh Dĩnh Hi. Thứ hai, cậu không thừa nhận tớ là người đàn ông của cậu, dựa vào đâu tớ phải nói giúp cậu?”

Khúc Quân nghe thế lập tức nổi cáu, nhưng đối phương nói rất có lý, cậu không thể phản bác được gì.

Tức tức tức quá đi!

Khúc Quân hầm hầm đi đến nhà tắm, quả nhiên nhìn thấy thau nước nóng mà Lăng Mặc đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

Chậc, vừa mới đau khổ nhảy ếch, đúng là có chút mệt mỏi.

Được tắm nước nóng vào lúc này, cả người từ trên xuống dưới dễ chịu không ít.

Quay về kí túc xá, Khúc Quân thấy Lăng Mặc lại nấu nước nóng trong cái thau của mình, nói với cậu: “Tới đây ngâm chân đi, tớ xoa bóp chân cho cậu.”

Lãng Mặc lại muốn phục vụ cho cậu? Nghe mà thèm quá trời quá đất!

Nhưng Khúc Quân lại xù lông cảnh giác.

“Không ngâm cũng được, tớ đi ngủ đây.”

Lăng Mặc hoàn toàn vô tình xoay người leo lên giường.

“Ngâm! Ngâm! Tớ muốn ngâm chân!” Khúc Quân vội vàng vọt vào đứng trong thau, nước đã nguội vừa phải, mạch máu trong người nở ra khắp tứ chi, cực kỳ dễ chịu.

Cậu ngửa mặt thỏa mãn rên hừ hừ, đặt mông ngồi xuống ghế nhỏ.

Lăng Mặc cũng đi tới ngồi đối diện với cậu: “Có thật không muốn tớ xoa bóp? Coi như đó là lời xin lỗi đã không nói giúp cậu.”

“Ô kìa, cậu còn biết nói xin lỗi á? Tớ còn tưởng rằng cậu vĩnh viễn không bao giờ sai nha.” Khúc Quân nhếch môi.

Lăng Mặc cúi người, bàn tay đặt lên bắp chân của Khúc Quân, dọc theo đường cong của bắp thịt, không nhẹ không nặng từ mắt cá chân xoa lên trên.

Khúc Quân không thể không thừa nhận, được Lăng Mặc xoa bóp đúng là thoải mái phết!

“A, nơi này nhấn mạnh lên chút! Thật thoải mái~ Nếu không phiền thì chú em bóp bóp lòng bàn chân giùm luôn nhé!”

Khúc Quân hưởng thụ nheo mắt lại, vừa vặn nhìn thấy Lăng Mặc rũ mi, khóe môi khẽ nhếch.

Biểu tình của anh rất dịu dàng, tựa như anh đang làm một chuyện khiến anh cảm thấy rất vui sướng.

“Giỏi nhỉ, sẹo lành quên đau.” Lăng Mặc nhẹ giọng nói.

Nhưng trái tim của Khúc Quân chợt rung động trong khoảnh khắc này.

Cậu muốn thấy rõ nét mặt của anh, độ cong lông mày của anh, khóe mắt ánh lên vệt nước đong đầy ý cười của anh, tất cả đều trở nên hấp dẫn cậu.

Khi Khúc Quân phản ứng lại thì mặt cậu đã kề rất gần.

“Cậu muốn hôn tớ?” Lăng Mặc nghiêng mặt sang, nhẹ giọng hỏi.

Khúc Quân nuốt nước miếng một cái ực.

Mặt cậu nóng như lửa.

Ý nghĩ đó khiến cậu thật muốn tìm lỗ nẻ nào đó chui vào cho đỡ quê.

Lăng Mặc bỗng nhiên nâng tay lên, mang theo nước chảy, tiếng vang róc rách khuấy động nội tâm hốt hoảng của Khúc Quân.

Cậu muốn đứng dậy nhưng lại thấy Lăng Mặc chủ động xáp lại gần, giọng nói bình tĩnh hòa với sự trong trẻo, lẫn thêm chút mềm mại.

“Cậu đó, chỉ thích mềm không thích cứng. Trói cậu, cậu chạy. Dỗ một chút là bị lừa vào tay ngay.”

“Tớ mới không có.”

“Ờ, thế cái người bị dụ khao ăn KFC một tháng đó là ai ha?”

“Chẳng phải cậu giúp tớ bóp chân, tớ liền tha lỗi cho cậu đó sao?”

“Đã tự mình làm sai còn ở đó ra vẻ, kêu người ta xin lỗi như đúng rồi, thoải mái hưởng thụ đặc quyền của tớ nhưng lại vô trách nhiệm.”

“Hở? Trách nhiệm gì?”

“Cậu thích tớ không?” Lăng Mặc hỏi.

Khúc Quân vẫn chưa trả lời thì Lăng Mặc đã trùm khăn lông lên đầu cậu.

“Cậu làm gì đó! Đây là khăn lau chân a trời!”

“Đầu và chân của cậu đều như nhau thôi.”

Khúc Quân không có lấy khăn lông xuống, chỉ cúi đầu.

Tôi suýt chút nữa là thừa nhận tôi có hơi thích anh.

Khúc Quân cầm thau nước đi đổ, lúc trở lại thì Lãng Mặc đã nằm trên giường đắp chăn, chỉ có thể thấy bắp tay xinh đẹp của anh.

Khúc Quân nghĩ tố chất cơ thể của Lăng Mặc tốt như vậy, phản ứng lại nhanh nhạy, không thể không kể đến công lao của huấn luyện viên Lương. Lại nghĩ về bản thân lúc đi theo huấn luyện viên Lương, không được hưởng thụ huấn luyện cao cấp một chọi một như vậy, cảm giác ghen tị lại ập tới.

“Này.” Lăng Mặc bỗng nhiên khẽ hừ.

Khúc Quân ngoẹo đầu hỏi: “Gì?”

“Có muốn cá cược nữa không?”

“Không thèm cá cược với cậu đâu! Dù sao toàn không phải chuyện tốt lành gì!” Khúc Quân kéo chăn trùm cả người lại, hòng ngăn cách Lãng Mặc ra.

“Nếu như ngày mai cậu thắng tớ trong thi bơi 800 mét, tớ sẽ dẫn cậu đi gặp huấn luyện viên Lương, kêu ổng dạy cho cậu mấy chiêu.”

“Thật?” Khúc Quân thò đầu ra khỏi chăn.

Lăng Mặc nghiêng người sờ sờ đầu của Khúc Quân.

“Thật.”

“Được đó!”

Lăng Mặc vẫn chưa thể hiện ở mặt 800 mét. Sức bật của anh rất tốt, kỹ thuật bơi cũng đủ để huấn luyện viên giơ ngón cái với anh, nhưng không có nghĩa là sức bền cũng giống vậy!

Cho dù cậu thua nhưng chưa chắc Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã không thắng nổi anh!

“Có phải cậu thấy tớ sẽ thua bơi đường dài?”

“Tớ đâu có đâu.” Khúc Quân yên lặng gỡ tay Lăng Mặc ra.

“Nếu như cậu thua thì phải ngoan ngoãn để tớ hôn.”

Khúc Quân có cảm giác từ trên thiên đường chợt rớt xuống địa ngục.

“... Nói chuyện với cậu chán quá đi! Tớ thà nhảy ếch một trăm cái còn hơn!”

“Cậu có thể lực nhảy ếch thì không bằng để tớ hôn.”

“... Cậu là Lãng Mặc tớ biết ư?” Đầu của Khúc Quân phình lớn.

Cậu lại lần nữa hoài nghi nhân sinh.

Dĩ nhiên, đây cũng chả phải nhân sinh của cậu.

“Tớ vẫn luôn như vậy. Nếu như cậu không muốn thì thôi.”

“Tớ không muốn.”

Khúc Quân không vui trả lời. Nếu bị Lăng Mặc hôn, tiểu Lộ Kiêu không kiềm chế được ngóc đầu dậy thì toi cơm, cậu có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc đó, chắc chắn Lăng Mặc sẽ cười nhạo đến ngày tận thế mới thôi.

Huấn luyện viên Lương hồi còn trẻ nha! Mặc dù mười mấy năm sau vẫn là cái tính nết làm người ta muốn đập một trận như vậy, nhưng Khúc Quân vẫn rất muốn so chiêu với ổng!

Cùng với nụ hôn của Lăng Mặc...

Nghĩ tới đây, Khúc Quân không hiểu sao cảm thấy rung động.

Đó không phải là xâm phạm khiến cậu theo bản năng chống cự, cố gắng giãy giụa, có nguy cơ bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Sau khi kết thúc trận thi đấu so tài này thì cũng chân chính bước vào lớp 12. Lăng Mặc sẽ tham gia cuộc thi Olympic quốc tế... Khúc Quân cảm thấy cậu cần phải hiểu rõ tình huống bên trong.

Thứ nhất, biết rõ Lãng Mặc đã trải qua những gì trong mấy năm này, thứ hai, cậu không thể lơ là, nhất định phải bảo vệ tốt Lăng Mặc.

“... Được rồi.” Khúc Quân bực bội rúc trong chăn nhỏ giọng nói.

Nhưng Lăng Mặc không lên tiếng đáp lại.

Lúc này mới còn nói chuyện mà, sao ngủ nhanh thế?

Khúc Quân không vui đập đập đầu giường: “Này, tớ nói được.”

Nhưng Lăng Mặc vẫn không đáp lời.

Khúc Quân thò tay qua bên kia giường, cố ý bóp mũi của Lăng Mặc: “Thằng nhóc nhà cậu bị huấn luyện viên Lương huấn luyện thành chó rồi sao? Mới đó mà đã ngủ rồi...”

Bỗng nhiên cổ tay của Khúc Quân bị đối phương tóm lấy, lực tay của Lăng Mặc rất có cảm giác tồn tại giữa căn phòng yên tĩnh này.

“Cậu cố ý giả bộ ngủ!”

Khúc Quân dùng sức rút tay về, nhưng Lăng Mặc đã tóm chặt lấy tay của cậu, có cái gì đó mềm mềm âm ấm chạm lên mu bàn tay, trong chớp mắt, từ nhiệt độ âm ấm biến thành nóng bỏng, rồi dần dần lan tràn khắp cả người Khúc Quân, tim đập bình bịch.

“Ngày mai cố gắng lên.” Lăng Mặc dứt khoát thả tay Khúc Quân ra.

Khúc Quân ngửa đầu hung hăng trừng đỉnh đầu Lăng Mặc: “Cậu cố ý đấy phải không? Hứ! Đúng là cố ý mà!”

“Nếu cậu không ngủ thì tớ sẽ bò qua giường cậu.”

“...” Khúc Quân lập tức đàng hoàng, kéo chăn đắp, tức giận không tới một phút liền ngáy khò khò.

Trong mơ, cậu thấy mình ngồi trên mép giường, hai chân đang ngâm trong một cái bể thủy tinh đo lường dùng trong phòng thí nghiệm.

Còn Lăng Mặc thì khoác áo blouse trắng ngồi đối diện với cậu, nâng chân Khúc Quân đặt lên đầu gối của mình, cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau.

“Em nói xem, sao em lại không biết xấu hổ như vậy hả?” Giọng nói của Lăng Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Em không biết xấu hổ chỗ nào chớ?”

“Ăn đồ của anh, ngủ trên giường của anh, còn lấy đồ dùng thí nghiệm của anh để ngâm chân nữa.”

“Em có đặc quyền nha.”

“Em có đặc quyền chẳng qua là ỷ vào anh vừa mắt em mà thôi.”

Khúc Quân đùng đùng thức tỉnh, ngây ngốc nhìn trần nhà.

“Cậu sao vậy?” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Lăng Mặc vang lên.

“Không... Không có gì!”

Anh đúng là phiền phức, ngay cả trong mơ mà cũng muốn cà độ tồn tại nữa là sao! Móa! Kinh khủng quá đê! Đó chính là phiên bản trưởng thành của Lăng Mặc a! Còn cậu thế mà lại ngang ngược trong phòng thí nghiệm của anh!

“Này, nếu tớ lấy bồn thủy tinh chưng nước cất trong phòng thí nghiệm của cậu để ngâm chân, thì cậu sẽ làm gì tớ?”

“Tớ sẽ chặt chân cậu đem ngâm làm tiêu bản.”

Phù... Khúc Quân vỗ ngực thở phào, cảm thấy giấc mộng của mình thật đúng là méo hiểu nổi.

Có lẽ cậu bị Lăng Mặc ăn hiếp đã lâu nên mới trút ra hết ở trong mơ.

Khúc Quân đi vào nhà vệ sinh, thấy Lăng Mặc đã quẹt kem đánh răng sẵn cho cậu.

Khúc Quân vừa đánh răng vừa nghĩ: Nếu như Lăng Mặc là con gái thì tốt biết bao! Lên phòng khách, xuống nhà bếp, tính cách mạnh mẽ không dựa dẫm, vóc người cũng không tồi... Khoan đã, nếu Lăng Mặc mà là con gái thì chắc chắn sẽ nuốt sạch đàn ông của mình, y như mẫu dạ xoa...

Nếu có người là mẫu dạ xoa như thế thì... Cũng được tất!

Xí xí xí, Khúc Quân mày nghĩ bậy bạ gì thế!

Đến nhà ăn, mọi người đều đã tới sớm đông đủ.

Bữa ăn rất đầy đủ dinh dưỡng và khoa học, hơn nữa thức ăn cũng rất phong phú.

Khúc Quân tay trái cầm bịch sữa, tay phải cầm bánh bao, chốc chốc lại xì xụp húp mì, Thịnh Dĩnh Hi ngồi đối diện không nhịn được nói: “Cậu ăn thế không sợ bị tào tháo rượt sao?”

“Không đâu.” Khúc Quân trả lời.

Thịnh Dĩnh Hi nhìn Lăng Mặc đang im lặng ăn sáng, sau đó xáp lại gần Khúc Quân nói nhỏ: “Tớ đã biết được là ai mách lẻo rồi.”

“Là ai?” Khúc Quân ngước mắt nhìn, cậu cũng rất muốn biết cái đứa đáng chém ngàn đao đó là ai.

“Chính là Mục Thịnh ở phòng đối diện với tớ, bạn cùng phòng của nó là Trần Minh.”

Thành tích của hai đứa này đứng xa tít tắp so với Lăng Mặc, Khúc Quân, Thịnh Dĩnh Hi và cả Viên Dã, khó trách muốn gây rắc rối.

Nhưng xét về mặt kỷ luật thì người ta làm vậy là hoàn toàn đúng, ai kêu bọn cậu lén đánh bài trong ký túc xá, không tuân theo nội quy huấn luyện chi?

“Vây cậu tính làm gì? Đánh tụi nó?” Khúc Quân buồn cười.

“Thôi đi! Hôm nay ba đứa tụi mình phải cố gắng đè đầu bọn nó xuống, để cho bọn nó biết cho dù có lén mách lẻo thì chả phải là đối thủ của tụi mình!”

“Úi chà, ghê ta, trông bảnh đấy!” Khúc Quân tiếp tục xì xụp húp mì.

Đến khi Thịnh Dĩnh Hi ăn xong, lúc này Lăng Mặc mới lên tiếng.

“Lát nữa thi đấu, cậu biết mình nên bơi thế nào không?”

“... Nửa đoạn đầu bơi chậm đều để dưỡng sức, 50 mét cuối cùng sẽ bơi hết tốc lực!” Chiến lược của Khúc Quân luôn đơn giản.

“Làm sao để dưỡng sức?” Lãng Mặc hỏi.

“... Chính là không nên bơi quá nhanh.”

“Cậu phải biết bắt chước. Bơi ở khoảng cách dài, Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã, còn có hai người mới nhắc đến hồi nãy nữa, đều bơi rất giỏi. Nếu như người bơi bên cạnh cậu là Thịnh Dĩnh Hi thì cậu phải luôn luôn bám sát theo. Nếu như là Viên Dã thì cố gắng bơi trước cậu ta, nhưng không được làm bừa.”

“Còn nếu là cậu?” Khúc Quân hỏi.

“Nếu như là tớ, cho dù cậu có đuổi theo sát nút thì tớ cũng sẽ không cho cậu vượt qua.” Lăng Mặc vươn tay tới xoa đầu Khúc Quân.

“Tớ thấy cậu giống như ngày càng thích xoa đầu tớ!” Khúc Quân khó chịu.

Cảm giác giống như khi đứng trước Lăng Mặc, cậu luôn luôn là một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.

“Cậu đeo kính bơi, đầu đội mũ bơi như quả trọc, không phải rất giống bé cá heo à.”

“Xí, cậu mới là cá heo!” Khúc Quân liếc đối phương, nhưng cậu không nhịn được hỏi: “Cậu tốt bụng hướng dẫn tớ như vậy, hay là cậu xem thường tớ chắc chắn sẽ thua cậu?”

“Thật ra thì so với hôn cậu, tớ cảm thấy nếu cậu thắng thì sẽ lộ ra cái mặt dương dương tự đắc, nhất định là rất đáng yêu.” Lăng Mặc rũ mi, đẩy nhẹ bịch sữa ra, nhìn biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, khó có thể tin những lời vừa rồi là do anh nói ra.

“Cậu mới đáng yêu!” Vành tai của Khúc Quân đỏ rực.

“Cám ơn.” Lăng Mặc thản nhiên đáp.

Đến khi chuẩn bị thi đấu bơi 800 mét, Khúc Quân nhận ra bầu không khí còn nghiêm túc hơn cả hôm qua.

Dẫu sao dây là cơ hội quyết định cho tương lai của mọi người ở dây.

Cho dù đang làm nóng cơ thể, Thịnh Dĩnh Hi vẫn rất chuyên chú, còn Viên Dã thì trưng ra biểu tình thấy chết không sờn.

Đến cả hai người mách lẻo Mục Thịnh và Trần Mục kia cũng nghiêm túc không kém.

Bỗng nhiên Khúc Quân bị bầu không khí này làm cho căng thẳng theo.

Trong thực tế, cậu học xong cấp 2 là thôi học, vì thế cậu chưa từng trải qua thời thanh xuân.

Bọn họ theo đuổi một cách đơn thuần, nhưng cũng rất nhiệt liệt.

Rất lâu sau này Khúc Quân mới hiểu được cái gì gọi là hối hận, ý chỉ những người không có hoài bão và quyết tâm theo đuổi tới cùng, làm lãng phí nửa cuộc đời.

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc đang đứng trên bệ nhảy, bỗng cảm thấy mềm mại và ấm áp.

Cám ơn anh đã sáng tạo ra thế giới này, để cho tôi có thể trải qua những khoảnh khắc quý giá nhất đời người mà bản thân tưởng chừng như đã lỡ đánh mất.

Cám ơn anh đã cho tôi những đặc quyền mà người thường không thể có được.

Khúc Quân cũng bước lên bệ nhảy.

Bên trái của cậu là Viên Dã, bên phải là Mục Thịnh.

Khúc Quân điều chỉnh hô hấp, tập trung toàn bộ tinh thần.

Theo tiếng còi huýt lên, Khúc Quân lao thẳng vào trong nước, đáy nước màu xanh nhanh chóng bị đợt sóng trắng bao phủ.

Trợ giảng và huấn luyện viên Thiệu cùng nhau thảo luận.

“Không biết ai sẽ đứng nhất trong trận thi 800 mét này nhỉ?”

“Tôi đoán là Thịnh Dĩnh Hi, sức bền của thằng nhóc này không tồi, nhịp điệu của bả vai rất tốt! Thành tích luyện bơi 1500 mét trước đó cũng rất tốt!”

“Đừng xem thường Lăng Mặc. Mặc dù cậu ta chỉ đứng vị trí thứ 3 trong buổi luyện bơi 1500 mét vừa rồi, nhưng dưới bầu không khí căng thẳng cạnh tranh này, thành tích của cậu ta nhất định sẽ vượt trội hơn.”

“Còn Lộ Kiêu... Thằng nhóc này thuộc loại tuyển thủ không ngừng tích lũy kinh nghiệm sau mỗi trận thi đấu. Viên Dã cũng rất tốt!”

“Chúng ta nhất định phải sắp xếp tốt bản danh sách dự thi, để mỗi cá nhân có thể phát huy tốt sở trường của mình."

Huấn luyện viên Thiệu cũng gật đầu tán thành, hắn híp mắt nhìn hồ bơi, Thịnh Dĩnh Hi và Lăng Mặc đang dẫn đầu suýt sao, đã ba lần xoay người, Thịnh Dĩnh Hi vẫn chưa bỏ lại Lăng Mặc, dĩ nhiên, cậu ta cũng không vội bỏ rơi anh sớm như vậy.

Nhưng còn Mục Thịnh thì rất là khó chịu, vì luôn bị Khúc Quân và Viên Dã vượt trước mình.

Cậu ta luôn muốn bơi vượt qua Khúc Quân, nhưng Khúc Quân vẫn duy trì động tác nhịp nhàng, thẳng tắp bơi về phía trước, mỗi lần Mục Thịnh vượt qua Khúc Quân nhưng đều bị Khúc Quân làm cú xoay người chiếm mất ưu thế, lại tiếp tục dẫn trước cậu ta.

Như vậy, Mục Thịnh không khỏi tăng nhanh nhịp độ.

Các trợ giảng nhìn thế liền nhíu mày.

“Mục Thịnh quá nóng vội. Lúc Lộ Kiêu còn luyện tập, thành tích đứng thứ tư, Mục Thịnh hoàn toàn có thể rút ngắn khoảng cách, vượt qua 400 mét đầu, rồi đến 200 mét và 150 mét cuối cùng mới tăng tốc độ lên.”

Quả nhiên, sau khi vượt qua 400 mét đầu, Mục Thịnh đã không còn sức để bắt kịp Khúc Quân, mà khoảng cách giữa hai người ngày càng rõ ràng hơn, chỉ còn lại Viên Dã đang không ngừng đuổi theo sát nút Khúc Quân.

Lại một cú xoay người, Khúc Quân nhờ vào lực chân ổn định, lấy đà trượt đi như cá, vô cùng uyển chuyển, chớp mắt cách Thịnh Dĩnh Hi một đoạn rất ngắn.

Huấn luyện viên Thiệu không nhịn được vỗ tay: “Quá đẹp!”

“Đúng vậy, mấy ngày qua im lặng khảo nghiệm, xoay người nhanh nhất chính là Lăng Mặc và Lộ Kiêu. Lúc trước Lộ Kiêu xoay người còn kém Viên Dã một chút, nhưng mà tuần vừa qua, thằng nhóc giống như thông suốt vậy, còn nhanh hơn cả Viên Dã!”

“Lộ Kiêu... Mặc dù bình thường luôn tỏ ra thái độ không thể trông cậy vào được, nhưng thực ra cậu nhóc này là đứa cố gắng nhất trong đội đấy.”

Đến giai đoạn 100 mét cuối cùng, ưu thế của Thịnh Dĩnh Hi dần dần được lộ rõ, cậu ta vẫn giữ sức chạy nước rút, còn Khúc Quân thì quyết tâm phải vượt qua cậu ta.

Trong làn nước, Khúc Quân có thể cảm nhận từng làn sóng do Lăng Mặc và Thịnh Dĩnh Hi đánh tay tạo ra, cậu đạp mạnh chân, hòng muốn xông phá cảm giác khóa chặt của hai người bọn họ.

“Được đó! Lộ Kiêu đã có thể bắt kịp Thịnh Dĩnh Hi trong 50 mét cuối cùng rồi!” Trợ giảng trợn to mắt, không tự chủ siết chặt nắm tay.

Bởi vì bọn họ đã dự đoán trước Lăng Mặc và Thịnh Dĩnh Hi sẽ dẫn đầu đến phút cuối cùng, nhưng Khúc Quân có thể đuổi kịp khiến bọn họ rất là kinh ngạc.

Khúc Quân cũng không nhắm vào mục tiêu đuổi theo hai người họ, nhưng cậu không quên chuyện Lăng Mặc đã đáp ứng với mình, nếu như thắng Lăng Mặc, lần tới đi đến chỗ huấn luyện viên Lương, anh sẽ dắt cậu đi cùng.

Khúc Quân tăng nhanh nhịp độ, vạch nước như thuyền lướt sóng, trong cú xoay người tiến vào giai đoạn bơi 25 mét cuối cùng, cậu đã vượt qua một phần tư người Thịnh Dĩnh Hi!

Từ bả vai đến cánh tay, từ cổ tay đến đầu ngón tay, từ hông đến bắp đùi, từ đầu gối đến mắt cá chân, tất cả đều phối hợp cực kỳ nhịp nhàng vì đích đến cuối cùng.

Chớp mắt chạm đích kia, trái tim bị căng chặt nay đập dữ dội.

Cậu thở hổn hển, hai chân phù phiếm, dùng hết sức lực như vậy đúng là lần đầu tiên của cậu.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, Thịnh Dĩnh Hi tháo mũ bơi xuống đập vào nước văng tung tóe trước mặt Khúc Quân: “Đồ xấu xa! Đừng có cái gì cũng thèm khát thế chứ! Ngay cả 800 mét cũng muốn tranh với tớ!”

“Chẳng phải còn có 1500 mét à. Cho cậu hết đó! Bơi kiểu đó...Tớ kham... Không nổi...” Khúc Quân vẫn còn thở hồng hộc.

“Ha ha ha! Cậu không nổi? Không ngờ cũng có lúc cậu bó tay chấm cơm nha!”

“Lăng Mặc... Thứ mấy?” Khúc Quân vẫn không quên mục tiêu của mình.

“Thứ nhất.” Viên Dā lạnh vèo vèo nói.

Khúc Quân suýt chút nữa phun máu.

“Lại thứ nhất! 800 mét mà cũng đứng nhất... Cậu ta đi tham gia thế vận hội luôn cho rồi...” Khúc Quân ngửa mặt lên trời thở dài.

Trong chớp mắt kia, có hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Khúc Quân-- mơ hồ thấy một bóng người khoác áo Blouse trắng đứng bên bể bơi, quần tây phẳng phiu bọc lấy đôi chân thon dài.

“Em bơi rất giỏi.” Giọng nói hơi lạnh vang vọng trong không gian trống trải ở hồ bơi.

“Tất nhiên rồi. Nếu có thể quay ngược thời gian, em nhất định sẽ thi vào trường thể dục, nói không chừng có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“Được thôi, nếu thời gian quay ngược lại, anh sẽ cùng với em.”

“Em mới không cần. Anh sẽ đoạt uy phong của em mất.”

Đột nhiên hình ảnh trở nên nhòe đi, giống như bị một lớp sương mù dày đặc che phủ, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

“Lộ Kiêu! Lộ Kiêu, cậu đang nghĩ cái gì mà đực mặt ra vậy!” Tiếng nói của Thịnh Dĩnh Hi gọi tỉnh Khúc Quân.

“Không có gì... Tức đến thở không nổi...” Khúc Quân dùng sức vuốt mặt.

Vừa rồi là ảo giác ư? Người nói chuyện với Lăng Mặc là cậu? Chuyện đó xảy ra từ khi nào?

Không thể nào, Khúc Quân khẳng định 100% ngoại trừ lần cứu hộ phi cơ bị rớt trong thực tế kia, cậu chưa từng chạm mặt Lăng Mặc lần nào cả!

Lúc này cảm thấy làn nước xung quanh bỗng dập dờn, Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã cũng không nói gì nữa, Khúc Quân vừa quay đầu thì thấy Lăng Mặc đã ở phía sau cậu lúc nào không biết, vai của Khúc Quân đụng vào ngực đối phương: “Lăng Mặc! Cậu chạy tới chỗ tớ làm gì?”

Tay của Lăng Mặc bấu vào vai Khúc Quân: “Ha, cậu lại thua rồi.”

Khúc Quân liếc trắng mắt, không muốn để ý đến đối phương nữa, trực tiếp chống tay leo lên bờ: “Thua thì thua! Cũng không phải là thua cả đời!”

Đồ đáng ghét mắc dịch!

Tiểu gia quyết không tin hồi trung học anh là đại diện xuất sắc của đội bơi cấp thành phố!

Chắc chắn anh bịa đặt ra ở cái thế giới ảo này!

Tác giả có lời muốn nói: DAY 51.

Khúc Quân: Anh nhét thứ tào lao gì vào đầu em thế hả!

Lãng Mặc: Chỉ có kẻ phụ bạc mới nói giống em.

Khúc Quân: What?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp