Bạo Quân Nam Hậu

38. [Cầu thú]


2 năm

trướctiếp

Edit: Thủy Tích

Bệ hạ khó có được viết thơ tặng thần tử, nội dung đại khái là vịnh về cây trúc, mà y tên là Trang Tử Trúc, vậy bài thơ kia không phải đang tán dương chính mình sao?! Trang Tử Trúc đành phải trả lời: "Cảm tạ bệ hạ làm thơ khen ngợi vi thần, câu thơ tinh tế, nét bút hào khí vạn trượng, vi thần vô cùng thán phục, nhất định sẽ không ngừng chế tạo ra vũ khí tốt nhất hồi báo bệ hạ."

Nhớ lại mấy câu thơ kia dù cho nó có tinh tế nhưng y là người không biết làm thơ, cũng không hiểu thơ. Nhưng mà nếu nói ra lời này sẽ khiến bệ hạ mất hứng, hơn nữa bệ hạ thống trị quốc gia vô cùng bận rộn lại thường xuyên phải duyệt quân tìm kiếm nhân tài, nhìn không ra sẽ có thời gian làm thơ nha!

Mà Tuyên Hằng Nghị vừa nghe là biết Trang Tử Trúc không hiểu được ý tứ của mình, dễ hiểu như vậy mà Tử Trúc còn không hiểu? Cảm thấy chính mình đã ra một chủ ý không hay.

Bất quá kế này không thành lại bày kế khác. Ngày hôm qua, Tuyên Hằng Nghị mệnh lệnh Trang Tử Trúc tiến cung, tối qua chẳng những đắp cao dưỡng nhan, còn ngủ sớm, sáng nay thức dậy tinh thần sáng láng, nhìn vào gương liền thấy mình dường như lại trẻ thêm một chút, làn da thô ráp do dầm mưa dãi nắng hành quân đánh giặc đã dưỡng trở lại, nhìn tuy rằng không tinh tế như Trang Tử Trúc nhưng tốt xấu cũng có thể gặp người, cũng không tục tằng như trước kia nữa. Trước khi Trang Tử Trúc tiến cung, thượng triều xong, Tuyên Hằng Nghị lại sai cung nhân cẩn thận sửa sang lại trang phục cùng diện mạo một phen, nhìn càng thêm anh vĩ đĩnh bạt mới cho tiếp kiến mấy vị thân vương.

Mà lúc này sáu vị lão thân vương đã có được kết quả mình mong muốn liền nhanh chóng rời cung. 

Tuyên Hằng Nghị ngồi đến thẳng tắp, bày ra cái tư thế ai nhìn cũng cảm thấy anh tuấn phê duyệt tấu chương, để Trang Tử Trúc vẽ hắn.

Dù sao hiện tại Trang Tử Trúc cũng không có nhận thức người nam nhân nào, Tuyên Hằng Nghị tự xưng mình có diện mạo không tầm thường, tư thái lại anh tuấn đĩnh bạt, chẳng phải chỉ cần để Tử Trúc nhìn nhiều thêm vài lần là có thể làm y coi trọng hắn sao? Mặt khác hắn càng phải chiếu cố Trang Tử Trúc thêm thỏa đáng, để y ăn ngon mặc ấm, như thế thì chỉ cần y ghé qua một lần liền biết sống trong cung có bao nhiêu thoải mái rồi.

Còn mẫu hậu bên kia, ngoại trừ đông săn ngày đó cũng chưa từng ra khỏi Trường Nhạc Cung, mọi tin tức bị khóa hết, làm sao có thể biết Trang Tử Trúc tiến cung?

Thật sự Tuyên Hằng Nghị ra chiêu này dùng rất được. Trang Tử Trúc từ khi sinh ra vẫn luôn độc thân, hiện tại đã cập kê lại có một nam nhân vừa tuấn tú vừa săn sóc ở bên người. Buổi sáng nhìn diện mạo hắn là cảnh đẹp ý vui, cơm trưa đều là món y thích ăn, vẽ mệt còn có thể thoải mái ngủ một giấc trên chiếc giường lớn, sẽ có cung nhân đến mát xa đấm vai đấm chân cho y, buổi chiều ngẫu nhiên cùng Tuyên Hằng Nghị thảo luận chính sự, còn có thể đến Ngự thư phòng mượn xem vài bức họa cùng thư tịch, nhìn xem vật phẩm hiếm lạ mà ngoại quốc tiến cống. Ban ngày trôi qua thoải mái quá mức, ban đêm về phủ khó tránh khỏi hồi tưởng lại.

Hơn nữa y còn ----

Tuy rằng chưa tự mình trải qua nhưng trước khi xuyên qua có xem qua mấy thứ phim đó, cho nên Trang Tử Trúc không cấm được mặt đỏ. Tuyên Hằng Nghị thân hình cao lớn đĩnh bạt, không biết dùng làm gối ôm, cùng thời điểm kia kia sẽ có tư vị gì.

Thiếu Tuyên Hằng Nghị ba bức tranh đã sớm vẽ xong rồi, nhưng Trang Tử Trúc vẫn nguyện ý tiến cung, cũng sắp đến Tết âm lịch, Hỏa Khí doanh cũng đã được nghỉ; mà sống trong cung quá mức thoải mái, còn có một người có tầm mắt nhìn xa trông rộng, kiến thức rộng lớn cùng nhau trò chuyện, ngẫu nhiên nghe các trọng thần triều đình thương nghị một chút quân sự quốc sự, từng chữ từng chữ như châu như ngọc, rất có ý tứ. Trang Tử Trúc đều hối hận lúc trước vì sao lại lười biếng không muốn thượng triều, bỗng dưng cảm thấy ở trong cung thật sự thoải mái hơn ở nhà nhiều.

Vì thế Trang Tử Trúc lại nhắc tới việc tạm thời Hỏa Khí doanh không có chuyện gì làm, có thể thượng triều. Thấy mắt Trang Tử Trúc trông mong chờ đợi, còn vui rạo rực, Tuyên Hằng Nghị lại chưa nói có đồng ý hay không. Bởi vì Tết âm lịch sắp đến rồi, tết Nguyên Đán cùng tết Nguyên Tiêu sẽ được nghỉ tận bảy ngày. Hiện tại Trang Tử Trúc muốn lên triều cũng không có việc gì để nghị sự, đành dời đến năm sau vậy. Mà mùng một có thể tham gia cung yến, có thể gặp mặt đủ loại quan lại, xem người của giáo phường tư biểu diễn, sẽ không bởi vì cô đơn một mình ăn Tết mà buồn chán.

Trang Tử Trúc cũng nghĩ vậy liền đáp ứng, để Lưu quản gia chịu trách nhiệm lo liệu trang trí phủ ăn Tết, cùng một ít lễ vật đưa đến các phủ. Y ở lại trong Ngự thư phòng rất nhiều ngày, cũng không tính là lên triều nhưng lại quen biết thêm một số quan viên tâm phúc của Tuyên Hằng Nghị, hơn nữa trong Hỏa Khí doanh có nhận thức các tướng lĩnh cùng các thuộc hạ cho nên số người quen nhiều hơn hẳn lúc y còn lẻ loi ở Tiêu Quốc. Lần đầu tiên, Trang Tử Trúc được ăn Tết náo nhiệt như vậy, kiểm tra lễ vật kỹ lưỡng thêm một lần, lại chuẩn bị bao lì xì cùng quà cho hạ nhân trong phủ.

Sắp ăn Tết cho nên Trang Tử Trúc cũng định đi một chuyến nhìn xem Trang Anh Đức cùng bọn Trang Tử Tùng. Vừa lúc mấy ngày nay nhận được tin tức, Hoàng Hậu, Đại vương tử, Tứ vương tử ở đạo quán đã tới đoàn tụ với Trang Anh Đức, vì vậy càng phải đi nhìn nhìn.

Trong kinh thành không có bao nhiêu chuyện bát quái mới mẻ vì thế Hoắc mẫu phạm tội đã lan truyền khắp kinh thành. Hắn hại năm đứa con vợ lẽ Hoắc gia, còn muốn hãm hại mệnh quan triều đình cho nên bị phán chém đầu, mấy đứa con cũng bị liên lụy theo. Trưởng công chúa cùng với nhóm lão thân vương cùng nhau đến cầu tình còn chưa được gặp mặt Hoàng Thượng, vậy mà Trang Tử Trúc vừa nói thay bọn họ Thánh Thượng liền đáp ứng.

Thái Hậu vốn không hề biết chuyện này, hiện tại Thái Hậu đã bị tước quyền chưởng quản hậu cung, con đường nghe ngóng tin tức đã bị khóa lại, cuộc sống mỗi ngày gắn liền với ăn, ngủ, nghe cung quy vô cùng nhàm chán. Sau đó lại có các phu nhân tiến cung thăm Thái Hậu, nói cho Thái Hậu nghe, lúc này Thái Hậu mới biết được chuyện này, nghĩ thầm Trang Tử Trúc quả thực không tầm thường, đứa con Hoàng Đế kia của hắn một khi đã giận lên thì không ai có thể khuyên được, nhưng Trang Tử Trúc lại làm được, y còn là người duy nhất trong vòng mười năm nay Hoàng Đế mới có hứng thú, hắn có thể làm gì chứ, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Mà những người khác, có người cảm thán Trang đại nhân lòng dạ rộng lượng, có người lại nói không biết Trang đại nhân nghĩ gì, đổi thành là hắn đã bị ghê tởm chết chứ đừng nói là đi cầu tình thay?

Nhưng Trang đại nhân cầu tình thay người làm hại mình chứng tỏ tính cách quá mềm yếu, nhìn qua thật sự dễ khi dễ sao?

Dễ khi dễ cái rắm! Xương Nhạc huyện chủ là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, cả đời vinh hoa phú quý, còn là con duy nhất của Trưởng công chúa cùng Ninh tướng quân, thân phận tôn quý địa vị hiển hách, ăn uống cùng trang phục nhất định phải chọn tinh tế nhất, lại còn là con của công thần! Nếu an an phận phận không phát ra cái rắm nào thì có thể sung sướng cả đời, đằng này lại cố tình làm ra chuyện lớn, Xương Nhạc huyện chủ ngày thường cằm đều nâng lên bầu trời, dùng lỗ mũi xem người, không chỉ vậy sau lưng còn hại ra mạng người. Già rồi còn bị lưu đày ngàn dặm làm công, không chỉ mỗi ngày phải làm việc vất vả, ăn không ngon, mặc không tốt, không thể trang điểm bảo dưỡng, còn phải bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, khinh bỉ giễu cợt, từ trên đám mây té xuống bùn lầy, thì ai có thể chịu nổi? Nếu đổi thành những người khác đều cảm thấy thay vì bị lưu đày thì chém đầu cho xong hết mọi chuyện càng tốt hơn!

Vừa nghĩ như vậy lại cảm thấy Trang đại nhân cầu tình thay còn ác độc hơn, ngăn cản không cho người ta chết lại làm người ta sống chịu khổ!

Hơn nữa mấy đứa con của Xương Nhạc huyện chủ bị liên lụy biếm thành dân thường, kết quả là còn phải cảm kích Trang đại nhân đã cầu xin cho bọn họ! Nửa đời sau phải làm công việc nặng nhọc là chịu tội nhưng nếu Trang đại nhân không lòng dạ rộng lượng thì Xương Nhạc huyện chủ kia có thể được miễn tội chết sao? Về sau mấy đứa con của hắn khi thấy Trang đại nhân chẳng phải đều phải cung cung kính kính kêu một tiếng ân nhân sao? Hơn nữa, Trang đại nhân vừa cầu tình vậy mà Thánh Thượng liền đáp ứng, này là được Thánh Thượng yêu thích đến nhường nào chứ! Về sau ai khi dễ y đều phải suy xét cho kỹ càng!

Hơn nữa Trang đại nhân có thủ pháp của thần tiên, chế tạo ra vũ khí chưa ai từng nghe thấy, có thể trong chớp mắt làm nứt một ngọn núi, khiến bọn ngoại quốc nghe mà sợ vỡ mật, không nói hai lời liền cúi đầu xưng thần. Trên đời này, ai mà muốn bị người giết chết trên chiến trường, ai không muốn quốc gia ngày càng cường đại? Người nào luẩn quẩn trong lòng muốn khi dễ y? Chưa nói Thánh Thượng có tức giận hay không thì dân thường bọn họ cũng đã hận không thể nhảy lên đấm nát đầu chó của đối phương rồi.

Vì thế ngày đó Xương Nhạc huyện chủ bị áp giải, những cái khác tiễn đưa không có, chỉ có lá cải rách nát trứng thúi vô cùng nhiều, làm hại các phạm nhân khác cũng bị ném trúng, tiếng oán than dậy trời. Xương Nhạc huyện chủ một thân dơ bẩn vô cùng lôi thôi, ngay cả Hoắc Ngưng Thanh đến đưa tiễn cũng không dám đi lên đưa tay nải cho hắn, không chỉ là lo lắng chính mình không may sẽ bị ném trúng một thân tanh hôi mất mặt còn lo lắng mẫu phụ lấy dáng vẻ này gặp mình sẽ khiến mẫu phụ buồn khổ trong lòng.

Nhưng mà nếu không đưa, phía Bắc vừa khô vừa lạnh, mẫu phụ hắn sống trong nhung lụa sao có thể chịu được? Chờ bá tánh ném xong rời đi, Hoắc Ngưng Thanh liền đi ra, cho nha dịch đang áp giải phạm nhân một túi tiền, rồi mới đi lên nói chuyện với mẫu phụ, dùng khăn tay lau sạch mặt cùng tóc cho hắn.

Hoắc mẫu lúc này mới khóc lên, hỏi: "Sao chỉ có mình ngươi tới? Những người khác đâu? Mẫu phụ ta không tới sao? Ngưng Thanh, ngươi trở về nhớ thỉnh mẫu phụ cầu tình cho ta, ta không muốn đi làm việc cực nhọc---"

Trưởng công chúa không tới, xưa nay Ninh gia vốn gia phong thanh chính, chưa từng mất mặt với thân thích hoàng tộc như vậy, hắn xem như không hề có đứa con này. Các huynh đệ của Hoắc Ngưng Thanh cũng không tới, mẫu phụ bọn họ hãm hại quan viên triều đình, trên tay còn có năm mạng người, mẫu phụ còn thiếu chút nữa hại bọn họ phải sung nhập giáo phường tư --- bọn họ hận đến độ không muốn cho người khác biết mình có mẫu phụ như vậy, hận có thể vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với hắn. Nếu để người khác biết, sau này bọn họ có thể gả ra ngoài sao? Ai muốn cưới một cái ca nhi có thể sẽ hại con vợ lẽ về nhà?

Sự thật sẽ đả thương người, Hoắc Ngưng Thanh chỉ khóc ròng nói: "Mẫu phụ ngài chẳng những cố ý làm hại quan viên triều đình còn giết năm mạng người! Tổ mẫu quỳ trước mặt bệ hạ cầu tình thay người, còn thỉnh sáu vị lão thân vương đến, nhờ người khắp nơi đều không ai chịu giúp. May mà Trang đại nhân dễ nói chuyện mới giúp mẫu phụ miễn tội chết, chúng ta cũng không cần sung nhập giáo phường tư. Ta mang theo một ít quần áo cho người, bên trong còn có ngân phiếu cùng bạc vụn, mẫu phụ người cầm lấy cố gắng làm việc sống sót, đừng nghĩ tới trước kia nữa, bệ hạ còn chưa lập hậu sinh con, nếu có đại xá mẫu phụ có lẽ còn có thể trở về."

Nghe được tương lai còn có khả năng có đại xá, hai mắt Hoắc mẫu bốc cháy một tia hy vọng, rất nhanh lại quay sang mắng: "Ta sao có thể sống sót được? Không bằng chết cho rồi! Ta hại y như vậy, y ghê tởm căm ghét ta còn không kịp, làm sao có thể giúp chúng ta cầu xin! Ngươi đừng bị y lừa gạt, y hại mẫu phụ thành như vậy ngươi còn cảm kích?!"

Hoắc Ngưng Thanh không còn gì để nói, đây là ai hại ai? Nếu không có Trang đại nhân cầu tình, mẫu phụ hắn còn có thể đứng ở chỗ này mắng chửi người sao? Đã sớm bị chém đầu rồi!

Hoắc mẫu còn chưa hiểu rõ lắm điểm này, nhưng hắn đành chịu đựng, nhận hết tra tấn cũng muốn chờ đại xá quay về kinh, tìm cơ hội báo thù. Nhưng Tuyên Hằng Nghị dù có lập hậu sinh con đại xá thiên hạ, cũng chỉ miễn tội chết cho tội phạm xuống thành đi lưu đày thôi. Chương Quốc quanh năm hạn hán, cùng nhiều năm đánh giặc, người trưởng thành tuy rằng không ít nhưng cũng không thật sự nhiều, thật vất vả mới có một đám tội phạm làm việc trị hạn hán, chỉ cần bao ăn bao ở không cần tiền công sao có thể dễ dàng thả chạy được. Trị hạn xong liền đi phía Nam đào giếng, sửa đường sông, nếu xong rồi liền đi biên cảnh tu sửa tường thành xây dựng công trình phòng ngự, vĩnh viễn đều có việc để làm.

Đông săn qua đi, Tết âm lịch sắp tới. Chuyện bát quái về Hoắc mẫu còn chưa lạnh xuống, nhưng Hoắc mẫu đều đã bị đưa đi xa làm việc, bốn đứa con được lưu lại lại là cháu của Trưởng công chúa, không thể tiếp tục chế nhạo. Hơn nữa, Hoắc mẫu mới vừa phạm tội, bọn Hoắc Ngưng Thanh liền tránh đầu sóng ngọn gió cũng chưa có ra khỏi cửa, muốn chế nhạo cũng không có đối tượng.

Nhưng không chờ lâu, Tấn Quốc bên kia lại có chuyện bát quái mới!

Chuyện bát quái lần này lại rất nhanh oanh tạc, Tấn Quốc lại phái sứ giả tới, không chỉ tới chúc mừng năm mới, còn mang theo một bức hôn thư tổ tiên truyền lưu, muốn cầu thú Tiêu Quốc tam vương tử Trang Tử Trúc cho Nhị hoàng tử Khương Thần của bọn họ. Vốn là không cần tới cầu Chương Quốc nhưng Tiêu Quốc đã bị diệt, Trang Tử Trúc hiện tại đang là thần tử của Chương Quốc cho nên mới tới kinh thành cầu thú.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp