Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 44 – 1: Tô Tầm kỳ quái (1)


6 tháng

trướctiếp

Không biết từ lúc nào bầu trời lại bắt đầu có tuyết bay.

Nguyễn Kiều Kiều nuốt một ngụm nước bọt, hồi lâu sau mới tẻ nhạt nói một câu, “Tuyết rơi rồi. Chúng ta vào đi thôi, coi chừng đám sói kia lại tới đó.”

Cô xoay người muốn đi, thình lình cổ tay truyền tới một nguồn sức mạnh, Tô Tầm nắm tay cô.

“Tôi dẫn cô đi một nơi.”

“Nhưng... rất nguy hiểm đấy. Cẩu Bất Lý ở chỗ này...” Còn chưa nói hết, khuôn mặt bỗng nhiên bị mạnh mẽ bóp một cái, “Tôi nói rồi, chúng ta phải đi một nơi.”

“...” Nguyễn Kiều Kiều vuốt gương mặt bị bóp đau, hồi lâu sau mới thầm châm chọc nghĩ: Tô Tầm này bị ma nhập à? Làm gì nói gì cũng không bình thường hết.

Tuyết vẫn rơi không nhiều, Nguyễn Kiều Kiều nơm nớp lo sợ, dường như cô nhìn thấy đám sói ẩn mình trong tuyết. Nhưng quái lạ là, mấy con sói này chỉ quanh quẩn bên cạnh cô, mà chẳng công kích bọn cô như trước đó.

Tô Tầm chợt huýt sáo một cách khó hiểu, ngay lập tức đám sói tản đi.

“Anh... biết bọn chúng?” Đây là điều duy nhất chỉ số thông minh của Nguyễn Kiều Kiều có thể nghĩ tới.

Tô Tầm hít sâu một hơi, cũng không trả lời câu hỏi của Nguyễn Kiều Kiều.

Giây kế tiếp, trong tuyết xuất hiện một con sói to oai phong lẫm liệt.

“Hóa ra anh thực sự không phải Husky.” Còn nữa, Nguyễn Kiều Kiều vẫn chưa hết, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng biến hình, ổn không đấy?

Giống như trong khe núi khi đó, Tô Tầm cõng cô nhanh chóng chạy vào nơi sâu hút. Dọc đường đi, gió tuyết công kích giáp mặt, nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại không lạnh. 

Cô vùi đầu thật sâu vào bộ lông mềm mại của anh, nơi ấy là một mảng ấm áp.

Thân thể bên dưới ấm áp, an ổn, tuy ở giữa trời băng đất tuyết, bên người còn có đám tuyết lang quái gở, nhưng cô lại thấy rất an toàn.

Không biết Tô Tầm cõng cô đi bao xa, rốt cuộc anh ngừng bước.

Nguyễn Kiều Kiều nhấc người lên, ngay lập tức cô trợn tròn mắt.

Trước mặt là màu trắng liên miên, cô cho rằng đó là tuyết trắng xóa, nhưng nhìn kỹ lại, không đúng, đó không phải tuyết trắng mà là bông hoa trắng.

Trong sơn cốc, khắp nơi đều ngập tràn hoa trắng.

“Đây là?”

“Đẹp không? Mạc Phi tặng cho cô một bông hoa, tôi tặng cho cô toàn bộ, vui không?” 

Nói xong, Tô Tầm cõng cô lao xuống sơn cốc. Cảm giác này không thua gì chạy như bay giữa trời cao, Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi kêu liên tục, hung hăng nắm lông trên lưng anh.

Khốn khiếp, cô mắc bệnh sợ độ cao đấy.

Khi Tô Tầm vững vàng chạm đất, chân Nguyễn Kiều Kiều đã mềm nhũn.

Lúc này, cô đặt mình trong biển hoa, khắp nơi đều là bông hoa trắng, đẹp thật!

Có điều Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới truyền thuyết của loài hoa này, cô bèn lui một bước, lui vào lòng anh.

“Không phải anh nói hoa này phải dùng máu tươi mới có thể nở xinh đẹp ư...”

Tô Tầm đã biến thành hình thú, hiện tại đang sửa sang cái đuôi to rối bù của anh, nghe Nguyễn Kiều Kiều hỏi, anh không thèm để bụng, “Chẳng phải cô thích hoa à? Những chuyện khác quản nhiều làm gì.”

“Nhưng…”

Nguyễn Kiều Kiều bước một bước, chỉ nghe được tiếng răng rắc. Cô cúi đầu nhìn, dưới bụi hoa rậm rạp rõ ràng là xương cốt trắng muốt.

“Á…” Rốt cuộc Nguyễn Kiều Kiều không kiềm được, hét thảm thiết vang tận mây xanh.

Mẹ ơi, ở sơn cốc này, bên dưới đám hoa trắng, tất cả toàn là xương cốt. Một nơi âm trầm khủng khiếp vậy, Tô Tầm còn dào dạt đắc ý, “Có phải thích tôi thêm một chút không?”

“...” Thích cái đầu quỷ anh ấy!

Nguyễn Kiều Kiều lần đầu tiên lạnh mặt trước mặt Tô Tầm.

“Không thích?” Sắc mặt Tô Tầm trở nên hoang mang, “Trên sách viết, phụ nữ đều thích lãng mạn như thế. Chẳng phải cô thích hoa sao? Biển hoa, có phải cô nên nhảy cẫng lên hôn tôi không?”

“...” Chả biết rốt cuộc anh xem loại sách não tàn nào, nhưng Nguyễn Kiều Kiều xác định mình không não tàn. Cô thích hoa, cũng thích biển hoa, nhưng cô không thích bên dưới biển hoa toàn là xương cốt.

Quá kinh khủng, cho nên lãng mạn gì đó đều gần như biến mất sạch, chỉ có ác mộng thôi, được chưa?

“Đại nhân, tôi... tôi hơi sợ... đám sói... sói tới.”

Tô Tầm cúi đầu, dường như đang khổ sở suy nghĩ. Anh thoáng nhìn Nguyễn Kiều Kiều đang run rẩy, “Cô sợ mấy xương cốt này hả?”

Cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng bình thường rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp