Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 Chương tiếp
56117. Lâu sau, điện thoại bên kia truyền đến: “Vì chuyện hôm qua, cố ý tránh anh?” Cực kỳ lạnh lẽo! Hạ Băng Khuynh ngây người, lập tức giải thích: “Mới không phải, tôi thật sự ở lại dọn dẹp, “Sợ anh còn không tin, còn thêm 1 câu: “Được rồi, thật ra bị giáo viên thể dục phạt, hôm nay lên lớp đắc tội thầy.” Dù mất mặt, cũng không muốn anh hiểu lầm. Bên kia điện thoại, lại trầm mặc. “Vậy tối nay anh đón em!” 1 câu nhẹ nhàng, vẫn nhàn nhạt không cảm nhận đc tâm trạng anh, nhưng ấm áp như gió nhẹ thổi qua trong thời tiết nóng, như là cách rất xa, như là chạm không tới, vẫn ấm áp thổi trong tim cô. Hạ Băng Khuynh cười ngọt ngào, lấy điện thoiaj, đứng trước cổng trường, áp chế cảm giác tốt đẹp dâng lên trong lòng, trả lời 1 chữ: “Đc!” Cúp điện thoại, cô nhảy chân sáo vào trường. Đột nhiên cảm thấy không khí lúc chiều tà thật tươi mới. Tối 7h. Trong sân bóng rổ lớn, 2 thiếu nữ dùng sức lau nhà. Bọn họ đã ăn tối, nhưng bây h đã 2h rồi, cũng chỉ mới lau đc nửa. “Không đc rồi k đc rồi---” Tiêu Nhân ngồi qua bên nghỉ ngơi. Thấy Hạ Băng Khuynh hưng phấn cực kỳ, nghi ngờ sờ trán cô: “Khuynh Khuynh hôm nay cậu tiêm thuốc hưng phấn hay trúng 800 vạn? Từ cơm tối đến h đều hưng phấn vậy, tối nay còn ăn 3 phần thịt nướng!” Thật là bất thường lớn. “Đúng vậy, tớ thích ăn thịt nướng, tớ thích dọn dẹp!” Tâm trạng Hạ Băng Khuynh rất tốt nhe miệng cười. “Điên rồi điên rồi, thật là điên rồi!” “Cậu ngồi nghỉ đi, tớ lau là đc” Hạ Băng Khuynh kéo cây lau nhà qua bên khác. Nghĩ đến Mộ Nguyệt Sâm đến đón về, tâm trạng hy vọng như sự đẹp đẽ của trời sau mưa, trong bóng đêm, hiện lên càng đẹp hơn. Tiêu Nhân nhìn theo cô lúc đi qua đây lúc qua kia. Mắt vô thức liếc 1 cái, sân bóng rổ xuất hiện 1 bóng người, cơ thể thon dài, áo trắng quần đen. Mắt cô lập tức sáng lên. Quý Tu! Nam thần của cô! “Khuynh Khuynh tớ ra kia cái, lát về liền.” Cô đứng dậy chạy ra ngoài. Hạ Băng Khuynh dừng chút, nhìn cô la: “Cậu đi đâu thế?” “Đuổi theo nam thần của tớ!” Tiêu Nhân nói 1 câu, người biến mất khỏi cửa. Nam thần? Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, chắc là thầy Quý? Nhưng thầy không phải ra ngước ngoài tháng sau mới về sao? Chắc k chừng thầy có chút về sớm! Nếu thầy Quý bị Tiêu Nhân chặn lại, thật là xong rồi, mong thượng đế bảo vệ anh. Thu suy nghĩ lại, cô lau tiếp, còn ngâm nga câu hát: “Là la la là, là là” Phía sau, tiếng bước chân truyền đến. “Da da da” Bước chân trầm ổn, đi k nhanh k chậm. Nghe tiếng bước chân nam nhân. Lòng Hạ Băng Khuynh nhảy lên, anh đến rồi! Sự ngọt ngào trong tim cô lan truyền, tốc độ lau nhà chậm hơn. Tùy theo sự anh đến gần, lập cô đập mạnh hơn. Bước chân dừng lại sau cô. Hạ Băng Khuynh nắm cây lau nhà, cũng ngừng động tác. Hít sâu, chuẩn bị quay lại, màn xanh lá từ trời rơi xuống, rơi trứơc mặt cô, làm cô hoa mắt. Là gì? Cô quay về sau, nhắm mắt, lần nữa mở mắt nhìn rõ. Băng đô xanh lá đính ngọc trắng, k phải là băng đô cô thích sao. Anh mua rồi! Đưa tay, cầm lấy, sờ ngọc trên đó, lòng kích động. Thì ra, anh luôn chú ý. “Tôi rất thích!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ mà ngọt ngào nói. “Cô bé, có cần anh đeo lên không---” Giọng ấm áp truyền đến bên tai cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 Chương tiếp