Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Q.9 - Chương 8: Chương 8


...

trướctiếp

Phương Quân Càn an tọa trên chiếc salon gỗ tử đàn chạm hình rồng xa xỉ của Phủ tổng thống, trên bàn, hương thơm của trà ngon ngan ngát lượn lờ.

Trà Phổ Nhĩ thượng hạng, đặc sản quốc nội.

“Quân Càn ít tới thăm bá phụ quá. Hai nhà chúng ta bình thường giao tình không sâu, sau này phải năng qua lại hơn mới thân thiết được có biết không.”

Phương thiếu soái trong lòng cười mỉa.

Nghị trường đang bàn tán rất lung, tin này ban đầu lưu truyền nội bộ, sau đó mới dần dần ầm ĩ ra bên ngoài.

Đoạn Tề Ngọc đã đạt được hiệp ước với Uy Tang, nghe nói phải bồi thường tới một nghìn vạn lượng, Uy Tang mới chấp nhận hòa đàm.

Đại biểu hòa đàm của Hoàng gia Uy Tang – Hoàng thân Yoshihiro – vài ngày nữa sẽ đến Bình Kinh.

Phương thiếu soái mới nghĩ tới đó, trong lòng đã sục sôi bất mãn.

Lão tử trăm cay nghìn đắng vào sinh ra tử mới đòi lại được bảy tỉnh Giang Nam, là để cho lão tiêu pha hoang phí như thế à!

Liếc lão một cái rồi chẳng buồn nhìn nữa.

Phương Quân Càn cố hết sức giấu kín tâm tư thật sự của mình.

Mấy năm trời mình xông pha hăng hái chiến tử sa trường, đổi lấy cái kẻ bán nước cầu vinh nhàn nhã ngồi trên ngôi cao an hưởng thái bình, đây là cái lý lẽ gì?

Dựa vào lão? Xứng đáng gớm!

Cảm thấy hơi khó chịu, Phương Quân Càn định chuẩn bị đứng lên cáo từ.

Một người hầu đi thẳng vào phòng khách, nói nhỏ gì đó vào tai Đoạn Đề Ngọc.

Loáng thoáng nghe được cái gì ‘Đại diện hòa đàm’, ‘Hoàng thân Yoshihiro’ mấy chữ.

Đoạn Tề Ngọc không nài ép Phương Quân Càn nữa, vội vàng đứng dậy, cười gượng: “Cháu Phương, Đoạn bá phụ đột nhiên có việc gấp, cháu cứ thong thả ra sau vườn chơi… Tiếp đón không chu đáo, thật ngại quá, làm cháu thiệt thòi rồi.”

Phương thiếu soái cầu còn không được: “Đoạn bá phụ có việc, không thể trách.”

Đoạn Tề Ngọc hấp tấp đi rồi, Phương Quân Càn cũng tiện ra hậu viên Phủ tổng thống, thơ thẩn tùy ý đi dạo loanh quanh.

Hậu viên Phủ tổng thống quay mặt đối diện núi Lạc Già, lưng tựa núi, mặt ngắm sông, gió hát chim reo, tầm nhìn khoảng khoát, non nước hữu tình, thanh tĩnh u tịch.

Trong sự tĩnh lặng dường như còn ẩn chứa một chút u buồn.

Tĩnh lặng là tịch mịch. U buồn cũng là tịch mịch.

“Thiếu soái, đi tiếp về phía trước sẽ không còn thuộc phạm vi quản lý của Phủ tổng thống nữa.” Một người hầu đi ngang qua nhắc nhở hắn.

Phương Quân Càn ngạc nhiên một thoáng: Có người ở đó à?

Hiếu kỳ nổi lên, Phương thiếu soái liền bỏ qua khuyến cáo của người hầu, tiếp tục bước về phía trước.

Vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh chung quanh, không để ý mình đi càng lúc càng sâu.

Màu xanh tươi của rừng cây đã chuyển thẫm từ lúc nào rồi.

Chỉ thi thoảng rơi rớt trên mặt đất những giọt nắng lấp lóa tròn vo khó khăn xuyên qua tàng cây rậm rạp.

Gió xào xạc, bóng nắng lung linh lay động.

Càng tô điểm cho cây rừng vẻ đẹp tươi xanh thăm thẳm.

Lòng háo thắng cũng bất giác dần dần an bình tĩnh tại.

Kỳ lạ là, sau khi Phương Quân Càn đi xuống hết một con dốc, địa hình không ngờ lại trở nên bằng phẳng.

Đột nhiên, một âm thanh non nớt của trẻ nhỏ cất lên ngay phía trước: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu ai muốn qua lại, phải giao nộp… giao nộp…”

Phương Quân Càn tốt bụng nhắc nhở: “Phải giao nộp tiền đồng.”

“Đúng rồi!” Giọng đứa trẻ vui mừng, song lập tức bừng tỉnh, “Không đúng! Ai mượn mi dạy?!”

Hừ nhẹ một tiếng, thẹn quá hóa giận rồi.

Phương Quân Càn loáng thoáng nghe tiếng lạch xạch bên tai, càng lúc càng gần.

Là tiếng bánh xe gỗ nghiến lên mặt đất.

Khi Phương Quân Càn thực mục sở thị quý ngài ‘cường đạo’ rồi, hắn suýt chút nữa cười bò lăn.

Một đứa trẻ trắng trắng tròn tròn, đạp chiếc xe cũng nhỏ xíu như nó, đang hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

Cậu nhóc chừng bốn năm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt đen láy trong veo nhìn hắn không chớp.

Bàn tay tròn lẳn siết chặt lấy ghi-đông xe.

Bạn họ Phương nghĩ quẩn: Có khi nào là con riêng của Đoạn Tề Ngọc không?

“Nè, mi là con cái nhà ai vậy?”

Đứa bé hất mặt lên trời, giả điếc không thèm nghe.

Bạn Phương tất nhiên không tha, tiếp tục giỡn: “Mi không phải là con của Đoạn Tề Ngọc đó chứ?”

Cậu nhóc giật phắt đầu, bĩu môi: “Có mi mới là con của Đoạn Tề Ngọc á.”

Phương Quân Càn liếc mắt coi thường, mặt không đổi sắc: “Nói mi không có mắt còn không chịu. Bổn thiếu gia làm sao có thể là con Đoạn Tề Ngọc chứ, lão già đó làm gì được nửa điểm bằng ta hử?”

Nhóc con lập tức trợn tròn hai mắt, ánh mắt nhìn hắn tựa hồ có thể xuyên suốt cả những việc không thể tưởng tượng của thế gian.

Bạn Phương vô cùng thích thú, bèn ngồi xổm xuống ghé sát vào gương mặt tròn vo mũm mĩm đó: “Này, nhìn đẹp quá nên đơ luôn rồi hả?”

“Không biết nhục, anh hai của ta mới là người đẹp nhất thế gian!” Giọng bé con lanh lảnh không phục, chân dẫm lên bàn đạp chuẩn bị đạp đi, “Mặc kệ mi, ta phải đi.”

“Anh của mi là ai mà lại có đứa em ngạo mạn thế?” Phương Quân Càn khoan thai bước theo sau chiếc xe đạp.

Tàng cây rậm rạp tản ra, chừa trên mặt đất một vùng nắng lóa, nổi bật giữa rừng, hắt ánh sáng lên cây cối chung quanh.

Đứa nhỏ dẩu đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp: “Anh hai ta là người hoàn mỹ nhất, đẹp nhất, mạnh nhất, tốt nhất trên đời này – Hơn mi nhiều lắm lắm luôn.”

Bỗng nhiên sờ vào túi, mặt biến sắc: “Chết cha!”

Cái chân nhỏ lập tức hết sức tăng tốc, đạp nhanh như ma đuổi.

Đứa nhóc này thật thú vị.

Bạn Phương cười thầm một tiếng, tiếp tục chạy nhanh đuổi theo, vừa chạy vừa ngẩn ngơ kinh hãi: cái chân vừa ngắn vừa ú nu vậy mà đạp nhanh ra phết!

“Tìm được rồi!” Bé con reo hò, vứt chiếc xe đạp qua một bên sà xuống thảm cỏ.

Nhặt lên một chiếc hộp quẹt điêu khắc tinh xảo, gương mặt cậu nhóc sáng rỡ: “Thật may mắn quá đi…”

Tay Phương Quân Càn run bắn lên, liền chộp lấy tay đứa bé, lạnh lùng hỏi: “Cái này ở đâu ra?”

Ánh mắt sắc bén kinh người dọa bé con lông tóc dựng đứng, sống lưng lạnh toát: “Oái! Bỏ ra!”

Phương Quân Càn trầm giọng: “Nói, cái hộp quẹt này là ai cho mi?”

Nhóc con cố sống cố chết giãy giụa thế nào cũng không thoát được, cái tay nhỏ bị nắm chặt đến phát đau. Nó bực bội hét lên: “Mi không bỏ tay ra, ta kêu anh hai tới xử mi đó!”

Phương Quân Càn không hề nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn cậu nhóc chằm chằm một cách dữ tợn.

Bé con kinh hoàng vừa la vừa khóc: “Là của anh hai! Ta ta ta… Ta lấy trộm coi chơi mà!”

Phương Quân Càn cả kinh buông tay ra.

Mắt hắn đờ đẫn, mấp máy lặp lại lời đứa bé: “Của anh mi…”

Không phải là chị sao?

Vất vả lắm mới thoát ra được ma trảo của Phương Quân Càn, nhóc con hai mắt đỏ hoe, ngoác mồm khóc rống: “Huhuhuhu… Anh hai! Anh hai!”

Vừa dứt tiếng, một luồng gió mạnh quét qua, cả người cậu nhỏ được cuốn vào một lồng ngực ấm áp!

Đồng thời, họng súng đen ngòm trong tay người con trai áo trắng chĩa thẳng vào ngực Phương Quân Càn.

Đứa trẻ vừa thấy Tiếu Khuynh Vũ, hoảng sợ lẫn lo lắng trong nháy mắt bị quét sạch. Dụi dụi đầu vào trong ngực thiếu niên, răng nhay nhay lớp áo trước ngực y: “Huhuhu… Anh hai…”

Y là anh hai của nó.

Vậy y không phải là…

Phương Quân Càn bị sự thật rành rành trước mắt đả kích nghiêm trọng đến choáng váng mặt mày!

Nòng súng của Tiếu Khuynh Vũ vẫn chĩa thẳng vào Phương Quân Càn.

Những ngón tay cố định súng vững vàng và mạnh mẽ.

Không khí trong rừng tự nhiên trở nên yên tĩnh, gió lùa qua khe núi cũng biết điều dừng lại.

Một mảnh trắng tinh thuần khiết này, có phải là tiếp nối mộng ảo nghìn năm.

Cũng chính là… tình yêu cùng tiếc hận trầm luân từ tiền kiếp…

Phương Quân Càn vẫn ung ung nhìn Tiếu Khuynh Vũ, giơ tay: “Bổn soái trong lúc vô tình mới xông vào nơi này, Khuynh Vũ dùng súng nhắm vào bản soái như vậy thật rất nguy hiểm!”

Do dự chốc lát, chàng trai áo trắng hạ súng xuống, vừa lau nước mắt cho em nhỏ vừa dịu dàng hỏi: “Tiểu Dịch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bạn Phương xấu xa mách tội: “Em trai cậu đánh cướp tôi!”

Tiếu Khuynh Vũ lạ lẫm chuyển sang hắn.

Phương Quân Càn luôn miệng than thở nhân tình thế thái: “Tuổi còn nhỏ lại không lo học hành! Tiếu chủ tịch à, xem ra, nhà cậu rất có nguy cơ đó!”

Tiêu Dịch suýt chút nữa nổ phổi vì tức!

Vô sỉ đầy rẫy, nhưng vô sỉ cỡ này lần đầu mới thấy.

Nhóc con không giống Phương Quân Càn khéo ăn khéo nói, có thể lẫn lộn trắng đen thị phi điên đão, nhất thời mồm há hốc không nói được chữ nào, chỉ có khóe mắt đỏ hoe ầng ậng nước chuẩn bị chảy xuống.

(Anh Càn chỉ giỏi bắt nạt con nít thôi!)

Tiếu Khuynh Vũ lãnh đạm nói: “Em tôi tuổi nhỏ vô tri, ham chơi hiếu động, Tiếu mỗ về nhà nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, mong thiếu soái tha thứ một lần.”

Anh hai tại sao lại đi xin lỗi hắn cơ chứ!

“Anh, rõ ràng là hắn…”

Tiếu Khuynh Vũ cốc nhẹ lên đầu cậu nhóc.

Bé con ăn đau, đành biết điều ngậm miệng. Nhưng mà, đôi mắt to tròn đen láy kia vẫn như cũ trừng trừng lườm liếc tên yêu quái tươi cười Phương Quân Càn.

Bạn Phương lén đắc ý làm mặt xấu lêu lêu nhóc con.

Tiểu Dịch tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chạm trám Phương Quân Càn da mặt còn dày hơn tường thành thế này, ai cũng phải bó tay thôi.

Phương Quân Càn được nước lấn tới: “Bổn soái từ xa đến đây, Khuynh Vũ chẳng lẽ không mời bổn soái vào nhà sao?”

Hắn đứng trước mặt y, trên môi là nụ cười tươi roi rói, lấp lóa như những bóng nắng liên xiên in trên mặt đất kia vậy.

Gió núi lồng lộng khoan khoái.

Bóng nắng tô điểm dung nhan.

Chàng trai áo trắng trầm mặc một lúc.

Hốt nhiên, khóe miệng nhếch cười: “Nếu như thiếu soái không thấy phiền.”

Phương Quân Càn thở ra một hơi nhẹ người, hắn thật sự sợ sẽ bị y tống ra khỏi cửa – lập tức tà mị cười: “Tiếu chủ tịch đã mời, tại hạ cung kính không bằng phụng mệnh.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp