Rảo mắt nhìn cơ man người là người nhộn nhịp qua lại trên bến tàu, Phương Quân Càn
có chút hoài niệm, hít sâu vào lồng ngực một hơi đầy mùi sông nước.
Mười năm trước, hắn cũng ở đúng nơi này, bị người ta xách cổ lôi lên tàu, rời khỏi Bình Đô.
Trên bến
tàu, hàng hóa chất đống ngổn ngang, vận tải bộn bề hối hả, công nhân bốc xếp lảo đảo oằn lưng vác những bao tải to lớn nặng nề.
Tia mắt đang rảo quét chung quanh, hốt nhiên chiếu thẳng vào một bóng dáng quen thuộc.
Phương Quân Càn suýt chút nữa nghĩ rằng mình nhìn nhầm.
“Hắc Tử, sao anh lại ở đây!?”
Phương Quân Càn mừng rỡ vọt đến trước mặt một anh chàng gầy gò khắc khổ.
Anh ta quăng phịch bao tải xuống đất, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đen nhẻm. Trời
đã cập đông, thế mà trên người anh vẫn chỉ phong phanh manh áo tơi cũ
nát, tay áo xăn lên cao, để trần hai cánh tay gầy guộc sương gió.
Trong mắt người thành thị, ăn mặc như thế này chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả – ‘quê mùa rách nát’.
Khuôn mặt lầm lì của anh có vài phần khó làm cho người ta hình dung được là mệt mỏi hay chịu đựng.
Nhìn người
trước mắt, trên gương mặt anh ta thoáng xuất hiện một tia kinh ngạc,
song trong nháy mắt liền biến đổi thành biểu cảm khác lạ khó có thể diễn tả bằng lời.
“Hắc Tử, sao thế, là tôi đây mà! Tôi Phương Quân Thiên đây mà!”
Biểu cảm phức tạp rất nhanh trở lại bình tĩnh.
Trên gương
mặt đen đúa không hiện ra bất kỳ biểu cảm nào nữa, chỉ thản nhiên cúi
xuống ghé vai vác chiếc bao tải lên, sải bước đi ngang qua người nọ.
Vẻ mặt tươi cười mừng rỡ của Phương Quân Càn lập tức vụt tắt.
Bạn thân
trong thiên hạ có bốn dạng tạo thành: thứ nhất cùng nhau lớn lên, thứ
hai cùng nhau hoạn nạn, thứ ba cùng nhau đàng điếm, thứ bốn cùng nhau
làm bậy.
Phương Quân Càn cùng Hắc Tử thuộc dạng thứ hai.
Người thanh
niên xuất thân nông gia quê mùa cục mịch, chất phác đôn hậu đó đã từng
cõng Phương Quân Càn máu chảy không ngừng do trúng đạn chạy băng băng
suốt hai mươi dặm, một phen lôi hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.
Này là thứ tính mạng tri giao thiết lập từ trong mưa bom bão đạn.
Phương Quân Càn chặn trước mặt Hắc Tử:
“Hắc Tử, anh không phải vẫn ở Nam thống quân à? Tại sao lại ở đây?”
Anh chàng
đen đúa ngừng sải bước, hai mắt nhìn thẳng Phương Quân Càn, không hề có
cái gì khách sáo, hoàn toàn dửng dưng coi Phương Quân Càn như người xa
lạ: “Là Trung tướng Phương Quân Càn phải không, tôi còn phải kiếm ăn,
phiền ngài tránh đường.” Nói đoạn, toan gạt Phương Quân Càn chắn lối
sang một bên.
“Kim Lão
Hắc, đủ rồi!” Tâm trạng phẫn uất của Phương Quân Càn nháy mắt bùng lên,
“Anh có gì cứ nói thẳng! Đừng có giả vờ không biết lão tử!”
Thoáng cái, tròng mắt Hắc Tử đỏ lên, nhưng khóe miệng lại cười, thậm chí cười đến thống khoái.
“Trung tướng Phương Quân Càn này, chỗ ngài có đang cần người không? Tôi đây thân
cường thể tráng cái gì cũng làm được, giết người, đốt nhà, cướp bóc, đòi nợ, dù bắt làm chó giữ nhà tôi cũng chả ngại! Ngài đừng thấy tôi gầy mà khinh, tôi đây từng ở chiến trường giết địch, lão luyện trong quân đội, ngay cả đánh nhau với bộ đội tuyển chọn của Nam thống quân cũng không
thua kém. Phải rồi, tôi từng cứu mạng Thiếu soái Nam thống quân Phương
Quân Càn đó, được tặng huân chương hạng Nhất nha. Tôi giấu kỹ lắm. Ngài
không tin, để tôi lấy ra cho ngài xem…”
Không hề báo trước, Phương Quân Càn bất thình lình giáng một đấm thẳng vào giữa ngực Hắc Tử, Hắc Tử loạng choạng thối lui mấy bước, suýt nữa đã ngã sấp
xuống.
Đối diện ánh mắt hung dữ của Phương Quân Càn, Hắc Tử vẫn không hề tỏ ra yếm thế,
khóe môi giương lên nụ cười méo mó: “Phương trung tướng, tôi còn chưa
nói xong. Sau khi Nam thống quân sát nhập Quốc thống quân, bộ đội lớp
giảm biên, lớp giải tán, những anh em cắt tóc ăn thề ngày xưa mạnh ai
nấy gom góp tiền bạc đồ đạc tư trang tứ tán khắp nơi.”
“Bộ đội giải tán, tôi chỉ còn nước tới bến tàu này làm bốc vác kiếm ăn lần hồi. Giá
cả đắt đỏ, bà mẹ già sống nhờ thằng con bất hiếu là tôi chẳng được bữa
nào no, đổ bệnh nằm một chỗ, khám bệnh thôi cũng mất cả nghìn đồng bạc.
Tôi là đứa con trai duy nhất, vậy mà có một bà mẹ nuôi cũng không xong.”
Hắc Tử nhìn
Phương Quân Càn bàng hoàng há hốc trước mắt, tự nhiên thấy thỏa mãn
trong lòng! “Nếu có ai cho tôi một nghìn đồng bạc, bảo tôi đi ăn c… tôi
cũng đi!”
“Phương Quân Càn…” Mồm vừa rống lên, một đấm của chàng trai đen đúa đã nện ngay vào
mặt Phương Quân Càn, khiến hắn lảo đảo bay ngược ra sau.
“Mày nói chỉ có thống nhất quân đội mới có thể đánh bại bọn quỷ xâm lăng, muốn Nam
thống quân sát nhập Quốc thống quân, các anh em không hề hai lời! Các
anh em đều biết mày thông minh, biết nhìn xa trông rộng hơn chúng tao
nhiều. Ai nấy đều tin tưởng lời mày một chút cũng không sai!”
Một cước nữa đá vào bụng Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn cắn răng gượng dậy, lại bị một đấm của Hắc Tử làm ộc cả máu mồm!
“Mày tập hợp các anh em đứng dậy đi theo mày, mọi người cùng mày gầy dựng sự nghiệp, vậy mà bây giờ mày phản bội! Buông tay là buông một câu cũng không
màng, bỏ lại biết bao nhiêu anh em đã cùng mày vào sinh ra tử!”
Tâm lý vốn bị ức chế quá lâu nay bộc phát như trái phá, anh dí sát vào mặt Phương Quân Càn gầm lên:
“Chúng tao
không có cha làm tướng, vậy nên ngày trước bộ đội giải tán, ngày sau đứa nhỏ nhà lão Nhị đã đói đến khóc lả đi, Chu đoàn trưởng bây giờ ở nhà
làm ruộng, trừ bỏ thuế má chỉ đủ mỗi người một bát cháo loãng qua ngày,
rất nhiều các anh em khác cũng chỉ biết đem thân trâu ngựa làm thuê ai
sai đâu đánh đó!”
Kim Lão Hắc
chẳng khác gì con trâu điên đang giận dữ, đem tất cả giận dữ điên tiết
thất vọng oán hận bi thương chịu đựng kịch liệt đổ hết lên người Phương
Quân Càn, chẳng chút lưu tình, đánh đá thấu xương thấu thịt.
Phương Quân Càn cũng không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm đá.
Hắn không né không tránh, chỉ có thể trân người chịu đựng cơn giận điên cuồng của Hắc Tử không hề hé miệng kêu rên.
Cũng không biết đấm đá đã bao lâu, mãi đến khi Hắc Tử mệt lử người.
Phương Quân Càn trên mặt đầy máu, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Cú đấm còn cách mặt Phương Quân Càn một ly, bỗng khựng lại.
Khuôn mặt Hắc tử co giật.
Nước mắt tuôn xuống khuôn mặt đen nhẻm mà cương nghị, tiếp theo òa lên khóc rống!
“Hắc Tử,”
Bàn tay Phương Quân Càn đặt lên người anh em ngày nào, “Đi với tôi. Anh
yên tâm, Phương Quân Càn tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho các anh
em.”
Trưởng ban
quân nhu khó xử nhìn Phương Quân Càn: “Thiếu soái, mọi thứ trong kho
quân nhu đều phải được đích thân Đoạn đại tổng thống ký tên phê duyệt
mới được thông qua… Ngài chỉ nói miệng mà muốn lấy một số tiền lớn trợ
cấp cho thuộc cấp đã giải ngũ, cái này không phải làm khó bọn tôi sao?”
Phương Quân Càn cắn răng: “Chỉ có tổng thống cho phép ông mới cấp phát à?”
Trên mặt
trưởng ban quân nhu lộ ra ý cười quái lạ: “Đó là đương nhiên. Chúng tôi
là cấp dưới đương nhiên phải theo lệnh hành sự thôi.”
Phương Quân Càn: “Được rồi!”
Phủ đại tổng thống.
“Cái này…
Quân Càn cháu chắc cũng biết, quân phí của Quốc thống quân chúng ta hiện giờ có hơi thắt ngặt, bởi vậy không thể không tinh giản biên chế, giải
trừ quân bị… Quân Càn là Trung tướng Quốc thống quân, mong cháu lượng
thứ cho nỗi khổ của kẻ làm tổng thống này…”
Nghe Đoạn Tề Ngọc thoái thác, Phương Quân Càn quay mặt bỏ đi.
Đã sớm nhìn
thấu tâm tư Đoạn Tề Ngọc, quyết định giảm biên Nam thống quân chính là
do lão đề xuất, Đoạn đại tổng thống đã gấp rút muốn làm suy yếu lực
lượng của mình như vậy, hà tất lại phải vì việc này mà nhọc công lo lắng hộ?
Chỉ có mình ngu xuẩn mới đến phủ tổng thống cầu cạnh lão mà thôi.
Hắc Tử hoảng hốt kéo kéo Phương Quân Càn.
“Thiếu soái, ngài không nên đi…”
Anh nhìn ra
được, kỳ thực tình trạng Phương Quân Càn hiện tại ở Bình Kinh này cũng
chẳng phải vui sướng an nhàn gì như người ta đồn đại.
Những kẻ đó, ngoài mặt thì nghiêm cẩn hữu lễ, trong lòng chỉ chực chờ hóng kịch hay.
Đầu mày cuối mắt Phương Quân Càn đều lộ ra sự mệt mỏi chán chường cùng tiều tụy hốc hác.
Hắn miễn
cưỡng cười: “Nói gì lạ vậy, Nam thống quân do một tay Phương Quân Càn
gầy dựng, nói gì thì nói tôi cũng phải chừa đường sống cho anh em.”
Chẳng biết
tại sao, thế nhưng trên khuôn mặt tươi cười của hắn, Hắc Tử lại thấy
được sự bi thương cùng quẫn bách của kẻ anh hùng mạt lộ.
“Không được thì xin tiền ba tôi, cùng lắm thì Phương Quân Càn tôi ngoan ngoãn quay về Đông Bắc kế thừa phụ nghiệp là được rồi.”
Hắc Tử nhìn Phương Quân Càn như vậy, đột nhiên rất muốn khóc.
Thiếu soái Nam thống quân không bao giờ chịu yếm thế trước bất kỳ ai của họ, nào có từng nhún nhường như vậy…
Khi Tiếu
Khuynh Vũ nhìn thấy Phương Quân Càn đang ngây người cạnh bên cái ao nhỏ
trong sân nhà, liền bị bộ dạng xác xơ chật vật của hắn dọa nhảy dựng.
“Tiếu mỗ tưởng chỉ có Thiếu soái đi đánh người ta, hoàn toàn không nghĩ Thiếu soái cũng có ngày bị người ta đánh.”
Phương Quân Càn cười khổ: “Khuynh Vũ đừng mỉa mai tôi mà…”
Khi hắn cười, mấy vết thương còn chưa liền miệng trên mặt càng nứt toét ra.
Lồng ngực ân ẩn đau.
Ác liệt như lửa đốt.
“Cậu từ lúc nào đã trở nên ngoan hiền như thế?” Tiếu Khuynh Vũ ngồi xuống cạnh hắn, “Nói tôi nghe, lại gây ra họa gì nữa rồi?”
“Cái này
không phải gây họa…” Vùi đầu vào đầu gối, thanh âm của Phương Quân Càn
lộ vẻ mệt mỏi nghiêm trọng: “Khuynh Vũ, có thể cho tôi mượn ít tiền
không?”
Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc hỏi: “Mượn bao nhiêu?”
Phương Quân Càn khe khẽ nói ra một con số.
Kỳ thực, hắn chỉ là tùy tiện hỏi cho có, hoàn toàn không hề ôm hy vọng lớn lao gì.
Tự hắn cũng biết, năm mươi vạn đồng bạc tuyệt đối không phải là số tiền nhỏ. Có người cả đời nằm mơ cũng chẳng thấy.
Tiếu Khuynh Vũ nghe thấy, cũng không tỏ vẻ, chỉ kinh ngạc nhíu mày: “Để làm gì?”
Phương Quân Càn đem đầu đuôi câu chuyện kể ra không sót một chữ, Tiếu Khuynh Vũ nghe xong lẳng lặng đứng lên, đi vào nhà.
Khi trở ra, trên tay y mang theo một chiếc hộp sắt.
Cầm chiếc
hộp ném cho kẻ đang trợn mắt kinh ngạc bên cạnh, tùy tiện đến độ giống
như ném cho hắn một món đồ chơi chẳng mấy quan trọng.
“Khuynh Vũ…” Phương Quân Càn ngẩn ngơ nhìn y.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi yên lặng bên bờ ao.
Sắc đêm như nước.
Gió nhè nhẹ thổi, mặt ao gờn gợn lăn tăn.
“Đây là tài
khoản tiết kiệm ở mười tám ngân hàng trong nước, tương đương với tám
mươi vạn đồng bạc, còn bất động sản ở tám tỉnh Kinh, Lỗ, Việt, Hộ,
Xuyên, Dự, Tô, Hàng cộng lại cũng phải một trăm năm mươi vạn – Toàn bộ
tài sản của Tiếu mỗ đều ở chỗ này.”
(Nhà anh chắc chẳng cho anh bao nhiêu rồi, anh cũng mới mười mấy tuổi đầu thôi, làm gì mà giàu vậy không biết ^^)
Một thân lưu ly trắng ngọc trong suốt, những mạt bụi dường như xuyên thấu qua người y.
Y cong khóe môi nói đùa: “Nếu như Thiếu soái quỵt nợ không trả, Tiếu mỗ chỉ còn nước ra đường ở thôi.”
Lồng ngực
Phương Quân Càn kịch liệt phập phồng, chỉ thấy chiếc hộp trong tay bỗng
nặng tựa nghìn cân. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt bình thản của Tiếu Khuynh Vũ, trong ngực lại trào lên một thứ gì đó nóng bỏng như thiêu như đốt.
Thế nhân đều thích thấy người hoạn nạn, bồi thêm một cú, nào có ai đông giá tuyết rơi, nhường than sưởi ấm đâu?
Nhân sinh
chỉ ngắn ngủi mấy cái mười năm, được bao nhiêu người có thể không oán
không hối giúp đỡ mình, thậm chí không tiếc khuynh gia bại sản.
Hít sâu một hơi, Phương Quân Càn nhắm mắt kềm chế dòng lệ sắp trào ra.
Đến khi hắn mở mắt, liền khôi phục vẻ mặt biếng nhác tươi cười tà mị.
“Một đời người, hai huynh đệ.” Hắn khoác tay lên vai người ngồi cạnh, “Tới lúc đó, tôi sẽ nuôi cậu.”
Tiếu Khuynh Vũ liếc hắn, đoạn dời ánh mắt đến một điểm hư vô nào đó phía trước, nhàn nhạt mỉm cười: “Mồm quạ đen.”
Có những tình cảm, có lời cảm tạ, chẳng cần miệng phải nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT