Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 7: ôm qua


1 năm

trướctiếp

Tháng chín ở Trịnh thành, chỉ một trận mưa mà mùa hạ nóng bức đã nhanh chóng được thay thế bởi đầu thu mát mẻ.

Trương Kỳ Kỳ mặc một chiếc váy voan màu trắng, đi trên đường lúc chạng vạng tối, một trận mưa phùn kéo tới, tuy cô có che dù nhưng vẫn thấy hơi lạnh.

Nhìn trên đường xe tới xe lui, người ra người vào, người vui sướng nhiều như vậy, nhưng Trương Kỳ Kỳ lại cảm thấy mình chỉ có một mình, rất cô đơn.

Sau khi trải qua lần yêu đương kia, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy rất mệt mỏi, cô không có ý định lại nói chuyện yêu đương kết hôn, cho nên phải vì bản thân tính toán, cô phải có một ngôi nhà của riêng mình, kiếm tiền đủ dùng, để mình không có đàn ông cũng có thể sống tốt.

Cô về đến nhà, phát hiện ba ba đang ở phòng bếp nấu cơm, mẹ ở phòng vệ sinh giặt quần áo, liền rửa tay chào ba mẹ rồi về phòng mình.

Lúc ăn cơm tối, Trương Kỳ Kỳ không đói bụng, uống bát cháo đậu xanh liền không chịu ăn nữa.

Đợi ba mẹ ăn xong, Trương Kỳ Kỳ thu thập bát đũa lau bàn, sửa sang lại bàn ăn, lại rót một bình trà bưng lên.

Sau khi rót trà cho ba mẹ và mình, cô mở miệng hỏi ba ba: "Ba, nhà đường sắt thu xếp ba có muốn mua không?"

Cha Kỳ Kỳ đang ở bưng tách trà lên uống, nghe vậy thuận miệng nói: "Hiện tại không đủ tiền, đợi hai năm nữa."

Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình: "Nếu như con có thể mượn tiền đặt cọc, vậy nhà chúng ta đây tương lai con cũng có một nửa, như thế nào?" Cô trước ăn nói lung tung dọa ba mẹ, kế tiếp có thể cò kè mặc cả rồi.

Mẹ Kỳ Kỳ để đũa xuống nở nụ cười: "Con bé ngốc! Tương lai con phải lập gia đình, nhà này cho anh con!"

Trương Kỳ Kỳ giống như cười mà không phải cười nhìn mẹ: "Nếu con không lấy chồng thì sao?"

Mẹ Kỳ Kỳ: ". . . Con gái đứa nào không lấy chồng!"

Trương Kỳ Kỳ cười: "Con nói chính là vạn nhất con không lấy chồng."

Cha Kỳ Kỳ có chút không biết rõ tình huống, cau mày nói: "Con không lấy chồng thì ở trong nhà, có cái gì đâu mà phải ầm ĩ?"

Trương Kỳ Kỳ nhìn ba ba: "Con ra mặt mượn 12 vạn làm tiền đặt cọc, nhưng con và ba mẹ phải lập chứng từ, chỉ cần con không kết hôn, nhà này con có quyền ở." Cô tin tưởng ba mẹ của mình, nhưng lại không tin được Tiểu Trân, bạn gái của anh trai luôn thích chiếm tiện nghi đến ngay cả sữa rửa mặt của cô nhũ đều có thể thuận tay lấy đi.

Cha Kỳ Kỳ có chút buồn cười: "Chuyện trong nhà không cần con đi ra ngoài vay tiền, hơn nữa, con là con gái ba, ba nuôi dưỡng con cả đời còn được, cho dù thật sự làm gái lỡ thì, ba cũng không đuổi con đi ra ngoài!"

Mũi Trương Kỳ Kỳ có chút chua, đôi mắt ẩm ướt. Cô cố gắng mỉm cười , nói: "Ba, con viết thoả thuận, ba trước nhìn một chút."

Cô đứng dậy đưa thoả thuận đã viết xong ra, trước đưa cho ba ba xem.

Mẹ Kỳ Kỳ thấy chồng mình đang xem cái gọi là thoả thuận của con gái, liền mở miệng hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con thật có thể mượn tới 12 vạn?"

Trương Kỳ Kỳ khẽ gật đầu.

Mẹ Kỳ Kỳ có chút gấp gáp, cả người nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Trương Kỳ Kỳ: "Đã nói không có mà?"

Trương Kỳ Kỳ không nói chuyện, lẳng lặng nhìn mẹ mình.

Mẹ Kỳ Kỳ ma ma cũng có chút ngượng ngùng, cả người hơi dựa vào phía sau hơi, cười cười: "Nhưng dù sao cũng hơn mười vạn, mượn nhiều tiền như vậy, sang năm anh của con tốt nghiệp, trong nhà còn phải bỏ tiền giúp anh con tìm việc làm, anh con và Tiểu Trân cũng nên kết hôn, tương lai còn phải lắp đặt thiết bị phòng tân hôn, còn có tiền lễ hỏi tiền hôn lễ . . . Chi tiêu thật sự là quá lớn. . ."

Trương Kỳ Kỳ rũ mắt xuống, ngón tay khuấy chén trà bằng sứ, nhịn xuống cảm giác thê lương trong lòng, trầm giọng nói: "12 vạn này là Hồ Hiểu Đông bạn học cấp 3 cho con mượn, chỉ cần con với ba ký cái thoả thuận này, tiền này do con từ từ trả, không cần trong nhà trả." Cô trước kia giống như dân cờ bạc, hết thảy đều áp lên trên người Lý Thụy , sau đó thua thảm như vậy, cho nên cho dù là ba mẹ ruột, cô cũng phải tìm cho mình một tầng bảo đảm, miễn cho tương lai bị anh trai chị dâu đuổi ra khỏi cửa.

Cha Kỳ Kỳ nhìn bản thoả thuận, trong lòng rất nặng nề. Ông giao bản thoả thuận cho mẹ Kỳ Kỳ, mình thì cúi đầu nâng chung trà lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy miệng đắng chát. Ông biết hai vợ chồng ông quá bất công con trai, con gái là lo lắng mới để cho bọn họ ký bản thoả thuận này, thế nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Mẹ Kỳ Kỳ nhìn bản thoả thuận, càng xem trong lòng càng cao hứng.

Kỳ Kỳ chẳng những ra 12 vạn làm tiền đặt cọc, còn gánh tiền nước, tiền điện và linh tinh trong nhà, hơn nữa mỗi tháng cho nhà 500 đồng phí nấu ăn, 500 đồng phí nấu ăn này còn bổ sung nói rõ sau này theo vật giá còn có thể tăng thêm.

Mà Kỳ Kỳ yêu cầu chỉ có hai điều: một là sau khi hai vợ chồng Trương Lâm Lâm ở phòng tân hôn, không được chen lấn đến nhà nhỏ này; hai là Trương Kỳ Kỳ chỉ cần không kết hôn, có thể đi theo ba mẹ luôn ở trong nhà này.

Mẹ Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn bản thoả thuận, rồi liếc mắt nhìn con gái, nghĩ thầm: mình sinh Kỳ Kỳ đẹp như vậy, Kỳ Kỳ có thể không gả ra được sao? Đợi cô gả đi ra ngoài, bản thoả thuận này liền mất hiệu lực, trong nhà chẳng phải có không 12 vạn? phòng cưới này của Lâm Lâm có cơ hội rồi!

Bà lập tức đồng ý: "Mẹ và ba con đồng ý ký tên!"



Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua ba ba, nói: "Mẹ, mẹ gọi điện thoại thương lượng với anh con một chút, chờ con trở về thì cho con thêm câu trả lời thuyết phục."

Cha Kỳ Kỳ thấy đã trễ thế này con gái còn muốn đi ra ngoài, vội nói: "Đã trễ thế này, con đi đâu vậy ?"

Trương Kỳ Kỳ đứng lên nói: "Mẹ giới thiệu công việc cho con, bào con đi Tô gia làm bánh ngọt."

Mẹ Kỳ Kỳ chê cười nhìn cha Kỳ Kỳ: "Mẹ Tô Khả liên tục gọi điện thoại nhờ vả tôi, tôi thật sự từ chối không được, đành phải bảo Kỳ Kỳ điện thoại cho bà ấy. . ."

Cha Kỳ Kỳ có chút mất hứng, thấy Trương Kỳ Kỳ đi toilet, vội thấp giọng nói: "Tô gia chúng ta có thể cuốn lấy sao? Sau này đừng càn rỡ vậy nữa!"

Mẹ Kỳ Kỳ thấy chồng mình dám giáo huấn mình, lông mày lập tức dựng đứng lên: "Thì làm sao? Người ta một giờ trả bao nhiêu tiền ông biết không? Ông một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Ông có bản lĩnh sao không mua nhà cho Lâm Lâm?"

Cha Kỳ Kỳ im lặng: ". . ."

Trương Kỳ Kỳ sửa sang lại được rồi đi ra, thấy mẹ vừa khi dễ ba ba, không khỏi nhíu mày: "Mẹ, mẹ vừa khi dễ ba con hả ?"

Mẹ Kỳ Kỳ : ". . . Mẹ và ba con tâm sự. . ."

Cha Kỳ Kỳ cười nhìn con gái: "Kỳ Kỳ, không có việc gì!"

Đến Cẩm Tú viên, Trương Kỳ Kỳ mới phát hiện lần trước có thể trực tiếp đi vào là vì đi theo mẹ, lần này cô đi vào đã bị bảo vệ cổng ngăn cản, đợi mẹ Tô Khả trong điện thoại nói, bảo vệ cổng mới thả Trương Kỳ Kỳ đi vào.

Trương Kỳ Kỳ ở phòng khách Tô gia gặp được mẹ Tô Khả.

Mẹ Tô Khả hôm nay mặc một bộ váy đen của Chanel, phối với áo khoác len màu ngà sữa, cổ cũng là vòng cổ ngọc trai Chanel, nhìn rất là sang trọng.

Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, bà nhiệt tình hơn lần trước nhiều, đứng dậy lên tiếng chào: "Kỳ Kỳ đến rồi!"

Trương Kỳ Kỳ bởi vì không có yêu cầu gì đối với mẹ Tô Khả, cho nên cười cười chào hỏi, đi theo tiểu Huệ đi vào phòng bếp cuối lầu hai.

Phòng bếp Tô gia rất lớn, thiết bị cũng rất đầy đủ, ngay cả bơ, bột mì, men cùng nguyên vật liệu đều đã chuẩn bị xong, lại có tiểu Huệ giúp cô, Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền làm ra hình dáng.

Cô chuẩn bị làm bánh mì dài, bánh mì lúa mạch đen và bánh xếp, trong đó bánh mì còn có thể làm thành sandwich - - cô thấy trong tủ lạnh Tô gia có cá hồi tươi.

Tiểu Huệ vừa hỗ trợ, vừa làm quen, Trương Kỳ Kỳ thế mới biết bởi vì Tô Khả cổ quái, cha Tô Khả ở dưới núi Tân Mật Hiên Viên mua mấy trăm mẫu đất xây một trang viên, chuyên trồng các loại hoa màu cây ăn quả nuôi bò dê, phòng bếp Tô gia sử dụng nguyên liệu nấu ăn trên cơ bản đều là trang viên sáng sớm phái xe đưa tới, tuyệt đối yên tâm về nguyên liệu nấu ăn.

Trương Kỳ Kỳ quả nhiên là mở rộng tầm mắt. nhà bác cả của cô, nhà dì nhỏ và nhà cô nhỏ cũng đều là thổ hào, mỗi người đều có biện pháp để phá sản, thí dụ như bác cả của cô Trương Thuận Đông là bao tiểu tam, chồng dì nhỏ thân thể không tốt không có cách nào bao Tiểu Tam liền đủ loại trà, dượng út thì uống đủ loại rượu, nhưng cũng không như nhà Tô Khả đặc biệt mua một trang viên cung ứng nguyên liệu nấu ăn xa xỉ cho nhà mình.

Lúc cô bận rộn, mẹ Tô Khả nghe theo lời con trai tới đây giám sát. Bà nói với Trương Kỳ Kỳ: "Tô Khả đã gọi điện thoại, nó và cha nó lập tức trở về, đứa nhỏ này một ngày hôm nay cũng chỉ uống một chút sữa ở trong trang viên, sợ là đói bụng lắm rồi."

Trương Kỳ Kỳ lúc làm việc từ trước đến nay rất chăm chú, mẹ Tô Khả nói chuyện cô chỉ nghe, cũng không có lắm miệng.

Tiểu Huệ bưng bánh mì, bánh mì lúa mạch đen, thiên tầng tô và sandwich Trương Kỳ Kỳ làm ra, vừa phối hợp Trương Kỳ Kỳ ép nước dưa hấu, mẹ Tô Khả lúc này mới tới đây nếm thử trước.

Thấy trên mặt mẹ Tô Khả lộ vẻ hài lòng, Trương Kỳ Kỳ biết có hi vọng.

Mẹ Tô Khả phi thường hài lòng tay nghề của Trương Kỳ Kỳ, vốn là muốn quyết định chọn Trương Kỳ Kỳ, lại nghĩ đến con trai cổ quái, chỉ đành phải nói: "Kỳ Kỳ, buổi tối dì điện thoại cho con." Bà phải xem con trai có hài lòng không đã.

Bà lấy chiếc túi trong tay từ trong tay tiểu Huệ, lấy ra mấy tờ phấn nhân tệ dân màu hồng đưa cho Trương Kỳ Kỳ, lại cười nói: "Hôm nay tính ba giờ."

Trương Kỳ Kỳ không nhận số tiền này, cô mỉm cười nói: "Hôm nay là dùng thử, đợi Tô Khả đồng ý hay không, lại bắt đầu tính tiền."

Mẹ Tô Khả thuận thế lấy tiền trở về, miệng lại nói: "Thật ngại quá!" nhà Trương Kỳ Kỳ chiếm không ít tiện nghi nhà bà, lần này không cần tiền cũng đúng thôi.

Trương Kỳ Kỳ có chút mệt mỏi đi dạo trong Cẩm Tú viên.

Không gian xanh trong Cẩm Tú viên đặc biệt tốt, hai bên con đường nhỏ là rừng trúc tươi tốt, mưa đã tạnh, lá trúc ở trong gió đêm xào xạc rung động. Mặc dù có đèn đường, thế nhưng ngọn đèn mờ nhạt, màn đêm tĩnh lặng càng thêm vài phần lạnh lẽo, làm cho Trương Kỳ Kỳ có chút cô đơn.

Đối diện một chiếc xe màu đen từ xa đang chạy đến, đèn xe chiếu vào người Trương Kỳ Kỳ có chút chói mắt, cô vội lui đã đến ven đường.



Sau khi xe màu đen chạy qua, Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua đuôi xe, phát hiện là một chiếc Mercedes-Benz có biển số Trịnh thành, hình như là mercedes s600, giống với xe của ông chủ tiệm ăn Pháp ở Kyoto.

Cô vừa đi vừa nghĩ: kẻ có tiền ở Trịnh thành thật nhiều quá đi!

Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ vẫn chưa ngủ, hai vợ chồng vẫn đang chờ Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ trước về phòng thay quần áo ở nhà in hình hoạt hình màu hồng nhạt bằng bông , lúc này mới ra ngoài ngồi xuống ghế đẩu đối diện bàn trà, chuyên chú nhìn ba mẹ ngồi trên ghế sofa đối diện: "Ba mẹ thương lượng được chưa?"

Mẹ Kỳ Kỳ ngồi không nói gì, cha Kỳ Kỳ mở ra bản thoả thuận đặt trên bàn trà, ho khan hai tiếng mới nói: "Kỳ Kỳ, ba và mẹ đã thương lượng, 12 vạn con đi mượn, nhưng mà sẽ do trong nhà trả, thời gian ngắn chắc không thể trả liền được, con thương lượng với Hồ Hiểu Đông một chút, trong nhà bỏ ra tiền lãi, dựa theo lãi suất ngân hàng mà tính - - "

Ông dường như có chút khẩn trương, nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn con gái nói tiếp: "Anh con là con của ba mẹ, con cũng là con của chúng ta, nhà tuy không thể viết dưới tên con, nhưng chỉ cần ba và mẹ còn sống, con có thể ở nhà của mình. Về phần anh con sau khi kết hôn ở hay không ở nhà, đấy phải xem ý tứ của anh con, dù sao nhà cũng là ba phòng hai sảnh, cũng có thể ở lại."

Trương Kỳ Kỳ mở miệng giải thích: "Con là sợ tương lai mẹ chồng nàng dâu không tiện ở chung. . ."

Cha Kỳ Kỳ để bản thoả thuận ở một bên, từ một bên cầm hai tờ giấy đưa cho Trương Kỳ Kỳ: "Một là biên lai mượn nợ, ba và mẹ cũng lăn dấu tay hết rồi, một tờ khác là giấy cam đoan, ba và mẹ cam đoan không đuổi con ra ngoài!"

Trương Kỳ Kỳ cúi đầu xuống: ". . ." Cô cảm giác mình có chút lòng tiểu nhân.

Vừa tắm rửa xong đi ra, điện thoại Trương Kỳ Kỳ liền vang lên.

Là mẹ Tô Khả gọi tới.

Mẹ Tô Khả nói Tô Khả ăn đồ ăn Trương Kỳ Kỳ làm, bảo Trương Kỳ Kỳ mỗi tối bảy giờ đi nhà bà nấu cơm. Nhưng bà đề nghị trả tiền theo lần, mà không phải trả tiền theo giờ như lúc trước.

Trương Kỳ Kỳ liền đồng ý: "Dì, Vậy mỗi lần 300 đồng được không?" Không đồng ý thì thôi.

Giá này so với dự định của mẹ Tô Khả thì thấp hơn nhiều, bà lập tức đồng ý, hẹn Trương Kỳ Kỳ buổi tối bảy giờ thứ hai đi tới nhà bà ký hiệp nghị chính thức nhận cương vị.

Giữa trưa ngày thứ hai, Trương Kỳ Kỳ thừa dịp nghỉ trưa gọi điện thoại cho ba ba: "Ba, Hồ Hiểu Đông chuyển tiền vào thẻ cho con rồi, ba đi lấy với con đi!"

Cha Kỳ Kỳ cũng không vội: "Ba đã đăng ký rồi, nhưng còn phải phân chia nữa, chọn xong phòng mới giao tiền, bây giờ còn sớm, tiền con giử đó đi."

Thứ bảy Trương Kỳ Kỳ đi dự đám cưới của em họ Trương Hoằng Hoằng, Trương Kỳ Kỳ xin nghỉ một ngày, một nhà ba người đi vườn sinh thái ngoại ô phía tây tham gia hôn lễ.

Trương Kỳ Kỳ theo mẹ đi vào phòng đi tìm bà nội cô, đi vào đã nhìn thấy mẹ Tô Khả và bác gái cô cùng với bà nội ngồi cùng một chỗ nói chuyện, liền cùng mẹ đi qua chào.

Lúc này hai đứa con của cô út Trương Kỳ Kỳ ở trên đất trống phòng cuối cùng nhảy đang nhảy vũ điệu quả táo nhỏ (1), nhìn đáng yêu cực kỳ, Trương Kỳ Kỳ thuận tay lấy điện thoại di động ra quay cho bọn chúng.

Để quay cho có hiệu quả, cô khom người rất là chăm chú.

Bỗng nhiên, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy cả người chợt nhẹ bổng- - cô bị người ta ghìm chặt eo bế lên.

Trương Kỳ Kỳ tưởng là em họ hoặc anh họ của cô, đang muốn nói chuyện, liền bị người thả xuống, mà người ôm cô người kia , tự mình đi thẳng vào: "Mẹ, túi xách của con đâu!"

Là Tô Khả!

Trương Kỳ Kỳ có chút tức giận, căm tức nhìn Tô Khả.

Tô Khả từ trong tay mẹ mình nhận lấy túi xách , xoay người lại mặt không biểu tình nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Cô cản đường của tôi."

Lại nói "Tôi gọi cô mấy tiếng rồi."

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Anh gạt tôi qua một bên so với ôm qua thì hay hơn mà.

Cô không thèm để ý tới phản ứng của Tô Khả, liền xoay người lại ra khỏi phòng.

"Chị ba!" Là chú rể Trương Hoằng Hoằng hôm nay. Hôm nay thằng nhóc nay mặc đồ tây đen, ăn mặc chải chuốt rất đẹp, vừa thấy Trương Kỳ Kỳ liền bước nhanh tới, ôm lấy Trương Kỳ Kỳ xoay vòng vòng: "Chị ba em nhớ chị lắm!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Tô Khả cầm túi xách dựa vào cửa phòng nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú dường như có vẻ không được vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp