Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu


...

trướctiếp

Khi bức tranh đã hoàn toàn hóa bụi, Sao lại đào một cái hố rồi vùi hết tro của nó vào đấy và lấp đất lại. Xong việc, em ngồi lặng nhìn "nấm mộ" của bức tranh thêm một lúc lâu. Môi nở nụ thanh thản.

Thế là hết, em đã tống tiễn xong mối tình đầu đầy day dứt khổ sở. Giờ thì em chỉ nhìn về tương lai thôi! Một tương lai vô cùng tươi sáng đang đón chào em."

- o-

Trong thời gian em ở đây nghiên cứu thì Nùng Tậu cũng rất thong dong. Chàng thường là luyện võ, khi thì la cà nơi này nơi kia, lúc nghỉ ngơi trên nhành cây, khi ngủ trưa bên bờ suối, bình thản tận hưởng tháng ngày. Sao không hiểu vì cớ gì chàng lại không thích nán lại Mai Viện hay Cổ Loa. Nùng Tậu không hẳn là người thích rong chơi, chàng thật ra cũng có thể yên yên ổn ổn ở một chốn đấy chứ? Thế rồi Sao vỡ lẽ, hóa ra Nùng Tậu không chịu được sự ngột ngạt. Sở dĩ chàng ta có thể ở đây lâu đến vậy là vì, nơi này gần gũi với thiên nhiên.

Nùng Tậu là một con người tự do tự tại, chàng hoang dã như một con ngựa bất kham. Nơi mà chàng muốn sống là một bầu trời tự do quảng đại, với mây trắng, với rừng ngàn và tiếng suối reo. Nùng Tậu ghét bị nhốt trong bốn bức tường, điều đó khiến dòng máu thợ săn chảy trong cơ thể chàng đông cứng lại. Chàng muốn mỗi ngày đều được tung hoành như cánh chim cắt chim bằng, được tận hưởng sự nóng bỏng của hơi thở cháy rực trên mũi - Bởi những bước chạy hay những đòn săn hiểm hóc.

Thỉnh thoảng, Nùng Tậu cũng đủng đỉnh cùng em và Giao đi nghiên cứu, chỉ có điều, chàng ta không tham gia vào công đoạn nào mà chỉ nằm ngủ một bên hay ngao du chỗ này chỗ kia thôi. Khi cao hứng thì chàng cũng đưa em xuống thị trấn hoặc ra chợ ngoài. Nhớ đợt giao thừa, Nùng Tậu đột nhiên bảo em cùng chàng đi xem pháo hoa, khiến Sao thót tim một phen.

Lần đó cả hai ngồi trên mái nhà đón giao thừa, Nùng Tậu hì hục gặm một cái bánh chưng trong khi em cố xử lí một viên trôi nước to đùng, trên đầu pháo nổ đì đoàng. Hai người luôn bên nhau như vậy, giống như chỉ cần ngồi cạnh nhau là đủ rồi. Hồn ai người nấy tự quản, chẳng bao giờ có sự tiếp xúc.

Kể từ khi rời khỏi Mai Viện, Sao cũng bị mất liên lạc tạm thời với những người bằng hữu cũ như Yang. Nguyên nhân là vì ngụ ngôn của Nùng Tậu khác với ngụ ngôn của Mai Lang Vương, thế nên họ không thể gửi thư đến em. May thay, nhờ có sự kết nối của các vị Hoa Tiên mà cuối cùng em cũng liên lạc được với Kon Chư Răng. Em và Yang vẫn thường trao đổi thư từ với nhau, cậu ấy cũng giúp em không ít trong quá trình nghiên cứu tư liệu.

Bên cạnh những lá thư của Yang, em cũng bắt đầu nhận được thư của Bukjai. Khi em tròn mười tám, Bukjai đột nhiên gửi thư cho em, đó là lá thư chính thức đầu tiên giữa hai người. Thật ra Sao không còn nhớ gì về vụ đính ước với chàng nữa, đó chỉ là một cuộc trò chuyện mơ hồ mà em đã quên từ lâu. Bukjai cũng không nhắc về nó với em. Một phần là chàng khá ngượng, phần khác, chàng chờ khi em hai mươi rồi mới định hỏi.

Em và Bukjai cứ thế nối dài liên lạc, có một số vấn đề em cũng hỏi chàng. Bukjai rất tốt bụng lại yêu mến em vô chừng, chuyện gì chàng cũng giúp em cả. Một lần, chàng bảo muốn đến thăm em. Chàng thật sự muốn xem em đã lớn như thế nào. Chàng muốn ngắm dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp của em. Bukjai bảo rằng chàng đã hình dung dáng hình mê hoặc ấy hàng trăm hàng ngàn lần trong tâm tưởng.

Sao cười gượng hồi âm thư chàng, em bảo với chàng rằng nếu Kon Chư Răng có vịt, thì chàng cứ từ con vịt đó mà tưởng tượng ra em. Những lời chàng miêu tả về em trên kia có lẽ dùng miêu tả ai khác thì đúng hơn, em xấu xí lắm, bởi thế nên mới bị Quan Lang chê không tiếc lời. Bukjai bật cười xem thư, chàng lại hỏi em rằng có còn nhớ tiếng Ting Ning không. Sao đáp còn nhớ chứ. Em không bao giờ quên được thanh âm tuyệt mỹ ấy.

Bukjai thật sự đã sắp xếp công việc để đến thăm em, suýt nữa là hai người có thể gặp mặt rồi. Thế nhưng ở Kon Chư Răng đột nhiên có chuyện xảy ra và chàng phải gác hết mọi thứ lại để giải quyết nó. Sao động viên chàng hãy cố gắng và cầu mong mọi chuyện sớm được giải quyết ổn thỏa. Em nói rằng, khi nào gặp mà chẳng được? Rồi sẽ có dịp được hội ngộ thôi.

Những năm tháng ngao du cùng Nùng Tậu đó, Sao đã trao đổi thư từ với biết bao bằng hữu, nhờ sự quan tâm của họ mà em dần lấy lại cân bằng cho lòng mình. Sau một năm, Sao không còn vấn vương nhiều về chuyện cũ nữa. Khi nhớ đến người em không còn thấy lòng nhói đau, mơ về người cũng không còn vô thức khóc.

Khi đứng trên triền đá nhìn xuống con suối róc rách, nghĩ về những chuyện đã qua, em chợt thấy tâm trí thông suốt. Những nỗi đau từng khiến em hoang mang và bế tắc như bị nhốt trong một tấm lưới thép ấy hóa ra lại giản đơn đến vậy. Mối quan hệ mà em cảm thấy ngột ngạt bức bách đó, không ngờ lại dễ giải quyết đến vậy.

Thật ra để ngưng khổ đau, đơn giản chỉ cần một chút can đảm. Chỉ cần có thể can đảm dứt khoát, chỉ cần có thể can đảm từ bỏ thì rồi sẽ không còn khổ đau nữa. Đáng tiếc lúc đó em không có dũng khí từ bỏ. Giống như một người bị trúng tên mà chẳng dám rút tên ra vì sợ đau. Em thật ngu ngốc thật khờ dại. Sau cùng phải nhờ Quan Lang thức tỉnh mới chịu giác ngộ.

Giờ thì tốt rồi, vết thương từng nặng nề như thế nào thì rồi cũng phải lành sẹo. Sao dõi nhìn đất trời mỡ màng trước mắt, cảm thấy lồng ngực thoáng đãng, lâng lâng. Em có thể mỉm cười rồi. Em có thể xem người như một vị trưởng bối rồi.

Sao trở về làng và thư thái nhịp guốc trên nền đất. Em vừa đi vừa ngâm nga một khúc nhạc. Lâu rồi em không thoải mái như vậy, em đã chìm vào sầu khổ quá lâu. Giờ thì em đã cảm nhận được mùa xuân dâng lên trên triền đồi, hoa xuân nở giữa thinh không.

Khi Sao đi đến giữa làng, em chợt nhìn thấy Chrau Lun Giao đang vui đùa cùng những đứa trẻ. Chàng đeo gùi trên lưng, những đứa bé cứ quấn lấy chân chàng. Chúng đòi chàng bế, đòi ăn hoa quả rừng mà chàng vừa hái được. Chrau Lun Giao cười trêu chúng, lần lượt bế chúng lên rồi xoay tròn, tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ vang lên đinh đang, môi chàng cũng tươi cười rạng rỡ.

Sao đứng yên ở đó và ngắm khung cảnh ấy. Mắt em lại dời sang những ngôi nhà sàn êm ả xung quanh. Chrau Lun Giao và khung cảnh phía sau chàng thật đẹp quá, thật dung dị và yên bình, khiến em vô cùng xúc động.

Sao lau nước mắt, chẳng hiểu vì sao mà, ngực em thoáng thắt lại. Vườn mai kia hoàn toàn bị lu mờ, tràn vào tâm trí chỉ là buôn làng êm ả thôi. Đây có lẽ mới là thế giới thuộc về em. Nơi này, những người này, cuộc sống này mới là chốn mà em thuộc về. Sao lau vội qua khóe mắt rồi tiến đến gần Chrau Lun Giao, cùng chàng nô đùa với bọn trẻ. Em đã tìm thấy vị trí của mình.

Sau bảy tháng viết lách miệt mài, Nhã Lang liên lạc với em và bảo rằng quyển sách thứ hai đã xuất bản rồi. Vẫn như lần trước, chàng gửi một bản cho em đọc qua, Sao rất hài lòng về nội dung bên trong, em tấm tắc khen suốt. Nhã Lang nói quyển sách đầu tiên của hai người được đón nhận rất nồng nhiệt, nó gây được tiếng vang ở Thần giới và nhận được sự ủng hộ từ các phủ Thần lớn nữa. Rất nhiều độc giả gửi thư về Văn Phủ trò chuyện với chàng ta, một nửa số thư từ, họ hỏi chàng về em. Nhã Lang hỏi em rằng em có muốn giao lưu với họ không? Nếu muốn chàng sẽ công bố ngụ ngôn của em lên tập san Văn Phủ.

Sao thật sự rất vui mừng vì sách của hai người được ủng hộ. Em càng vui hơn nữa khi biết, có ai đó muốn giao lưu trò chuyện cùng em. Tuy nhiên em khá là xấu hổ nên có lẽ sẽ không tham gia vào cuộc giao lưu ấy đâu. Em ngại lắm, cũng không hoạt ngôn, em chỉ trông mong vào Nhã Lang thôi. Hơn nữa, em ở đây suốt ngày nghiên cứu. Thời gian rảnh chẳng có nhiều. Nếu trả lời vài lá thư của bằng hữu thì may ra còn có thể, chứ trả lời nhiều thư quá thì… Em chịu thôi, không làm nổi.

Nhã Lang bật cười, bảo: "Biết ngay mà!". Chàng chưa hỏi đã đoán được em sẽ trả lời thế nào. Hai người hàn huyên tâm sự đôi chuyện rồi Nhã Lang hỏi sang số tư liệu mới. Chàng đã sẵn sàng để viết cuốn thứ ba rồi. Sao thán phục trước sức viết dẻo dai bền bỉ của chàng, tuy nhiên, em chưa nghiên cứu xong tư liệu mới cho chàng đâu, thông tin lý thú ở vùng đất này em đã khai thác hết rồi. Sao khuyên Nhã Lang tạm thời cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, dù sao chàng cũng đã làm việc không ngừng nghỉ mà. Đợi khi em và Quan Lang đến vùng đất tiếp theo, em sẽ nghiên cứu thêm tư liệu mới rồi gửi cho chàng.

"Được, cứ vậy nhé!" - Nhã Lang gật đầu tán đồng - "Thời gian qua ta đóng cửa ở trong phòng suốt, đến nổi mắt dại đi khi ra ánh mặt trời luôn." - Chàng than vãn.

Sao khúc khích cười, bảo rằng chàng hãy giữ gìn sức khỏe. Em gửi cho Nhã Lang những món đặc sản mà em mua được, đó là phần quà dành cho chàng và Văn thần mà thời gian qua em không dám gửi. Nhã Lang rất hào hứng với mấy món quà. Hai người từ đó mở lại liên lạc đã bị đóng kín gần một năm trời.

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc chuỗi thư từ với Nhã Lang thì Sao bỗng mang chiếc túi gấm mà em luôn cất kĩ ra sau nhà. Lúc em đi xuống cầu thang, Chrau Lun Giao cũng vừa vặn đến, hai người tươi cười nhìn nhau.

Giao đi theo em, họ ngồi xuống một góc sân sau. Sao mở túi gấm ra và lấy bức tranh ấy thả xuống đất rồi đánh đá lửa. Tiếng đá va chạm vào nhau nghe thật sắc. Sau vài lần cọ xát, lửa bùng lên, bám lấy góc tranh. Bức tranh dần dần bị lửa nuốt chửng, hình bóng của chàng trai kia từng chút từng chút hóa thành tro tàn.

Giao đứng một bên thẫn người nhìn. Chàng không nghĩ em lại đem báu vật ấy đi đốt.

Khi bức tranh đã hoàn toàn hóa bụi, Sao lại đào một cái hố rồi vùi hết tro của nó vào đấy và lấp đất lại. Xong việc, em ngồi lặng nhìn "nấm mộ" của bức tranh thêm một lúc lâu. Môi nở nụ thanh thản.

Thế là hết, em đã tống tiễn xong mối tình đầu đầy day dứt khổ sở. Giờ thì em chỉ nhìn về tương lai thôi! Một tương lai vô cùng tươi sáng đang đón chào em.

Sao đứng lên, phủi phủi tay cho sạch đất rồi cười rạng ngời nhìn về phía chân trời. Sau khi kết thúc chuyến hành trình với Quan Lang, em sẽ tìm một nơi yên ả và mua nhà. Em cũng sẽ kiếm tìm cho mình một người thương mới. À, còn phải dành dụm một khoản hồi môn để sau này đi lấy chồng nữa.

Sao hào hứng với những dự định đó. Em cũng bắt đầu lập ra những yêu cầu đối với đức lang quân tương lai của mình. Người đó chắc chắn sẽ là một người độc thân, không có vợ hay hôn thê. Người đó phải là một người không có địa vị. Người đó phải luôn được tự do tự tại, không bị công việc ràng buộc để có thể cùng em ngao du khắp nơi. Quan trọng nhất là, người đó phải có tính hài hước! Chắc chắn. Một người có tính hài hước thì sẽ giúp gia đình được gắn kết, sẽ không mang bộ mặt nghiêm nghị khó gần, sẽ là một người chồng, một người cha hiền hòa.

Sao nắm tay lại, phấn khởi bừng bừng.

Em sẽ đi tìm một người như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp