Hoành Hành Ngang Ngược

🫐🫐 Chương 25: (Hoàn) Phó bản thứ hai🫐🫐


1 năm

trướctiếp

Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (hoàn).
_______________________

Vòng thứ nhất, người cầm quỷ bài cùng với bị mệnh lệnh đều là người không quen biết. Sinh nhật An Nhiên, người nhận được thư mời đều là nhóm hảo bằng hữu của cậu ta, có Nhất Trung, cũng có trường học khác, bởi vì An Nhiên là trung tâm, mọi người lúc đầu không quen biết, cũng rất mau liền hòa hợp, cho nên chơi rất cởi mở.

Có người lấy trúng là bài bị mệnh lệnh bị yêu cầu ôm bất kỳ người nào đó, cũng có người bị yêu cầu ra cửa tỏ tình với người đầu tiên nhìn thấy, còn có người bị yêu cầu hôn môi ai đó……

An Thúy cùng Lam Thịnh Triết còn có An Nhiên đều thành công né tránh.

“Được rồi, nhìn xem lần này đến phiên ai.”

“Ha ha ha ta là quỷ bài, ta là quốc vương. Hảo, ta đây liền ra mệnh lệnh……2 hào cùng 7 hào hôn lưỡi một phút!”

2 hào?

An Thúy nhìn bài của mình, 2 hào.

Thời điểm An Thúy đưa bài của mình ra, khung cảnh yên tĩnh một chút, sau đó sôi nổi lên, 7 hào là ai? 7 hào là ai?

“7 hào 7 hào, không cần cọ tới cọ lui, mau lấy ra!”

Lam Thịnh Triết không quá chuyên tâm nhìn bài mình, tức khắc suy nghĩ phát tán liền nhanh chóng thu hồi, tim đập bùm bùm nhanh hơn, khẩn trương mà đưa bài ra.

Oa!!!!

Kinh ngạc!!! Mấy thiếu niên và thiếu nữ sợ ngây người, sau đó khung cảnh trở nên có chút xấu hổ, ai không biết An Thúy cùng Lam Thịnh Triết là chị em a, hơn nữa còn là con chính thất và con riêng. Bất quá bọn họ cũng có là người có EQ cao am hiểu giảng hòa, lập tức nói: “Cái này không tính, một lần nữa một lần nữa.”

Vì thế liền một lần nữa xốc bài rồi phát ra, quốc vương lần này cũng hưng phấn nói: “6 hào cùng 4 hào hôn lưỡi một phút!”

An Thúy nhìn con bài 6 hào của mình: “……”

524:…… Xem ra là vận đen tới ngăn không được.

Khi bọn họ nhìn thấy lại là An Thúy, cũng kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lam Thịnh Triết, lại không ngờ nhìn thấy An Nhiên đắc ý dào dạt đưa bài của mình ra.

4 hào!

Lạc thú của trò chơi Quốc vương này là ở chỗ có tính cưỡng chế, người bị yêu cầu không trong tình huống đặc biệt thì không thể cự tuyệt, nếu không trò chơi này chơi lên liền không thú vị. Vừa mới đã hủy bỏ một vòng, lần này không có đạo lý gì lại hủy bỏ.

Nhưng mà, tất cả mọi người đều nghĩ, với tính tình của vị đại tiểu thư này, cô nếu là không vui, ai dám nói cô, chỉ là trong lòng mọi người sẽ có chút xì xào, cảm thấy cô có chút mất hứng mà thôi.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, An Thúy ném xuống bài, quay đầu liền ôm lấy bả vai An Nhiên, đem môi đỏ dán qua.

An Nhiên căn bản không nghĩ tới An Thúy sẽ làm vậy, một chút phản bác ấp ủ cũng không có, tức khắc cả người liền cứng đờ đôi mắt trừng lớn, lông mi An Thúy gần ngay trước mắt, dày và đen nhánh, phảng phất như là cái bàn chải nhỏ cơ hồ muốn quét đến tròng mắt cậu ta, làm mí mắt cậu ta không khỏi run run. Nhưng đại khái là bản năng nam tính, cậu ta rất mau liền nhắm mắt lại.

Bốn cánh môi mềm mại dây dưa mút vào, âm thanh ái muội làm cho các nữ sinh ở đây đều nhịn không được bụm mặt, các nam sinh thì máu huyết sôi trào.

Lam Thịnh Triết lại chỉ cảm thấy tâm tình táo bạo, hình ảnh gần trong gang tấc này sao lại chướng mắt như thế, hắn không thích, thực không thích, vì cái gì không thích, hắn cũng không biết.

Một phút giống như trôi qua rất nhanh, lại giống như rất chậm, An Thúy cảm thấy đầu lưỡi của mình bị hút đến có chút tê dại, đã ra hiệu muốn kết thúc, đối phương còn thò qua tới hung hăng hút một chút mới tách ra, cô nhìn cậu ta, thiếu niên xinh đẹp tinh xảo lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng với cô, thoạt nhìn đặc biệt hồn nhiên, thật giống như người mới vừa ở trong khoang miệng cô điên cuồng không phải là cậu ta.

Được rồi, trò chơi tiếp tục.

Chơi trong chốc lát, uống lên một ít rượu, An Thúy cảm thấy có chút nóng, đứng dậy đi toilet. Bản năng Lam Thịnh Triết theo thói quen tính đi theo sau, bị An Thúy trách cứ một tiếng thì quay trở lại ngồi xuống.

Mọi người đều ở trong phòng chơi, cho nên trên hành lang cơ bản là không có người, trừ phi là đi ra hút thuốc hoặc là đi WC.

Trên đường An Thúy đi toilet, liền nhìn thấy mấy nam nhân đang đứng ở bên ngoài một cái phòng hút thuốc, thần sắc bọn họ thay đổi luân phiên, đôi mắt đảo qua trên người An Thúy, một bên thấp giọng nói cái gì.

An Thúy thu hồi tầm mắt, đi vào trong toilet giải quyết nhu cầu sinh lý, rửa tay xong đi ra, phát hiện mấy nam nhân kia đã không thấy thân ảnh đâu.

An Thúy cau mày, thu hồi ánh mắt, không ngờ mới vừa đi qua một cái phòng bao, cánh cửa kia đột nhiên mở ra, một bàn tay không hề dự liệu vươn ra giữ chặt cô, lập kéo cô vào trong phòng.

Chỗ An Nhiên bên kia, có người mới từ chỗ ngoặt đi ra, thì thấy một màn như vậy, sợ tới mức nước tiểu đều phải nghẹn trở về, vội vàng chạy về phòng bao.

“Không tốt rồi, tôi nhìn thấy có mấy nam nhân bắt đại tiểu thư kéo vào một cái phòng bao!” Hắn lập tức nói cùng bằng hữu.

Người vốn đang hi hi ha ha đều sửng sốt, lập tức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên. Hử, ai ăn gan hùm mật gấu?

An Nhiên cùng Lam Thịnh Triết chạy ra nhanh nhất, đi theo cái người kia tìm phòng bao, vừa đi vào, liền nhìn thấy mấy nam nhân kia vây quanh An Thúy định xé quần áo cô, làm khóe mắt của bọn hắn muốn nứt ra.

An Thúy có chút quyền cước công phu, thời điểm vừa mới bị kéo vào muốn đem bọn họ đánh chết, nhưng mà nghĩ lại thì nhân vật Lam Thịnh Mỹ này không biết võ, lại chú ý thấy nam sinh xuất hiện kia, cho nên liền đành phải giả trang nhu nhược. Xem tình huống, giả trang còn khá tốt.

“Mẹ nó!!” An Nhiên bay lên chính là đạp một chân.

Lam Thịnh Triết tiến lên kéo người ra, “Chị!!”

Trong phòng bao tức khắc một trận hỗn loạn, ngay cả Lam Thư Họa cũng tay đấm chân đá bọn họ một hồi, bà nội ngươi, dám xuống tay với đại tiểu thư nhà bọn họ, nếu như bị gia gia nãi nãi bất công kia biết, thì khẳng định sẽ giận chó đánh mèo cô ấy! Đánh chết mẹ nhà ngươi!!

Thực mau mấy tên nam nhân thúi kia đã bị đánh đến ngã trên mặt đất súc thành một đoàn, giám đốc, bảo an cũng chạy qua đây.

Thư Bảo Lị đứng ở bên ngoài đám người, nhìn người bị mấy tên nam nhân bắt lấy kia, thoạt nhìn lông tóc An Thúy không tổn hao gì, sắc mặt lập tức khó coi.

Cái gì? Cái người Lam Thịnh Mỹ này, vận khí tốt như vậy sao?!! Thật là đáng chết! Sợ bị phát hiện, Thư Bảo Lị lập tức xoay người rời đi.

Cảnh sát rất mau đã tới đây, đem mấy tên nam nhân này mang đi, xảy ra loại sự tình này, bữa tiệc đương nhiên cũng không thể tiếp tục, An Thúy trầm khuôn mặt mang theo Lam Thịnh Triết rời đi.

Trước khi Lam Thịnh Triết rời đi, sắc mặt không tốt lắm quay đầu tìm Thư Bảo Lị, lại không có nhìn thấy bóng người cô ta. Nhưng mà hắn rất xác định, nhất định là cô ta giở trò quỷ.

Bởi vì Lam Thư Họa cũng tới tham gia, cho nên khi bọn họ về đến nhà, người trong nhà đều biết An Thúy thiếu chút nữa đã bị khi dễ, gia gia nãi nãi tức giận đến thất khiếu bốc khói, hơi kém muốn giết chết mấy tên nam nhân kia tại chỗ.

Bởi vì như vậy, cho nên thái độ của bọn họ đối với An Thúy càng thêm thật cẩn thận, An Thúy lại giống như sự tình gì cũng không có phát sinh, trái lại còn an ủi gia gia nãi nãi, làm cho bọn họ cảm động lại đau lòng đến nước mắt chảy ào ào, còn trách cứ Lam Thịnh Triết: “Cả ngày đi theo, như thế nào thời điểm mấu chốt liền không ở đó?”

Lam Thịnh Triết cúi đầu, An Thúy nói chuyện thay hắn: “Con đi toilet, muốn hắn đi theo làm gì.”

“Tâm can của nãi nãi nha……”

An ủi xong hai lão nhân, An Thúy đi lên lầu, Lam Thịnh Triết vẫn luôn đi theo tới cửa phòng cô, “Chị…… chị thật sự không có việc gì sao?”

“Không có việc gì.”

“Nếu không thì đêm nay tôi ngủ ở cửa phòng chị, canh cửa cho chị.” Lam Thịnh Triết nói xong, yết hầu lăn lộn trên dưới, vài lần muốn đem sự việc ở hội sở nói ra cho An Thúy, có thể là Thư Bảo Lị an bài, rồi lại do dự vài lần rồi nuốt xuống.

Thời điểm đạp mở cửa phòng bao, hắn xác thật trong nháy mắt muốn giết Thư Bảo Lị, nhưng mà hiện tại sau khi bình tĩnh lại, hắn lại có chút do dự không quyết đoán, hắn không thể xác định có phải thật sự là Thư Bảo Lị hay không, bởi vì hắn không có chứng cứ, nếu oan uổng cô ta, vậy cô ta…… Đời này liền xong rồi.

“Như thế nào? Ở trong lòng cậu, tôi là người yếu ớt như vậy?” An Thúy phảng phất như là bị hắn chọc cười, trên mặt lộ ra tươi cười.

Đây lần đầu tiên là An Thúy cười với hắn, không phải châm biếm, cười nhạo, cười lạnh, hoặc là cái loại cười giả dối, mà là chân chính cười, tựa như mang theo hoa hồng đỏ nở rộ, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy kinh diễm, có chút thất thần.

Mà càng làm cho hắn khó có thể tin chính là, An Thúy vươn tay, xoa xoa đầu của hắn. Phảng phất như có chút sủng nịch, có chút giống như đang xoa một con cún con đáng yêu.

Hắn đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn cửa phòng cô, hắn còn đang đắm chìm trong nụ cười kia cùng cái động chạm thân mật đó, trái tim như là khinh khí cầu thổi phồng, căng lên, bay lên, một lúc lâu sau hắn mới trở về phòng của mình, sau đó nhìn vào gương trong phòng tắm, thấy được trên mặt mình đang treo nụ cười từ khi nào đến chính hắn cũng không biết.

Hắn nhìn, bỗng dưng đem độ cung khóe miệng ép xuống, mở vòi nước ra hắt nước lạnh lên mặt. Hắn hít sâu, rất tốt, rất tốt, hắn đã bước một công lược được cô, An Thúy là kẻ thù, là đối tượng hắn muốn trả thù, hắn đối với cô như vậy hết thảy đều là vì mục đích này, trừ cái này ra, không có gì khác.

Ban đêm, Lam Thịnh Triết mơ một giấc mơ.

Hắn mơ thấy An Thúy, cô cười với hắn, sau đó ôm lấy hắn, đem môi đỏ dán lại đây, bọn họ đang hôn môi, cánh môi dây dưa, đầu lưỡi giao triền, hôn thật lâu thật lâu……

Ánh mặt trời đem phòng ngủ chiếu sáng, Lam Thịnh Triết cọ cọ gối đầu tỉnh lại, đợi cho ý thức dần dần thanh tỉnh, sắc mặt của hắn lập tức trở nên rất khó coi, xốc chăn lên từ trên giường nhảy xuống, vọt vào WC.

Hắn kinh hãi không thôi, cảm thấy chính mình là điên rồi, như thế nào sẽ mơ giấc mơ này? Hắn? An Thúy? Làm cái gì? Là bởi vì ngày hôm qua cô cùng An Nhiên hôn môi kích thích đến hắn, khẳng định là như thế…… Đáng chết! Cư nhiên lại làm loại mộng này, thật là…… thật là…… hai chữ “ghê tởm”, làm như thế nào cũng không thể nói ra.

Lam Thịnh Triết trong lúc nhất thời không muốn đối mặt với An Thúy, cũng may hôm nay là thứ bảy, không có đi học, hiện tại An Thúy cũng còn đang ngủ, hắn không cần đi theo cô, vì thế hắn quyết định ra cửa hít thở không khí.

Bởi vì quan hệ cùng An Thúy càng thêm hòa hợp, cho nên Lam Thịnh Triết cũng có thể nói tài xế trong nhà đưa hắn ra cửa, vì thế rất mau hắn đã đến trung tâm thành phố.

Lam Thịnh Triết lang thang không có mục tiêu mà đi, nhất thời vô ý, đụng vào một tên nam nhân quần áo tả tơi.

“Xin lỗi.” Lam Thịnh Triết vội vàng duỗi tay đỡ lấy, xin lỗi, sau đó rời đi.

Hắn không có chú ý tới, nam nhân kia quay đầu nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng còn lặng lẽ đi theo phía sau hắn.

Lam Thịnh Triết ở bên ngoài lang thang không mục tiêu tới hơn nửa ngày mới trở về, sau khi trở về, lại phát hiện Lam Thịnh Mỹ đã đi ra ngoài, hỏi quản gia, mới biết được là An Nhiên tới đón người.

An Thúy cùng An Nhiên đi ra ngoài. Nghĩ đến cái hôn tối hôm qua của hai người, An Nhiên vốn dĩ đang theo đuổi An Thúy, thích cô không chút nào che lấp, mà An Thúy tựa hồ đối với cậu ta phá lệ khoan dung, ngày hôm qua lại cùng An Nhiên ái muội hôn một cái hôn như vậy, hôm nay còn đi ra ngoài…… Bọn họ rất có thể sẽ kết giao. Lam Thịnh Triết chỉ cảm thấy ngực mình giống như đổ một cục bông, hô hấp thập phần không thông thuận.

Rõ ràng lúc trước còn không thể đối mặt với An Thúy, lúc này liền lập tức lấy ra di động gọi điện thoại cho An Thúy, muốn hỏi hỏi cô đang ở đâu, lại không ngờ không ai nhận, gọi vài lần cũng không có người nhận, vì thế hắn gửi tin nhắn, nhưng cũng là chậm chạp không có người phản hồi.

Hắn chỉ có thể ngồi ở trong phòng, biểu tình tối tăm chờ An Thúy trở về.

Mãi cho đến hơn 9 giờ tối, An Thúy mới trở về.

Lam Thịnh Triết nghe được động tĩnh, lập tức liền chạy tới phòng An Thúy, hắn bức thiết muốn nhìn thấy cô, muốn biết cô cùng An Nhiên hôm nay làm cái gì đã xảy ra chuyện gì, có phải là đang kết giao hay không.

An Thúy mở cửa ra, mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, cho hắn đi vào.

Lời đến bên miệng của Lam Thịnh Triết quay ngược trở về, đột nhiên có chút bất an, hắn đi theo vào.

“Sự tình tối hôm qua, đã đã điều tra xong.” An Thúy đi đến bàn học bên cạnh, cầm lấy một xấp tài liệu nói.

Lam Thịnh Triết vội vàng hỏi: “Thật sao? Có chuyện gì vậy?”

“Có người tiêu tiền mua hung, sai sử bọn họ xuống tay với tôi, cậu đoán là ai?”

Bất an trong lòng Lam Thịnh Triết càng ngày càng nhiều: “…… Là ai?”

“Thư Bảo Lị.”

Cái rìu treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, Lam Thịnh Triết ngược lại có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Thật vậy sao? Cái kia chính là chứng cứ sao? Tôi có thể xem một chút hay không?”

An Thúy nhìn hắn, cười lên, cái loại cười giả dối ấy. Làm tim Lam Thịnh Triết lập tức lại nhấc lên.

An Thúy đem xấp tài liệu trên tay đưa cho hắn. Lam Thịnh Triết tiếp nhận, cúi đầu xem, thực mau, tứ chi hắn bắt đầu rét run, sau đó toàn thân đều rét run, cương cứng tại chỗ.

Trên tờ giấy này, nơi nào có chứng cứ Thư Bảo Lị lấy tiền mua hung, mà là tư liệu quá khứ của hắn, tường tận như thế, ngay cả quan hệ hai nhà hắn cùng Thư Bảo Lị, tình hữu nghị của hai người tất cả đều rõ ràng, thậm chí còn có ảnh chụp……

Hắn đã có chút vô pháp tự hỏi, trong đầu hắn bây giờ đều là xong rồi. Hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn An Thúy.

Hắn muốn trốn tránh, nhưng mà An Thúy lại không để hắn trốn.

“Cậu còn có cái gì muốn nói sao?” Trên tay An Thúy không biết khi nào, đã cầm cái roi ngựa đen bóng kia.

Lam Thịnh Triết có chút hoảng sợ nhìn cô, “Chị……”

“Câm miệng!” An Thúy đột nhiên đánh qua, “Ngươi thì tính là thứ gì, cũng dám xưng hô với ta như vậy!”

Lam Thịnh Triết cảm thấy một roi này giống như xuyên qua da hắn, trực tiếp dừng ở trong lòng hắn, thế cho nên mới đau nhức như thế.

Hắn sợ cái roi kia, hắn thấy cô lại lần nữa giơ tay lên, nhịn không được nhắm chặt đôi mắt, chờ nó lần lượt rơi xuống.

Nhưng mà, cái roi kia lại chậm chạp không có rơi xuống, hắn mở to mắt, thấy An Thúy đang nhìn hắn, trong mắt là tràn đầy chán ghét cùng khinh thường, còn có thất vọng nồng đậm: “Vật họp theo loài.”

Lam Thịnh Triết cảm thấy ánh mắt của cô, lời nói lạnh băng của cô, tựa như một cái rìu lớn, lập tức đem trái tim hắn chém thành hai nửa.

Tâm hắn đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, “Chị, Chị……”

“Cậu ra ngoài.” An Thúy buông roi xuống, nói.

“Không! Chị đánh tôi đi! Tôi sai rồi, chị đánh tôi đi!” Lam Thịnh Triết kinh hoảng thất thố chạy tới, cầm lấy roi nhét vào tay An Thúy, hắn tình nguyện An Thúy hung hăng đánh hắn, cũng không muốn cô bình đạm nói một câu đuổi hắn như vậy, bởi vì cái này thật giống, thật giống như cô không cần hắn nữa, “Không cần đuổi em đi, chị đánh em đi, đánh em……”

Nhưng vô luận hắn cầu xin như thế nào, An Thúy chỉ lạnh lùng nói: “Cút.”

Lam Thịnh Triết bị đưa đi, bởi vì bị cho rằng là người hợp tác với Thư Bảo Lị xuống tay với An Thúy, hắn không được cho phép ở trang viên Lam gia, nhưng dù sao hắn cũng là huyết mạch Lam gia, trực tiếp vứt bỏ cũng không tốt, cho nên cho hắn ở tại cái chung cư gần trường học, đúng thời gian cho phí sinh hoạt, sau đó liền mặc kệ hắn.

Lam Thịnh Triết không có đi học, hắn nhốt mình ở trong chung cư mấy ngày, nhưng hắn không phải hoàn toàn không biết tin tức bên ngoài, hắn biết Thư gia chính thức phá sản, Thư Bảo Lị bị An Thúy tố cáo, đồng thời bị cáo còn có một nữ sinh tên “Lữ Tiêu Khiết”, hai người đều đã qua 15 tuổi, phải gánh vác trách nhiệm hình sự, cho nên kế tiếp sẽ phải vào tù.

Hắn biết, Lữ Tiêu Khiết chính là người sau lưng cùng Thư Bảo Lị thiết kế An Thúy, bởi vì An Thúy đã từng đem chuột chết nhét vào miệng cô ta, vì thế vẫn luôn ghi hận tìm cơ hội trả thù An Thúy, kết quả lật thuyền.

Xứng đáng.

Lam Thịnh Triết nghĩ thầm, không biết là đang chê cười Lữ Tiêu Khiết hay là chê cười chính hắn.

Hắn nhốt mình ở chung cư, trong lúc nhất thời thật giống như đã mất đi mộng tưởng cùng động lực sống, cho dù có nghĩ đến mẹ mình chết thế nào, cũng không thể làm hắn tỉnh lại. Hắn mỗi ngày đều nằm mơ, mơ thấy chính mình trở lại ngày sinh nhật An Nhiên, hắn vừa thấy Thư Bảo Lị, liền chạy tới nói cho An Thúy, vì thế An Thúy cũng có phòng bị, sự tình ngày đó cũng không có phát sinh, An Thúy sau lại biết hắn cùng Thư Bảo Lị đã từng là bạn bè, cũng tin tưởng hắn là bị cô ta lừa gạt, tuy tính tình nóng nảy, nhưng vẫn tha thứ cho hắn……

Sau đó hắn cao hứng mà tỉnh lại, nhìn thấy chính là hiện thực làm người tuyệt vọng như thế này.

Hắn bị đuổi ra ngoài, An Thúy không tin hắn, cô nói hắn cùng Thư Bảo Lị là vật họp theo loài.

An Thúy được thông báo là Lam Thịnh Triết vào bệnh viện, hàng xóm về đến nhà phát hiện chung cư Lam Thịnh Triết không có đóng cửa, sợ cướp vào, vì thế hảo tâm muốn hỗ trợ đóng lại, kết quả liền phát hiện Lam Thịnh Triết té xỉu trên mặt đất, liền hỗ trợ kêu xe cứu thương.

Lam Thịnh Triết là không ăn không uống đem chính mình làm cho đói lả, hơn nữa lúc té xỉu không biết đụng vào nơi nào, chân cũng gãy. Thoạt nhìn việc bị đuổi ra khỏi Lam gia đối với hắn đả kích đặc biệt lớn, cả người đều thảm rõ ra.

An Thúy chỉ là lãnh đạm liếc nhìn tin tức một cái, trừ cái này ra cũng không có tỏ vẻ gì nữa.

Lam Thịnh Triết ở bệnh viện chờ và chờ, chờ tới hộ công do người cha tiện nghi kia của hắn phái tới, chờ tới đám người Lam Thư Họa tới chê cười hắn, không có chờ thấy An Thúy.

Mùa đông lạnh giá đã đến, Lam Thịnh Triết đắp chăn lên chân, ngồi trên xe lăn được hộ công đẩy ra ngoài tản bộ, gió lạnh thổi qua làm đường hô hấp của hắn lạnh buốt, nhưng hắn chỉ cảm thấy gió thổi qua lồng ngực đánh thẳng vào trái tim hắn.

Ăn không vô là sự thật, nhưng là hắn không muốn làm mình đói chết, hắn chính là cố ý mở cửa để có người đưa hắn đến bệnh viện, hắn hy vọng An Thúy nhìn thấy hắn như vậy có thể dâng lên một tia thương hại với hắn, có thể để cô liếc hắn một cái, nhưng mà An Thúy không có.

Thật là tuyệt tình.

Hộ công là người phụ nữ trung niên thân thể cường tráng, nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt tuấn tú, chân trái bó thạch cao nhìn phương hướng nào đó phát ngốc, nước mắt không biết như thế nào lại rớt xuống, thật là làm người khác đau lòng. Trong khoảng thời gian này bà ta có nghe được một ít lời đồn, nghe nói thiếu niên này là con riêng, bị chị đuổi ra khỏi nhà, trong khoảng thời gian này, cũng không thấy thân nhân nào tới thăm hắn, có tới cũng chỉ là đến nói ác ngôn ác ngữ khi dễ hắn.

Thật là đáng thương. Hộ công nghĩ như vậy, rồi lại không biết an ủi như thế nào, mặc dù cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, nhưng có đôi khi nghĩ đến việc hắn là con riêng, trong lòng bà ta vẫn là khó tránh khỏi có chút cảm giác khác thường.

Lam Thịnh Triết ở nửa tháng của học kỳ cuối cùng dốc sức trở về trường, hắn lại xuất hiện ở phía sau An Thúy. Có thể nói không hề tôn nghiêm mà lấy lòng An Thúy, nhưng mà An Thúy lại coi hắn như không khí, căn bản không tiếp nhận hắn ân cần lấy lòng, người ở trường học đều xem ở trong mắt, một đợt tin đồn nhảm nhí lại xông ra, có đủ các loại trào phúng nói Lam Thịnh Triết không có tôn nghiêm, có người lại hận sắt không thành thép, có người cảm thấy hắn không biết xấu hổ thực chán ghét.

Tóm lại là lại có người bắt đầu tìm phiền toái Lam Thịnh Triết, nhưng mà lúc này đây An Thúy làm như nhìn không thấy, căn bản mặc kệ hắn chết sống.

Ngày hôm nay An Thúy sai sử An Nhiên trực nhật cho cô, chính mình tản bộ ở trên hành lang. Khu dạy học của cao tam nằm gần cửa sau, cửa sau khóa quanh năm, là nơi yên tĩnh nhất của trường, chính là để học sinh cam tam đang đứng ở giai đoạn nhân sinh quan trọng có thể an an tĩnh tĩnh học tập.

Tuy nhiên cũng bởi vì thanh tĩnh như vậy, cho nên cửa sau trường học luôn phát sinh nhiều sự cố, An Thúy đứng ở trên hành lang nhìn xuống, liền nhìn đến một đám học sinh đang bạo lực học đường. Chín người vây quanh một người, chín người kia An Thúy đều không quen biết, người bị vây quanh kia thì cô biết, là Lam Thịnh Triết.

Lớp An Thúy ở trên lầu, Lam Thịnh Triết luôn theo bản năng chú ý tới, vì thế cũng rất mau phát hiện ra An Thúy đứng ở trên hành lang nhìn xuống. Gương mặt cô mỹ lệ như mang theo hoa hồng đỏ, ánh mắt lãnh khốc cùng ngạo mạn, làm tim hắn đập nhanh, trong lòng hắn dâng lên một trận vui sướng, nhưng mà lại có người không cho hắn vui vẻ.

“Lam Thịnh Triết, bộ dáng không biết xấu hổ của cậu cũng rất giống chó, một đứa con riêng, một chút cũng không tự mình hiểu lấy, ngươi cũng không biết xấu hổ đứng trước mặt cô ấy?” Tên tóc vàng cầm đầu nói.

“Đúng vậy.”

“Tôn ca, đừng vô nghĩa với hắn, hắn còn muốn chờ đại tiểu thư xuống dưới, bán thảm cho cô ấy xem đấy.”

“Ta cho ngươi một cơ hội, liếm chân ta một lần, về sau không được đến năm 3, hôm nay liền buông tha ngươi, thế nào?” Hoàng Tôn nói xong rồi để sát chân vào mặt Lam Thịnh Triết, cúi đầu ở bên tai hắn nói thêm: “Chờ ta thượng Lam Thịnh Mỹ rồi, lão tử lại cầu tình cho con chó như ngươi.”

Đáp lại hắn chính là nắm đấm của Lam Thịnh Triết, Hoàng Tôn đột nhiên không kịp phòng ngừa, nghênh diện một kích, máu mũi trào ra.

Tín hiệu đánh nhau đã phát ra, khung cảnh nháy mắt liền hỗn loạn, hai tay Lam Thịnh Triết khó địch với chân, nhưng mà hắn chỉ công kích Hoàng Tôn, nắm đấm dừng ở trên người hắn có bao nhiêu lực, nắm tay hắn đánh Hoàng Tôn liền có bấy nhiêu mạnh.

Từ góc độ của An Thúy, chỉ có thể nhìn thấy Lam Thịnh Triết bị một đám người vây quanh ngã trên mặt đất tay đấm chân đá, thoạt nhìn rất thê thảm.

Nhưng mà thực mau âm thanh kêu thảm thiết của Hoàng Tôn lại vang lên từ giữa đám người. Mấy người đang đánh Lam Thịnh Triết dừng lại động tác, nghe được Tôn ca bọn họ đang hô to: “Mau đem kẻ điên này kéo ra cho ta!! A!!!”

Tám người, liều mạng mới kéo được Lam Thịnh Triết từ trên người Hoàng Tôn ra, sau đó tất cả mọi người đều kinh sợ.

Trên mặt Lam Thịnh Triết đều là máu, có của hắn, nhưng nhiều hơn là của Hoàng Tôn, đặc biệt là cằm, quả thực máu tươi đầm đìa, từ trong miệng hắn phun ra một thứ, mọi người vừa thấy, liền bị dọa sợ, nhịn không được sôi nổi lui về phía sau một bước.

Là một cái lỗ tai!!

Hoàng Tôn che lại chỗ lỗ tai bị cắn rớt của mình, mặt cũng đầy máu, cả người vừa đau vừa hoảng sợ, đang run run cả lên.

Mà hai mắt Lam Thịnh Triết nhìn bọn họ tối tăm hung ác, phảng phất như là A Tu La bò ra từ địa ngục. Nơi nào còn giống với bộ dáng ở trước mặt An Thúy không có tự tôn khúm núm nịnh bợ nhận đánh nhận mắng.

Hắn không ngẩng đầu, hắn không dám để cho An Thúy thấy bộ dạng này của hắn, hắn cũng không biết khi An Thúy nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ nghĩ gì, cũng không biết lúc sau sẽ phát sinh chuyện gì, hắn rất lo lắng An Thúy sẽ cảm thấy hắn quá mức nguy hiểm, đem hắn đuổi ra Nhất Trung, đưa đến trường học khác.

Hắn quá xúc động, không có nhịn xuống, nếu lúc ấy trong tầm tay có một cục đá đủ lớn, hắn khẳng định sẽ nhặt lên đem đầu cùng cái miệng dơ bẩn của Hoàng Tôn đập đến nát nhừ.

Hắn thấp thỏm bất an khó có thể đi vào giấc ngủ mà ở chung cư lạnh lẽo qua một đêm, sau đó vào ngày hôm sau thấy được một chút hy vọng mỏng manh. Người trong nhà Hoàng Tôn không tới tìm hắn, Lam gia đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, hắn biết, nhất định là An Thúy đã mở miệng!

Cái này làm cho hắn mừng như điên, lại có động lực vô hạn.

Bởi vì hành động vĩ đại cắn rớt lỗ tai Hoàng Tôn này của hắn, lúc sau cũng không còn có người dám tùy tiện khi dễ Lam Thịnh Triết, lại muốn khi dễ, cũng là không dám xem người này như quả hồng mềm mà khi dễ, Lam Thịnh Triết ở chỗ An Thúy nhìn không thấy giống như một con sói, đối với người xâm phạm không lưu tình chút nào mà lộ ra răng nhọn, nhưng tới trước mặt An Thúy, vẫn cứ bộ dáng giống như bị chủ nhân vứt bỏ, cho dù nhiều lần bị đá văng ra, cũng như cũ bám riết không tha mà thò lại gần.

“Lam Thịnh Triết, ngươi chẳng lẽ không có tôn nghiêm? Vì muốn trở lại Lam gia kế thừa gia sản, mà ngươi lại hao tổn tâm huyết như vậy, nhưng ngươi cũng không nhìn xem người ta ngay cả liếc một con mắt nhìn ngươi một chút cũng không cho!” Muốn cứu vớt hắn nhưng không thành, nữ sinh tức giận mắng.

Lam Thịnh Triết căn bản không để ý tới cô ta, cô ta thì biết cái gì, tất cả mọi người bọn họ đều không hiểu, bọn họ đều cho rằng hắn là vì muốn về Lam gia, chính là chỉ có chính hắn biết, hắn biết hắn muốn trở lại…… bên người cô, ý niệm mãnh liệt như vậy.

Ước chừng là khổ nhục kế cùng không biết xấu hổ dây dưa cuối cùng vẫn nổi lên chút tác dụng, mùa xuân đến, sau khi học kỳ mới khai giảng, thái độ An Thúy có chút mềm xuống, cái này làm cho Lam Thịnh Triết cơ hồ vui đến khóc.

Lại một tháng sau, Lam Thịnh Triết thật cẩn thận vươn tay cầm lấy cặp sách An Thúy, thấy cô cuối cùng cũng cho phép hắn chạm vào, trên mặt liền không khống chế được mà lộ ra tươi cười.

“Hừ.” An Thúy hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải thấy cậu có một nửa dòng máu giống tôi……”

Cô chưa nói xong, nhưng ý vị bên trong đã phi thường rõ ràng, nếu không phải bởi vì như vậy, cô lại càng tuyệt tình, ngay cả cơ hội hắn biểu diễn khổ tình đều sẽ không có.

Trong lòng Lam Thịnh Triết biết rất rõ ràng, thực may mắn, lại phá lệ chua xót. Như là ăn một viên kẹo nhân thuốc đắng.

Lam Thịnh Triết lại dọn về Lam gia, trở lại cái phòng cũ kia, rốt cuộc cũng trở lại như ban đầu, mỗi ngày cùng An Thúy cùng vào cùng ra cùng ăn cùng ở, tính tình cô kém như vậy, hắn lại cảm thấy cô vốn nên như thế.

Bọn người Lam Thư Họa cảm thấy Lam Thịnh Triết tâm cơ quá thâm trầm, co được dãn được đến loại tình trạng này thật sự quá đáng sợ, bởi vậy đối hắn có một chút cảnh giác, ngay cả 524 cũng cảm thấy người ở hình thức trí năng của trò chơi Nhân Sinh Kính Vạn Hoa thật là đáng sợ, chỉ số thông minh này của nam chính, kỹ thuật diễn cùng tâm cơ này nữa, nếu nó mà là kẻ thù của năm chính, làm không tốt liền chết như thế nào cũng không hay.

Bọn họ đều cảm thấy, An Thúy không chỉ không cho Lam Thịnh Triết sắc mặt tốt gì, còn liên tục vài lần làm cho Lam Thịnh Triết đẹp mặt, chắc chắn Lam Thịnh Triết không có khả năng có tình cảm thật lòng gì đối với An Thúy, có thể làm được loại trình độ này, tuyệt đối là vì muốn lợi ích lớn hơn nữa, dù sao thì một người là con riêng, một người là con chính thất, loại quan hệ đặc thù này, chú định bọn họ không có khả năng tồn tại chân tình gì.

Lam Thịnh Triết sao lại không biết suy nghĩ của bọn họ, hắn nghĩ thầm, kỳ thật bọn họ nghĩ như vậy mới là bình thường, không bình thường mới chính là hắn, hắn đại khái là tên biến thái, cho nên mới nghĩ như vậy.

Nhưng mà, sự tình lại đột nhiên xuất hiện sự việc không tưởng.

Sau khi tan học, An Thúy muốn ăn bánh ngàn tầng của cửa hàng mới khai trương gần trường, Lam Thịnh Triết liền xuống xe đi mua, kết quả lại bị một người đàn ông quần áo lam lũ giữ lại.

“Làm gì?” Lam Thịnh Triết cảnh giác nhìn ông ta.

Người đàn ông bắt lấy cánh tay hắn, đôi mắt tham lam nhìn hắn, “Ta là cha con!”

Cái gì?

Lam Thịnh Triết nhướng mày, ném tay ông ta ra, vòng qua cái kẻ điên này đi tới xe, lại không ngờ người đàn ông lại đuổi theo qua đây, “Con không tin? Mẹ con tên là Trần Thanh Vũ, trước kia ở tại ngõ nhỏ Lục Liễu số xxx, ta là người ở cách vách bà ấy……”

Sắc mặt Lam Thịnh Triết thay đổi, càng nghe càng kinh hãi, nhìn thấy An Thúy bên kia không kiên nhẫn đem cửa sổ xe thả xuống nhìn về phía bên này, hắn lập tức đem người đẩy ra bước nhanh đi qua.

“Người kia có chuyện gì vậy?” An Thúy nhìn nhìn chằm chằm người đàn ông giống kẻ lưu lạc bên kia.

“Là người điên.” Lòng Lam Thịnh Triết còn sợ hãi nhìn ông ta một cái, nói.

Thật là người điên sao? Lam Thịnh Triết không thể khống chế nội tâm cực hạn bất an của hắn, hắn trộm nhặt mấy sợi tóc trong phòng An Thúy, đi bệnh viện làm giám định với mình.

An Thúy đương nhiên biết Lam Thịnh Triết lén lút làm chuyện này.

Nguyên tác trong tiểu thuyết mẹ của nam chính Lam Thịnh Triết vẫn luôn cho rằng đứa con trai này là người Lam gia, bởi vì bà ấy không biết sau khi bà ấy cùng cha của Lam Thịnh Mỹ một đêm ** mệt mỏi về nhà, bởi vì quên khóa cửa mà bị khách trọ cách vách, cũng chính là người cha chân chính của Lam Thịnh Triết xâm phạm, cuối cùng còn mang thai.

Chuyện này vốn dĩ hẳn là trong tương lai mới có thể bị Lam Thịnh Triết biết được, bất quá hiện tại cốt truyện đã bị sửa đến hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn là một cái kịch bản khác, Lam Thịnh Triết biết trước chân tướng như vậy, An Thúy rất tò mò hắn sẽ làm ra dạng phản ứng gì.

Lam Thịnh Triết ngồi trên ghế đá ở bên ngoài bệnh viện, biểu tình  trên mặt thay đổi thất thường, không biết là muốn khóc hay là muốn cười.

“Con xem, con quả thật là con trai của ta, nhưng mà người Lam gia không biết, chỉ cần chúng ta không nói ai cũng không biết, ngươi ở Lam gia có thể đạt được chỗ tốt nhiều hơn……” Cái người đàn ông nghe nói là cha của hắn kia còn ở bên tai kích động tham lam nói.

Thật là dơ bẩn xấu xí. Lam Thịnh Triết nhìn ông ta như vậy, nghĩ đến trong cơ thể mình có một nửa dòng máu của người đàn ông này liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Lam Thịnh Triết hơn 9 giờ tối mới trở lại, An Thúy rất chắc chắn hắn khẳng định đã biết chân tướng, nhưng biểu hiện của hắn lại giống như trước đây, dường như không có việc gì xảy ra, làm cho An Thúy nhịn không được nhìn nhiều hắn vài lần.

“Cậu mấy ngày nay lén lút như vậy, là đang ở sau lưng tôi làm cái gì sao?” An Thúy hỏi hắn.

“Chị, chị không cần oan uổng em, nào có lén lút gì đâu, trước khi đi ra ngoài em đều đã nói qua cho chị, không phải sao?”

“Vậy cậu đi ra ngoài làm gì?”

“Chính là gặp một người…… bằng hữu trước kia của mẹ, cho nên nhịn không được muốn cùng ông ta gặp mặt tâm sự, chị không cần sinh khí.”

“……”

Lam Thịnh Triết thật giống như là sự tình gì cũng không có phát sinh, vẫn tiếp tục sinh sống ở Lam gia, tiếp tục cùng An Thúy cùng tiến cùng ra, làm An Thúy vốn cho rằng thế giới này có thể dừng lại ở đây có chút ngoài ý muốn. Cô vốn nghĩ lấy tính tình trong xương  của Lam Thịnh Triết, sau khi biết được chân tướng liền sẽ lựa chọn rời đi.

Nhưng mà hành vi hiện tại của hắn làm cô không thể không hoài nghi, Lam Thịnh Triết có phải đã bị Lam gia tráng lệ huy hoàng mê hoặc đôi mắt hay không, cho nên muốn tiếp tục làm bộ là con riêng Lam gia, trong tương lai may ra còn có một phần ích lợi.

Mà sự thật là, Lam Thịnh Triết xác thật đã trấn an cái người nói là cha hắn vẫn luôn ngồi canh ở bên ngoài Nhất Trung kia, muốn mượn tiền Lam Thịnh Triết, tự nhiên sẽ không chủ động vạch trần chuyện Lam Thịnh Triết không phải là người Lam gia, cho nên thực nghe lời không có tìm phiền toái cho hắn.

An Thúy vẫn luôn đợi Lam Thịnh Triết làm ra một cái đại sự kiện cho câu chuyện này tới hồi kết, không nghĩ tới một thời gian sau cũng không có chờ đến, cuối cùng không kiên nhẫn, trực tiếp sử dụng công năng nhảy thời gian.

Đây là một chức năng tính toán logic hành vi trong trò chơi, ví dụ như nhảy đến 5 năm sau, hệ thống sẽ căn cứ vào tính cách của các nhân vật cùng sự tình phát sinh phía trước mà tính toán trong 5 năm này đã xảy ra cái gì, chủ bá không cần tự mình trải qua thời gian lâu như vậy để biết kết cục.

**

5 năm sau, An Thúy nhận lời cầu hôn của An Nhiên, trở lại trong nước tổ chức hôn lễ, đêm trước hôn lễ, Lam Thịnh Triết, người đã trở thành tân binh quyền lực nhất trong giới kinh doanh đưa cho An Thúy vài tập văn kiện.

An Thúy mở ra, thì nhìn thấy thỏa thuận chuyển nhượng bất động sản và các loại tài sản khác nhau, trong đó bao gồm cổ phần công ty hắn cùng vài cái mặt tiền cửa hàng và biệt thự, tất cả đều không phải đồ của Lam gia, đều là đồ của Lam Thịnh Triết.

“Đây là cái gì?” An Thúy nhìn về phía hắn.

“Tôi chuẩn bị cho chị của hồi môn.”

“Cậu chuẩn bị cho tôi của hồi môn? Nào có em trai nào chuẩn bị của hồi môn cho chị mình?”

Lam Thịnh Triết nhìn An Thúy, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, cười nói: “Sao em trai lại không thể chuẩn bị của hồi môn cho chị mình? Vốn dĩ mấy thứ này chính là bởi vì có chị mới tồn tại.”

Hắn nói như vậy, An Thúy cẩn thận lật xem văn kiện, phát hiện không có bẫy rập gì, mới ký tên.

Trong lúc An Thúy mặc váy cưới, khách quý bên ngoài đã tụ tập như mây, cô chắc chắn Lam Thịnh Triết thật sự không có đại sự kiện gì muốn làm, bởi vì cho tới bây giờ, cho dù hắn muốn làm gì cũng làm không được.

Cô cảm thấy có một chút hoang mang cùng khó hiểu, cô nhìn nam nhân đi vào phòng hóa trang nhìn cô và cùng cô nói mấy câu, bởi vì hôn lễ lập tức liền phải bắt đầu mà muốn đi ra ngoài kia, lên tiếng: “A Triết.”

Lam Thịnh Triết quay đầu lại nhìn cô.

“Tôi lúc trước đối với cậu như vậy, cậu có hận hay tôi không?”

Không nghĩ tới An Thúy sẽ đột nhiên hỏi cái này, hắn sửng sốt một chút, nhìn cô nói: “Không, tôi không hận chị.”

Hắn có cái tư cách gì để hận cô chứ? Hắn cùng cô không hề có quan hệ huyết thống, nguyên bản hẳn là chỉ là một cái người xa lạ, là hắn không thể hiểu được mà xâm nhập vào thế giới của cô, quấy nhiễu cô.

Khi cái người tự xưng là cha ruột hắn kia xuất hiện, thời điểm ông ta nói cho hắn cái chân tướng ghê tởm xấu xí kia, hắn thật là khống chế không được kịch liệt nôn mửa.

Hắn căn bản không phải là em trai của An Thúy, sự thật này trong nháy mắt đã làm hắn cảm thấy mừng như điên, tiếp theo lại làm hắn như rơi xuống địa ngục.

Hắn minh bạch nguyên lai chính mình yêu cô, nhưng mà hắn rất hiểu tính cách của An Thúy, nếu An Thúy biết chuyện này, thì cô sẽ không có tình cảm mãnh liệt gì với hắn, chỉ có chán ghét, khinh thường, hết thảy đều trở về ban đầu, hắn sẽ bị đuổi khỏi Lam gia, có lẽ xuất phát từ tấm lòng thương hại sẽ cho hắn một số tiền, không hơn. Bọn họ mất đi cái ràng buộc kia, hắn cũng đã không còn lý gì để tiếp cận lấy lòng cô, vì thế chỉ có thể trở lại mối quan hệ ban đầu vốn nên như người xa lạ không có quan hệ gì, cô cũng thực mau sẽ quên hắn, thật giống như chỉ là quên mất một người râu ria.

Nghĩ đến đây, hắn liền không biết phải làm sao, tâm như đao cắt, hắn chỉ có thể đê tiện tiếp tục làm bộ là em trai cô, tiếp tục dính ở bên người cô, hy vọng thời gian có thể cho hắn biện pháp. Nhưng mà đây là một cái tuần hoàn ác tính, hắn vì muốn lưu tại bên người cô, chỉ có thể tiếp tục sắm vai làm em trai cô, thời gian càng lâu, hắn càng không thể thoát ra cái thân phận này, bởi vậy khi sự thật bị bại lộ, cảm giác An Thúy đối với hắn có lẽ sẽ từ người xa lạ quá độ lên một kẻ trộm ghê tởm.

Hắn lo lắng An Thúy sẽ cảm thấy hắn là người vô liêm sỉ làm tu hú chiếm tổ râu ông nọ cắm cằm bà, một người không có quan hệ gì với Lam gia, chạy tới giả mạo em trai cô, chiếm nhiều chỗ tốt của Lam gia như vậy, là một người hư vinh, tham lam, không biết liêm sỉ.

Cô là người có tính cách mãnh liệt như vậy, trong mắt chứa không nổi một hạt cát, nếu nói hắn là bởi vì yêu cô mới làm ra sự việc đê tiện vô sỉ như vậy, thì cô cũng sẽ không có chút nào cảm động, chỉ biết cảm thấy hắn thực ghê tởm.

Không có biện pháp, hắn bị giam cầm trong cái thân phận này không thể thoát ra, hắn càng ngày càng yêu An Thúy, tâm lý ghen ghét An Nhiên của hắn nhiều đến mức muốn thiêu đốt lý trí cùng nhân tính của hắn, thế nhưng cũng không biết có phải đòn roi kia của An Thúy đã để lại ấn tượng khắc sâu trên người hắn hay không, mỗi khi tới thời điểm mất khống chế, thần kinh sẽ đột nhiên run rẩy, vết roi đã biến mất ẩn ẩn đau, còn có đôi mắt lãnh khốc của An Thúy khi đó cũng hiện lên trong đầu hắn, khiến cho hắn không thể không bình tĩnh lại.

Trong cuộc chiến tự mình giằng co kéo dài mấy năm như vậy, sự ưu tú và hào quang sáng chói của An Thúy, làm hắn tự biết xấu hổ, hắn không thể không tiếp nhận sự thật này —— cho dù hắn không phải là em trai cô, thì An Thúy cũng sẽ không thích hắn.

An Thúy sẽ không thích hắn, nếu chuyện hắn không phải người Lam gia bại lộ sẽ chỉ làm hắn đến tư cách thân cận cô, quyền lợi làm bạn ở bên người cô đều sẽ biến mất.

Cho nên chuyện này, cần thiết phải giữ bí mật. Hắn phải là em trai cô, bởi vì hắn yêu cô như thế.

Tại hôn lễ, Lam Thịnh Triết ngồi ở phía dưới, nhìn An Thúy mặc váy cưới được gia gia mang tới bên cạnh An Nhiên, váy cưới màu trắng đính kim cương, dưới ánh mặt trời thật lộng lẫy bắt mắt, nhưng mà so với những viên kim cương đó thì cô càng lóa mắt hơn, làm chúng nó trở thành phụ kiện cho An Thúy.

Hắn nhìn bọn họ đọc lời thề, hôn môi, hắn cười cùng với khách khứa khác cùng nhau vỗ tay vì bọn họ, chỉ là trong mắt hắn ngậm nước mắt.

___________
14/07/2021.
༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp