Hoành Hành Ngang Ngược

🍻🍻Chương 30🍻🍻


1 năm

trướctiếp

Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (5).
________________________________

……

Nguyên Thanh Ninh sợ việc An Thúy đi trung học Thanh Nham có biến cố, bởi vì cô ta không biết Nguyên Vinh vì sao lại đột nhiên mang An Thúy đi, mang đi làm cái gì, cái này làm cho Nguyên Thanh Ninh có một loại cảm giác bất an thoát khỏi khống chế, cho nên trong thời gian ghi hình còn không quên gọi điện thoại cho Nguyên Vinh.

“Vinh ca, hôm nay Oánh Oánh thế nào? Tâm tình có khá hơn chút nào không?” Khẩu khí cô ta thập phần quan tâm hỏi.

“Cô ấy không có việc gì, đã đưa đi trường học, em không cần lo lắng.”

Nguyên Thanh Ninh lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy…… Vinh ca còn không thể nói cho em trong khoảng thời gian này anh cùng Oánh Oánh đang làm cái gì sao?” Nguyên Thanh Ninh hơi hơi cắn cắn môi.

“Về sau em sẽ biết, bây giờ thì không thể nói.” Nguyên Vinh nói, loại kỳ tích này, đương nhiên chỉ có thể mở một cuộc họp báo toàn cầu thông báo mới được, bây giờ càng ít người biết càng tốt, để tránh không cẩn thận để lộ ra làm giảm bớt tính kinh hỉ cùng chấn động.

“Như vậy sao……” Khẩu khí Nguyên Thanh Ninh thập phần thất vọng, nếu là Nguyên Diệu, có lẽ đã nhịn không được nói cho cô ta, nhưng mà Nguyên Vinh lại rất mau ngắt điện thoại, trong mắt Nguyên Thanh Ninh nháy mắt một mảnh lạnh băng.

Cô ta thật sự nghĩ không ra Nguyên Vinh bên kia có cái gì mà Tạ Oánh Oánh có thể giúp được. Rõ ràng là đời trước Nguyên Vinh cùng Nguyên Diệu đều sủng ái Tạ Oánh Oánh, như thế nào đời này Nguyên Vinh lại không có tốt với cô ta như vậy? Mặc dù chỉ có một người Nguyên Diệu như vậy là đủ rồi, nhưng mà khi nghĩ đến Nguyên Vinh không có giống đời trước sủng ái cô ta như sủng ái Tạ Oánh Oánh, cô ta liền cảm thấy không đủ, giống như là cô ta đã thua Tạ Oánh Oánh một bậc, cái này làm cho cô ta rất bực bội.

Là do nguyên nhân về tính cách sao? Nguyên Vinh thích Tạ Oánh Oánh như đời trước, cái người có tính cách nhìn đơn thuần lại nhu nhược đến giống như là tiểu bạch thỏ sao? Thật xuẩn a, nam nhân loại này đều là sinh vật làm người thất vọng, so với phụ nữ hoàn mỹ kiên cường độc lập tự chủ, lại thích kiểu loại hình làm người ta sinh ra ý muốn bảo hộ……

Nhưng mà Tạ Oánh Oánh là dạng người này sao? Tâm cơ cô ấy rõ ràng là rất sâu, lặng yên không một tiếng động liền đem đồ vật quý trọng của người khác đoạt đi, còn không chịu trả lại, quả thực rất đáng giận đáng giận.

“Ninh Ninh, sắp bắt đầu rồi.” Nhà sản xuất ân cần gọi cô ta.

“Vâng, lập tức tới.” Nguyên Thanh Ninh cũng ôn nhu đáp lại. Nghĩ thầm sau khi kết thúc sẽ mang điểm tâm đi tìm Nguyên Vinh. Về phần Tạ Oánh Oánh, cô đã không đáng nhắc đến, cái trường học kia là phần mộ của tất cả mỹ nữ, bất luận là mỹ nhân gì ở đó đều sẽ bị tra tấn đến biến xấu, bởi vì bên trong có một người giống như là Hoàng hậu mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, Tần Lệ, tầm nhìn của Tần Lệ rất nhỏ hẹp và tâm ghen ghét rất mãnh liệt, cảm thấy ai hơi đẹp một chút thì đều nghĩ là người đó muốn đoạt nam nhân với cô ta, đời trước cô ta bị Tần Lệ tra tấn đến không ra hình người, hiện tại, nên đến phiên Tạ Oánh Oánh đi nhấm nháp loại tư vị này.

……

An Thúy ở trung học Thanh Nham được vạn chúng chú mục, chỉ cần một đêm cũng đã đủ cho tất cả mọi người đều biết cô, bên trong và bên ngoài ký túc của cô luôn chen chúc người.

“Thật sự chính là cô làm sao?”

“Quá khốc, làm ơn, cô có thể giúp tôi cải tạo người máy của tôi một chút được không?”

“Loại vấn đề này chờ khi nào ngươi cùng ta là bạn bè, ta mới có thể trả lời ngươi.”

“Được được được, vậy thế nào mới có thể cùng cô làm bạn bè? Cô muốn cái gì? Muốn tôi giúp cô thu thập tên hỗn đản nào sao?”

“……”

Đương nhiên, đây đều là người có tính tình tương đối tốt, nhưng ở trường học này, người có tính tình không tốt càng nhiều hơn.

Thực nhanh liền có người chạy tới nói với An Thúy: “Oánh Oánh, mấy người Tào Mãnh ở dưới lầu, kêu cô đi xuống. Tần Lệ cũng ở dưới.”

“Tào Mãnh là học sinh cao tam, là lão đại của nhóm nam sinh, lão đại nhóm nữ sinh là Tần Lệ theo đuổi cậu ta đã lâu, có thể nói là hai người bọn họ đã khống chế toàn bộ trung học Thanh Nham. Cha Tào Mãnh là tướng quân Tào Thắng Khôn, còn Tần Lệ thì lúc 12 tuổi đã giết người, là từ sơ trung nhảy lên, rất hung hãn. Bọn họ khẳng định là muốn người máy của cô.” Lập tức liền có người phổ cập kiến thức cho An Thúy.

An Thúy vốn dĩ cũng không muốn đi xuống, từ đâu nhảy ra nhân vật ngưu bức kêu cô đi xuống thì cô liền đi xuống? Kết quả khi nghe thấy lời này, lập tức đứng lên. Lão đại trung học Thanh Nham sao, nếu đã tự đưa chính mình tới cửa, cũng đỡ cô mất công đi tìm.

An Thúy mang theo An Đại Bảo đi xuống, trên hành lang ký túc xá của nữ sinh chen đầy người, ghé vào trên hàng rào bảo hộ nhìn An Thúy đang giằng co với một đám người phía đối diện ở phần đất trống phía dưới.

Những người đó vừa thấy An Đại Bảo, tức khắc liền lộ ra ánh mắt thèm nhỏ dãi.

Tào Mãnh là người trẻ tuổi tứ chi rất phát triển, cạo trọc đầu, một nữ sinh thoạt nhìn rất diễm lệ đến có chút hương vị phong trần treo ở trên cánh tay cậu ta, bị cậu ta không kiên nhẫn đẩy ra, lúc sau cũng không chê phiền mà lại dán lên, thoạt nhìn liền biết là có tính chiếm hữu rất cao, có chút ốm, ánh mắt nhìn An Thúy tràn ngập địch ý.

Tần Lệ nghĩ, cái người Tạ Oánh Oánh này thế nhưng lại là gia hỏa có cái mặt không tồi, quá chán ghét, cô ta ghét nhất người lớn lên so với cô ta còn đẹp hơn, cô nhất định đang muốn đoạt Tào Mãnh với cô ta, nhất định phải thu thập cô, cào nát mặt cô, làm mặt cô trở nên xấu xí!

Tào Mãnh đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười lão tử là thiên hạ đệ nhất, nói: “Người máy của cô không tồi, tôi nhận lấy. Xét thấy cô thức thời đưa cho, tôi sẽ cho cô ở trong trường học sống thoải mái một chút.”

An Thúy còn chưa nói, An Đại Bảo đã gào lên: “Ta không cần, đi theo ngươi thì người khác sẽ hoài nghi phẩm vị của ta, chủ nhân của ta là Tạ Oánh Oánh cao quý ưu nhã lại mỹ lệ, người như ngươi vừa nhìn liền biết là gia hỏa tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, cách xa ta một chút!”

Thanh âm ồn ào của An Đại Bảo rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe được, toàn trường thoáng chốc yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, không có người dám cười, bọn họ đều bị dọa rồi, chỉ cảm thấy An Thúy chết chắc rồi. Kia chính là Tào Mãnh a, con trai của Tào tướng quân, nước M chỉ có ba tướng quân, ngay cả huấn luyện viên trong trường học cũng không dám quản giáo Tào Mãnh, người máy An Thúy trước mặt mọi người nói Tào Mãnh như vậy, Tào Mãnh không giết An Thúy mới là lạ.

Mặt Tào Mãnh quả nhiên lập tức liền đen lại, biểu tình âm trầm đáng sợ, cậu ta đương nhiên sẽ không trách tội một người máy, bởi vì máy móc là do người thiết lập, nói cách khác, An Đại Bảo sẽ nói ra loại lời nói này khẳng định là do An Thúy thiết lập như vậy.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tào Mãnh nắm chặt tay đánh về phía An Thúy, sau đó loảng xoảng một tiếng, nắm tay nện ở trên sắt thép, đau đến mức làm mặt cậu ta nháy mắt liền vặn vẹo. Nhưng mà không đợi cậu ta phản ứng lại, An Đại Bảo đã nắm lấy mắt cá chân của cậu ta kéo lên, sau đó quay quay giống như một cái giẻ lau.

An Đại Bảo quăng Tào Mãnh qua phía Tần Lệ, sau đó vọt vào chính giữa đám người do Tào Mãnh mang đến kia, làm bay từng người một. Có cá lọt lưới vọt tới An Thúy, khóe miệng An Thúy ngoéo một cái, nắm chặt tay đấm vào mặt tên vọt tới chỗ cô, nhấc chân đá vào giữa hai chân hắn ta, trứng toái đau nhức làm người đó nháy mắt liền mất đi sức chiến đấu. An Thúy dẫm lên người hắn ta đạp một cái trên không trung, làm người vừa xông tới cô cũng bị một chân cô đá ngã lăn……

Tuy rằng An Thúy đã thật lâu không có động tay động chân, nhưng cũng không có cảm giác mới lạ, có chút thứ đã sớm hòa vào trong máu, dung nhập vào linh hồn, cô thậm chí còn càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng thông thuận. Thật giống như về tới thời niên thiếu của cô, về tới cái đại viện kia.

Người vây xem sợ ngây người. Nhìn đám người nằm đầy sân thể dục.

Gì? Trong ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, một đám ác bá ở trung học Thanh Nham bị một nữ sinh cùng người máy của cô đánh đổ!

Đã không có người có thể đứng lên. An Đại Bảo đem “Miếng giẻ lau” mềm oặt trên tay ném xuống, đi đến bên người An Thúy, quỳ một gối, vươn đôi tay.

An Thúy dẫm đi lên, bị nó ôm đến trên vai.

An Thúy ngồi ở trên vai An Đại Bảo, trên gương mặt xinh đẹp chậm rãi lộ ra tươi cười, tùy ý lại kiêu ngạo đến gần như tà ác.

Tất cả người vây xem đều nhìn cô, nhịn không được ngừng thở, sau đó nghe được cô nói: “Từ giờ trở đi, trung học Thanh Nham là địa bàn của ta. Không phục cứ việc tới.”

……

Ngày đầu tiên khai giảng, An Thúy liền ở trung học Thanh Nham bỏ xuống một quả bom, một đám người không phục một đám tiếp một đám hùng dũng hướng về phía An Thúy, sau đó một đám lại một đám bị đánh đổ, sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.

Ngắn ngủn mấy ngày, cơ hồ là không còn sóng gió gì, An Thúy trở thành lão đại của trung học Thanh Nham.

Chuyện phát sinh ở trung học Thanh Nham, tự nhiên cũng truyền tới phía trên bên kia, người thèm nhỏ dãi người máy của An Thúy kia không chỉ là học sinh, bất quá bởi vì Nguyên Vinh đã cảnh cáo trước, cho nên mới không có người vươn tay.

Sau lưng Nguyên Vinh chính là chính phủ nước M, và cũng nghe đồn rằng chính phủ nước N đứng đằng sau Universal Machinery vẫn luôn đang bí mật nghiên cứu cỗ máy người chiến tranh. Việc này làm nội bộ nước M khá lo lắng, cố tình nước N bên kia đã nắm chắc công nghệ cốt lõi của người máy, bọn họ vẫn luôn đuổi theo không kịp, hiện tại ngang trời xuất thế một người như An Thúy, bọn họ quả thực vừa mừng vừa sợ. Sau khi xem qua video cô cùng người máy ở trong trường học hoành hành ngang ngược, càng vui mừng hơn nữa.

Sau khi biết được An Thúy hiện tại đang ngứa tay đến lợi hại, nhìn thấy cái gì đều muốn tháo dỡ, bọn họ lập tức ở trong trường học sáng lập một cái nhà xưởng độc quyền cho cô, đáp ứng tất cả các yêu cầu vật phẩm của cô, cô muốn gì cho cái đó, không muốn gì cũng cho, không sợ cô tiêu xài lãng phí, chỉ sợ cô không làm đông làm tây.

Cùng lúc đó, nhóm đối thủ của tướng quân Nguyên Chiến đang nghị luận sôi nổi: “Còn nói cùng Tạ thượng tá là bạn tốt, kết quả căn bản lại không để bụng tới nữ nhi của người ta. Hai đứa con trai ruột cùng với một đứa con nuôi được bồi dưỡng bài bản, tới Tạ Oánh Oánh lại không quan tâm, làm ta còn phải hoài nghi lão ta cùng Tạ thượng tá có phải kỳ thật có thù oán gì hay không……”

“Cũng không phải vậy sao? Một thiên tài tốt như vậy, liền bị lão ta làm chậm trễ nhiều năm như vậy. Rõ ràng là rất muốn giống mẹ hiến thân cho giới khoa học, cư nhiên lại có thể làm cô quải như vậy đi vào giới giải trí toàn là thứ xấu.”

“Thiên tài như vậy, nếu là sớm trải qua hệ thống bồi dưỡng bài bản, không chừng có thể đã cho quốc gia chúng ta vì thế giới làm ra cái dạng cống hiến gì đâu, lại bị lão ta làm chậm trễ nhiều năm như vậy……”

“May mắn thay, là vàng thì luôn tỏa sáng, đây không phải là đang sáng lên sao?”

“……”

Âm thanh nghị luận truyền vào tai tướng quân Nguyên Chiến, khiến cho mặt tướng quân Nguyên Chiến nóng lên, hổ thẹn không nói nên lời.

Trước đó, ông vẫn luôn cảm thấy chính mình đối với Tạ Oánh Oánh như đối với con ruột của mình, đã dốc hết sức lực đối tốt với cô, nhưng mà hiện tại ánh hào quang của cô cùng những âm thanh nghị luận đó, đều giống như một đám bàn tay đánh ở trên mặt ông.

Thời điểm lúc đầu cô tiến vào nhà bọn họ, ông xác thật là lòng tràn đầy trìu mến, muốn thay thế lão bằng hữu hảo hảo chiếu cố cô yêu quý cô, nhưng mà đêm Tạ Oánh Oánh tới, Nguyên Thanh Ninh đêm khuya khóc lóc tới tìm ông cùng Ngụy Nhu, hỏi bọn họ có phải không cần cô ta hay không, khiến bọn họ phải tự hỏi chính mình có phải không cẩn thận biểu hiện đối với Tạ Oánh Oánh quá mức sủng ái như thế cho nên đã khiến Nguyên Thanh Ninh cảm thấy bất an hay không.

Khắc sâu tự kiểm điểm chính mình làm cha mẹ không tận trách, từ đó về sau ông cùng vợ đều tận khả năng đối với hai dưỡng nữ tốt như nhau, đặc biệt chú ý cảm nhận của Nguyên Thanh Ninh…… Ông vẫn luôn cho rằng bọn họ là đang xử lý sự việc công bằng, nhưng mà kết quả hiện tại này, tựa như bàn tay hung hăng đánh ở trên mặt ông, đây là chứng cứ bọn họ căn bản không có chân chính có trách nhiệm chăm sóc tốt Tạ Oánh Oánh.

Nghĩ đến lời nói ngày đó ông nói với An Thúy, càng thêm hối hận không thôi, nói cái gì mà cha cô nếu biết cũng sẽ hiểu cho ông, ông còn mặt mũi mà nói những câu như vậy, nếu lão bằng hữu ở dưới suối vàng thấy ông như vậy, sợ là chỉ muốn đánh chết ông.

__________
16/07/2021.
(≧▽≦)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp